Chương 6: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quin

Tiễn Khâu Nhất Minh thất vọng rời đi, Chân Bình An nói một tiếng với ông chủ, sau đó mang theo Tiểu Hoàng Tử trở về. Đáng lý cậu ta có thể ăn cơm nhân viên ở cửa hàng, nhưng hôm nay cậu ta cùng Tiểu Hoàng Tử chưa được tính là nhân viên chính thức nên không tham chút tiện nghi này, trên đường về mua đồ về nhà ăn.

Tiểu Hoàng Tử chưa chịu khổ bao giờ.

Cậu xác định tình trạng hiện tại của mình, đó là Tiểu Hoàng Tử cay đắng lưu lạc nơi sứ sở thần tiên, mọi khó khăn mà hôm nay phải chịu đều là nền tảng để báo đáp quốc gia trong tương lai.

Cậu cắn đầu bắt, tạm gác môn toán học thay hình đổi dạng sang một bên, cầm lấy môn vật lý qua xem ...

Sau đó xem không hiểu chữ cái tiếng anh trong sách.

Quay qua quay lại, cuối cùng cậu miễn cưỡng hiểu được môn ngữ văn và lịch sử.

Hạ hai quyển này trước!

Tiểu Hoàng Tử cầm bút lên, giờ nắm đấm cổ vũ bản thân!

Chân Bình An làm xong bài tập, đến phòng khách lấy nước, nhìn Tiểu Hoàng Tử tóc tai bù xù khổ đại cừu thâm trừng mắt nhìn trần nhà.

"Ủa? Sao vậy?"

Tiểu Hoàng Tử lắc đầu, vẻ mặt uể oải, Chân Bình An nhìn mà thấy đau lòng. Cậu ta cầm điện thoại tải video từ trang web, sau đó phản chiếu màn hình lên cho cậu xem: "Làm bài tập lâu vậy rồi, nhất định rất mệt, lại đây, xem TV một lát rồi lại học." Xong rồi xong rồi, sao hắn hệt như bà nội cưng chiều cháu mình hay diễn trên phim truyền hình ba xu thế này.

Ánh mắt rời rạc của Tiểu Hoàng Tử bị hình ảnh trên màn hình điện thoại thu hút: "A? Y phục bọn họ...?"

Chân Bình An nhìn lại, thì ra mình chọn trúng phim truyền hình cổ trang: "Hình như đây là bô phim cổ trang rất được yêu thích trong thời gian này."

Tiểu Hoàng Tử càng xem càng có tinh thần. Thì ra có thể học sử bằng cách này, này giống như đọc sách giáo không nhưng sống động hơn, đặc biệt dễ nhớ —- nhưng mà tình tiết hơi chậm, quá nhiều thứ, không dễ nắm được trọng điểm.

*

Trước khi thi đấu khiêu chiến, các chiến đội chuyên nghiệp là những người nhàn rỗi nhất, chiến đội Tinh Hoàng đã nghỉ ngơi nửa tháng nay, Khâu Nhất Minh rãnh rỗi không có chỗ để đi, nhớ tới học đệ mới về nước kia.

Nếu có thể kéo cậu ta tới chiến đội, tương lai chắc chắn nắm trong tay chức vô địch vài năm.

Hắn cẩn thận chọn một chai rượu ngon trong hầm rượu, lại đến một nhà hàng nổi tiếng rồi gọi món ngon nhất mang đi, chuẩn bị đến làm khách nhà người ta. Bước vào tiểu khu, hắn cảm thấy mình chính là khách mời được hoan nghênh nhất trên đời này.

Nhưng mà —

Khi hắn xếp hàng đăng ký ở đại sảnh, nghe xung quanh nói chuyện với nhau về biệt thu, xe sang và những món xa xỉ khác, người cầm theo túi đồ ăn mang về như hắn xấu hổ không dám hô hấp.

Thật vất vả mới đến phiên hắn, bảo an còn chưa hỏi thì hắn liền nhanh chóng đánh phủ đầu trước: "Gần đây có thùng rác không?"

Bảo an sửng sốt, vẫn chuyên nghiệp nói: "Anh đưa rác cho tôi, tôi quăng giúp cho."

Khâu Nhất Minh để lại đống đồ chạy trối chết.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm* lái xe chạy năm km, cửa hàng 4S chợt lóe qua ngoài cửa sổ, xe chợt dừng lại, sau đó lùi lại ba mét, rẽ vào ngõ nhỏ. Thời điểm ra ngoài, Khâu Nhất Minh có thêm mấy vạn trong túi.

*NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Ha hả, đầu năm nay ai lại không tặng xe!

Là một trò chơi phổ biến nhất hiện nay, tuyển thủ chuyên nghiệp của "cơ giáp mô phỏng" có mức tiền ký hợp đồng ổn định tám con số. Lận Sâm là tuyển thủ cấp bậc đại thần, báo một mức chín chữ số cũng không tính là gì, con xe bảy chữ số có đáng gì đâu! Đều là khách tới tiểu khu kia, hắn phải để lại mặt mũi cho Lận Sâm, không thể mất mặt.

Ngày hôm sau, có xe có chi phiếu, Khâu Nhất Minh bước đi mang theo gió, một mình hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào cửa tiểu khu, điểm danh gặp Lận Sâm. Cái vẻ ngoài tự tin kia cùng với bộ dạng hôm qua như hai người khác nhau, gần như đem chữ "Ông đây hôm nay mang đủ tiền" viết lên mặt.

Bảo an chần chờ hỏi: "Ngài xác định muốn hẹn hôm nay sao?" Có lẽ vì mỹ thực cùng rượu hôm qua rất ngon nên bảo an rất có thiện cảm với hắn: "Hôm nay trong tiểu khu có người bị bên kiểm tra kỉ luật đưa đi."

Khâu Nhất Minh: "?!"

Hôm qua mới thấy bọn họ mở cao lầu, đón tân khách, hôm nay lầu liền sụp?

Hắn khẩn trương hỏi: "Không phải Lận Sâm chứ?"

Bảo an giúp hắn gọi một cuộc điện thoại. Khâu Nhất Minh vừa rối rắm vừa chờ đợi sửa sang lại cổ áo, sau khi Lận Sâm xuất ngoại, bọn họ cũng ko liên lạc, không biết đối phương có còn nhớ mình không.

Nhưng nhận điện thoại không phải là Lận Sâm, mà là một gã khách thuê đã ở đây bốn năm, đối phương nói Lận Sâm sau khi cho thuê phòng thì không về đây nữa.

Khâu Nhất Minh yên lặng ngồi trong xe trong chóng lát, tự an ủi chính mình. Lưu Bị cất công ba lần mới mời được Gia Cát Lượng, cuối cùng thành lập Thục Quốc, ba phần thiên hạ, hắn mà mời được dễ dàng thì hiển nhiên không thể làm ra được việc lớn gì!

Về phần kết cục của Thục Quốc ... Đó là chuyện mà Lưu A Đấu* phải quan tâm. Ngay cả vợ hắn còn không có, không có tư cách quan tâm đứa con trai này.

* A Đấu; kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)

Khâu Nhất Minh gọi điện thoại cho lớp trưởng lớp sơ trung:

"Lớp trưởng, đã lâu không gặp cậu có nhớ tôi không?"

"Ha ha ách, không nhớ?"

"Không bằng chúng ta tổ chức một buổi ôn lại tình xưa với các bạn học đã nhiều năm không liên lạc?"

"Không rảnh?"

"Không nói nữa, một câu — cậu ra mặt, tôi chi tiền, chỗ nào tùy chọn!"

Buông điện thoại, Khâu Nhất Minh cầm lấy chìa khóa xe, nhẹ nhàng búng một phát, thu phục!

*

Vương Thúc giúp Tiểu Hoàng Tử xin ký túc xá trong trường, ngày mà tiền trợ cấp sinh hoạt phát xuống, Tiểu Hoàng Tử sắp xếp hành lý ít ỏi gia nhập đại gia đình trường học.

Chân Bình An chạy tới giúp đỡ nhưng lại không có đất dụng võ. So với bạn cùng phòng hành lý để đầy trên mặt đất, hành lý khiêm tốn của Tiểu Hoàng Tử chỉ có hai ba bộ quần áo được cấp, nghèo đến nỗi khiến người ta không nỡ nhìn, liền gọi điện đến cửa hàng xin cho Tiểu Hoàng Tử đến trễ 2 tiếng.

Hai người đến khu chợ bên cạnh mua đồ, vòng tới vòng lui ba lần mới mua được đồ ăn, Tiểu Hoàng Tử nhân cơ hội mời cậu ta một bữa ma lạt năng.

Chân Bình An nhìn Tiểu Hoàng Tử vừa trầm trồ thích thú vừa cười ha ha ha vì sợ đồ cay, nhìn không được cười rộ lên: "Lần đầu gặp cậu, tôi cứ tưởng cậu là một thiếu gia xuất thân giàu có, bây giờ thì càng ngày càng giống người thường hơn rồi."

Tiểu Hoàng Tử thè lưỡi hà hơi nóng, không biết này là khen hay chê nữa.

Cơm nước xong xuôi, Chân Bình An đưa Tiều Hoàng Tử đến cửa hàng làm việc, còn mình thì tìm mũ giáp chưa ai dùng để luyện tập cho cuộc thi.

Tiểu Hoàng Tử được phân tới tầng trệt để làm hướng dẫn, ngoài việc trong thời gian cao điểm thì rất bận, thời gian còn lại đều có thể dùng làm bài tập.

Lúc cậu nộp bài tập bị cậu làm cho rối tinh rối mù, các giáo viên cho rằng cậu là người ngoại quốc, ngay cả cách nói cũng lộn xộn trước sau, cho nên vô cùng khoan dung, giáo viên Toán, Lý, Hóa thậm chính còn giảm bớt một số bài tập chuyên sâu và chuyển sang dạng bài tập cơ bản, cuối cùng thì cậu cũng có thể hoàn thành được bài tập một cách khó khăn.

Cậu lấy trước ra đo, việc tìm kết quả kích thước của một đoạn thẳng, cậu giải ra một đáp án không đúng làm cậu cảm thấy bài này chẳng thể giải được, cậu cũng đo lại những đoạn khác và phát hiện nó không đáp ứng các điều kiện trong đề bài đưa ra.

Tiểu Hoàng Tử nghĩ rằng giáo viên ra đề vẽ không chính xác. Lão sư mà phụ hoàng mời tới, chẳng những dạy học cẩn thận, bình thường làm gương tốt, sẽ không có khả năng

Cậu dành ra một khoảng trống, đối chiếu với đề bài, vẽ lại hình đúng như kích thước thật một lần, sau đó biết được đáp án chính xác của đoạn thẳng cần tìm kia. Kế tiếp, dùng đáp án đã có để giải lại bài.

Tiểu Hoàng Tử tiếp tục cắn đầu bút.

Cửa chính bằng thủy tinh mở ra, một nhóm người hi hi ha ha đi vào. Đại Trương ở bên cạnh thành thạo xác nhận đăng ký cho khách vãng lai. Tiếu Hoàng Tử gấp bài tập lại, vừa nhắc đầu liền bắt gặp một đôi mắt thâm trầm.

Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy nhìn cậu hồi lâu, vừa rồi anh cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy vầng trán nhẵn nhụi, lông mi cong vút, cùng với búi tóc dài ấn tượng trên đỉnh đầu, trong lòng chỉ nắm chắc tầm tám phần. Giờ nhìn chiều cao sau khi cậu đứng lên, xua tan luôn hai phần nghi ngờ còn lại của anh.

"Đại Việt Phúc Vương."

Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy chậm rãi nói ra cái ID là anh khó chịu mấy hôm nay.

Ngày chiêu tân hôm ấy, chiến tích của Đại Việt Phúc Vương lấy một địch bốn như một cây kim châm, tàn nhẫn xuyên qua cơ thể yếu ớt, lưu lại lòng tự tôn đã bị phá vỡ của anh. Trận đấu sau đó, anh mê mụi muốn thoát khỏi đồng đội, một mình xung phong chiến đấu, muốn phục chế lại chiến tích ấy nhưng lại nhận lấy kết quả thất bại thảm hại. Sự thật trần trụi này làm anh nhận rõ sự chênh lệch của hai người, càng làm cho lời nói khi mới gặp của anh ngu ngốc biết bao.

Tiểu Hoàng Tử cũng nhận ra anh ta, không khỏi chột dạ.

Anh ta sẽ không vì mình đi nhầm vào trò chơi mà tìm tới tính sổ chớ?

"Bao giờ cậu tan ca?"

Tiểu Hoàng Tử căng thẳng trong lòng, quả nhiên là tới tính sổ. Cậu cảnh giác trả lời: "Không chắc."

Lần đó chỉ nhìn thấy được cái gáy, không nghĩ tới khuôn mặt vầy mà lại... xinh đẹp. Tuy rằng dùng từ xinh đẹp này cho một cậu bé thì có hơi nữ tính, nhưng Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy không tìm được từ nào chuẩn xác hơn. Đối phương rõ ràng tuổi còn nhỏ, ngũ quan chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp khó ai bì được.

Đây là hạ chiến thư sao?

Tiểu Hoàng Tử buồn bực chớp mắt một cái, khơi dậy ý chí chiến đấu. Chuyện này đúng là cậu sai trước, nhưng đối phương cũng không phải là không có trách nhiệm, đến tính sổ thì cậu nguyện ý nhận lỗi, nhiều lắm là ăn hai cú đấm, nhưng nếu đối phương làm quá thì cậu cũng sẽ không nhân nhượng nữa.

Tiểu Hoàng Tử suy nghĩ thông suốt ánh mắt kiên định nhìn Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy.

Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy bị nhìn thì hai tai dần đỏ lên, cũng may đồng nghiệp của Tiểu Hoàng Tử đã xác minh đăng ký xong, đem chứng minh nhân dân trở lại, sau đó Tiểu Hoàng Tử dẫn nhóm người lên tầng.

Thật ra, các thành viên trong công hội thường xuyên đến chơi đã quen thuộc, căn bản không cần dẫn dắt, nhưng hôm nay Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy cố ý vô tình ra ám hiệu, ai cũng không cự tuyệt, cứ vậy mà im lặng theo Tiểu Hoàng Tử lên tầng trên.

Phí của ghế lô đắt hơn so với đại sảnh trò chơi, Tiểu Hoàng Tử một đường dẫn nhóm người vào đại sảnh trò chơi ở tầng hai, tìm một dãy vị trí trong góc, vừa vặn cho nhóm người ngồi xuống, xem như là một ghế lô không có tường.

Mình phục vụ tốt như vậy rồi, thời điểm đối phương tính sổ chắc cũng sẽ hạ thủ lưu tình hen.

Tiểu Hoàng Tử gảy bàn tính tính toán trong lòng.

Lúc chuẩn bị đi thì Bụi Trần Chẳng Thể Tẩy cố ý nhắc nhở cậu: "Cậu tan ca tới tìm tôi."

Tiểu Hoàng Tử đã chuẩn bị tâm lý bình tĩnh gật đầu, xuống tầng tiếp tục buồn bã giải đề toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro