C16 - C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chương 16: Gặp lại

Thứ mà An An gọi là danh sách, thật ra là mấy số điện thoại di động, trong đó còn có mấy bức ảnh.

An An hận không thể để Phương Trì Hạ lập gia đình ngay ngày mai nên rất tích cực.

Nhiệt tình tăng vọt An An đề cử một đống người, nhưng cuối cùng lại phát hiện "Gia cảnh những người này đều thấp hơn Phương gia."

Phương Trì Hạ im lặng không nói một câu, trực tiếp cho An An một cái liếc mắt.

An An là Tôn Ngộ Không phái tới trêu chọc cô sao?

Phương Trì Hạ là học sinh nghèo, nhưng bối cảnh Phương gia tại thành phố C không tệ, những gia đình khác không thể sánh bằng.

"Thế lực áp đảo Phương gia, áp đảo Phương gia..." An An vô cùng lo lắng, ở trong phòng đi lòng vòng liên tục, thanh âm thỉnh thoảng vang lên bên tai Phương Trì Hạ.

" An An, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, bây giờ mình phải đi làm thêm thay người bạn." Phương Trì Hạ chịu không nổi, lấy túi xách, mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Đi đường cẩn thận một chút, đề phòng lưu manh a!" An An đứng ở phía sau, hét lớn cười híp mắt nhắc nhở.

Phương Trì Hạ vấp phải chân mình suýt ngã, nghiêng đầu liếc An An một cái.

An An không thể không nhắc đến việc này sao?

An An cười híp mắt vẫy tay tạm biệt Phương Trì Hạ.

"Mình đi đây, gặp lại sau." Phương Trì Hạ vẫy tay, quay người rời đi.

Hôm nay Phương Trì Hạ thay một người bạn làm nhân viên phục vụ ở club, bạn Phương Trì Hạ có việc không đi làm được nên nhờ Phương Trì Hạ đi làm thay.

Phương Trì Hạ cũng không thích chỗ này, club đủ loại người, có nhiều thứ không thích hợp với con gái.

Nhưng người bạn trả cho cô gấp đôi tiền lương, Phương Trì Hạ không có cốt khí đã đồng ý.

Ai lại không thích tiền cơ chứ?

Nhất là với Phương Trì Hạ, học phí lẫn sinh hoạt phí chỉ có thể dựa vào chính mình.

Phương Trì Hạ làm thay bạn ở club Hoàng Cung, giống như tên, đây là club được xưng là nơi giải trí xa hoa nhất thành phố C, đến đây đều là những người nổi tiếng và có uy tín của thành phố C.

Phương Trì Hạ đến nơi thay đồng phục, vừa chuẩn bị bưng rượu ra ngoài, đã bị quản lý gọi lại.

"Trì Hạ, khoan đi, đem cái này đến phòng khách quý số 3." Quản lý nhét một cái hộp màu tím vào tay Phương Trì Hạ, dặn dò vài câu, rồi đi.

Chữ trên hộp đập vào mắt, Phương Trì Hạ không thấy gì ngoài chữ Durex.

Chữ phóng to, còn in lấp lánh.

Phương Trì Hạ bị mấy chữ như sét đánh làm cho ngoài khét trong sống, cầm cái hộp trong lòng bàn tay Phương Trì Hạ nóng lên.

Sao không ai nói cho Phương Trì Hạ biết nhân viên phục vụ còn phải đưa những thứ này?

Phương Trì Hạ thật sự không muốn làm chuyện này, nhưng là vì công việc, vẫn đem đồ đưa đi.

Nhưng mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt cô chạm phải một người đang đi tới cách đó không xa.

Bốn mắt nhìn nhau, Phương Vinh ngoài ý muốn gặp Phương Trì Hạ ở nơi như thế này.

Phương Trì Hạ âm thầm kêu khổ, quay người chạy về hướng ngược lại.

Phương Vinh mặt không biểu tình nhìn Phương Trì Hạ bỏ chạy, khịt mũi lạnh lùng bước theo.

Rốt cuộc lại đụng mặt hắn!

" Nhường một chút! Nhường một chút!" Đẩy người phía trước ra, Phương Trì Hạ chạy trốn rất nhanh.

Đi đến chỗ rẽ, đang chuẩn bị chạy về hướng khác, thì va phải một người.

Ngẩng đầu lên, thấy rõ người kia, Phương Trì Hạ khẽ giật mình, cô vào lòng người đàn ông, đẩy hắn nghiêng người về phía góc tường.

~~~~~~~~~~~
* Chương 17: Giọng lớn một chút

Phương Trì Hạ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, sức lực còn lớn, người kia bị Phương Trì Hạ nhào tới không kịp đề phòng, lui vài bước, ôm lấy Phương Trì Hạ dựa lưng vào vách tường sau lưng.

Lạc Dịch Bắc vừa mới từ phòng VIP đi ra đã bị người khác đụng vào, khuôn mặt lạnh lẽo, phản xạ có điều kiện định nắm cổ tay đem người lôi ra, nhưng khi nhìn rõ là Phương Trì Hạ, hơi sững sờ.

"Giúp tôi với!" Phương Trì Hạ làm động tác im lặng với Lạc Dịch Bắc, ánh mắt rối loạn nhìn Lạc Dịch Bắc.

Giọng Phương Trì Hạ ép xuống rất thấp, giống như đang khẩn trương, ánh mắt đảo quanh, không biết đang lo lắng cái gì.

Lạc Dịch Bắc cũng không nghĩ tới chuyện ở chỗ này gặp lại Phương Trì Hạ, có chút ngoài ý muốn.

Nhìn Phương Trì Hạ từ trên xuống dưới một hồi, thoáng thấy bộ đồng phục cô đang mặc, lông mày anh không khỏi cau lại.

Hoàng Cung là club cao cấp, kết hợp nhiều loại hình giải trí, quán bar, nhà hàng, bi-a,....rất nhiều.

Tùy từng nơi, Hoàng Cung club có đồng phục khác nhau.

Phương Trì Hạ mặc đồng phục màu đen, không hở hang, nhưng váy cũng rất ngắn, một đôi chân trắng nõn dài đẹp, lộ trong không khí.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ, mắt híp lại, giọng nói sắc bén, "Nhân viên tiếp rượu?"

Phương Trì Hạ giật mình, xấu hổ kéo váy, không được tự nhiên phản bác, "Ai nói? Tôi chỉ giúp bạn tôi làm một hôm thôi."

Phương Trì Hạ vốn không phải là nhân viên tiếp rượu, nhưng lời giải thích không đủ trọng lượng.

Không phải Phương Trì Hạ không có lý, mà là cô đã ở nơi này, còn nói như vậy nhất định không ai tin.

"Phải không?" Lạc Dịch Bắc khóe môi giễu cợt, cũng không biết có tin tưởng Phương Trì Hạ không.

Trên hành lang tiếng bước chân dồn dập vang lên, hướng về phía hai người.

Phương Trì Hạ nội tâm nhảy dựng, ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Dịch Bắc, "Giúp tôi đi!"

Ánh mắt rất khẩn trương, nắm chặt áo Lạc Dịch Bắc, làm áo nhăn nhúm, mắt như nai con Bambi nhìn hắn, thấy vậy tâm Lạc Dịch Bắc như bị vật gì nhẹ nhàng cào vào.

Lạc Dịch Bắc hơi híp mắt, nhìn ánh mắt lo lắng của Phương Trì Hạ, Lạc Dịch Bắc một tay ôm eo, bỗng nhiên quay người đem Phương Trì Hạ dựa vào vách tường sau lưng.

Thân hình Lạc Dịch Bắc vốn cao lớn hơn, tư thế như vậy dễ dàng che Phương Trì Hạ lại.

Trên hành lang, bước chân vẫn tiếp tục, vừa vội vừa gấp, hình như có rất nhiều người.

Phương Trì Hạ phối hợp với Lạc Dịch Bắc, vốn cho là Lạc Dịch Bắc chỉ muốn che cho cô thôi.

Ai biết khi tiếng bước chân tới gần, khuôn mặt Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên tiến tới khẽ cắn vành tai Phương Trì Hạ.

"uhm ~" Phương Trì Hạ mẫn cảm run lên, nhất thời không phòng bị, một tiếng hừ nhẹ thốt ra.

Vung tay muốn đánh Lạc Dịch Bắc, nhưng Lạc Dịch Bắc lại thuận thế kéo tay Phương Trì Hạ để trên vai.

Một tay ôm Phương Trì Hạ, tay kia làm chuyện xấu còn yêu cầu, "Giọng lớn chút."

Phương Trì Hạ, "..."

~~~~~~~~~~~~
* Chương 18: Cứ như vậy đã đi!

"Kêu đi!" Lạc Dịch Bắc mở miệng yêu cầu lần nữa.

Phương Trì Hạ có cảm giác bị đùa giỡn, rất muốn đập một phát vào mặt Lạc Dịch Bắc, nhưng không có gan.

Tình huống trước mắt là như thế nào?

Phương Trì Hạ đang năn nỉ Lạc Dịch Bắc giúp đỡ, đằng sau còn Phương Vinh sài lang hổ báo đang chờ, vạn nhất Phương Trì Hạ chọc tức Lạc Dịch Bắc, anh đẩy cô ra thì sao?

Phương Trì Hạ biết rõ ràng tình hình trước mắt, nhưng lại kêu không được.

Bảo cô kêu là kêu sao, một tiếng không đặt tiêu chuẩn còn đòi kêu tiếp, nghĩ cô đang đóng phim tình cảm à?

Phương Trì Hạ đối với hành động của Lạc Dịch Bắc tức nghiến răng nghiến lợi, chẳng những không phối hợp, thậm chí còn cắn chặt môi dưới.

Trên hành lang tiếng bước chân ngày càng tới gần, từng bước từng bước tiến đến chỗ hai người.

Lạc Dịch Bắc nhíu mày, bỗng nhiên lại dán đến bên tai Phương Trì Hạ cắn.

Lạc Dịch Bắc động tác rất điêu luyện, vừa vặn cắn trúng điểm mẫn cảm.

Phương Trì Hạ nhịn không được, một tiếng hừ nhẹ lại thốt ra, "Uhm"

Thanh âm Phương Trì Hạ thay đổi, nghe cực giống tiếng động tình, cảm giác như đang đè nén cái gì đó, hoặc như đang trút bỏ điều gì.

Lạc Dịch Bắc nghe Phương Trì Hạ kêu lên rất thoả mãn, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng nhấc lên.

Phương Vinh mang theo người đi tới, vừa tới gần thì nghe thấy tiếng kêu, dưới chân nhịn không được dừng lại.

Hoàng Cung Club là nơi mà những người tới thân phận đều không tầm thường, tùy tiện phá hư chuyện tốt của người ta, vạn nhất gặp phải đại nhân vật nào đó, không phải là Phương gia nằm cũng trúng đạn sao.

Hơn nữa, nghe âm thanh kia cũng không giống Phương Trì Hạ, Phương Vinh vẫy tay, dẫn đám người bỏ đi, "Đi thôi! Sang chỗ khác tìm xem!"

Tiếng bước chân rời đi, càng ngày càng xa.

Lạc Dịch Bắc liếc mắt về phía sau nhìn hành lang trống không, khóe môi lạnh lùng nhấc lên.

Chiêu này không phải rất bớt việc sao?

Thậm chí còn không cần Lạc Dịch Bắc lộ mặt, đã đem mấy người đó đuổi đi!

Phương Trì Hạ đang khẩn trương lúc này tâm tình cũng thả lỏng một chút, nhìn lại tư thế cô và Lạc Dịch Bắc, không được tự nhiên đẩy Lạc Dịch Bắc ra.

"Cám ơn." Phương Trì Hạ quay người, muốn đi, vừa nhấc chân, đồ trong túi áo đồng phục bỗng nhiên rơi ra.

Cái hộp màu tím, "Lạch cạch" rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, trong hành lang nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Phương Trì Hạ sững sờ, nhớ ra là thứ gì, ánh mắt cứng ngắc.

Nhìn cái hộp trên đất, mấy chữ trên hộp lấp lóe bắt mắt, khuôn mặt Phương Trì Hạ nóng lên, cúi người, định nhặt lên, thì một cánh tay thon dài đã nhanh hơn Phương Trì Hạ nhặt cái hộp lên.

"Đưa cho tôi!" Phương Trì Hạ nhón chân, muốn lấy, Lạc Dịch Bắc lại giơ tay lên, tránh đi.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cái hộp siêu bắt mắt "Durex", híp mắt nhìn Phương Trì Hạ, "Cô còn mang theo đồ chơi này trong người?"

"Không phải!" Phương Trì Hạ muốn giải thích, lại cảm thấy không việc gì phải giải thích với anh.

"Đưa cho tôi!" Phương Trì Hạ giơ tay định giật lại, cổ tay lại bị Lạc Dịch Bắc túm chặt.

Phương Trì Hạ giật mình, kinh ngạc nhìn Lạc Dịch Bắc, tay Phương Trì Hạ giật giật hai cái.

"Nếu không thì là gì?" Lạc Dịch Bắc xiết chặt tay Phương Trì Hạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng không muốn buông tha vấn đề này.

~~~~~~~~~~~~
* Chương 19: Lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn

Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ với vẻ xem thường, mỗi ánh mắt đều tràn ngập mỉa mai.

Đặc biệt là khi thấy được dòng chữ quảng cáo trên hộp "Yêu, phá vỡ các trải nghiệm cũ".

"Là gì cũng không liên quan tới anh!" Phương Trì Hạ giãy dụa mấy lần cũng không thoát khỏi tay Lạc Dịch Bắc, bỗng nhiên nâng đầu gối đá về phía đúng quần Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc giật mình, động tác nhanh nhẹn lui về sau hai bước, lúc chân cô sắp chạm vào người mình, cổ tay chế trụ đầu gối cô.

Phương Trì Hạ thừa dịp Lạc Dịch Bắc bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía tay Lạc Dịch Bắc hạ xuống, một tay giật lấy cái hộp trong tay Lạc Dịch Bắc nắm chặt.

Phương Trì Hạ phản ứng rất nhanh, tay Lạc Dịch Bắc vừa mới buông xuống, cái hộp đã bị Phương Trì Hạ lấy mất.

Lạc Dịch Bắc sững sờ, bỗng nhiên hiểu được ý đồ của Phương Trì Hạ.

Cô lại dám tính kế anh?

"Anh bị lừa!" Phương Trì Hạ cẩn thận cầm cái hộp trong tay lui về phía sau hai bước, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Phương Trì Hạ cố ý.

Phương Trì Hạ không có hứng thú đánh Lạc Dịch Bắc, cô chỉ muốn Lạc Dịch Bắc rủ tay xuống, thừa cơ hội lấy lại cái hộp.

Bất kỳ nam nhân nào gặp tình huống này, cũng phản ứng giống anh vừa rồi đúng chứ?

Lạc Dịch Bắc híp mắt, bất động thanh sắc mà đánh giá Phương Trì Hạ, nhìn Phương Trì Hạ thực hiện được quỷ kế ánh mắt lộ ra chút tinh nghịch, khóe mắt Lạc Dịch Bắc hơi giật giật.

Lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn, rất tốt!

Phương Trì Hạ tới đây để làm việc, còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian đứng ở đây mãi.

"Tôi đi trước, không hẹn ngày gặp lại!" Ném ra một câu, Phương Trì Hạ quay người theo hướng ngược lại với Phương Vinh rời đi.

Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ rời đi, nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Phương Trì Hạ, ánh mắt lạnh như băng.

Tới Hoàng Cung Club làm việc, trên người còn luôn mang theo đồ như vậy, nếu như không phải Lạc Dịch Bắc đêm đó cảm nhận rõ ràng việc phá tan tấm màng nào đó, cộng thêm trên giường lưu lại vết máu, Lạc Dịch Bắc còn cho là mình bị vẻ ngoài của Phương Trì Hạ lừa gạt!

Sau khi Phương Trì Hạ bỏ đi việc đầu tiên là đưa cái hộp đến phòng VIP mà quản lý đã nói, sau đó bưng mấy ly Cocktail đến một căn phòng khác.

Lúc mở cửa ra, trong phòng có rất nhiều người, nam nữ đều có, giống như một cuộc đang giao dịch vũ khí, trong đó có một gã cầm súng đang chĩa vào Phương Trì Hạ, trên salon có một người đàn ông mỗi tay ôm một cô gái.

Phương Trì Hạ sững người, đối mặt với họng súng đang chĩa vào mình, thân thể Phương Trì Hạ không rét mà run.

Phương Trì Hạ biết Hoàng Cung club là một nơi hỗn tạp, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn giật mình.

Giật mình thì giật mình, Phương Trì Hạ vẫn khống chế bản thân rất tốt.

Không giống những cô gái khác gặp chuyện như bây giờ đã sợ hét toáng lên, cũng không bị dọa đến mức hai chân nhũn ra đi đường cũng không được, Phương Trì Hạ cúi thấp đầu cẩn thận từng li từng tí đi vào.

Trước khi đến Hoàng Cung Club, Phương Trì Hạ đã nghĩ đủ cách ứng phó các tình huống.

Club là nơi mà khách nhân phần lớn nhân phẩm không tốt, Phương Trì Hạ làm như vậy mục đích là tránh làm cho cô thua thiệt.

"Đây là Cocktail, mời dùng!" Lễ phép bưng rượu, đặt trước mặt khách, Phương Trì Hạ quay người, muốn đi, một người đàn ông cũng không biết có phải cố ý hay không, bỗng nhiên vươn chân ra.

Phương Trì Hạ không kịp đề phòng, bị hắn ngáng chân, chật vật ngã trên mặt đất.

~~~~~~~~~~~
* Chương 20: Tôi nói cho cô đi lúc nào?

"Ơ, sao lại không cẩn thận như vậy?" Bên cạnh truyền đến một câu cợt nhả.

Một người đàn ông thậm chí còn đưa tay ra muốn nâng mặt Phương Trì Hạ lên.

Phương Trì Hạ liếc qua nhìn rõ người kia thân thể cứng ngắc.

Lấy tay che mặt, khéo léo né tránh bàn tay người đàn ông trước khi hắn đụng vào cô, Phương Trì Hạ từ trên mặt đất đứng dậy.

"Xin lỗi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước!" đầu cũng không quay lại, Phương Trì Hạ cúi thấp đầu hướng ngoài cửa đi.

Nhưng vừa mới nhấc chân, sau lưng đã vang lên tiếng súng.

Phương Trì Hạ còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã bay qua người cô.

Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, đột nhiên bất động.

"Tôi nói cho cô đi sao?" người đàn ông vừa lên tiếng đứng lên, đi về phía Phương Trì Hạ, "Nếu như cô cùng chúng tôi uống vài ly, hầu hạ tốt, tôi cam đoan cho cô không ít chỗ tốt, thế nào?"

Phương Trì Hạ mặt không biến sắc nghe tên đó nói, suy nghĩ nên đối phó như thế nào.

Nhìn căn phòng hỗn loạn, nếu như Phương Trì Hạ ở lại, không cần đoán cũng biết sẽ không có chuyện gì tốt.

Suy nghĩ như vậy, Phương Trì Hạ mặc kệ việc bị uy hiếp, hai tay che đầu, nhấc chân hướng cửa phòng chạy ra.

Lá gan Phương Trì Hạ cũng rất lớn, hoàn toàn không e ngại điều gì.

Phương Trì Hạ vừa bỏ chạy cả phòng loạn lên.

"Con nhóc chết tiệt kia, dám bỏ chạy? Đã đến chỗ này, còn giả bộ ngây thơ cái gì?" Sau lưng truyền đến tiếng nói hùng hổ, cùng với tiếng súng, "Rầm rầm rầm phanh", trong phòng nhiều cô gái hét toáng lên.

Tình hình hoàn toàn hỗn loạn.

Phương Trì Hạ không dám nhìn sau lưng, liều mạng chạy trốn.

Vừa tới cửa, một thanh dao Thụy Sĩ bỗng nhiên từ phía trước bay về phía Phương Trì Hạ.

Tình huống bất ngờ, khiến mắt Phương Trì Hạ co rút.

Trước sau đều có địch, Phương Trì Hạ ôm đầu muốn tránh đi, không ngờ con dao kia chỉ bay sát qua người Phương Trì Hạ bay thẳng về phía sau lưng.

Sau đó tiếng "Lạch cạch" vang lên.

Phương Trì Hạ quay đầu nhìn thấy khẩu súng mà tên đàn ông cầm đax rơi trên mặt đất.

Phương Trì Hạ giật mình, sau đó đột nhiên quay mặt, nhìn về hướng con dao phi tới. Khi thấy rõ người đàn ông, đáy mắt mừng rỡ, cô theo bản năng chạy về phía người đó.

"Tôi biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu mà!" đến gần Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ rất không cốt khí trốn sau lưng anh.

"Cô từ chỗ nào nhìn ra?" Lạc Dịch Bắc liếc xéo Phương Trì Hạ một cái, chậm rãi đi vào.

"Nếu không vừa rồi anh đã không cứu tôi!" Phương Trì Hạ theo sát sau lưng Lạc Dịch Bắc, nhìn người vừa nãy còn hung ác trừng mắt nói một câu, "Những người này giao cho anh!"

Phương Trì Hạ biết Lạc Dịch Bắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ, có chút không nói nên lời, nhưng cũng không phản bác.

Sắc mặt của mấy người đàn ông trong phòng đều đen kịt.

Cúi người, muốn nhặt súng trên mặt đất, nhưng tay vừa duỗi ra, một bóng người bỗng nhiên ngăn trước mặt.

Ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ tình huống, súng trên mặt đất đã bị đá bay ra xa...

~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro