2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moon Hyeonjoon là fan cứng của Sanghyeok, đó là điều không thể chối cãi. Khi chưa được đến gần bên anh, Sanghyeok trong tim Hyeonjoon như mặt trời xa xôi cháy bỏng. Từ ngày biết đến liên minh huyền thoại, bóng dáng gầy gò như ám cậu trong từng giấc mơ, muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng đi bên anh, muốn vòng tay ôm lấy anh, bảo vệ anh, cho anh những gì anh bỏ lỡ thời niên thiếu. Cậu trai hàng ngày vùi đầu cày game, học võ taekwondo, không ngừng chạy theo mặt trời.

- Em chào anh ạ! Em là Moon Hyeonjoon, người đi rừng của đội.

- Ừm, chào Hyeonjoon nhé. Anh là Sanghyeok.

Em biết, em biết, em biết.

Khóe môi Sanghyeok nhếch lên giống miệng mèo đến lạ. Mắt anh cong cong mềm mại nhưng xa cách, anh không hề tỏ ra mệt mỏi hay chán nản khi Hyeonjoon là đứa nhóc thứ ba anh phải tiếp đón trong ngày.

- Hyeonjoon ở cùng phòng với Minseokie nhé, Minseokie là beta đấy, mấy đứa đều thân nhau rồi mà nhỉ? Minhyung và Wooje ở phòng bên cạnh này. Đây là khu vực cách ly có tường và hệ thống thông gió ngăn cách pheromone với bên ngoài, nếu em có nhu cầu khi đến kì thì vào một phòng nhé, trong đây có pheromone nhân tạo, thuốc ức chế tạm thời, dịch dinh dưỡng--

- Vậy còn anh?

Hyeonjoon cắt ngang mạch nói đều đều như được lập trình sẵn của anh, làm ngón tay trắng nõn đang di di trên sơ đồ gaming house ngưng bặt.

- Hửm?

Hyeonjoon nghĩ mình bị ấm đầu mất rồi, nhưng từ nãy đến giờ nhìn anh Sanghyeok, Alpha bên trong của cậu không ngừng gào thét 'Omega Omega Omega', làm cậu không thể tập trung vào điều gì khác. Cậu trai mới lớn không còn ngây ngô nữa, tầm mắt dán vào đầu ngón tay hồng hồng và môi xinh của anh, thật muốn nuốt anh vào bụng. Hyeonjoon không phải người có giác quan thứ 6 đâu, nhưng bản năng của cậu lại khẳng định anh là omega. Cậu bấm mạnh vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào anh khi đặt ra câu hỏi có phần sỗ sàng.

- Phòng của anh ở đâu ạ?

Sanghyeok hơi bất ngờ, ngón tay chỉ vào sơ đồ:

- Phòng anh ở đây này, Hyeonjoon muốn hỏi gì thì gõ cửa phòng anh... được không?

Lần đầu tiên Sanghyeok có cảm giác do dự và không chắc chắn khi đối diện đứa nhóc kém mình 6 tuổi. Đoạn cuối câu hỏi gần như chỉ là tiếng thì thầm phát ra trong vô thức, là bản năng khi đối diện ánh mắt thuộc về thú săn mồi của cậu trai trẻ. Anh nuốt khan lặng lẽ rụt tay về bên người, có chút không biết làm sao khi Hyeonjoon cười khẽ, chưa bao giờ rời mắt khỏi anh.

- Vâng ạ, Sanghyeokie hyung.

Từng lời Hyeonjoon nói với anh mới ngây thơ và vô hại làm sao.

____________________________________________

Sanghyeok không có kì phát tình. Anh cảm thấy ổn khi việc tiêm thuốc ức chế đặc hiệu mỗi 3 tháng và phun nước hoa pheromone giúp anh có cuộc sống như một beta bình thường. Nhưng các thành viên còn lại của T1 thì khác. Alpha có kì mẫn cảm đến đều đặn hơn, họ dễ cáu gắt và khiêu khích hơn thường ngày. 6 tháng ở cùng với mấy đứa nhóc choai choai đủ để anh ghi nhớ được các dấu hiệu. Minhyung cười khúc khích suốt ngày từ phòng khách đến nhà bếp, Wooje thèm sữa và bánh pudding, còn Hyeonjoon đóng cửa khóa mình trong phòng. Họ có thuốc chuyên dụng để dời ngày mẫn cảm, nhưng khi không có lịch trình thì để nó diễn ra tự nhiên vẫn tốt hơn. Thật may vì alpha bên trong của Minhyung và Wooje rất dễ thỏa mãn, anh và Minseok chỉ cần mua bánh ngọt chất đống trong gaming house là được. Sanghyeok thở dài khi nghĩ đến kì mẫn cảm sắp tới của Hyeonjoon. Một Hyeonjoon vui vẻ hay cười sẽ biến thành người khác.

Mùa offseason đã tới, nhưng người anh cả vẫn cảm thấy hơi kiệt sức. Minhyung cứ nhất quyết đòi ôm ôm Minseok trong kì mẫn cảm vừa qua, và giờ nó đang xấu hổ muốn chết. Sanghyeok nhìn cánh cửa đóng chặt trong hành lang, đăm chiêu suy nghĩ. Hyeonjoon khi sắp đến kì mẫn cảm chỉ cho phép Sanghyeok vào phòng thôi. Nghĩ đến thằng nhóc lưu manh không biết xấu hổ kia và alpha bên trong của nó, Sanghyeok chỉ thấy nhức đầu.

- Hyeonjoon! Cho anh vào nhé?

Sanghyeok nghe tiếng gầm gừ khe khẽ của Hyeonjoon đằng sau cánh cửa gỗ đóng chặt. Cánh cửa từ từ mở ra để lộ hình dáng cao lớn nguy hiểm. Anh kìm lại nỗi sợ trong xương tủy, Lee Sanghyeok không sợ hãi bất cứ thứ gì.

- Em phải ăn gì đó chứ Hyeonjoonie?

- Không cần.

- Dịch dinh dưỡng ha?

Sanghyeok lờ đi lời nói nhảm của người đi rừng, cậu chẳng còn suy nghĩ bình thường được đâu, ngày mai phải tống cậu vào phòng cách ly rồi. Ánh mắt Hyeonjoon nhìn anh dịu lại, bớt gay gắt hơn một chút, gần như về lại dáng vẻ thường ngày.

- Anh ơi, em khó chịu lắm...

- Ừm, vậy anh đi lấy chút đồ ăn cho Hyeonjoon nhé?

Hyeonjoon rõ là không hài lòng với lời đề nghị của anh Sanghyeok.

- Muốn anh vào phòng, ôm ôm.

Sanghyeok nghĩ tí nữa ăn cũng được, mang vẻ mặt bất đắc dĩ thuận theo mà đi vào phòng, thầm nghĩ đầu năm nay đứa nào cũng muốn ôm ôm.

Anh đội trưởng đã yên vị trên giường của Hyeonjoon cùng vài chiếc gối ôm xung quanh vì anh có thói quen thích giường dễ chịu và mềm mại. Alpha bật cười vui vẻ khi nhìn thấy anh đã ngồi sẵn trên giường, sải bước dài nhanh chóng ngồi lên giường. Anh cứ tưởng là ôm bình thường cơ, vậy mà người em lại vòng ra sau lưng rồi bao trọn cả tấm lưng nhỏ bé của anh trong lồng ngực ấm áp. Hyeonjoon điều chỉnh lại tư thế cả hai cho thoải mái, tựa cằm lên vai anh, sau đó vòng tay ra trước mân mê hai bàn tay gầy gò trắng nõn. Anh ngồi im chịu trận, không muốn nhìn thấy cảnh alpha tức giận đập tan cái gaming house chút nào, rồi tự cười thầm trước tưởng tượng hoang đường đó.

- Cảm ơn anh Sanghyeok vì mấy cái gối ạ, em rất thích.

Câu nói của Hyeonjoon như mập mờ ám chỉ vậy. Sanghyeok chỉ tiện tay xếp vài cái gối xung quanh, thậm chí còn không được gọi là một cái tổ đúng nghĩa, nhưng lời khen vẫn khiến sự tự hào của Omega trong anh lục bục sôi lên, từ lồng ngực lan ra khắp cơ thể ấm áp và mềm mại.

- Sanghyeokie hyung cũng rất thơm nữa. Tóc anh là mềm nhất luôn, ôi, tay ai mà xinh thế này? Eo lại còn nhỏ xíu.

Tiếng cười trầm thấp của alpha vang lên bên tai, hơi thở gần sát làm vành tai nhạy cảm đỏ bừng một mảng. Hyeonjoon cầm tay anh nắn bóp từng đốt ngón tay một, lại xoè tay anh ra rồi đan tay mình vào, nắm lấy không buông, mặc nhiên xem anh như là của mình. Rồi cậu lại thở dài.

- Anh ngoan quá đi mất.

Sanghyeok nãy giờ ngồi im chịu đựng nhóc con ngang ngược. Không thể so đo với alpha trong kì mẫn cảm được, em còn nhỏ, phải thương em. Mình có sử dụng nước hoa pheromone trước khi đến đây rồi, sẽ không có gì xảy ra hết.

- Sanghyeokie có mùi của em, em rất thích.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Hyeonjoon đã dúi mũi vào phần da thịt lộ ra trên hõm cổ của anh từ lúc nào.

- Em bị ảo giác rồi đấy Hyeonjoon.

Anh phũ phàng buông lời cay đắng. Hyeonjoon chun mũi.

- Không có ạ. Anh là socola nhỏ, em là socola to.

Hồn vía Sanghyeok rơi lộp bộp xuống đất. Anh phun pheromone có chút xíu thôi, Alpha bình thường chắc chắn không ngửi thấy được. Tên nhóc này mũi chó hay gì?

Hyeonjoon vẫn tiếp tục luyên thuyên.

- Sanghyeokie là Omega của em mà. À... Anh có thích em theo đuổi anh không ạ? Anh thích quà gì nhỉ?

Thôi rồi. Alpha của Hyeonjoon trồi lên mất rồi. Sanghyeok biết bây giờ không thể thuyết phục cậu rằng anh không phải Omega, chột dạ nhấp nhổm muốn thoát khỏi vòng ôm của đứa em nhưng lại càng bị siết chặt đến lọt thỏm trong vòng ôm của người sau lưng.

- Anh đừng đi mà... Anh hung dữ quá.

Ai là người hung dữ hả??? Sanghyeok trợn mắt trừng trừng, lại cảm nhận được hơi nóng từ vật cứng phía sau lưng. Cách mấy lớp quần Sanghyeok vẫn bị gậy thịt hun đến cứng đờ cả người.

- Này Moon Hyeonjoon!

- Tại anh hết. Ai bảo anh cựa quậy làm gì.

Alpha mạnh mẽ lại bật cười như tưởng tượng đến chuyện gì thú vị.

- Sanghyeokie ngoan thế này, khi em chịch anh, lỡ anh khóc thì biết làm sao bây giờ? To lắm.

Trời ơi lạy chúa tôi, Sanghyeok đã từng thấy nhiều lời hạ lưu, nhưng anh chưa thấy ai vô liêm sỉ như thế này. Anh gấp không chịu nổi, mặt đỏ rần, muốn tìm cách gọi Minhyung vào giúp anh gỡ Hyeonjoon ra, nhưng nó đi mua kem mất rồi. Bàn tay to của Hyeonjoon lại xoa xoa bụng anh.

- Sẽ chạm tới đây nhỉ? Em sẽ chịch anh đến khi khoang sinh sản mở ra, nghe nói nơi đó rất nhạy cảm, sẽ làm anh rất sướng. Em sẽ đánh dấu cả người của anh từ trong ra ngoài để ai cũng biết anh là của em. Nếu anh hư, em sẽ chịch cho đến khi anh ngoan thì thôi. Anh sẽ không nghĩ được tới ai khác ngoài em hết.

Omega của Sanghyeok dường như thích những lời hứa hẹn của Hyeonjoon, và anh hổ thẹn nhận ra vị trí kia sau mông mình bắt đầu rỉ nước. Chết tiệt.

- Hyeonjoonie, nghe anh nói này.

- Hửm?

- Em không đói nhưng anh thì có, anh chưa ăn gì hết.

- Không thích Sanghyeokie lại gần mấy đứa kia.

- Vậy em ra ngoài cùng anh nhé? Nào, anh nhìn miếng dán của em đã, dán chặt lại rồi ra ngoài, ha.

Sanghyeok nhanh chóng xoay người lại, quỳ gối lên nhìn miếng dán pheromone của Hyeonjoon. Tìm ra kẽ hở rồi, phải làm cho cậu không có thời gian suy nghĩ.

- Ổn lắm, miếng dán còn tốt. Em... vào nhà tắm xử lí cái này, xong thì mới được ra với anh, biết chưa? - Sanghyeok chỉ vào một cục lớn gồ lên trong sweatpant của cậu, mắt nhìn bất cứ đâu trừ nơi đáng sợ đó.

- Không biết xử lí, Sanghyeokie giúp em đi ạ.

Nếu anh không quá quen với alpha láu cá này thì khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc này có khi anh tưởng cậu nói thật. Sanghyeok đánh bép lên vai cậu một cái.

- Alpha mất nết. Đi nhanh không là omega của em chết đói bây giờ.

Hyeonjoon bắt sóng được từ "omega của em" thì ngoan ngoãn hẳn.

- Em sẽ cố gắng nhanh hết sức có thể.

Sanghyeok nghĩ đây hẳn là buổi chiều mệt mỏi nhất trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời anh đã trải qua.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro