Chương 22.1 - Nụ hôn như phép thuật, cần cá ngân chiên và nước cốt chanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 chap luôn 🥺
----------------------

Mỗi một lần gặp nhau đều là một buổi yến tiệc hoa lệ, mèo nhỏ đang trong giai đoạn đáng yêu nhất thì bất ngờ gặp được một con samoyed yêu cậu tha thiết. Nhưng chậm rãi cũng có những động vật khác, hoặc thân thiện hoặc xấu xa xuất hiện trong cuộc sống của cậu.

Ở một đất nước kỳ dị hỗn loạn thế này, đứa bé kia gặp được người quan trọng, cũng không phải một mà là hai người. Không ai có thể biết trước động vật ăn cỏ chợt xuất hiện rồi biến mất hay là động vật ăn tạp làm bạn vài năm mới là người chủ chốt nhất.

Hai ngày 1 và 2 tháng 11 hàng năm là lễ hội của người chết ở Mexico.

Ngày lễ truyền thống này có nguồn gốc từ người Actez cổ trước khi thực dân Tây Ban Nha xâm lược, đến nay đã có hơn 3000 năm lịch sử. Rất giống với lễ Halloween của phương Tây, nhưng cũng không phải giống nhau hoàn toàn mà tràn đầy bản sắc văn hóa của thổ dân Châu Mỹ ở địa phương.

Người Actez tin tưởng 'Cái chết mới cho thấy được ý nghĩa tối cao của sinh mệnh', vì thế ngày lễ của người chết cũng không phải là một ngày đau khổ đầy áp lực, mà là một ngày lễ tràn đầy hoa tươi và vui cười. Người dân rải đầy những cánh hoa vạn thọ màu vàng khắp các nẻo đường trong thôn xóm và trấn nhỏ, buổi tối trước cửa nhà sẽ thắp lên đèn bí ngô có sắc cam ấm áp, soi sáng con đường để linh hồn của những đã khuất có thể theo hương thơm mà về nhà.

Người dân thường đặt các loại thức ăn và đồ chơi, đồ trang trí quanh bàn thờ, phía trên để một loại bánh mì hình xoắn ốc, tượng trưng cho việc sinh mệnh luân hồi. Dùng món súp ngô, chocolate, mứt trái cây và các loại bánh ngọt ngon miệng khác đón tiếp vong hồn trở về.

Thường vào các dịp lễ hội long trọng và nhộn nhịp như vậy, mọi người sẽ mặc các loại trang phục cosplay màu vỏ quýt, màu xanh nhạt, xanh đậm. . . đủ loại màu sắc tươi đẹp không gì sánh được, mặc sức chơi đùa. Buổi tối ở nghĩa trang công cộng sẽ dùng đàn ghi-ta gỗ khảy lên những bài ca tươi vui, đồng thời sẽ viết thêm một chuỗi "bài hát xương khô" cùng nhau pha trò. Lần đầu tiên Seong Wu tự mình tham gian lễ hội đó, vẫn cảm thấy hết sức kỳ diệu.

Vào đêm lễ, Seong Wu cùng ba bạn học theo giáo sư môn nghiên cứu dân tục học đi đến nơi tổ chức hoạt động cúng tế nổi tiếng nhất toàn quốc là thành phố Michoacán thuộc khu vực hồ Morelia.

Ánh trăng khuyết lơ lửng trên nền trời đêm, bọn họ theo chân dân bản xứ ngồi trên chiếc thuyền nhỏ được thắp một ánh nến, mang theo rất nhiều bông hoa và đồ cúng đi đến đảo Janitzio ở trung tâm hồ Patzcuaro.  Hòn đảo này theo tiếng địa phương có nghĩa là 'Nơi có mưa rơi', cư dân ở đây vẫn tiếp tục sử dụng cổ ngữ của thổ dân là tiếng Purépecha, hiện tại có rất nhiều du khách tranh nhau đi đến khu vực văn hóa nguyên thủy. Con đường quanh co vô cùng chật hẹp, mặt đường có chút gập ghềnh, hai bên đường những tấm ván gỗ và những căn lều nhựa là những gian hàng nhỏ đơn sơ rực rỡ muôn màu, thậm chí không có xe cộ qua lại.

Seong Wu ôm laptop, cầm một chiếc đèn bí ngô nhỏ, trước khi buổi diễn cúng tế bắt đầu thì một mình đi dạo xung quanh đảo. Con đường mòn trải đầy cánh hoa tỏa ra hương thơm làm say lòng người, cuối đường là một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại, xa xa hình như thấy được một căn lều bạt được bọc vải nhung màu tím đậm ở trên đỉnh.

Bước đến gần hơn nhìn xem một chút, trên đỉnh lều bạt có thêu một hình mặt trăng thật to và quỹ đạo của tinh tú, rèm cửa được làm từ những dây kim tuyến bện lại tạo thành những sợi tua dài. Mèo nhỏ rất hiếu kỳ mà đưa đầu vào nhìn quanh phía trong. Bên trong có một tấm thảm lông cừu in hoa văn Ba Tư màu đỏ sậm, nhưng không có một bóng người, chỉ có một chiếc bàn hình chữ nhật trải khăn nhung màu vàng được ánh sáng xanh chiếu rọi. Trên mặt bàn có một quả cầu thủy tinh và một đống bài nằm rải rác.

Trông rất giống những cửa hàng buôn bán quà lưu niệm bằng lông chim của thổ dân ở ven đường, có lẽ là để bầu không khí của lệ hội người chết thêm phần thần bí mới dựng nên một phòng bói toán ư?

Mèo nhỏ đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác được từ sau lưng bị đẩy một cái, đôi chân vốn không đứng vững nên loạng choạng mấy lần xong liền ngã vào trong lều.

"Seong Wu!", bên tai vang lên một giọng nói xa lạ, mang theo tiếu ý mà gọi tên cậu.

Seong Wu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia. Chẳng biết từ lúc nào có một người con trai ăn mặc quần áo và trang sức vô cùng khoa trương, cong chân ngồi lên mặt bàn ở phía trước nhìn cậu mỉm cười.

Cho dù là ở Mexico, cũng rất ít khi gặp được con trai trẻ tuổi làm thầy bói. Bộ lễ phục màu đen bằng nhung vừa vặn thân người, có những đường viền hoa màu vàng kim ở áo khoác bên ngoài. . .

Ố? Hoàn toàn không biết người đó nha~ Ngoẹo đầu nhỏ muốn nhớ lại.

Chàng trai có gạc nai trên đầu dường như rất hài lòng khi gặp được Seong Wu, vẫn dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp như trăng tròn nhìn cậu.

"Trên đầu anh. . .", giọng nói có chút ấp a ấp úng, bởi vì là người lạ, Seong Wu cảm thấy không có khả năng vừa gặp mặt đã nói mấy câu ly kỳ như 'Gạc nai trên đầu anh không phải trang sức, là đồ thật!'

Ji Sung cũng không thèm để ý, thoáng cái từ trên bàn nhảy xuống, kéo cánh tay Seong Wu: "Muốn sờ thử không?"

"Ặc. . . ."

Thấy đứa bé kia hình như bị hù dọa rồi, động tác cứng ngắc muốn chết luôn. Ji Sung bật cười ha ha ha ha, đưa tay vào trong ngọn lửa của đèn bí ngô mà Seong Wu mang đến, như làm phép thuật mà rút ra một xấp bài. Đưa tới trước mắt Seong Wu, bảo cậu tùy ý rút ra một lá bài mà mình thích.

"Cái kia. . . chỉ là đi ngang muốn xem một chút mà thôi, không phải muốn tìm thầy bói"

"Không sao đâu, cứ thử xem~"

Khuôn mặt Ji Sung sáp lại càng gần, mặt dù rất ưa nhìn, không mang theo chút uy hiếp nào, thế nhưng gần vậy cùng có chút quá trớn rồi.

"Nếu là Seong Wu, anh sẽ không thu tiền", chiều cao hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, dường như là chóp mũi gần chạm vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng quá mức gần gũi.

"Sao anh biết tôi là ai?"

"Cậu vẫn thích người kia?", Ji Sung lấy tay xòe bàn tay Seong Wu ra, biến thành mười ngón tay đan nhau nắm chặt, đồng thời lôi cậu ấy về phía mình.

"Cái gì?"

"Cậu vẫn thích Kang Daniel", khi hai cái trán đã chạm vào nhau thì nói ra một câu như vậy.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

"Không thể thích được, cậu biết đấy. . .", hơi nghiêng đầu một chút, mấy chữ 'không thể' trực tiếp dùng phương thức thì thầm truyền vào trong đầu Seong Wu.

"A, kiss anh một cái~", ôm chặt thắt lưng Seong Wu không cho cậu lui về phía sau, nói xong đôi môi gần đụng vào môi đối phương,

"Làm như vậy là có thể biết được tình yêu của cậu trong tương lai~"

"Không được~~!"

Đẩy thầy bói trước mặt ra, mèo nhỏ ôm lấy laptop rơi trên mặt thảm cấp tốc chạy đi.

Mèo nhỏ không thích động vật xa lạ đến gần, như vậy làm cậu rất không có cảm giác an toàn, coi như là nai hoang dã cũng không thể. Những chuyện như kiss nếu không phải người mà mình thích. . . thì không có ý nghĩa. Mới không cần dùng cái này đổi lấy tương lai hoàn toàn không thể tin tưởng.

Một mực cảm khái, này là xã hội gì a, lại có kẻ bán hàng rong giả danh lừa bịp như vậy.

Kinh tế đình trệ, mỗi dịp lễ hội đều có người dùng trăm phương nghìn kế để kiếm cơm. Cùng là người Châu Á. . . tuổi còn trẻ đã bày ra cách kiếm tiền không thể tha thứ thật đáng để cảnh báo.

Sau khi màn đêm buông xuống, hoạt động thờ cúng trên đảo được tổ chức đứng giờ. Bốn phía đều chật kín người, vừa múa vừa hát rất là náo nhiệt. Seong Wu cắn miếng bánh mì chocolate do bạn học đưa tới, Wow~ có nhân là kẹo hạnh nhân nữa nè! Đồ ngọt tuyệt đối là phép thuật có thể làm tâm trạng con người tốt hơn, mèo nhỏ và bạn bè cười cười nói nói, rất nhanh quên mất trải nghiệm quái lạ vừa rồi.

Thật sự, nếu quên mất sẽ tốt hơn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro