Chương 12.1 - Sắc hoa anh đào chiếu rọi lòng tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết không?

Khi thích đó ~ giây phút quan trọng nhất là lúc con tim bị rung động. Nhưng đó là điều không thể đoán trước được đâu. Nếu không chịu bày tỏ hay làm đối phương cảm động thì tất cả sẽ dần nhạt nhòa hết.

Cho nên rất muốn nói với baby mèo nhỏ, hy vọng cậu biết được, trong khoảnh khắc nhìn thấy cậu thì con tim tớ đã rung động rồi.

Sáng sớm, bên trong nhà học vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Hoặc là trò chuyện về cuốn truyện tranh mới xuất bản ngày hôm qua, hoặc là cắm đầu cắm cổ làm cho xong bài tập. Giữa đủ thứ tiếng nói nháo nhào thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng gạo bài.

Ở cuối dãy hành lang hẹp dài, có một khung cửa sổ chấm đất cao hơn 3m, đối diện với cây anh đào trong rừng cây phía sau trường học. Từ tầng năm nhìn xuống phía dưới, một mảng lớn cánh hoa màu hồng phấn bị nước mưa thấm ướt, phủ lên một lớp sương dày.

Daniel đứng ở hành lang cao nhất, phất tay chào hỏi với người ở phía dưới cách cậu 10 bậc thang đang ôm trong tay quyển sách tiếng Pháp cổ tên 《THROUGH THE LOOKING-GLASS》

"Ái chà~ Chào buổi sáng thầy giáo bữa sáng! Hôm nay thầy là món nấm nhồi thịt băm à?"

Người bị Daniel gọi là thầy giáo bữa sáng là một cậu trai với gương mặt rất trẻ con, là sinh viên của trường sư phạm gần đó. Thỉnh thoảng sẽ cùng giáo sư sang bên đây để giảng dạy vài tiết văn hóa thường thức, coi như là thực tập. Nhớ đến ngày đầu tiên lính mới được nhậm chức, vừa mở cửa của lớp C ra thì đầu tóc đã bị trắng xóa một mảnh do hứng cả một xô phấn viết bảng đổ xuống ào ào. Mà thằng bé Kang Daniel vô liêm sỉ kia chính là đầu sỏ của trò này.

Không được mấy ngày thì từ hai chữ thầy giáo đã kéo dài ra thành – thầy giáo bánh bao – thầy giáo bữa sáng . . . lan truyền rần rần. Học trò rộng rãi hoạt bát đương nhiên là tốt, nhưng bởi vì gương mặt non choẹt của mình mà bị thằng bé bướng bỉnh nhất lớp 'bắt nạt' rồi, Yoon Ji Sung có chút khóc không ra nước mắt.

Tiểu samoyed mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, nhìn nhìn thời khóa biểu xong lại lục túi xách.

Trời ơi nguy rồi! Tối hôm qua do mải miết chơi game mà quơ cả đống tập sách nhét vào túi nên bỏ sót sách số học của tiết tiếp theo rồi.

Lập tức vọt tới lớp A ở hành lang bên kia, gọi Seong Wu ra.

"Nhưng mà tiết thứ hai của tớ cũng là số học đó~ Daniel học xong phải nhanh trả lại cho tớ", mèo nhỏ nắm chặt một góc quyển sách, dường như có chút không yên lòng khi giao nó cho samoyed liều lĩnh.

"Kekekeke~ baby mèo nhỏ nhớ tớ như vậy, tớ sẽ dùng thời gian nhanh nhất để chạy đến trước mặt cậu!"

Điều không phải. . . đang nhớ cậu mà. . . . . Mèo nhỏ mím môi, gương mặt bỗng nhiên nóng lên, samoyed hư hỏng len lén nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Seong Wu ở phía dưới quyển sách.  Thật đáng ghét. . . rõ ràng. . . . rất có thể bị mấy bạn học qua lại nhìn thấy mà (>/////<)

Daniel quả thật là một người nói được làm được, căn bản là không chịu đựng nối đến hết tiết đã. . . bỏ chạy tới!

Chỗ ngồi của Ongie gần hành lang, bên cạnh cửa sổ. Bạn học ngồi phía sau đột nhiên chọc vào lưng cậu. Seong Wu quay đầu nhìn lại, trên bệ cửa sổ bỗng nhô lên một cây nấm cuốn xoăn.

Bị tên kia hù dọa sợ chết khiếp, Niel. . . Niel sao cậu lại tới rồi.

Daniel ngồi xổm trên hành lang, độ cao của cửa sổ chỉ có thể để lộ ra một mái đầu cuốn xoăn mềm mại, Daniel vươn tay bám vào cửa sổ nhón lên một chút, hai mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Seong Wu. Lúc bốn mắt nhìn nhau, dường như phía sau lưng chó con có mọc đuôi, vui vẻ mà lắc qua lắc lại. Sau đó hà hơi lên mặt kính, vươn ngón tay lên cửa sổ vẽ bức tranh hình hai trái tim nho nhỏ cho Seong Wu.

Mèo nhỏ vội vàng chụp lấy sách vở che Daniel lại để người khác đừng phát hiện cậu ấy, kết quả là không cẩn thận mà cầm nhầm hộp bút, bút máy, thước đo rầm rầm lăn xuống đất. Giấu đầu hở đuôi thế này lại càng làm người khác chú ý rồi ||||| Đối mặt với ánh mắt của thầy giáo và các bạn trong lớp đồng loạt nhìn sang, mèo nhỏ mắc cỡ muốn chết luôn.

"Kang Daniel!"

"Có em!"

"Em đến đây làm chi!!", thầy giáo bánh bao muốn điên rồi: "Em học lớp nào hả ||| "

"Thầy ơi!" Daniel cũng không thèm nói dối nữa. Nếu lỡ bị phát hiện rồi thì làm tới luôn, thành thật mà bước vào lớp học, sau đó nhào tới ôm lấy thầy giáo: "Thầy ơi, giọng thầy giảng bài thật dễ nghe! Làm em cảm thấy vô cùng thân thiết~"

Bị khẽ vào tay nhưng samoyed vẫn không chịu buông tha:

"Thầy ơi, thầy xem thầy thiêu đốt chính mình để soi sáng cho chúng em, không hổ danh là người thầy kính yêu dẫn lối linh hồn cho em!"

Tôi khinh! Bánh bao hất chú chó con cao hơn mình cả nửa cái đầu ra, nhân tiện liếc nhìn Ong Seong Wu đang dùng laptop che mặt mình lại một cái.

Còn nói linh hồn sao! Tôi thấy cậu đã mất hồn rồi!

Các bạn học bên dưới bắt đầu cười thật to trước trò hề này, cũng may là lúc đó chuông tan học cũng reo lên inh ỏi.

Mèo nhỏ hoàn toàn tức giận rồi! Mãi đến buổi trưa cũng không thèm phản ứng chú chó con ngu xuẩn.

Chỉ cần đứng trong nhà học sẽ không thoát khoải nanh vuốt của samoyed. Cho nên vừa đến lúc nghỉ trưa, Seong Wu liền từ chối lời mời đến căng tin để ăn cơm của các bạn trong lớp, cầm lấy hộp cơm trưa nhỏ tự mình mang đến, chạy đến ổ mèo con ở góc động vật, ngồi trên đống cây cỏ đùa giỡn với mèo con.

Chú mèo lông cam trắng phỏng chừng đã lớn thêm một chút, có thể tranh bú với các anh chị rồi. Rõ ràng linh hoạt hơn lúc trước khá nhiều. Mấy móng vuốt nhỏ xíu chộp lấy quả phỉ chơi rất vui vẻ.

Ơ? Gần đây không có cây phỉ, tại sao trong lồng của góc động vật có không ít trái phỉ nhỉ?

Tiểu Ongie hiếu kỳ nên tìm kiếm khắp nơi. Phát hiện trên mặt đất ở ngoài lồng sắt được bày ra một chuỗi quả phỉ màu chocolate xiêu xiêu vẹo vẹo. Hình như kéo dài đến sâu trong rừng cây anh đào. Thật đáng yêu~ lẽ nào trong rừng cây có tiểu tinh linh sao? Mèo nhỏ thoáng cái bị hấp dẫn, ngơ ngác mà theo sự chỉ dẫn của trái phỉ, đi sâu vào rừng cây được lót một lớp cánh hoa màu hồng phấn dưới mặt đất.

Đi khoảng chừng 20-30m, số quả phỉ nhặt trên đường nhét đầy túi áo nhỏ của Ongie đến mức không còn chỗ chứa nữa. Nhìn về phía xa xa, ở dưới tàng cây anh đào thôn dã là một đống quả phỉ thật to.

Đến gần nhìn, không chỉ có quả phỉ và hạt dẻ rừng, còn có cả những quả dâu còn lá xanh. Cũng không thiếu những quả dại màu đỏ rực mà Seong Wu không biết tên.

Những cây anh đào rừng nở đầy những cụm hoa mềm mại, Seong Wu cảm thấy những tia nắng mặt trời đang luồn qua từng cành cây kẻ lá soi rọi xuống mặt đất.

Lúc ngẩng đầu lên, thấy Daniel đang ngồi trên nhánh cây, dùng một chiếc lá môn thật to đựng rất nhiều cánh hoa và những bông hoa nhỏ. Vung tay một cái, đem toàn bộ vẫy lên trên người, trên mái tóc ngắn của sweetheart tiểu Ongie.

Thì ra tiểu tinh linh trong rừng cây là Nielie.
———————————————
Mình hứa nếu mình trúng benefit được chụp ảnh với Ong mình sẽ đào hố mới cho các cậu nhảy vô =))))))  mình sẽ không lười up truyện nữa 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro