#25 (Final)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết năm ấy về quê là một trận chiến đến tơi tả cả người.

Seongwoo ban đầu đã định book vé tàu, nhưng nghĩ lại thấy sờ sợ cái cảnh người chen kẻ lấn, rồi thì vạ vật, rồi thì trộm cướp. Đi xe khách thì chắc là nhét chẳng khác đếch gì cái xe bus giờ cao điểm, không ngộp chết thì thôi chứ còn mảnh thịt nào mà về nhà.

Đang mông lung thì Minhyun rich kid gọi điện sang bảo, thuê hẳn một cái xe taxi bảy chỗ lèo lái nhau về đi? Seongwoo thộn mặt, ủa có mỗi tao với hai đứa mày với thằng Daehwi, chi lắm? Minhyun cười nhạt khinh bỉ:

"Mày ngẫn vãi Ong Seongwoo. Thằng Samuel cũng về nữa mày! Ông Jisung thấy tao bảo là thuê xe cũng kêu cho anh về ké! Còn một chỗ thì thôi chất đồ cho thoải mái cũng được. Thế nhé, tao cúp máy đây, canh sôi rồi mà Jonghyun đi học cũng sắp về rồi."

Seongwoo tắt máy, mặt vẫn nghệt cả ra.

Thực tình thì anh đang suy nghĩ đấy chứ. Hôm ấy về chẳng tắc phát điên lại còn thuê thêm xe để mà góp phần làm cho con đường về nhà càng xa vời càng đau khổ à? Nhưng nghĩ sao thì nghĩ chứ đằng nào cũng tắc thì anh thà ngồi trong xe taxi rộng rãi thoải mái mà tắc còn hơn là chen trong xe ép mỡ kia, còn chưa kể có thể bị móc túi hoặc sàm sỡ nữa chứ!

Hôm ấy Seongwoo võ trang đầy đủ từ sạc dự phòng đến bỏng ngô ăn lúc chờ đường tắc. Minhyun coi thường, mày đi xem drama đấy à?

Thế rồi kết quả thì Seongwoo về đến nhà, đẹp trai lai láng, tinh thần sảng khoái thoải mái hát ca, còn thằng Minhyun thì điện thoại đã hết pin từ nửa đường, nửa còn lại của cuộc đời nó chìm trong vật vã:

"Sao Jonghyun không cho tớ mượn sạc hảaa"

"Vì tớ cũng phải chơi." Jonghyun điềm đạm đáp. Nó nhìn bên ngoài trời đang dần dần tối đến không nhìn rõ mặt người, nhìn những ánh mặt trời đang yếu ớt gần như sắp tắt hẳn kia, thở dài. Bởi vì tắc đến tận chỗ chúng nó nên lái xe thả hết mấy đứa ở giao lộ vành đai, không thể nào đi sâu vào trong phố được. Mà cũng quái lạ, Daniel bảo trong đấy không tắc tí nào luôn, đường hơi đông một chút thôi, sao ngoài này lại sôi động đến thế cơ chứ?

"Cứ đứng ở đấy rồi em ra đón mọi người. Cứ mang đồ theo nhé, lát nữa xách về nhà sau được không?"

Cũng phải đợi gần nửa tiếng mấy đứa kia mới rồng rắn kéo nhau ra. Daniel dựng xe bên vỉa hè rồi tiến đến kéo cái vali cho Seongwoo. Nó nhăn mày cằn nhằn:

"Anh mang cả cái thủ đô về đấy à? Sao mà nặng thế?"

"Có người đòi ăn bưởi ngon nên tôi nhờ bạn cùng lớp về tận quê nó lấy bưởi đặc sản chứ sao." Seongwoo bình thản đáp. "Bây giờ chê nặng rồi thì thôi tôi tự xách về."

"Ấy đừng." Daniel cười giả lả, xán lại gần Seongwoo rồi vòng tay khoác vai anh một cách tự nhiên. "Em ăn hết, bưởi gì cũng ăn, chỉ cần là của Seongwoo thì gì em cũng không chê."

"Thôi chả dám!"

Trong lúc ấy thì Jinyoung cau mày nhìn Daehwi:

"Ăn mặc thế đấy à?"

"Trong xe ấm nên em mới mặc thế này mà. Với cả em nghĩ xuống một cái là sà vào bàn ăn luôn nên có mang cái gì đâu."

Daehwi phụng phịu đáp. Nó mặc mỗi cái áo len cổ lọ trắng muốt, không khăn mũ gì nên mặt mũi đã đỏ hết cả lên vì lạnh. Jinyoung lại càng cau mày, nó cởi khăn quàng cổ ra quấn cho Daehwi, vừa lôi từ trong túi ra cái mũ len vừa cằn nhằn anh biết ngay là thế nào cũng vậy mà, xong rồi cảm thấy bản thân võ trang cho thằng kia chưa kỹ, lập tức tháo cái khẩu trang đang kéo xuống dưới cằm ra, đeo cho Daehwi.

Chờ nó võ trang cho em người yêu xong thì mọi người cũng đã lên xe hết cả rồi. Vì đã nói trước với mẹ Jonghyun nên chúng nó có thể về đấy ăn uống luôn. Samuel nhịp nhịp chân, không nhịn được quay ra đằng sau:

"Ê sao Jihoon không ôm eo em? Tí nữa em phóng nhanh là ngã ngửa đấy!"

"Tầm bậy!" Jihoon hét. "Đi xe đạp điện mà cứ làm như tậu xe phân khối lớn phi trên đường cao tốc ấy!"

"Úi giời đôi chim cu!" Woojin từ đợt thấy Jihoon viên mãn thì bắt đầu có thói quen thích trêu xéo đá đểu, bởi vì thằng Jihoon bình thường mạnh miệng chứ nhắc đến Samuel một cái là xịt khói ngay. Woojin cười đắc thắng khi thấy mặt Jihoon bắt đầu phớt hồng. Samuel hất hất mặt:

"Ơ thế tay anh Hyungseob đang đút túi áo của em ạ?"

"Anh..." Hyungseob trợn mắt rụt tay về. Woojin lúc nãy kêu áo bự thế này còn khăn khố các kiểu chẳng ai để ý đến tay Hyungseob đang để trong túi tớ đâu, nên nó mới yên tâm thân mật như thế đấy chứ! Mất mặt quá!

Woojin lườm Samuel cháy cả mặt. Samuel chỉ giơ tay lên: "Một đều mà anh!"

.

.

Sau khi ăn xong, chúng nó dắt díu nhau ra một góc bờ sông. Chỗ này hơi tối và khuất nên cũng chẳng có mấy người ra đây xem pháo hoa - mọi người thường sẽ tập trung ở quảng trường nhà văn hóa thành phố kia. Nhưng đứng ở đây nhìn khá rõ, lại còn yên tĩnh nên thổ địa mới nổi của nơi này - Park Woojin - đề nghị cùng ra đây. Dù sao chăng nữa thì chúng nó cũng đã mang theo một hộp pháo bông bự chảng rồi.

Đứng trên bờ đê lộng gió lạnh, Seongwoo đút tay vào túi áo khoác, mỉm cười. Mới chỉ có một năm trôi qua thôi mà anh cảm thấy đã có rất nhiều thứ thay đổi, rất nhiều những điều đặc biệt đã xảy ra. Không chỉ với anh mà còn với tất cả nữa.

Seongwoo chợt nghĩ nếu như Minhyun thích Jonghyun mà mặc xác nó lên thủ đô học hành phát triển thì sao? Nếu như Jihoon không thích Samuel thì sao? Nếu Woojin không chuyển từ vùng biển về đây, liệu bây giờ anh có quen Ahn Hyungseob? Daehwi mà tiếp tục học cấp 3 ở đây thì liệu Jinyoung có sốt sắng tỏ tình với nó không?

Và nếu như không có Daniel thì anh có thể trải nghiệm nhiều kỉ niệm đặc biệt như thế không?

"Ê ONG SEONGWOO!" Tiếng Minhyun từ đằng xa vọng đến. Tự lúc nào tay nó đã cầm theo một cây pháo bông sáng trưng, lấp lánh lách tách như một ngôi sao gần. Không chỉ Minhyun mà còn mấy đứa kia cũng đã bắt đầu lục tục châm châm đốt đốt. Thằng Woojin một tay đốt đến mười cây pháo rồi chia cho Hyungseob một nửa, nhưng chưa kịp đưa thì đã bị Daniel cướp mất. Cầm cây pháo đang cháy sáng lung linh đưa lên vẫy vẫy, Daniel cười:

"Seongwoo! Lại đây đi! Còn 1 phút nữa!"

Seongwoo mỉm cười, chạy lại chỗ Daniel. Gió lạnh táp vào gương mặt của anh, thổi cay mắt Seongwoo, nhưng mà hình ảnh Kang Daniel cười tít cả mắt, sáng hơn cả cây pháo bông kia thì càng ngày càng gần.

Woojin đứng ở cách đấy một đoạn đã bắt đầu nhìn đồng hồ:

10..

9...

8...

7...

Seongwoo thở hồng hộc dừng lại trước mặt Daniel. Từ nãy giờ Daniel vẫn cười, vẫn đứng đó. Cây pháo trên tay nó đã sáng gần hết.

6...

5...

4...

Daniel vứt cây pháo rơi xuống nền đất, rồi tiến lên một bước ôm lấy Seongwoo vào lòng. Seongwoo cũng vòng tay ôm lấy Daniel. Thật chặt.

3...

2...

1...

Tiếng pháo bắn phụt lên làm sáng lên cả một góc trời, nhuộm đầy màu sắc cả một góc sông chúng nó đang đứng.

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"

.

.

Seongwoo là một tên ất ơ, thích ăn thích chơi thích ngủ. Nhưng cuối cùng thì cũng phải nhận ra cứ như thế cả đời cũng chẳng được. Mà thật ra, Seongwoo cũng chỉ ất ơ như thế từ cái ngày có người nào đó đi Canada, mà bặt vô âm tín chẳng biết bao giờ về.

Daniel là đồ bỉ ổi lưu manh, suốt ngày đi trêu con gái nhà lành. Nhưng mà thật ra Seongwoo cũng biết, thằng nhóc ấy đang cố tình làm thế cho mình xem thôi.

Nhưng mà dù như thế, thì cuối cùng cũng về với nhau rồi.

END.

Vài lời: Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình cùng câu chuyện nhạt nhẽo thiếu muối này =))) Mặc dù cũng không phải là thời gian dài nhưng mà tôi thật sự rất cảm ơn mọi người luôn ^^. Có những người đã ủng hộ tôi từ những ngày đầu, có những người sau này mới biết đến, nhưng tôi đều nhớ hết ^^ Special thanks to u <3

Viết chap cuối tôi cứ nghĩ đến cái cảnh tổ chức sinh nhật cho anh Ong và anh Hoàng trong Beautiful ạ hư hư mai ra MV rồi chị em phải cùng tôi cày tới bến đấy nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro