#24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy là một ngày như bao ngày khác, Daniel đi học muộn - bởi vì không phải nó đi từ nhà đến trường mà đi từ bên xe đến trường - và dù chỉ muộn có 2 phút thôi nhưng Seonho sao đỏ thà chết không tha, bắt Daniel lên phòng hội đồng làm kiểm điểm. Đến khi nó nhìn thấy phía sau Daniel thập thò lấp ló quả đầu quen quen mới ớ người:

"Samuel? Chuyển trường à?"

"Con gà thối mày dẩm hở sao tao lại chuyển trường vào đầu năm học được cơ chứ? Tao là về đây chơi hiểu chưa?"

"À...chơi...chơi~" Mặt Seonho bỗng chốc trở nên gian xảo, nó hấp háy mắt nhìn Samuel đến sởn cả da gà. "Mày chơi thì đợi tan học rồi vào, bây giờ mày có còn là học sinh của cái trường này nữa đâu!"

Daniel thấy con gà kia có vẻ đang phân tâm vào Samuel, đã định vác cặp đi thẳng thì cổ áo bị túm lại. Nụ cười của thằng Seonho như ánh nắng mai, chọc mù mắt Daniel, còn đâm nát trái tim bộ lòng của nó: " Còn anh Daniel thì lên văn phòng!" can cái tội rủ người yêu em cúp học đi điện tử!

Daniel thất thểu bước thấp bước cao lên văn phòng, thấp giọng nguyền rủa.

Kuanlin đang ngồi trong lớp hắt xì một cái rõ to.

Chả hiểu thằng Kuanlin hắt xì thì ảnh hưởng gì đến đời Woojin mà nó đang ngủ cũng phải lồm cồm bò dậy.

Thật ra thì cô giáo đang bảo nó lên bảng cân bằng phương trình hoá học.Thằng Woojin đau khổ bước lên, đau khổ viết H2O + CO2 => HOCO22 rồi thất thểu đi về trong tiếng đay nghiến của giáo viên dạy Hoá. Jihoon quay xuống châm biếm cười, về nhà chăn bò đi. Woojin vênh mặt:

"Tao chăn thỏ. Còn mày thì đ có con gì mà chăn."

"Ai bảo tao có S..." Jihoon tí nữa thì buột miệng, nó ngay lập tức phải phanh gấp lại bởi nó không chỉ đang nói to mà còn nói chuyện quan trọng! Thằng Woojin mà biết thì cười nó cả đời!

Thật ra thì nó không sợ kiểu cười của Woojin lắm. Nó sợ Hyungseob hơn. Cái thằng đấy chẳng bao giờ mở miệng nói, nhưng cái ánh mắt đầy ẩn ý cùng nụ cười mỉm tinh tế của nó khiến cho người đối diện ngứa ngáy toàn thân mẹ nó rồi, nhột không để đâu cho hết!

.

.

Điều an ủi nhất ngày hôm nay của chúng nó là được nghỉ buổi chiều, vì thế sau khi lê lết xong năm tiết dài lê thê, Woojin lập tức gọi hội của nó - dĩ nhiên là bao gồm l Kuanlin - đi đánh LOL. Thằng Kuanlin thấy chết không sờn, em người yêu đứng canh cửa trước thì nó ném cặp nhảy qua cửa sau, chứ nếu gặp ẻm ở cổng thì lại chẳng bị lôi đi ăn xôi xíu miến trộn cơm rang gà rán ngay, còn thì giờ nào mà đi chiến đấu nữa?

Woojin và Jihoon thì không phải sợ bố con thằng nào cả - vì Hyungseob chẳng quản gì chuyện thằng kia chơi game hết, cả tuần học mới có một buổi như thế này mà. Đang bá cổ nhau đi nghênh ngang giữa sân trường, Jihoon vấp chân tí nữa kéo cả lũ kia ngã cái rầm.

"Ê mày làm sao thế?"

"Sam...Samuel..." Mắt Jihoon nhìn thẳng về phía trước, miệng mấp máy mãi mà không thể nào ngậm vào được. Woojin sốt ruột:

"Sam xiếc cái gì! Đờ mờ hóa ra mày vẫn chưa khỏi bệnh à? Còn mơ thấy nó giữa ban ngày....hay là cả trong mơ mày vẫn còn thức đấy?" Nó vừa nói rồi vừa quay đầu nhìn theo hướng thằng kia đang nhìn, rồi miệng cũng há suýt rớt cả hàm:

"Vãi!!"

"Em chào anh Woojin." Samuel thật bằng xương bằng thịt đang ở đây. Trông nó có hơi tã một tí vì phải lang thang cả một buổi sáng, tuy nhiên vẫn đẹp giai ngon nghẻ lắm. Tuy nhiên nó chào Woojin hình thức thế thôi chứ nãy giờ mắt nó vẫn dán chặt vào cái mặt bự của  Jihoon có rời ra giây nào đâu.

"Anh vừa học xong mệt lắm đúng không? Em mua trà sữa này, trà sữa nhài trân châu trắng mà anh thích đấy!"

"Ơ...ơ...cảm ơn..."

Jihoon vẫn đang trong trạng thái loading, vì quả thật nó không thể ngờ được Samuel lại lặn lội về đây như thế này. Lòng nó thì cũng ngọt ngào phết đấy, vì từ đầu nó cứ xác định đây là mối tình điện thoại facebook, yêu nhau mà chẳng được nhìn thấy mặt nhau cơ. Nhưng Samuel về đây như thế này làm Jihoon thấy cảm động lắm.

Thằng Woojin sáng trưng như mặt trời ban trưa đã bị Hyungseob lôi đi tự lúc nào, chỉ còn hai đứa chúng nó đứng ngượng ngùng nhìn nhau mãi. Nắng vẫn nhuộm vàng sân trường, mùa hè vẫn chưa qua, thu cũng chưa tới, thế nhưng mà lòng người thì đã thay đổi.

Nếu vào khoảng hai ba tháng trước thì Jihoon sẽ mãi mãi không tin có ngày hôm nay xảy ra, cái ngày mà Samuel vừa tỏ tình với nó tối hôm trước thì sáng nay đã vượt đường xa về đây, đứng trước mặt nó như thế này.

"Em sợ anh nói đồng ý chỉ là nói suông, nên em mới phải đến đây như thế này. Tỏ tình qua điện thoại đúng là vô phép quá, đáng lẽ ra em phải đứng trước mặt anh rồi nói mới phải. Em...."

"Anh thích em, Samuel!" Jihoon nhắm mắt nói nhanh. "Thực ra anh thích em lâu rồi, từ hồi em hay chở anh về nhà. Anh rất thích nụ cười của em, câu chuyện của em, sự chăm chỉ của em,...anh thích hết!"

"Vừa khéo thật đấy, anh Jihoon." Samuel vẫn cười tươi, nụ cười ấy như hòa cùng với ánh nắng gay gắt, len lỏi qua tán cây xà cừ mà hai đứa đang đứng, đọng lại trong mắt Jihoon một mảnh vàng rực rỡ. "Em cũng thích anh lâu rồi."

Rồi Samuel đột ngột cúi xuống, đôi môi chạm vào gò má hồng của Jihoon.

.

.

Daniel ngồi cắn hạt dưa trong phòng bảo vệ, tay cầm điện thoại livestream cho hội quán net và anh chàng người yêu khóa trên đang dấm dúi thậm thụt cắm tai nghe trong lớp Hiến pháp, quay sang nói chuyện với bác bảo vệ:

"Bọn trẻ con thời nay manh động thế không biết bác nhỉ!"

End #24.

Tôi có 2 tin, một tin buồn và một tin buồn hơn :)

Tin buồn đầu tiên là tôi bận đến không thở nổi - các chị mẹ cũng thấy tốc độ viết chương này của tôi rùa bò đến như thế nào rồi đấy T.T

Chính vì bận như thế, nên tin buồn thứ 2 là chương này là chương áp cuối của truyện rồi. Thực ra tôi viết truyện trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, và tôi không thể tin nổi khi có nhiều người để ý đến nó như thế. Tình yêu dành cho trai và sự cổ vũ của các chị mẹ đã giúp tôi tiếp tục viết đấy, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Thật ra tôi cũng thấy hơi có lỗi vì không thể chăm chút một cách kĩ càng hơn cho đứa con tinh thần này, nhưng thấy nó dù có khiếm khuyết vẫn được các chị mẹ đón nhận làm tôi rất vui :))) Một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người nhé!

Cuối cùng là một chút PR: https://www.wattpad.com/myworks/128080615-ongniel-science

Đây là truyện tôi mới viết, thuộc dạng tổng hợp những mẩu chuyện ngắn - tôi nghĩ cũng có nhiều người viết kiểu này rồi =))) Anw vẫn mong các chị các mẹ đi qua đi lại thả cho ít chú ý =)))

Cảm ơn mọi người nhiều~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro