Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua sinh nhật Kang Daniel, quan hệ giữa Mina và Kang Daniel càng tốt hơn.

Lúc đi học, hầu như trong mỗi giờ học Mina đều tìm tới Kang Daniel, hoặc là nói chuyện, hoặc là hỏi một số vấn đề. Những lúc như thế này Ong Seong Wu cũng không biết nên làm như thế nào, có lẽ là giả vờ không thèm để ý, hoặc cố ý đi chỗ khác, để Mina ngồi ở chỗ của mình.

Ong Seong Wu rất rầu rĩ. Cậu không biết đối mặt với Kang Daniel như thế nào. Rõ ràng đã tự nói với chính mình không thể tiếp tục thích nữa, nhưng lại không thể khống chế được trái tim mình.

Cậu suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định một việc.

Một buổi sáng nọ, lúc Ong Seong Wu quay lại lớp học, đi ngang qua chỗ ngồi của Mina thì dừng lại.

" Mina."

" Hả? " Mina đang mệt mỏi rã rời nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy là Ong Seong Wu liền hỏi, " Sao thế? "

Ong Seong Wu cúi thấp người, nhỏ giọng nói: " Chúng ta đổi chỗ ngồi đi! "

" Đổi chỗ ngồi?! " Mina bị ý nghĩ này của Ong Seong Wu làm hoảng sợ, " Sao đột nhiên lại muốn đổi chỗ ngồi cùng tớ? "

" Cậu và Daniel ngồi chung đó." Ong Seong Wu cười, " Nhưng mà cái tên kia rất đáng ghét, cậu và cậu ta ngồi chung một bàn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

" Seong Wu cậu.... Nhưng mà, lão sư có đồng ý không? "

" Yên tâm đi. Tớ sẽ nói với lão sư là tớ bị cận muốn ngồi dãy trước, nhưng các bạn học hàng trước chỉ có cậu đồng ý đổi chỗ với tớ, lão sư sẽ không suy nghĩ nhiều."

" Nhưng...."

" Cứ như vậy nhé." Ong Seong Wu không đợi Mina nói thêm đã đi về chỗ ngồi của mình.

Ong Seong Wu vừa ngồi xuống, Kang Daniel đã bu lại, " Seong Wu, cậu và Mina vừa nói gì thế? "

" Không có gì. Sao vậy, tớ cùng cậu ấy thân cận một tí mà cậu đã mất hứng? " Ong Seong Wu trêu ghẹo nói.

" Dĩ nhiên là không phải! " Kang Daniel trợn to hai mắt lớn tiếng nói.

Ong Seong Wu nhìn anh một cái, rồi không để ý tới anh nữa,vội vàn cúi đầu. Kang Daniel thấy Ong Seong Wu không để ý tới mình, bĩu môi, cũng lấy sách ra bắt đầu đọc sách.

Một lát sau, lại nghe thấy Ong Seong Wu thở dài, nói: " Tớ muốn đổi chỗ ngồi với Mina."

Kang Daniel sửng sốt, mắt nháy nháy, quay đầu sang: " Cậu nói cái gì? "

" Tớ muốn đổi chỗ ngồi với Mina." Ong Seong Wu lặp lại lời vừa nói.

" Tự nhiên sao lại đổi chỗ ngồi?! Cậu không muốn ngồi cùng tớ nữa?! "

" Ừ, ngồi cùng bàn với cậu lâu rồi, chán ngắt." Ong Seong Wu quay sang cười cười với Kang Daniel.

" Cái gì mà chán ngắt?! " Kang Daniel nóng nảy, nắm cổ tay Ong Seong Wu, hoàn toàn quên mất chuyện tự học, lớn tiếng nói: " Ong Seong Wu cậu lặp lại lần nữa xem?! "

Phòng học vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên bị thanh âm này quấy nhiễu, các học sinh sôi nổi ánh mắt nhìn về phía Kang Daniel và Ong Seong Wu. Lúc này lớp trưởng không vui nói, " Kang Daniel! Giờ tự học cậu lớn tiếng hô gọi cái gì! "

Ong Seong Wu vội vàng xin lỗi: " Xin lỗi xin lỗi, chúng tớ đang đùa nhau thôi, sẽ không thế nữa." sau đó lại hạ giọng nói với Kang Daniel: " Cậu làm gì thế! Tớ đùa thôi! "

" Ai cho cậu đùa như thế hả! Về sau đừng nói như vậy nữa! "

" Được được không nói không nói, từ lúc nào mà trái tim cậu như thủy tinh vậy? "
<玻璃心/thủy tinh tâm>: là một loại ngôn ngữ mạng, ý muốn nói là trái tim mong manh như là thủy tinh, dễ vỡ, dùng để nói lên việc đối phương nói hoặc có hành động làm tổn thương mình, cũng có thể dùng để nói tới những người dễ mềm lòng, dễ đồng cảm với số phận của người khác, không tự chủ được sẽ đau khổ hoặc khóc.

" Còn không phải là bởi vì để ý cậu sao." Kang Daniel quay mặt đi, tự mình hờn dỗi.

" Xin lỗi nhé... Tớ chỉ nói vậy thôi...." Ong Seong Wu ủy khuất kéo kéo ống tay áo anh.

" Ừ." Kang Daniel quay lại sờ đầu Ong Seong Wu, " Tha thứ cho cậu."

Nhưng mà Ong Seong Wu vẫn cùng Mina đổi chỗ ngồi.

Kang Daniel cho rằng chuyện đổi chỗ ngồi Ong Seong Wu chỉ nói đùa, cho đến khi Mina ngồi cạnh mình thì mới biết là không phải.

Ong Seong Wu đã dọn dẹp đồ đạc của mình xong, dọn đến chỗ ngồi của Mina.

" Cần giúp không? " Người còn cùng bàn là người con trai như ánh mặt trời.

" Không cần đâu, cảm ơn." Ong Seong Wu lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó sắp xếp lại sách và đồ dùng.

" Tớ là Yoon Ji Sung. Rất vui có thể ngồi cùng bàn với cậu. Ong quân tử."

".... Ong quân tử? " Ong Seong Wu như bị sét đánh khi nghe được xưng hô kỳ quái này, không hiểu nhìn Yoon Ji Sung.

" Giúp người khác thành công là quân tử. Cậu chính là quân tử." vẻ mặt Yoon Ji Sung như nói ' Cái gì tôi cũng biết '.

" Cái gì mà giúp người khác thành công..." Tôi còn muốn làm tiểu nhân đây....

" Biết rồi biết rồi." Yoon Ji Sung vỗ vai Ong Seong Wu. " Nhưng mà ngồi một bàn với tớ cũng không sai đâu! Tớ rất dễ sống chung."

" Ừ, đủ tự luyến." Ong Seong Wu cười.

Bên kia Kang Daniel lại không tập trung.

" Daniel, Daniel? " Mina vỗ nhẹ Kang Daniel đang sững sờ, lúc này đối phương mới hồi phục lại tinh thần, " Hả? Làm sao vậy? "

" Cuối tuần này cậu rảnh không? "

" Ừ, có."

" Đi xem phim cùng tớ được không? " Mina cười vui vẻ."

" Ừ, được."

Lúc này Mina càng cười vui vẻ hơn.

Kang Daniel một tay chống đầu, một tay cầm bút. Anh nhìn hai người đang cười vui vẻ cách đó không xa, cảm giác trong lòng khó chịu.

Không ở bên cạnh tớ, cậu cũng có thể vui vẻ như vậy sao?

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Mina ở nhà tỉ mỉ chuẩn bị quần áo, vừa nghĩ đến có thể hẹn hò cùng Kang Daniel liền bất giác cười ngây ngô. Cô không kịp chờ để thấy anh, không muốn đến muộn nên thời gian còn cách nửa giờ cô đã ra cửa.

Cô đợi ở rạp chiếu phim rất lâu, Kang Daniel mới chạy tới.

" Xin lỗi, xin lỗi, cậu chờ lâu không? " Kang Daniel vẻ mặt xin lỗi.

" Tớ cũng vừa đến, đi thôi! " Mina lôi kéo Kang Daniel vào rạp chiếu phim.

Trên màn hình lớn ở giữa đại sảnh là danh sách các phim đang chiếu, Mina nghiêm túc nhìn, nghĩ xem xem phim nào thì thích hợp.

" Ôi chao phim kinh dị này! Chính là bộ phim đang hot rất nhanh gần đây! " Kang Daniel đột nhiên bị tuyên truyền một bộ phim hấp dẫn.

" Daniel cậu thích phim kinh dị sao? " Mina hỏi anh.

" Tớ không thích, mà Seong Wu thích."

" Ồ..."

" Thật không nhìn ra? Yên lặng khéo léo như Seong Wu vậy mà lại thích phim kinh dị." Kang Daniel cười nói, " Nhưng mà tớ thích phim hài. Mỗi lần cùng cậu ấy đi xem phim, rõ ràng muốn xem kinh dị, nhưng mỗi lần đều nhân nhượng cùng tớ xem phim hài."

"... Hôm nay chúng ta cũng xem phim hài nhé? "

" Không cần đâu, cậu thích xem gì thì chúng ta xem phim đó cũng được."

" Tớ cũng thích phim hài, xem phim hài đi!! " Mina chỉ vào biển tuyên truyền bên cạnh, " Phim này thế nào? "

Kang Daniel gật đầu, " Tớ đi mua vé, cậu chờ tớ ở đây nhé." sau đó liền đi xếp hàng.

Mina đứng ở chỗ cũ, nhìn bộ phim kinh dị vừa rồi đến xuất thần. Một lát sau, mới ngồi xuống ghế bên cạnh chờ Kang Daniel.

Kang Daniel mua vé xong, còn mua trà sữa và bỏng. Đưa một ly trà sữa cho Mina, sau đó cùng cô vào phòng chiếu.

Lúc hai người xem phim xong đi ra, đã hơn chín giờ tối. Kang Daniel hỏi Mina có muốn đi dạo chợ đêm không.

Thành phố vừa lên đèn, trong chợ đêm tuy náo nhiệt, nhưng còn chưa tới lúc đông người. Kang Daniel cùng Mina dạo chơi, thấy những gì thú vị liền dừng lại xem một chút.

Kang Daniel đi tới trước một gian hàng thì dừng lại.

" Seong Wu thích nhất là những hàng thủ công được làm tinh xảo như này." Kang Daniel vừa nói vừa chọn, cuối cùng chọn một đồ trang trí bằng gốm, " Ông chủ tôi lấy cái này! "

" Mina cậu thích không? Tớ tặng cho cậu."

Mina cười lắc đầu.

Hai người đi dạo một lúc, đến hơn mười giờ, Mina đề nghị đi ăn.

" Đi thôi, tớ biết một quán ăn cực kỳ ngon, ăn xong tớ sẽ đưa cậu về nhà."

Kang Daniel dẫn Mina qua chợ đêm, đi tới một quán chuyên bán đồ ăn khuya.

" Quán này là tớ và Seong Wu ngẫu nhiên phát hiện được. Cậu đừng thấy không nhiều người, ở đây giá cả hợp lí đồ ăn rất ngon. " Kang Daniel đưa thực đơn cho Mina, " Cậu xem muốn ăn gì. Tớ đề cử cho cậu một món, phở bò ở đây ăn rất ngon! " Kang Daniel giơ ngón cái lên.

Mina nở nụ cười, " Vậy ăn món này đi! "

Kang Daniel gật đầu, hướng về phía trong gọi, " Ông chủ, ba bát phở bò! Hai bát ăn ở đây một bát mang về! "

" Cậu mang về cho mẹ sao? "

Kang Daniel lắc đầu, " Mẹ tớ không ăn, phần kia là mua cho Seong Wu."

Mina đột nhiên thay đổi sắc mặt.

" Seong Wu Seong Wu lại là Ong Seong Wu! Kang Daniel cậu đi hẹn hò cùng tớ hay là Seong Wu!? "

Lời nói của Mina lập tức làm cho Kang Daniel lúng túng, " Mina cậu... làm sao vậy? "

" Tớ nghĩ chỉ có Seong Wu là yêu thầm nhớ trộm thôi." Mina khẽ cười một cái, " Thì ra là không phải."

".... Cậu có ý gì? "

" Cậu tự ăn đi tớ đi trước! " Mina tức giận nghiêm mặt rời đi.

Kang Daniel hoàn toàn bị làm cho bối rối, thậm chí không nghĩ tới việc đuổi theo.

Cái gì mà cùng Seong Wu hẹn hò?

Cái mà yêu thầm nhớ trộm?

Đang nói về cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro