Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa hồ như vừa ngửi được mùi hoa chi tử, trong nháy mắt, Daniel liền từ chỗ ngồi nhảy ra.

"Anh ấy tới!"

Minhyun ngồi ở một bên không nghĩ ra, "Hả? Ai tới?"

"Seongwu!" Cún lớn vui mừng phe phẩy đuôi, rải chân chạy đến bên cửa sổ, ngó dáo dác về phía cổng trường.

Minhyun bán tín bán nghi đi theo Daniel tới bên cửa sổ, không mấy giây sau đã nhìn thấy Seongwu cùng Jaehwan từ cổng bước vào.

"Em làm sao biết cậu ấy tới?" Minhyun nhướn mày hỏi.

"Bởi vì em ngửi được mùi hương của anh Seongwu nha." Daniel nói chuyện như lẽ đương nhiên, chuyên chú nhìn chằm chằm bóng người ở cổng lớn, không để ý thấy Minhyun đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.

Minhyun dùng sức hít mấy hơi, nhưng chỉ ngửi được trúc hương của mình cùng bạch xạ hương nhàn nhạt trên người Daniel. Cho là mình có vấn đề, Minhyun kéo một tiểu cán sự trong hội sinh viên qua, hỏi cậu ta, "Cậu có ngửi được mùi hoa chi tử không?"

Tiểu cán sự nhíu lại mũi cố gắng ngửi một cái, xác định lắc đầu, "Không có."

Minhyun híp mắt, hoài nghi sát lại gần Daniel hỏi một lần nữa, "Em thật sự ngửi thấy mùi hương của Seongwu?"

"Đúng thế, rõ ràng như vậy mà anh không ngửi được sao?" Ánh mắt cún lớn vẫn nhìn chằm chằm Seongwu không buông, cho đến khi người nọ vào đến giảng đường đại học, Daniel mới chịu rời ra cửa sổ.

"Xa như vậy, ai có thể ngửi được? Hẳn là mũi của em quá nhạy bén đi, giống như cún nghiệp vụ ấy." Minhyun cười cười. "Hơn nữa còn chỉ đối với mùi hương của Seongwu mới có phản ứng, thật sự là hết thuốc cứu chữa."

Daniel quay đầu muốn phản bác, lúc này, cửa phòng họp bị mở ra, Daniel một giây sau liền đổi sang nụ cười xu nịnh, xoay người nghênh đón.

"Seongwu, anh tới rồi sao? Mau ngồi đi!" Cún lớn lấy lòng giúp kéo ra chiếc ghế bên người, chào hỏi bảo anh ngồi xuống.

Minhyun khinh bỉ liếc cậu một cái, ngồi xuống bên cạnh Jaehwan, nhỏ giọng lầm bầm, "Thấy sắc quên bạn..."

"Ừ? Anh Minhyun nói gì vậy?" Jaehwan không nghe rõ.

"A, không có gì." Minhyun khoát khoát tay. "Chuyên tâm họp đi."

Jaehwan chớp mắt, "Nga" một tiếng.

Trong lúc họp, Daniel sẽ không chút dấu vết dịch dịch ghế sang cạnh Seongwu, cho đến khi cả người cũng sắp dán lên anh mới ngưng lại, sau đó còn luôn cúi đầu cười trộm, giống như mèo trộm được thịt chim hoàng yến.

Seongwu đương nhiên nhận ra động tác nhỏ của Daniel, nhưng anh chỉ lẳng lặng để mặc, không vạch trần. Cũng không phải vì anh đã bắt đầu tiếp nhận Daniel, mà là bởi mùi hương trên người cậu không quá làm người khác để ý, khiến anh không tự chủ được muốn tiến thêm một bước xác nhận.

Seongwu lặng lẽ sát lại gần Daniel, ở cổ của cậu ngửi ngửi hai cái, sau đó lui ra, tốc độ nhanh chóng khiến người ngoài cũng không chú ý tới. Nhưng trong đó không có Daniel, mặc dù chỉ mấy giây ngắn ngủi, cậu vẫn cảm nhận được. Một khắc kia khi mùi hương của Seongwu sát lại gần, hơi thở ấm áp lướt trên da cậu, trong chốc lát, cậu cảm giác hô hấp cùng trái tim đập loạn không ngừng.

"Khụ, Seongwu, anh... anh đang làm gì vậy?" Daniel thấp giọng, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống hỏi.

Seongwu nhíu mày, "Kang hội trưởng, làm sao mỗi lần thấy cậu, mùi hương của cậu cũng càng ngày càng nhạt vậy?"

Anh đối với mùi hương của Alpha đặc biệt nhạy cảm, nhất là loại mùi hương mãnh liệt như Daniel, so với lần đầu gặp mặt, bây giờ dường như cậu đã giấu đi tất cả bạch xạ hương nồng nặc, tựa như một Alpha ngụy trang thành Beta.

Daniel vòng vo đảo tròng mắt, suy tư một chút mới mở miệng, "Bởi vì em là Alpha có tài năng thiên phú, đối với mùi hương có thể thành thạo thu vào hoặc phóng ra."

"...Cậu cho là tôi sẽ tin?" Seongwu lạnh lùng trợn mắt nhìn cậu một cái.

Đây không phải là đem anh thành trẻ nít mà đùa bỡn chứ? Lời nói dối kém chất lượng như vậy, ai sẽ tin đây?

Daniel cười hai tiếng, "Đùa thôi, gần đây em đi làm đánh giá thực lực Alpha, kết quả đã là cấp S rồi." Nói tới đây, vẻ mặt Daniel có chút dương dương đắc ý. "Cho nên chuyện thu lại mùi hương này đối với em mà nói thì chỉ là việc nhỏ."

Thật sự là như vậy?

Seongwu hoài nghi nheo mắt lại quan sát Daniel, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút chỗ không đúng, nhưng nhìn biểu cảm của Daniel, lại cảm thấy không giống như đang nói dối.

Không đợi Seongwu suy nghĩ xong, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, người mới đến vội vội vàng vàng nói, "Lớn chuyện rồi, nghe nói hiện giờ ở bên ngoài có một Alpha mất khống chế, làm hại một Omega bị thương!"

Daniel nghe xong thần sắc như thường, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, "Ở chỗ nào? Đưa tôi đi xem một chút!"

"Tôi cũng đi!" Seongwu đứng dậy thì bị Daniel ngăn lại.

"Anh đừng đi, nếu như Alpha đó đang phát tình thì đối với Omega các anh ngược lại không phải là chuyện tốt." Daniel dừng một chút, "Hơn nữa, anh sẽ không chịu được mùi hương."

Nồng độ pheromone mà Alpha đang trong thời kỳ phát tình tản ra gấp hai, ba lần so với bình thường, Seongwu sẽ không thể nào chịu được.

"Nhưng chuyện này cũng liên quan đến an nguy của Omega trong trường chúng tôi, là hội trưởng hội sinh viên trường S, tôi có tư cách đi." Seongwu cố chấp tiến lên đón ánh mắt Daniel.

Hai người giằng co không ngừng.

Cuối cùng vẫn là Minhyun đứng dậy giảng hòa, "Đừng tranh cãi nữa, chúng ta cùng đi, chuyện lớn như vậy, trước tiên đừng kéo dài thời gian, mau qua đó ngay."

Seongwu "ừ" một tiếng liền dẫn đầu đi ra ngoài trước, Daniel bất đắc dĩ than thở, cũng chỉ có thể bám sát theo anh.

May mắn là tình huống cũng không tệ như tưởng tượng, thời điểm bọn họ đến chỗ ấy, Alpha giống đực kia đã trấn định lại, một bên khác, cô gái là Omega tựa hồ chưa hoàng hồn, co người run lẩy bẩy.

Seongwu không chút do dự tiến lên hỏi cô gái Omega, "Em không sao chứ?"

"Ong, Ong hội trưởng, Alpha này, anh ta định cường bạo em!" Cô gái Omega vừa thấy Seongwu liền kéo chặt tay áo anh lại, khóc lớn tiếng tố cáo. "Nơi này thật đáng sợ, em không nên đi học ở chỗ này!"

"Em bình tĩnh lại một chút." Seongwu cố gắng trấn an cô bé, "Em cẩn thận kể lại chuyện gì đã xảy ra, có được không?"

"Em mới tan học, vừa đi ra khỏi giảng đường chưa được bao lâu thì nam sinh Alpha này liền nhào tới chỗ em..."

"Tôi không có!" Tên Alpha bị chỉ trích kia giùng giằng thoát khỏi giam cầm của người xung quanh, khó khăn mở miệng. "Là cô nàng này nhào lên trước, tôi bị ép buộc mà phát tình!"

"Ai tin anh a! Alpha các người cùng dã thú không khác biệt là bao, có Omega nào sẽ đần như vậy chủ động nhào tới chứ?!" Quần chúng là Omega vây quanh bắt đầu một trận lại một trận bùng nổ tiếng ồn, tất cả đều đang chỉ trích Alpha không đúng.

"Ong hội trưởng, lời tôi nói là sự thật, anh phải tin tôi!" Alpha đó có chút nóng nảy.

Seongwu mím môi, lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.

"Tất cả yên lặng cho tôi!"

Lúc này, Daniel vẫn luôn im lặng không lên tiếng, rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp vô hình có sức chấn động, khiến cả hiện trường đang huyên náo trong nháy mắt yên lặng.

Daniel xác nhận nam sinh Alpha cũng không đáng ngại xong, xoay người muốn nhìn qua cô gái Omega một chút, nhưng bị Seongwu nhẹ nhàng chặn lại, "Cậu là Alpha, đừng động vào em ấy."

Thân hình Daniel hơi cứng đờ, lúng túng thu tay về.

"Anh, em sẽ không làm cô ấy bị thương..."

"Cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi có ý này. Chỉ là em ấy mới vừa trải qua loại chuyện đó, tâm tình vẫn chưa ổn định, cho nên tôi cảm thấy tạm thời Alpha đừng đến gần em ấy sẽ tương đối thích hợp."

Mặc dù Seongwu mở miệng giải thích với cậu, nhưng những gì Daniel nghe được lại là một ý nghĩa khác.

Nhất định Seongwu đã nhận định rằng chuyện này là trách nhiệm của Alpha, cho nên mới bắt đầu bài xích cậu đến gần. Nhưng điều này cũng không thể trách Seongwu, anh là Omega, về tình về lý hẳn cũng nên đứng về phía Omega.

"Seongwu, hôm nay các anh trước hết đưa Omega này trở về, sắp xếp lại chuyện vừa phát sinh một chút, qua mấy ngày nữa chúng ta thảo luận lại nên xử lý như thế nào, có được không?" Daniel cúi đầu nói.

Seongwu không nhìn cậu, lạnh lùng đáp một câu, "Ừ, tôi đã biết."

Nhìn biểu tình của Seongwu, Daniel có chút hoảng loạn. Anh vốn đã có ấn tượng vô cùng không tốt với Alpha, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, chỉ sợ là bây giờ, chán ghét của Seongwu đối với Alpha lại càng nâng lên một tầng.

Daniel xoay người, kéo lại Seongwu đang muốn rời đi, "Anh, đừng nhanh chóng kết luận như vậy, bọn em nhất định sẽ nói rõ phương án tốt nhất cho các anh."

"Chỉ mong như vậy." Seongwu gạt tay Daniel ra, tựa như không muốn cùng cậu có tiếp xúc quá nhiều, dẫn Omega rời đi.

Daniel phiền não vò tóc một cái.

Ai, thật vất vả mới bắt đầu kéo khoảng với Seongwu gần một chút, lúc này lại trở về điểm xuất phát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro