chap98: ngưỡng mộ và đố kị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung đến lớp thì thấy Soojin cũng xuất hiện.

Tại thành phố quê nhà, Soojin coi như đã thân bại danh liệt, hết cách, trở thành chỉ còn cách quay trở lại trường học.

Dù sao ngôi trường này là ngôi trường đứng nhất nhì cả nước, ở lại đây, ả vẫn còn có cơ hội tìm được bạn trai khác có điều kiện kinh tế, không thì chí ít trả hoàn thành chương trình học thì cũng có thể tìm được một việc làm lương cao.

Thành phố này nằm ở vị trí rất xa, rất xa so với thành phố quê hương của ả, thế nên tiếng xấu của ả vẫn chưa kịp truyền tới nơi này điều này cũng đủ khiến cả an tâm không ít.

Thấy Chaeyoung bước vào, ánh mắt ả thoáng hiện nét đố kị, ghen ghét.

Ả và Jungtae đã cắt đứt quan hệ, lại thân bại danh liệt, nhìn hiện tại rất chi là tiều tụy.

Những Chaeyoung thì khác, cô khoác trên người bộ quần áo đắt tiền của thương hiệu thời trang hàng đầu thế giới, chiếc váy đẹp vừa vặn, làm tôn lên đường nét thanh xuân của cơ thể thiếu nữ, tự như một loại trái cây vừa chín tới, mời gọi người nếm thử, lại thanh thoát, diễm lệ, thuan khiết... Khiến người khác để thu hút nhưng tuyệt đối không thể sinh ra một tà niệm xấu trước vẻ đẹp trong sáng ấy...

Hơn nữa cô còn được Jungkook rất mực thương yêu, cưng chiều nên luôn giữ được vẽ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên và khả ái.

Soojin càng nhìn lại càng hận, hà cớ gì mà Chaeyoung lại được sinh ra trong một gia đình giàu có tới vậy còn bản thân ả thì lại luôn phải tự thân vận động, tự thân đi giành giật?

Chaeyoung bước tới phía ả nhưng không thèm nhìn ả dù chỉ một cái... đã lật mặt với nhau vậy rồi, Chaeyoung cũng không cần phải giả điên giả kh ùng làm gì nữa... coi Soojin như một kẻ vô hình, Chaeyoung ngồi ra hàng ghế phía sau...

Phải chăng Chaeyoung có chiều cao lý tưởng nên ngồi sau buộc giảng chút cũng chả sao.

Soojin tức tối, nắm chặt chiếc bút trong tay, dường như muốn bẻ chiếc bút ra làm đôi vậy.

Lúc này Jisoo cũng bước vào, cao ngạo như một chú khổng tước...

Nếu nói Chaeyoung xinh đẹp nho nhã và không phô trương thì Jisoo lại sở hữu vẻ đẹp chói loá, nổi trộ.

Cô bước tới bên Chaeyoung, cười nói:

- Chaeyoung, nghe nói mấy hôm trước là sinh nhật bà à!

-Ừ, thế nên tôi mới đặc biệt xin nghỉ về nhà mấy hôm nè!

Chaeyoung nở nụ cười dịu dàng đáp lại.

-sinh nhật vui vẻ nhé!

Jisoo hào sản cười chúc mừng sinh nhật muộn của Chaeyoung.

- Cám ơn!

Chaeyoung từ đầu đến cuối vẫn lưu giữ nét cười trên môi.

Chaeyoung từ trước tới giờ ở trường đều rất là giản dị, không bao giờ bộc lộ ra bản thân là thân phận thiên kim đại tiểu thư của mình.

Nhưng lần trước, khi cô đeo sợi dây chuyền kim cương đắt đỏ đó, người khác có thể không để ý, nhưng Jisoo thì không thể không đoán ra thân phận thật của cô.

Thời gian vừa qua Jisoo tiếp xúc với Chaeyoung biết Chaeyoung là một người đàng hoàng, hào phóng, nhân phẩm không tồi nên có ý định kết sau cùng cô:

-Channel mới ra hàng mới, có mấy mẫu váy mùa hè đẹp phết, ngọt ngào trẻ trung, bà có muốn đi xem không?

- Được! Hôm nào rảnh cùng đi nhé!

Chaeyoung cũng thấy Jisoo là một người không tồi, đáng để kết giao nên nhận lời luôn.

Soojin nghe vậy, tay cầm cây bút mà như muốn bẻ gãy luôn...

Đối với Chaeyoung hay là Jisoo thì việc mua một chiếc váy Channel đắt tiền cũng chỉ giống như mua một hộp kem hoa quả bình thường mà thôi...

Nhưng đối với ả thì hiện tại việc đó thật là vượt qua tầm tay quá nhiều.,quá xa...

Lúc trước Jung gia dựa vào Park gia để làm ăn, Kim gia thỉnh thoảng cũng có cơ hội dựa vào Park mà kiếm được không ít.

Người nhà Park gia cũng cần nới rộng tay một chút thôi thì Jung gia, Kim gia cũng sẽ đủ kiếm ăn trong một thời gian không ngăn.

Hơn nữa, khi đó, Chaeyoung thật sự coi ả là bạn tốt nên không bao tính đến chuyện tiền nong với ả... đồ ăn thức uống không nói... quần áo giày dép, Chaeyoung có thứ gì cũng đều không quên mua ả một thứ tương tự... không biết ả đã lấy được bao nhiêu quần áo váy đẹp, đắt tiền từ tay Chaeyoung rồi.

Giờ đắc tội với Park gia...

Jung gia, Kim gia coi như đẫ mất hết mội cơ hội rồi...

Soojin cũng khoongbtheer kiếm được thứ gì từ tay Chaeyoung nữa...

Kim Soojin càng nghĩ càng không cam tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro