C21 - C25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chương 21: Đồ tôi đã chạm qua, không thích bị người khác đụng vào

Tốc độ Lạc Dịch Bắc rất nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ, lại khí thế đầy mình.

Động tác xuất thần nhập hóa, khiến những người còn lại trong phòng đều sững sờ, tất cả các khẩu súng đều đồng thời nhắm ngay anh.

"Ai mẹ nó dám..." Không có nhặt được súng người đàn ông đạp nát một cái chén, đứng lên, nghĩ phải phản kích, nhưng mà, khi nhìn rõ vẻ lạnh lùng nổi bật khuôn mặt tuấn tú, bỗng nhiên muốn nói cái gì đều nói không ra.

Gương mặt rất quen thuộc...

Đã nhìn thấy ở đâu rồi?

Người kia sững sờ một chút, đầu như là bị vật gì đánh vào thật mạnh, con mắt hoảng sợ co lại.

"Bắc, Bắc thiếu gia..."

Một cái tên, khiến cho những người còn lại trong phòng cũng đều sững sờ, tay súng chỉ vào Lạc Dịch Bắc run lên, tất cả súng đều thu lại.

Lạc gia là dạng gia đình gì, có lẽ thành phố C không ai không biết.

Lạc gia khiến cho người bên ngoài không dám trêu chọc nguyên nhân không chỉ là vì nó có bối cảnh gia tộc lớn mạnh, thân phận không rõ trắng đen.

Không chỉ có tin đồn nói mấy đại gia tộc thành phố C đều liên kết với Lạc gia, còn có truyền thuyết cho rằng Lạc gia có mối liên hệ mật thiết với Tuyệt Dạ, băng đảng lớn nhất Châu Á và Châu Âu.

Bối cảnh như vậy ai dám trêu chọc, trừ phi là không muốn sống ở trong nước nữa.

Phương Trì Hạ bất động thanh sắc mà nhìn một màn này, đôi mi thanh tú khẽ nhăn.

Bắc thiếu gia?

"Bắc thiếu gia, Tiểu Cương mắt vụng về, ngài, mời ngài ngồi bên này!" Một người đàn ông trong đó thái độ thay đổi 180°, lập tức hiện lên sắc mặt nịnh nọt, nhường vị trí bên cạnh mình cho Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình đi qua, miễn cưỡng ngồi trên ghế dựa, cầm lấy súng trong tay vuốt vuốt hai cái, giọng không chút để ý, "Con người của tôi, có cái tật xấu, vật nào tôi đã chạm qua, không thích bị bất kỳ kẻ nào đụng vào!"

Giọng ngừng lại, ánh mắt quét tới người đàn ông muốn đụng vào Phượng Trì Hạ.

Người kia bị anh quét qua như vậy, sống lưng rét run, bối rối giải thích, "Tôi không có đụng vào chỗ nào, thật đấy! Nếu như biết nha đầu kia, không, biết vị tiểu thư kia là người của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không xâm phạm!"

Phương Trì Hạ ở sau lưng người kia run một cái.

Cái gì gọi là người của anh?

Làm một lần đã gọi là người của đối phương rồi sao?

Chẳng qua, loại tình huống này, cho dù lòng cô vô cùng không đồng ý, cũng không nói ra cái gì.

Lạc Dịch Bắc đối với câu trả lời của người kia giống như rất thoả mãn, cất súng, đứng dậy, giống như muốn rời đi.

Anh đã lên tiếng, anh cũng không tin đám người kia còn dám đụng vào Phương Trì Hạ!

Một hồi vốn nên bắn nhau hết sức căng thẳng, anh vừa xuất hiện, thậm chí không cần ra tay, đã hóa giải một hồi gió tanh mưa máu như vậy.

"Đợi tôi cùng đi!" Phương Trì Hạ thấy anh muốn đi, lại nhìn một đám người hung dữ trong phòng, bối rối theo sau.

Lạc Dịch Bắc đi phía trước, bộ dạng nhìn như chậm rãi, nhưng lại rất nhanh, một bước bằng vài bước của Phương Trì Hạ.

"Vừa rồi cảm ơn anh." Phương Trì Hạ theo sát sau lưng anh, đi vài bước, thình lình hỏi, "Nhưng mà, vừa rồi sao anh trùng hợp ở bên ngoài thế?"

"Không phải nói là trùng hợp sao?" Mặt Lạc Dịch Bắc hơi nghiêng, liếc xéo cô một cái, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên sự giễu cợt, "Như thế nào? Còn tưởng rằng tôi sẽ theo cô sao?"

Trong lòng Phương Trì Hạ thật sự nghĩ như vậy.

Chẳng qua anh đã nói như vậy, nhất định là cô nghĩ nhiều.

Hai người đi được một đoạn đường, người phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Phương Trì Hạ không kịp đề phòng, đâm thẳng vào người anh.

~~~~~~~~~~
* Chương 22: Một trăm triệu, tôi mua cô

"Sao vậy?" Phương Trì Hạ sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt khó hiểu.

Lạc Dịch Bắc còn đưa lưng về phía cô chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.

Phương Trì Hạ rất xinh đẹp, trong sáng xinh đẹp lại linh động, thế nhưng, anh không nghĩ tới, cô đi đến chỗ nào cũng có thể bởi vì vẻ ngoài của mình mà gặp phiền phức.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.

"Theo vào đây!" Trầm mặc một lát, sau đó ném một câu, liền quay người tiến vào một căn phòng VIP.

Phương Trì Hạ đi vào theo quán tính, đến bên cạnh anh.

Trong phòng vốn có mấy người trẻ tuổi, thấy Lạc Dịch Bắc, lại thấy cô đồng thời đi vào, đều chủ động rời đi.

Lạc Dịch Bắc ngồi lên ghế sa lon, lấy từ bên cạnh ra một trang giấy và bút, đặt ở trên bàn, không biết viết xuống cái gì, sau đó đưa giấy cho cô, "Kí đi!"

"Đây là cái gì?" Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn, liền thấy hai chữ hợp đồng một trăm triệu.

"Hợp đồng một trăm triệu. Tôi dự tính các phương diện chi tiêu của cô trong mười năm sau, điều kiện là không làm việc ở đây nữa." Đầu ngón tay bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, lấy từ trong ví ra tấm thẻ vàng, đưa cho cô, anh ung dung bổ sung một câu, "Nói dễ nghe, thì gọi là cứu trợ, nói khó nghe, gọi là..."

Ánh mắt chuyển qua mặt cô, phun ra hai chữ rõ ràng, "Bao. Nuôi!"

Tất cả biểu tình đầu tiên trên mặt Phương Trì Hạ là cứng đờ, lúc trước còn có chút cảm kích với anh, hiện tại đều hạ thành số âm.

Phương Trì Hạ cảm giác như bị lăng nhục, rất muốn cầm lấy tấm thẻ kia ném vào anh, chẳng qua, xúc động vẫn chỉ là xúc động.

Đầu ngón tay bấy vào lòng bàn tay, cô lạnh lùng cự tuyệt, "Không ký, tôi không bán thân."

"Tốt nhất Phương tiểu thư suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời" Lạc Dịch Bắc như là nghe thấy điều buồn cười, khóe môi cười châm chọc

Hiện tại Phương Trì Hạ theo anh nghĩ chính là ấu trĩ!

Không đề cập đến con số anh đưa ra lớn đến mức nào, cô cũng không giải quyết được chuyện Phương Vinh từng bước ép sát.

Rõ ràng không có sự lựa chọn, vậy tại sao phải thử?

Kỳ thật nội tâm Phương Trì Hạ cũng rõ ràng, nhưng lại không muốn theo ý anh.

Cô không có tiền, chỉ là một sinh viên nghèo, thế nhưng, người nghèo cũng có tôn nghiêm!

Coi như cô đến bước đường cùng, cũng không tự bán đứng mình!

Nếu như tôn nghiêm cũng không thuộc về mình, cô còn có cái gì?

"Tại sao phải làm như vậy?" Bất động thanh sắc mà nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc khẽ nhìn vòng đeo trên cổ cô, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhưng mà, nói ra lời lại bạc tình nhạt nhẽo, "Tôi đã nói, đồ vật tôi chạm qua, không thích bị người khác đụng vào, tôi ngại bẩn!"

Phương Trì Hạ căn bản không biết thân phận của anh, chẳng qua là cảm thấy lời anh vô cùng buồn cười.

Khóe môi câu ra nụ cười giễu cợt, cô ung dung hỏi lại, "Xin hỏi, tôi bẩn hay không bẩn, có quan hệ gì với anh sao?"

Anh cũng không phải cô, đến lượt anh ghét bỏ cô sao?

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nặng nề, vuốt vuốt ly rượu trong tay, mặt chậm rãi nâng lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như dao găm nhìn quét qua mặt cô, ánh mắt sắc bén khiến da thịt trên mặt Phương Trì Hạ đều nóng bỏng, bước chân không được tự nhiên lui về sau hai bước.

~~~~~~~~~
*Chương 23: Chúng ta kết hôn đi!

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt lạnh như gió phong xào xạc, "Cô có thể lựa chọn không chấp nhận, chẳng qua, nơi này của tôi không phải là chỗ cứu tế, lần sau gặp mặt, có lẽ tôi không tốt như vậy đâu!"

"Xin lỗi, tôi từ chối!" Phương Trì Hạ không chút do dự, trả hợp đồng và thẻ vàng lại cho anh, xoay người rời đi.

Hiện tại cô ngay cả thân thể cũng không hoàn chỉnh thuộc về cô, cô không muốn vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng.

Phương Trì Hạ quay người lại, vô cùng dứt khoát, bóng lưng thẳng tắp rất có cốt khí rời đi, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn thẻ vàng cô bỏ lại, ánh mắt sâu mấy phần.

Anh không tin cô sẽ không trở về tìm anh, chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn 20 năm qua, chuyện anh đặt cược, từ trước đến nay không thua!

...

Sau khi Phương Trì Hạ trở về, không coi lời Lạc Dịch Bắc là chuyện quan trọng, sinh hoạt như thế nào thì tiếp tục như thế, mỗi ngày đến trường học, lại về chung cư, thậm chí không hề nghĩ ngợi chuyện này.

Hiện tại cô thực sự rất hi vọng có người có thể trợ giúp mình, nếu như có thể, thậm chí cô hi vọng mình có đủ khả năng rời Phương gia không trở về nữa.

Chỉ cần có thể thoát khỏi dây dưa của Phương Vinh, để cô lấy chồng hay sao cũng được.

Thế nhưng, cô không thể tiếp nhận chuyện làm tình nhân của người khác

Lập gia đình và bao dưỡng hoàn toàn không giống nhau, ít nhất cô vẫn còn tôn nghiêm!

Phương Trì Hạ quay về trường học năm ngày cũng không đi ra ngoài, chủ nhật cô có một buổi phỏng vấn xin việc bán thời gian ở Dung Hi.

Là một công ty thiết kế trang sức rất lớn, công việc bao quát Châu Á và Châu Âu, thiết kế trang sức hoa lệ, nghe nói những người dùng trang sức của công ty, đều là nhân vật nổi tiếng thế giới, thậm chí bao gồm thành viên vương thất các quốc gia.

Xuống xe bus ở bến xe gần công ty, vừa định đi tới Dung Hi, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên dừng trước mặt cô.

Đầu tiên là Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tầm mắt hơi đảo qua.

"Đã lâu không gặp, Hạ Hạ!" Cửa sổ xe được hạ xuống, Phương Vinh từ trong thò đầu ra.

"Sao anh ở đây?" Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, sống lưng đều lạnh.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Hôm nay đi ra ngoài quên xem lịch!

Bước chân không tự chủ lui về sau hai bước, quay đầu và bắt đầu chạy

Phương Vinh lạnh lùng lái xe theo sau.

Phương Trì Hạ dùng chân, đằng sau người ta lái xe, tốc độ không cách nào so sánh được.

Dù cho cô chạy trốn hoa con mắt, chiếc xe đằng sau vẫn chầm chậm ung dung, khoảng cách càng ngày càng gần.

Phương Trì Hạ thoáng cái liền sợ.

Nên làm cái gì bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Cách đó không xa, trên con đường bên ngoài tòa nhà Dung Hi, một chiếc xe thể thao trắng chậm rãi lái vào bãi đỗ xe của công ty, nhưng mà, như là nhìn thấy cái gì, rất nhanh lui ra ngoài.

Người trong xe thoáng nhìn một màn trước mắt, khóe môi hiện lên một vòng giễu cợt, không có hạ xuống, cũng không có làm bất kỳ động tác, chỉ là mặt không thay đổi ngồi trên xe nhìn.

Phương Trì Hạ thoáng nhìn người trong xe, ánh mắt dừng lại một chút, bước chân chạy trốn bỗng nhiên chậm lại.

Đây coi như là vận mệnh sao?

Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, luôn có thể gặp được anh!

Hai người cách vài mét nhìn nhau, Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, như là vùng vẫy cái gì, ánh mắt chớp chớp một lúc, bỗng nhiên đi về phía anh.

~~~~~~~~~~~
*Chương 24: Điều kiện duy nhất của tôi

Mặt Lạc Dịch Bắc không biểu tình nhìn cô cách anh càng ngày càng gần, đáy mắt không có nửa điểm gợn sóng.

Đồ anh đã muốn, chưa từng chạy thoát khỏi tay anh!

Phương Trì Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh anh, mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt nhìn hướng xe Phương Vinh đang chạy tới, "Tôi muốn rời nơi này trước!"

Lúc này Lạc Dịch Bắc lại dễ nói chuyện, đang chuẩn bị vào Dung Hi, lại thành quay đầu đến biệt thự của mình.

Phương Vinh cứ trơ mắt nhìn hai người lái xe rời đi, không thể tin nhìn Lạc Dịch Bắc trong xe, con mắt mở lớn.

Phương Trì Hạ thật sự là dây dưa với anh ta sao?

Rất không cam lòng, muốn lái xe đuổi theo, thế nhưng, cân nhắc thế lực sai biệt của Phương gia và Lạc gia, tất cả xúc động lại không thể không kìm lại.

Căn bản Phương gia không chọc nổi vào Lạc gia!

Xe thể thao chậm rãi chạy trên đường, đi qua mọi phong cảnh ven đường, cuối cùng dừng ở một biệt thự yên tĩnh bên bờ biển.

Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, đi xuống liếc nhìn phía sau, không nói gì.

Phương Trì Hạ biết ý anh bảo chính mình xuống xe, chần chừ trên xe một chút, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo anh vào.

Hai người một trước một sau, xuyên qua đường mòn tới biệt thự, cuối cùng tiến vào nhà chính.

Lạc Dịch Bắc uể oải ngồi xuống ghế sa lon, mặt không biểu tình nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng trước.

Phương Trì Hạ giống như một mực giãy dụa, cúi thấp đầu trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi đi về phía anh, đứng trước mặt anh, mặt chậm rãi nâng lên, "Điều kiện ngày đó của anh, tôi đáp ứng!"

Mắt yên lặng nhìn anh, ánh mắt cô lấp lóe một chút, còn nói, "Thế nhưng, cũng xin anh đáp ứng tôi một điều kiện."

"Phương tiểu thư, tôi nhớ được ngày đó tôi còn nói một câu, hình như cô đã quên mất." Lạc Dịch Bắc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một vòng kiêu ngạo, nói ra lời châm chọc.

Ngày hôm đó anh đã nhắc nhở cô nếu cô muốn rút lại lời từ chối đề nghị của anh, anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, Lạc Dịch Bắc cho rằng cô tức giận kiêu ngạo quay đầu như lần trước, nhưng cô lại làm hành động khiến cho anh bất ngờ.

Thân thể chậm rãi tiến tới, dán lên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, kéo mặt anh, môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một chút.

Đây là một hành động lấy lòng, nhưng một chút kỹ thuật cũng không có, giống như còn có chút bối rối.

Nhưng chỉ có một động tác không lưu loát, khiến cho ánh mắt anh tối sầm lại, cánh tay dài ôm lấy eo cô, quay người ép cô trên ghế sofa, như muốn tiếp tục.

Nhưng mà, còn chưa hành động, Phương Trì Hạ đột nhiên nghĩ đến chính sự còn chưa nói xong, chính mình cũng chưa đạt được mục đích, Lạc Dịch Bắc bị cô đẩy ra.

Chuyện tốt của Lạc Dịch Bắc bị phá hư, vẻ mặt khó chịu liếc cô một cái, muốn ôm lấy cô tiếp tục, Phương Trì Hạ lại nhanh nhẹn chui ra dưới người anh.

"Đợi một chút, chuyện hợp đồng, trước hết anh nghe tôi nói xong đã!"

Lạc Dịch Bắc nhíu mày, khẽ tựa lưng trên ghế sofa, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, đợi cô tiếp tục, "Nói!"

Phương Trì Hạ ngửa mặt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn qua anh, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi nói "Điều kiện duy nhất của tôi là, anh và tôi kết hôn!"

~~~~~~~~~~
*Chương 25: Hợp đồng hôn nhân

Căn phòng khách rộng lớn chìm vào yên tĩnh sau khi lời nói của cô vang lên.

Rõ ràng Lạc Dịch Bắc cũng không ngờ tới cô đưa ra yêu cầu như vậy, vẻ mặt anh hơi trầm xuống, trong đôi mắt hơi nheo lại hiện lên một tia lạnh lùng.

"Tôi không cần một trăm triệu anh đưa cho tôi, điều kiện của tôi chỉ có vậy thôi!" Phương Trì Hạ bổ sung một câu.

Lạc Dịch Bắc chậm rãi ngẩng mặt lên, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy xem thường, "Xem ra khẩu vị không nhỏ, tôi đánh giá thấp cô."

Có danh hiệu thiếu phu nhân Lạc gia, một trăm triệu kia tính là gì?

Mặt Phương Trì Hạ đỏ lên, nắm chặt bàn tay thành quả đấm, nhưng biểu hiện ra lại là điềm nhiên như không có việc gì, thậm chí cũng không có vì mình biện hộ, mà là theo lời kia, tiếp một câu, "Nếu như muốn bán, thì phải để mình bán được giá cao, không đúng sao?"

Biểu tình Lạc Dịch Bắc ngưng trệ lần nữa.

Kỳ thật Phương Trì Hạ vô cùng rõ ràng việc này rất hoang đường, không nói tới cô với Lạc Dịch Bắc căn bản không quen, thậm chí ngay cả anh họ gì cô cũng không biết.

Thế nhưng, cô nghĩ không ra cách nào tốt hơn.

Quan hệ của cô với Phương Vinh đặc biệt, cho dù cô luôn tránh né, cũng khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau.

Phương pháp để cô thoát khỏi dây dưa của đối phương, chỉ có thể là cô đã kết hôn!

Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn cô, như đang xem một trò đùa, nói ra, cũng là châm chọc, "Phương tiểu thư, cô dựa vào cái gì nghĩ rằng tôi sẽ lấy một người phụ nữ rẻ tiền như cô?"

Phương Trì Hạ rất muốn nhắc anh một câu, từ lần đầu tiên cứu cô đến bây giờ, anh làm chuyện không thể hiểu được còn ít sao?

Cô căn bản không biết anh, thế nhưng, từ lần đầu gặp mặt, anh đã vì tên của cô mà cứu cô.

Làm thêm một chuyện không thể hiểu được, thì sao?

Chẳng qua, trước mắt không phải là thời điểm đấu võ mồm.

Mắt Phương Trì Hạ rung động, vẻ mặt thành khẩn, "Tôi so ra không quý như anh, thế nhưng, tôi sẽ làm tốt việc một người vợ nên làm. Thời hạn của hôn nhân, cũng không cần mười năm, chỉ cần bốn năm là được rồi."

"Trong bốn năm, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì, anh ở bên ngoài muốn như thế nào đều không sao cả, thậm chí coi như tôi không tồn tại cũng được."

"Bốn năm, đợi tôi tốt nghiệp có đủ tiền ra nước ngoài, chúng ta sẽ ly hôn. Như vậy sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất nào đối với anh cả! Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể không công khai việc chúng ta kết hôn, như vậy sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với anh, anh cảm thấy thế nào?"

Cô nói hời hợt, giống như ly hôn kết hôn đối với cô mà nói là không sao.

Lạc Dịch Bắc híp mắt lại, bất động nghe cô nói, đáy mắt tràn đầy giễu cợt.

Ngay cả kế hoạch ly hôn cũng chuẩn bị tốt?

Phương Trì Hạ bất động nhìn anh, an tĩnh đợi anh trả lời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, vẫn không thấy anh trả lời, tại thời điểm Phương Trì Hạ đang thất vọng, anh lại đứng lên, đi ra cửa.

Giọng nói bình thản từ từ bay tới, "Đi thôi!"

"Đi chỗ nào?" Phương Trì Hạ theo sau vài bước, vừa đi vừa hỏi.

"Không phải là muốn kết hôn sao?" Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu, giễu cợt liếc nhìn cô một cái, quay người tiếp tục lên xe rời đi.

Phương Trì Hạ sững sờ, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi theo anh.

Hai người một trước một sau lên xe, chiếc xe thể thao trắng chạy nhanh ra khỏi biệt thự, một đường hướng về cục dân chính.

Lúc đến, người xếp hàng chờ rất nhiều.

Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc vừa đến, lại có rất nhiều người tự động tránh ra một con đường vì hai người.

Điền giấy tờ, đăng ký, chụp ảnh, một đường thông suốt...

~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro