Chương 2:"Mày không đánh omega? Thế để omega đánh mày ha!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Chanh dẫn theo đám tiểu đệ hùng hùng hổ hổ quay trở về lớp học ở lầu một, nhận được nhiệt liệt hoan nghênh của toàn bộ bạn học trong lớp.


"Lệ ca, nghe nói cậu đơn thương độc mã bắt được tên trộm kia?"


"Lệ ca, tên trộm kia là alpha hay là beta á?"


"Là alpha hay beta đối với Lệ ca của chúng ta có gì khác sao? Còn không phảu thủ hạ bại tướng của Lệ ca à?"


"Lớp phó thể dục lớp bên cạnh còn khoe khoang khoác lác, nói trong ba ngày tuyệt đối bắt được tên trộm kia, tui vừa mới đi nhìn một chút, cậu ta tức đến mức tái mắt luôn!"


"Lệ ca chúng ta chính là mạnh, loại khốn nạn kia chỉ cần hai ba quyền là giải quyết xong!"


Lệ ca dài, Lệ ca ngắn, toàn lớp trên dưới đều tràn đầy không khí nịnh nọt.


Lệ ca vô cùng hưởng thụ, vừa mới ở văn phòng hiệu trưởng chịu uất ức, nháy mắt liền quên sạch.


Người được lòng dân là được thiên hạ, các người nhìn mà xem Lệ Chanh cậu, chính là có nhiều thiên hạ như vậy.


Lệ Chanh ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, phòng học của bọn học có không gian lớn, chỗ ngồi ở hàng cuối cùng cũng không phải sát vách, sau lưng cậu còn trống ước chừng khoảng mấy mét vuông. Trường học bố trí khu vực trống này, là để các học sinh sắp xếp cặp sách của mình, giá treo áo, khung đựng đồ, báo viết tay, nhưng bây giờ khu vực trống này lại trở thành hậu hoa viên tư nhân của Lệ Chanh, góc tường ném giày thể thao của cậu, túi vận động, còn có tạ tay cùng với gì mà bột protein ngổn ngang lộn xộn.


Mà hiện tại, trên thiệt bị tập thể dục của cậu, thế mà có nhiều thêm một đống đồ bất ngờ ___một bó hoa cỡ bự, còn có mấy hộp to đồ ăn vặt.


Vừa mới nãy, chú bảo vệ ban hậu cần đẩy một xe đẩy nhỏ, dập rầm rầm rầm rầm đẩy một động vật này tới, nói có người đem tới trước cửa trường học, chỉ tên tặng cho Lệ Chanh.


Lệ Chanh nhìn đống đồ vật này liền muốn ói, cậu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đây là ai tặng.


Cậu sai tiểu đệ mở mấy hộp đồ ăn vặt kia ra, bên trong có một ít bánh quy, bánh kẹo nhỏ các loại, đóng gói xanh xanh đỏ đỏ, nhìn là biết chính là các loại mà omega thích nhất. Lệ Chanh chỉ là nhìn một cái, đã cảm thấy xông máu.


Về phần đóa hoa kia, giữa bó hoa có kẹp một tấm thiệp chúc mừng, chữ viết bên trong giương nanh múa vuốt, tất cả các bộ thủ đều rơi lả tả trên mặt đất, giống như là hiện trường phân thây cỡ lớn.


Lệ Chanh nheo mắt, vứt tấm thiệp chúc mừng cho một tiểu đệ: "Đọc"Tiểu đệ cung kính mở ra, lớn tiếng đọc chậm: "Tiểu Mộc đăng tử, làm ta Điền Lực nguyệt nguyệt bạn đi! Hôm nay miễn ta tại mộc giao cổng chờ ngươi ~ đào tâm, đào tâm, khuôn mặt tươi cười, đào tâm."


Lệ Chanh da gà da vịt nổi khắp cả người: "Xé xé xé"


Tiểu đệ: "Được rồi."


Tiểu đệ trơn tru mà xé tấm thư tình buồn nôn kia, chỗ ký tên hai chữ "Vệ Dung" nhét chung một chỗ, may mắn thoát khỏi vận mệnh phanh thây.


Xung quang chẳng có ai ngạc nhiên, chả có ai coi bức thư tình này ra gì cả.


Phải biết, Lệ Chanh oai phong khắp mười dặm phạm vi năm trường học, duy nhất một lần thất bại là ở con hàng Vệ Dung này.


Vệ Dung học trường thể thao, cách trung học Hoa Thành ba con phố, trước khi Lệ Chanh xuất hiện, Vệ Dung chính là đại ca khu này, hắn từ nhỏ ăn từ đầu đông đến đầu tây con phố, không cần trả một xu tiền.


Thế nhưng về sau khi Lệ Chanh lên cao trung, tiểu bá vương có khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng từng bước xâm chiếm mấy trường học xung quanh, cứ thế mà cắn một miếng thịt dưới tay Vệ Dung.


Vệ Dung thẹn quá hóa giận, hạ chiến thư với Lệ Chanh, hai người mỗi người dẫn theo hai mươi đàn em, vào một đêm tối đầy gió của một tháng nọ, hẹn nhau ở Quảng trường Nhân dân, quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm.


Vì trận chiến thế kỷ này, Vệ Dung đã chuẩn bị vài viên gạch, kết quả trong lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lệ Chanh, trái tim trong nháy mắt xoay tròn 180 độ, cứ như vậy mà đắm chìm.


Vệ Dung mặt đỏ tới mang tai chất vất tiểu đệ: "Vì sao từ trước tới nay không một ai nói với tao, Lệ Chanh là omega? Dáng dấp còn đẹp mắt như vậy?"


Hắn lại nhìn về phía Lệ Chanh, xoăn xoăn xít xít, lắp bắp nói: "Tôi...tôi là người làm việc có nguyên tắc, tôi là alpha, tôi không đánh omega!"


Lệ Chanh cười tủm tỉm hỏi : "Ồ? Thật sao?"


Sau đó Lệ Chanh không nói hai lười, một cước bay lên, trực tiếp đá vào bụng của hắn.


Alpha khinh địch vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy bị cậu đạp lăn trên đất.


Lệ Chanh đạp lên lồng ngực của Vệ Dung, từ trên cao nhìn xuống liếc qua hắn, liên tục cười lạnh: "Mày không đánh omega? Thế để omega đánh mày ha!"


Hai phe hỗn chiến.


Cuối cùng là Lệ Chanh dùng thắng lợi hoàn toàn chấm dứt.


Nói là "Thắng lợi hoàn toàn" cũng không hẳn vậy, bởi vì từ đầu đến cuối, Vệ Dung đều không có đánh trả mà hắn lại dùng một loại ánh mắt vừa buồn nôn vừa biến thái nhìn Lệ Chanh.


Lệ Chanh bị ánh mắt đó dọa sợ, mấy ngày liên tục gặp ác mộng.


Từ ngày đó bắt đầu, Lệ Chanh thường xuyên nhận được thư tình của Vệ Dung, lần sau so với lần trước còn trắng trợn hơn.


Đối với chuyện này, Lệ Chanh chỉ có một câu trả lời "Này! Tránh xa bố ra một chút!"


....


Vệ Dung đưa đồ ăn vặt tới, Lệ Chanh cũng không đụng tới, cậu để cho người ta đem đồ ăn vặt chia cho bạn cùng lớp, bởi vì số lượng thực sự quá nhiều, mấy lớp kế bên cũng được hưởng lây, nhận được không ít khoai tây chiên cùng với sô cô la.


Về phần bó hoa kia, lớp trưởng tận dụng phế phẩm, tặng cho chủ nhiệm lớp, nói là tâm ý của các bạn học.


Chủ nhiệm lớp chỉ có ngạc nhiên mà không có vui vẻ, cầm bó hồng trên tay mà hoắt xì, tối đó lại làm thêm hai bài thi toán.


....


Sau khi kết thúc một ngày học căng thẳng, Tiêu Dĩ Hằng tạm biệt các bạn học, sửa sạc tốt cặp sách và bước ra khỏi phòng học.


Vốn dĩ anh cho rằng sau khi anh đi được một năm, quan hệ giữa bạn học và mình hẳn là xa lạ, nhưng sau khi trở về, ánh mắt của bạn học càng thêm nhiệt tình.


Mặc dù nhiệt tình như thế, cũng không cách nào hòa tan khối băng cứng này.


Tiêu Dĩ Hằng cũng giống tin tức tố của mình, là một hương vị lạnh lẽo đến cực hạn, là gió lạnh trong sông băng, là tuyết đọng dưới rừng sâu, kháng cự ngàn dặm, không thể tiếp cận.


Nhưng mà, Tiêu Dĩ Hằng rất ít khi thả tin tức tố của mình ra. Chỉ có sau khi vận động mạnh, sẽ có một tia hương vị như vậy phiêu đãng, nhưng cũng đủ để người khác ghi nhớ trong lòng.


Trước khi xuất ngoại, Tiêu Dĩ Hằng chính là nhân vật phong vân của trường học, bây giờ trở về, tất phải lần nữa quấy động một hồi.


Trung học Hoa Thành là trường nội trú, chỉ có cực thiểu số học sinh có tình huống đặc biệt mới có thể xin ở bên ngoài. Nhưng mà chuyện này đối với Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không phải là vấn đề, anh nói muốn xin ở bên ngoài, chủ nhiệm lớp không nói hai lời liền phê duyệt, để anh mỗi ngày đều có thể trở về nhà nghỉ ngơi.


Học sinh có đặc quyền có thể xin ở bên ngoài không nhiều, mỗi lần tan học, cổng trường đều vắng ngắt.


Tiêu Dĩ Hằng không nghĩ tới, anh vừa ra khỏi cổng trường, liền gặp được "Trò hay"


"Này, thằng mọc sách! Khoai tây chiên trong tay mày mẹ nó từ đâu có?!"


Một đạo âm thanh nóng nảy vang lên. Tiêu Dĩ Hằng nhìn lại theo tiếng kêu, chỉ thấy trong hẻm nhỏ ngoài cổng trường, một tên tiểu lưu manh ăn mặc thời thượng đẩy một người đeo kính mặc đồng phục trung học lên góc tường.


Gã đeo kính này kì thật vóc người không thấp, nhưng lưng có chút còng, gầy như sợi đay, mặc đồng phục quá cỡ như tòng bao bố vậy, cả người nhìn rất không có tinh thần. Gã mang một cặp kính mắt nặng nề, tóc úp nồi che đầy hết cả trán, toàn thân cao thấp đều dán đầy chữ "mọt sách".


"Khoai...khoai tây chiên?" Mọt sách bị dọa đến co thanfh một đoàn, ôm chặt khoai tây chiên trong ngực, lắp bắp nói "Là bạn học lớp bên cạnh cho."


Thanh niên nhuộm mái tóc màu đỏ dáng vẻ lưu manh, hệt như một chú gà trống, đến nói chuyện cũng giống như đang đánh nhau: "Bạn học nào lớp bên cạnh?" Hắn truy vấn "Là Lệ Chanh đưa cho mày?"


"Không, không phải" Mọt sách bị dọa sợ, cả người đều nép vào vách tường, lắc đầu đạp lại "Mặc dù tôi biết bạn học Lệ Chanh, nhưng mà bạn học Lệ Chanh không biết tôi, cậu ấy làm sao cho tôi khoai tây chiên?"


"Thúi lắm! Khoai tây chiên này là bố kêu người từ nước ngoài mang về, trên mạng cũng không mua được! Sáng hôm nay tao mẹ nó vừa đưa qua, mày ban đêm liền lấy ra. Nếu như không phải Lệ Chanh cho mày, thì mệ nó là mày trộm!" Tiểu lưu manh tóc đỏ mỗi một câu nói, đều có thể chuẩn xác mà lồng ghép chửi thề vào.


Tốc độ nói của hắn cực nhanh, tựa như một cái máy phun lời thô tục, trong hẻm nhỏ âm thanh ma thuật vang dội như Tam Tự Kinh của quốc gia.


Đối mặt với chất vấn của hắn, mọt sách thế mà đẩy đẩy kính mắt, ngơ ngẩn trả lời: "Vị bạn học này, logic của cậu có vấn đề "Không phải...chính là" chỉ có thể dùng cho trạng thái này hoặc trạng thái kia. Vì thế nên, gói khoai tây chiên này là bạn học Lệ Chanh cho cùng với tôi trộm khoai tây chiên của bạn học Lệ Chanh, hai mệnh đề này không có cách nào hợp thành một chuỗi logic nhị phân hoàn chỉnh. Cậu đã cố tình không để ý tới các tình huống có thể xảy ra khác, ví dụ như, trên đời này có hai gói khoai tây chiên giống nhau như đúc, gọi khoai tây chiên trong tay tôi trùng hợp cũng giống với khoai tây chiên của bạn học Lệ Chanh, lại tỉ như, bạn học Lệ Chanh không thích khoai tây chiên của cậu tặng nên đưa nó cho những người khác, những người khác lại tặng lại cho tôi..."


Rõ ràng là sợ đến nỗi hai chân đều run rẩy, nhưng lại không sợ chết nói chuyện logic không thể với tiểu lưu manh.


Mà kết quả cuối cùng, chính là tiểu lưu manh tóc đỏ thẹn quá hóa giận, đưa tay đẩy mạnh mọt sách một cái.


Chỉ nghe một tiếng vang trầm, ót của mọc sách đụng vào tường, cậu khịt mũi, toàn thân đau đến mức co quắp lịa, xem ra bị đập không nhẹ.


Mắt thấy tình thế nguy cấp, Tiêu Dĩ Hằng không cách nào lại tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.Anh lập tức lên tiếng quát bảo ngừng lại: "Dừng tay"


Ngữ khí băng lãnh, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ dọa người.


Tiểu lưu manh tóc đỏ sửng sờ, nghiêng đầu nhìn lại. Lúc nhìn thấy dáng người cao gầy của Tiêu Dĩ Hằng, hắn đầu tiên là giật mình, nhưng sau đó hắn lại thấy bộ đồng phục trung học trên người Tiêu Dĩ Hằng, cỗ khẩn trương kia trong nháy mắt tiêu tán.


Hắn khẩu khí trào phúng: "Ui cha, lại là một thằng yêu sách yếu gà."


Tiêu Dĩ Hằng không để ý tới lời khiêu khích ngây thơ của hắn. Anh cất bước đi tới, tới trước mặt bạn học bị bắt nạt, thấp giọng nói: "Cậu đi trước đi."


Mọt sách hốt hoảng gật đầu, nhặt cặp sách rơi trên đất lên, quay người liền muốn chạy."Ai cho mày đi?!" Tiểu lưu manh níu dây cặp của mọc sách lại, "Bố còn chưa có hỏi xong, mày dám đi?!"


Một bên uy hiếp, một bên không hề kiêng dề thả ra tin tức tố trên người___hắn là alpha, mà bây giờ, hắn muốn dùng tin tức tố của mình chi phối người khác.


Qủa nhiên như hắn tính, mọt sách yếu đuối căn bản không có cách chống cự lại công kích của tin tức tố, hai chân mềm nhũn, ánh mắt tan rã.


Tiểu lưu manh vốn cho là, xen vào việc của người khác Tiêu dĩ hằng cũng sẽ bại lụi dưới công kích của tin tức tố của hắn, nào nghĩ tới Tiêu dĩ hằng ngay cả lông mày đều không nhúc nhích một chút -- một giây sau, một cỗ hương vị băng sương lạnh lẽo choáng ngợp cuốn tới, như một trận bạo tuyết, trong nháy mắt đập vào tiểu lưu manh hung hăng.


-- cái này, mới là tin tức tố đỉnh cấp alpha .


Không cách nào tránh thoát, không có sức chống cự, không thể tránh né.


Tiểu lưu manh không cách nào kềm chế toàn thân run rẩy lên.


Hắn muốn rách cả mí mắt, mồ hôi lạnh trôi như dòng suối nhỏ, rành rành như thế chật vật, nhưng hắn quả thực là từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ: "Mày đó .. Làm gì xen vào việc của người khác?"


Tiêu dĩ hằng thản nhiên nói: "Đây không phải xen vào việc của người khác."


Thân là một thành viên của trung học Hoa Thành, anh nhìn thấy học đệ bị bắt nạt, anh đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.


Nhưng tiểu lưu manh lại hiểu sai ý của anh.


"Tao biết rồi!" Tiểu lưu manh cắn răng, run chân, rõ ràng hắn bị tin tức tố của Tiêu Dĩ Hằng áp bách đến đứng còn đứng không thẳng, nhưng hắn như cũ giơ lên nắm đấm mềm nhũn, một quyền đánh tới, "Mày có phải hay không cùng Lệ Chanh có một chân? ! ! ! ! !" 

 Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Tiêu dĩ hằng nghiêng người tránh thoát công kích của hắn, thấp giọng nói: "Tôi thấy logic của cậu thực sự có vấn đề."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro