04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trưởng thành, thời kỳ phát tình của Seongwu thường tới rất nhẹ nhàng, dục vọng nguyên thủy các kiểu kia cùng anh coi như vô duyên, những lúc ấy đem khóa mình trong phòng thật tốt, ngủ một đêm xong liền có thể bình yên vượt qua. Bạn bè cùng trang lứa thường cười nhạo anh còn chưa hưởng qua mùi vị tình dục thì đã muốn cấm dục, quả thực không giống loài vật miệng lưỡi sắc nhọn, rong ruổi ăn thịt bên ngoài.

Đều là động vật ăn thịt nhưng thời kỳ phát tình của sói lại cực kỳ bất đồng, dù đã trải qua nhiều lần mà vẫn hung hăng như vậy. Đã từng thấy qua thời kỳ động dục hung mãnh của em trai Daniel, mấy ngày sau Seongwu ở nhận ra được Daniel đang an tĩnh ngồi trên ghế salon có chút không đúng, cũng không hoài nghi gương mặt đỏ ửng đang phun ra hơi thở nóng bỏng kia có liên quan gì tới thời kỳ phát tình hay không.

Chỉ cho là mấy ngày trước cậu đổ mồ hôi nên bị nhiễm lạnh, anh đưa tay lên trán Daniel, thấy trên trán cậu quả thật nóng đến lợi hại, gọi tên em trai Daniel mấy tiếng, không được đáp lại mới nhớ ra cậu nhóc ấy đã đi ra ngoài làm việc bình thường, anh xoay người muốn tìm chút thuốc, cổ tay liền bị nắm lại.

"Hẳn là... phát tình."

Daniel rõ ràng muốn để Seongwu cách mình xa một chút, nhưng càng đem cổ tay mảnh khảnh của anh siết chặt, đứng lên bước đến gần anh vài bước, cắn môi dưới của mình, khó khăn tách ra.

"Đem tôi buộc lại," lúc nói chuyện, môi cậu không cách nào kiềm chế được mà run rẩy, "Mặc dù tôi sẽ không hiện ra hình sói tổn thương anh, nhưng lại có thừa sức để đè anh dưới thân."

Seongwu dễ dàng nắm lại cổ tay Daniel, đầu ngón tay chạm vào mạch đập thình thịch dưới da cậu, ánh mắt lượn quanh vài vòng trên mặt Daniel, tiến tới bên tai nói với cậu: "Vậy để tôi nhìn một chút, có thừa sức là như thế nào đi."

Dường như đã sống một mình quá lâu trong thành phố, hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của nhân loại, Seongwu dần dần quên mất thân phận cáo của mình, chỉ khi tắm, liếc về phía gương thấy hai tai cáo từ khi sinh ra đã có kia thì mới nhơ tới "Mình là cáo".

Đúng là cô đơn đi? Thành công trà trộn vào đám người không phải chuyện có thể đắc ý, anh cũng không rõ rốt cuộc mình vẫn nghiêng về thú vật hung mãnh nhiều hơn, hay đã hoàn toàn biến thành loài người nữa.

Anh luôn suy nghĩ về dục vọng nguyên thủy của động vật.

Là khao khát với mùi tanh của máu, không cách nào khắc chế được mà đến gần mùi hôi tanh của thịt, là ấm áp mật thiết liếm láp, khóe miệng không tự chủ tràn ra tiếng rên rỉ, hay vào khoảnh khắc kia, đối phương lưu lại vết máu đỏ tươi trên người mình.

Seongwu ngồi trên người Daniel, dùng sức nâng mông lên lại hạ xuống, âm thanh nặng nề mỗi khi da thịt chạm vào nhau vang khắp phòng, khó khăn vọng lại bên tai anh, cảm giác đau đớn không ngừng phóng túng giác quan, anh nhanh chóng tỉnh ngộ.

Là nhục dục, là bản năng mà động vật không thể cự tuyệt, là dục vọng nguyên thủy nhất.

Cả người anh trần trụi, eo mềm mại như lụa, lay động đung đưa không chịu nổi tàn phá, ánh mắt dao động cùng khóe mắt đỏ ửng sóng gợn lăn tăn, ngực sáng trắng lộ ra dưới ánh trăng, trên da trắng nõn là những dấu hôn bao phủ màu đỏ huyết, tựa như những đóa tường vi sáng chói.

Dưới ánh mặt trời vào giờ Tý, màu sắc của tường vi phai đi mấy phần, chỉ vương lại nhàn nhạt từ cổ đến mắt cá chân, tất cả đều là dấu vết của một đêm hoan ái.

Phát tình lui xuống, Daniel hoàn hồn, trước mắt lộ ra một đóa tường vi trên đầu vai biến thành bươm bướm rơi vào tầm mắt cậu, cả người Seongwu trần trụi trở mình dưới con mắt kinh ngạc của Daniel, bươm bướm xung quanh xương quai xanh cùng đầu nhũ toàn bộ nhẹ nhàng bay lên, ồ một cái đều tiến vào nắng ban mai mờ nhạt trong thành phố.

"Sớm."

Daniel chỉ lo chăm chú nhìn bươm bướm bay đi, không phát hiện chủ nhân của thân thể xinh đẹp đã tỉnh lại.

Cả người mang theo vết hôn ngân, Seongwu thức dậy ôm lấy Daniel, đôi tai xù lông cọ vào cổ cậu làm ổ, giọng ngọt nị, "Ở lại bên cạnh anh có được hay không. Anh rất cô đơn."

Bàn tay Daniel từ vai trượt xuống eo mảnh khảnh một cách tự nhiên, nhiệt độ trên da trơn bóng sau kích tình đã giảm xuống không ít, cảm xúc mềm mại lại lạnh như băng trên đầu ngón tay cậu, nhẹ giọng thì thầm, cầu xin cậu không cần đi.

"Được."

Dứt lời, Daniel ôm anh thật chặt, lại ngập ngừng nói bên tai anh một câu: "Thật ra thì em cũng cô đơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro