Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



 Lễ vật 2/9 của ta cho các nàng đây. Thật sự mấy hôm nay rất nhàn rỗi nhưng quá lười nên giờ mới đăng. Vì vậy ta đã đưa ra một quyết định rất có khả năng bị mẹ cho ăn gậy là sẽ cắm đầu vào máy tính và viết chương kế cho các tình yêu. Nhớ hóng nha...moah moah [bắn tim tung tóe]

Còn nữa, ta có dự tính là sẽ viết thêm một bộ ngôn tình cổ đại nữa, mọi người thấy ý kiến của ta thế nào, không tồi phải ko? [mặt dáng yêu]

Chương 6: Kĩ ức

Bạch Thiên Tâm run rẩy lấy tay bưng kín miệng lại cố kìm nén tiếng khóc nức của mình, trong đầu hàng loạt hình ảnh từ kĩ ức 15 năm trước ào ạt tràn về, điều này càng khiến bàn tay đang bịt miệng trở nên trắng bệch. 

Trong đầu là hình ảnh một bé gái 7 vừa đi học về đẩy cửa phòng trọ cũ nát ra cô bé muốn chạy đi tìm mẹ để khoe bài kiểm tra cuối kì 100 điểm của mình, nhưng cô bé đứng bất động trước cửa phòng rất lâu, rất lâu, chỉ thấy nước mắt không kìm dược mà tuôn xuống. Cô bé không dám vào cũng không muốn vào vì mẹ cô đang nằm bất động trên sàn nhà gỗ mục nát, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đang nằm trên nền sàn lạnh lẽo trắng bệch không chút huyết sắc, máu tươi chảy ra từ phía sau đầu khiến mái tóc dài ướt nhẹp nhuộm đỏ, trên bàn vẫn còn bày biện hai bát cơm trắng nguội tanh cùng với một đĩa thịt kho tàu và canh xương khoai sọ cũng đã ngừng bốc hơi nóng từ lâu. Cho dù cô lay mẹ mạnh đến thế nào thì bà vẫn không chịu tỉnh lại, cả khi cô bé hứa sẽ nghe lời mẹ, sẽ ngoan ngoãn thì mẹ cô cũng không chịu mở mắt ra nhìn cô. Khi mẹ cô được hàng xóm phòng bên đưa tới bệnh viện thì những lời nói của bác sĩ vẫn còn vang vọng mãi trong kĩ ức Bạch Thiên Tâm tới bây giờ: "Bệnh nhân đã tử vong cách đây 3 tiếng, chúng tôi không thể cứu vãn được. Nguyên nhân tử vong là bệnh tim tái phát đột ngột do ức chế và sọ bị thương tổn do va chạm mạnh với vật cứng."

Bạch Thiên Tâm vẫn cúi gằm mặt mạc nước mắt tuôn rơi, cô không biết rằng mọi hành động của cô từ lúc tới giờ đều được thu vào mắt của một người nào đó.

Lăng Thiên Vũ nheo mắt mày hơi cau lại nhìn cô gái nhỏ nhắn mà kiên cường đang ngồi cúi gằm mặt ở bên đường, mái tóc vốn được cột cao giờ được buông thả tự do rủ xuống thấp che đi mọi biểu cảm của cô, nhưng anh biết răng cô đang khóc, khóc một cách vô cùng tủi thân và uất hận.

"Boss, chúng ta có cần ra mặt không?" Tần Nam khẽ lên giọng xin chỉ thị của Lăng Thiên Vũ.

Ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh bé nhỏ kia dường như có nhiều suy ngẫm: "Cậu có thấy cô gái đánh 'hạt đậu nhỏ' của tôi hay không? Điều tra cô ta cho tôi, tôi không muốn thấy cô ta lại lởn vởn trước mặt 'hạt đậu nhỏ'nữa"

"Vâng" Tần Nam mất 3 giây để suy nghĩ xem 'hạt đật nhỏ' trong miệng boss là ai, không phải là Bạch tiểu thư chứ. Thật không biết từ khi nào Bạch tiểu thư lại trở thành 'hạt đậu nhỏ' lại còn là "của boss nữa", umh...tính chiếm hữu của boss nhà mình cũng quá mạnh mẽ đi.

Dường như Lăng Thiên Vũ chợt nhớ ra điều gì khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp: "Tuần sau công ty tuyển nhân viên đúng không, đẩy tiến trình lên vài ngày nữa đi,...còn nữa nếu bạch tiểu thư đến xin việc làm phiên dịch viên thì không nhận. Nói bộ phận nhân sự tìm mọi cách khiến cô ấy trở thành thư kí của tôi, nhưng phải đánh giá về phần năng lực cẩn thận tránh để cho cô ấy cảm thấy mình không đủ năng lực."

"Vâng" Xem ra boss nhà mình cuối cùng cũng thực hiện bước đầu dụ dỗ tiểu bạch thỏ vào hang, à không, phải là dụ dỗ 'hạt đậu nhỏ' vào nồi mới đúng. Tần Nam đang tự tán thưởng trí thông minh của mình thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của boss liền lập tức thu liễm lại cho xe chạy tới công ty. 

Rõ ràng là từ sáng boss đã có chủ ý bảo anh chạy đường qua đại học C lấy cớ là muốn ăn bánh bao của tiệm Ánh Sao nhưng thực tế là chỉ muốn đi nhìn Bạch tiểu thư. Từ đại hoc C tới công ty mất những 30 phút liền, dù boss đã lùi cuộc họp đi 30' nhưng dù có đến công ty thì cuộc họp cũng đã bắt đầu được một lúc rồi. Haizz...lần này anh lại bị boss kỉ luật vì tội kĩ thuật lái xe chưa tốt rồi lại bị bắp ép đi khóa học lái xe lần thứ n cho coi. Quả thực Tần Nam khóc không ra nước mắt, chỉ cầu trời mong là đưa boss đến cuộc họp đúng giờ. [Thực ra anh Vũ của chúng ta bắt bẻ đồng chí Tần Nam cũng không quá đâu nha...dần dần các bạn sẽ rõ.]

Sau khi con xe Maybach của Lăng Thiên Vũ rời đi thì một lúc sau đã thấy bóng dáng chiếc Ferrari của Mạc Di. Không biết Bạch Thiên Tâm đã ổn định trạng thái từ lúc nào, khuôn mặt cô không biểu thị cảm xúc gì đặc biệt, chỉ có khóe mắt hới hồng hồng mà một bên ống tay áo cử nhân đã ướt đẫm. 

Mặc dù Mạc Di phát hiện ra điểm khác thường của Bạch Thiên Tâm nhưng vẫn không muốn vạch trần cô. Mạc Di cười cười áy náy: "Chị xin lỗi vì đón em muộn, bệnh viện bên kia hôm nay có bệnh nhân bệnh tình chuyển xấu nên chị vừa phải phụ phẫu thuật. Đi thôi, chị đưa em đi ăn, hôm nay bố mẹ cũng tới đó, lên xe nào."

Bạch Thiên Tâm nén giọng khàn khàn nhỏ nhẹ trả lời: "Dì và chú cũng tới sao, vậy chúng ta mau đi thôi."

Chỉ khi hai người ngồi vào xe rồi Mạc Di mới quay sang hỏi cô: "Hôm nay ở trường không có chuyện gì chứ, chị thấy em hơi khác."

"Có sao, haha...em vẫn ổn mà, không có chuyện gì đâu, chị đừng quá lo."

"Umk, vậy thì tốt, có chuyện gì phải nói với chị đó, biết chưa hả heo nhỏ ham ăn."

Bạch Thiên Tâm tâm tình bỗng trở nên tốt hơn vì câu nói tếu táo của Mạc Di, cũng không ngại đùa nghịch lại, hai người cứ như vậy mà tới địa điểm dùng bữa.

Cách đây 15 năm, trong đám tang của mẹ cô người đàn ông kia cùng vợ 'mới' ông ta cũng tới, khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện, đều là một tay dì Mạc bảo vệ cô, đám tang của mẹ cũng là dì lo liệu. Cô biết mẹ mình không phải là tiểu tam vì rõ ràng mẹ mới là vợ chính thức của 'ông ta' nhưng tại sao con gái của người đàn bà kia lại lớn hơn cô 2 tuổi, lúc đó cô vẫn không tài nào hiểu được mối quan hệ rau mơ rễ má này. Sau đó 'bọn họ' nói rằng muốn cô ở lại nhà họ An nhưng dì Mạc một mực không đồng ý, vì vậy mà dì đã nhận nuôi cô, cô biết dì và mẹ là chị em tốt của nhau, nhiều lần dì cũng đưa Mạc Di tới chơi với cô vì vậy nên Bạch Thiên Tâm rất yên tâm mà giao phó cho dì Mạc. Từ đó về sau cô sống với danh nghĩa là con nuôi của Mạc gia, Mạc nhị tiểu thư. Chú và dì coi cô như con đẻ yêu thương cô hết mực, mà cô cũng coi bố mẹ Mạc như người thân trong gia đình mà chăm sóc.


Trước cửa nhà hàng Hoan Dạ

Mạc Di đưa chìa khóa xe cho nhân viên nhờ họ cho xe vào tầng hầm còn mình và Bạch Thiên Tâm đi thẳng lên phòng bao tại Hoan Dạ.

7����A@��


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro