Chương 29: Đè ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ji

[Nếu như sáng mai tạnh mưa, tôi dẫn em đi Đông Hồ chạy bộ]

—–o0o—–


Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, nhàn nhạt ánh trăng xuyên qua mây đen chiếu vào cửa sổ. Trần Lạc Du ngồi dựa vào tường, giơ tay lau mồ hôi nơi khóe mắt.

Ký túc xá của Trần Phi Lân không được trang bị điều hòa, chỉ có chiếc quạt điện trên mái nhà đang chạy để cung cấp hơi mát. Trần Phi Lân dường như đã quen với hoàn cảnh như vậy, nhưng anh thì không thể.

Nhưng so với thân thể ngột ngạt, trong lòng anh có nhiều thứ hơn.

Anh hỏi Trần Phi Lân có thể nói chuyện không, Trần Phi Lân nói "Được" và hỏi lại chuyện gì đã xảy ra?

Anh đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, người kia cũng không có hỏi thêm, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc. Anh không thể nhìn rõ biểu cảm thực sự của nhau trong hoàn cảnh tối tăm, anh không muốn Trần Phi Lân hiểu lầm vết mực của mình, vì vậy anh phải bắt đầu trước: "Hôm nay mẹ tôi đến, cơm cũng chưa ăn xong liền cãi nhau"

"Sao lại vậy?"

"Chuyện cũ nhai đi nhai lại, chính là chuyện của cha tôi."

Lần chạy bộ trước đó, Trần Lạc Du đã đề cập đến chuyện cha anh đã ly hôn với mẹ anh trước khi anh được sinh ra, sau đó đến Xu Đăng, hai cha con chưa bao giờ gặp nhau.

Anh không nói về lý do ly hôn, vì vậy Trần Phi Lân không tiện hỏi quá nhiều. Giờ phút này nghe anh muốn nói lại thôi, liền ngồi dậy, nói một câu: "Tôi đang nghe."

Nhéo nhéo móng tay cái, Trần Lạc Du một lúc sau ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân.

"Mẹ tôi nói không bao giờ tái hôn. Bà đến làm việc ở Bắc Kinh khi tôi học tiểu học, và để lại tôi cho bà ngoại."

"Bà ngoại rất yêu thương tôi, tôi muốn cái gì cũng được thỏa mãn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ai đó nắm tay cha mẹ, tôi vẫn cảm thấy rất ghen tị".

Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Trần Phi Lân vẫn có thể cảm nhận được sự mất mát trong lời nói của anh.

"Thực ra từ nhỏ tôi đã biết gia đình mình không giống với những gia đình khác nên tôi rất chăm chỉ học hành, không muốn bị người khác coi thường. Nhưng bọn trẻ đó rất kì quái, chúng rất thích bắt nạt những người khác biệt với họ."

Bực bội anh khuỵu gối xuống, vải quần thể thao toát ra hương chanh dịu nhẹ, Trần Lạc Du không nhịn được ôm lấy chân, giống như đang ôm Trần Phi Lân.

Người đối diện không biết suy nghĩ nhỏ bé của anh, nhưng hắn hiểu anh cũng phải chịu khổ cực khi còn nhỏ. Không giống như bản thân thiếu thốn vật chất nhưng có sự chăm sóc của cha mẹ, Trần Lạc Du không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng lại không có cha mẹ đồng hành cùng với sự trưởng thành của mình.

Trầm mặc một lát, Trần Phi Lân hỏi: "Bọn họ làm sao bắt nạt cậu?"

Trần Phi Lân lắc đầu, anh không muốn nhớ lại quá khứ đáng xấu hổ đó, ác ý của học sinh tiểu học chẳng qua là bài xích cùng đùa dai.

Anh đặt cảm xúc này lên Tôn Hồng, hết lần này đến lần khác gào thét với Lưu Lệ Á qua điện thoại, anh muốn gặp cha mình, anh muốn Lưu Lệ Á đưa anh đến Xu Đăng.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Vui lòng đọc truyện ở trang chính chủ để được cập nhật sớm nhất.

Khi đó, anh không biết Xu Đăng ở đâu, cho đến một lần đi học về, anh nghe thấy Tôn Hồng nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Á trong phòng ngủ.

Anh lén lấy điện thoại cố định trong phòng khách để nghe, và đó là lần anh nghe mẹ khóc kể lể về lỗi lầm của cha.

Anh không hiểu chơi đàn ông là gì, chứ đừng nói đến đồng tính, nhưng anh hiểu Lưu Lệ Á hận Trần Phương Văn như thế nào.

Mãi cho đến khi Tôn Hồng ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ngẩn ngơ cầm ống nghe, bí mật năm đó mới không thể giữ được.

Sau đó, thái độ của Lưu Lệ Á đã thay đổi, chỉ cần anh ấy không nghe lời, Lưu Lệ Á sẽ nhắc đến việc kiếm tiền nuôi anh đã vất vả như thế nào, đề cập đến người cha của anh, người đã khiến gia đình họ phải đau khổ như thế nào.

Sau khi nghe quá nhiều, anh dần trở nên tê liệt, càng tránh cãi vã càng tốt, và sẽ không bao giờ nói một lời nào liên quan đến Trần Phương Văn.

Anh luôn nghĩ nhiều năm như vậy qua đi, anh không còn quan tâm nữa. Nhưng tại sao trước mặt Trần Phi Lân nhớ đến những điều này, anh vẫn cảm thấy đầy buồn bã và tủi thân.

"Đôi khi tôi tự hỏi tại sao đã ly hôn rồi, mẹ tôi còn muốn sinh ra tôi?"

Anh siết chặt lớp vải mềm trong lòng bàn tay, âm thanh đứt quãng: "Khi đó tôi mới năm tháng, sao bà ấy không bỏ tôi đi?"

Hỏi xong câu này, Trần Lạc Du liền không nhúc nhích. Người đối diện xuống giường, đi đến mép giường liền ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Lạc Du nhìn chằm chằm đầu gối, có thể cảm giác được Trần Phi Lân đứng ở trước mặt mình, nhưng lại không có dũng khí ngẩng đầu.

Chắc bây giờ nhìn anh rất chật vật.

"Khi mẹ tôi mang thai tôi, bà không đi khám thai định kỳ nên không biết vị trí của thai nhi bất thường".

Giọng nói của Trần Phi Lân chậm rãi vang lên, giống như cơn gió nhẹ thổi vào ký túc xá, nhẹ nhàng dừng ở bên tai Trần Lạc Du.

"Đến thời điểm sinh thì khó sinh".

Mãi cho đến khi người trên giường chịu nhìn hắn, mới nói tiếp: "Thôn chúng tôi cách bệnh viện thị trấn mấy chục dặm, trong thôn chỉ có một bác sĩ, mẹ tôi khi được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê. Cũng bởi vì xuất huyết nhiều, thân thể của bà ấy rất yếu".

"Chuyện này tôi không biết cho đến khi bà ấy mang thai em gái tôi."

Dừng một chút, ánh mắt Trần Phi Lân lung lay, một hai giây sau liền quay đầu lại, tiếp tục nhìn Trần Lạc Du.

"Tôi hỏi bà ấy có sợ không?"

"Bà ấy nắm tay tôi và nói làm sao bà ấy không sợ được? Nhưng bà ấy có thể cảm nhận được chuyển động của thai nhi, bà ấy nói tôi dường như càng sợ hãi bà ấy vứt bỏ, cử động một cách tuyệt vọng."

Trần Lạc Du yên lặng nhìn Trần Phi Lân, người đó cũng lặng lẽ nhìn anh. Ngoại trừ tiếng quạt chạy và hạt bụi lơ lửng dưới ánh trăng, mọi thứ dường như đã dừng lại.

Một lúc lâu sau, anh lại nghe thấy Trần Phi Lân nói: "Tôi không hiểu suy nghĩ của mẹ cậu, nhưng bà ấy đã có thể sinh ra cậu, thì trong lòng bà ấy nhất định yêu cậu."

Anh không nhìn rõ cảm xúc trong mắt đối phương, nhưng anh có thể nghe thấy giọng nói của người đó rất dịu dàng, giống như muốn vượt qua rào cản thời gian để an ủi hắn ngày còn nhỏ.

"Thật đáng tiếc khi đó tôi không biết cậu, nếu không lúc cậu bị bắt nạt, tôi còn có thể che chở cho cậu."

Khi chủ đề thay đổi, giọng điệu của Trần Phi Lân trở nên thoải mái hơn: "Em gái tôi khi còn nhỏ thường bị bọn con trai trong thôn bắt nạt. Mỗi lần nó về khóc trước mặt tôi, tôi đều xắn tay áo đi đánh người".

Trần Phi Lân chống nạnh và cười nói: "Tôi đánh nhau rất giỏi. Bọn họ đều bị tôi đánh mà sợ. Nhìn thấy tôi họ trốn thật xa".

Nhìn chằm chằm cơ bắp cường tráng trên cánh tay người kia, Trần Lạc Du nhớ lại lần trước bị ba người đánh chỉ bị thương nhẹ, không khỏi đồng tình: "Em gái anh may mắn hơn tôi rất nhiều, có một người anh trai như anh che chở cô ấy."

"Thật ra khi còn bé, tôi cũng từng nghĩ có anh trai thì tốt rồi, mặc kệ những người đó có bắt nạt tôi hay không, ít nhất cũng có người nghe tôi nói."

Trần Phi Lân im lặng, biết rằng sự thoải mái hiện tại, an ủi đối với chuyện quá khứ cũng là quá muộn, vì vậy hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghe anh hỏi: "Không bằng cậu từ giờ che chở cho tôi đi, tôi sẽ gọi cậu là anh".

Trần Phi Lân giật mình: "Cậu hiện tại còn cần che chở?"

"Đương nhiên là cần." Thay đổi tâm trạng chán nản vừa rồi, Trần Lạc Du duỗi chân làm ví dụ cho hắn: "Xem thể lực của cậu, tôi nhấc tay cũng không nhấc nổi, nếu như bị người bắt nạt, chỉ có thể chấp nhận bị đánh."

Trần Lạc Du nói rất nghiêm túc, nhưng lời này có vài phần thực sự đáng để suy ngẫm. Ở tuổi của họ, làm sao có thể gặp phải bạo lực học đường vì lý do gia đình, huống chi Trần Phi Lân cảm thấy Trần Lạc Du ở phương diện này cũng không buồn rầu. Sở dĩ tối nay tâm trạng không tốt như vậy cũng là vì cãi nhau với mẹ.

Hắn không có lập tức trả lời, Trần Lạc Du lại bổ sung nói: "Chỉ gọi cậu là anh mà thôi, cậu cũng sẽ không vì cái này từ chối tôi chứ? Vẫn là nói, cậu chiếm tiện nghi đi".

Nghe thấy người trên giường thì thào nói mình chiếm tiện nghi, Trần Phi Lân bất đắc dĩ cười cười, nói: "Muốn gọi thì gọi đi, chỉ cần cậu vui vẻ là được."

Trần Lạc Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn là được hời. Anh rèn sắt khi còn nóng, thích ứng hỏi một câu: "Anh ơi, sáng mai anh có chạy bộ không?"

Nhìn ngoài cửa sổ mưa rơi, Trần Phi Lân hỏi anh: "Hiện tại có thể ngủ rồi?"

"Chắc là có thể" anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh trả lời: "Nói ra khá hơn nhiều."

"Vậy ngủ đi." Trần Phi Lân trở lại giường đối diện: "Nếu như sáng mai tạnh mưa, tôi dẫn em đi Đông Hồ chạy bộ."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Vui lòng đọc truyện ở trang chính chủ để được cập nhật sớm nhất.

Sau khi nói ra những cảm xúc ngột ngạt trong lòng, Trần Lạc Du rất nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ rất say, mãi đến tận sáu giờ sáng bị Trần Phi Lân đánh thức, anh mới mở to đôi mắt mơ màng ngồi dậy, nhìn người mặc chỉnh tề quần áo đứng bên cạnh giường.

Trần Phi Lân nói: "Dậy rửa mặt đi."

"Mưa tạnh rồi?" Phần eo mềm nhũn như không xương, nói xong lại muốn ngã xuống gối, bị Trần Phi Lân duỗi tay đỡ lấy, nhắc nhở: "Đừng lười, mau chóng xuống giường, rửa mặt xong sẽ không buồn ngủ." .

Nhìn đôi tay đang đặt trên eo mình, anh ngây người một lúc mới tỉnh táo lại, leo xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trần Phi Lân đã chuẩn bị cho anh ấy một chiếc bàn chải đánh răng mới, đây là kiểu phổ biến nhất ở các cửa hàng tiện lợi. Anh đã lâu không còn sử dụng bàn chải đánh răng này, có chút không thích ứng. Nhưng sau khi đánh răng xong, anh lại đặt chiếc bàn chải đánh răng màu xanh lam vào cốc đánh răng của Trần Phi Lân, để nó cạnh chiếc bàn chải đánh răng màu trắng, cảm thấy chiếc bàn chải đánh răng này khá tốt, trông giống hệt nhau, như là một đôi.

Sau khi rửa mặt, anh vuốt tóc và kiểm tra cằm.

Anh thuộc người không có quá nhiều râu, một ngày không cạo cằm vẫn trơn nhẵn, cho nên không cần dùng dao cạo mà Trần Phi Lân đặc biệt đặt bên cạnh.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, Trần Phi Lân đưa cậu đến cổng trường phía Nam, mua hai chiếc bánh bao xíu mại và hai ly rượu gạo để lót dạ, sau đó bắt xe buýt đến Đông Hồ để chạy bộ.

Hôm nay là cuối tuần, lượng người đến Đông Hồ tập thể dục nhiều hơn ngày thường. Trên đường đi, anh hỏi Trần Phi Lân tại sao lại đến Đông Hồ, Trần Phi Lân nói phong cảnh ở đây rất đẹp, hắn thường xuyên thay đổi môi trường, để việc rèn luyện luôn cảm thấy mới mẻ.

Anh không nghĩ Trần Phi Lân có những suy nghĩ như vậy, nhưng đường ở đây tốt hơn nhiều so với sân thể dục. Tuy nhiên, cảnh đẹp là một chuyện, nhưng chạy vẫn mệt. Anh chạy với Trần Phi Lân một km và không thể chạy được nữa, anh dựa vào thân cây bên cạnh thở dốc.

Nếu là ở sân thể dục của trường Đại học công an, anh có thể ngồi đó đợi Trần Phi Lân, nhưng đường ở đây là đường thẳng nên Trần Phi Lân chỉ vào điểm cho thuê xe đạp phía trước và hỏi anh có muốn đi xe đạp không ?

Hai mắt anh sáng lên nhìn chiếc xe đạp, vội vàng gật đầu, Trần Phi Lân vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa muốn cười, liền dẫn anh đi thuê hai chiếc xe đạp, dọc theo ven hồ đạp một vòng, khoảng hơn 10h thì kết thúc.

Trên đường về, anh ngồi cạnh Trần Phi Lân trên ghế xe buýt. Lúc đầu, cả hai đều nhìn vào điện thoại, sau đó anh bắt đầu ngáp thường xuyên, gật gà gật gù.

Trần Phi Lân nhìn bên cạnh thấy, nói dựa vào vai hắn ngủ một chút.

Nhìn bờ vai của người nọ, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, dù sao con trai dựa vào vai nhau cũng là chuyện bình thường.

Anh nghiêng người về phía trước, cảm nhận nhiệt độ cơ thể dưới chiếc áo phông trên má, thả lỏng một lúc, thoáng thấy Trần Phi Lân vẫn đang nhìn vào điện thoại của mình.

Chiếc xe buýt tiếp tục chạy vững vàng, nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, anh hoảng hốt mong muốn chiếc xe buýt này có thể đi mãi, không bao giờ dừng lại thì tốt.

Hơn mười phút sau, quán tính do phanh gấp chút nữa đã đánh thức anh, ngực trái có cảm giác bị đè nén. Anh bàng hoàng mở mắt ra, tầm mắt dừng lại trước ngực của người nọ.

Trần Phi Lân tay phải duỗi ra trước ngực trái, toàn bộ lòng bàn tay đều hướng về phía anh, mà không biết từ khi nào anh ôm lấy cánh tay trái của Trần Phi Lân.

Thấy anh tỉnh lại, Trần Phi Lân rút tay lại giải thích: "Vừa rồi đột nhiên phanh gấp, sợ em đụng phải ghế dựa.

"Ừm, cảm ơn."

Anh buông cánh tay của Trần Phi Lân ra, che miệng ngáp dài quay đầu sang chỗ khác để che đi vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng đôi tai ngày càng đỏ ửng gần như bóc trần anh.

Mùa hè quần áo mỏng manh, Trần Phi Lân vừa rồi đỡ một cái, vô tình đè phải nơi đó.

May mắn thay, anh tỉnh táo rất nhanh, không gây ra bất kỳ tiếng động đáng xấu hổ nào.

—————————————–

Ji: Chương sau sẽ có pass (5 chương), pass bộ truyện Tôi chỉ thích khuôn mặt của em của tôi bị leak ra ngoài một cách không thương tiếc toàn bộ tất cả các chương luôn. Từ lần đó tôi nản không muốn edit luôn. Các bạn xác định đọc free thì cũng đừng tiếp tay cho mấy kẻ trên trang truyện lậu kinh doanh. Cũng đừng nói cho người khác biết (vì chẳng biết họ có phải thành viên trang truyện lậu không). Cho nên pass tất cả những bộ sau này tôi sẽ đặt rất khó. Pass chồng pass. Xin lỗi, tôi không thể đồng tình được việc tôi bỏ tiền mua raw edit cho mọi người đọc free, các bạn lại leak pass cho bên truyện lậu kinh doanh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro