Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Lăn đi, ai chơi đùa chứ , rõ ràng là anh bảo em chạm vào mà…” Tô Tử Dương liếc mắt nhìn anh một cái, đôi má đỏ bừng, ánh mắt long lanh, trông vô cùng quyến rũ.

Trái tim Lăng Triển Dực ngứa ngáy, anh cúi xuống gặm môi Tô Tử Dương hai lần: “ Đúng đúng đúng, là anh bảo vợ anh động vào đấy. Anh thích nhất là để vợ chơi với ‘cậu em’ của anh. Chờ bảo bảo của chúng ta chào đời rồi, vợ có thể chơi tiếp mà, anh sẽ để em chơi cho đã luôn…”

Mặt của Tô Tử Dương đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa. Cái gì gọi là chơi cho đã... Tên hỗn đản Lăng Triển Dực, gần đây da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng dâm, hừ, phải nghĩ cách trị hắn mới được, kẻo tên này ngày càng ngang ngược!

"Em đói rồi..." Tô Tử Dương kêu lên

Lăng Triển Dực vội vàng ngừng trêu chọc cậu tập trung đút vợ ăn

Sau khi ăn xong, hai người cũng không có việc gì làm, Lăng Triển Dực chạy đi nghịch máy quay. Trải qua hai ba tháng mưa dầm thấm đất, anh cũng biết cách sử dụng nó rồi, vì vậy nhiệm vụ quay lại những khoảnh khắc sinh hoạt hàng ngày đã được giao cho Lăng Triển Dực.

Cậu vẫn nằm ở mép giường, dặn dò: “Anh lưu thẻ nhớ lại cho em đi, lần này có quay cảnh của Lạc Dương và Diệp Thước, em phải tranh thủ chỉnh sửa cho họ.”

“Chỉnh sửa cái này vội như vậy? Em không mệt à? Hay đợi sinh xong rồi tính. Thẻ nhớ này anh sẽ đánh dấu lại, yên tâm đi! Nhất định không lẫn với thẻ khác đâu!”

Lăng Triển Dực cười tươi rói, thẻ nhớ này còn lưu lại cảnh vợ mình phục vụ mình, làm sao có thể để nó lẫn lộn với thẻ khác được? Nhất định phải giữ gìn cho tốt!

Ở bên đó, Lăng Triển Dực đang mày mò máy quay; còn bên này, vẻ mặt cậu đột nhiên thay đổi , ôm bụng rên rỉ
Đột nhiên, một cơn đau quặn thắt ập đến, vừa mới ngừng lại, ngay lập tức lại tiếp tục một đợt đau mới

Cậu nhanh chóng gọi: "Dực…… bụng em đau quá…"

Lăng Triển Dực nghe vậy, ngẩng đầu lên thấy Tô Tử Dương đang dựa vào gối, có vẻ sắp ngã xuống. Ngay lập tức, anh không còn bận tâm đến việc điều chỉnh máy quay nữa, vội vàng chạy đến đỡ lấy vai Tô Tử Dương, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải bảo bảo đá em quá mạnh không?”

"Em không biết nữa... đột nhiên rất đau... ưm..."

"Chắc không phải sắp sinh đó chứ? Nhưng mới có hơn bảy tháng... Vậy cũng nhanh quá rồi "
Lăng Triển Dực hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, giữ vững Tô Tử Dương và hỏi tiếp "Đau nhiều không em?"

"…Giống như bị cái gì đó vặn xoắn… đau…" Tô Tử Dương đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra, trọng lượng cơ thể dồn vào Lăng Triển Dực.
Sự thay đổi đột ngột khiến cậu sợ hãi, giọng nói không khỏi run rẩy, "Dực… em sợ…"

“Đừng sợ, đừng sợ, không sao, không sao, có anh đây, anh ở bên cạnh em. Chúng ta đi bệnh viện ngay, để anh gọi 120, em cố chịu một chút, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ…”

Lăng Triển Dực vừa đỡ Tô Tử Dương, vừa với tay lấy điện thoại nhanh chóng gọi 120, giải thích ngắn gọn tình hình rồi báo địa chỉ

Sau đó, anh gọi cho ba mẹ, “Ba mẹ, Tử Dương em ấy đau bụng, con sợ một mình con không xử lý được, bố mẹ cũng đến đây đi! Đừng quá vội, ba nhớ lái xe cẩn thận, con đã gọi xe cấp cứu rồi”

Thực tế, khi anh nói “Chúng ta đi bệnh viện ngay,” thì anh mới nhận ra một mình anh chắc chắn không thể xử lý được, nên anh mới gọi điện cho ba mẹ

Nếu có người khác ở nhà, anh có thể nhờ người đó lái xe còn anh thì ôm Tử Dương ngồi ở ghế sau để chăm sóc cậu. Nhưng hiện tại chỉ có một mình anh, anh không thể để cậu một mình ở ghế sau còn mình thì lái xe ở phía trước được.

Sự cố lần này khiến Lăng Triển Dực quyết định phải đưa ba mẹ về sống chung càng sớm càng tốt. Dù sao thì có thêm người chăm sóc cậu sẽ tốt hơn, vạn nhất lần sau Tô Tử Dương đột ngột đau bụng mà anh lại không ở bên thì biết làm sao

“Ưm…” Tô Tử Dương cảm thấy bụng đau từng cơn, giống như bị vặn xoắn làm bánh quẩy, đau đến mức không thở nổi. Hơi thở của cậu ngày càng gấp gáp, nỗi sợ hãi về cái chết từ kiếp trước ập đến, cậu căng thẳng nắm chặt một phần áo của Lăng Triển Dực thở hổn hển.

“Tử Dương, đừng sợ, đừng sợ, sẽ không sao đâu em…” Lăng Triển Dực mở cửa lớn và cửa phòng chính bằng điều khiển từ xa để cứu thương có thể đến nhanh chóng. Anh vừa trấn an Tô Tử Dương, vừa ngước lên nhìn qua cửa sổ… sao cứu thương vẫn chưa đến nữa?

“Dực…” Trong cơn sợ hãi, Tô Tử Dương chỉ có thể thầm gọi tên anh
Lăng Triển Dực đưa tay đặt lên bụng Tô Tử Dương, qua lớp da bụng, anh có thể cảm nhận thấy nhịp tim của bảo bảo đập nhanh hơn bình thường, thực sự có điều gì đó khác biệt so với thường ngày.

Đây là chuyện gì ? Lăng Triển Dực nhìn kỹ dưới cơ thể Tô Tử Dương, thấy không có dấu hiệu chảy máu. Không giống như sắp sinh, nhưng tại sao em ấy lại đau như vậy?

Vì đây là khu biệt thự, nên cứu thương đến khá nhanh. Lăng Triển Dực nghe thấy tiếng, liền ôm Tô Tử Dương chạy ra ngoài

Xe cứu thương vào đến sân, cửa xe mở ra. Lăng Triển Dực vừa lúc ra tới, liền ôm cậu đi lên cầu thang nhỏ mà các y tá đã chuẩn bị, lên xe cứu thương. Anh đặt Tô Tử Dương lên băng ca, nhưng Tô Tử Dương không chịu buông tay khỏi cổ áo của anh, mắt mở hé dõi theo anh, sợ rằng anh sẽ rời đi

Lăng Triển Dực ngồi xuống trên băng ca của xe cứu thương cùng với Tô Tử Dương, đồng thời nhanh chóng giải thích với bác sĩ: “Vợ tôi có thể chất lưỡng tính hiếm, hiện đang mang thai bảy tháng tám ngày, vừa rồi đột nhiên đau bụng, hiện tại chưa có dấu hiệu chảy máu…”

Bác sĩ nghe xong tuy ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Họ là người hành nghề y, thích nghiên cứu trường hợp y học kỳ lạ. Từng có trường hợp đàn ông sinh con ở nước ngoài, điều đó không còn được coi là kỳ tích nữa. Hiện tại, việc xuất hiện một người có thể chất lưỡng tính hiếm, chỉ mới lạ lúc đầu thôi. Thực tế, quá trình điều trị cũng tương tự như phụ nữ mang thai, chỉ cần cẩn thận hơn trong việc sử dụng thuốc và kiểm tra là được

Dù sao thì hai trường hợp này vẫn có sự khác biệt

Bác sĩ hơi cúi người, đặt tay lên bụng cậu, kiểm tra cẩn thận. Vì việc kiểm tra qua cảm giác không thể phát hiện ra vấn đề, nên bác sĩ bắt đầu hỏi Tô Tử Dương một số câu hỏi như đau ở đâu? đau như thế nào? Lăng Triển Dực đã hỏi những câu hỏi này rồi, nên anh liền trả lời từng câu một thay cho Tô Tử Dương

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nguyên nhân chính là tử cung của cậu ấy hơi nhỏ còn đang mang thai đôi. Hai thai nhi trong bụng đang cạnh tranh không gian và dưỡng chất. Hơn nữa, cơ thể mẹ gần đây quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi đủ, sức đề kháng giảm sút. Thêm vào đó, cả hai thai nhi đều đang chuyển động và muốn trở thành đứa đầu tiên ra ngoài, nên không tránh khỏi việc vận động quá mức, dẫn đến cơn đau tăng lên. Chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng qua là sẽ ổn thôi.”

"Cái gì?!" Lăng Triển Dực ngơ ngác — "Chịu đựng ư?!"

Em ấy đau đến như vậy mà bảo em ấy phải chịu đựng sao?!

“Có thể tiêm cho em ấy mũi thuốc giảm đau không bác sĩ?” em ấy đau như vậy mà …” Lăng Triển Dực đề nghị

“Nếu có thể nhẫn được, thì không nên tiêm thuốc giảm đau, điều đó có thể gây hại cho thai nhi ”

“Vậy… không còn cách nào khác sao?” Lăng Triển Dực nhìn cậu nằm trong lòng, cơ thể run rẫy đổ mồ hôi lạnh, lòng anh đau như cắt

“Nếu ngài không sợ tổn hại hại thai nhi, tôi có thể tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy ” bác sĩ từ tốn nói. “Thực ra, tình trạng này là hiện tượng bình thường, chỉ đau hơn so với người khác một chút. Không đến mức phải can thiệp phẫu thuật hay dùng thuốc. Nếu có dấu hiệu sinh non, chảy máu nguy hiểm, chúng tôi mới áp dụng các phương pháp điều trị sâu hơn ”

Trong lúc nói chuyện, xe cứu thương đã đến bệnh viện

Bác sĩ nhỏ giọng nói " Sắp xếp một phòng bệnh để cậu ấy nghỉ ngơi, khi cơn đau qua đi sẽ ổn thôi "

Lăng Triển Dực  cắn môi, định nói tiêm một mũi thuốc giảm đau liều thấp, thì cậu nắm chặt tay anh, thều thào nói: “Nghe… nghe bác sĩ đi… em chịu được…”

Lăng Triển Dực  một người đàn ông trưởng thành, suýt thì rơi nước mắt. Anh ôm chặt cậu , giọng nghẹn ngào: “Khổ cho em quá, Tử Dương…”

Tô Tử Dương thở hổn hển, không nói gì. Cậu chỉ nhắm mắt lại, chôn mình trong lồng ngực anh, bắt đầu kiên nhẫn chịu đựng cơn đau

Lăng Triển Dực ôm chặt cậu, cố gắng đi nhẹ nhàng theo hướng dẫn của y tá đến phòng bệnh. Đặt cậu lên giường, anh ngồi xuống bên cạnh, cố gắng điều chỉnh tư thế để cậu nằm trong lòng mình thoải mái hơn

Khoảng 15 phút sau  ba mẹ của Lăng Triển Dực đến. Trên đường đến bệnh viện, họ đã gọi điện cho Lăng Triển Dực để hỏi rõ bệnh viện nào, rồi đến ngay

Sắp có bảo bảo chăng???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro