013 - 016

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

013

Dịch Hạc Dã hít một hơi sâu, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh.

Cuối cùng cũng đè nén được cảm giác xao động kỳ lạ đó, Dịch Hạc Dã quay lại trước màn hình, vừa lúc nhận được tin nhắn của Giản Vân Nhàn gửi đến:

"Đi đâu vậy? Anh yên tâm để tôi ở đây một mình sao?"

Dịch Hạc Dã không để ý đến y, chỉ bực bội vò tóc mái.

Trước mặt, Trần Tư Khoa vẫn chưa ngắt kết nối, hai người trò chuyện câu được câu không, Giản Vân Nhàn lại tranh thủ gửi thêm một tin nhắn cho hắn:

"Chàng trai, còn gì cần tôi hỏi cậu ấy nữa không?"

Dịch Hạc Dã: "Hỏi về chuyện trước khi chết."

Giản Vân Nhàn gật đầu, hỏi Trần Tư Khoa: "Trước khi bạn Phạm gặp chuyện, các em đang chơi trò "LIFE" này đúng không? Em có phát hiện điều gì bất thường không?"

Trần Tư Khoa lắc đầu: "Hôm đó tôi chưa làm xong bài tập, cô ấy chỉ chơi một mình, tôi không biết cụ thể cô ấy chơi gì, chỉ biết cô ấy nói rằng mình đã tìm thấy màn chơi ẩn."

Giản Vân Nhàn và Dịch Hạc Dã gần như đồng thanh nói: "Màn chơi ẩn?"

"Tôi không biết, cô ấy không nói chi tiết, chỉ nói rằng đã mở được một màn chơi chưa từng thấy." Trần Tư Khoa nói, "Bình thường chúng tôi xem rất nhiều hướng dẫn trò chơi trên diễn đàn, nhưng cô ấy chưa từng thấy qua màn chơi này. Tôi thực sự không biết nó trông như thế nào."

Giản Vân Nhàn: "Có bản ghi chép nào không?"

"Không... nó đã bị hủy cùng với chip não của cô ấy, toàn bộ bản ghi trò chơi đều trống." Trần Tư Khoa vừa nói vừa nghi hoặc: "Những điều này tôi đã nói với cảnh sát Bùi, anh ấy không nói với các anh sao?"

Giản Vân Nhàn mặt không đổi sắc: "Đúng vậy, lão Bùi luôn coi tôi là đối thủ trong công việc..."

Trần Tư Khoa hiểu ngay: "À, tôi hiểu, tôi hiểu."

Dịch Hạc Dã đầu óc có chút rối loạn, nhất thời nghĩ không ra đầu mối, liền nói: "Anh bảo cậu ta gửi hết bản lưu trò chơi còn lại cho tôi, tôi sẽ tự xem từ từ."

Giản Vân Nhàn: "Có thể sao chép một bản lưu trò chơi của các em cho tôi không?"

Đây vốn không phải là yêu cầu làm người khác khó chịu, nhưng Trần Tư Khoa lại đột nhiên căng thẳng: "Thực, thực sự cần sao?"

Phản ứng này khiến Dịch Hạc Dã cảnh giác, hắn nhớ lại lần đầu gặp Trần Tư Khoa, cậu nhóc này kiên quyết không thừa nhận họ đang chơi trò chơi, điều này càng làm hắn nghi ngờ.

Lúc này, Giản Vân Nhàn cũng gửi tin nhắn: "Thực sự cần sao? Anh chấp hành viên ^-^"

Dịch Hạc Dã lạnh lùng quả quyết: "Cần, một giây cũng không được thiếu."

Giản Vân Nhàn liền cười híp mắt, nói với Trần Tư Khoa: "Tôi vừa vừa xin chỉ thị từ lãnh đạo của chúng tôi, anh ấy nói cần phải cung cấp tài liệu video liên quan để điều tra, nhưng chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật nội dung."

Trần Tư Khoa mặt đỏ bừng, khó xử nhưng vẫn đồng ý.

Dịch Hạc Dã vô cùng dị ứng với nụ cười kiểu này của Giản Vân Nhàn, đồng thời trực giác mách bảo lời nói của người này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không nói gì thêm, cứ thế đồng ý.

Sau khi đối phương cúp máy, chẳng bao lâu sau, Dịch Hạc Dã nhận được tập tin đóng gói của Trần Tư Khoa.

Giản Vân Nhàn hỏi lại lần nữa: "Anh chấp hành viên, anh thực sự muốn xem sao?"

Dịch Hạc Dã nhìn nụ cười mỉm của y, do dự một chút rồi vẫn nói: "Tôi chắc chắn."

Giản Vân Nhàn: "Đây có thể là quyền riêng tư của người khác đấy."

Dịch Hạc Dã mất kiên nhẫn: "Xem."

Giản Vân Nhàn vừa nhập mật khẩu giải nén từ xa vừa hỏi đùa: "Chắc anh không phải cố ý đâu nhỉ?"

Cố ý cái gì? Người này nói chuyện sao cứ thích đánh đố vậy?

Dịch Hạc Dã nghi ngờ nhìn y, không nói gì thêm, cảnh giác cùng y xem bản lưu trò chơi.

Do tái tạo hoàn mỹ khuôn mặt người chơi, nếu nói đây là bản lưu trò chơi, thà nói rằng đây là video lưu lại khoảnh khắc của hai người.

Phản ứng của Giản Vân Nhàn và Trần Tư Khoa thực sự quá kỳ lạ, khiến Dịch Hạc Dã phải giữ vững trạng thái cảnh giác cao độ trong suốt quá trình xem.

Thị lực động của Dịch Hạc Dã rất tốt, xem tốc độ tám lần vẫn không bỏ sót chi tiết nào.

Hắn nhanh chóng xem xong hơn hai mươi màn chơi giai đoạn mới bắt đầu của hai người, tự mình cũng nắm được cách chơi cơ bản, nhưng vẫn không phát hiện được đầu mối gì đáng ngờ khiến bọn họ phải che giấu.

Dịch Hạc Dã ngờ vực, uống một ngụm sữa rồi tiếp tục chuyển sang đoạn tiếp theo.

Trong ấn tượng của Dịch Hạc Dã, cảnh bãi biển này đã xuất hiện ba lần trong tổng số hai mươi sáu trận, cũng là mô hình cảnh quan tinh xảo này hiện đang gây sốt trên diễn đàn.

Hai cô cậu dễ dàng nhanh chóng hoàn thành màn đầu tiên.

Lúc này, cánh cửa dẫn đến màn tiếp theo mở ra cuối bãi biển, các NPC xung quanh cũng theo lệ biến mất.

Trên màn hình chỉ còn lại sóng nước lấp lánh, hải âu bay lượn, hoàng hôn rực rỡ, bãi cát vàng óng, và hai người chơi vẫn chưa kịp bước vào màn tiếp theo.

Dịch Hạc Dã ngáp một cái, nôn nóng tua nhanh muốn họ nhanh qua màn tiếp theo, không ngờ Phạm Mộng Thanh đột nhiên chỉ vào mặt biển, nói gì đó với Trần Tư Khoa.

Sau đó, không ngờ cặp tình nhân trẻ này lại lén lút móc ngón tay vào nhau, rồi ngồi xuống bãi cát.

Gặp tình huống bất ngờ, Dịch Hạc Dã theo phản xạ hủy bỏ tốc độ tám lần.

Lúc này, hắn mở to mắt nhìn bọn họ từ từ ngồi sát vào nhau, chuyển sang ôm hôn nhau, tiếp theo Phạm Mộng Thanh lại đỏ mặt, ghé vào tai Trần Tư Khoa nói gì đó.

Cảnh tiếp theo là điều Dịch Hạc Dã không thể ngờ tới.

Hai người đơn giản bàn bạc một chút, rồi bắt đầu làm những hành động nóng bỏng nhưng vụng về, hình ảnh dần dần phát triển theo hướng không phù hợp với trẻ em.

Dịch Hạc Dã thiên tính vạn tính cũng không ngờ, "bí mật" đằng sau lại là chuyện này.

Cảm giác chấn động mãnh liệt và cung phản xạ chậm một nhịp khiến hắn cả buổi vẫn không phản ứng kịp.Cho đến khi tận mắt xem xong cảnh "nóng" ngắn ngủi này, mặt hắn mới "phừng" một phát lập tức đỏ bừng, càng ngày càng đỏ, như sắp chảy máu.

Hắn hốt hoảng bấm tạm dừng, đứng dậy, toàn thân đỏ bừng đi đi lại lại trong phòng.

Không ngoài dự đoán, màn nhạo báng của Giản Vân Nhàn lập tức trình diện: "Đừng nên như vậy chứ, anh chấp hành viên, còn cố ý tua chậm lại từng khung hình để xem kỹ, anh thật biến thái đấy..."

Ngay cả tâm trạng bực bội Dịch Hạc Dã cũng không còn, hắn nhanh chóng lao về phía bồn rửa mặt, rửa mặt bằng nước lạnh lần thứ hai trong ngày.

Lại trở lại bàn, một ngày hai lần, Dịch Hạc Dã cảm thấy mình hơi "héo" rồi.

Hắn chết lặng tiếp tục phát video —— dù sao cũng chưa xem hết đoạn phim, hắn không dám hứa chắc mình không có bỏ lỡ manh mối quan trọng.

Sau lần đầu tiên nếm trải trái cấm, hành vi của cặp tình nhân trẻ trở nên táo bạo hơn, họ luôn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi, rồi sử dụng các điều kiện màn chơi và item rớt ra trong trò chơi ở từng cảnh để chơi những trò khiến người khác đỏ mặt tía tai.

Cuối cùng Dịch Hạc Dã cũng hiểu tại sao Trần Tư Khoa không dám thừa nhận —— rất rõ ràng, họ không còn chú ý đến bản thân trò chơi, mà biến nơi này thành một căn phòng tình ái không ngừng thay đổi chủ đề.

Suy cho cùng, ở đây, họ chỉ sử dụng thiết bị máy não để giao tiếp "tinh thần", không có tiếp xúc sinh lý trực tiếp. Không chỉ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể, lại có thể tận hưởng cảm giác thân mật "ẩy ẩy" với người yêu. Miễn là không bị phát hiện, trò chơi này chính là thiên đường cực lạc chỉ thuộc về hai người họ.

Đây cũng là lý do tại sao kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, màng trinh của Phạm Mộng Thanh vẫn còn nguyên vẹn.

Dù bị Giản Vân Nhàn lật ngược trắng đen thành một kẻ biến thái lớn, nhưng thực tế Dịch Hạc Dã gần như là một tờ giấy trắng đối với chuyện "tiếp xúc cơ thể" này, những hình ảnh trước mắt chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng choáng váng.

Có lẽ là cảm giác lần đầu tiên trải sự đời.

Xem hết đoạn phim "sếch" này bằng cách vừa ngắt quãng vừa tua nhanh, Dịch Hạc Dã cảm thấy mình đã mất hết dục vọng trần tục.

Điều quan trọng nhất là, ngoài những điều này, hắn dường như không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào khác.

Hắn tắt đoạn phim, mệt mỏi đứng dậy, chợt nghe Giản Vân Nhàn cảm khái một câu: "Thảo nào tên trò chơi là "LIFE", thật đúng là xuất sắc như thế giới thực."

Dịch Hạc Dã ngẩng đầu lên, câu nói này dường như mang lại cho hắn một chút linh cảm.

Hắn nhanh chóng ghi chú lại, rồi xem lại hồ sơ của những nạn nhân khác ——

Tất cả đều không ngoại lệ, họ đều là player của trò chơi này, nhưng bản ghi trò chơi cuối cùng trước khi họ qua đời đều trống, không thể xác định liệu tất cả có trải qua "Màn chơi ẩn" mà Trần Tư Khoa nhắc đến hay không.

Từ đầu đến cuối, vụ án này đều được che giấu rất kỹ —— từ việc ngụy trang thành đột tử do tim, đến việc phá hủy chip và bản ghi trò chơi, nếu giữa chừng không có sự xuất hiện tình cờ của nhân chứng Trần Tư Khoa, gần như không ai đặt mục tiêu nghi ngờ trò chơi này.

Lúc Dịch Hạc Dã đang suy nghĩ, Giản Vân Nhàn như đọc được suy nghĩ của hắn, nói: "Thủ phạm thực sự của vụ án này trông có vẻ rất kín tiếng."

Chỉ một câu này đã khiến Dịch Hạc Dã dao động —— từ trước đến nay, đối tượng nghi ngờ chính của hắn luôn là SHEEP, nhưng với tính cách kiêu căng hào nhoáng của SHEEP, liệu tên đó có thật sẽ hành động "kín tiếng" như vậy sao?

Dù cho tên đó muốn đưa ra một vài "câu đố" cho hắn, với lý do mỹ miều là "chơi đùa" với hắn, cũng không nên che giấu vụ án đến mức gần như xóa bỏ như thế này.

Mang theo nghi ngờ, Dịch Hạc Dã mở lại máy tính đã tắt.

Sau khi xem video cường độ cao cả buổi chiều, mắt hắn đã nổi tia máu, cả người cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Nhưng hắn vẫn đè huyệt thái dương đang căng phồng, truy cập vào diễn đàn chính thức của trò chơi tìm kiếm linh cảm ——

Một phòng livestream đang hot thu hút sự chú ý của hắn.

Tên của phòng livestream là "Chính thức ra mắt cấp độ mới? Quyết chiến 48 giờ, tranh làm người hoàn thành đầu tiên toàn server!"

Khi Dịch Hạc Dã nhìn thấy tiêu đề này, mí mắt hắn bất an nhảy lên.

Quả nhiên, hắn nhấp vào xem, đó là một bản đồ hoàn toàn mới mà hắn chưa từng thấy trong tất cả những video đã xem.

Tên bản đồ là "Vùng quê lý tưởng".

Trước mắt, vị trí của streamer là một khu vườn đẹp đến mức mộng mị không hợp thời đại. Không có tòa nhà chọc trời, chỉ có những bông hoa kỳ lạ xinh đẹp.

Dịch Hạc Dã đột nhiên cảm thấy quen mắt —— phong cách ở đây rất giống chỗ ở của Giản Vân Nhàn.

Một nơi đẹp đến mức sai lệch.

Có lẽ là do xem quá nhiều phim "sếch" trong ngày hôm nay, khi nhìn thấy trò chơi này, trong đầu Dịch Hạc Dã tự động hiện lên những cảnh không thể miêu tả.

Tệ hơn nữa, có lẽ do bị hoàn cảnh tương đồng quấy phá, hắn lại vô thức liên tưởng đến Giản Vân Nhàn trong camera theo dõi.

Hắn nghĩ đến cái nút chưa được cởi ra, nghĩ đến giọng nói tê dại bên tai, tỉ mỉ đếm những cảm giác đau đớn khiến hắn run rẩy.

Hắn ngồi ngây người trước bàn trong một lúc lâu, cho đến khi nhận ra mình đang nghĩ về chuyện gì, nghĩ về ai. Trong nháy mắt, toàn thân từ ngọn tóc đến ngón chân đều đỏ bừng.

Xong rồi, Dịch Hạc Dã, hắn kinh hoàng chửi rủa chính mình —— hắn thật sự trở thành biến thái rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra Dã Bảo còn ngây thơ hơn cả học sinh trung học (thật lòng).

014

Dịch Hạc Dã lại đi rửa mặt lần nữa.

Mặc dù lần này Giản Vân Nhàn vô tội thậm chí không nói một lời nào, nhưng Dịch Hạc Dã vẫn kiên định cho rằng, bộ dạng này của mình hoàn toàn là do tên khốn kia đã tác động vào não mình trong suốt thời gian qua.

Tiến vào trạng thái "hiền giả", Dịch Hạc Dã lau mặt, một lần nữa tập trung tinh thần.

Hắn tiện tay lướt qua lịch sử chat trong phòng livestream, từ nội dung trò chuyện của cư dân mạng cho thấy, streamer này đã cắm cọc trong màn chơi mới này suốt hai ngày, việc ăn uống đều do bạn bè ở nhà giúp đỡ, ngủ thì càng không phải vấn đề.

Và vị streamer này là một nhân vật nổi tiếng trong cộng đồng game thủ kỹ thuật số, giỏi tóm tắt và tổng kết các trò chơi không có quy luật.

Gã đã đăng công khai một bộ hướng dẫn rất chi tiết trên mạng, được cư dân mạng rất ưa chuộng.

Ván này là ván streamer tự xưng là chơi giỏi nhất, trước đó gã từng chơi cách quãng trong nửa tháng, vượt qua hơn hai mươi cấp độ, tích trữ được nhiều trang bị quý hiếm cấp cao.

Trong điều kiện tiên quyết "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" ở nơi này, gã đã kích hoạt màn chơi được gọi là "Màn chơi ẩn". Với quyết tâm khai phá chinh phục màn chơi, gã đã mở một buổi livestream như thế này.

Nhưng hiện tại, tình hình dường như không khả quan lắm.

Trên màn hình, nhân vật của streamer chỉ còn một chấm máu, có người khuyên gã nghỉ ngơi rồi chiến tiếp, nhưng các fan đã túc trực trong phòng livestream lại thay gã trả lời:

"Không thể nghỉ ngơi, AR từng nói, có thể màn chơi mới còn BUG, không thể tạm dừng không thể thoát ra, phải chơi hết mới kết thúc được."

Dịch Hạc Dã nhìn thấy một bình luận nói: "Nhưng, đến giờ tôi vẫn chưa thấy BOSS đâu cả, chỉ thấy máu tụt giảm cực nhanh."

Cư dân mạng A: "Kỳ lạ thật, màn chơi này nhiều BUG quá."

Cư dân mạng B: "Chẳng lẽ chưa thử nghiệm đã tung ra rồi?"

Cư dân mạng C: "Nhưng mô hình cảnh quan thật sự rất đẹp."

Cư dân mạng D: "Cũng chỉ có mô hình là được chú trọng thôi."

Dịch Hạc Dã đang đọc bình luận, đột nhiên một đường ánh sáng xanh lóe lên trên màn hình.

Chợt, có tiếng báo động bỗng vang lên trong tai nghe, ngẩng đầu lên, máu của AR cạn sạch.

Thất bại.

Sau một linh cảm mãnh liệt, Dịch Hạc Dã trừng mắt nhìn góc phải bên dưới màn hình. Trong video trực tiếp, mặt mày của người đàn ông đang đội mũ VR tái nhợt, biểu cảm đau đớn.

Gã gỡ mũ, dường như muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp ra khỏi phòng đã đổ gục xuống sàn.

Trong chớp mắt, phòng livestream bùng nổ, mọi người đều nói gã mệt mỏi quá độ khiến cơ thể không chịu nổi, còn có người giúp gã gọi xe cấp cứu.

Chỉ có Dịch Hạc Dã hơi cau mày —— hắn biết, đây có thể là trường hợp đột tử do tim thứ năm trong tháng này.

Hắn và gần một trăm ngàn khán giả trong phòng livestream vừa chứng kiến một buổi livestream giết người "kín tiếng".

Ngay lúc hắn đưa mắt trở lại màn hình trò chơi, rất nhiều người trong phần bình luận cũng chú ý điều này.

Sau khi tuyên bố thất bại, BOSS "ẩn mình" từ đầu đến cuối cuối cùng cũng xuất hiện từ sau bụi rậm.

Đó là một con cừu điện tử tỏa ánh sáng màu xanh da trời, toàn thân nó bị bao quanh bởi những dòng dữ liệu phát sáng, trông như một đám mã lập trình có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Ánh sáng xanh vừa rồi chính là bóng mờ để lại khi nó ra đòn kết liễu.

Hình tượng con cừu, phong cảnh giống như nhà của Giản Vân Nhàn, Dịch Hạc Dã không thể không nghi ngờ thân phận của y.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt con cừu, nhưng bất ngờ là hắn không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ đó.

Lúc này, phần bình luận cũng đã nhận ra: "Cừu? Lại là SHEEP sao?!"

Tiếng nghi ngờ này như tiếng lòng của tất cả mọi người ——

Dịch Hạc Dã trơ mắt nhìn vở kịch này, từ một tia lửa nhỏ, đến một vụ nổ dữ dội lan khắp cõi mạng, thậm chí không mất đến nửa giờ.

Chẳng mấy chốc, tin tức về cái chết đột ngột của game thủ nổi tiếng AR và hình ảnh SHEEP xuất hiện trong "LIFE" đứng đầu bảng hotsearch của các trang web lớn, liên quan đến chuyện này là các thuyết âm mưu về SHEEP cũng lan truyền nhanh chóng.

"Mặc dù vậy, chuyện người chết có thực sự không liên quan đến SHEEP không?"

"Vì là Boss Be Be nên mới trở nên hợp lý."

"Nói ngoài lề, trang phục mới màu xanh của Boss Be Be đẹp thật, đúng là phong cách sát thủ lạnh lùng..."

Cuộc thảo luận vẫn tiếp túc, hầu như cả cõi mạng đều cho rằng, cái "chết đột ngột" game thủ nổi tiếng này là do con cừu xấu xa đó giết hại.

Dịch Hạc Dã nhíu mày, ngón tay cái cọ qua lại trên mặt bàn.

Nếu là trước đây, bất cứ điều gì bất lợi cho SHEEP xảy ra, Dịch Hạc Dã đều sẽ vui mừng vô điều kiện.

Nhưng chỉ riêng lần này, sự nghi ngờ và bất an trong lòng hắn nhiều hơn hẳn ——

SHEEP thực sự sẽ giết người sao?

Lúc này, nhà phát hành "LIFE" là " 4D Networks " cũng đã phản ứng ngay lập tức sau khi sự việc bùng nổ.

Thông báo nổi bật trên trang chủ của họ viết:

"Theo điều tra, "Vùng quê lý tưởng" mà game thủ AR tiến vào trong buổi livestream không phải là bản đồ chính thức được phát hành trong trò chơi, bằng chứng hiện có cho thấy, đó là do bên thứ ba tấn công ác ý cài vào.

Chúng tôi sẽ nghiêm túc truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những người đứng sau xâm nhập hệ thống bất hợp pháp.

Các lỗ hổng hệ thống liên quan đến trò chơi đang được khẩn cấp sửa chữa, mong các người chơi kiên nhẫn chờ đợi..."

Thông báo này được đưa ra, càng gây nên sóng gió kinh hoàng trên mạng.

4D Networks là công ty trò chơi đang được chú ý nhất hiện nay, trình độ của bọn họ được xếp hàng đầu thế giới về mọi mặt.

Theo truyền thông, hơn một nửa số kỹ sư của công ty này là những tài năng về máy tính nhảy việc từ Trung tâm Internet Security, kể từ khi thành lập tới nay, họ chưa bao giờ gặp bất kỳ vấn đề gì về an ninh.

Vì vậy, khi thông báo chỉ ra rằng có bên thứ ba tấn công ác ý, tất cả mọi người đều rất sốc.

"Đỉnh thật, không hổ danh là Boss Be Be của tôi."

"Không ngờ có ngày tường lửa của 4D bị đánh sập, tuổi xuân của ông đây kết thúc rồi."

"Mẹ kiếp, con cừu chết tiệt này bản lĩnh đến vậy sao?!"

Dịch Hạc Dã nhìn thiết bị liên lạc —— trong tiềm thức, hắn mong đợi SHEEP sẽ cho hắn một phản hồi.

Thừa nhận tội lỗi hay chứng minh trong sạch cũng được, ít nhất cũng nói gì đó đi.

Nhưng hắn đã reload ít nhất năm mươi lần mà vẫn không thấy hình cái đầu của con cừu nhỏ.

Cùng với con cừu nhỏ đột nhiên bốc hơi, còn có người giám hộ khốn kiếp của hắn.

Dịch Hạc Dã đã nghĩ xong một cái cớ, buông bỏ lòng tự trọng mà gọi cho y không dưới mười cuộc điện thoại, còn gọi điện hỏi Chu Văn Khải, nhưng kết quả đều là không liên lạc được.

Dịch Hạc Dã không còn tâm trí để quan tâm rốt cuộc họ có phải là cùng một người hay không, hắn chỉ cảm thấy vô cùng tức giận và bực bội ——

Tên đó đột nhiên biến mất, trong khi hắn lại không biết gì cả.

Còn vào giờ phút này, SHEEP đang duỗi chân cừu ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn bốn bức tường trắng xung quanh.

Trong một giây trước, y còn ở trong trò chơi chưa kịp tắt, giây tiếp theo mọi thứ trước mắt biến thành màu trắng, y liền xuất hiện ở đây.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là đám tinh anh Internet Security lại bắt đầu xuống tay với y.

Tầm nhìn mờ đi một chút, vài bông tuyết hiện ra, SHEEP lắc lắc cái đầu cừu của mình ——

Khi bị giam giữ trong cục, nhà tù đã thực hiện nhiều biện pháp với y, vì vậy sau khi vượt ngục, dữ liệu không ổn định là chuyện bình thường với y.

Không còn cách nào khác, bọn họ không thể giết y, chỉ có thể cố gắng giam giữ y.

Lúc này, có tiếng nói vang lên ngoài tường: "Xem mạng người như cỏ rác, tội ác tày trời. SHEEP, ngươi không thể thoát được đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!"

Con cừu nhỏ chán nản ngáp một cái, giơ hai móng cừu lên: "Được~"

Y thực sự không dấy lên nổi một chút hứng thú với những kẻ này —— tính toán tỉ mỉ, dốc lòng nghiên cứu, từng chiêu thức dùng trên người y đều tinh vi mà nhàm chán.

Chẳng thú vị bằng con báo nhỏ cắn người chỉ bằng khứu giác.

Nghĩ đến đây, cừu nhỏ vung móng, trên màn hình trước mặt hiện lên hình ảnh của Dịch Hạc Dã, khuôn mặt hắn dần dần cáu kỉnh, đầy dấu tích cho thấy hắn liên lạc với mình không được.

Vì vậy, con cừu nhỏ lại kéo dài giọng: "Các người làm nhanh lên, tôi sợ em yêu của tôi sốt ruột chờ."

Phía bên kia tường bắt đầu xì xào bàn tán, tất cả đều tò mò "Em yêu" của y là con cừu cái nào.

Một lát sau, bên kia nhận ra điều gì, lại nghĩa chính ngôn từ nói: "Ngươi đang đi trên con đường không lối thoát! Đừng có mơ tưởng vào may mắn nữa!!"

Con cừu nhỏ nghe thấy con đường không lối thoát, lập tức thay đổi lời: "À, vậy thì tôi không thể đi cùng các người rồi."

Y ung dung vươn tay, vẽ một vòng tròn trên tường.

Giây tiếp theo, bức tường cao hoàn toàn biến mất, hóa thành những dòng dữ liệu.

Tường cao sụp đổ, phía đối diện là một đội quân điện tử đông nghịt.

Con cừu nhỏ bước từng bước nhỏ đến trước mặt họ, cúi đầu, chào một cách lịch sự: "Xin lỗi, cho tôi qua."

Quân đoàn đối diện nhận được chỉ thị từ kỹ sư, "cạch cạch" giơ vũ khí lên, hàng nghìn khẩu súng chĩa vào đầu con cừu.

Cừu nhỏ chân thành nói: "Nếu chậm thêm nữa, em yêu của tôi sẽ phải đợi lâu đấy."

Phía đối diện không nói thêm lời nào, dứt khoát bắn y.

"Đoàng đoàng đoàng!!" "Bùm bùm!!"

Tiếng nổ vang dội, cả thế giới chìm trong mưa bom bão đạn.

Trận chiến này thật sự kinh khủng đến cực điểm.

Những vũ khí này đều được các kỹ sư nghiên cứu nhiều năm dựa trên đặc tính mã lập trình của SHEEP, có thể nói là vũ khí được đặc chế riêng cho y.

Độ công kích mục tiêu cực mạnh và mức độ năng lượng cực cao, ắt không có khả năng chừa lại bất cứ một mạng sống nào.

Lần này thật sự là một trận chiến hoàn hảo, bắt rùa trong hũ.

Tổng chỉ huy ngồi trước máy tính, dán mắt vào màn hình hỗn loạn, cảm xúc dần trở nên kích động.

Nhiều năm nay, sự tồn tại của SHEEP là một sự sỉ nhục cực lớn lớn đối với bọn họ, những người làm an ninh mạng.

Vì hành động của y, năm đó gã tức đến mức từ chức khỏi Trung tâm Internet Security, chuyển sang làm cho một công ty lớn về game.

Giờ đây, cuối cùng toàn bộ trung tâm Internet Security cũng rửa sạch nỗi nhục nhã này.

Gã chăm chú nhìn chiến trường từ từ yên tĩnh lại, tiếng súng dần nhỏ lại, khói thuốc cũng chậm rãi tản đi.

Gã đã gõ mã xong, chuẩn bị đi nhặt xác của SHEEP.

Nhưng mà, gã lại hoàn toàn sững sờ trước màn hình.

Con cừu nhỏ ở giữa chiến trường hoàn hảo không hề hấn gì, thậm chí ngay cả vị trí cũng không xê dịch một chút, rõ ràng những vũ khí đặc chế đó không làm tổn thương y chút nào.

Lúc này, nụ cười trên mặt con cừu cũng biến mất. Thay vào đó là sự lạnh lùng đáng sợ.

Nhưng mà, không có lệnh của tổng chỉ huy, không ai dám hành động tùy tiện.

Khoảng ba giây không nhận được phản hồi mong muốn, con cừu nhỏ lạnh lùng ngẩng đầu.

"Tôi đã nói, tôi đang gấp, cần phải gặp một người."

Giây tiếp theo, tổng chỉ huy trơ mắt nhìn vũ khí trong tay đội quân chuyển hướng, nhắm vào đầu họ, nhắm vào chính ông ta trước màn hình.

"Bang!!"

SHEEP phớt lờ màn trình diễn pháo hoa hoành tráng sau lưng, quay người rời đi ——

Không về sớm, em yêu sẽ tức giận mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Dã Bảo: Mấy tiếng không gặp, tôi tức giận thật đấy!!

015

Giấc ngủ của Dịch Hạc Dã vốn dĩ rất tốt, nhưng bây giờ, lại một lần nữa trải qua một đêm mất ngủ.

Thực ra, nói riêng về chuyện vụ án, Dịch Hạc Dã cũng không đến mức phải lo lắng như thế, nhưng sau khi thấy 4D ra thông báo công khai đẩy hết mọi chuyện cho SHEEP, hắn không thể ngồi yên được nữa.

Rõ ràng SHEEP là con mồi của mình, nhưng bây giờ, dường như cả thế giới đều đang thèm khát miếng thịt cừu này.

Dịch Hạc Dã luôn bảo vệ đồ của mình, sữa bột của hắn không cho người khác uống, con mồi của hắn cũng không thể để người khác chạm vào.

Người bắt được SHEEP phải là hắn.

Đêm khuya, Dịch Hạc Dã nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng mệt mỏi bò dậy, mở máy tính.

Hắn muốn mua một chiếc mũ VR để vào thế giới trò chơi xem thử.

Lần cuối hắn thử mua hàng trên mạng là để tranh mua một loại sữa bột nhập khẩu bán trực tuyến. Kết quả vì không quen thao tác, hắn trơ mắt nhìn sữa bột bị mua hết.

Lần này, vừa vào trang web chính thức, hắn đã thấy tất cả các biểu tượng "thanh toán" trên trang đều chuyển sang màu xám ——

"Xin lỗi, loại hàng này cần có người giám hộ mua cùng."

Chết tiệt. Dịch Hạc Dã lại nhìn vào các cuộc miss call mà mình gọi cho Giản Vân Nhàn, càng ngồi không yên.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đánh liều gọi điện cho Tống Châu Chu vào giữa đêm, dù có nguy cơ bị chửi.

May thay, bên kia vốn là con cú mèo ngày núp đêm ra, tính tình lại tốt, vui vẻ chấp nhận trả lời vấn đề của Dịch Hạc Dã.

"Vây bắt SHEEP là quyết định của 4D, bên Internet Security chúng tôi không can thiệp." Tống Châu Chu nói, "Chúng tôi biết rõ trình độ của SHEEP, hiện tại chúng tôi không muốn gánh chịu rủi ro này."

Tâm trạng lo lắng của Dịch Hạc Dã dịu đi đôi chút.

"Yên tâm, trước khi chúng tôi có hành động, nhất định sẽ thông báo cho cậu hỗ trợ bắt giữ." Tống Châu Chu nói, "Khắp cõi mạng ai mà chẳng biết, Báo Săn cậu là người đứng đầu hội anti của SHEEP chứ."

Dịch Hạc Dã cúp máy, mãi mới phản ứng lại được —— ai là anti của tên đó? Còn dám nói như thế!

Hắn vừa dụi mắt, định lên mạng thêm một chút rồi đi ngủ, thì thấy trên trang web hiện ra một chiếc móng cừu nhỏ.

Dịch Hạc Dã lập tức tập trung nhìn, chiếc móng nhỏ còn vẫy vẫy với hắn.

Ngay sau đó, cừu nhỏ đáng yêu chui ra từ dưới màn hình.

Dịch Hạc Dã thở phào nhẹ nhõm —— may quá, con mồi của hắn không bị ai lấy mất.

Lần này, SHEEP mặc một bộ lễ phục màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ phớt trang trọng.

"Chàng trai 404." Con cừu nhỏ gỡ mũ xuống, nhẹ nhàng cúi đầu chào trông rất "phong độ", "Lâu rồi không gặp!"

Vừa gặp lại tên này, phản ứng đầu tiên của Dịch Hạc Dã là tức giận.

Hắn muốn túm lấy nhúm lông cừu của y để hỏi xem y đang làm gì, nhưng khi những lời chửi bới đầy trong đầu sắp thốt ra, lại biến thành: "... Sừng của anh bị nứt rồi."

Có lẽ bị tổn thương đâu đó, có một vết nứt khá nông xuất hiện trên chiếc sừng cừu ngắn ngủn như măng tre.

"Để sớm trở về gặp em, tôi bị kẻ xấu đánh một trận." Con cừu cúi đầu sờ chiếc sừng của mình, rồi cẩn thận đội lại mũ, "Nhưng thấy em quan tâm tôi như vậy, bị nứt cũng đáng."

Khuôn mặt của Dịch Hạc Dã ngay lập tức tối sầm lại.

Thực ra, hắn muốn hỏi làm sao nứt được, để lần sau hắn cũng thử một lần.

Nhìn thấy con cừu nhỏ như thường lệ nhoài người đến trước mặt mình, cảm giác lo lắng và bực bội của Dịch Hạc Dã dần biến mất.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng thường ngày: "Người là anh giết phải không?"

Con cừu nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe đầy chân thành: "Em nghĩ là tôi giết sao?"

Dịch Hạc Dã không nói gì —— đây là lần đầu tiên hắn không dám tùy tiện dựa vào trực giác của mình, dù sao những điểm khả nghi trên người y quá nhiều.

Thấy hắn im lặng, con cừu chỉ biết cười khổ. Xoay một vòng, biến mất khỏi màn hình.

Còn chưa đến lúc cung phản xạ của Dịch Hạc Dã lượn quanh Trái Đất ba vòng mới phản ứng, hệ thống quản lý cổng tòa nhà đột ngột vang lên: "Ngài có bưu kiện giao hỏa tốc!"

Dịch Hạc Dã không đặt mua gì mà giao hàng hỏa tốc lại đến, ngay cả quyền mua hàng trực tuyến hắn cũng không có. Hắn nghi ngờ nhíu mày, nghĩ một lúc, đeo một khẩu súng ở sau lưng.

Khi mở cửa, một hộp quà gói ghém tinh xảo nằm chình ình trước hành lang. Nhìn thấy hộp quà, phản ứng đầu tiên của Dịch Hạc Dã là lùi lại một bước.

Quả nhiên giây tiếp theo, từ trong hộp quà vang lên giọng nói của Giản Vân Nhàn: "Lâu rồi không gặp, chàng trai 404."

Dịch Hạc Dã cảnh giác nhìn hộp quà, lại lùi thêm một bước —— thực ra chỉ chưa đến nửa ngày, nhưng Dịch Hạc Dã lại không cảm thấy câu nói của y có gì sai.

Lúc này, giọng của người kia có chút mệt mỏi, rõ ràng không còn bình thản vênh váo như trước:

"Xin lỗi, cơ thể đột nhiên có chút vấn đề, làm anh lo lắng rồi."

Haha, ai lo lắng chứ?

Có lẽ giọng nói của người này nghe thực sự không được khỏe, Dịch Hạc Dã nuốt lại những lời khó nghe vừa đến bên mép.

Ánh mắt của hắn lại quay lại chiếc hộp trước mặt ——

"Một món quà nhỏ, để tỏ lòng xin lỗi." Giản Vân Nhàn nói.

Lần trước người này nói sẽ tặng hắn quà gặp mặt, không lâu sau cớm đã xông vào nhà hắn. Lần này, Dịch Hạc Dã khó mà không nghi ngờ, chẳng lẽ người này đóng gói gửi cho mình một quả bom?

Nhìn thấy người này cảnh giác, dựng hết gai lên, Giản Vân Nhàn bèn tự mình quyết định, mở hộp quà trước mặt bằng điều khiển từ xa.

Dịch Hạc Dã đã lên nòng, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ khi hộp quà mở ra, bên trong lại là một chiếc mũ chơi game chưa được bóc seal.

Dịch Hạc Dã nghi ngờ nheo mắt lại.

"Đây là mũ VR trực tuyến mới nhất." Giản Vân Nhàn nói, "Tôi đã thấy lịch sử duyệt web của anh, nên muốn tặng cho anh."

Nửa đêm Dịch Hạc Dã vẫn còn lên mạng là vì định mua mũ VR chơi game trực tuyến nhưng không thành công.

Chiếc mũ VR trước mắt này là sản phẩm mới nhất của Trí Năng Meisei, nổi tiếng với độ phân giải siêu cao, trải nghiệm sử dụng cực kỳ mượt mà, và dĩ nhiên, giá cả đắt đỏ.

Mũ VR mà Giản Vân Nhàn mua là phiên bản giới hạn của dòng Black Obsidian, trông rất cool nhưng lại mang một chút vẻ cuồng dã kiêu ngạo —— đúng là loại mà Dịch Hạc Dã thích nhất.

"Tôi nghĩ loại này rất hợp với anh." Giản Vân Nhàn nói.

Dịch Hạc Dã nhìn chằm chằm vào chiếc mũ, dần dần buông khẩu súng trong tay.

"Tôi không động tay động chân gì vào nó đâu." Giản Vân Nhàn chân thành nói, "Thật đấy, tôi biết anh muốn, nhận đi."

Tình cảm chân thành, điềm đạm đáng thương, nếu không phải "quà tặng" lần trước suýt nữa đẩy mình vào tù, Dịch Hạc Dã sẽ càng cảm động hơn một chút.

Trực giác cũng nói với Dịch Hạc Dã rằng, thứ này thực sự không có vấn đề.

Hắn nhìn vào gương mặt đầy chân thành của Giản Vân Nhàn, rồi lại nhìn vào chiếc mũ đắt tiền trước mặt, ánh mắt có phần dao động.

"Anh có thể dùng nó để làm những việc mình muốn. Chơi game, đọc sách, xem phim, làm liệu pháp tinh thần..." Giản Vân Nhàn nói, "Chàng trai à, đừng mãi chìm đắm trong công việc, thỉnh thoảng làm cuộc sống tinh thần thêm phong phú một chút cũng rất tốt."

Giọng nói của Giản Vân Nhàn như có sức hấp dẫn mê hoặc lòng người một cách kỳ lạ, mỗi khi y thì thầm bên tai hắn, Dịch Hạc Dã luôn cảm thấy như có dòng điện nhẹ nhàng lướt qua, làm tê liệt toàn bộ não bộ của hắn.

"Nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên nhắc nhở anh." Giản Vân Nhàn chân thành nói, "Anh nên hạn chế tiếp xúc với trò chơi và video có nội dung liên quan đến 18+, từ những hành vi hiện tại của anh mà nói, nếu không kiềm chế thì khả năng nghiện sẽ rất lớn..."

"..."

Dù đã dự đoán miệng chó không mọc được ngà voi, không nói nghiêm túc được ba câu, Dịch Hạc Dã vẫn không kìm được mà tăng huyết áp.

Hắn lập tức tắt hình ảnh, đóng cửa cái "rầm" xoay người vào nhà, giận dữ bỏ lại chiếc mũ và hộp quà ở ngoài cửa.

Năm giây sau, khi cảm xúc đã bình ổn lại, Dịch Hạc Dã chợt nhớ đến giá của chiếc mũ đó, lại nghĩ đến tình trạng an ninh hỗn loạn và tư chất dân cư kém cỏi ở khu vực này, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa, mang chiếc mũ vào nhà.

Nhưng còn hộp quà vương mùi cừu đó, hắn trực tiếp ném vào ống rác của tầng lầu.

Vào nhà, hắn để chiếc mũ VR ở góc cửa, không động vào cũng không nhìn đến.

Cho đến khi hắn mở máy tính, đập vào mặt là thông báo về việc toàn bộ server của 4D Networks bị sập tràn ngập màn hình, kèm theo đó là một lá thư luật sư trắng xanh đầy phẫn nộ gửi cho "ngài SHEEP" ——

SHEEP đã một mình phá hủy máy chủ cốt lõi của 4D Networks, gây thiệt hại gần một tỷ đồng chỉ trong vài giờ, kéo theo đó khiến cổ phiếu của 4D đột ngột sụt giảm thảm hại.

Nhưng đồng thời, toàn bộ cộng đồng mạng gần như đều xác định SHEEP có liên quan đến cái chết của người chơi. Dịch Hạc Dã nhìn chiếc mũ, cảm thấy đây giống như một lời mời từ SHEEP gửi đến mình ——

"Em yêu, tôi muốn em tự tay vạch trần chân tướng liên quan đến tôi."

Dịch Hạc Dã vẫn quyết định vào trò chơi để xem, nhưng việc nhận món quà đắt giá của Giản Vân Nhàn ít nhiều khiến hắn cảm thấy hơi mất tự ái.

Hắn nhớ lại trang web mua sắm từ chối hắn, đột nhiên cảm thấy tức giận —— tình cảnh hiện tại của hắn chẳng khác nào trẻ vị thành niên nổi loạn bị tước tiền tiêu vặt, mua cây kẹo cũng phải nịnh bợ cha mẹ.

Dịch Hạc Dã tức giận tắt trang web, đi lấy hộp sữa bột.

Hắn nghĩ đến việc hộp sữa này cũng nhờ Giản Vân Nhàn mua giúp, lại càng thêm tức giận, ức đến mức uống tận hai ly.

Sau khi uống hai ly sữa, tâm trạng Dịch Hạc Dã bình tĩnh hơn nhiều. Hắn đi qua đi lại trong nhà hai vòng, cuối cùng không kìm được mà liếc nhìn chiếc mũ.

Giây tiếp theo, Dịch Hạc Dã lục tìm phương thức liên lạc của Giản Vân Nhàn, chuyển ngay 50.000 tinh nguyên —— may mắn là việc chuyển tiền cho người giám hộ không bị hạn chế, nếu không hắn sẽ thực sự khuất nhục bị Giản Vân Nhàn "bao nuôi".

"Tôi đã nói đây là quà tặng anh mà." Giản Vân Nhàn trả lời ngay lập tức, "Hơn nữa, anh chuyển nhiều quá, giá gốc chỉ có 40.000 thôi."

Giá gốc 40.000 nhưng Dịch Hạc Dã nhất quyết chuyển 50.000, hắn kiên quyết muốn lấy lại mặt mũi trong vấn đề này.

"Số tiền còn lại mua sữa bột, tôi muốn loại đắt nhất." Dịch Hạc Dã lạnh lùng trả lời, rồi chặn luôn Giản Vân Nhàn.

Sau khi chuyển tiền, Dịch Hạc Dã bắt đầu nổi lên ý định nghịch chiếc mũ ——

Có lẽ bẩm sinh không thích hợp với công nghệ thông minh, Dịch Hạc Dã luôn khó khăn trong việc sử dụng các thiết bị điện tử.

Không thích chơi game, Dịch Hạc Dã xem hướng dẫn mà như rơi vào trong sương mù, phải xem lại quy tắc một lần nữa mới cầm dây cáp dữ liệu lên ——

Thứ này chính là đầu cắm giật chết mấy mạng người, lát nữa sẽ được cắm vào ổ cắm sau tai hắn, xâm nhập vào não bộ, lừa gạt tai và mắt, đưa hắn vào một thế giới giả tưởng.

Dịch Hạc Dã rất ghét cảm giác bị điều khiển bởi bất kỳ thứ gì trong não bộ, nhưng hắn nhớ lại phản ứng sinh lý mạnh mẽ khi kết nối với chi giả, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, lại ẩn ẩn mong chờ.

Hắn đứng dậy kéo rèm cửa, dán kín các thiết bị có khả năng thu hình hiện có trong nhà, rồi mới vén một đám tóc sau tai, nhẹ nhàng mở nắp chống bụi.

Cảm giác nắp chống bụi cọ vào tai rất kỳ lạ, Dịch Hạc Dã nổi da gà, hắn nhìn vào gương, nhìn ổ cắm được cấy ghép vào ——

Hắn cấy ghép loại ổ cắm máy não thông dụng, phía dưới là khe cắm thẻ, con chip kết nối chi giả được cắm vào đó, phía trên là ổ cắm đa năng, từ khi cấy ghép chưa từng sử dụng.

Hắn dùng ngón tay cái chà xát đầu cắm vài lần, chuẩn bị tâm lý, hít thở sâu một hơi.

Khi đầu cắm kim loại lạnh lẽo chạm vào khe cắm, Dịch Hạc Dã khẽ rùng mình.

Giống như khi cài đặt cảm giác đau 2.5 lần, hắn cố ý yêu cầu bác sĩ giữ lại cảm ứng xúc giác ở khe cắm.

Vì vậy, cảm giác đầu cắm tiến vào từng chút như được phóng đại vô số lần, từ sau tai hắn bò lan ra khắp cột sống, trải nghiệm quái dị lại kỳ diệu này khiến hơi thở của hắn trở nên dồn dập.

Hắn nắm chặt mép bàn, cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mới dần thả lỏng ——

Dù khó khăn nhưng hắn vẫn không muốn giảm độ nhạy cảm của xúc giác, thậm chí còn cảm nhận được tế bào đang âm thầm, vui sướng giãn nở.

Lúc này, câu nói của Giản Vân Nhàn lại vang lên bên tai hắn: "... Nếu không kiềm chế thì khả năng nghiện sẽ rất lớn."

Tiếng nói này khiến Dịch Hạc Dã bừng tỉnh.

—— mẹ nó.

016

Dịch Hạc Dã cảm thấy hai ngày này, số lần cơ thể mình tăng nhiệt độ một cách bất thường ngày càng nhiều.

Hắn nắm chặt mép bàn, đứng yên tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc mới đăng nhập vào trò chơi.

Trong khoảnh khắc đó, tầm nhìn của hắn bị một ánh sáng trắng rực rỡ lướt qua, Dịch Hạc Dã cảm nhận được cảm giác đau đớn bén nhọn.

Chế độ chống choáng váng của mũ VR này sẽ phát ra dòng điện nhẹ ở mức an toàn, gây tê liệt tiền đình tạm thời để giảm bớt cảm giác chóng mặt khi kết nối đột ngột.

Nhưng cảm giác đau của Dịch Hạc Dã quá nhạy, hắn chỉ còn cảm thấy lưỡi mình như bị tê liệt.

Đây không phải là cảm giác đau khiến hắn thấy vui thích, hắn bực bội gõ gõ vào thái dương.

Lúc này, ánh sáng trắng trước mắt dần mờ đi, Dịch Hạc Dã đứng trong một đại sảnh trống vắng, một chữ "LIFE" bằng kim loại từ từ nổi lên từ mặt đất.

Mỗi một lựa chọn sẽ dẫn đến hướng phát triển câu chuyện khác nhau, Dịch Hạc Dã không thích thử thách những điều mới lạ, nên chọn nghề mà mình quen thuộc nhất —— thợ săn.

Sau khi xác nhận nghề nghiệp, một tấm gương xuất hiện trước mặt hắn, trong gương, hắn biến thành một nhân vật chibi.

Ngũ quan và trang phục tái hiện ngoại hình của hắn —— mái tóc trắng bạc, đôi mắt đỏ, ngoài ra còn có hai tai báo tròn tròn và một cái đuôi xù xù.

Đây là hình tượng ban đầu của hắn, người chơi sẽ sử dụng hình ảnh này khi tương tác xã hội trong đại sảnh trò chơi.

Hắn khá hài lòng với ngoại hình này, thử lắc lắc cái đuôi, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác gió nhẹ lướt qua lớp lông mềm mịn.

Thật kỳ lạ, Dịch Hạc Dã đưa tay nhẹ nhàng vuốt một cái, cảm giác lạ lùng như dòng điện bò khắp lưng hắn —— ưm.

Khi hắn đang mê mẩn muốn vuốt ve thêm chút nữa, cửa trắng phía sau đột nhiên mở ra, ngay sau đó, quang cảnh xung quanh biến thành những bông tuyết nhỏ, tái tổ hợp thành một thế giới mới toanh.

Trong nháy mắt, tiếng ồn ào của đám đông tràn vào tai hắn, hắn lập tức bừng tỉnh, nhận ra mình đang đứng ở một quảng trường, xung quanh là những tòa kiến trúc mang phong cách tươi tắn và những nhân vật chibi hình thù kỳ quái.

Là một người thời đại mới nhưng lại cách ly khỏi các loại trò chơi, sinh vật quý hiếm Dịch Hạc Dã đứng trong đại sảnh trò chơi, nhìn xung quanh thế giới vừa thực vừa ảo, tất cả các quy tắc trò chơi mà hắn khó khăn ghi nhớ, đều quên sạch.

Ngay lúc hắn bắt đầu cảm thấy lúng túng khi đứng giữa đám đông, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khiến Dịch Hạc Dã như tìm được điểm tựa trong nháy mắt:

"Xem ra chú báo nhỏ của chúng ta cần được giúp đỡ."

Dịch Hạc Dã vừa thả lỏng, còn chưa kịp quay đầu, cái đuôi lắc tới lắc lui sau lưng chợt bị một bàn tay nắm lấy.

Một cảm giác kích thích làm da đầu nổ tung ngay lập tức lan tràn, từ chóp đuôi nhảy tót lên đỉnh đầu, Dịch Hạc Dã cảm thấy toàn bộ lông trên tai mình dựng đứng.

Sau một trận run rẩy không kiểm soát được, Dịch Hạc Dã cuống quýt ôm chặt đuôi mình, cảnh giác nhìn ra sau ——

Chibi Giản Vân Nhàn với cặp sừng cừu trên đầu, đeo một chiếc kính một mắt có dây xích, tay vẫn đang giữ động tác nắm đuôi, mỉm cười đứng trước mặt hắn.

Giản Vân Nhàn trước mắt dù đã bị thu nhỏ thành kích cỡ đáng yêu nhưng vẫn không giấu nổi khí chất trác tuyệt và sự kiêu ngạo đáng ghét khiến Dịch Hạc Dã phát cáu.

"Ồ~" Giản Vân Nhàn rung đôi tai cừu trắng, giọng nói ngạc nhiên đầy gợi đòn, "Sao trong game mà anh cũng nhạy cảm thế."

Dịch Hạc Dã ôm vành tai nhìn chòng chọc y một lúc lâu, lập tức thực hiện một cú quật vai, dứt khoát đập y xuống đất.

Cơ thể chibi đập xuống một cái "bẹp" rồi bật lên, lăn vòng vòng đi một quãng xa.

Nhìn thấy cảnh đó, Dịch Hạc Dã cảm thấy vô cùng thỏa mãn —— bây giờ hắn đã dần học được cách động thủ trước tức giận sau.

Giản Vân Nhàn lăn một đường dài, cuối cùng vẽ một đường cong, dừng lại dưới chân hắn. Giản Vân Nhàn vỗ vỗ mông đứng dậy, tỏ vẻ rất độ lượng không chấp nhặt: "Đi nào, dẫn anh đi đấu đôi."

Giản Vân Nhàn mở bảng điều khiển, quẹt vài cái, cảnh tượng trong đại sảnh trò chơi lập tức tan chảy, thay đổi, hình ảnh chuyển sang một khu rừng nguyên sinh tĩnh mịch.

Lúc này, hai người rơi vào bản đồ cũng khôi phục kích thước hình tượng bình thường, Dịch Hạc Dã lập tức sờ tai mình, xác nhận rằng tai và đuôi vẫn còn, sau đó mới nhìn vào trang phục của mình ——

Một bộ trang phục vận động đơn giản linh hoạt, phù hợp với hình tượng thợ săn mà người ngoài thường nghĩ đến, tính thẩm mỹ nhiều hơn là tính thực dụng.

Ngẩng đầu lên, Dịch Hạc Dã thấy Giản Vân Nhàn đang nhìn thẳng vào mình: "Chú báo nhỏ của chúng ta mặc gì cũng đẹp."

Dịch Hạc Dã không nói nên lời, lại ngẩng đầu nhìn y —— người này mặc một chiếc áo blouse, phối với chiếc kính một mắt và đôi mắt cong cong như đang cười, trông y giống như một nhà khoa học văn vẻ lịch sự nhưng quái dị.

Dịch Hạc Dã: "Bác sĩ?"

Giản Vân Nhàn: "Đúng vậy, cảm giác anh là người rất "giỏi" bị thương, nên tôi cố ý chọn nghề này vì anh."

Dịch Hạc Dã: "..."

Vừa dứt lời, bản đồ và nhiệm vụ hiện tại xuất hiện trước mặt hai người —— tìm kiếm rương item starter, tiêu diệt loài thằn lằn cơ khí cổ đại xuất hiện ở màn này.

Chết tiệt, đây không phải là thợ săn AI, mà là thợ săn hoang dã? Dịch Hạc Dã không mấy hứng thú với động vật cơ khí, nhưng vẫn theo chân Giản Vân Nhàn làm quen địa hình.

Rừng mưa trước mắt được chế tạo vô cùng tinh xảo, những cây cổ thụ cao lớn mọc lên từ mặt đất, ngoài ra còn có thể thấy địa y, cỏ xỉ rêu và các loài dương xỉ, dây leo cành lá đan chen như những con rắn khổng lồ bám vào thân cây, như những totem thần bí từ thời xưa lắc xưa lơ.

Thậm chí cả khí hậu ẩm ướt nóng bức cũng được tái hiện hoàn hảo.

Dịch Hạc Dã lật lật cổ áo dính chặt, nóng bức khó chịu.

Giản Vân Nhàn thì luôn giữ vẻ ung dung tao nhã, Dịch Hạc Dã cười nhạt: "Máy móc đúng là tốt, chẳng sợ nóng."

Giản Vân Nhàn cười: "Cũng không hẳn đâu, có một số máy móc không có chức năng tản nhiệt tốt."

Lại bị châm chọc ngầm, Dịch Hạc Dã bĩu môi, xoay người tập thích nghi với thao tác game.

Hắn vung tay, chạy thử vài bước, sự thật chứng minh chất lượng của chiếc mũ SHEEP mua cho hắn thực sự rất tốt, không chỉ không có bất kỳ độ trễ nào mà thậm chí còn phát huy tối đa ưu thế của cơ thể hắn.

Còn chiếc đuôi báo đi kèm có thể giúp kiểm soát thăng bằng rất tốt trong lúc hành động, khi thực hiện những động tác khó trong đời thực như nhảy và leo trèo, có thể đóng vai trò hỗ trợ cực kỳ tốt.

Dịch Hạc Dã sống chung với chiếc đuôi của mình tốt vô cùng. Đôi lúc hắn thậm chí cảm thấy, khi Thượng Đế tạo ra hắn, chắc chắn đã gắn thiếu một cái đuôi linh hoạt cho hắn.

Cho đến khi hắn làm quen xong với thao tác game, rốt cuộc hai người cũng bắt đầu bước đầu tiên của trò chơi —— tìm đồ vật.

Sau khi xem rất nhiều video ngắn, Dịch Hạc Dã cũng đại khái hiểu rằng rương item starter sẽ được đặt ở một vị trí vô cùng nổi bật.

Quả nhiên, họ phát hiện một rương báu tỏa sáng trên một bệ thờ nấm khổng lồ, trên đó có in một dấu thập đỏ ——

Dấu thập đỏ đại diện cho nghề bác sĩ, rõ ràng trong rương này chứa đồ của Giản Vân Nhàn.

Bệ thờ nấm đó cao khoảng ba tầng lầu, hai người đứng bên dưới không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Cơ thể của Giản Vân Nhàn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, y miễn cưỡng nhón chân chạm vào, rung rung tai cừu rồi từ bỏ:

"Ối trời, cái này đúng là làm khó người ta mà."

Dịch Hạc Dã cười khẩy trong lòng đồ vô dụng, khao khát chiến thắng bừng lên: "Tránh ra."

Giây tiếp theo, hắn nhẹ nhàng nắm lấy những khối đá trên bề mặt bệ thờ nấm, hai chân đạp mạnh, đầu đuôi mượn lực, "vút vút" hai lần leo lên đỉnh bệ thờ, dựa vào quán tính ôm lấy rương báu, rồi tiếp tục nhờ chiếc đuôi làm giảm tốc độ nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Sạch sẽ gọn gàng.

Hắn tự hào lắc lắc rương báu trong tay trước mặt Giản Vân Nhàn, như thể đang khoe chiến thắng của mình.

Người kia vui vẻ chạy tới, vừa nhận rương báu, vừa xoa đầu hắn: "Anh giỏi quá."

Tai báo của Dịch Hạc Dã bị sờ đến rung lên, nhưng được vuốt ve rất dễ chịu, vô thức cọ nhẹ vào lòng bàn tay người nọ, rồi mới đột nhiên nhận ra ——

Má nó, sao trông mình như con chó ấy nhỉ?!

Dịch Hạc Dã thở hổn hển chạy đến một góc, không để y chạm vào mình nữa, nhưng lại không khỏi tò mò liếc nhìn xem Giản Vân Nhàn lấy được bảo bối gì.

Kết quả là người kia vừa mở rương, lấy ra một ống kim nhỏ, nhưng liền vứt vào bụi cỏ.

Dịch Hạc Dã vội chạy tới nhặt: "Anh làm gì vậy?!"

Mình khó khăn lắm mới lấy được, nói ném là ném, cũng quá vô lễ rồi đấy?!

Sau đó hắn nhìn kỹ dòng chữ trên đó ——

"Thuốc giảm đau." Giản Vân Nhàn cười, "Thứ này tồn tại, chỉ làm giảm trải nghiệm game của anh thôi, phải không?"

Dịch Hạc Dã bị nói có hơi chột dạ —— đúng là như vậy thật, nhưng bị người khác nói ra thế này, thực sự rất kỳ quái.

Thế là hắn lại bước đi một mình về phía trước.

Nếu nói, thời điểm đồ của Giản Vân Nhàn xuất hiện thuộc phạm vi bình thường, thì của Dịch Hạc Dã lại có hơi chậm.

Họ đi lòng vòng trong rừng nhưng mãi vẫn không tìm thấy đồ của Dịch Hạc Dã, nhìn thì thấy sắp ra khỏi "khu bảo vệ".

"Có vẻ vận may của anh không hiện lênrồi." Giản Vân Nhàn nói, "Trong khu bảo vệ không xuất hiện vật phẩm, chúng ta có thể khởi động lại màn này."

Độ khó nhập môn của trò chơi "LIFE" này không thấp, nếu không có vật phẩm hỗ trợ, thậm chí muốn vượt qua ải đầu tiên cũng rất khó.

Khu bảo vệ không xuất hiện vật phẩm, tình huống này không phải không có, nhưng khởi đầu địa ngục như vậy, cơ bản là định trước trò chơi chưa bắt đầu đã kết thúc.

Dịch Hạc Dã nhìn y, vừa định nói gì đó, sắc mặt đột nhiên cảnh giác.

Tai báo của hắn giật giật trong gió, chẳng mấy chốc, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bụi cây cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sát khí.

"Sao vậy...?"

"Suỵt."

Giản Vân Nhàn còn chưa nói xong đã bị Dịch Hạc Dã chặn lại, ngay sau đó, nhìn thấy hắn vừa nhìn chằm chằm vào bụi cây, vừa đưa tay nắm lấy một nhánh cây dài có gai.

"Rắc!"

"Gào!!"

Tiếng gãy của cành cây và tiếng gào rú của dã thú gần như vang lên cùng lúc. Một giây kế tiếp, một con chó hoang với hàm răng sắc nhọn từ bụi cây lao tới.

Dịch Hạc Dã giơ cành cây lên với tốc độ ánh sáng, nhắm vào răng nanh của nó. Con chó hoang theo bản năng cắn vào, miệng đầy gai nhọn làm nó rú lên đau đớn, thanh máu trên đỉnh đầu nó ngay lập tức giảm đi một nửa.

Giây tiếp theo, Dịch Hạc Dã từ phía sau ghìm chặt cổ nó. Trong tay không có bất kỳ vũ khí nào có thể sử dụng, nhưng hắn vẫn kiên cường khống chế được con chó hoang bằng kỹ thuật khóa cổ vô cùng chuyên nghiệp.

Nhìn thấy thanh máu trên đầu con chó hoang cuối cùng cũng cạn kiệt, Dịch Hạc Dã mới buông tay.

Nhưng hắn không dừng lại, mà lại vén bụi cây, đi về phía u ám.

Giản Vân Nhàn vội vàng ngăn lại: "Đừng vào, chó hoang xuất hiện có nghĩa đây là hang gấu, bên trong có BOSS trung cấp, anh không có vật phẩm..."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bên trong vang lên những tiếng gào rú lên xuống, nghe rợn người như địa ngục trần gian.

Dù chỉ là trò chơi, nhưng âm thanh này vẫn khiến Giản Vân Nhàn nhíu mày. Y vừa bước lên định kiểm tra tình hình, thì nghe thấy tiếng sột soạt từ trong bụi cây ——

Bụi cây trước mặt bị đẩy ra hai bên, Dịch Hạc Dã một tay xách theo một cái đầu gấu hung tợn, tay kia cầm khẩu súng săn vừa lấy được bên trong.

Hắn tay không hạ gục một con gấu điên mà ngay cả một tổ đội cũng không chắc sẽ đánh bại được, nhưng hắn lại bước đi thong thả, thậm chí nhịp thở cũng không thay đổi.

Điều này thực sự khiến Giản Vân Nhàn có chút ngạc nhiên. Y nhìn người thanh niên trước mặt, trên má dính vài giọt máu thú văng tung tóe, làm nổi bật làn da vốn đã tái nhợt, khiến đôi mắt đỏ thẫm càng thêm hoang dã.

Trong lúc y đang ngẩn ngơ thì thấy Dịch Hạc Dã giơ khẩu súng về phía mình.

Y nhíu mày, theo bản năng muốn tránh liền nghe một tiếng "đoàng!" ——

Phía sau, một con chó hoang đang lao tới y bị Dịch Hạc Dã bắn thành một đám máu mosaic.

Giản Vân Nhàn quay đầu lại, thấy Dịch Hạc Dã nheo đôi mắt đỏ như máu, tựa như một con thú nguy hiểm:

"Ngài Cừu, làm con mồi mà không có chút cảnh giác nào thì thật là nguy hiểm đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro