chap 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Jisoo rời khỏi chỗ ngồi của Chaeyoung thì Soojin mới bước đến bên cô, hạ giọng cầu xin:

-Chaeyoung , xin lỗi,  cầu xin cậu hãy tha lỗi cho tớ, được không?

Chaeyoung đang lật sách vở, chả thèm để ý tới ả, coi ả như không hề tồn tại.

- Chaeyoung, tớ sai thật rồi...chúng ta còn có thể làm bạn bè nữa không?

Soojin là thật tâm cứu vãn nhưng là cứu vãn tình cảm bạn bè hay là lợi ích cá nhân thì chỉ có bản thân ả mới biết được.

Chaeyoung không thèm nói với ả lời nào...

....một kẻ tiện nhân, xấu xa, bỉ ỏi sống hai mặt như ả... Chaeyoung đến ngay cả tâm trạng ứng phó cũng "keo kiệt" mà không thèm bố thí cho ả,  dù chỉ một chút.

Cô đứng dậy bước đến bên Jisoo, cười nói:

- Jisoo, cùng tớ đi mua ít đồ nhé!

Jisoo cùng Chaeyoung bước ra ngoài, họ một người xinh đẹp, nóng bỏng như lửa, một người đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng như nước, thành tích học tập thì điều đứng nhất, nhì lớp.. cùng sánh bước đi bên nhau tạo nên một bức tranh đối lập mà lại hài hòa định lạ lùng..

Soojin nhìn theo bóng hình họ, căm hận mà nghiến răng nghiến lợi.

- Chaeyoung, đừng có trách tôi
không khách sáo!

Nói rồi, quay người lấy một thứ gì đó từ trong túi xách ta...

Đó là tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà... là giấy chứng nhận quyền sở hữu căn hộ trước khi Chaeyoung đã từng ở...lợi dụng lúc đầu óc Chaeyoung không được bình thường, Soojin đã đem đi photo, bắt Chaeyoung ký tên mìn lên đó, làm thành một bản photo có công chứng về việc sở hữu căn hộ.

Soojin còn photo cả chứng minh thư của Chaeyoung và cũng bắt Chaeyoug ký tên trên đó.

Có bản công chứng này trong tay, Soojin dù không thế bán căn hộ đó đi, nhưng vẫn có thể mang đi cầm cố để lấy tiền tiêu xài...

Rồi đến kì hạn, không ai thanh toán, thì ngân hàng sẽ đến tịch thu căn hộ, người bị đòi nợ sẽ chỉ có thể là Chaeyoung vì tất cả mọi thứ giấy tờ để mang tên cô.

Gương mặt Soojin lộ ra một nụ cười đắc ý, vẫn may khi đó ả đã nhanh trí và để lại một đường lui  cho bản thân như này...

Chaeyoung, đều là do cô ép tôi mà ra cả thôi!

Soojin siết chặt bàn tay, hạ quyết tâm...

Rất nhanh, Soojin đã tới nơi chuyên nhận thế chấp...

Nghe nói ả có một căn hộ ở chung cư cao cấp muốn mang ra thế chấp, nhân viên ở đó rất có hứng thú, và lập tức có một nhân viên chuyên trách đến tiếp nhận hợp đồng của ả.

- Tiểu thư muốn thế chấp vay tiền?

Người nhân vien khách sáo hỏi ả.

- Đúng vậy! tôi chỉ vay nóng một vài bữa thôi!

Để tránh những phiền phức không đáng có về sau, hôm nay ả đã cố ý buông tóc xuống che đi phần lớn khuôn mặt.

Nhân viên đó lật giở, xem xét tài liệu mà ả cung cấp, cười nói:

- Tiểu thư muốn vay bao nhiêu tiền?

-Có thể vay được nhiều nhất là bao nhiêu?

Lòng tham Trỗi Dậy,  Soojin dò hỏi...

-Căn hộ ở khu vực này, trước đây Chúng tôi đã làm một cuộc khảo sát giá trị thường là 300 vạn ( Khoảng 10,5 tỉ) , giá vay thế chấp là 70% giá trị thị trường, tương đương với hơn 200 vạn.

Nhân viên tỉ mỉ phân tích cho ả.

- Được.

Soojin gật đầu, 200 vạn thì 200 vạn, đủ để ả tiêu xài thoải mái một thời gian rồi.

Trước đây ở đây cùng Chaeyoung, tiêu xài hoang phí quen rồi, giờ không có tiền tiêu hoang như trước thì cảm thấy rất là bí bách.

Đặc biệt khi nhìn thấy Chaeyoung , Jisoo thi nhau sắm sửa đồ hiệu đắt đỏ thì trong lòng ả càng bực bội, đố kị hơn.

- Vậy thì chúng tôi sẽ cho người đi xác minh chút rồi sẽ giải quyết việc này cho tiểu thư ngay!

Người nhân viên chuyên trách thì sao lại giấy tờ cho trợ lý của mình rồi tiếp tục người chuyện trò vui vẻ  cùng Soojin.

.....Soojin, vị khách quý như này thì họ thật không dám đắc tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro