Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm trước Kang Ji Hoon được đưa về Kang gia, trước đây Kang gia chỉ có tiểu thiếu gia là Ong Seong Wu, cho dù cậu không phải họ Kang.

Người ngoài cảm thấy, Kang gia xuất hiện thêm vài tiểu thiếu gia cũng chẳng có gì lạ, tất cả đều do cho cha của Ong Seong Wu — Kang Dong Ho.

Kang Dong Ho là một người lăng nhăng, chí ít thì người ngoài coi là như vậy, nhưng thật ra người phụ nữ ông yêu chỉ có một đó là, Ong Mina.

Cho dù ông chỉ yêu một người phụ nữ, nhưng cũng không đồng ý kết hôn cùng ông, ngay cả đứa trẻ, cũng là có bầu trước khi cưới mà lén sinh ra, năm ấy Kang Dong Ho 19 tuổi.

Phụ nữ có thể không được làm Kang thái thái, thế nhưng đứa trẻ không thể nghi ngờ gì là thiếu gia của Kang gia, nhưng không biết vì sao thiếu gia này lại theo họ mẹ.

Năm Ong Seong Wu hai tuổi, Ong Mina chết vì tai nạn xe cộ, ngay lúc đó Ong Seong Wu cũng được Kang đương gia, cha của Kang Daniel — Kang Dong Han, đưa về nhà.

Kể từ đó Kang Dong Ho suy sụp tinh thần hai năm liền, sau đó cuộc sống lại trở nên hỗn loạn, ngay cả con ruột cũng không quản, chỉ có em trai là Kang Daniel cùng mẹ Kim    Do Yeon chăm sóc.

Lúc đó Kang Daniel 11 tuổi, nhỏ hơn Kang Dong Ho 10 tuổi, so với ông hắn càng giống một người cha hơn.

Kang Daniel kiêu ngạo nói cho mọi người, Onggie của chúng ta câu nói đầu tiên là gọi chú, Onggie của chúng ta đã biết đi, hôm nay Onggie của chúng ta bị ngã, hôm nay Onggie hôn hắn, Onggie của chúng ta....

Tất cả cũng không có sự can thiệp nào của Kang Dong Ho, nhiều năm như vậy việc duy nhất mà ông kiên trì làm chính là, đứa trẻ phải mang họ Ong.

Năm Ong Seong Wu 16 tuổi, Kang Dong Ho dẫn theo một bé trai về nhà, cậu bé tên là Kang Ji Hoon, tên là người mẹ đặt, còn họ thì theo họ của ông.

Kang Ji Hoon 13 tuổi, có lẽ do dinh dưỡng không đầy đủ, nên so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thấp hơn không ít.

Lúc Kang Ji Hoon vừa đến, Ong Seong Wu cũng không cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, ông bà nội bảo cậu chơi cùng em trai, cậu sẽ giống như một người anh bình thường, lôi kéo tay em trai đi chơi.

Tất cả mọi chuyện thay đổi cũng bởi vì một câu nói của Kang Daniel, Hoonie của chúng ta giỏi quá, kết quả thi đứng thứ nhất.

Khi hắn nói Hoonie của chúng ta và Onggie của chúng ta giọng điệu đều giống nhau, luôn kiêu ngạo như vậy, hạnh phúc như vậy.

Nhưng mà Kang Daniel, dựa vào cái gì chứ.

Ong Seong Wu kiểm tra cũng thường đứng nhất, đếm ngược, Kang Daniel lại xoa đầu cậu nói, Onggie của chúng ta, phải chăm chỉ lên.

Sau này chú nuôi cháu cả đời được không?

Đương nhiên, cả đời này chú và Onggie sẽ không rời xa nhau.

Lời hứa đẹp đẽ đã biến mất trong một lần cãi nhau.

Khi đó tất cả đều thay đổi, Ong Seong Wu 17 tuổi học năm ba cao trung, khi đó Kang Ji Hoon cũng đã học cùng một trường với cậu.

Cho dù không thích, nhưng ở trước mặt người lớn cũng phải giả vờ, cho nên hai người thường cùng nhau về nhà.

Hôm đó trời mưa, Kang Ji Hoon đứng ở cửa phòng học chờ Ong Seong Wu tan học, phần lớn mọi người bên sơ trung đều đã đi hết, cao trung vừa mới tan học, Kang Ji Hoon đã tìm được Ong Seong Wu trong đám người.

"Anh."

"Ừ, đi thôi."

Chỉ trả lời đơn giản, nhưng khả năng ngụy trang của Ong Seong Wu đã đến cực hạn.

"Anh, trời mưa rất to."

Ong Seong Wu sờ cặp sách, có một cái ô Kang Daniel bỏ vào, hắn sợ trời mưa không thể đón Ong Seong Wu tan học, mà trùng hợp là hôm nay Kang Daniel nói có khách hàng quan trọng cần gặp mặt.

"Có mang ô không?"

"Em quên rồi."

Kang Ji Hoon nhăn mặt.

Ong Seong Wu hơi nhíu mày, nhìn trời mưa.

"Tôi có một cái ô, chúng ta cùng nhau đi đến trạm xe buýt."

"Được ạ, cảm ơn anh."

Hai người thiếu niên đi sát nhau, đi ra trạm xe buýt.

Có lẽ là do trời mưa, xe buýt cũng tới rất chậm, xe taxi lại không thể vẫy, cho nên hai người không đón được xe.

"Anh, chúng ta gọi chú tới đón đi."

"Chú bận công việc."

"Chúng ta đợi ở đây nửa tiếng."

Ong Seong Wu không nói gì, hai người đều ăn ý không nhắc tới cha, bởi vì bọn họ biết, ông chỉ là một người cha, loại chuyện này sẽ không phiền đến ông.

Có lẽ nhìn ra Ong Seong Wu không tình nguyện, Kang Ji Hoon lại đề nghị.

"Hay là gọi cho tài xế?"

"Tài xế đưa ông bà nội đi du lịch rồi."

"À, em quên mất." Kang Ji Hoon chán nản gãi đầu, "Vẫn là gọi cho chú đi."

"Chú đang bận."

"Nhưng chúng ta về nhà bằng cách nào, chỉ cần gọi chú, chú sẽ tới mà."

Ong Seong Wu vô cùng buồn bực với hành động này của Kang Ji Hoon, giọng nói cũng hơi thay đổi.

"Tôi nói là chú bận, chờ một lúc nữa."

"Anh, em lạnh...."

"Em không thấy phiền hả...."

Ong Seong Wu trong cơn tức giận đã đẩy Kang Ji Hoon, Kang Ji Hoon không đứng vững nên liền ngã ngồi xuống vũng nước, bỗng một chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu.

Kang Daniel từ trên xe bước xuống không nhìn ra là vẻ mặt gì.

Kang Ji Hoon vẫn ngây ngốc nhìn Ong Seong Wu, Kang Daniel đỡ cậu ấy lên.

"Chú..."

Ong Seong Wu chỉ gọi một tiếng, còn lại đều bị cậu nuốt vào trong bụng, Kang Daniel chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cậu.

Trên đường ba người không nói chuyện về đến nhà, dì giúp việc thấy bọn họ về liền dọn cơm.

Kang Daniel để Kang Ji Hoon ăn cơm trước, hắn dắt Ong Seong Wu về phòng.

Ong Seong Wu đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lắm thì nghe hắn mắng, thực sự không được nữa thì làm nũng, dù sao chú cũng thích cậu nhất.

Kang Daniel đóng cửa lại câu đầu tiên nói là.

"Ong Seong Wu, có phải cháu vẫn cho rằng cháu là thiếu gia duy nhất của Kang gia không?"

Ong Seong Wu ngây ngốc nhìn hắn, lời nói đã chuẩn bị xong nhưng lại không thể nói ra.

"Cho dù bình thường cháu nhằm vào Hoonie ở khắp nơi, hôm nay lại đẩy cậu ấy, nếu như người lái xe đến không phải chú, nếu không phải lúc chú muốn dừng xe, cháu có biết hậu quả là gì không!!"

"Cháu chỉ..."

"Cháu còn muốn nói dối gì nữa, đừng tưởng rằng lúc nào phạm lỗi đều làm nũng là xong, là chú chiều hư cháu rồi, cháu là thiếu gia của Kang gia chúng ta, Hoonie cũng vậy, nhưng cháu nhìn cháu xem so với cậu ấy tùy hứng như thế nào!!! "

Ong Seong Wu luôn cho rằng cậu không giống người ta, cho dù cậu không phải họ Kang, nhưng mà, cậu và Kang Ji Hoon cũng không khác biệt nhiều, đều là con riêng.

"Chú coi cháu như là trách nhiệm của chú đúng không, bình thường cháu phạm sai lầm, chú đều không đòi lại công bằng thay cháu, hiện tại có cậu ta, có thể không để ý đến, nếu như không phải dòng máu Kang gia chảy trong người cháu, có phải chú muốn đuổi cháu ra ngoài không?"

"Cháu lại cố tình gây sự."

"Đúng là cháu muốn cố tình gây sự đây, cháu không muốn giống như cậu ta."

"Cháu có điểm nào không giống cậu ấy!"

"Cháu thích chú, không phải là người thân, thích này chính là yêu, cháu thích chú, cháu yêu chú."

Kang Daniel trợn to mắt nhìn cậu, sau khi hết khiếp sợ, vội vàng đi tới cửa nhìn ra ngoài, hoàn hảo không có ai ở bên ngoài.

"Cháu điên rồi Ong Seong Wu!"

"Cháu điên thật rồi, từ khi cháu hiểu chuyện thì cháu điên thật rồi."

Ong Seong Wu nước mắt đầy mặt thở hổn hển nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự trách móc hắn.

"Cháu trong mắt chú giống như một người điên."

Người điên, là một từ xấu.

"Đừng khiến chú ghét cháu."

Đây là câu nói cuối cùng Kang Daniel nói với cậu, sau đó liền đạp cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro