Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Daniel trở lại, đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Seongwu, trong tay siết chặt chai thuốc lấy từ trong túi áo cậu.

Bí mật bị vạch trần, Daniel trong lúc nhất thời luống cuống, không biết nên biểu cảm như thế nào mới tốt.

"Đây là cái gì?" Seongwu quơ quơ cái chai trên tay hỏi.

Biết rõ giấu giếm cũng vô ích, Daniel cúi đầu xuống, dứt khoát thừa nhận.

"Thuốc ngăn mùi hương."

Seongwu sửng sốt, nghi vấn trước đây toàn bộ vào giờ khắc này được giải đáp.

Daniel có thể hoàn toàn che giấu mùi hương của mình, không phải vì cậu là Alpha trời phú gì đó, càng không phải bởi cậu đã được đánh giá là năng lực cấp S, mà bởi vì thuốc ngăn mùi hương.

"Cho nên em vừa dùng thời gian lâu như vậy, chính là đi mua cái này?"

"Vâng."

"Tại sao?"

"Bởi vì không phải Seongwu ghét mùi hương của Alpha sao?" Daniel nhìn có chút lo lắng bất an. "Cho nên ngụy trang thành Beta chính là biện pháp duy nhất để em có thể đến gần anh."

Seongwu phát hiện mình thế nhưng lại không thể nói ra bất kỳ lời phản bác nào.

Đúng là ban đầu anh đã vẽ ra một đường ranh giới giữa mình và Alpha, không cho phép bất kỳ một người nào trong số bọn họ đến gần. Nhưng anh lại không nghĩ rằng Daniel sẽ nguyện ý vì anh, đặc biệt đem mình ngụy trang thành một Beta, chỉ để có thể lại gần anh thêm một chút.

Người sẽ vì anh làm những điều này, cũng chỉ có mình Daniel.

Seongwu thở dài, "Em bị ngốc sao? Cho dù tác dụng phụ của thuốc ngăn mùi hương tuy nhỏ, nhưng thường xuyên sử dụng như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, chẳng lẽ em không biết?"

"Em biết." Daniel giống như con nít làm sai chuyện, đáng thương cúi đầu.

Seongwu không tức giận được, người thật lòng đối xử với anh như vậy, anh làm sao có thể nỡ tâm oán trách đây?

"Quên đi." Seongwu nói. "Sau này em cũng không cần dùng thuốc ngăn mùi hương này nữa."

"Vì... vì sao?" Daniel mở to đôi mắt nhỏ như hạt đậu, mặt tràn đầy vẻ không biết phải làm sao.

Chẳng, chẳng lẽ sau này Seongwu không tính qua lại với cậu nữa sao?

Nhìn biểu cảm của Daniel, Seongwu cũng biết cậu lại đang miên man suy nghĩ. Anh mím môi che giấu khóe miệng cười trộm, kéo Daniel qua, vòng tay ôm thắt lưng cậu, đem mặt vùi trong ngực cậu.

Bị cử chỉ thân mật của Seongwu bất ngờ làm cho cả kinh, cậu chợt sửng sốt một chút, hai tay Daniel cứng ngắc trên không trung, không biết nên để ở chỗ nào mới phải.

"Seongwu..."

"Daniel, anh thích em." Seongwu thấp giọng nói.

Lần này Daniel mới thật sự kinh ngạc, cả người ngốc tại chỗ.

"Mặc dù không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh vẫn muốn nói, anh thích em, cho nên tối hôm qua mới có thể nguyện ý để em tạm thời ký hiệu anh. Nếu như em không thích anh cũng không sao, dù sao cũng chỉ là tạm thời ký hiệu, qua mấy ngày thì sẽ biến mất, anh cũng sẽ không bắt em chịu trách nhiệm..." Seongwu càng nói càng tiêu cực, âm thanh cũng ngày càng nhỏ.

Daniel không nghe nổi nữa, chợt đưa tay đẩy Seongwu ra, vẻ mặt lúng túng lại mang theo chút không biết phải làm sao, "Anh, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Em làm sao có thể không thích anh?!"

Seongwu có chút ngẩn người, theo bản năng trả lời, trong giọng nói không tự chủ có chút ủy khuất, "Anh làm sao biết được! Em, gần đây thái độ của em với anh như gần như xa, đột ngột lạnh lùng, đột ngột ôn nhu..."

Seongwu nói như vậy, người áy náy lại là Daniel.

Daniel tiến lên ôm anh, "Anh, thật xin lỗi, trước kia là em không kiên quyết, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay nữa."

Daniel nói rất nghiêm túc, hai tay ôm Seongwu thật chặt, muốn qua cái ôm này truyền đạt sự chắc chắn của mình.

"Lúc trước em đột nhiên trốn tránh anh, thật ra là bởi em nghe được chuyện trước kia của anh từ Jaehwan."

"Cái gì?!" Seongwu kinh ngạc muốn đẩy cậu ra, nhưng Daniel không cho anh đẩy, ngược lại đem cánh tay ôm anh càng chặt hơn. "Jaehwan nói chuyện của anh với em?!"

"Đúng vậy." Daniel gật đầu một cái. "Sau khi nghe xong, em liền do dự. Em sợ em không có cách nào có thể tiến vào trái tim anh, em sợ em không có cách nào trở thành người có thể đưa anh ra khỏi bóng ma tâm lý, em sợ em có thể sẽ vô ý lại tổn thương anh một lần nữa, em sợ... Em không cách nào trở thành người có thể đứng bên cạnh anh."

"Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, em đã nghĩ thông suốt rồi. Dù không có cách nào tiến vào trái tim anh, em cũng vẫn sẽ cố gắng hết mình. Dù cuối cùng chỉ đổi lấy là sự từ chối của anh, nhưng ít nhất thì em cũng đã từng được đứng gần anh như vậy. Dù em không cách nào trở thành người có thể đứng bên cạnh anh, nhưng ít ra em còn có thể được nhìn thấy anh, bảo vệ anh, tuyệt sẽ không để anh bị tổn thương thêm một lần nào nữa, đây là lời hứa của em."

"Seongwu, em thích anh. Bây giờ thích, sau này cũng thích. Em chỉ muốn anh là Omega của em thôi."

Seongwu ngẩng đầu, nhìn sâu trong đôi mắt đen láy của Daniel.

Trong đôi mắt ấy bình tĩnh không một tia gợn sóng, tựa như những lời cậu đang nói là chuyện đương nhiên. Mà phản chiếu trong đôi mắt đó, đều chỉ có anh, không chứa những người khác nữa.

Seongwu đột nhiên mỉm cười.

Đúng vậy, anh còn hoài nghi gì nữa đây? Rõ ràng Daniel thật lòng thích anh như vậy mà. Anh có biết bao may mắn, mới có thể gặp được một Alpha mà trong mắt cậu chỉ có mình anh, một Alpha dành riêng cho anh.

"Daniel, anh thích em, chỉ có em mới có thể trở thành Alpha của anh." Seongwu nhắm mắt, mặc cho mình dựa vào cái ôm thật ấm áp trước mắt.

Daniel vui đến sắp bay lên, trong lòng đặc biệt kích động, nhưng vẫn mơ hồ có chút bất an, "Nhưng là, không phải anh ghét mùi hương của Alpha sao..."

Đây là điều mà Daniel để ý nhất, cậu không thể nào dùng thuốc ngăn mùi hương cả đời, nếu như Seongwu từ đầu đến cuối không cách nào tiếp nhận được mùi hương của Alpha, đối với hai người mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

"Bây giờ không sao rồi." Seongwu cười nói, "Tối hôm qua anh cũng có thể tiếp nhận em tạm thời ký hiệu, cho nên nếu là em, thì nhất định không sao."

"Nhưng là..." Đoán chừng hiệu quả của thuốc ngăn mùi hương sắp biến mất, Daniel tất nhiên phát giác biến hóa mùi hương của mình, bắt đầu có chút lúng túng bất an muốn đẩy Seongwu đang ôm trong ngực ra.

"Seongwu, em..."

"Đừng động." Seongwu ôm chặt cứng, không để cậu nhúc nhích.

Thuốc ngăn mùi hương mất đi hiệu lực trong nháy mắt, bạch xạ hương bị kiềm chế thật lâu nhất thời tản ra bên trong không gian chật hẹp của phòng bệnh, nồng nàn say đắm lòng người.

Vì để chứng minh lời nói của mình, cũng để chứng minh cho Daniel xem. Seongwu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, buông lỏng thân thể để bạch xạ hương tầng tầng lớp lớp vây quanh mùi hoa chi tử trên người mình. Thần kỳ là, trước đây cảm thấy chán ghét bạch xạ hương khó ngửi, giờ phút này chính nó đã mang lại cảm giác tràn đầy an toàn cho anh.

Seongwu vùi đầu vào ngực Daniel, tựa như nũng nịu tựa cọ cọ một cái, "Thích, thật là thơm."

Daniel kinh ngạc vui mừng mở lớn mắt, không ngừng hướng tới người trong ngực xác nhận.

"Seongwu, anh... anh thật sự có thể tiếp nhận mùi hương của Alpha sao? Anh không chán ghét sao? Sẽ không muốn ói sao?"

Đối với vấn đề của Daniel, Seongwu lắc đầu từng cái một.

"Anh không sao, thật đó."

Daniel không kiềm chế được khóe miệng luôn muốn giương lên, đem Seongwu đẩy ngã xuống giường, cái đầu xù lông không ngừng dụi dụi trên cổ anh, tựa như cún lớn không đợi kịp muốn hướng chủ nhân bày tỏ sự hưng phấn của mình.

Có lẽ là Daniel quá mức phấn khích, bạch xạ hương trong không khí không khống chế được, càng lúc càng nồng. Seongwu nhíu mày một cái, đột nhiên giùng giằng muốn thoát khỏi cái ôm của Daniel, sắc mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên đỏ ửng.

Daniel cho là Seongwu lại không thoải mái, vội vàng buông tay ra, mặt đầy vẻ không biết phải làm sao.

"Seongwu, anh không sao chứ? Em em em, em có phải nên cách anh xa một chút không?"

"Anh không sao." Seongwu nhỏ giọng nói, ngẩng đầu vờ giận dỗi, trừng mắt nhìn cậu. "Em hơi kiềm chế lại mùi hương của mình một chút đi, quá nồng rồi, không sao đều bị em biến thành có sao đấy..."

"A, em không chú ý..." Lúc này Daniel mới phản ứng được, lúng túng gãi gãi sau gáy, một bên vừa nói xin lỗi một bên thu hồi lại mùi hương bởi vì hưng phấn mà phát ra ngoài quá nồng.

Seongwu cười cười, tỏ ý anh không sao. Anh đưa tay kéo Daniel lại, để cậu dựa vào mình gần thêm một chút.

Daniel cúi người, thuận thế đem hai tay ôm bên người Seongwu, nhìn anh tha thiết. Hồi lâu, cậu cúi đầu nhắm mắt lại, dè dặt hôn lên môi Seongwu.

Có lẽ họ vẫn còn có chút nhút nhát, một chút bỡ ngỡ với nhau.

Nhưng tương lai của họ, giờ khắc này mới chính thức bắt đầu.

Họ còn có rất nhiều thời gian để từ từ làm quen với nhau, học cách yêu nhau nhiều hơn.


HOÀN


Vẫn còn phiên ngoại và ngoại truyện nữa nha ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro