Some (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thì nhìn ánh mắt Jaehwan, Seongwu cũng biết cậu muốn nói gì.

Chính anh không phải không biết, tình cảm của mình đối với Daniel, sợ là đã sớm vượt qua giới hạn của bạn giường.

Anh là Xử Nữ, bất kể là trong công việc hay trong tình cảm, một khi nghiêm túc, anh nhất định sẽ làm mọi việc đến mức tốt nhất, vì đạt được mục tiêu mà liều mạng.

Cho nên anh đang đợi.

Chờ tới thời cơ tốt để tỏ tình với Daniel.

Trong khoảng thời gian này, anh một mực không để lại dấu vết khiến cho Daniel quen thuộc với sự tồn tại của mình, năm lần bảy lượt cùng cậu gây gổ cãi vã, đó căn bản chỉ là muốn chiếm được sự chú ý của cậu, mượn cớ ngủ lại nhà Daniel mới thật sự là bước đầu tiên của kế hoạch. Sau, Seongwu liền lấy thuận tiện làm lý do, đem từng đồ từng đồ của mình lấp đầy mỗi một xó xỉnh trong nhà Daniel, giống như một con mèo muốn chiếm làm của riêng, cường thế ghi rõ lãnh địa của mình.

Anh đang thử thăm dò phản ứng của Daniel, muốn nhìn một chút cậu đối với mình có dễ dàng tha thứ không, cuối cùng khoan dung có thể đạt đến trình độ nào.

Nhưng ngoài dự liệu của anh là, ở trước mặt anh, Daniel tựa hồ không ngừng hạ xuống ranh giới cuối cùng của cậu, không chỉ đối với anh dễ dàng tha thứ bằng mọi cách, còn để mặc cho anh tự do phóng khoáng càn quấy trước mắt cậu.

Việc này làm cho Seongwu có một chút xíu lòng tin, anh rất rõ ràng chính mình cũng không phải tình nhân duy nhất của Daniel, cũng không biết thái độ của Daniel đối với bạn giường đều như vậy, hay là chỉ đối với anh ôn nhu bá đạo như thế.

Là lúc nào, anh bắt đầu phát hiện mình thích Daniel?

Seongwu còn nhớ, khi đó vừa tròn một năm anh trở thành bạn giường cố định của Daniel. Ngày ấy, cũng đúng vào sinh nhật Seongwu.

Sáng sớm hôm ấy một cuộc gọi bất ngờ xuất hiện, quấy rầy cuối tuần tốt đẹp của Seongwu, trong điện thoại, Daniel nói muốn hẹn anh cùng đi xem phim.

Seongwu tựa hồ là ngây người mười mấy giây mới phản ứng được, "Em... Tại sao đột nhiên nghĩ đến xem phim?"

"Bớt nói nhảm đi, có đi hay không?"

"Anh có thể nói không đi sao?" Seongwu dụi đầu vào trong chăn buồn buồn nói một câu. "Ông chủ, xin hỏi, cùng em đi xem phim cũng là một trong những nghĩa vụ của bạn giường sao?"

"... Không phải."

"Vậy anh có thể đặc biệt xin tiền làm thêm giờ không? Nếu không thì tiền bồi thường tinh thần cũng có thể."

"... Im miệng, trong vòng 10 phút đi ra cho em."

Seongwu kêu rên một tiếng liền cam chịu số phận thức dậy thay quần áo, liều mình bồi ông chủ đi chơi.

Xuống lầu, Seongwu đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở góc phố xa xa. Dù sao vẫn là cấp trên của mình, Seongwu không dám lơ là, ba bước cũng bước thành hai chạy lên phía trước, mở cửa, lên xe, động tác làm liền một mạch.

Daniel vừa thấy anh, nhíu mày ngay lập tức.

"Tại sao anh mặc như vậy?"

Hôm nay Seongwu mặc trang phục đơn giản, cả người áo sơ mi thường cùng quần jean, như một con mèo nhỏ, trên lưng còn đeo balô có chút bị phai màu, giống như sinh viên nghèo vì kiếm học bổng mà phải bôn ba đi làm khắp nơi.

"Anh mặc thế nào?" Seongwu cúi đầu nhìn mình một lượt, anh cảm thấy rất bình thường mà?

... Không sao cả, chỉ là giống một sinh viên bị kim chủ bao dưỡng mà thôi. Daniel lặng lẽ đem những lời này nuốt về trong bụng.

"Chẳng lẽ chúng ta tới nơi cần phải ăn mặc sang trọng sao?" Đây là lý do duy nhất mà Seongwu có thể nghĩ tới.

"Không sao." Daniel lắc đầu một cái, dời tầm mắt bắt đầu chuyên tâm lái xe.

Tới rạp chiếu phim còn một đoạn đường, không chịu được an tĩnh, Seongwu không nhịn được lại mở miệng hỏi: "Này, mới vừa rồi ở trong điện thoại em vẫn chưa trả lời anh, tại sao đột nhiên muốn đi xem phim?"

Daniel yên lặng không nói.

Quen thuộc với tính im lìm của Daniel, thật ra thì Seongwu cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không hề mong sẽ đợi được Daniel trả lời anh. Thờ ơ nhún vai một cái, nhàm chán lại cầm điện thoại ra bắt đầu trượt, định giết thời gian một chút.

Ai ngờ, qua hồi lâu, bên trong xe yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói lúng túng lại mang theo chút không trôi chảy của Daniel.

"Hôm nay... không phải là sinh nhật anh sao?"

Seongwu ngẩn người, anh chưa từng nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Không, phải nói là, anh căn bản không có nghĩ đến Daniel sẽ nhớ sinh nhật mình, còn chủ động nói phải giúp anh chúc mừng.

Daniel ho khan mấy tiếng, giống như muốn che giấu không khí ngột ngạt hiện tại, mặt đầy vẻ giả bộ bình tĩnh giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Seongwu, mà Seongwu cũng không phản kháng, mặc cậu xoa đầu, cả người nhìn hơi ngốc.

"Cảm ơn em." Seongwu nói.

"Đừng khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng quá cảm kích em." Dứt lời, Daniel còn mạnh dạn hơn, vỗ vỗ đầu anh, động tác giống như khen thưởng trẻ con.

Vào lúc này Seongwu không nhịn được nữa, có chút tức giận đẩy tay cậu ra, "Nha, không biết lớn nhỏ, đừng quên anh vẫn là đàn anh hơn em một tuổi đấy."

Nhưng Daniel không biết, ở nơi cậu không nhìn thấy, Seongwu nhanh chóng cúi đầu, che giấu hai gò má hồng hồng, hai tay lặng lẽ đặt ở chỗ ngực trái, để trái tim đang không ngừng gia tốc vội vàng bình tĩnh lại.

Hỏng bét, Seongwu nghĩ.

Anh tựa hồ... vô tình vượt qua ranh giới của quan hệ pháo hữu đơn thuần mất rồi.

Bất quá cái này không thể trách anh.

Có trách thì phải trách Daniel đã khiến giới hạn ấy quá mức mơ hồ, cũng chưa từng ngăn cản anh ở đó dò xét, đôi lúc, Seongwu thậm chí còn cảm thấy Daniel có chút cử động cũng đã sớm vượt qua quan hệ bạn giường.

Một điểm này, anh tin tưởng Daniel đối với mình cũng không phải không có chút cảm giác nào.

Không phải chưa từng nghĩ muốn bày tỏ, nhưng luôn là lúc ngàn cân treo sợi tóc, lòng tự tin của anh lại dao động không ngừng.

Nhưng là, sau khi biết chuyện hôm ấy Daniel cho là anh cùng giám đốc bộ phận sáng tạo ra ngoài ăn cơm rồi nổi cơn ghen, Seongwu liền quyết định.

Anh muốn tỏ tình.

Mà anh có lòng tin, anh có thể có được câu trả lời mình mong muốn.

Seongwu đem lon bia chưa uống dùng sức nện trước mặt Daniel, mượn say mở miệng ——

"Này, Kang Daniel, chúng ta đánh cược đi."

"Đánh cược gì?" Daniel siết lon bia, có chút ngây ngẩn nhìn người trước mắt không nói một lời mà uống lại đột nhiên bắt đầu giở giọng say tí bỉ.

"Nếu như anh uống 10 lon bia nhưng không say, em phải đáp ứng một yêu cầu của anh."

"Yêu cầu gì?"

"Đáp ứng làm bạn trai anh."

Daniel đột nhiên không nói gì, Seongwu có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng yếu thế nhìn Daniel, cố ý muốn cậu nói ra một đáp án.

Hồi lâu, Daniel mới mở miệng: "Vậy nếu như anh say thì sao?"

"Vậy anh liền hy sinh một chút, làm bạn trai em."

Daniel bị chọc cười, "Không phải đều giống nhau sao? Anh đây là chơi xấu."

"Anh thề sẽ không đùa." Seongwu hào phóng thừa nhận. "Cho nên, em thế nào? Có muốn làm bạn trai anh không?"

Daniel nâng cằm Seongwu lên, âu yếm vuốt ve môi anh, nhẹ giọng nói ——

"Được."

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro