#23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seongwoo ra mở cửa, rồi suýt nữa ngã ngửa khi thấy Daniel đội mũ sùm sụp đi vào nhà mình. Anh kêu lên:

"Em vừa đi cướp nhà băng về hay sao mà ăn mặc như thế?"

"Đâu có." Daniel nhún vai. "Em đi cướp trái tim Ong Seongwoo mà."

Seongwoo mặt đỏ ké hết cả lên. "Thằng bỉ ổi này! Cứ ăn nói như thế có ngày anh đây nổ tim mà chết thì chú mày rũ tù biết không?"

"Ừ, ngục tù tình yêu."

Seongwoo câm nín.

Rõ ràng dạo này nó ít tiếp xúc với thằng Minhyun rồi cơ mà? Tại sao lại thành ra như thế này? Seongwoo chợt thấy hơi sởn gai ốc khi nhớ đến hình ảnh thằng Minhyun mỗi ngày làm trứng ốp lết đều cắt thành hình trái tim - mà cái gì không độn được thành hình trái tim thì nó rưới sốt! Thằng Jonghyun cầm cơm đi học đến là muối mặt, chỉ muốn lắc tung hết đống đấy lên cho đỡ ngượng với bạn bè.

Chứ đến củ khoai tây mà cũng gọt thành hình trái tim nữa thì biết làm sao?

Không biết thằng nào lây sến cho Daniel? Seongwoo thầm rủa nó, mày hắt xì hơi một trăm lần đi!

Woojin đang ngồi trong lớp học thêm, hắt xì hơi liên tiếp đến sổ cả nước mũi. Hyungseob ái ngại, chưa vào mùa dị ứng phấn hoa, chưa trở lạnh mà sao Woojin đã khổ thế?

Daniel thấy anh người yêu đang bày bộ mặt kì thị thì nhăn nhở cười, mặt yêu như mặt con cún nhà Seongwoo làm anh không nhịn được xông ra nhéo nhéo. Dạo này Daniel ôn thi đại học nên trông gầy đi nhiều rồi, má không còn phính nữa.

Cơ mà lại đẹp trai ra mới chết dở.

Tay Seongwoo thì cứ nhéo nhéo rồi lại xoa xoa mặt Daniel, còn tay thằng kia thì đã vòng qua eo anh tự lúc nào. Hai đứa cứ đứng đung đưa, đứa bị nhéo cười mà đứa nhéo cũng cười, trông siêu đáng yêu. Vuốt vuốt nắn nắn chán chê mê mỏi, Seongwoo mới chợt nhớ ra:

"Sao hôm nay tự dưng lên?"

"Anh không biết à, nay Quốc tế tỏ tình mà! Em lên đây là để tỏ tình Seongwoo đó!"

"Cảm ơn, nhưng em tỏ tình rồi, anh cũng đồng ý rồi mà."

"Ơ, không ai tắm hai lần trên một dòng sông mà! Hồi đấy tỏ tình là em của hồi đấy, còn em của bây giờ lại tỏ tình với anh, Ong Seongwoo em yêu anhhhhh!!"

"Thôi im đi sến vãi thấy tôi nổi cả da gà lên rồi không?"

"Hí hí em biết anh thích mà xem mặt anh đỏ lên kìa!"

"Câm đi tôi đuổi ra khỏi nhà giờ!"

"Ơ đừng có vô lí thế mà Seongwoooooo. Ê nè sáng mai em về nên tối nay đi chợ đi chẳng phải khu nhà anh vừa có chợ vừa có siêu thị sao? Em muốn ăn mì xào anh làm mình ăn rau cải nhé đừng ăn rau muống, à em còn muốn ăn nấm kim châm với thịt bò, Seongwoo...."
.
.
.
Trong khi tầng trên đang hạnh phích, tầng dưới Samuel đang siêu trăn trở.

Gửi hay không gửi đây?

Mấy cái cảnh phim mà nó cho là ngu ngốc, toàn ngồi bình luận: "Gửi thì gửi đi có mỗi nhấn nút một cái thôi mà trời ơi mất thời gian qua!", thì hôm nay chính nó lại rơi vào mới đau.

Thôi, cũng chỉ là một nút bấm thôi mà! Gửi đi!


Anh Jihoon này, 100 ngày nữa là đến Giáng sinh đấy.

Ừ, thì sao? Giáng sinh trên phố chắc vui lắm ha, nhớ chụp ảnh lại cho anh xem nhé.

Jihoon ơi.

Ơi, anh đây?

Samuel hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu gõ, nhưng nó cứ thấy không ổn thì lại xoá, rồi lại gõ lại, rồi lại xoá. Bên kia thằng Jihoon thấy trên iMess cứ hiển thị mãi dòng chữ đang nhập, băn khoăn không rõ Samuel định nói gì mà nhắn lâu thế.

Nó quay lại làm bài tập trong lúc chờ đợi tin nhắn đến. Rồi tiếng báo tin nhắn vang lên, Jihoon mở máy.

Tí nữa thì đánh rơi điện thoại.

Tin nhắn mới đến từ Samuel:

Anh có muốn kỉ niệm 100 ngày yêu nhau với em vào lễ Giáng sinh hay không?

Này, thế này là tỏ tình phỏng?

Samuel tiu nghỉu vì mình gửi tin nhắn đi rõ lâu rồi mà chưa thấy hồi âm. Chữ "seen" làm cho lòng nó sầu thảm không thôi, nè, chẳng lẽ anh Jihoon không thích mình.

Samuel âu sầu, mình đúng là crush người ta không lối thoát.

23:55 ngày hôm ấy, Samuel chán nản vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay pijama đi ngủ. 00:01 ngày hôm sau, điện thoại nó có tin nhắn đến.

Từ Jihoon.

Anh không thích số 100. Mình kỉ niệm 99 ngày được không?

Nếu không phải cả nhà đã đi ngủ hết, Samuel đã hét váng lên rồi. Nó hấp tấp bấm gọi cho Jihoon, nói trong hơi thở gấp gáp:

"Được! Mình kỉ niệm 99 ngày, rồi 999, 99999 cùng nhau em cũng đồng ý!"

Đầu dây bên kia là tiếng Jihoon cười khẽ, đầy trong trẻo, đầy thanh thản và yêu thương.

.

.

Sáng ngày hôm sau, Daniel thức dậy sớm để bắt xe về nhà. Thang máy xuống đến tầng của Samuel, nó thấy quái lạ, sao thằng này lại dậy sớm thế nhỉ? Nó đang ngáp ngắn ngáp dài bước vào thang máy, nhìn thấy Daniel thì cười cười ra chiều bí ẩn.

"Sao thế? Mà sao đi học lại mang mỗi cái balo mỏng lép thế này?"

"Em có đi học đâu, em về quê đấy chứ." Samuel lặp lại hành động y hệt Daniel hôm qua, xỏ tay túi quần đầu đội mũ lưỡi trai, trông còn nguy hiểm hơn cả Daniel hôm qua.

Kang Daniel - con gấu bự không được ngủ đủ giấc nên não có chút đình trệ, nó lơ mơ ngơ ngác nhìn thằng kia:

"Về quê làm cái gì?"

"Chính thức xác lập mối quan hệ với người yêu!"

Samuel cười tỏa nắng, còn Daniel nhảy dựng, suýt nữa đầu đập vào cái màn hình lớn đằng sau. Nó trộm thở dài một cái, ây, con lợn hồng ấy làm gì có ai theo đuổi, chỉ có chú mày thôi. May mà yêu được nhau thật, không thì Daniel xin giữ bí mật này cho mình đến lúc xuống mồ. Cái tội phá hoại gia cang nhà người ta được Seongwoo liệt vào list tội nặng nhất, không cẩn thận bị bắt quỳ ván giặt chứ đùa à?

Thằng Samuel cũng ngây thơ, nói thế mà cũng bị lừa...

End #23.

Tôi lái được thuyền Samhoon cập bến rồi đấy các chị eiiiiii =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro