Some (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời từ cửa sổ trải vào trong phòng, vô tình chiếu rọi trên mặt Seongwu. Anh nhíu mày, mở ra đôi mắt buồn ngủ, theo bản năng muốn đưa tay tìm điện thoại trên đầu giường. Động người một cái, cảm giác đau nhức bên hông trong nháy mắt xuyên thấu qua mọi ngóc ngách tứ chi, lan ra toàn thân.

Seongwu trong lòng lặng lẽ thầm mắng một tiếng, muốn giơ tay lên xoa thắt lưng giảm bớt đau nhức, nhưng lại bị người phía sau hạn chế động tác.

Anh tức giận đẩy người phía sau đang ôm anh giam vào trong ngực một cái, muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng người phía sau cũng không theo ý, vừa đẩy ra một hồi, không đến một giây lại quấn tới.

Seongwu liếc mắt, lần nữa nằm xuống. Lần này, anh hít một hơi thật sâu, sử dụng khí lực toàn thân đem hai cánh tay của người kia giãy ra.

Động tác không hề nhỏ động khiến cho người phía sau ung dung tỉnh lại. Cậu bất mãn liếc mắt khoảng trống không ôm trong ngực, lại bất mãn liếc mắt người đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ của mình. Không đợi Seongwu kịp phản ứng, cậu lầu bầu tiến lên bao bọc thắt lưng Seongwu, tựa như cún con nũng nịu nói: "Còn sớm mà, ngủ một chút nữa đi..."

Seongwu không nói mà chỉ nhìn Daniel cử động ngây thơ trên giường như vậy, nghĩ thầm nếu như anh đem quay lại một màn này sau đó bán cho nội bộ công ty, tuyệt đối sẽ kiếm được lợi nhuận ngất trời.

Ai có thể nghĩ tới tổng tài cao cao tại thượng, anh minh uy vũ của bọn họ thật ra là một cún lớn ngây thơ thích nũng nịu quấn người như vậy chứ?

...

Cũng không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy qua bộ dáng này của cậu nhỉ?

Seongwu bị ý nghĩ của mình làm sợ hết hồn, sắc mặt phức tạp nhìn chòng chọc vẻ mặt say ngủ của Daniel một lúc lâu, ngay sau đó tựa như lấy lại tinh thần vội vàng đánh thức kẻ đang ỷ lại trên người mình.

"Kang tổng, tỉnh lại đi, không còn sớm nữa."

"... Mấy giờ rồi?" Cún lớn nào đó vẫn còn làm ổ, dụi đầu vào eo anh không chịu đứng lên.

"7 giờ rưỡi, 9 giờ hôm nay phải đến khu resort tuần tra nữa, mất ít thời gian mới có thể tới nơi đó, cho nên bây giờ cần bắt đầu chuẩn bị ngay."

Seongwu trong nháy mắt thay đổi khuôn mặt thành thư ký chuyên nghiệp, vô tình nhắc nhở lịch trình công việc của cấp trên nhà mình trong lát nữa.

"Muộn rồi, tôi vào nhà tắm của phòng khách trước để tiết kiệm thời gian, cậu mau chuẩn bị đi."

Seongwu nhặt áo sơ mi nhăn nhúm đã rách tả tơi, tùy ý khoác lên người, kéo ra hai tay còn đang quấn lấy của Daniel, không chút nào kiêng kỵ cả người trần truồng trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài.

Trong lòng Daniel mắng một tiếng "Thao", ngạc nhiên với dũng khí của Seongwu, mặc dù cậu chỉ ở một người không sai, nhưng loại chuyện cả người trần truồng đi ra ngoài này đại khái cũng chỉ có Seongwu mới làm được.

Cào cào đầu, Daniel lại nằm trên giường một hồi rồi mới cam nguyện vào trong phòng tắm, chờ cậu đi ra, Seongwu đã trang phục chỉnh chu, ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm.

Để Seongwu tới nhà cậu qua đêm là chuyện thường xuyên xảy ra, dưới sự cho phép của Daniel, Seongwu từ nhà cầm tới mấy bộ quần áo dự sẵn, thuận lợi có thể để anh trực tiếp đi làm, không cần phải cố ý về nhà để thay đồ.

Không thể phủ nhận, Seongwu mặc âu phục quả thật rất đẹp mắt. Anh vốn có ngũ quan sắc xảo, dáng vẻ giống tượng điêu khắc Hy Lạp, lông mi dài, xương quai hàm sắc nhọn tăng thêm một cỗ khí chất đàn ông, còn có ba nốt ruồi bên má trái tựa như ba chòm sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đầy sao, đẹp mắt tới mê người.

Ngay cả Daniel cũng không khỏi cảm thán trên đời này tại sao có thể có người đẹp mắt như vậy?

Khuôn mặt Seongwu có thể nói là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của thượng đế.

Trong một khoảnh khắc, Seongwu cau mày, đầu đầy dấu hỏi nhìn người cách đó không xa đang không giải thích được ngơ ngẩn nhìn mình chằm chằm.

Anh phát hiện dạo gần đây số lần Daniel ngẩn người nhìn anh chăm chú càng ngày càng nhiều.

Có phải do công việc quá bận rộn cho nên đầu trồng cây rồi không? Vậy cũng không được, chén cơm của anh còn phải dựa vào Daniel đó nha.

"Kang tổng, cậu chưa ăn điểm tâm sao? Chúng ta muộn rồi đó." Thấy Daniel không chút nào có ý định di chuyển, Seongwu đành phải không biết làm sao, lên tiếng nhắc nhở.

"Ừ? Nga."

Nhận ra mình thất thố, Daniel lúng túng ho khan, chỉnh lại cà vạt rồi đi tới trước bàn ăn kéo ra ghế bên cạnh Seongwu.

Ngồi xuống, Seongwu liền đem chiếc đĩa còn bốc hơi nóng đẩy tới trước mặt Daniel.

"Tôi chỉ biết làm trứng ốp la và bánh mỳ nướng thôi, không chê chứ."

Daniel lắc đầu, "Không sao."

Thấy cậu vùi đầu bắt đầu ăn, trái tim Seongwu đang treo lơ lửng mới lặng lẽ buông xuống, bắt đầu hướng Daniel báo cáo chi tiết hành trình một ngày.

"Chờ chút nữa tuần tra khu resort xong thì phải chạy về công ty tham gia cuộc họp hội đồng quản trị vào buổi chiều một chút, sau đó 3 giờ cùng Hwang tổng của tập đoàn XX thảo luận chuyện liên quan tới hợp đồng hợp tác, cuối cùng là Stella mới vừa nhắn tin cho tôi nói công ty có vài văn kiện khẩn cấp đang chờ cậu ký tên, đã nhờ người đặt trên bàn, nhắc cậu nhớ phải xem qua."

"... Stella?" Daniel ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.

Seongwu dừng lại một chút, "Nga, là giám đốc bộ phận sáng tạo."

"Anh rất quen thuộc với cô ấy sao?"

"Khá tốt, trước đây vì nói chuyện hợp đồng nên cũng đã cùng cô ấy đi gặp khách hàng vài lần."

Daniel liếc anh một cái, "Cho nên anh thích cô ấy?"

"A?" Seongwu mặt đầy vẻ không giải thích được, đề tài tại sao đột nhiên kéo tới nơi nào rồi?

Daniel "hừ" một tiếng, chọc vỡ trứng ốp la, "Lần sau ăn cơm không muốn nói chuyện công tác, phiền."

Seongwu nhất thời cứng họng.

Bình thường ở công ty Daniel luôn nói anh khi làm việc không đứng đắn, bây giờ anh thật vất vả mới đứng đắn một lần, cậu lại ngại phiền.

Tổng tài thật đúng con mẹ nó khó hầu hạ.

"Đi thôi, sắp tới giờ rồi." Daniel đột nhiên mất đi kiên nhẫn, vội vàng ăn vài miếng liền xốc áo khoác lên rồi bước đi.

Nước trái cây Seongwu uống được một nửa liền vội vàng buông xuống, ngẩn người nhìn cửa trước mắt "phanh" một tiếng bị cậu dùng lực đóng lại.

Đột nhiên Daniel đây là thế nào...?

Chẳng lẽ ăn phải thuốc nổ sao?

***

Không biết có phải ảo giác của Seongwu hay không, anh luôn cảm thấy mấy ngày nay Daniel thập phần quái dị, hơn nữa tính khí đặc biệt xấu, hơi xảy ra chút gì đó thôi đều có thể không may mà rước lấy một trận mắng mỏ, khiến bầu không khí của công ty gần đây trầm xuống, ai cũng nơm nớp lo sợ, rất sợ mình sơ ý một chút sẽ đụng phải Daniel nóng nảy.

Giờ phút này, Seongwu ôm văn kiện đứng trước bàn làm việc chờ cậu ký tên xong, ngẩng đầu lặng lẽ liếc anh một cái.

Gương mặt Daniel căng cứng lật xem văn kiện, chỉ hận không thể đem ba chữ "tôi mất hứng" viết lên trên mặt.

Seongwu nhíu mày suy nghĩ một chút, mình gần đây hẳn không có làm chuyện gì chọc tới cậu chứ? Anh vẫn luôn đúng giờ quẹt thẻ đi làm, công việc cũng xử lý hoàn mỹ không thiếu sót, chỉ cần Daniel buổi tối nhắn một tin, anh cũng sẽ call theo mà đến.

Trần đời này có nơi nào tìm được thư ký kiêm bạn giường tận tình giống anh như vậy không?

Chẳng lẽ chuyện trong nhà?

Chỉ một giây, Seongwu liền phủ định giả thiết này.

Điều này không thể nào, người nhà Daniel anh cũng đã gặp qua mấy lần, tình cảm lại sống chung hòa hợp, muốn xảy ra chuyện ồn ào cũng khó. Hơn nữa nếu Kang gia đã xảy ra chuyện gì, anh thân là thư ký không thể không nhận được bất kỳ tin tức nào.

Chính xác mà nói, Daniel biến thành "tốt" như vậy dường như là kể từ ngày hôm đó anh và cậu cùng trở về sau khi tuần tra khu resort...

Ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao một chút ấn tượng anh cũng không có nhỉ?

Seongwu bách tư bất đắc kỳ giải (3), muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, cũng không biết nên dùng thân phận gì tới hỏi.

(3) Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.

Thư ký?

Chuyện riêng của tổng tài hình như không có trong phạm vi quản lý của mình.

Bạn giường?

Cùng lên giường, không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương là quy tắc thiết yếu giữa bạn giường.

Ai, làm người thật khó.

Lúc này, Daniel đã ký xong văn kiện, Seongwu nhanh nhẹn nhận lấy, nói câu "Không có chuyện gì tôi liền đi ra ngoài trước" xong, liền xoay người ra khỏi cửa.

Sau cửa, Seongwu lắc đầu, đem ưu tư mà mình quá để ý quăng ra ngoài.

Sách, quản được cậu ta chắc.

Daniel có cao hứng hay không, tâm tình tốt hay không tốt, có liên quan gì tới anh?

Thật vất vả mới chịu đựng được đến thời gian nghỉ trưa, đương nhiên là lấp no bụng trước mới là điều quan trọng hơn rồi! Nghĩ tới điều này, Seongwu móc điện thoại từ trong túi ra, thuần thục nhập vào một chuỗi dãy số đã nhớ kỹ, thuộc làu làu gọi đi.

"Này, Jaehwan, ở chỗ nào? Cút tới bồi anh ăn cơm."

Không đợi người ở đầu bên kia trả lời, Seongwu liền tự mình cúp điện thoại, tâm tình vô cùng tốt huýt sáo thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, nào ngờ mọi cử động của mình đều rơi vào trong mắt của người nào đó đang ngồi trong phòng làm việc của tổng tài.

Daniel mím chặt môi, nhìn dáng vẻ Seongwu tươi cười, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa vô danh. Cậu cũng không biết loại tâm tình này từ đâu tới, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Seongwu có lẽ sẽ cùng giám đốc bộ phận sáng tạo đó, hai người cùng nhau ăn cơm thật vui vẻ, cậu liền bực dọc khó chịu.

Chẳng qua là ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải vui vẻ như vậy không?

Tại sao thời điểm cùng cậu ăn cơm, Seongwu không lộ ra nụ cười rạng rỡ như vậy?

Seongwu hoàn toàn không hiểu tâm tư của vị đại tổng tài nào đó, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng nhìn thực đơn muốn ăn cái gì, trong điện thoại vừa rồi là Kim Jaehwan, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuổi tác tương tự, bố mẹ cũng đều là bạn tốt, theo tự nhiên mà trở nên thân thiết hơn, có thể nói là đôi bạn nối khố cùng nhau lớn lên.

Vừa vặn ban nhạc của Jaehwan gần đây lưu động đến thành phố Seongwu công tác biểu diễn, liền thừa dịp lúc rảnh rỗi cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Tính từ lúc mùa xuân về nhà ăn tết tới nay, cũng gần nửa năm họ không gặp mặt.

"Nha, Jaehwan, làm sao mới mấy tháng không thấy mà em giống như lại mập lên vậy?" Seongwu giơ tay, không khách khí chút nào nhéo nhéo hai má tròn tròn của Jaehwan.

Jaehwan nghe xong liền mất hứng, thở hổn hển đẩy tay Seongwu ra, "Đi đi đi, buông tay anh ra! Em mới không mập nhé! Má bánh bao thiên sinh lệ chất (4) là trân bảo, fan hâm mộ đều rất thích."

(4) Thiên sinh lệ chất: Trời sinh.

Dứt lời, Jaehwan còn tự mình hài lòng phất tóc trước trán.

"Bệnh thần kinh." Seongwu ghét bỏ liếc cậu một cái, cúi đầu uống vào một hớp lớn súp mỳ pasta Ý.

Jaehwan nhíu mi, cũng không giận, chỉ cầm nước ép cà rốt trong tay mặt đầy bát quái sát lại gần Seongwu.

"Này này, Seongwu, mấy ngày trước chuyện anh cùng em nói trong điện thoại là sự thật sao? Anh thật sự cùng ông chủ làm rồi?"

Seongwu cau mày, tựa hồ không hài lòng lắm về cách dùng từ quá cẩu thả của Jaehwan, "Em không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao?"

"Vậy em nên nói thế nào đây? Xin Ong đại thần hãy khai sáng giúp."

"Bạn giường, pháo hữu, bạn tình, muốn gọi sao thì gọi."

Jaehwan yên lặng, dùng những từ này thật sự sẽ tốt hơn sao? Chẳng lẽ đều không phải thô tục giống nhau?

"Chuyện anh cùng ông chủ anh... đã bao lâu rồi?" Cuối cùng Jaehwan quyết định nói rõ hơn về mối quan hệ không rõ ràng của hai người.

"Ba năm rồi sao?"

Nghe vậy, nước ép cà rốt trong miệng Jaehwan thiếu chút nữa phun ra ngoài, "Ba... Ba năm?! Vậy tại sao bây giờ anh mới nói cho em?!"

Seongwu quái dị liếc cậu một cái, "Anh cùng ai lên giường chẳng lẽ còn phải báo cáo với em?"

Mấy ngày trước trong điện thoại cũng là bởi vì Seongwu vô tình nói lỡ miệng mới có thể dứt khoát cùng Jaehwan thẳng thắn, bằng không có ai sẽ nhàm chán ăn no, không có chuyện gì làm, đi khắp nơi rêu rao cùng người khác chuyện mình cùng ông chủ cuốn ga trải giường như vậy?

"Không phải, nhưng em là bạn thân nhất của anh nha! Chuyện trọng đại như vậy, anh lại giấu em ba năm?!"

Jaehwan cảm giác thuyền giấy đại diện cho sự hữu nghị giữa bọn họ trong nháy mắt liền bị lật.

"Vậy em có muốn anh liệt kê một danh sách những đàn ông đã cùng anh trải giường không?" Seongwu trơ tráo cười nói.

"Anh đừng nghĩ muốn cùng em nói sang chuyện khác." Jaehwan nghiêm túc khoát khoát tay. "Hai người tại sao lại làm?"

Seongwu "ngô" một tiếng, giống như đang rất nghiêm túc suy tư.

"Thật ra thì cũng không có nguyên nhân khác gì, cảm giác phù hợp rồi, nên cương lên thôi."

"Vậy hai người còn định kéo dài quan hệ như vậy bao lâu?"

"Không biết, chờ cậu ta chán, hoặc là anh chán mới ngưng đi." Seongwu không thèm để ý nhún nhún vai.

Vẻ mặt Jaehwan quái dị nhìn bạn tốt trước mắt, không biết mình có nên nhắc nhở Seongwu hay không, theo lẽ thường mà nói, bạn giường bình thường sẽ không duy trì quan hệ cố định ba năm trở lên, trừ khi... hai người bọn họ thích nhau.

Huống chi, cậu quen Seongwu nhiều năm như vậy, tính cách Seongwu thế nào cậu còn không biết sao? Nếu không phải là có tình cảm, anh sẽ không để mặc mình sa vào một chuyện quá dài. Jaehwan suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định mở miệng sẽ tốt hơn. So với Seongwu hậu tri hậu giác phát hiện, ngược lại không sớm hơn một chút để anh tự minh bạch tâm tư mình.

"Seongwu, anh nghe em này..."

Lời còn chưa nói hết, Jaehwan liền bị một tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

Di động của Seongwu chỉ cài đặt tiếng chuông đặc biệt cho một người, giờ phút này điện thoại gọi tới, không phải Daniel thì còn là ai?

Seongwu không dấu vết nhíu mày một cái, xoắn xuýt mấy giây mới nhận điện thoại.

"Alô?"

"..."

"Ăn cơm."

"..."

"Kang tổng, xin cho tôi nhắc nhở cậu, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa."

"..."

"A? Hwang tổng? Hội nghị kia không phải tôi đã an bài cho cậu vào 3 giờ chiều rồi sao?"

"..."

"Tại sao thay đổi hội nghị sớm hơn mà không báo cho tôi?"

"..."

"Vậy cậu nói người thông báo cho cậu là ai, tôi tự mình gọi điện thoại để xác nhận một chút."

"..."

"A?! Cậu có nói đạo lý hay không...!"

Âm thanh Seongwu dừng lại, không thể tin mình vừa bị cắt ngang điện thoại.

Jaehwan trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, cậu dám cam đoan, cậu biết Seongwu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Seongwu kích động thế này. Trong ấn tượng của cậu, Seongwu vẫn luôn tỉnh táo tự biết kiềm chế, thỉnh thoảng trước mặt người quen mới có thể lộ ra một mặt thoải mái có chút điên cuồng, dáng vẻ gắt gao mới vừa rồi của anh như vậy...

Hiếm thấy.

Thật hiếm thấy.

Jaehwan thu hồi nhiên ánh mắt, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Sao vậy?"

Seongwu nhíu chân mày đẹp mắt, gửi tin nhắn đi, tức giận đem di động vứt xuống một góc bàn.

"Còn không phải là Daniel bị bệnh thần kinh kia sao, nói hội nghị diễn ra sớm hơn gì đó, bây giờ bắt phải tới công ty đối phương, nói anh nhanh đi về."

"Chuyện làm ăn cũng không có biện pháp a, anh làm gì tức giận như vậy?"

"Cậu ta nói nếu đến trễ thì khấu trừ tiền lương của anh!" Seongwu mặt đầy căm phẫn.

"Phốc ——" nhận được ánh mắt cảnh cáo của Seongwu, Jaehwan cố gắng đè xuống khóe miệng nhịn cười, "Vậy anh còn không mau trở về đi? Bị trừ tiền lương thì không tốt đâu."

Không nhìn ra Daniel này còn thật lợi hại nha? Còn có thể sờ được rõ xương sườn của Seongwu.

"Có quỷ mới hầu hạ được." Seongwu cúi đầu tiếp tục thổi phù phù ăn mì. "Anh mới vừa nhắn tin cho cậu ta, muốn đi thì tự mình đi, bảo cậu ta tự mình tới đón anh, anh mới không nghe theo nhé."

Lần này Jaehwan thật hết nói nổi.

Cậu sống đến giờ phút này thật đúng là chưa từng thấy qua thư ký nào lại dám phạm thượng như Seongwu, công khai không vâng lời ông chủ cũng được đi, còn hạ lời nói ông chủ tự mình tới đón anh? Nếu như cậu là lão bản, đã sớm đem Seongwu đuổi ra khỏi cửa rồi, làm gì còn có thể lưu anh lại tới hôm nay chứ?

Trong chốc lát, điện thoại Seongwu lại vang lên, là tiếng chuông quen thuộc. Anh chỉ liếc mắt một cái, tắt, cùng Jaehwan nói câu "Anh đi" xong, liền vội vã cầm áo khoác treo trên ghế rồi đi ra ngoài.

Jaehwan gật đầu, vẫy tay anh, nhìn Seongwu nhanh chóng chui vào trong chiếc Porsche màu đen ngoài cửa, sắc mặt người ngồi ở chỗ cầm lái không tốt chút nào, xoay đầu lại nói với anh vài lời. Chỉ thấy Seongwu không giải thích được liếc cậu ta một cái, đáp lại mấy câu, cuối cùng còn hướng phòng ăn chỉ chỉ.

Thấy người ở chỗ cầm lái nhìn sang phía cậu, Jaehwan không ngừng bận rộn treo lên nụ cười hữu hảo, lễ phép phất phất tay, coi như chào hỏi.

Đột nhiên, vẻ mặt người ở chỗ cầm lái trong nháy mắt khôi phục lại ánh mặt trời rực rỡ, khói mù trên mặt mới vừa rồi ồ một cái liền tan ra, khóe miệng không cầm được giương lên, nở nụ cười có chút đắc ý, tâm tình tốt cũng viết rõ trên mặt, nhìn Jaehwan đầu óc đang mơ hồ.

Tốc độ trở mặt của người này làm sao còn nhanh hơn cả lật sách vậy?

Một giây kế tiếp, cậu ta đột nhiên vươn người qua chỗ ngồi kế bên tài xế, Seongwu co người lên, cảnh giác nhìn cậu một cái, ánh mắt tựa như đang hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Người ngồi chỗ cầm lái vẽ ra một nụ cười, cúi người hôn lên khóe môi Seongwu một cái, đưa tay giúp anh cài chắc dây an toàn.

Nhìn thấy một màn này, nước ép cà rốt của Jaehwan trong nháy mắt mắc kẹt trong cổ họng thiếu chút nữa đem cậu sặc chết.

Uy uy uy, anh chắc chắn đây là pháo hữu, không phải bạn trai?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro