chap 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soojin thư thái  ngồi uống cà phê, hưởng thụ sự tiếp đón tận tình của người phụ trách cho vay thế chấp...

Rất nhanh,nhân người trợ lý của vị chuyên viên đã trở về, thì thầm bên tai ông ta điều gì đó...

Ghe xong, người chuyên viên đứng bật dậy, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận:

-Kim tiểu thư thật là rảnh rỗi nên mới đến đây trêu chọc chúng tôi chăng? Nhưng rất xin lỗi! thời gian của chúng tôi là đá quý, là kim cương, Kim tiểu thư đùa không đổi đâu!

Nói xong, định quay người bước đi...

Kim Soojin không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội ngăn ông ta lại:

- Ngài chuyên viên, đã xảy ra chuyện gì vậy? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhanh nói cho tôi biết!
-hừ, cầm một đống văn kiện giả đến làm thủ tục thế chấp. Lẽ nào Kim Tiểu Thư không biết đó là hành vi phạm pháp sao?

Vị chuyên vien thay đổi 180 độ, lạnh lùng nói, không Chút khách khí.

-Tôi Giúp một người bạn đến làm thủ tục thế chấp nên nười đứng tên trên giấy tờ không phải là tôi. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Kim Soojin cố nén nỗi sợ hãi, vì cái mối lợi lớn mà lại tiếp tục bịa truyện.

-Đúng là khách hàng của chúng tôi thường không phải đích thân đó là thủ tục, vì những người có tiền như Họ thì bình thường không có thời gian... nhưng rất tiếc căn hộ này đã sớm không còn thuộc về Chaeyoung tiểu thư nữa. Phiền cô về làm rõ vấn đề Trước khi đến đây làm thủ tục!

Là một chuyên viên với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nên ông ta với có thể kiềm nén tốt như vậy, Nếu là người khác thì...

- Gì cơ?  Không phải của Chaeyoung nữa?

Kim Soojin hoảng hốt, không dám tin vào tai mình nữa...

- Sao có thể vậy được chứ? bên trên rõ ràng có viết tên Chaeyoung, Còn cả dấu vân tay và chữ ký nữa...  À không ý tôi là rõ ràng Chaeyoung đã ủy thác cho tôi đến làm thủ tục thế chấp mà... 

Vị chuyên Viên kia thấy bộ dạng ả như vậy thì kiên nhẫn giải thích:

-Căn hộ này, đúng trước hôm nay một ngày đã bán đi, chủ căn hộ đã không phải là Chaeyoung nữa!

-Gì cơ?

Kim Soojin cầm một đống giấy tờ trong tay, cả con người như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Vì sao? vì sao mỗi lần ả muốn đi một nước cờ thì Chaeyoung lại luôn nhanh hơm ả một bước?

Tại sao lại bị trúng kế của Chaeyoung tiếp như vậy chứ?

Ả tuyệt vọng... ngồi bệt xuống nền đất...

Thật ra, Chaeyoung làm gì có thời gian rảnh mà đi tính kế chơi ả... đối với cô, Kim Soojin đã không còn tư cách gì để cô phải tốn công nghĩ nữa...

Đối với cô, Kim Soojin sớm đã chả còn chút liên quan gì cả...

Chỉ đơn giản là Chaeyoung không thích căn hộ đó nữa, sau khi nói với Jungkook thì hắn liền sai người ngay lập tức bán căn hộ đó đi ngay...

Khu vực có thể khiến Chaeyoung và Jungkook không hẹn mà gặp cùng mua căn hộ ở đây thì chắc chắn phải là nơi có địa thế vàng... người của Jungkook chỉ cần hạ giá căn hộ xuống một chút là có không biết bao người muốn mua rồi.

Thế nên căn hộ của Chaeyoung rất nhanh chóng đã được bán đi...

Kim Soojin muốn lợi dụng cơ hội đó để kiếm tiền thì đã muộn rồi... ả nghĩ chỉ cần có trong tay đóng giấy tờ photo đó mà có thể kiếm được món hời đến mấy trăm vạn vậy sao?

Suy nghĩ của ả thật quá đơn giản mà...

Đừng có nói là ả chỉ nắm trong tay bản công chứng... kể cả là có bản chính đi chăng nữa thì ả cũng không thể thực hiện đổi âm mưu đó...

Không chỉ vì giờ Chaeyoung đã có Jungkook làm hậu thuẫn... kể cả không có Jungkook thì chỉ cần với trí thông minh của mình,  Chaeyoung cũng không thể cho ả đạt được mục đích...

Sao vố này,  Kim Soojin phải dùng rất nhiều thời gian thì mới hồi phục lại được tinh thần...

Đây đều là do ả tự chuốc lấy thôi, không phải sao?

............

Buổi tối,  Jungkook đẩy một chiếc thẻ đến trước mặt Chaeyoung.

- Jeon thiếu định bao em thật sao?

Chaeyoung tươi cười,  trêu hắn.

-Căn hộ của em đã giải quyết xong! Đây là tiền Bán căn hộ!

Jungkook nhếch môi cười.

-Nhưng anh cũng không ngại việc bảo dưỡng em!!

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro