02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông, vào lúc bông tuyết đầu tiên rơi xuống, tin đồn liên quan tới sói cũng bắt đầu phổ biến ở Seoul.

Ban đầu tin đồn rất nhẹ nhàng, chỉ nói rằng ngày thường, sói sẽ trà trộn biến hình để cố gắng học cách sinh tồn của loài người. Nhưng tốc độ biến hóa và phát triển của lời đồn đại luôn không cách nào có thể nắm bắt trong tay, câu chuyện càng mạnh mẽ, mọi người càng thêm mắm thêm muối, lời đồn cũng ngày càng chua ngoa.

"Nghe nói tối hôm qua trong ngõ hẻm, có sói mất khống chế mà cắn chết loài người đấy."

Seongwu ở siêu thị nghe được tin đồn này, tai giật giật, ngay lập tức nhận lại thẻ tín dụng từ cô gái ở quầy thu ngân, bước đi trên con phố tràn ngập tin đồn.

Cũng chính vào đêm khuya đó, Seongwu lần đầu tiên gặp được nhân vật chính trong lời đồn của mọi người.

Mái tóc màu vàng sáng, áo sơ mi vốn thẳng thớm, một khắc kia lại nhàu nát, ngồi quỳ trên nền đất ẩm ướt bẩn thỉu, dùng toàn lực khắc chế tiếng gầm thét dã thú trong lồng ngực, sâu bên trong con ngươi là cái động không đáy, lộ ra vẻ hoang mang, vai rộng eo thon, tứ chi thon dài, thoạt nhìn như thiếu nam trưởng thành bình thường, vô cùng đầy mị lực.

Nhưng đôi tai màu xám trên đầu cùng chiếc đuôi xù lông sau lưng đã khiến cậu ta bị bại lộ.

Hình dáng của cậu ta không khác người bình thường chút nào. Tình huống của mình cũng với tương tự sói, Seongwu luôn cảm thấy bản thân hết sức nực cười, không giống người, cũng không giống thú, chỉ có anh khác biệt đi qua đi lại trong đám người, ẩn giấu thân phận chân thật của mình, cũng chính là vĩnh viễn không cách nào có được niềm tin chân chính.

Mang ý nghĩ như vậy, Seongwu thương xót nhìn dáng dấp có hơi tức cười của cậu sói nọ, vì vậy đến gần mấy bước, quan sát sói hình người đang nửa quỳ, ôm trong ngực một sinh vật không an phận.

Đó là một chó sói chân chính, toàn thân màu nâu, cặp mắt trong suốt trong đêm đen phát ra tia u ám, miệng trách móc lộ ra răng nanh sắc nhọn, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt quét tới liền có thể khiến bất kỳ người nào đó đi ngang qua tay chân run rẩy.

Nhưng Seongwu không phải người bình thường, anh ho nhẹ hai tiếng hấp dẫn chú ý, chàng trai tóc vàng ngoài miệng còn an ủi chó sói trong ngực, giương mắt thấy Seongwu, đầu tiên là sợ hãi một giây, sau khi nhìn qua trên đầu anh có một đôi tai màu đỏ mới thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt lại hỏi anh: "Cáo?"

Seongwu từ chối cho ý kiến, cúi người nhìn chằm chằm chó sói giận dữ đang hiện nguyên hình, lại nhìn chàng trai tóc vàng một chút.

"Cần giúp một tay không?" Anh hỏi cậu.

Thân là sói, Daniel thường nghe trưởng bối nói cáo rất xảo quyệt, nhưng bệnh cấp loạn đầu cũng tốt, ngựa chết thành ngựa sống cũng tốt, một khắc kia có thể xuất hiện một thú hoang không chút sợ hãi giúp mình, bất luận thân phận ra sao, thì đều là điều lành.

"Giúp tôi khống chế em trai." Daniel gật đầu một cái, giọng bất ổn.

Em trai mới trưởng thành, lần đầu phát tình vừa vặn vào lúc trăng tròn, quy luật sinh lý khiến cậu ta không cách nào kiểm soát được, tính dục mất khống chế, theo bản năng biến thành thú tính, hiện ra nguyên hình là sói, khí lực lớn đến mức có thể dùng tay chân để cởi trói dây thừng, đêm khuya không chút kiêng dè chạy đến Seoul làm việc xấu, dẫn đến khắp nơi nổi lên tin đồn đáng sợ.

Seongwu tiện tay lấy khăn bông giảm giá vừa mua ở siêu thị ra, trói lại miệng sói sắc nhọn đang phát ra tiếng gầm thét, bị buộc chặt tất cả nên sói nổi cơn thịnh nộ, vùng vẫy hai cái lại bị Daniel giữ chặt hơn, chỉ có thể giận dữ phát ra tiếng nghẹn ngào từ cổ họng.

"Nhà tôi ở gần đây," Seongwu dễ dàng xử lý một số bộ phận, ngẩng đầu mướt mồ hôi nói với Daniel, lại thấy vẻ mặt cậu tựa như không tưởng tượng nổi, mơ hồ không vui hỏi, "Sao vậy? Không muốn tới nhà cáo?"

Daniel lắc đầu phủ nhận, thở gấp trả lời: "Tại sao nguyện ý giúp tôi? Từ trước đến nay cáo cùng sói vẫn luôn có xích mích."

"Những con cáo khác nghĩ thế nào tôi không biết." Anh thu dọn đồ đặc tán loạn trên đất, dưới ánh đèn đường, gò má hết sức ôn hòa, "Nhưng ở Seoul gặp được thú hoang tham sống sợ chết giống tôi như vậy, dù là chó sói thì tôi cũng rất vui vẻ."

Có lẽ là dưới lòng đất của thành phố, tồn tại bánh xe răng cưa của cơ giới, phía trên sinh hoạt của mỗi người lại tương ứng với một người khác, hình dáng lớn nhỏ bất đồng. Mà mặt trời cùng mặt trăng khống chế quỹ đạo, bọn họ gặp nhau, trò chuyện, thẳng đến khi gặp được bánh xe răng khác, vô luận là hình dáng lớn hay nhỏ nhưng nếu hoàn mỹ tương xứng thì từ đây sẽ vững vàng hợp chung một chỗ, không ngừng lách vào, lấp đầy răng bánh xe của đối phương, kéo theo thế giới của bọn họ cùng nhau xoay tròn.

Anh hỏi cậu cần giúp một tay không.

Anh nói gặp được cậu rất vui vẻ.

Vì vậy "rắc rắc" một tiếng, bánh xe số phận hợp chung một chỗ, cũng không cách nào có thể chia lìa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro