Chương 10: "Con đừng có nhận giặc làm cha có được không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hổ ca khóc ròng quỳ xuống trước mặt hai vị sát tinh, mở miệng là "ba" "mẹ", đừng nhìn năng lực đánh nhau hạng chót của Hổ ca, nhưng bàn về trình độ không cần mặt, hắn tuyệt đối có thể đứng đầu khu đất này.


Không khí trong nháy mắt đông cứng lại.


Lệ Chanh cả người như một nồi nước sôi, đỉnh đầu bốc đầy khói. Cậu theo bản năng mà nhìn về phía Tiêu Dĩ Hằng, không ngờ tới Tiêu Dĩ Hằng cũng đang nhìn cậu.


Ánh mắt hai người chạm nhau, lại đồng thời quay đi.


Chanh.


Lệ Chanh tức giận: Đời này cậu chỉ toàn làm ba của người khác, nào có ngờ đụng phải Tiêu Dĩ Hằng, thế mà không hiểu nổi lại làm mẹ!


Ai muốn dính líu quan hệ cùng tên khốn Tiêu Dĩ Hằng này chứ?! Dù cho cả thể giới trừ Tiêu Dĩ Hằng ra tất cả alpha đều liệt dương, dù cho cả đời cậu đều một mình vượt qua kỳ phát tình đi nữa thì cậu cũng không có khả năng coi trọng Tiêu Dĩ Hằng có được hay không?


Lệ Chanh một bụng tức giận không có chổ xả, chỉ có thể xả vào người tên thủ lĩnh lưu manh trước mặt.


Cậu dùng mũi chân đá đá Hổ ca, mặt đen thui, hỏi hắn: "Mày chui từ chỗ nào đến đấy? Có biết đây là địa bàn của Lệ Chanh hay không, còn dám chạy tới đây ra oai?"


Hổ ca nước mắt nước mũi chảy dài giải thích, vốn là bọn hắn đều "chạy trốn" từ khu huyện cách vách tới. Thôm bọn họ năm ngoái đã phá dỡ và dời đi nơi khác, đám thanh niên giàu lên trong một đêm liền đánh mấy ý nghĩa của cuộc sống.


Đều nói là đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa nên bọn họ cho rằng xấu xa là chuyện thường tình. Mỗi ngày đều không có việc gì làm, cũng không muốn lên lớp, đi làm cũng không, suốt ngày trà trộn cùng một chỗ cuối cùng tạo thành một đám lưu manh nhỏ do Hổ ca cầm đầu.


Lệ Chanh: "...Cho nên tụi mày thật ra là một đám phú nhị đại eo quấn tiền triệu?"


Hổ ca lắc đầu như trống hổi, đặc biệt khiêm tốn nói: "Không dám nhận, không dám nhận, những người kia có văn hóa với được gọi là phú nhị đại, chúng tôi nhiều nhất được gọi phá nhị đại."


Lệ Chanh tức giận rồi á.


Lệ Chanh cũng muốn giàu bất chợt sau một đêm, trải nghiệm cảm giác mất đi ý nghĩa nhân sinh á! Bằng cách này, cậu có thể dẫn em gái đi khắp nơi, thích uống bao nhiêu trà sữa thì uống, muốn mua bao nhiêu dây cột tóc thì mua!


Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng cười thật nhẹ.


"! !" Lệ Chanh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại: "Tiêu Dĩ Hằng, là anh vừa mới cười sao?"


Tiêu Dĩ Hằng chỉ để lại cho cậu một bên mặt lạnh lùng: "Cậu nghe nhầm rồi"


Lệ Chanh nghĩ thầm, à, giả bộ thật đúng là giống.


Lệ Chanh đánh giá Hổ ca sợ đang co thành một đoàn, nghĩ nghĩ, nói: "Mày bây giờ là bại tướng dưới tay tao. Tao cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, cút khỏi địa bàn của tao sau này còn dám bước vào một bước tao liền đánh cho mày gãy ba cái chân. Thứ hai, mày dẫn đám đàn em kia của mày tới làm đàn em tao, về sau không cho phép thì không được làm bậy!"


Hổ ca suy đi ngẫm lại, chọn điều thứ hai. Không còn cách khác, ai bảo chỗ này là khu vực phồn hoa nhất Hoa Thành, sống chơi bơi như thế nào cũng có, không giống chỗ của bọn họ, túi tiền đầy ắp của bọn hắn không có chỗ để tiêu.


Như vậy, Lệ Chanh dễ dàng "thu phục" một đám đàn em thứ hai.


Tục xưng___Tiểu Hổ đội.


"Còn một việc nữa." Lệ Chanh đối với thủ hạ mới này tương đối vừa lòng: "Đội ngũ của chúng ta rất lớn nhưng mà lòng người không thể phân tán. Toàn bộ đội ngũ chỉ có thể có một "ca", đó chính là Lệ Chanh tao. Sau khi mày làm đàn em tao thì không thể để "Hổ ca". Như vậy đi, tao gọi mày "tiểu Hổ" mày thấy sao?


Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh nhìn xem Hổ ca cao lớn thô kệch, nhịn không được, lại quay đầu sang chỗ khác cười một tiếng.


Lệ Chanh lập tức liếc tới một ánh mắt sắc như dao: "Tiêu Dĩ Hằng, anh lại cười trộm sau lưng tôi phải không?"


Tiêu Dĩ Hằng đương nhiên thề thốt phủ nhận.


Hổ ca thấy hai người họ lại chuẩn bị đánh nhau, nhanh chóng quỳ xuống, tư thế chuẩn nịnh nọt: "Cha, mẹ, có câu nói này rất hay, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tu ngàn năm mới được một lần chung gối, gặp lại tức là có duyên, có chuyện gì hai ngài về nhà từ từ bảo ban nhau, đừng ở trước mặt mọi người cãi nhau! Vì Hổ ca...vì mặt mũi của tiểu Hổ, chúng ta từ từ trở về nhà, được hay không?"


Lệ Chanh: "..."


Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Hổ ca không nên làm phá nhị địa mà hẳn là đi giảng hòa trực tiếp.


Lệ Chanh mặt đầy hiền lành sờ lên đầu hắn: "Con trai, hứa với ta một chuyện."


Hổ ca: "Ngài nói."


Lệ Chanh: "Con đừng có nhận giặc làm cha có được không?"


Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Tiêu Dĩ Hằng đảo đôi mắt phượng qua, nhìn về Hổ ca: "Con trai, con cũng hứa với ta một chuyện đi."


Hổ ca: "Ngài nói."


Tiêu Dĩ Hằng: "Tuy nói con không chê mẹ xấu, nhưng con cũng đừng chọn mẹ khó nhìn như vậy, có được không?"


Hổ ca: "..."


Bị đôi tình nhân nhỏ chiếm tiện nghi con trai, hắn bị vây ở giữa cũng mệt mỏi lắm.


...


Đám đàn em của Lệ Chanh ung dung tới chậm, bọn họ có người cầm cây chổi, có người dời băng ghế gãy, còn có người trực tiếp trộm bàn ăn kim loại từ nhà ăn, vội vàng chạy tới trợ uy cho Lệ Chanh.


Nghiêm Cạnh lẫn trong đám người, bị bọn họ cùng nhau lôi tới.


Nghiêm Cạnh vừa nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng, lập tức chạy tới, thở hồng hộc hỏi: "Đàn anh Tiêu, anh không bị thương chứ? Thật, thật xin lỗi, em chạy trước...Không, không phải chạy trước! Em là chạy về trường gọi người!"


Bản thân là người ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên Nghiêm Cạnh lăn lộn cùng với nhiều thiếu niên bất lương như vậy. Cậu cảm thấy vinh quang ưỡn ngực, nghĩ thầm, cậu hiện tại có nhiều nhiều anh em như vậy, về sau ai dám gọi cậu là trạch nam yếu gà?


Một bên khác, các đàn em như ong vỡ tỏ vây bên người Lệ Chanh, lo lắng hỏi cậu có bị thương hay không.


Trên bàn tay Lệ Chanh có một vết thương nhỏ, vừa rồi đánh người cậu dùng quá sức, làm xương ngón tay hơn đau, còn có một chút máu.


Số máu chảy cùng với bị muỗi cắn không khác nhau lắm.


Đừng chỉ thấy có ngần ấy máu, vì làn da màu mật ong của Lệ Chanh làm nổi bật lên nên nhìn chướng mắt vô cùng.


Hoàng Diệp Luân hô hấp khó khăn, trừng mắt nhìn Hổ ca: "Chính mày làm đại ca tụi tao bị thương? !"


Hổ ca: "..."


Hổ ca run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nói: "Không phải đánh xong rồi sao, sao lại còn phần hai vậy?"


Lệ Chanh để lại cho Hoàng Diệp Luân một cái đầu lạnh: "Được rồi, vừa rồi lúc ba cần con con không đến, bây giờ lại bắt nạt hiếu tử đương nhiệm?"


Hoàng Diệp Luân uất uất ức ức: "Lệ ca, vừa rồi mắt nhỏ nói còn chưa dứt lời, anh liền trượt một cái chạy mất, chúng em đều đuổi theo không kịp!" Hắn đỡ trán, chép miệng nhìn về phía Tiêu Dĩ Hằng, hiếu kỳ hỏi: "Lão đại anh biết Tiêu Dĩ Hằng khi nào thế? Sao mà vừa nghe hắn bị bao vậy lại gấp gáp như thế?"


Lúc nói chuyện hắn cũng không biết đè nhỏ âm thnah, đều bị người ngoài nghe thấy.


Đối tượng bị bàn tán Tiêu Dĩ Hằng, phát ra một tiếng ý vị thâm trường: "Ồ"?


Chẳng biết tại sao, gương mặt Lệ Chanh lại bắt đầu nóng lên.


Lệ Chanh lớn tiếng rống đàn em của mình: "Mày nói mò gì đấy?Nhất trung là địa bàn của tao, bạn học trong trường bị lưu manh bắt nạt, tao thân là lão đại không đứng ra chủ trì công đạo, mở rộng chính nghĩa, chính là để người khác khinh thường tao! Tao đây là vì thanh danh của mình, không phải vì anh ta."


Cậu vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc qua Tiêu Dĩ Hằng.


Nhưng Tiêu Dĩ Hằng lúc này đang cuối đầu sửa lại quần áo, căn bản không có nghe.


Lệ Chanh: Mất công uổng phí nước bọt..._thúi! thúi! thúi!


Bởi vì trên đường làm chậm trễ thời gian rất lâu, Tiêu Dĩ Hằng đến nhà trời đã tối đen.Hai vị trưởng bối Tiêu gia đang chờ cơm anh.


Nhà anh là thư hương thế gia, cha mẹ Tiêu đều là giáo sư đại học, là gia đình song A hiếm thấy, hai người lớn tuổi mới nhờ bà mối giới thiệu kết hôn, tháng thứ hai liền đến bệnh viện tạo phôi thai, đặt tinh trùng và trứng vào tử cung nhân tạo.


Bọn họ đối với con trai duy nhất Tiêu Dĩ Hằng tràn đầy kỳ vọng.Nghe nói, lúc đó mấy phôi thai nhân tạo, chỉ có mình "anh" là có khả năng sau khi thành niên phân hóa thành alpha nhất, quả nhiên, Tiêu Dĩ Hằng vừa qua sinh nhật 12 tuổi, trước sự mong đợi của cha mẹ phân hóa thành alpha.


Thấy Tiêu Dĩ Hằng về trễ, mẹ Tiêu lo lắng hỏi: "Sao mà về nhà trễ hơn ngày thường một giờ thế?"


Tiêu Dĩ Hằng thay giày, nhìn thấy ống tay áo vì đánh nhau mà dính vết bẩn, thản nhiên vén tay áo lên, trả lời: "Trên đường gặp một đàn em lớp 11, cậu ấy có đề bài không hiểu nên con nói hướng giải đề cho cậu ấy."


Mẹ Tiêu nghe con trai giải thích, sắc mặt hòa hoãn một chút: "Vậy thì tốt. Mẹ con tưởng con lại ở trường tự học thêm."


Ngày thường lúc Tiêu Dĩ Hằng muốn vẽ tranh, đều sẽ nói với cha mẹ mình ở lại trường tự học thêm một tiết buổi tối. Nhưng cha mẹ anh cho rằng hiệu suất tự học ở trường không cao, các học sinh khẳng định đều sẽ nói chuyện to nhỏ làm ảnh hưởng đến anh cho nên cớ này Tiêu Dĩ Hằng không thể dùng thường xuyên.


Cha Tiêu "hừ" một tiếng, ném đũa xuống, nói: "Đàn em nào? Ở lớp nào? Anh chẳng lẽ không biết thời gian của mình rất quý giá sao, cứ như vậy uổng phí một giờ chậm trễ?"


Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh nhìn về phía cha mình: "Cậu ấy học ở lớp hỏa tiễn là đàn em trực hệ của con, rất thông minh, hỏi vấn đề rất có chiều sâu, con nghĩ rất lâu mới hiểu rõ."


"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao! Bây giờ tinh lực của anh chủ yếu phải đặt ở thi đại học! Bạn học đến hỏi anh vấn đề thì nói anh không biết, anh giải thích rõ ràng cho bọn họ thì có chỗ nào tốt cho anh hả? ! Nếu như anh bị người ta học mất hướng giải cuối cùng thành tích thi cao hơn anh, tới đó ngay cả chỗ khóc cũng không có mà khóc!"


Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Vẻ mặt anh lạnh lùng, không nói câu nào.


Mẹ Tiêu vội vàng hòa giải: "Được rồi. Con nó còn nhỏ, làm gì biết cái gì là đạo lý giấu cho riêng mình? Ông nói bớt hai câu đi, đừng chậm trễ con ăn cơm." Nàng lại chuyển hướng sang Tiêu Dĩ Hằng, thúc giục nói, "Dĩ Hằng, nhanh rửa tay đi. Hôm nay mẹ lại tìm người khác làm cho con mấy bộ đề thi, con cơm nước xong xuôi thì nhanh làm bài, làm xong rồi ngủ."


Tiêu Dĩ Hằng rũ mắt, nhỏ giọng: "Cảm ơn mẹ."


Anh mang theo cặp sách đi về phòng mình.


Phòng của Tiêu Dĩ Hằng đặc biệt rộng rãi, ngoại trừ giường, tủ quần áo, bàn đọc sách cùng những vật dụng cần thiết thì bên trong căn phòng còn làm cho người khác chú ý nhất chính là toàn bộ một bức tường được làm thành cái tủ.


Nếu như Lệ Chanh nhìn thấy cái tủ này, nhất định sẽ hô to gọi nhỏ, nghẹn họng nhìn trân trối ___bởi vì một một ngăn tủ, đều lít nha lít nhít bày đầy cúp, giấy khen, huy chương mà Tiêu Dĩ Hằng lấy được từ nhỏ đến giờ.


Bên trong đống giải thưởng này, ngay cả một cái "giải nhì" cũng không có, toàn bộ là màu vàng chói mắt.


Đặc biệt tráng lệ.


Cũng đặc biệt...Đáng sợ.


Bọn chúng là một kệ tủ dùng giải thưởng xếp thành một núi lớn, vĩnh viễn đứng sừng sững ở đó, vĩnh viễn ở trên vai Tiêu Dĩ Hằng.


Trong mắt cha mẹ, những huy chương này là chính là ánh sáng soi đường cho tương lai rực rỡ của anh, anh sẽ ưu tú, hoàn mỹ, vượt qua phàm tục mà sống hết đời này.


Thiếu niên ngửa đầu nhìn lên những huy chương vàng óng ánh kia, không biết sao, suy nghĩ của anh dần dần trôi đi, thế mà nhớ tới cái kệ tủ tương tự trong văn phòng làm việc của hiệu trưởng kia.


Mà hàng thứ hai và thứ ba của kệ tủ kia, toàn bộ đều là huy chương mà Lệ Chanh lấy về.


Nghĩ đến thiếu niên tóc vàng hay gào thét trong trí nhớ kia, còn có hôm nay chỉ vì bị người khác gọi là "mẹ" mà gấp đến mức mặt mày đều đỏ lên, Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng nhếch miệng.


Tiêu Dĩ Hằng nghĩ___không biết trong những chiếc huy chương kia, có phải có một cái huy chương gọi là "Omega mạnh nhất khu vực Hoa Thành" hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro