C26 - C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Chương 26: Cứ như vậy kết hôn

Hai quyển sổ hồng, rất nhanh liền cầm trong tay.

Thẳng đến khi Phương Trì Hạ đi ra cục dân chính, đầu vẫn choáng váng.

Cô cứ như vậy gả mình đi!

Ngày hôm qua bạn trai còn không có, đột nhiên ngày hôm sau xuất hiện một người chồng, chuyện này đối với bất cứ người nào mà nói, e rằng đều có chút không thích ứng.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có sao đâu?

Không phải là đăng kí mà thôi, kết hôn và không kết hôn khác nhau duy nhất là mỗi ngày khi tỉnh dậy bên giường có thêm một người, trừ chuyện đó ra, không có gì khác.

Anh là anh, cô là cô, hai người không can thiệp chuyện của nhau, kết hôn hay không chẳng có gì khác nhau.

Phương Trì Hạ thẳng đến khi nhận giấy, tên của Lạc Dịch Bắc là gì cô cũng không biết.

Nhìn giấy đăng kí ở trong tay, không nhịn được mở mắt liếc nhìn.

Lạc Dịch Bắc...

Lạc Dịch Bắc...

Lẳng lặng nhìn tên bên cạnh tên mình, trong lòng cô lặng lẽ ghi nhớ tên anh.

Mặc kệ như thế nào, bốn năm tương lai sống với anh, hẳn nên nhớ tên anh.

Hôm nay là hai người kết hôn, không có hình thức hôn lễ, không có bánh kẹo cưới, thậm chí không có người khác biết.

Hai người cứ kết hôn như vậy!

Xe chậm rãi đi trên đường, phải đi đâu đây, Phương Trì Hạ cũng không biết.

Ý thức được vấn đề này, cô thuận miệng hỏi một chút, "Lát nữa chúng ta làm gì?"

Lạc Dịch Bắc giảm tốc độ lái xe, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác thèm khát, miễn cưỡng quay qua cô nói một câu vô cùng rõ ràng, "Động phòng!"

Anh nói vậy khẩu khí cực kỳ tản mạn, tiếng nói rõ ràng lạnh lùng, thế nhưng nói ra, chính là làm cho người ta cảm thấy mang tia nghiền ngẫm.

Phương Trì Hạ bị anh làm nghẹn một chút, tầm mắt yên lặng chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời điểm nói kết hôn với anh cô cũng không ngây thơ cho rằng hai người kết hôn, mỗi ngày chỉ là ngủ chung giường hoặc là tách phòng ra ngủ

Phương Trì Hạ đối với phương diện này đã có chuẩn bị tâm lý.

Lần đầu tiên cho anh, lần thứ hai, lần thứ ba, coi như là bị chó cắn.

Lạc Dịch Bắc lái xe chở cô trở lại biệt thự bờ biển, thậm chí ngay cả bữa tối cũng không có ăn, vung tay mở cửa phòng, ôm ngang cô muốn lên lầu.

"Chờ, chờ một chút!" Phương Trì Hạ chống tay ở ngực anh, ngăn cản động tác của anh.

Lạc Dịch Bắc giãn mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Phương Trì Hạ rủ mắt xuống, ánh mắt lấp lánh, nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên ăn tối trước."

Trong nội tâm cô nghĩ là, mặc kệ kết hôn thế nào, tốt xấu gì tên hai người đều ở trong một cuốn sổ hồng

Đều thoát khỏi cô đơn, không nên chúc mừng một chút hay sao? Chúc mừng cô thoát khỏi dây dưa của tên đáng ghét, lấy tương lai bốn năm của mình cho một người đàn ông đáng giá!

Kỳ thật cô còn có chút khẩn trương, không muốn nhanh trở về phòng như vậy.

Lời nói ra, vốn đang có chút sợ anh không đáp ứng, may mà Lạc Dịch Bắc chỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn buông cô ra.

"Tôi đi chuẩn bị bữa tối!" Phương Trì Hạ vừa được giải thoát, lúc trước còn mặt co quắp, biểu tình vui hơn không ít, nhanh như chớp liền chạy đến phòng bếp.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm hướng cô đi một hồi lâu, vốn định đi vào trong nhà, ngồi lên sofa chờ.

Thế nhưng là, nghĩ đến gương mặt đó của cô, cùng với những biểu tình sinh động, lại không nhịn được đi theo...

~~~~~~~~~~~
*Chương 27: Bữa tối dưới ánh nến

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, anh lại say mê cô vì những biểu tình thay đổi trên mặt.

Cô mới quay người lại, ánh mắt của anh liền đuổi theo bóng dáng cô.

Lúc đi đến phòng bếp, Phương Trì Hạ đưa lưng về phía anh đang bận rộn tìm đồ.

Biệt thự này là nơi ở riêng của Lạc Dịch Bắc, bình thường anh đều ở Lạc gia, cùng mọi người người sinh hoạt chung một chỗ, rất ít ở nơi này.

Chỉ thi thoảng tan làm, cảm thấy về nhà xa, mới đến đây.

Nếu như là bình thường, nơi này một chút sinh khí cũng không có, chỉ có người làm định kỳ sẽ đến quét dọn, chuẩn bị vài thứ trong tủ lạnh.

Hôm nay Phương Trì Hạ rất may mắn, ngày hôm qua người làm vừa tới, cho nên trong tủ lạnh rất nhiều đồ.

Lấy ra một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, cô chuẩn bị làm món pháp.

Từ nhỏ đã là người độc lập, năng lực tự gánh vác rất là mạnh mẽ, làm bữa tối thế này không làm khó được cô.

"When-I-Grow-Up, I-Wanna-Be-Your-Bride, Be-Your-Bride, Touch-Your-Heart......" Cô giống như còn rất vui vẻ, trong miệng ngân nga ra một bài hát tiếng Anh, hình như là nhạc thiếu nhi, cả giọng hát đều toát lên sự vui vẻ.

Nội dung ca từ, đại khái là, giống như em lớn lên, em nghĩ tới gần anh, trở thành vợ của anh.

Vào lúc này ngân nga như vậy rất hợp với tình hình.

Đương nhiên Lạc Dịch Bắc hiểu lầm.

Đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô như vậy, khóe môi anh tràn đầy giễu cợt.

Trở thành vợ của anh?

Những người con gái ở thành phố C này đều nằm mơ được thân phận này, cô lại được như ý nguyện dễ dàng, xác thực nên hát bài hát chúc mừng đó!

"Đúng rồi anh thích cái gì, không thích cái gì? Khẩu vị thanh đạm sao? Bình thường có kiêng kị cái gì không? Nếu như về sau sinh hoạt chung một chỗ, nên nói một chút đi!" Phương Trì Hạ liếc qua anh, thuận miệng hỏi.

Cô với anh tổng cộng gặp mặt vài lần, trừ lần đầu tiên khỏa thân, sau gặp nhau, hai người đối với nhau hoàn toàn lạ lẫm.

Tuy cô đối với anh không có hứng thú, thế nhưng phải ở cùng nhau lâu như vậy, Phương Trì Hạ cảm thấy, rõ ràng nên tìm hiểu một chút.

"Tôi nghĩ cô sớm rõ ràng những điều này." Khóe môi Lạc Dịch Bắc hiện lên vòng xem thường, lời nói tràn đầy châm chọc.

"Cái gì?" Phương Trì Hạ khẽ giật mình, có chút không rõ ý của anh.

Cô đã hỏi anh sao?

Lạc Dịch Bắc chỉ cười lạnh.

Một trăm triệu cũng không thỏa mãn, mới thấy qua vài lần liền mở miệng muốn để anh cưới cô,vậy mà những thứ anh yêu thích cũng không biết?

Lạc Dịch Bắc cũng không có đem lời này nói ra, chỉ đứng ở cạnh cửa mắt lạnh nhìn cô làm việc.

Động tác Phương Trì Hạ lưu loát, bữa tối không mất bao nhiêu thời gian đã chuẩn bị tốt.

Điểm này khiến cho Lạc Dịch Bắc rất hài lòng.

Anh không thích những thứ dài dòng, khiến cho anh thấy thực phiền toái, bao gồm cả người.

Cuối cùng Phương Trì Hạ bố trí bàn ăn.

Cô rất có tâm tìm ra một khăn trải bàn có đường viền chạm rồng màu trắng chải lên, thậm chí còn đặc biệt xếp nến và cánh hoa.

Tầng tầng lớp lớp các cánh hoa hồng, dọc theo bàn ăn kéo dài quanh chỗ hai người ngồi.

Ngọn nến cũng rất nhiều, ánh nến lay động trong nhà ăn, cả gian phòng đều là ánh đèn mông lung.

Có thể thấy được Phương Trì Hạ chuẩn bị bữa tối này rất có tâm.

~~~~~~~~~~~
* Chương 28: Nghĩa vụ đã nói

Mục đích cô chuẩn bị bữa ăn này là chúc mừng mình thoát khỏi dây dưa nhiều năm của Phương Vinh

Nhưng mà, trong mắt Lạc Dịch Bắc, rõ ràng không phải là chuyện như vậy.

Nhận giấy chứng nhận với anh, lại ca hát chúc mừng, rồi bữa tối dưới ánh nến, tâm tình cô tốt như vậy sao?

Phương Trì Hạ nào biết được anh nghĩ nhiều như vậy, thoả mãn nhìn bàn ăn mà mình bày ra, sau đó nhìn anh, "Được rồi."

Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình đi qua, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Bữa tối này cô chuẩn bị rất tùy ý, thời điểm bắt đầu ăn kỳ thật còn có chút sợ anh làm khó dễ, một mực bất động nhìn anh chằm chằm.

May mà đến khi xong bữa rối, Lạc Dịch Bắc lại cũng không có nói gì.

Anh như vậy, khiến cho Phương Trì Hạ không rõ là vì anh dễ tính, hay là trời sinh ít lời.

Chẳng qua, mặc kệ như thế nào, đi đến biệt thự này, cô không cần câu nệ như lúc ở Phương gia, cũng không cần lúc nào cũng đề phòng ai.

Bữa tối chấm dứt lúc 8:30, còn sớm.

"Tốt, chuyện cô muốn đều làm xong, hiện tại đến tôi bận rộn!" Mới ăn xong, Lạc Dịch Bắc ôm ngang cô lên trên lầu.

"Chờ, chờ đã...!" Phương Trì Hạ không nghĩ tới anh trực tiếp như vậy, nhìn cái khuôn mặt rõ ràng đang bị cấm dục kia, cô ở trong lồng ngực anh không biết làm sao...

"Như thế nào? Hối hận?" Lạc Dịch Bắc giãn mày nhìn cô, khẩu khí kia, mang theo châm chọc.

Đưa ra ý kết hôn là cô, người nói sẽ thực hiện nghĩa vụ của người vợ cũng là cô, hiện tại thế này tính là gì?

Lạt mềm buộc chặt?

"Tôi, tôi..." Phương Trì Hạ nắm chặt áo quần, ánh mắt lơ đãng lộ vài phần khẩn trương, nhưng lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trấn định tự nhiên nói, "Tôi chỉ là muốn đi tắm trước mà thôi."

Mắt Lạc Dịch Bắc u ám xoắn lấy ánh mắt cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, trong ánh mắt viết đầy sự bất mãn, chẳng qua ôm cô đi đến phòng, sau đó vẫn buông cô ra.

Phương Trì Hạ nhẹ thở phào, ánh mắt quét qua phòng một lần, xác định được hướng phòng tắm, liền chạy vào nhanh như chớp.

Cửa phòng sau đó bị đóng mạnh.

Bên trong phòng tắm rất lớn, cùng không khác phòng ngủ lắm, đồ bên trong đồ cần cái gì có cái đó, thậm chí ngay cả khăn tắm rửa, đều chuẩn bị hai phần.

Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn bên bồn tắm bày đầy tinh dầu của con gái, không rõ là có trước, hay là lúc Lạc Dịch Bắc đáp ứng cùng cô kết hôn thì sai người chuẩn bị.

Chẳng qua có gì khác biệt đâu?

Coi như là có trước thì sao? Ai từng tới nơi này đều không có liên quan tới cô.

Trong bồn tắm xả đầy nước, đố vài giọt tinh dầu, còn đổ giỏ hoa hồng ở bên cạnh ra toàn bộ.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Phương Trì Hạ thư thái tiến vào.

Mới đi lĩnh chứng được vài giờ, kì thật hiện tại cô vẫn chưa thích ứng chuyện mình đã lập gia đình, lúc này đầu vẫn choáng váng.

Cô cứ như vậy kết hôn!

Yêu đương, đính hôn, kết hôn, người khác phải mất vài năm mới làm xong chuyện, cô chỉ vài phút liền xong hết tất cả

Như vậy, Phương Trì Hạ cảm thấy chính mình rất thiếu trách nhiệm.

Thế nhưng có vấn đề gì đâu?

Kỳ thật tỉ mỉ ngẫm lại, kết hôn cũng không có gì không tốt.

Cô và Lạc Dịch Bắc chỉ là đăng kí, bình thường hai người cũng không can thiệp chuyện của nhau.

~~~~~~~~~~
*Chương 29: Cái gọi là kết hôn

Trừ lúc trên giường, khả năng ngay cả mặt anh cũng không thấy, cô vẫn tự do như lúc trước khi kết hôn, không có gì tổn thất!

Hơn nữa, kết hôn, ít nhất, ở nơi này cô sẽ không bị áp lực như lúc sống ở Phương gia.

Vừa nghĩ, Phương Trì Hạ tâm tình nhẹ nhõm không ít.

Cầm lấy khăn, đang chuẩn bị lau cánh tay, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, Lạc Dịch Bắc tùy ý tiến vào.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, "Sao anh lại đi vào?"

"Nhìn cô lâu như vậy còn chưa có đi ra, tôi tới xem xét, thuận tiện xem xem cô có giúp đỡ gì không." Lạc Dịch Bắc dựa vào cạnh cửa, bịa đặt lý do mặt không đổi sắc.

"Tôi không cần, anh ra ngoài trước đi!" Phương Trì Hạ yêu cầu.

"Làm sao? Có liên quan?" Lạc Dịch Bắc dựa bên cạnh cửa như cũ, chân cũng không có hoạt động một chút.

Một câu hỏi khó Phương Trì Hạ.

Đúng vậy, đã kết hôn, vậy có vấn đề gì?

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, trở tay đóng cửa phòng.

Trong phòng tắm, sương mù mờ mịt.

Trong nước thân thể Phương Trì Hạ bị hoa hồng che chắn, chỉ lộ ra cái cổ trở lên, tóc dài tản ra trên mặt nước.

Làn da cô rất trắng, mấy sợi tóc đan chéo dưới xương quai xanh, hình ảnh trắng đen đan chéo, như là một bức thủy mặc nhạt màu, nhưng mà lại đánh sâu vào thị giác.

Da trắng nõn nà, còn vương vài giọt bọt nước, tươi mát giống như nước trên Thanh Hà tràn ra.

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rất sâu.

Anh không phải là người không thể tự chủ, vị trí CEO Dung Hi cao như vậy, có không ít phụ nữ đùa nghịch tận tâm tới gần anh, nhưng lại không có kích thích được một chút phản ứng của anh.

Phương Trì Hạ là ngoài ý muốn!

"Cùng nhau tắm!" Vài bước đi qua, anh trực tiếp nhảy vào.

Động tác anh có chút lớn, kích thích bọt nước không nhỏ.

Bồn tắm vốn không nhỏ, thế nhưng thêm anh, Phương Trì Hạ cũng cảm thấy rất chen chúc.

Theo phản xạ muốn ra khỏi bồn tắm, vừa bước được một chân, cổ tay lại bị anh bắt được, sau đó ——

Phương Trì Hạ lảo đảo ngã trên người anh.

Hai cơ thể bất ngờ va chạm, như hỏa với băng va chạm, hai người sững sờ một chút, Phương Trì Hạ tính đẩy anh ra, "Lạc Dịch Bắc, anh đừng..."

"Đừng cái gì?" Lạc Dịch Bắc biết rõ còn cố hỏi, cánh tay dài vòng qua eo cô, ôm cô chuyển một cái, hai người đổi chỗ, anh liền để Phượng Trì Hạ dựa vào vách bồn tắm.

"Chờ một chút, trước hết anh chờ một chút..." Phương Trì Hạ né tránh, một cánh tay đặt trên ngực anh, muốn đẩy anh ra.

Đêm nay không biết Lạc Dịch Bắc bị cô bắt ngừng bao nhiêu lần, hiện tại nơi nào cũng không thoải mái, ánh mắt sắc bén nhìn cô, phảng phất như con dao găm trên người Phương Trì Hạ, giống như nếu cô dám nhiều lời, anh sẽ không quan tâm bất cứ điều gì, lập tức khiến cho cô chết khó coi.

Cứ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu như vậy, khóe môi anh nhếch lên, giễu cợt châm chọc, "Phương tiểu thư, cô là khẩn trương sao? Hay cho rằng kết hôn chính là hai người điền tên và ảnh chụp trên giấy chứng nhận, liền xong việc?"

Anh còn chưa quên lần đầu tiên của hai người, cô ghé vào vai anh cắn, đêm đó cô thậm chí còn phối hợp với anh nhiều lần.

~~~~~~~~~~~
*Chương 30: Nhìn đến thất thần

Lạc Dịch Bắc đối với Phương Trì Hạ hiện tại thật sự xem thường.

Bây giờ rụt rè cái gì?

Kỳ thật Phương Trì Hạ còn không thích ứng cùng anh làm những chuyện này, nhưng mà lại không muốn để cho anh nhìn ra cô xấu hổ.

Hai tay vòng lên ôm cổ anh, mặt cô chậm rãi nâng lên, liếc một cái, khẽ nói một câu, "Tôi chỉ là muốn nói, kỹ thuật hôn của anh rất kém, khiến cho tôi không thoải mái, cho nên, đêm nay để cho tôi tới!"

Để cho cô tới?

Đây coi như là một loại tình thú sao?

Trong đầu Lạc Dịch Bắc chỉ thoáng phản ứng một chút, trong cơ thể liền bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, thậm chí trong não còn tự động hiện ra hình ảnh "cô tới".

Lạc Dịch Bắc bị câu " để cho tôi tới" của cô hấp dẫn, thậm chí ngay cả cô cố ý nói lời hạ thấp anh cũng không có so đo, mà ung dung thưởng thức cô.

Thân thể khẽ dựa vào bên cạnh bồn tắm, hai tay miễn cưỡng mở ra, anh giãn mày nhìn về phía cô, "Được, cô tới."

Bàn tay nhỏ của cô vòng lên vai anh, tỉ mĩ nhìn anh chằm chằm.

Lạc Dịch Bắc làm cho người ta si mê, rõ ràng là người Châu Á thuần chủng, thế nhưng ngũ quan còn tinh xảo hơn người Phương Tây, nhất là đôi mắt.

Ánh mắt anh rất sâu, như là một mảnh đại dương mênh mông, con mắt màu hổ phách vô cùng xinh đẹp, như là một khối lưu ly thượng đẳng, kinh tâm động phách mê người.

Một người đàn ông, tại sao có thể lớn lên đẹp mắt như vậy?

Phương Trì Hạ nhìn đến thất thần, động tác vì vậy mà dừng lại.

Anh lại thừa dịp cô không chú ý, một tay chế trụ eo cô, quay người tiếp nhận quyền chủ động.

"Lạc Dịch Bắc, anh vừa đáp ứng tôi!" Phương Trì Hạ kinh hô, giơ cánh tay lên muốn ngăn cản anh, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế nắm hai tay cô bắt chéo sau lưng

"Kĩ thuật của cô là như vậy?" Rõ ràng Lạc Dịch Bắc không còn kiên nhẫn, xem thường liếc nhìn cô một cái, tay lục lọi dò xét trên người cô, ý muốn trực tiếp công thành chiếm đất, nhưng lại đụng đến một tầng vải vóc thì ngừng một chút.

"Cô..." Dừng động tác trên tay, con ngươi chậm rãi u ám, biểu hiện trên mặt Lạc Dịch Bắc giống như kinh ngạc, nhìn cô đầy quái dị.

Trên mặt nước, tay anh chạm lãy cô, một tầng lụa trắng mỏng chậm rãi hiện lên, đó là vừa kéo từ trên người Phương Trì Hạ ra.

Nha đầu kia tắm rửa lại còn có thể che kín như vậy!

Phòng sói sao?

"Thói quen." Phương Trì Hạ vịn bồn tắm lớn ngồi dậy, hời hợt trả lời anh một câu, cũng không có cảm giác mình có hành vi kỳ quái, cất kỹ lụa mỏng.

Trên thực tế, lụa mỏng này đúng là đề phòng sói.

Sau khi lớn lên mỗi lần quay về Phương gia, lúc cô tắm rửa đều làm biện pháp phòng hộ rất nghiêm, phòng sói ở Phương gia, là Phương Vinh.

Phương Trì Hạ chỉ là con gái nuôi ở Phương gia, ở Phương gia thân phận xấu hổ, càng không có địa vị.

Dù cho Phương Vinh thực sự làm ra cái gì với cô, không có người lên tiếng thay cô, chớ nói chi là để cho anh ta thu liễm loại hành vi này.

Cho nên, Phương Trì Hạ chỉ có thể bảo vệ tốt chính mình.

Dần dần, cô liền dưỡng thành thói quen hiện tại, khi tắm đều phòng thủ nghiêm như vậy.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, khóe mắt hơi rút một chút, cũng không có hỏi nhiều, ôm lấy cô ép quay vào vách tường bồn tắm...

~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro