Chương 13-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

、Chương 13: Ngụy công là ngụy hình tượng chứ không phải là tác phong.

Ngón tay ngập ngừng lướt một vòng trên chín phím bấm của điện thoại, mãi một lúc sau Tuấn Tú mới bắt đầu chậm rãi đánh chữ: "Thần ngủ, điện thoại mới của anh có chức năng báo thức không? Gần đây không cần gọi sao, người cung cấp hàng hóa đối với hàng ế tỏ vẻ rất sợ hãi L" (Ý của Tú Tú là thần ngủ không cần cậu gọi nữa => cậu bị thất sủng => sợ hãi ~~)

"Thật là CV nào đó đi?" Tiếu Dĩ Hàng ngồi đối diện rướn cổ hóng sang bên này, cười cợt xấu xa, "Nick là gì? Nói xem xem anh có biết không?"

"Sau này rồi nói." Tuấn Tú qua loa gạt đi, vừa lúc có tin nhắn mới của thần ngủ gửi đến, lại cho Tuấn Tú một cơ hội mới cúi đầu trầm mặc.

Thần ngủ nhắn: Có thể dùng đồng hồ báo thức, chỉ là không gọi tôi tỉnh được.

Lại là kiểu trả lời ngắn gọn.

Tuấn Tú ngẫm nghĩ, đại khái là cái loại đồng hồ báo thức này vang lên sẽ bị thần ngủ trực tiếp ấn tắt, vang lên rồi lại ấn tắt, nếu còn vang lên nữa sẽ lập tức bị quẳng đi, cho nên điện thoại vẫn có độ an toàn cao hơn. Nhắn như vậy liền thôi có phải tỏ ý không muốn cũng nói chuyện? Tuấn Tú tự rối rắm một hồi rồi lại tiếp tục trả lời: Đang ở bên ngoài cùng người khác ăn cơm, anh đoán xem là ai 0n0 Gợi ý: CV, ôn nhu, công âm.

Lần này thì tin nhắn trả lời đến rất nhanh mà cũng ngắn gọn: Ngũ Hành Thi.

Quá sắc bén rồi?! Tuấn Tú ngẩng đầu, đầy hoài nghi nhìn vị học trưởng đang cười tủm tỉm trước mặt mình, sau đó lại cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn: Thần ngủ, anh thật sự không ăn gian đấy chứ!?!

Thần ngủ đáp lời: Chờ cậu ăn xong rồi nói sau.

Tuấn Tú càng nghi ngờ hơn, quả nhiên nhìn thấy học trưởng đang cười đầy quỷ dị khó lường. "Anh cùng Xì Dầu vô cùng thân thiết nha." Tiếu Dĩ Hàng vừa gửi tin nhắn vừa meo meo cười: Xì Dầu, cậu gần đây cùng với học đệ Cá Chiến Đấu của tôi liên hệ rất nhiều nha?

"Làm sao anh biết được ......"

"Bởi vì anh biết tên đó mấy hôm trước đã đến đây công tác, anh còn hỏi hắn có cần người chiêu đãi hay không, hắn nói hắn đã có người dẫn đường rồi. Kết hợp với việc các người có vở kịch chung ngày mùng một tháng tư kia, nghĩ chắc gần đây các người có qua lại không ít đi." Tiếu Dĩ Hàng trấn định thu hồi điện thoại vào túi, "Tuy rằng nói là rất thân nhưng anh cảm thấy á, tên Xì Dầu này cũng tạm, chính là rất lười biếng, trừ bỏ công việc ra thì không làm được gì lên hồn. Cảm giác cùng người như vậy nói chuyện yêu đương sẽ rất mệt, cậu là muốn ....." Tiếu Dĩ Hàng quyết đoán ngắt lời tại đây, bởi vì anh đã bắt gặp được vẻ ưu sầu nhàn nhạt trong nét hưng phấn trên gường mặt của học đệ nhà mình. Hoặc là anh không muốn nhắc đến vì cuối cùng người đáng để cậu để ý đã xuất hiện, mà cũng có thể do có đôi khi chờ mong một kết quả nào đó cũng không phải không đáng.

Tuấn Tú sao có thể không biết được về độ lười biếng của đối phương, trong quan hệ với người khác cũng không hề chủ động, biểu hiện đầy biếng nhác cùng không kiên nhẫn. Nhưng dù thần ngủ lười nhác đến vậy, cũng thường xuyên kiên nhẫn trò chuyện với mình, cùng gửi được mấy tin nhắn dài dòng, kỳ thật .... đã không dễ dàng gì rồi.

"Cảm thấy không tồi thì có thể thử xem, người như chúng ta," Tiếu Dĩ Hàng vỗ vỗ vào vai Tuấn Tú, "Nếu có thể gặp được một người mình để ý cũng để ý đến mình, thật không dễ gì."

"Tựa như tiểu Shota nhà anh?" Tuấn Tú xem thường hừ một cái, "Học trưởng, anh từ khi có gia đình, nói chuyện liền biến thành cái bộ dạy đời này, cẩn thận Tiểu Shota chịu không nổi."

Tiếu Dĩ Hàng cười mà không nói, bày ra bộ dáng nhóc con ghen tị, anh đây không so đo với chú.

Tối đó, Tuấn Tú một bên viết luận văn, một bên chạy đến phòng YY kia nghe Tiểu Shota ca hát. Cậu nghĩ lại cũng thấy có hơi ghen tị. Tiểu Shota hát xong một cài, lại như khoe mà hỏi: "Hôm nay có nghe ra có gì .... bất đồng không?"

Các cô nàng ngồi đóng cọc trong phòng cũng vô cùng hợp tác hỏi lại: Có gì bất đồng a? Hôm nay diễn đàn chủ sama vỡ giọng à?

Cô nàng phía sau tiếp tục xếp hàng: Bị khàn khàn sau khi bị cướp sắc?

Tiểu Shota thất bại gào thét: "Không phải a, mic! Nghe không thấy hiệu quả của mic tốt lắm sao?"

Các cô nàng thổn thức: U, lại đổi mic? Giọng thấp, phòng chất lượng kém, nghe được hiệu quả cái quỷ á.

Tiểu Shota mở cái sơn trại này tuy là diễn đàn cấp cao, full cũng có hơn 200 người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có điều kiện lên YY, cái phòng YY này trên danh nghĩa là của diễn đàn, nhưng thực ra thường xuyên lên mic cũng chỉ ba, bốn mươi acc quen thuộc, thành ra chất lượng của phòng đương nhiên không khả quan được. Tuấn Tú âm thầm cười trong bụng, Tiểu Shota này nghĩ chỉ cần thay đổi mic là sẽ nghe ra rõ ràng âm sắc khác biệt sao?

Tiểu Shota không phục cằn nhằn: "Tôi đi thu lại, nhất định phải nghe ra sự khác biệt!"

Các cô tự nhiên vô cùng tò mò với sự chấp nhất của tiểu Shota: Cậu đã quên lần trước vừa mới mua cái mic vừa đắt vừa có hiệu quả siêu siêu tồi kia sao? Cái này lại là cậu mua nữa?

Tiểu Shota đắc ý vênh mặt nói: "Cái này là Các Hạ gửi cho tôi!" Tuy là mic đã dùng qua nhưng lại càng khiến Tiểu Shota yêu thích hơn, dùng mãi không muốn buông ra. Nhưng mà cậu không thể cường điệu sự yêu thích này, dù sao Các Hạ đã từng nhiều lần lấy cớ không có mic để từ chối lên YY, Tiểu Shota sẽ không bán đứng vợ đâu nha.

Các cô nàng nghe xong liền khó mà bình tĩnh được: Chắc chắn là đang khoe! Ân ân ái ái một vừa hai phải thôi chứ!! Cẩn thận ra đường kẹt xe~~

Đó, đối với Tiểu Shota thì câu nguyền rủa này là rất thâm, vậy nên Tiều Shota nhà ta quyết đoán log out: Tôi đi xem phim. Cú thế liền bỏ mặc các cô nàng đang ân cần hỏi "Không phải là đi chat webcome JQ đấy chứ" lại đằng sau.

Tuấn Tú lưu lại hết bài tập vừa làm, mắt lại liếc về phía cái điện thoại đang im lìm, cảm giác thật lạ lẫm. Cậu đành lấy máy tính ra, vào folder mấy bài hát cậu yêu thích, tùy tiện tìm mở mấy cái, bản demo du dương liên nhẹ nhàng phát ra. Đã sắp tám giờ rồi, bạn cùng phòng đều chưa trở về, có nên thừa dịp này mà thu âm một chút? Đáng tiếc cậu đã mở mấy cái kịch bản, đảo đi đảo lại vẫn không dậy được chút nào hứng thu ghi âm. Nhưng mà mấy vở diễn vai qua đường lại dễ dàng nói hai ba câu liền xong. Chờ đến gần tám giờ hơn, Tuấn Tú mới thử đánh tiếng chào hỏi sang Xì Dầu quân.

Cá Chiến Đấu: Thần ngủ, onl không?

Xì Dầu: Đang muốn ngủ.

Cá Chiến Đấu: Anh có dám đợi qua chín giờ mới ngủ không *khinh bỉ*

Xì Dầu: Ừa, vậy nói chuyện gì?

Cá Chiến Đấu: Cái vở kịch kia của chúng ta, thời gian diễn kỳ hai đã sắp xếp tốt chưa?

Xì Dầu: Kẹo không nói với tôi.

Cá Chiến Đấu: Thần ngủ 0 0 Hôm trước anh gửi cho tôi cái tin nhắn về hươu sao với sóc, không phải là anh viết chứ?

Xì Dầu: Không phải. Người khác gửi cho tôi, tôi thấy thú vị liền gửi cho cậu.

Nguyên lai là vậy, Tuấn Tú không hiểu sao lại có chút cảm giác mất mác, xem ra cái viêc kia chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Hữu Thiên bên kia nhìn hoài khung chat không thôi lại thấy liên tục hiện ra "Đối phương đang nhập văn bản", anh liền dứt khoát mở miệng trước.

Xì Dầu: Có muốn hợp ca không?

Cá Chiến Đấu: Hả? Hợp ca?

Xì Dầu: Nghe được một bài không tồi, gửi cho cậu nghe nè.

Tuấn Tú tiếp được file người ta gửi, truyền ra từ tai nghe là khúc nhạc dạo của một bài hát cậu đã quen đến không thể quen hơn được nữa, ca từ của "Tuyệt thế tiểu công" lại bị đổi thành " Cực phẩm lười công", làm điệu bộ trình diễn đối đáp miễn cưỡng, quả thật không giống bình thường. Vì thế hiện tại muốn tự mình hát lại, Thần ngủ muốn dùng một cỗ giọng điệu lười biếng như vậy tạo thành nó sao?

Cá Chiến Đấu: Được, hợp ca! Tôi hình như mới nghe một bài anh hát!

Xì Dầu: Bởi vì chỉ hát có một bài.

Cá Chiến Đấu: Được rồi =v= rất lười! Lần này cư nhiên anh lại có thể chủ động nghĩ muốn hát, thật không dễ dàng *nháy mắt*

Xì Dầu: Chính xác.

Thần ngủ, anh không cần lười đến thản nhiên như vậy được không? Tuấn Tú dở khóc dở cười nhìn câu trả lời trên màn hình, tay lại bật ca khúc kia lên nghe.

Xì Dầu: Cậu có rảnh thì nghe rồi ghi âm lại đưa tôi.

Cá Chiến Đấu: Anh tự mình làm hậu kỳ sao 0 0

Xì Dầu: Không phải, tôi sẽ tùy vào âm thô của cậu để thu phần của tôi.

Cá Chiến Đấu: Ca từ khí phách như vậy, nhạc đệm hùng hậu như vậy, tôi cảm thấy tôi không hát uy vũ một chút thì thật khó nói.

Xì Dầu: Vậy thì hát uy vũ một chút.

Cá Chiến Đấu: Chính là như vậy sẽ không hợp với anh, không phải sao?

Xì Dầu: ......... Cậu cảm thấy khí thế của tôi so với cậu yếu hơn?

Cá Chiến Đấu: Hắc hắc, yếu hay không không chắc, nhưng anh sẽ dùng sức hơn tôi sao?

Xì Dầu: Đến lúc đó cậu sẽ biết.

Đến lúc đó Tuấn Tú đâu chỉ biết, cậu quả thực là chấn kinh rồi! Nguyên lai lúc thần ngủ không lười chính là thứ khí thế mạnh mẽ hiên ngang đến thế! Có đôi khi lời nói quả nhiên không thể quá chắc chắn, tỷ như Tuấn Tú chất vấn thần ngủ có dám ngủ sau chín giờ không, lịch sử nói chuyện hôm đó của hai người rõ ràng dừng lại lúc hai mươi hai giờ năm phút theo giờ Bắc Kinh; hay lại tỷ như lúc này, Tuấn Tú nghĩ đến khí chất hoàn toàn khác của thần ngủ khi hát, mà khi cậu hát đến muốn khàn cả giọng thì người kia lại thong dong hơn rất nhiều, vào tai lại có cảm giác càng trầm bổng.

Xì Dầu: Thế nào?

Cá Chiến Đấu: = 口 = Quá quá quá đả kích người khác!

Xì Dầu: *xoa đầu*

Cá Chiến Đấu: Đây là chênh lệch sao? TuT Đây là điểm khác nhau của ngụy công cùng thực công sao? TuT Đối với người có giọng nói trầm thể hiện các loại ghen ghét, hâm mộ, hận!

Xì Dầu: Cậu còn trẻ.

Cá Chiến Đấu: Càng lớn sẽ càng công sao?

Xì Dầu: Không chắc, cái loại này chỉ là có khả năng mà thôi.

Cá Chiến Đấu: ............

Cá Chiến Đấu: Anh tải lên trang chủ của anh chưa?

Xì Dầu: Tôi không có trang chủ.

Cá Chiến Đấu: ............ Cho nên anh chỉ là hứng trí lên, nghĩ muốn hát thì hát thôi sao?

Xì Dầu: Tương tự như thế. Có thể up lên chỗ của cậu.

Cá Chiến Đấu: = 口 = Tôi sẽ tự ti đấy.

Xì Dầu: Rồi cậu sẽ quen.

Cá Chiến Đấu: Thần ngủ, anh thực không phúc hậu! Cẩn thận vừa tỉnh lại sẽ không có xương quai xanh!

Xì Dầu: Từ tám trăm năm trước đã có người nói với tôi như vậy rồi.

Cá Chiến Đấu: .............

Hoàn chương 13.

、Chương 14: Người nọ nhấc mắt liền vừa ý.

Tuấn Tú nghe đi nghe lại bài hát "Công lười" mới thu cùng với Thần ngủ kia, càng nghe càng thấy vui vẻ, cái loại âm thanh này thật giống như một người đang ngáp lên ngáp xuống bỗng nhiên vung tay hô to, cất giọng hát vậy, vừa lộn xộn vừa cao thấp không rõ ràng. Vậy nên khi Tuấn Tú up bài hợp ca đó lên trang chủ của mình, cậu còn cố tình viết một dòng ghi chú: Đề nghị nên đi nghe lại "Tuyệt thế lười công" của Xì Dầu quân, nếu không sẽ khó mà nghe được điều kỳ diệu.

Kết quả sao? Ghi chú úp úp mở mở, khiến không ít bạn học nghe xong liền chạy đến nhắn riêng bày tỏ vô cùng hài lòng, đương nhiên cũng không thiếu các loại trạng thái quỳ lạy ngưỡng mộ đa dạng đối với Thần ngủ. Ngoài ra diễn đàn kịch tổ cũng rất náo nhiệt.

Đạo Diễn _ Ba Ngày Thi Năm Môn: Nghe được bài hát mới, hai vị chủ dịch lén JQ thiệt nhiều nha ~

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Bài hát mới nào?

Chuẩn Bị _ Candy: Chỉ đường đến bài hát mới được up trên trang chủ của Cá sama *cười trộm*

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Phốc, tôi mới nghe xong rồi, thực thần kỳ a! Tôi chỉ có thể nói, tôi chưa từng nghe qua khí tức thần kỳ như vậy của Thần ngủ!

Cá Chiến Đấu: Nửa Tháng, cô vừa sock ra chân tướng.

Vây Xem _ Phẩm Chất Không Rõ Ràng: Sock thế nào? *Vò đầu*

Cá Chiến Đấu: Bởi vì tôi hôm nay một mực ấn replay hai bài này, tâm tình vẫn sock như ban đầu 0 口 0

Chuẩn Bị _ Candy: Giải thích thực uy vũ nha! Nói, hôm nay thần ngủ không onl à?

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Bây giờ thành nhu vậy, phốc, hắn chắc không xuất hiện đâu.

Cá Chiến Đấu: Anh ấy không onl, mười phút trước đã đi ngủ rồi.

Vây Xem _ Phẩm Chất Không Rõ Ràng: Tôi có thể hoài nghi một chút rằng các người đã thông đồng thành jian (gian) không? "_" Đối với lịch trình của đối phương lại nắm rõ như trong lòng bàn tay vậy.

Cá Chiến Đấu: Các người ...... nghĩ nhiều quá rồi .....

Trên thực tế thì ít nhất cho đến giây phút này, Tuấn Tú và Hữu Thiên vẫn thật sự trong sạch, cùng lắm là có thêm một tầng quan hệ mà trong lòng hai người tự rõ mà thôi. Tỷ như đêm nay, cũng bởi mười phút trước khi đi ngủ, Thần ngủ đã Q Tuấn Tú, xác nhận Tuấn Tú đang onl liền quăng cho cậu một câu " Cá, ngày mai tám giờ điện thoại gọi tôi. Ngủ đây." Rồi log out.

Ngày hôm sau là thứ bảy, là sinh nhật của tên lắm mồm cùng phòng Tuấn Tú kia, từ giữa trưa đã kéo cả phòng đi ra ngoài đập phá. Tên thật của tên đó là Trầm Khoản, người Ôn Châu, trong nhà cũng thuộc dạng phú ông lâu đời, đến nỗi đặt tên cho con cũng không quên phải có chữ "Tiền". (Khoản trong tiếng trung cũng có nghĩa là tiền) Lần này Trầm Khoản kéo theo chín cái đuôi bay thẳng vào một quán cơm Chiết Giang. Ký túc xá của Tuấn Tú là một phòng sáu người, chia làm hai loại, một nửa ngàn năm cô đơn, một nửa đã có bạn gái.

Ngồi vào bàn, lại điểm chút rượu ngon, Trầm Khoản bày thực đơn trước mặt ba cô gái duy nhất, ồn ào lên tiếng: "Gọi món nhanh a, các anh đây đều đói bụng lắm rồi." Cả nhóm người này trừ Tuấn Tú đều chưa ăn sáng, bình thường đến cuối tuần đều không chịu dậy sớm, trực tiếp chờ đến giờ ăn trưa. Vậy nên mặc dù lúc này còn chưa đến mười một giờ mà tất cả đều đã có cảm giác đói khát muốn chết.

Mọi người đều tự giác ngồi vào chỗ của mình, Tuấn Tú an vị bên trái Trầm Khoản, một bên nghe Trầm Khoản sáp gần vào đám con gái chỉ chỉ chỏ chỏ trên thực đơn, một bên ôm chén trà hoa cúc trong tay chậm rãi thưởng thức. Đột nhiên di động đặt trong túi của cậu rung lên, thời điểm ở nơi công cộng nghe được giai điệu max loa được ngân lên, cho dù chủ nhân là ai cũng khiến mọi người cảm thấy không thoải mái.

Các vị khách đang ngồi gần đó đều dán ánh mắt khiển tránh lên người Tuấn Tú, sát ý dạt dào dấy lên : Tạp âm chói tai như vậy còn không mau tắt đi.

Vì thế ngay cả màn hình Tuấn Tú cũng không dám xem, cậu dùng tốc độ nhanh nhất ấn nghe máy: "Alo?"

"Cá?"

"Thần ngủ?" Tuấn Tú nghiêng tai dí sát vào điện thoại, nhẹ đứng lên rời xa chỗ bàn ăn ồn ào, "Có việc gì sao?"

"Cậu hôm nay không có tiết à?"

"Không có, hôm nay thứ bảy mà."

"Tốt lắm, tôi đứng ở trước cửa trường cậu, ra đây đi." Ngữ khí của Hữu Thiên thì vô cùng bình thường nhưng nội dung câu nói lại làm cho Tuấn Tú phải sợ hãi thét lên: "Cái gì? Anh nói cái gì?"

Hữu Thiên tốt bụng lặp lại một lần nữa: "Tôi đứng ở cổng đông trường cậu."

"Bây giờ?"

"Bây giờ."

"Bây giờ tôi không có ở trường a!" Tuấn Tú sốt ruột, "Ài, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại, anh đừng đi, khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ đến."

"........ Cậu có việc bận?"

"Ách, không có, thần ngủ, anh chờ tôi một chút là được rồi." Tuấn Tú nói xong liền nhanh cóng cúp máy, quay lại vỗ vỗ vào tay Trầm Khoản, mà thực ra không cần cậu vỗ, lực chú ý của Trầm Khoản đã luôn đặt trên người Tuấn Tú rồi, chính là đang nghe lén điện thoai của Tuấn Tú.

"Tôi có chút chuyện, phải ra ngoài, trưa nay không ăn cùng mọi người được, hôm nào khác tôi mời ông ăn cơm sau." Tuấn Tú cũng hơi khó xử, sinh nhật bạn cùng phòng, cả phòng cùng nhau ăn cơm cơ hồ đã là chuyện thường tình của ký túc xá, bình thường cũng bởi mình làm nhiều công việc nên hay vắng mặt, lúc này đã đến rồi lại muốn đi, thực là có chút khó mở miệng, nhưng thần ngủ đã chờ ở cổng trường mất rồi, không đi tìm người ta càng không được.

Thế nhưng Trầm Khoản lại không tránh cứ gì, cười hì hì tra hỏi: "Ông nói thực đi, có phải là MM lần trước đến tìm ông không?"

Lần trước thì đích xác là cái lần trước kia, chỉ đáng tiếc lại không phải MM mà là đàn ông, Tuấn Tú lung tung gật đầu, lấy áo khoác muốn đi nhưng lại bị bạn thân bên kia kéo lại hỏi: "Ài, nếu là người nhà đến, trực tiếp đưa đến đây là được rồi, không phải sao? Sớm muộn gì cũng phải gặp nha, em dâu mà."

"Cái này không được tốt cho lắm," Tuấn Tú khó xử trả lời, "Chúng tôi..... chúng tôi còn chưa xác định quan hệ."

"Vậy à, vậy quên đi," Ông bạn cũng coi như săn sóc, sảng khoái cho đi, trước khi đi còn cho Tuấn Tú một cái dấu cố lên.

Tuấn Tú đối với nắm tay cổ động của tên bạn kia mà dở khóc dở cười, nhanh chóng chạy biến khỏi đấy.

Cậu đạp xe đến cửa đông trường học, lúc còn cách cổng trường vài trăm mét đã thấy được nơi xa xa có một bóng hình biếng nhác đang tựa vào thềm đá nhô ra trên cổng, trên người mặc chiếc áo liền mũ thẫm mầu, mũ che kín gương mặt. Tuy rằng cổng phía đông trường là noi có lượng người đi lại đông nhất, lúc này đây cũng có không ít sinh viên ra ra vào vào, đứng lắc lư giữa đám người cũng không phải chỉ có một mình người nọ, nhưng dựa vào trực giác, Tuấn Tú cảm thấy đó chắc chắn là thần ngủ.

Đèn đỏ trước cổng trường chỉ có bốn mươi giay nhưng dường như phá lệ dài hơn rất nhiều. Tuấn Tú chống chân, hai tay vịn vào tay lái, khi nãy một đường đến đây cũng không phải không tò mò vì cái gì mà thần ngủ đột nhiên chạy tới, tối hôm qua lúc nhắc mình sáng nay làm đồng hồ báo thức cho hắn cũng hoàn toàn không dự doán được sẽ xảy ra trường hợp này. Chỉ là tò mò thì tò mò, hành động của thần ngủ, cậu đoán không nổi. Bốn mươi giây đèn đỏ qua đi, cậu lại đối diện với bóng dáng dựa vào thềm đá dường như không hề động đậy kia, không biết nên nói là người nọ rất kiên nhẫn hay do anh ta lười chuyển động thôi.

Dắt xe qua đường cái, chậm rãi dừng lại trước mặt anh, Tuấn Tú không thể không thừa nhận cậu đang rất khẩn trương, cùng với sự khẩn trương khi gặp bạn trên mạng trước đây hoàn toàn bất đồng, cảm giác lúc này còn kèm theo chờ mong không yên mà chính cậu cũng nói không rõ. Càng đến gần là càng có thể thấy rõ hơn người đàn ông mặc chiếc áo liền mũ màu thẫm hơi đen, bên dưới mặc quần bò cùng đôi giày thể thao kiểu cách, đầu cúi gằm, tóc mái tùy tiện rũ trước trán, có những sợi vu vơ che cả lên mắt, hai tay chôn sâu vào túi áo thiệt to trước bụng, dù nhìn có hơi lười nhưng cũng có tác phong của người đã đi làm lâu năm.

Tuấn Tú dắt xe đến gần, người nọ mới ngẩng đầu lên liếc một cái. Cậu mấp máy môi, thanh âm khi mở miệng có điểm rụt rè: "Thần ngủ?" Trời mới biết thanh âm của cậu run rẩy vô cùng.

Đầu của người đàn ông vẫn được giấu kín dưới lớp mũ, màu vải sẫm càng tôn lên nước da trong suốt dưới nắng cùng khuôn mặt ôn hòa của anh. Sau khi nghe xong câu hỏi của Tuấn Tú, người nọ híp híp con mắt, trầm mặc vài giây, đồng thời Tuấn Tú cảm nhận được tia đánh giá thầm lặng của đối phương lia trên người mình. Cậu rụt lui chân lại vài bước, đồ mặc trên người là quần áo cũ đã mặc vài năm, áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam bạch phối với áo khoác thể thao của con trai bình thường, bên dưới là quần bò đã bị giặt đến bạc màu. Nếu biết hôm nay thần ngủ sẽ đến.... Tuấn Tú thầm cười khổ trong lòng, cho dù biết thần ngủ muốn đến, chỉ sợ chính mình cũng chính là một thân trang phục thường ngày, cái mùa này, bản thân cũng chẳng kiếm đâu ra được quần áo mới để lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương.

Lại có hai giây qua đi, người nọ vẫn không phát ra tiếng động khiến Tuấn Tú không khỏi bắt đầu hoài nghi phải chăng chính mình nhận sai người? Chỉ là người trước mặt rõ ràng tản mát thứ khí thế của thần ngủ nha! Cũng may khi Tuấn Tú đang tự hoài nghi bản thân, người đàn ông đối diện rốt cuộc cũng lên tiếng, vừa ngắn gọn, vừa thản nhiên, cũng chỉ là một chữ khẳng định: "Cá."

Hoàn chương 14.

、Chương 15: Có dám đối mặt tám trăm năm hay không?

Tuấn Tú dựng xe đạp trước cổng trường, khóa xe tương đối cũ, nên khi cậu khóa xong, hai tay đều lấm lem bùn đất. Tuấn Tú thừa dịp Thần ngủ quay đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây mà với tay vớ lấy cái khăn lau trên xe chùi chùi.

"Phụ cận trường học cậu có nhà hàng nào ăn ngon không?" Thần ngủ ngó trái liếc phải hơn mười giây, rất nhanh liền cảm thấy mình vô vị đến ngu ngốc, sao không hỏi luôn bạn học Cá nhỏ, vậy đỡ tốn sức hơn bao nhiêu.

Tuấn Tú thành thật nghĩ nghĩ: "Ngay bên ngoài cửa đông, mấy nhà hàng kia cũng không tệ lắm."

Hữu Thiên gật gật đầu, hướng người về bên đó nhường bước: "Dẫn đường đi."

"À, mà sao anh hôm nay đột nhiên lại chạy đến đây a? Đi công tác à?" Hai người sóng vai mà đi, lúc này chỉ cần nghiêng nghiêng tầm mắt là có thể phân được chiều cao hai bên ai hơn ai kém, thần ngủ đại khái là do ngủ khá nhiều nên tương đối cao đi. Ừa, Tuấn Tú tự an ủi mình. Nhưng mà ngủ nhiều như vậy mà sao không thấy người có tí thịt nào?

Thần ngủ lắc đầu trả lời: "Cuối tuần không có việc gì, dù sao đến đây cũng rất thuận tiện."

Tuấn Tú gật gật đầu, vậy ra người ta đặc biệt đến tìm mình, nghĩ vậy cậu không khỏi có hơi vui mừng hiện ra mặt: "Anh tối qua bảo tôi tám giờ sang gọi anh dậy, tôi còn tưởng hôm nay anh có công việc việc gấp phải đi sớm." Không thèm đánh tiếng trước đã chạy đến đây rồi.

"Không, tôi là sợ ngủ thẳng đến khi nào tự nhiên tỉnh sẽ không đến đây kịp." Thần ngủ thực thản nhiên đáp lại, "Hơn nữa, tôi chưa nói là tôi muốn tới sao?"

Tuấn Tú phát điên gắt lên: "Anh nói lúc nào ?"

"À, vậy là quên nói rồi." Thần ngủ dù sai vẫn thản nhiên như thường.

Tuấn Tú nhịn không được muốn khóc thét, Thần ngủ anh có thể nào không cần lạnh đạm như vậy được không, là gặp mặt nha! Là cuộc gặp mặt cần chuẩn bị một chút tâm lý cùng sinh lý nha!

"Lại nói, anh ngủ tự tỉnh có thể ngủ đến mấy giờ?"

Thần ngủ suy nghĩ chút chút liền trả lời: "Bình thường tầm một hai giờ chiều."

Cái này ..... Thế thì không kịp là đúng rồi. Về phần "bình thường", thế nếu không bình thường chắc ngủ thẳng đến ngày thứ hai luôn mất. Cậu nghi hoặc hỏi: "Thần ngủ, nhà anh không có người lớn quản sao? Ngủ một mạch qua giờ cơm trưa .... Cũng không có ai gọi anh rời giường?"

Thần ngủ gật đầu, đáp: "Tôi ở một mình, không ai quản."

Tuấn Tú nhất thời không biết nói gì hơn, rõ ràng nhiều lúc thấy toàn chuyện không thể nào xảy ra, vậy mà lại trở nên vô cùng tự nhiên diễn ra trên người thần ngủ, hơn nữa đối phương còn trả lời như chuyện cực kỳ hợp tình hợp lý, ngược lại khiến cho người hỏi lại vô lý như cố tình gây sự.

Các quán ăn nằm trên con đường men theo hướng cổng đông, đi tầm năm sáu phút là đến, gần trường đại học lúc nào cũng có rất nhiều nhà hàng, tùy tiện chọn một nơi là được.

Người bán hàng đưa thực đơn đến trước mắt hai người, người tới là khách, Tuấn Tú mở thực đơn bày trước mặt thần ngủ. Anh lười biếng liếc hai liếc lên mấy hình ảnh màu sắc sặc sỡ trên đó: "Không ăn cay, không thích vị tỏi, cái khác tùy ý. Cậu chọn." Vì thế thực đơn lại được đẩy về trước người Tuấn Tú. Biểu hiện của thần ngủ rõ là chỉ muốn hưởng an nhàn, cho nên Tuấn Tú cũng thực hợp tác mà làm thay. Khi cậu tự mình mở trang thứ nhất, chuẩn bị gọi đồ ăn thì lại nghe thần ngủ bổ sung thêm một câu: "Muốn ăn cá."

Giờ phút này Tuấn Tú vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng "Cá" mà thần ngủ kêu trong lần gặp mặt đầu tiên ban nãy, khẩu khí cũng không khác vừa rồi lắm, cũng lười biếng chậm rãi như vậy, cũng mềm mại mang theo vài tia quen thuộc như vậy, thanh âm cất lên khi vừa giáp mặt đến từ khuôn mặt lạnh băng không chút thay đổi kia, lại còn đan thêm ngữ khí ôn nhu, tràn ngập nhân tố làm tim cậu gia tốc đập liên hồi. Thế nên lúc này thần ngủ lấy chữ "cá" kết thúc câu đơn kia làm cho Tuấn Tú lung lay a lung lay, bàn tay cầm thực đơn run run, trơn trượt rơi xuống mặt đất. Trong thâm tâm cậu lúc này phê phán chính mình: Thực sự là ... Không trấn định a!

Còn cái con người vô cùng trấn định kia lại động thắt lưng, cúi xuống nhặt quyển thực đơn dưới chân Tuấn Tú lên. Đầu của người nọ đặt ngay cạnh đầu gối cậu, ánh mắt khẽ rơi xuống cái chân trái trước mặt. Tuấn Tú liếc xuống đôi giày thể thao đã bị giặt đến phai màu trên chân mình, ngượng ngùng hơi thụt chân về. Mà Hữu Thiên thật ra cũng không có phản ứng gì mấy, một lần nữa đặt thực đơn vào tay Tuấn Tú: "Chỉ là để cậu gọi món thôi, không cần kích động."

Được rồi, ít ra thần ngủ không có lười đến mức nói đùa cũng lười. Tuấn Tú tự thuyết phục chính mình như vậy. Cậu nhanh chóng gọi bừa vài món mà bản thân cảm thấy hương vị không tồi, Thần ngủ không ăn cay, không ăn tỏi, những thứ này chỉ cần dặn đầu bếp chú ý một chút là được, nhưng thế thì không ăn được cá hấp rồi, cuối cùng cậu đành phải gọi một đĩa cá kho tàu.

Khoảng thời gian chờ đồ ăn lên, thần ngủ cứ ngồi nghịch điện thoại mãi, tự hồ là đang nhắn tin với ai đó. Gửi xong mới ngẩng đầu lên hỏi Tuấn Tú: "Lúc nghe máy, cậu đang ở bên ngoài?"

Ánh mắt của Thần ngủ thẳng thắn nhìn cậu, Tuấn Tú luống cuống rót trà cho hai người, đôi mắt khép hờ chuyển hướng nhìn. Dòng nước từ ấm róc rách chảy ra, chợt Tuấn Tú nhớ lại cái loại trò chơi chẳng nhớ từ niên đại nào đấy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cho đến khi một trong hai người rời ánh mắt đi trước là thua, người thua thường phải nhận một loại trừng phạt mạo hiểm linh tinh. Lúc đó cậu rất ghét cái loại trò chơi nhàm chán như thế, hiện tại bông nhiên nghĩ đến một giả thiết, nếu đối thủ là thần ngủ, chính mình thua là điều chắc chắn. Cái thứ cảm giác không dám nhìn thẳng vào đối phương này, dường như có trộn lẫn với ....ngượng ngùng.

"Ừa, sinh nhật của bạn cùng phòng, giữa trưa vốn có liên hoan," Đặt một chén trước mặt thần ngủ, Tuấn Tú cũng tự rót cho mình, rõ ràng không phải là có gì phản cảm với đối phương, thậm chí còn có một tia tò mò, nhưng lại không chịu được việc mặt đối mặt với người ta, chính vì cảm nhận được ánh nhìn thản nhiên mà trực tiếp của người ta dán lên đỉnh đầu mình, Tuấn Tú càng chuyên chú nhìn vào dòng nước lưu động trong ấm trà bằng thủy tinh kia, hận không thể rót hết chén trà là đã qua nửa thế kỷ, "Cho nên lúc nhận được điện thoại của anh là đang ở bên ngoài."

"Làm phiện các cậu liên hoan rồi." Khẩu khí nhẹ bẫng của thần ngủ biểu đạt ý xin lỗi, dường như phát hiện tư thái rót trà đến phát nghiện của Tuấn Tú, anh phi thường săn sóc, hai ba ngụm liền uống hết chén trà của mình, rồi đẩy lại chén không đến trước mặt cậu.

Điều này làm Tuấn Tú thở dài nhẹ nhõm, nhanh nhẹn rót xong chén trà của mình rồi rót chén thứ hai cho Thần ngủ, nếu dùng tiếng nói thần thánh của hủ đến giải thích hình ảnh này, đại khác là hết ăn lại nằm lười công cùng nàng dâu nhỏ □ thụ? "Không có việc gì, còn đầy cơ hội cùng bạn liên hoan. Ăn cơm xong có tính toán gì không? Muốn đi đâu không? Shopping?"

"Chỗ lần trước cậu giới thiệu, tùy tiện chọn một chỗ đi." Người lười biếng thường không hay kén chọn, phẩm chất tốt như thế đương nhiên thần ngủ cũng có.

"Để tôi nghĩ đã, nếu có tầm ba bốn tiếng thôi, thì tìm một chỗ nào gần chút đi," Tuấn Tú làm bộ như uống trà, thanh công cúi đầu xuống, hai người trong hiện thực không quen biết, nhìn nhau như vậy xem ra vẫn có hơi ăn không tiêu a, "Chỉ là phải chờ tôi quay về ký túc xá lấy giấy bút và máy ảnh, lần này phải ký tên và chụp ảnh nếu không các bạn tôi sẽ không bỏ qua cho tôi đâu."

Thần ngủ tán thưởng gật gật đầu: "Cá biết giữ chữ tín."

Tuấn Tú xấu hổ, nói: "Kỳ thật tôi vừa rồi còn có hơi lo lắng, có nên giấu chuyện gặp mặt hay không, như vậy sẽ không cần phải xin cho bọn họ."

"Chỉ sợ không được," Thần ngủ tiếc nuối lắc đầu, nhìn cậu: "Kẹo vừa mới hỏi tôi, tối nay có thể đến diễn trực tiếp được không?"

"Anh trả lời như thế nào?" Chợt Tuấn Tú có một loại dư cảm không tốt cho lắm.

"Không thể, bởi vì tôi đang ăn cơm cùng cậu."

Quả nhiên, Tuấn Tú đang muốn mở miệng hỏi tiếp thì di động trên tay Thần ngủ lại rung lên, máy mới còn sáng bóng xinh đẹp vô cùng. Thần ngủ mở tin nhắn nhìn một chút rồi đưa tới trước mặt Tuấn Tú, tin nhắn đến từ Candy cô nương là như vầy: *Gào khóc* *Gào khóc* Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng! Phải cầu chụp ảnh chung, cầu trực tiếp ~!

Không đợi Tuấn Tú phát biểu cảm tưởng gì thêm, người bán hàng đã bưng một đĩa cá hương thơm ngào ngạt lan tỏa đặt lên bàn rồi.

Hoàn chương 15.

、Chương 16: Chụp ảnh chung có tính là đã có tiến triển?

Thần ngủ dùng ánh mắt chỉ chỉ vào đĩa cá om cà(1) thơm ngon kia: "Ăn cơm(2) đi."

Tuấn Tú đành thản nhiên "ừa" một tiếng, vươn chiếc đũa gắp đồ ăn về bát, quay ra đã thấy thần ngủ lướt lướt bàn phím trả lời tin nhắn. Bộ dáng thần ngủ đánh chữ khá đặc biệt, vẫn là tay trái cầm di động, dùng một ngón cái tay trái đánh chữ, hơn nữa trong cả quá trình này, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt mà chưa bao giờ giơ cao qua 1mm, thoạt nhìn giống như là ngón tay vẫn luôn ma sát với màn hình, lướt qua lướt lại một lượt là gõ xong tin nhắn. Ngón cái di động với tốc độ cực nhanh, làm Tuấn Tú cảm thấy có chút hương vị mây trôi nước chảy, sinh động lưu loát.

Gửi xong tin nhắn, Thần ngủ cũng cầm lấy đôi đũa của mình hướng về đĩa rau, thử hai gắp rồi khen: "Nấu ngon lắm."

Một câu khen vàng ngọc này vừa lúc bị người bán hàng đang mang đồ ăn lên nghe được, người đó đặt bát cá kho tàu nóng hổi còn tỏa khói nghi ngút dậy hương vào giữa bàn của hai người, bước chân lúc rời đi dường như mang theo rất nhiều đắc ý.

Nhà hàng này đạt được ưu ái của bạn nhỏ Tuấn Tú, đương nhiên là do mấy món ngon sở trường của quán, trong đó còn có món cá kho tàu mà Tuấn Tú thích nhất từ bé đến giờ. Lúc này mặc cho bát thịt kho tàu thơm ngào ngạt, màu sắc mê người đang được đặt ngay trước mặt, cậu lại đem chiếc đũa hướng về phía món khoai tây trộn dấm tít xa xôi kia.

Từ bé đến lớn, Tuấn Tú đều ở cùng ông bà nội. Hai vị giáo sư về hưu cùng nhau nuôi lớn Tuấn Tú, trong nhà đương nhiên là không có khả năng sống dư dả gì. Hồi cậu còn bé, giá cả lúc đấy mặc dù không tính là cao, nhưng tiền lương cũng không nhiều nhặn gì, hơn nữa, thời điểm đó vật tư thiếu thốn, đồ ăn trong nhà có thể nói là cực kỳ thiếu dinh dưỡng, cơm thêm dưa muối là bình thường, mỳ nước lèo cũng có. Ông bà nội đau lòng đứa cháu trai, có cái gì ngon đều dành cho Tuấn Tú, khiến cậu từ bé đã có cái tật xấu "nói một đằng nghĩa một nẻo". Chân giò hầm mềm mềm, Tuấn Tú "không thích ăn", tương tự như thế, bong bóng cá nộn nộn, tôm thơm ngào ngạt, canh gà ngon ngọt, đều là món Tuấn Tú "không thích", cho nên hai ông bà lại thở dài, bất đắc dĩ vì cháu nội cứng đầu kiêng ăn, đành phải tự mình ăn hết để tránh lãng phí lương thực.

Vì thế Tuấn Tú lúc này đây lại vô tình phát tác tật xấu, tất cả do câu nói muốn ăn "Cá" lúc trước của Thần ngủ.

Hữu Thiên hớp một ngụm nước để rửa đi mùi vị trong miệng còn sót lại: "Cá."

"Hả?"

"Sao cậu lại lấy cái ID này?"

Tuấn Tú suy tư một lúc mới nói: "Bởi vì tôi họ Dư, Dư trong Dư Thừa."

"Tôi còn tưởng bởi vì cậu thích ăn cá," Hữu Thiên chỉ chỉ món cá kho tàu đã bị ăn đến không còn nguyên trạng trên bàn, "Cậu không hề động đũa với món cá, thật là không thích ăn à?"

Tuấn Tú gật đầu lung tung, bản thân rõ ràng là tốt bụng, nhưng bị hỏi như thế này lại thành có hơi sượng mặt, thật là không có gì tốt đẹp hết. Do đó cậu liền tìm cách chuyển đề tài: "Thế anh thì sao, sao ID lại là Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ? Dài như thế, không hợp với phong cách ngắn gọn của anh chút nào."

"Tôi ban đầu tên là Xì Dầu(*)."

"Phốc, vậy anh chẳng phải thường xuyên bị đánh sao?"

"Đúng, khi nhìn đến người thứ mười nói "Đả tương du" đi ngang qua trước mặt tôi, tôi liền sửa lại ID," Thần ngủ khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên Tuấn Tú được chiêm ngưỡng, "Về phần vế "trong bụi cỏ" kia, hình như là ngày đó có một cô nhóc kiếm tôi, avar QQ là một con mèo nhỏ ngồi chồm hỗm trong bụi cỏ."

("Xì Dầu" trong tiếng Trung là "Tương Du" (jiàng yóu), "Đả" là "Đánh", "Đả Tương Du" là chỉ mình chỉ là người qua đường, không liên quan đến sự vật sự việc gì hết.)

Tuấn Tú thán phục: "Anh đối với chữ "Xì Dầu" thật đúng là chấp nhất."

Thần ngủ gật gật đầu, lấy ra một tấm chứng minh thư từ trong ví đưa cho cậu.

Sinh nhật thật sự là ngày 1 tháng 4, đây là thông tin đầu tiên về người ta mà cậu biết, sau đó là tên của chủ nhân chứng minh thư: Hữu Thiên. Tuấn Tú thầm nôn mửa trong lòng: "Thần ngủ, anh kỳ thực không phải là chấp nhất với hai chữ "Xì dầu", anh chẳng qua là lười thôi!"

"Đúng vậy a."

("Xì Dầu" là jiàng yóu, "Hữu Thiên" là ji āng y ōu, nếu các bạn dùng bàn phím gõ tiếng trung, gõ "jiangyou" thì từ đầu tiên xuất hiện sẽ là Xì Dầu, còn hai chữ Hữu Thiên kia sẽ phải tìm từng chữ một, mất thời gian hơn ╮(╯▽╰)╭ Xì Dầu quân lười hơn cả mình)

Được rồi, đã sớm biết đối với đối phương đối với hai chữ "lười" và "ngủ" có bao nhiêu thản nhiên thừa nhận, mày sao còn phải khổ sở đi hưởng thụ phút rung động bởi cái sự thản nhiên kia mang đến chứ? Tuấn Tú tự phê phán mình một chút, lại hỏi: "Anh ăn no chưa?"

Thần ngủ nhẹ gật đầu.

Tuấn Tú cũng đã ăn no, chuẩn bị đứng lên đi thanh toán mới khách, lại bị Thần ngủ đè bà vai ngồi xuống: "Đừng nhúc nhích."

Tuấn Tú cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về hướng tia sáng lóe lên kia, nháy măt một cái thần ngủ đã làm xong chuyện xấu rồi. Hữu Thiên nhét điện thoại vào tay cậu : "Có biết dùng điện thoại lên weibo không?"

"Biết nha, nhưng mà ........."

"Gửi lên cho tôi. Gửi tấm không lộ mặt ý." Hữu Thiên chờ Tuấn Tú cúi đầu mở mạng trên điện thoại liền vô cùng thần tốc đi thanh toán, Tuấn Tú ngay cả cơ hội kháng nghị cũng không kịp, đành phải làm cho xong việc trên tay vậy : "Ừa, load xong rồi, phải viết gì đây?"

Hữu Thiên kéo chiếc ghế ở đối diện ra phía sau Tuấn Tú. Anh ngồi dựa vào cậu, hai tay khoát lên lưng ghế: "Tùy cậu."

Tuấn Tú hỗn loạn nha, tính cách vốn có của thần ngủ đây sao: "Sặc, vậy post stt làm gì?"

Thần ngủ nghĩ nghĩ một hồi, mãi mới có lời giải thích lười biếng đến từ phía sau cậu: "Kẹo hỏi tôi có dám post stt hay không, vậy thì post một cái đi." Tuấn Tú càng hỗn loạn hơn nữa: "Không ngờ nha, thần ngủ anh cư nhiên cũng bị trúng phép khích tướng sao?" Thần ngủ không hề giống loại người dễ bị kích động như vậy.

Hữu Thiên trầm mặc trong chốc lát mới phản bác lại cậu: "Cậu thấy tôi giống không?"

Tuấn Tú quay đầu, nhìn đến một mảnh mềm mại trong sáng lại biếng nhác trong mắt thần ngủ, theo bản năng liền lắc đầu: "Được rồi, vậy nói là cái gì? Nói là liên hoan nhé?"

Hữu Thiên nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cục cũng chịu giải quyết khó xử của Tuấn Tú: " Viết, thịt kho tàu rất ngon."

Status được đăng lên, camera của Hữu Thiên chụp rất là khéo, bức ảnh che mặt kia bao quát được cả bàn ăn đã nguội ngắt nguội ngơ bên cạnh ngực của hai người, trung tâm tầm nhìn vừa hay là mấy miếng xương cá kho tàu.

"Đăng được rồi." Tuấn Tú trả điện thoại cho ai kia, nghĩ mãi không hiểu sao Thần ngủ lại muốn cậu làm giúp, không phải chỉ là chọn send hình ảnh, kèm thêm mấy chữ Hán thôi mà, sao người này lại có thể lười đến mức này!

Hữu Thiên nhận lại điện thoại, mở ra xem lại tấm ảnh không lộ mặt kia, rồi lại đưa Tuấn Tú xem: "Tôi thấy góc chụp không tồi."

Góc chụp đúng là không tồi, ánh sáng đèn vừa phải, chiếu ngay bên cạnh hai người, vị trí của Tuấn Tú gần trung tâm bức ảnh hơn, nghiêng góc độ đi một chút sẽ thành Thần ngủ đứng xoay người bên cạnh cậu. Máy dởm hiệu quả cũng bình thường thôi, thoạt nhìn người vật bên trong ảnh đều giống như được phủ lên tầng trong suốt, mờ ảo.

Hai người dần đi bộ đến dưới lầu ký túc xá của Tuấn Tú. Xem Thần ngủ còn tiếp tục bước về phía trước, Tuấn Tú đành đứng lại hắng giọng: "Khụ khụ, cái này, anh ở dưới lầu đợi tôi à?" Hữu Thiên nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng trước mặt, yên lặng gật đầu. Ánh mắt bám theo hình bóng Tuấn Tú đang biến mất nơi cuối hàng hiên, bản thân tựa người vào một gốc cây nhỏ ngoài tòa nhà, cành cây khẽ rủ xuống đầu Hữu Thiên. Anh tùy tay hất ra, kéo cao mũ che kín đầu.

Khi Tuấn Tú quay trở lại tìm thần ngủ, người nọ vẫn duy trì tư thái dựa vào cây không nhúc nhích. Cho đến giờ phút này, ấn tượng sâu sắc nhất mà thần ngủ tạo nên cho Tuấn Tú chính là : Có thể không đi sẽ không đi, có thể dựa là phải dựa, bất cứ lúc nào toàn thân cũng phải ở trạng thái thả lỏng hoàn toàn, lời có thể không nói liền không nói, à, đúng rồi, đến điện thoại cũng thế, có thể không chạm đến là không chạm đến. Cái cuộc sống ăn bớt(3) gì thế này.

Cả buổi chiều hai người dành để đi Lâm viên, mùa này nhiệt độ vừa phải, không quá nóng bức mà cũng không lạnh lắm, hơn nữa hôm nay trời cao gió mát, không khí trong lành, du khách cũng không hề ít. Tuấn Tú đưa máy ảnh cho một cô bé, mới quay lại đứng bên cạnh thần ngủ pose hình. Vốn ban đầu Xì Dầu khoát tay lên lan can đá, nhưng lúc này Tuấn Tú đứng ngay bên cạnh, lập tức theo mon men lại gần chủ nghĩa, gác tay lên vai Tuấn Tú.

Chụp xong ảnh, Hữu Thiên liền thu tay về. Anh đại khái không biết, sau khi chụp ảnh, Tuấn Tú mới dám thả lỏng cơ thể, cả bả vai đều chua xót. Lấy bối cảnh rừng trúc rì rào, nước chảy róc rách, hai dáng người sóng vai mà đứng nơi cây cầu đá bắc ngang, đó là bức ảnh thứ hai trong lần gặp mặt đó của hai người, và cũng là bức ảnh chụp chung cuối cùng. Sau bức ảnh trong điện thoại lộ đầy vẻ xa cách nhàn nhạt kia, bức này đã dần bước đến trạng thái thả lỏng yên bình. Chẳng qua cái sự thả lỏng kia lại chỉ là của mình thần ngủ mà thôi.

Hoàn chương 16.

(1) Món Cá om cà

(2) Nguyên bản là "Động đũa đi".

(3) Cuộc sống ăn bớt: Nguyên bản là "Cuộc sống giảm than" (low-carbonlife). Ý chỉ cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi đều được hết sức giảm năng lượng. Trung Quốc từng đề xuất giảm lượng than, đặc biệt là các – bon – đi - ô – xit, để bảo vệ môi trường.

{$(Htnr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro