Ung Thánh Hựu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ung Thánh Hựu đại khái tại tháng năm đã phát hiện Khang Nghĩa Kiện yêu thích anh.

Kỳ thật nói yêu thích cũng có chút miễn cưỡng, dù sao chỉ là trong lúc ngủ cậu có nói mớ một câu, nội dung là: Ung Thánh Hựu, em muốn coi trọng anh.

Thời điểm khi nghe được, Ung Thánh Hựu mất ngủ nguyên một đêm. Anh nằm trên giường trầm mặc nhìn chằm chằm vào trần nhà, tự hỏi nếu như hiện tại chạy tới cho Khang Nghĩa Kiện hai cái bạt tai, người kia sẽ phản kích hay dứt khoát trực tiếp trên giường xử anh.

Cuối cùng anh cái gì cũng không có làm, chỉ là bắt đầu từ đó hết sức lưu tâm nhất cử nhất động của Khang Nghĩa Kiện.

Cậu cho anh ăn cùng rồi. Có phải hay không đã muốn ở bên trên đè anh?

Cũng đã 21 tuổi rồi, đi WC vì cái gì còn muốn anh đi cùng? Cậu có phải hay không muốn trong đó đè anh luôn?

Thời điểm luyện tập tại sao nhìn anh chằm chằm như vậy? Là tính toán tư thế nào tốt để thượng anh sao?

Nghĩ tới đây, biểu cảm Ung Thánh Hựu liền trầm xuống. Anh nhìn Khang Nghĩa Kiện không tim không phổi cười thế kia, vì lý do gì mà tâm ý mình hoảng loạn vậy a.

Ôm một chút tâm tư muốn trả thù, anh thừa nhận là đã cố ý thời điểm Khang Nghĩa Kiện tắm mà đi vào. Người nọ không rõ là ngạc nhiên mừng rỡ, hay là vẻ mặt kinh sợ nữa. Ung Thánh Hựu trông có chút muốn cười, trong đầu tự nhủ phải mặt lạnh một chút, nhịn không được lắm mồm một câu, "Dáng người em cũng không tệ đi."

Nói xong liền muốn cho chính mình hai cái bạt tai, nghĩ thầm cái này cùng "Hoan nghênh em đến thượng anh" cũng không khác nhau là bao.

Cuối cùng anh chạy vọt ra khỏi cửa, suýt chút nữa đụng đầu vào Lại Quán Lâm. Đứa nhỏ thấy tay anh cầm bàn chải đánh răng, biểu tình hết sức ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, "Anh, anh làm sao biết em đang tìm cái này?"

Rồi sau đó cậu ngẩng đầu lên, lập tức sửng sốt, "Anh rất nóng sao? Mặt đỏ rần."

Ung Thánh Hựu không trả lời. Anh cảm thấy thể diện của mình đúng là nên vứt đi là vừa.

Sau đó Khang Nghĩa Kiện hẹn anh cùng đi trạm tàu điện ngầm để xem tấm biển quảng cáo của cậu. Trên xe điện ngầm, thời điểm hai người sóng vai đứng cạnh nhau, anh vô ý vụng trộm qua tấm kính đánh giá người bên cạnh một chút. Chiều cao cùng mình không có sai biệt cho lắm, nhưng là vai so với mình rất rộng a. Chân rất dài, đùi cũng rắn chắc, nhớ không lầm tựa hồ còn có cơ bụng nữa.

Ung Thánh Hựu nuốt nuốt nước miếng, trong lòng tự hỏi chính mình, người này nếu như dùng sức, chính mình ngăn lại là được rồi, nhưng là mình nhẫn tâm ngăn cản cậu sao?

Anh không biết ma xui gì mà hỏi, "Em cảm thấy anh thế nào?"

Khang Nghĩa Kiện rõ ràng có chút sợ, "Cái gì thế nào?"

Ung Thánh Hựu không nói, vẻ mặt ngươi biết rõ còn giả bộ hỏi. Khang Nghĩa Kiện đành nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới thận trọng nói, "Em thấy anh rất không dễ tính."

Anh căn bản không phải có ý tứ này, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, "Cái gì gọi là - rất không dễ tính?"

"Anh không phải vẫn luôn như vậy sao?" Khang Nghĩa Kiện đeo khẩu trang nhưng Ung Thánh Hựu nhìn ra được trong ánh mắt của cậu đều là ngượng ngùng, "Một thân một mình tới thi, ở lớp A hai tuần liên tiếp. Em thấy anh rất giỏi, nhưng là lại cảm thấy anh thật vất vả."

Điều này hiển nhiên không phải trong dự tính của Ung Thánh Hựu. Anh cảm thấy Khang Nghĩa Kiện thế này là phạm quy rồi, làm anh bày ra mà không biết nên thu dọn cục diện như thế nào. Nhưng ở phương diện khác, cậu cũng không nói quá lên, chỉ cảm thấy đột nhiên có chút cảm động. Tất cả mọi người đều cho rằng anh rất tự tin, độc lập, nhà sản xuất cũng nói 'Không hổ là Fantagio'. Đây là mật ngọt, cũng là độc tính. Anh không dám không ngừng cố gắng, không ngừng luyện tập.

Nhưng là người này, so với mình nhỏ tuổi hơn lại phát hiện anh là người khó tính.

Ung Thánh Hựu đằng sau khẩu trang vụng trộm mà mỉm cười. Nếu như bây giờ Khang Nghĩa Kiện lại gần mình hơn nữa, nói không chừng sẽ hôn cậu một cái đi.

Kết quả là cái đồ ngốc kia lề mề đến tháng sáu, ngay cả trong lúc ngủ cũng không nói lời nào. Hành động tiến bộ nhất là để anh giúp cậu gội đầu.

Ngón tay anh ác ý lướt qua sau cổ, đúng như dự đoán thấy Khang Nghĩa Kiện âm thầm siết chặt ngón tay, trên mu bàn tay dùng sức tới độ ngay cả gân xanh cũng nổi lên. Ung Thánh Hựu hài lòng, thu tay về đúng quy củ, gãi gãi đầu đầy bong bóng của cậu. Sau đó anh liền chú ý tới cằm nhọn của Khang Nghĩa Kiện. Sờ sờ chỗ đó tất thảy đều là bản năng. Tới khi lấy lại tinh thần đã không còn kịp rồi. Cổ tay bị nắm thật chặt, người trước mặt nhìn qua vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nói có chuyện muốn nói cho anh biết.

Vì vậy anh bắt đầu đợi. Đợi qua tối chung kết, thậm chí đợi thêm khoảng thời gian chuyển vào ký túc xá mới.

Thời điểm tháng bảy tới, bọn họ lại trở về làm bạn cùng phòng. Ung Thánh Hựu bắt đầu ngày càng u buồn... bắt đầu hoài nghi đêm đó người kia nói mớ có phải hay không do mình lăng ngốc tự tưởng tượng ra.

Khang Nghĩa Kiện ngược lại tự tại vô cùng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thời điểm kia còn nhàn hạ thoải mái đút anh ăn bánh bích quy. Ung Thánh Hựu lái xe, theo bản năng mở miệng đợi người nọ bón, môi chạm vào ngón tay lập tức rút lại kia làm anh cảm giác không thích hợp cho lắm. Trong lòng thoáng thấy ngứa ngáy, rõ ràng còn có chút chưa thỏa mãn.

Người bên cạnh cũng không biết là cố tình hay vẫn vô tình hết lần này tới lần khác nhấn vào mấy bài tình ca.

'So baby pull me closer in the backseat of your Rover-'

Sau đó Ung Thánh Hựu cảm giác mình cả người đều không tốt rồi.

Anh hận không thể lập tức nắm chặt cổ áo Khang Nghĩa Kiện. Đều là nam nhân, thô lỗ một chút cũng không có chuyện gì. Anh muốn hôn cậu, hoặc là bị cậu hôn cũng được. Nếu như trên xe không có máy quay, anh không ngại đem những cái kia gạt qua một bên. Dù sao chỉ cần là cùng người kia, tựa hồ làm chuyện gì cũng đều rất tốt.

Nhưng là bây giờ còn chưa được.

Ung Thánh Hựu liếc nhìn một bên mặt cậu, mái tóc bị gió biển thổi lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ.

Anh đột nhiên thấy có chút may mắn khi trên tay bị trói lại bởi sợi dây đỏ kia. Bọn họ có cả 24 giờ đồng hồ, ai cũng đừng muốn chạy.

Rạng sáng bọn họ rốt cục trở lại ký túc xá, Khang Nghĩa Kiện mím môi không nói lời nào, đại khái vì con bọ ban nãy. Ung Thánh Hựu thấy cậu vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, nhịn không được tranh thủ sờ sờ đầu cậu, "Hiện tại biết rõ đã mất thể diện?"

Thanh âm cậu rầu rĩ, nghe ủy khuất không chịu được, "Có thể đem đoạn kia biên tập được không?"

"Không kịp nữa rồi, chuẩn bị bị mất mặt trước toàn thể Wannable đi."

"A - bực quá!"

Ung Thánh Hựu thoáng quan sát xung quanh, bọn họ vừa vặn đứng ở góc chết của máy quay. Anh có chút khẩn trương, lại có chút mong chờ.

"Anh vừa vặn biết một việc có thể làm tâm tình em tốt lên."

"A?"

Bắt đầu với tháng tư dịu nhẹ, hỗn loạn với tháng năm, cũng vì nhau mà tháng sáu càng ấm áp.

Tháng bảy, kỳ nghỉ hè cuối cùng đã tới.

Tình yêu cũng vậy.

Ung Thánh Hựu ngẩng mặt lên, giống như vô số lần đã tưởng tượng qua, hôn Khang Nghĩa Kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro