Chương 33-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

、Chương 33: Đại thần là tấm gương tốt.

Thần ngủ đã đưa là phải đưa người đến tận ký túc xá. Đây vẫn là lần đầu tiên Hữu Thiên vào bên trong, ký túc xá nam bình thường cũng không hay hỏi danh tính người ra vào, chỉ có buổi tối ngoại lệ. Hữu Thiên thành thật ngoan ngãn viết vào bản đăng ký ra vào, chữ như rồng bay phương múa viết lên. Tên: Hữu Thiên; Người được thăm: Tuấn Tú; Quan hệ với người được thăm: Họ hàng......

Thẳng đến khi hai người chen chúc trong cái thang máy, Tuấn Tú mới hiếu kỳ không biết trong tay thần ngủ là cái thứ đồ gì: "Cái gì vậy?"

"Bánh ngọt," Hữu Thiên giơ giơ tay trái lên cao, rồi lại giơ tay phải, "Quà sinh nhật, món quà khác."

Cái bánh ngọt này có vẻ to hơn cái bánh hai người ăn ban tối một chút, cái này có vẻ là để cho Tuấn Tú mời bạn cùng phòng. Trước kia Tuấn Tú từng đề cập qua với thần ngủ, lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là lúc cậu đang tham dự liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng. Thần ngủ cũng hiểu biết ít nhiều về truyền thống trong ký túc xá bọn họ: Thọ tinh là để danh chính ngôn thuận bóc lột .... Không nghĩ tới lần này thần ngủ lại cẩn thận chu đáo đến thế. Cá nhỏ lại không tránh khỏi việc bị nhu tình ăn mòn một chút. Về phần món quà thứ hai, Tuấn Tú cũng không không biết xấu hổ đòi xem, nhưng nhìn qua cũng có vẻ to.

Treo trên đầu danh hiệu một người anh "khác" của Tuấn Tú, Hữu Thiên vừa bước vào phòng ký túc đương nhiên được nhóm bạn cùng phòng của Tuấn Tú dùng hành động thực tế hoan nghênh nhiệt liệt: Trầm Khoản cùng một tên khác chạy như bay ra tiếp đón Hữu Thiên rồi mới làm thủ thế tiếp nhận cái bánh ngọt được tay trái của Hữu Thiên đưa ra phía trước.

"Ha ha, Tiểu Tú sinh nhật vui vẻ, nói hôm nay muộn như vậy ông vẫn không trở lại, thì ra là cùng anh ông ra ngoài," Trầm Khoản ha ha mở bánh, hơn nữa cắt bánh luôn, thế mới thấy được cái ký túc xá này không chút để ý cái gì cũng quen rồi, đương nhiên Trầm Khoản là cái đồ vô tâm, một ngụm liếm luôn bơ kem dính trên tay, tiếp tục gào mồm: "Vị bơ này thực ngon a ~ Đúng rồi, lần trước đặc sản mà Tiểu Tú mang về cũng là ông anh này mang đến."

Vì thế mấy người khác trong ký túc xá nói xong sinh nhật vui vẻ liền cũng chạy đến cấu xé cái bánh, thuận tiện mồm năm miệng mười cảm ơn Hữu Thiên hết lời. Chỗ ngủ Tuấn Tú ở bên tường dựa vào cửa sổ, ga giường một bộ hoa văn đồng nhất màu lam nhẹ nhàng, cả phòng cũng chỉ có cái giường đấy là sạch sẽ nhất.

Thần ngủ bước đến ngồi ở mép giường Tuấn Tú, tay phải đặt món quà thứ hai cho cậu ở đầu giường. Tuấn Tú cẩn thận đi đến sát mép giường rồi cũng chậm rãi ngồi xuống, tay sau lưng trộm bắt lấy tay của thần ngủ, dần dần biến thành nắm lấy ngón trỏ của anh: "Anh phải về chưa?"

"Ừa." Hữu Thiên hợp tác gật đầu, nhưng lại chẳng có chút ý đứng dậy nào cả.

Lần này đi chắc cũng phải năm, sáu ngày sau mới được gặp lại, cả phòng đều nhao nhao ồn ào trò chuyện, nào ai chú ý đến nơi góc tường đây đang diễn một màn chia biệt trong thầm lặng. Tuấn Tú lắc lắc ngón trỏ đang được cậu nắm chặt trong tay: "Sớm về đi, về muộn không an toàn. Về đến nhà nhắn tin cho em."

Tối hôm nay Tuấn Tú ôm trong ngực một con gấu bông lông xù, chờ tin báo bình an của Thần ngủ. May mà tốc độ của thần ngủ không chậm chút nào, chưa đến mười một giờ, cậu đã nhận được tin nhắn thông báo "Đã về đến nhà" của ai kia. Tuấn Tú chui tọt vào ổ chăn cọ cọ, gõ tin nhắn trả lời: Này, em cũng không phải con gái, sao lại tặng gấu bông a.

Nửa phút sau đã thấy có tin nhắn quay lại, Thần ngủ viết: Ngốc ngốc ngơ ngơ, không giống em sao.

Anh mới ngốc ngốc ngơ ngơ ý! Tuấn Tú giận rồi nha, làm liên lụy bé gấu trong ngực trúng một quyền, nghĩ ngợi, lại ôm chặt bé gấu hơn nữa.

Lại một tuần cuộc sống học tập bận rộn bắt đầu, phương thức liên lạc của hai người chỉ có thể giới hạn thành trên mạng nói chuyện hoặc thỉnh thoảng gọi cuộc điên thoại, nhắn vài cái tin. Mỗi lần Tuấn Tú tan học đi qua cây ATM, đều thuận tiện tra tài khoản một chút. Cứ tra là lại dọa cậu nhảy dựng lên, con số bên trong tuyệt không nhỏ. Được rồi. Để thần ngủ an tâm đương nhiên rất đáng giá! Cá nhỏ rung động một hồi, nhưng cũng không nghĩ đến trả lại cho người ta.

Đêm nay cậu chịu đựng viết xong luận văn cuối kỳ, mới chạy lên QQ bị lãng quên hồi lâu.

Mao Tuyến Ti: Cá nhỏ onl không 0.0

Mao Tuyến Ti: Chị đây đến chia sẻ bát quái với chú đây, vứt địa chỉ ~

Mao Tuyến Ti: Chú Cá nhỏ không phải là mới qua sinh nhật sao, Xì Dầu sama nhà cậu có hát dỗ cậu ngủ không a? So với nhà người ta, phải kích phát tiềm lực của Xì Dầu quân nha!!

Tuấn Tú mới có vài ngày không hòa nhập với quần chúng, chuyện sinh nhật cũng làm bạn bè bốn phương oán hận một phen. Về phần đám bạn tốt làm kịch sinh nhật cho cậu, Tuấn Tú cũng vô cùng áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn người nữa. Ai bảo ngày sinh nhật đó của cậu quá đỗi dịu dàng, lấn áp hết thảy đến nỗi chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới di động , càng đừng nói là lên mạng. Hiện giờ được cập nhật kiến thức qua bài bát quái này, lập tức cung cấp đủ nhu cầu xóa nạn mù chữ cấp bách của cậu.

Đường link Mao Tuyến Ti gửi cho cậu là một bài post nửa nói chuyện phiếm nửa cầu tài nguyên. Lầu chủ là đến cầu bản ghi âm hiến khúc của một đại thần CV nào đó hát trong ca hội sinh nhật của một tiểu CV mới nào đó trong trung tuần tháng trước: Ngã chóng vó bốn chân ngổn ngang cầu ghi âm Ly Đồ đại nhân hát trong ca hội sinh nhật của Lam Xoa Xoa lần giữa tháng 4! Cầu ! Mắt đầy sao lấp lánh vô cùng cảm kích.

Tuấn Tú trộm liếc ngày post bài, giờ đã là cuối tháng năm rồi, cư nhiên còn đến cầu ghi âm ca hội tháng tư, vị lầu chủ này không phải là đảng trì độn thì cũng là đảng afk quay lại.

Mao Tuyến Ti hóng náo nhiệt không chê lớn nhỏ, vứt link bài post lên share trong chat room, còn cảm khái nói: Đại thần năm trước ngay tại ca hội của bạn nhỏ Lam này hiến khúc, lúc đấy người ta còn mờ ám bất minh, năm nay lại đến đây hiến khúc, đây là chứng thực JQ đi? Đại thần thực sự là một công tốt biết tuân thủ nghiêm ngặt phu đạo, vĩnh viễn chỉ vì Lam tiểu thụ nhà mình hiến xướng oa oa

Kỳ thực nói vậy cũng hơi có điểm miễn cưỡng. Sinh nhật ngày đó của Lam tiểu thụ vốn là Ly Đồ tùy ý lên hát vài bài, bởi vì ca từ có hơi mờ ám, thành ra dấy lên cách nói "Đại thần vì tiểu thụ nhà mình mà hát tình ca". thậm chí còn xuất hiện loại tình huống vô cùng vô trách nhiệm phỏng đoán "Nói không chừng đại thần chính là một bên ôm tiểu thụ một bên hát trên YY".

Nhưng mà bạn học Mao Tuyến Ti vẫn cứ ở trong chat room cảm khái như vậy, lối suy nghĩ sớm đã vượt qua thường thức bình thường có thể lý giải. Đây là tấm gương sáng ngời a! So sánh sáng ngời a!! Đương nhiên đối tượng bị quất roi cổ vũ, quần chúng đương nhiên tự động coi là Xì Dầu sama.

Candy: Ca hội tháng tư sẽ bị lôi ra tiên thi, lại so ra điểm không tốt dày đặc của thần ngủ rồi! Xem, danh phận của Cá sama nhà ta còn chưa được treo lên bên Thần ngủ nha!

Nửa Tháng: Ai nói không phải chứ, ngày nào đó Cá sama bị scandal với người khác, thần ngủ anh có muốn khóc cũng không kịp nữa rồi =.=

Natnat: Thần ngủ rõ ràng onl a, vì sao không chịu thò ra!

Cá Chiến Đấu: Khụ khụ.

Hoa Hồng ROSE: Ui, Cá nhỏ xuất hiện rồi kìa, đi đâu ung dung thế.

Bạch Gia Hắc: Tiểu sinh thật nhàm chán, thu đàn ông *gào khóc*

Natnat: Cút! Nơi đây trừ cậu ra chỉ có hai người đàn ông, vẫn là tự an ủi đi.

Cá Chiến Đấu: Cảm ơn mọi người, lần sinh nhật này rất hạnh phúc O(∩_∩)O ha!

Mao Tuyến Ti: Ui, Xì Dầu sama làm gì thế? Khoe ra khoe ra, để mọi người cùng ghen tị ghen tị nào?

Cá Chiến Đấu: ............ Thần ngủ cho tôi một bao lì xì đỏ thẫm! Rất lớn, rất lớn nha~

Đích xác đủ lớn, tiền lì xì thu được từ bé đến giờ cộng lại chỉ sợ cũng không bằng số lẻ trong đó. Nhưng bạn Cá nhỏ đáng thương từ nhỏ cũng chưa bao giờ được lì xì, lần đầu tiên được lì xì trong nhân sinh này lại là từ người đàn ông nhà mình. Xúc động nha.

Tuấn Tú cảm khái một lúc, bên trong chat room cũng ứng phó một trận, mấy cô nương kia kì thật đều rất phúc hậu, tiết lộ chút xíu để các cô nàng não bổ rồi lại trấn an một lượt. Kết quả ngoài ý muốn xảy ra, chính là tối hôm sau, Tuấn Tú vừa lên mạng đã thấy thần ngủ gõ đến cửa.

Xì Dầu: Đến phòng XXXXXXX

Cá Chiến Đấu: Hả? Phòng YY ( ⊙o⊙)

Xì Dầu: Đến phòng nhỏ "Nhất Tuyến Thiên"

Tuấn Tú mang theo bao nghi hoặc bò vào phòng. Cái phòng kia rất xa lạ, sau khi vào, cậu mới xem xét một chút, đoán chắc là kênh lập để chơi game, có thể thấy được được không giao du với võng phối bên này. Tuấn Tú đi vào phòng nhỏ, phát hiện xung quanh trừ hai người họ ra, một quần chúng vây xem cũng không có.

Cậu kiềm nén không nổi tò mò, chạy qua hỏi một chút: Đây là làm gì? Định hát tình ca cho người ta nghe sao? *thẹn thùng*

Lời rù quyến(*) như vậy đến bản thân Cá nhỏ nói xong cũng thấy ngượng, thế mà Thần ngủ lại thành thật trả lời: "Ừa, Cá muốn nghe cái gì?"

(*) Chỗ này mình cố tình viết thế đó :| tại trong raw nó cũng chơi chữ nên mình sửa luôn.

Tuấn Tú lại càng sợ hơn: Cư nhiên còn có thể chọn bài hát sao?

Thần ngủ thẳng thắn nói: "Bài anh biết hát, không nhiều lắm."

Hữu Thiên đích thực không phải là loại người xuyên tập hát, nhưng mấy bài tình ca kinh điển thì cũng chưa đến nỗi không hát được. Huống chi mời Cá nhỏ vào phòng ca hát này, thần ngủ đương nhiên không thể không có chuẩn bị trước. Tuấn Tú cũng không phải là một người hay bắt bẻ, mà thực ra có người vì mình đặc biệt hao tốn bao tâm tư, cảm động còn không kịp.

Giọng hát của Thần ngủ quả nhiên mê hoặc lòng người, bằng không lấy cái nhân phẩm chuyên đi kéo âm kia của anh, chỉ sợ bị ghét bỏ tột đỉnh từ sớm rồi. Nguyện ý tân tân khổ khổ chờ anh, ngàn năm vạn năm sau mới thấy anh giao âm, có thể thấy được đều là nhờ sự khăng khăng một mực chờ đợi thanh âm mị hoặc này, thà rằng hãm hại chứ quyết không thay người.

Hữu Thiên thử mic một chút liền bắt đầu cất giọng hát.

Hoàn chương 33.

、Chương 34: Ngọt ngào một chút mà cũng bị bắt gặp rồi.

Tối hôm đó Thần ngủ tổng cộng hát hò lăn lộn hơn hai tiếng đồng hồ, đương nhiên trong đó cũng có thời gian nói nhảm vô nghĩa cùng im lặng. Tuy rằng lời nói vô nghĩa của thần ngủ luôn không nhiều, nhưng gần đây càng ở trước mặt bạn Cá nhỏ, xu thế này chậm rãi hòa tan. Mà cả hai tiếng đó, trong căn phòng kia không phải chỉ có hai người bọn họ.

Trước đó cũng có mấy hội viên của kênh tiến vào, thần ngủ lười đuổi người, Tuấn Tú lại càng không muốn phá hư hứng trí của anh. Cái người kia ngồi nghe xong mấy bài, tặng hoa vài lần, kèm thêm mấy câu "Người anh em hát khá thật" liền lặn mất.

Đợi đến khi sắp giải tán, Thần ngủ lại chuyển sang hàn huyên đời tư một chút với Cá nhỏ: Sinh nhật sang năm, em mở ca hội, anh sẽ làm khách quý.

Tuấn Tú lập tức hiểu ra mọi chuyện, thần ngủ quả nhiên là thấy được tranh luận về bát quái Ly Đồ đại thần chỉ hiến khúc cho Lam tiểu thụ nhà mình hôm qua của bọn Mao Tuyến Ti rồi. Mở ca hội, làm khách quý ..... Chuyện này lúc trước Tuấn Tú cũng đề cập qua, giờ phút này lại nêu lên giả thiết như vậy, cũng thực khiến người chờ mong nha.

Đêm nay Cá nhỏ đi ngủ vẫn thấy sướng rần rần, ai nói thần ngủ không lãng mạn. Thần ngủ một khi đã lãng mạn thì sẽ hù chết người luôn! Lần này là buổi biểu diễn dành riêng về tình ca, lần sau không biết chừng sẽ là cái gì đây.

Nhưng cũng thực khéo, hai ngày sau, Nửa Tháng gào khóc chạy đến gõ QQ của cậu: Cá sama, Cá sama, tối hôm trước Thần ngủ có phải mở phòng hát cho cậu không?

Tuấn Tú cũng hơi ngoài ý muốn, dù sao Thần ngủ không giống như có ý thông tri cho người khác, huống chi hôm đó bọn Nửa Tháng cũng đích thật không có mặt. Cá nhỏ do dự chốc lát mới thẳng thắn thú nhận.

Cá Chiến Đấu: Đúng vậy, làm sao thế?

Nửa Tháng: Gào khóc, gào khóc, Lãng mạn quá đi mất, Thần ngủ rất biết học tập nha. Chỉ là ! Các người ! Bị bắt gặp!

Cá Chiến Đấu: (⊙o⊙) Sao lại thế? Phát sinh cái gì?

Nửa Tháng: Có một cô nàng trên diễn đàn võng phối xin giúp đỡ, nói bạn cô ta chơi Tam Quốc Sát tối hôm trước ở phòng nhỏ trên kênh của bọn họ nghe được một thanh âm siêu cấp mê người đang ca hát. Cô nàng kia tự xưng là một âm khống, lập tức chạy đi nghe, vừa nghe liền phát hiện âm thanh này sao hình như giống Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ sama? Vừa thấy trong phòng cũng chả có mấy ID, lại cũng không quá quen mắt, vì thế liền đăng một loạt bản ghi âm ở lầu chính, xin quần chúng vây xem giúp đỡ hỗ trợ xem người hát có phải là Xì Dầu hay không.........

Cá Chiến Đấu: .......... Không phải chứ, sự việc có xác suất nhỏ như vậy mà cũng .......

Nửa Tháng: Tôi vừa mới tải xuống nghe, chẳng phải là Thần ngủ sao!!!

Cá Chiến Đấu: ....... Tôi đi xem xem.

Tuấn Tú vừa mở bài post ra thì quần chúng nhân dân đã xem xét kỹ lưỡng xong xuôi rồi: Thanh âm này nếu không phải là kết quả của phân thân cos Xì Dầu sama mà ra, thì chính xác là Xì Dầu sama rồi! Chỉ là nghi vấn kế tiếp đã tới, Xì Dầu quân tiếp kịch đều ngàn năm không ghi âm thô, cho tới bây giờ cũng không nghe qua anh đi tham gia ca hội của ai, thế một người mở phòng nhỏ ca hát làm cái gì? Đổi tính hay là biến thái? Tịch mịch hay là chịu đả kích?

Quần chúng xôn xao nha.

Thứ mà quần chúng vây xem không bao giờ thiếu chính là nhiệt tình, tiếp sau đó là kiên nhẫn. Còn nữa, mặc dù được coi là tài nguyên thiếu thốn nhưng thường thường vẫn đủ dùng chính là trí tuệ. Thứ duy nhất không bao giờ đủ chỉ là lý trí mà thôi. Cho nên đảng vây xem có trí tuệ cực kỳ kiên nhẫn cùng nghị lực tràn trề tiến hành đủ loại phỏng đoán. Trong đó lại có người vừa vặn tiếp cận cùng sự thật.

Có vị cô nương kêu Tiểu Điền Điền đoán như vầy: Có thể là trong số lượng người nghe ít ỏi kia, có đối tượng mà Xì Dầu sama cố ý muốn hát cho nghe không? Đây là bí mật trao tặng nha!!

Có một vị cô nương khác kêu Chú Cún Nhỏ Kêu Meo Meo lại tiến thêm một bước càng gần chân tướng hơn nữa: Không biết LZ có ảnh cap màn hình mấy cái ID trong phòng không nữa, nói trông chừng so sánh một chút lại có người trong nhóm quần chúng nhìn thấu được thân thế của nhân vật có khả năng tồn tại kia.

ID YY của thần ngủ đích thực là cơ hồ chưa có ai thấy qua, Tuấn Tú thậm chí còn hoài nghi ID kia căn bản là do Thần ngủ và người khác xài chung. Mà Tuấn Tú tuy rằng không hay lên YY, nhưng ID tuyệt đối đã có người từng gặp qua. Tuấn Tú còn chưa kịp hoảng hồn, thì chỉ sau hai lầu, chân tướng đã bị bại hộ hoàn toàn

LZ nói: LZ tối ngày đó không biết đầu óc có phải bị làm sao hay không nữa, ức chế liền chụp một phát toàn bộ ID, để LZ đi tìm mấy tấm ảnh đó, dù sao mấy cái ID đó, LZ một cái cũng không nhận ra, buông tay.

Lại sau hai lầu khác, một cái ảnh chụp đầy số hiệu của Lz liền khiến nhóm quần chúng nhiệt tình phát bệnh rầm rầm, nghễnh mặt lên trời. Một tấm ảnh cap màn hình, sự thật liền phá kén mà ra: Đệch, Cái "Liếc mắt xem thường" kia không phải là ID YY của Cá sama sao???!!! Nguyên lai chân tướng chính là như vậy?

"Tôi ngất, lại một đôi kịch giả thành thật sao?"

"Ở ngoài lăn lộn cầu phổ cập kiến thức khoa học, một đôi kịch giả thành thực là hai vị nào vậy 0 0"

"Không ở trong vòng, sao lại cảm thấy không dừng ở hai đôi đi (⊙o⊙)?"

"Tung hoa, Cá kho tàu chính thức thông đồng rồi sao? Yeah o(^▽^)o, cũng có fan CP rồi sao, những người yêu cá kho tàu ha"

"Không phải chỉ là mở phòng hát thôi sao, cũng không phải là thổ lộ, làm gì mà phải nhất định dán nhãn JQ, đảng vây xem không thể nói lý ......"

"Như vậy còn không JQ sao! Thế cái gì mới kêu JQ a!!"

Tốt lắm, bài post cứ như vậy mà lệch quỹ đạo, lệch về thế nào mới gọi là JQ có chứng cớ. Nhưng thoạt nhìn như vậy, JQ của Cá và Xì Dầu cũng có thể xem như nửa thật rồi.

Chuyện này được đưa ra ánh sáng luân chuyển trăm ngàn vòng như vậy cũng coi như là một chuyện lạ. Xem như là điển hình của muốn người không biết trừ phi đừng làm. Dư luận vân vân và mây mây, quả nhiên khó lòng phòng bị nha. Đợi đến tối, khi thần ngủ về đến nhà online rồi, Tuấn Tú mới thuận miệng nhắc với anh về chuyện này. Phản ứng của thần ngủ chỉ có thể nói là bình thản đến cực điểm nha: Nga, đã biết.

Cá Chiến Đấu: Phản ứng của anh rất trấn định nha –

Xì Dầu: Chúng ta không trèo tường, không ăn vụng, không việc gì sao không trấn định.

Cá Chiến Đấu: ...........

Cá Chiến Đấu: Có chuyện, em sắp thi cuối kỳ TUT

Xì Dầu: Khi nào thì bắt đầu?

Cá Chiến Đấu: Hai tuần này phải nộp luận văn cuối kỳ, hai tuần sau bắt đầu thi.

Xì Dầu: Ừa, vậy em trong khoảng thời gian này đừng đến đây.

Cá Chiến Đấu: = =

Xì Dầu: Anh đến tìm em.

Cá Chiến Đấu: Yeah~

Xì Dầu: Ngoan ~ Ngày mai tám giờ gọi anh.

Cá Chiến Đấu: Biết rồi, anh đi ngủ đi, sắp chín rưỡi rồi.

Xì Dầu: Từ trái nghĩa của thuốc ngủ là gì?

Cá Chiến Đấu: Cái gì? Tỉnh táo? Cà phê?

Xì Dầu: Cà phê đối với anh vô dụng.

Cá Chiến Đấu: Vậy ..... Bạc hà? Dầu cù là? Tinh dầu? Trà đặc?

Xì Dầu: Trà đặc đi.

Thần ngủ lại theo thường lệ logout đi ngủ, Tuấn Tú thì phải bắt đầu tân tân khổ khổ tra tư liệu viết luận văn, đến khi chuẩn bị tắt đèn, cậu lại theo thói quen lên xoát post một chút, liền thấy một cái stt như vầy.

"Hữu" : Trà đặc yêu quý, ngủ ngon zzzzzz........

Thần ngủ lại post stt khó hiểu rồi, đảng vây xem theo bài post trằn trọc mà để lại những comment chả liên quan gì đến nhau. Bình luận của nhóm quần chúng đa phần là như vậy "Áu áu, Xì Dầu sama, Cá sama đã là người nhà anh chưa?" "Ai công ai thụ ....." "Hey hey, cá kho tàu ăn rất ngon, cậu thích ăn, tôi cũng thích ăn \(^o^)/~" "Mau làm một tiết mục free talk mời hai vị này đi gào khóc"

Nhưng những gì làm Tuấn Tú lấn cấn lại là: Trà đặc, là gọi cậu à? Cậu từ lúc nào lại biến thành thuốc làm tỉnh tảo rồi?

Bạn học trà đặc đang tự dằn vặt mình, rất nhanh bị tiếng đập bàn phím gào thét của đám bạn cùng đánh gãy suy nghĩ: "Hai tuần năm bài luận văn, tao đi chết đây!" Tuấn Tú trộm cười, nhiệm vụ luận văn của cậu đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi, hai tuần này thanh nhàn biết bao nhiêu, cho nên thần ngủ đến bên này ..... cũng không đến nỗi không có thời gian gặp người ta.

Hoàn chương 34

、Chương 35: Tiểu shota gì gì đo, đùa giỡn siêu vui nha.

Cho dù là nói thần ngủ nhận trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ bôn ba trong hai tuần kia, nhưng thực ra cũng chỉ đến có một lần. Tuấn Tú không có nhiều thời gian, mà cảm giác Thần ngủ trong khoảng thời gian hình như là tiếp nhận một hạng mục quan trọng nào đó. Công việc của Hữu Thiên chính là như vậy, thời điểm nhàn nhã thì thực nhàn nhã, thời điểm bận rôn thì bận rộn vô cùng.

Lần thần ngủ đến là tối thứ năm tuần thứ hai. Anh trực tiếp lái xe đến, vừa đến cổng trường liền gọi điện triệu hồi người ra rồi thẳng tiến khách sạn. Lần này Tuấn Tú có thể dễ dàng nhận thấy sự buồn ngủ ngập tràn trong ánh mắt của Thần ngủ vì quãng thời gian chưa được chợp mắt có thể đạt đến mười tiếng đồng hồ. Vừa đóng được cửa phòng khách sạn, Hữu Thiên ngay cả rửa ráy đều lười, lập tức ôm Cá nhỏ vào lòng, gục lên giường, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ cũng chỉ kịp than thở một câu: Ngủ ......

Tuấn Tú đợi cho anh ngủ thật say mới nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm bá đạo của người nọ, đã mệt mỏi đến trình độ này còn lái xe đến đây suốt đêm, sẽ không phải là ngủ một giấc cho toàn thân thoải mái sảng khoái rồi lại đi chứ?

Lúc Thần ngủ tỉnh lại vào sáng hôm sau, Tuấn Tú vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, Hữu Thiên nhắm lại hai mắt chua xót, cảm thấy mĩ mãn lại ngủ tiếp: Quả nhiên suốt đêm chạy đến đây là một quyết định đúng đắn nha, khó mà nói được công năng giải mệt của việc ôm người ta ngủ với ngủ một mình nha.

Trên thực tế, loại tình hình này trong thời đại học năm tư của Tuấn Tú càng thêm trở nên trầm trọng. Tuấn Tú không còn lòng dạ nào học nghiên cứu sinh, đại đa số thời gian học đại học đều sáng ra đường, tối muộn mới về, bận rộn mãi ở đơn vị thực tập. Nhiệm vụ của Hữu Thiên ngoại trừ kiếm tiền nuôi gia đình ra, chính là chạy vượt thành phố đến ôm người nào đó ngủ một giấc an lành, ngày hôm sau còn có thể trong thời gian cho phép, đem người trong lòng này sạch sẽ ăn luôn. Mà đa phần chỉ có thể sáng sớm vội vàng chạy về Nam Kinh, nhung nhớ chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo.

Đương nhiên ngày hôm sau lần này, thời gian của Hữu Thiên vẫn còn nhiều. Anh vừa hoàn thành xong một dự án lớn, thu được cực nhiều, cho nên có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày. Đợi cho thần ngủ hoàn toàn ngủ nghỉ no đủ, trước tiên tự nhiên là lôi kéo Cá nhỏ làm vận động một phen. Thần ngủ đích xác không phải là cái loại người tâm mềm như nước gì gì đó, trước kia án binh bất động, chống đỡ đến chết cũng chính vì kỹ thuật chưa thành thạo, không mạo muội ra tay mà thôi.

"Em thấy một năm nay thời gian em ở khách sạn nhiều hơn từ trước đến nay cộng lại." Tuấn Tú nửa nằm trên người Hữu Thiên, mệt đến lười đổi tư thế.

"Nếu em muốn sau khi tốt nghiệp ở lại Tô Châu, anh sẽ mua nhà bên này."

"Quên đi ......" Kỳ thực Tuấn Tú không quá thích nói về chủ đề tiền bạc, nhà ở, xe cộ các loại, càng nói càng hiển thị chênh lệch giữa cậu và Hữu Thiên, "Chờ em tốt nghiệp rồi nói sau."

"Ừa, mặc kệ em tính toán ở nơi nào phát triển," Thần ngủ nhẹ nhàng gãi tóc Tuấn Tú, "Dù sao thì chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền ở chung." Hai người ở hai nơi, là ai cũng sẽ chịu không nổi.

"Vậy ...... Lần trước anh nói, nếu em tốt nghiệp không muốn đi bên anh tìm việc, anh thật sự sẽ chạy tới bên này sao? Đổi công việc á ....."

"Đừng lo lắng, anh có chừng mực, em tôn trọng ước muốn của chính mình là được rồi."

"Ưm, được." Cá nhỏ vẫn luôn rất nghe lời nha, "Vậy, còn có nửa tháng đến điển lễ tốt nghiệp của học trưởng Ngũ Hành Thi, anh có muốn đến xem hay không?"

"Rảnh thì đến."

"Ừa, thế em bảo học trưởng lấy nhiều vé cho anh một vé."

"Được, đứng lên đi," Thần ngủ vỗ nhẹ một cái lên mông Tuấn Tú, khiến cậu ngại ngùng nhích lui thân thể, "Đi ăn sáng."

Ăn sáng lúc mười một giờ ....... Tuấn Tú cười khổ, chỉ có thể đứng dậy đi rửa mặt.

Hai tuần sau đó là kỳ thi cuối kỳ của Tuấn Tú, chỉ cảm thấy thời gian thế nào cũng không đủ. Tuấn Tú mỗi đêm đều đúng mười một giờ ra khỏi phòng tự học, nhắn cho thần ngủ một cái tin: Lại bị dì quét phòng tự học đuổi ra ngoài, u oán T.T Còn chưa ôn tập xong đâu.

Thường thì giờ này Thần ngủ đều đã ngủ rồi, di động để trên bàn cách giường anh vài bước chân uất hận mà rung a rung. Đến hôm sau khi thần ngủ đọc được sẽ gửi tin trả lời cho Cá nhỏ. Mà thời gian tin nhắn trả lời đến, đại khái chính là lúc thần ngủ rời giường, lần nào cũng khiến Tuấn Tú hâm mộ đến cắn răng.

Điển lễ tốt nghiệp của Tiếu Dĩ Hàng vào một ngày thứ bảy. Tuấn Tú lấy được trước hai tấm vé cho người nhà. Sáng sớm hôm đó liền lôi kéo chạy đến ngồi chỗ dành cho người thân đấy.

"Dì này, có thể đổi vé với dì được không ạ?" Thanh âm của Tiếu Dĩ Hàng vang lên phía sau lưng, Tuấn Tú vừa nhấc đầu đã thấy vị học trưởng nhà mình đang kéo theo một bạn nhỏ chạy đến, có ý đồ đổi vé với một bà dì ngồi cạnh Tuấn Tú.

Thực ra ngồi giữa một đống cô dì chú bác, sự hiện diện của Tuấn Tú, Hữu Thiên cũng trở nên tương đối đặc biệt. Bà dì kia cầm vé chạy đi tìm chỗ ngồi mới, Tiếu Dĩ Hàng dắt người đến, ấn xuống ngồi vào chỗ kia: "Tiểu Sánh, đây là Cá Chiến Đấu, vị bên kia là Chai Xì Dầu Trong Bụi Cỏ, em ngồi cùng với họ nhé?"

Tuấn Tú nghe được hai người kia xưng hô lẫn nhau liền chấn động, không thể tin nổi nhìn người mà Tiếu Dĩ Hàng gọi là Tiểu Sánh. Tiếu Dĩ Hàng ôm bả vai của người nọ cười tủm tỉm: "Học đệ, đây là Đậu Nhiều Màu, anh giao người cho chú trông đấy."

"Đệch, Tiểu shota!" Tuấn Tú khiếp sợ hô lên.

Tiểu shota mệt mỏi cười cười, ý muốn nở một nụ cười thân thiệt một chút, nhưng sắc mặt trắng bệch, nhìn qua hơi khủng bố. Tiếu Dĩ Hàng với lấy chai nước đặt lên tay Tiểu Shota, một bên giao nhiệm vụ cho Tuấn Tú: "Bảo bối này nãy vừa xuống máy bay liền ngất, hai ngày nay lại không hợp khí hậu đến lợi hại, ngất lên ngất xuống. Hai người chăm sóc cậu ấy giúp anh, lát nữa anh phát thệ xong liền quay lại."

Hữu Thiên cách Tuấn Tú gật đầu với Tiếu Dĩ Hàng: "Cậu yên tâm đi đi." Lúc này Tiếu Dĩ Hàng mới cẩn thận rời đi, mỗi bước đều đau lòng, cứ liếc lại đến nỗi mặt Tiểu shota cũng ửng đỏ cả lên.

Tuấn Tú đối với tiểu shota rất chi là hứng thú, đánh giá cao thấp một phen, Tiểu shota thật ra cũng không lùn lắm, chỉ sợ cũng không kém học trưởng là bao, nhưng vóc người đơn bạc hơn nhiều. Tiếu Dĩ Hàng cũng có thể xem như hình thể bình thường, mà Tiểu shota là siêu gầy, trên mặt cũng có chút thịt, làm cho người ta dấy lên xúc động rất muốn xoa xoa bóp bóp thử xem. Tuấn Tú hey hey cười với người ta: "Tới từ hôm nào vậy?"

"Hôm trước." Tiểu Shota tựa hồ hơi khẩn trương, bộ dáng co quắp, không biết phải nói gì.

"Hey, anh đừng câu nệ như vậy a, học trưởng lại cho rằng em khi dễ anh." Kết quả Tuấn Tú còn chưa nói xong, điện thoại trong túi trước của Tiểu shota đã vang lên, đó là chiếc điện thoại Tuấn Tú đi mua cùng Tiếu Dĩ Hàng. Cậu đương nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra. Chỉ thấy vừa lấy tiểu shota lấy di động ra nhấn nghe được một lúc, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, vội vàng mò mò trong túi khác kiếm cái gì.

Lôi ra một cái tai nghe, cắm vào rồi lại nhấn nghe.

Điển lễ tốt nghiệp lần này được tổ chức ở giảng đường lớn, bao người tụ tập dưới một má nhà ồn ào khó tả, Tiểu shota cũng chỉ có thể ậm ừ vài tiếng trong đám hỗn loạn rồi tắt máy.

"Bố tôi, sợ tôi tự đem mình vứt đâu mất." Tiểu shota miễn cưỡng mỉm cười, xem như là thuyết minh với Tuấn Tú một tiếng.

"Thực tự giác," Tuấn Tú cũng nở nụ cười lại, "Em nói anh tiếp điện thoại luôn tự giác dùng tai nghe."

Lúc này mặt mũi của Tiểu shota lại hàng thật giá thật đỏ bừng lên: "Các Hạ nói muốn tôi tập thành thói quen." Nguyên lai Tiểu shota vẫn dùng "Các Hạ" để gọi Tiếu Dĩ Hàng.

Gặp được người còn yếu thế hơn cả mình, là người thì đều sẽ không nhịn nổi muốn đùa giỡn một phen, đây chính là suy nghĩ hiện tại của Tuấn Tú nhà ta: "Tiểu shota, anh ở trên diễn đàn cũng không ngại đến mức này, sao, vừa gặp mặt đã nhút nhát thế này."

Tiểu shota nghĩ ngợi đôi chút, thành thực trả lời: "Lần đầu tiên được gặp Cá sama và Xì Dầu sama sống, quá kích động rồi."

Sống ....... Tuấn Tú dở khóc dở cười: "Vậy ...... Lần đầu tiên gặp Ngũ Hành Thi sama sống thì thấy thế nào? Là thần tượng của anh nha?"

Tiểu Shota bị Tuấn Tú hỏi như vậy, không biết lại liên tưởng tới cái gì, gương mặt vừa trắng đi lại bị đun đỏ lên rồi. Trong lòng Tuấn Tú âm thầm cảm khái, lúc học trưởng nhà mình đi tự thú với người ra đã làm ra hành vi cầm thú nào đây.

Hoàn chương 35.

、Chương 36: Cái End náo náo nhiệt nhiệt.

Giữa chừng Tiếu Dĩ Hàng có chạy qua một lần, bị Tuấn Tú hung hăng cười nhạo một trận: "Học trưởng, anh lo lắng như vậy, sao không nhét trong túi áo mang theo a."

Tiếu Dĩ Hàng bao kín một thân võ trang áo tốt nghiệp, bên trong còn là một bộ âu phục không có một nút dư thừa, thái dương toát hết cả mồ hôi: "Chú cũng đừng xem Tiểu Sánh nhà anh là mèo bệnh, dắt theo? Chờ lúc cậu ấy khỏe lại là cậu biết tay." Lại đưa tay vuốt mặt Tiểu shota, "Bảo bối này là không có khẩu vị, hai ngày nay ăn gì cũng không ngon, vốn anh còn dùng mỹ thực Giang Nam dụ cậu ấy tới đấy."

Tiểu shota rút khăn giấy đưa cho anh: "Này, mặt anh toàn là mồ hôi." Tiếu Dĩ Hàng cầm khăn lại vội vàng rời khỏi.

Hữu Thiên nãy giờ vẫn một mực im lặng ngồi một bên, giờ tự dưng lại tiến đến bên tai Tuấn Tú nói: "Chờ điển lễ tốt nghiệp của em, anh cũng đến. Nhưng không cần mỹ thực dụ dỗ, có mỹ nhân là được rồi."

Bên trái là loại Tuấn Tú có thể đùa giỡn, bên phải thì không giống rồi, thành ra Tuấn Tú đành làm bộ không nghe thấy.

Tiếu Dĩ Hàng nhận bằng xong lập tức chạy về chỗ cũ, ánh nắng bên ngoài chói chang muốn chết, độ nóng cũng không thể đùa được. Nhưng Tiểu Shota ngược lại dường như có điểm tinh thần hơn, lúc một hàng bốn người đứng lên chụp ảnh lưu niệm vân vân...., cậu cũng rất tích cực. Tiểu shota cầm camera đi đằng trước không ngừng trở mình: Xì Dầu sống, Cá sống, bội thu!

Dự xong buổi lễ tốt nghiệp, Tiếu Dĩ Hàng và Tiểu shota lại tất bật chuẩn bị một ngày rồi lập tức xách vali chạy về Quảng Châu. Vốn đã an bài lịch trình du lịch cùng mỹ thực nhưng toàn bộ đều vì Tiểu Shota dị ứng thời tiết rất nghiêm trọng mà hủy bỏ, hai người cứ về Quảng Châu trước rồi tính sau. Đây cũng có thể nói là lần gặp sau cùng, Tuấn Tú có lẽ phải rất lâu sau mới có thể gặp Tiếu học trưởng của cậu. Mà Hữu Thiên tự nhiên phải về Nam Kinh, Tuấn Tú vắt người lên cổ anh đồng hành lên đường: "Em thi xong rồi, thi xong rồi, thi xong rồi!"

Vườn trường nơi nơi là sinh viên mới tốt nghiệp đang điên cuồng náo loạn, căn bản không ai để ý mấy đôi như này, Hữu Thiên đỡ tay trên lưng cậu xoa xoa: "Thế theo anh về?"

"Ừa, em còn muốn ở nhờ đây," Tuấn Tú meo meo cười, nhìn y chang một con mèo trộm cá thành công đang đắc ý, "Từ trước nghỉ hè, em đã liên hệ được nơi thực tập hè rồi, ở Nam Kinh nha ở Nam Kinh nha ~"

"Phải làm bao lâu?" Hữu Thiên nâng thân thể của Cá nhỏ, tay vỗ vỗ như xem thưởng.

"Có bốn mươi ngày thôi, có dài không? Có lẽ nào em ở lâu quá mà anh ghét bỏ em không?"

"Có hơi dài," Hữu Thiên nhíu màu, sau đó lại vội giải thích, "Thời gian tự do quá ít."

"Không có việc gì, thời gian công tác mỗi ngày đều rất ít," Tuấn Tú ghé sát lại, thì thào thủ thỉ bên tai Hữu Thiên, "Giữa trưa vẫn kịp làm Cá kho tàu cho anh ăn."

"Không phải em đáp ứng Kẹo hôm qua sẽ giao âm thô cho bộ kịch của chúng ta rồi hay sao?"

"Đúng vậy, nhưng không ghi được," Tuấn Tú tiếc nuối lắc đầu, ở phương diện này cậu luôn nói là làm, thế nhưng hôm qua lại không giao hàng, đáy lòng có hơi bứt rứt, "Mic hỏng rồi ....."

"Vừa hay, đến chỗ anh ghi âm đi." Thần ngủ kỳ thật nói là làm, về phần kéo âm suốt ngày ..... Đó là do anh chưa bao giờ hứa hẹn với đối phương bao giờ sẽ giao âm thô, thậm chí hoàn toàn giả chết không thèm để ý đến người ta. Cho nên nói là làm có đôi khi cũng thực ác liệt.

Trên đường đến Nam Kinh, Tuấn Tú lại nhận được điện thoại của Tống đại ca. Tống đại ca cho rằng em trai thi xong rồi, kỳ nghỉ hè đã đến, tự nhiên có một đống thời gian rảnh. Vì thế mới gọi điện đến tìm Tuấn Tú, chuẩn bị tìm thời gian làm một chuyến du lịch hai ngày.

Tuấn Tú nhìn nhìn tài xế Hữu Thiên, ngại ngùng từ chối Tống đại ca: "Anh cả, nghỉ hè em phải làm thêm rồi."

"Làm thêm cũng có cuối tuần nha, mùa hè chúng ta có thể tìm một nơi thanh lương thắng địa chơi hai ngày, phí dụng anh cả bao toàn bộ." Tống đại ca tiếp tục hấp dẫn dụ dỗ Tuấn Tú, lại nói Tống Trường Văn, em trai Tống mới là em trai ruột chân chính của Tống đại ca nha, thế mà chả hiểu sao, có phải là do tuổi tác cách biệt hơi nhiều, hoặc là do em trai Tống chân chính có hơi tùy hứng ...., làm cho Tống đại ca tuy rằng đau sủng em trai Tống, nhưng cứ nói đến muốn ở chung hoặc du lịch, anh lại càng thích kiếm Tuấn Tú, đứa em trai trên danh nghĩa này.

Chỉ là Tuấn Tú vẫn tiếp tục có lỗi từ chối: "Anh cả, việc làm thêm kia của em ở thành phố khác, là Nam Kinh ......"

Tống đại ca đột nhiên tỉnh ngộ, sao lại quên được đứa em trai này đã sớm là của người ta đây? Tống Trường Nho cảm khái thở dài: "Một đám người đều trọng sắc khinh bạn, trọng tình nhân khinh huynh đệ a, thế đạo đâu rồi!"

Tuấn Tú chột dạ không biết nói gì cho phải. Cậu cùng Hữu Thiên vốn là hai đứa hai phương, mãi mới đến nghỉ hè đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ nhiều hơn a, dựa theo cách nói của cái nhóm bạn tốt kia: Hai người cậu là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nha, hơn nữa không ngừng bị tiểu biệt, hẳn là phải càng hơn tân hôn rồi!

Tống đại ca nói đến chỗ này liền như thuận miệng nói với Tuấn Tú: "Haizz, Tiểu Tú em còn nhớ Nghiêm Mặc không?"

Đối tượng xem mắt sao có thể không nhớ rõ, Tuấn Tú gật đầu trả lời: "Nhớ rõ, làm sao vậy ạ?"

"Đệch, Anh lúc trước thật sự bị làm người xấu, chả hiểu sao lại nghĩ muốn tác hợp cho em và Nghiêm Mặc. Không nghĩ tới mới mấy tháng a, tên Nghiêm Mặc kia thực sự thông đồng với Hữu Ninh, em nói xem sao anh chẳng nhận ra gì cả?" Tống đại ca buồn bực nha, hai tên bạn thân đã từ huynh đệ biến tình nhân, anh đây làm bạn bè một chút manh mối cũng nhìn không ra còn chưa tính, hiện giờ hai tên kia gắn bó như keo sơn, anh xem như bị hoàn toàn đá ra khỏi tập đoàn ba người.

"Anh cả," Tuấn Tú thành tâm thành ý đề nghị, "Em thấy anh cũng nên tìm bạn gái rồi." Bên người một đống cong, không biết áp lực của Tống đại ca có hơn hay không nữa. Về phần Nghiêm Mặc cùng Kiều Hữu Ninh, ngay từ đầu bầu không khí đã không thích hợp, cũng có lẽ do Tống đại ca là thẳng nam nên không ý thức được, còn một sương tình nguyện vun đắp cho Tuấn Tú và Nghiêm Mặc. Chỉ là xem ra hiện tại, đồng chí Nghiêm Mặc đã thành công rồi. Tuấn Tú kỳ thực cũng thầm cao hứng, tuy rằng con đường này không dễ đi, nhưng với cái thái độ mà Nghiêm Mặc đối với Kiều Hữu Ninh, phỏng chừng suốt ngày luyến tiếc khiến Kiều Hữu Ninh chịu nửa điểm thiệt thòi.

Trước khi ngắt máy, Tuấn Tú còn cường điệu thêm một lần nữa Tống đại ca nên tìm bạn gái, Tống đại ca lăn lộn nói thầm một câu "Hình như Thái Hiểu Tương về nước." Thái Hiểu Tương, bạn gái mối tình đầu bốn năm của Tống đại ca, bởi vì xuất ngoại mà chia tay, hiện nay đã quay về. Tuấn Tú không biết nên nói cái gì. Anh nhà cậu quả nhiên vẫn đối với cô gái kia nhớ mãi không quên...... Đương nhiên chỉ sau một tháng ngắn ngủ, chuyện Tống đại ca liền gửi cho cậu thiệp mời đám cưới của anh và bác sĩ Thái mới du học về nước kia, Tuấn Tú lúc này có chết cũng đoán không nổi.

Lần này lại đến chỗ Thần ngủ, đối với Tuấn Tú mà nói đã là một tháng xa cách. Một tháng, trong nhà Hữu Thiên có vào biến hóa nho nhỏ. Cái góc sáng sủa gần cửa sổ kia được đặt thêm một cái bàn thấp, trên bàn là một cái bể cá tinh xảo, trong bể có hai chú cá nhỏ thản nhiên bơi qua lượn lại, vẻ ngoài không khác lắm với cá vàng, nhan sắc lại mộc mạc hơn rất nhiều, hơi thiên về màu xám.

Thần ngủ đi đến, nửa ngồi xổm sau lưng Tuấn Tú: "Con lớn kêu là Cá Cầu Thắng, con nhỏ là Cá Chiến Đấu."

"Phốc," Ai nói thần ngủ không có tình thú, Tuấn Tú vẩy một chút thức ăn cho cá vào bể, "Anh dưỡng bao lâu rồi?" Cư nhiên còn không có bị dưỡng chết, hai chú cá nhỏ này thật đúng không cô phụ cái tên khí phách như vậy.

"Hơn nửa tháng, nhưng giống như chả lớn nổi." Hữu Thiên tuy rằng hầu hạ chó mèo không tốt, nhưng cá nhỏ không cần chăm sóc từ bé vẫn có thể dưỡng được, khi hơn nữa Tuấn Tú không ở bên cạnh anh, ngẫu nhiên xem xét ngắm nghía hai chú cá này cũng có cảm giác thay thế ít nhiều.

"Không biết là giống cá gì nhỉ, mà thật ra cũng không cần lo lắng có thể dưỡng lớn hay không, nếu không cái bể cá này của anh không vừa mất." Tuấn Tú không khỏi cảm thấy may mà Thần ngủ không chạy đi nuôi mấy loại cá ăn được.

"Không có gì," Hữu Thiên dọc theo vành tai Tuấn Tú nhẹ nhàng khẳng cắn, "Nuôi lớn liền ăn luôn."

Các bạn cá nhỏ tựa hồ như bị hai chữ "Ăn luôn" này của Hữu Thiên dọa sợ rồi, vung cái đuôi chui tọt vào đám cỏ đơn bạc. Chỉ có bạn Cá nhỏ trong lòng Hữu Thiên kia không có chỗ trốn, quay đầu đe dọa cắn ngược lại người kia một ngụm.

Bữa tối hôm nay đương nhiên là bữa cá kho tàu thần ngủ tưởng niệm đã lâu, ăn xong xuôi lại chỉ lưu lại bộ xương cá uy vũ hiên ngang, đã nói kỹ thuật ăn cá của Thần ngủ tốt lắm mà. Tuấn Tú buông đũa, lại theo thói quen ăn xong chờ thần ngủ dọn dẹp, chỉ là hôm nay Hữu Thiên hình như không có thành thành thật thật chạy đi thu dọn nha.

Hữu Thiên liếm liếm khóe môi, tựa hồ như thưởng thức nốt hương vị món cá kho tàu còn chưa tan hết, sau đó đột nhiên đổ nhào lên người Tuấn Tú, xách người rời đi, cách môt tấm ván cửa phòng ngủ, mơ hồ có âm thanh tràn đầy kỳ vọng lại lười biếng của Thần ngủ vang lên.

"Ông chủ, cá kho tàu ăn vẫn chưa đã nghiền, lại đến một bàn nữa ~!"

Hoàn chính văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro