Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng ngày đó Seongwu vừa nói lời thề son sắt chân thành như vậy, kết quả chưa đến mấy ngày sau, anh liền đùng đùng đùng tự vả miệng mình.

Nhắc tới cái này cũng phải trách Jaehwan.

Đêm hôm đó, Jaehwan đột nhiên thêm anh vào một nhóm trò chuyện trên Kakaotalk, bên trong có anh, Jaehwan, còn có Daniel cùng Minhyun. Tựa hồ là vừa bị mời vào trò chuyện thì trong nháy mắt, Daniel liền gửi lời mời kết bạn, nói là để thuận lợi cho việc trao đổi của hai hội sinh viên sau này, khiến anh từ chối không được, đồng ý cũng không xong, hai bên, bên nào cũng không phải là người.

Bốn người vốn đang nghiêm túc thảo luận nội dung bản báo cáo kế hoạch phải giao cho Bộ vào ngày mai, nhưng không biết tại sao, nói qua nói lại liền nói đến muốn hẹn cùng đi dạo ở trung tâm thành phố.

Trung tâm thành phố của bọn họ có một khu chợ sầm uất, không phân biệt giới tính, chỉ có nhân tài sau khi đã tốt nghiệp trường học tư nhân mới có tư cách tiến vào. Từ sau khi thành lập trường học phân theo giới tính, kể từ ngày đó bọn họ bị ép buộc đưa vào những trường học riêng, tựa như bị nhốt lâu năm trong cuộc sống nội trú vậy, chỉ khi tốt nghiệp xong mới có thể thoát khỏi trường, bắt đầu bước vào xã hội.

Nhưng mượn kế hoạch trao đổi lần này, sinh viên hai trường K và S bọn họ có quyền lợi đặc biệt, có thể ra vào trung tâm thành phố, mọi người cũng không đợi kịp nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của trường học, đã lâu không được ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Seongwu đặt điện thoại xuống, đưa chân đá đá Jaehwan ở giường đối diện.

"Này, em thật sự phải đi trung tâm thành phố?"

"Đúng vậy, anh không muốn đi sao?" Ánh mắt Jaehwan đầy mong đợi. "Hiếm thấy chúng ta có quyền lực đặc biệt như vậy."

"Không, đây không phải là điểm chính." Seongwu mặt đầy nghiêm túc. "Điểm chính là em muốn cùng hai Alpha, cùng nhau, đi trung tâm thành phố?"

Seongwu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Cùng nhau".

"Có vấn đề gì không?" Jaehwan vô tội chớp mắt mấy cái.

Seongwu mặt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép búng cái trán sáng bóng của Jaehwan một cái, "Em có thể nhận thức một chút mình là Omega hay không? Nếu bọn họ là hai Alpha không có hảo ý, em sẽ sớm bị gặm ngay cả xương cũng không còn."

Jaehwan quệt quệt mũi, ánh mắt có chút chột dạ, "Nhưng là, em cảm thấy anh Minhyun, hai người bọn họ thật sự không tệ..."

"Anh Minhyun?" Seongwu nguy hiểm nheo mắt lại, "Em lúc nào cùng phó hội trưởng Hwang trở nên thân thiết như vậy?"

"Thì... bọn em bình thường đều dùng Kakaotalk liên lạc ấy."

Seongwu kinh ngạc trừng mắt, "Em lại cùng Alpha vụng trộm liên lạc sau lưng anh?!"

"Phi phi phi, cái gì vụng trộm liên lạc khó nghe như vậy." Jaehwan mặt không đỏ, thở mạnh nói bậy nói bạ. "Em đây là đang hết sức nỗ lực vì quan hệ hữu nghị giữa Omega và Alpha của chúng ta."

Seongwu bất đắc dĩ bĩu môi, muốn cố gắng thuyết phục Jaehwan một chút.

"Hai chúng ta tự đi không tốt sao?" Anh cũng thật muốn ra ngoài chơi một chút, nhưng nói muốn đồng hành cùng hai Alpha, trong lòng anh có chút bất an vô hình.

Jaehwan vẻ mặt đầy ghét bỏ, "Seongwu, đi ra ngoài chơi dĩ nhiên phải nhiều người mới vui chứ!"

Thấy Seongwu còn do dự, Jaehwan lập tức bổ sung một câu, "Hơn nữa, nơi trung tâm thành phố đó có rất nhiều người phức tạp, hai Omega chúng ta đi trên đường không phải thật nguy hiểm sao? Có hai Alpha ở đây, ít nhiều gì cũng có thể có tác dụng bảo vệ được một chút, anh nói xem."

... Nghe lại cũng có điểm hợp lý.

Jaehwan càng lúc càng quấy rầy, cuối cùng Seongwu vẫn gật đầu đáp ứng.

Vì vậy liền có diễn biến như cảnh tượng hôm nay.

Seongwu nghiêng đầu nhìn Daniel bên cạnh, che mũi lặng lẽ thở dài. Vì có quá nhiều mùi hương của Alpha, Seongwu đặc biệt phải che cả miệng cùng mũi từ lúc ra cửa, để đề phòng vạn nhất.

"Seongwu, anh có khỏe không?" Daniel cúi đầu hỏi.

"Không sao." Seongwu khoát khoát tay.

Bởi vì Seongwu có chút không chịu nổi trúc hương như vô tình hay cố ý tản ra từ Minhyun, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là kéo dài khoảng cách với Minhyun, lựa chọn đi cùng Daniel ở phía sau.

Không biết có phải do ảo giác của Seongwu hay không, anh luôn cảm thấy mùi hương trên người Daniel càng ngày càng nhạt. Nếu không phải lúc trước anh đã lĩnh giáo qua bạch xạ hương tản ra từ Daniel có biết bao tính xâm lược, anh cũng sắp cho Daniel là một Beta rồi đi.

Daniel hai tay đút trong túi, khóe miệng hơi mang theo nụ cười, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Nhìn Minhyun cùng Jaehwan trước mắt cười đùa, Seongwu có chút lúng túng ho khan một cái, định tìm đề tài nói chuyện.

"Cậu... Hôm nay tâm tình không tệ?"

"Ừ?" Không ngờ tới Seongwu sẽ chủ động mở miệng cùng mình nói chuyện, Daniel sững sốt một chút mới phản ứng được. "Đúng, đúng vậy! Hiếm khi có thể chạy ra ngoài chơi, mọi người cũng sẽ vui vẻ mà?"

Seongwu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, đúng vậy.

Đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng đường phố náo nhiệt, hiếm khi có thể hít thở không khí bên ngoài trường học, đối với thời kỳ thanh thiếu niên không thể kiềm chế vui thích của bọn họ mà nói, không thể chối được, việc này quả thật là khiến lòng người vô cùng vui thích.

"Này này, chúng ta đi xem phim có được không!" Jaehwan ở phía trước đột nhiên dừng bước, chỉ về phía trung tâm giải trí hưng phấn nói.

"Được đó được đó!" Daniel tiến lên trước, "Có một bộ phim tớ đã muốn xem từ lâu rồi!"

"Phim gì vậy?" Jaehwan hỏi.

"Xác Ướp phần 4!"

"Xác Ướp phần 4!"

Hai âm thanh rất ăn ý đồng thời vang lên, Daniel cùng Seongwu kinh ngạc cùng nhìn đối phương một cái, biểu tình ngốc lăng.

Jaehwan cười trộm, "Hai người thật ăn ý nha, xem phim cũng hoàn toàn giống nhau như vậy."

Seongwu lúng túng ho khan, lặng lẽ trợn mắt nhìn Jaehwan một cái. Jaehwan sờ mũi, nói "Em cùng anh Minhyun đi mua vé" xong, liền bỏ lại hai người đứng tại chỗ.

"Seongwu, anh cũng thích bộ phim này sao?" Daniel cười hì hì hỏi.

"... Ừ, cậu cũng vậy?" Seongwu do dự hỏi lại. Bộ phim này có nội dung rắc rối phức tạp, vị trí của từng nhân vật chính xác định cũng rất không rõ ràng, đa số khán giả sau khi xem xong bộ phim này đều cảm thấy có chút bực bội, doanh thu phòng vé và các nhà phê bình đánh giá phim không cao. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lần đầu tiên xem, Seongwu đã thích bộ phim này.

Đặc biệt là, nam chính đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, hấp dẫn nhất. Nam chính từ nhỏ bị một nhóm người bán ở chợ đen, sau đó làm người giúp việc cho hội lính đánh thuê, về sau trở thành một sát thủ nổi tiếng. Nội tâm anh ta rất kiên cường, không dễ dàng tin tưởng người khác, bất kể làm gì đều là một người độc lai độc vãng, mỗi nhiệm vụ đều tràn đầy mạo hiểm kích thích.

Seongwu nghĩ, có lẽ là bởi vì nội tâm của anh cũng khát vọng trở thành người kiên cường tự chủ giống như vai nam chính, cho nên mới có ý định tìm an ủi từ bộ phim này đi?

"Đúng vậy! Từ phần đầu tiên em đã vô cùng thích rồi." Daniel trả lời.

"Cậu cũng bắt đầu yêu thích từ phần 1?" Hiếm khi gặp được người có cùng chung sở thích, âm thanh Seongwu không khỏi có chút hưng phấn, dè đặt cao lãnh gì đó tạm thời để sang một bên, dẫu sao người có thể cùng anh thảo luận về bộ phim này quả thực rất ít.

"Đúng vậy, em thích nhất cảnh nam chính truy kích quân địch trên sa mạc!"

"Tôi hiểu! Khi tiếp viện của địch đã tới, tôi còn tưởng rằng nam chính đã xong rồi! Nhưng cuối cùng anh ta lại còn có thể phá vỡ vòng vây, một cú nổ lên đầu tướng lĩnh! Thật quá đẹp trai!"

Hai người vừa mở lời liền không dừng được, cho đến khi Seongwu kịp phản ứng, mới phát hiện anh đã hưng phấn nắm tay áo Daniel, cả người cơ hồ đều muốn dán lên người ta.

"Khụ..." Seongwu lúng túng buông tay ra. "Xin lỗi, chỉ là lần đầu tiên gặp được người cũng thích bộ phim này như vậy, cho nên tôi có chút hưng phấn..."

"Không sao, có thể cùng anh Seongwu có chung đề tài, em vui vẻ còn không kịp!" Daniel cười, mắt cũng híp thành một đường.

Seongwu còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Jaehwan cùng Minhyun mua xong vé xem phim trở về cắt đứt, "Phim đã sớm chiếu rồi, chúng ta vào đi thôi!"

Daniel gật đầu một cái, quay đầu hỏi Seongwu có muốn ăn gì hay không, Seongwu lắc đầu một cái, Daniel bảo anh đứng tại chỗ chờ cậu một chút, không quá mấy phút sao, Daniel trở lại, ôm hai hộp bỏng ngô trong tay, sau đó đem một hộp nhét vào trong ngực anh.

"Ừ?" Seongwu ngây người ôm bỏng ngô, còn không phản ứng kịp.

"Mời anh ăn." Daniel lầm bầm nói, trên gương mặt nhanh chóng lướt qua một tia đỏ ửng.

Seongwu trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không chọc phá tâm tư Daniel, chỉ là nhỏ giọng nói câu "Cám ơn", sau đó giống như đang che giấu điều gì vậy, vội vàng tách ra, đi nhanh vào rạp chiếu phim.

Seongwu cúi đầu, vuốt ngực, cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp không cách nào khống chế được.

Anh đây là thế nào vậy?

Mới vừa một khắc kia, anh lại cảm thấy Daniel mắc cỡ, có chút... đáng yêu.

Không phải anh bị điên rồi sao? Lại đối với Alpha sinh ra loại cảm giác này?

Không không không, nhất định là bởi anh hiếm có thể tìm được người cùng chung sở thích, cho nên mới khiến anh có loại ảo giác này.

Ừ, nhất định là như vậy, không sai.

Lúc xem phim, Seongwu phát hiện Daniel nếu không xoay đầu lại thì sẽ liếc trộm mình, khiến anh cả người đều vô cùng không được tự nhiên.

Vào lần thứ n Daniel liếc trộm, Seongwu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu đối mặt với ánh mắt cậu.

"Cậu đang làm gì vậy?" Sợ quấy rầy đến người khác, Seongwu dùng khẩu hình miệng.

"Seongwu, tại sao anh không ăn bỏng ngô em mua cho anh?" Daniel ủy khuất mong chờ hỏi ngược lại.

"..." Cậu nhìn tôi chằm chằm, tôi có thể ăn được sao? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Seongwu vẫn không nói ra, chẳng qua là đưa tay cầm mấy miếng bỏng ngô nhét vào trong miệng, làm qua loa lấy lệ.

Seongwu ăn một lần, Daniel liền thỏa mãn, lúc này mới quay đầu bắt đầu chuyên tâm xem phim.

Seongwu nhìn qua không khỏi có chút buồn cười, cậu ấy chính là vì muốn xác nhận anh có ăn bỏng ngô hay không, cho nên mới một mực liếc trộm anh sao?

Người này thật là kỳ quái.

Xem xong phim đi ra, Jaehwan liền bất mãn la hét, "Bộ phim này thật nhàm chán a, em xem không hiểu gì cả."

"Anh cũng không hiểu." Minhyun gật đầu đồng ý, hiếm khi phụ họa lời Jaehwan.

Hai người Daniel cùng Seongwu nhìn nhau một cái, đồng thời nhún nhún vai.

"Cho nên hai người các anh rốt cuộc tại sao lại thích bộ phim này như vậy?" Jaehwan không hiểu hỏi.

"Bởi vì nam chính đẹp trai!"

"Bởi vì nam chính đẹp trai!"

Lại là một lần nữa hai miệng đồng thanh, lần này, hai người cũng không nhịn được mà bật cười.

Jaehwan liếc mắt, "Coi như hai người chồng hát chồng khen hay, em không cùng hai người tranh cãi nữa."

Daniel nghe xong lập tức đỏ mặt, "Cái... cái gì chồng hát chồng khen hay, không, không phải!"

Seongwu nhìn Daniel hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, không thể nào có chuyện đó, không nên nói bậy nói bạ."

Anh không để ý biểu tình Daniel trong nháy mắt trầm xuống, Seongwu tiến lên hai bước, khoác vai Jaehwan, "Không còn sớm nữa, ký túc xá trường học còn có giờ giới nghiêm, tôi cùng Jaehwan đi về trước."

Nhìn theo bóng lưng xa dần của hai người, Daniel không che giấu được vẻ cực kỳ mất mát trên mặt, nặng nề thở dài.

Minhyun tiến lên an ủi vỗ vai Daniel một cái, "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng a."

"Ừ, em sẽ không bỏ cuộc."


Đáng lẽ chương này phải được post vào tối qua cơ (T^T) Nhưng mà mình vẫn đang mần vụ ficbook nên là hôm nay mới post được. Xin lỗi mọi người nha ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro