010 - 012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

010

Lỗ Trường Phong bám trên bức tường như con thằn lằn theo đường cũ trở về. Quả nhiên, đúng như gã nói, gã đã luyện qua kỹ năng này, mỗi bước đều đạp vững trên mặt tường trơn tru, các ngón tay cẩn thận móc vào chỗ chỗ lồi lõm của bức tường. Hai tay phối hợp, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể đu từ bệ cửa sổ này sang bệ cửa sổ khác.

Trong phòng livestream, bình luận lại tràn ngập:

[Con bà nó, cái này mà gọi là leo núi thể thao kết hợp à?]

[Đây mà là vô địch khu vực á?]

[Ai mà leo núi thể thao kết hợp kiểu này?]

[Tôi hiểu rồi, thực chất hội thao khu vực của anh ta là Gotham City East End*. Hoạt động huấn luyện thường ngày là dùng kỹ năng leo núi thể thao kết hợp để trốn thoát khỏi sự truy bắt của Batman.]

*Ai theo DC Comics chắc biết, tui không theo nên chịu .-.

[Má ơi, nản quá, đợi đến khi vô địch tỉnh liệu có phải trốn thoát khỏi Superman không?]

[Superman ít nhất cũng phải xứng với chức vô địch leo núi thể thao kết hợp toàn quốc.]

Bạch Tẫn Thuật nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn Lỗ Trường Phong an toàn quay về phòng bệnh của mình, linh hoạt chui vào trong bằng một tư thế hoàn toàn không hợp với hình dáng hiện tại của anh ta, giơ tay ra dấu hiệu OK, rồi mới rụt đầu vào, đóng cửa sổ, nằm lên giường, trở lại tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi như lúc đầu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Bạch Tẫn Thuật nghe thấy có người gõ cửa. Hắn nhẹ nhàng trở mình bước xuống giường, mở cửa phòng. Đứng ngoài phòng bệnh là một y tá lạ mặc đồng phục y tá, dưới ánh đèn hành lang, hắn có thể mờ mờ nhận ra họ tên trên thẻ tên của cô ta. Không phải Lưu cũng không phải Lý. Cô ta không phải là một trong hai y tá buổi chiều đã khiêng Trần Phi đi.

Bạch Tẫn Thuật bước ra khỏi phòng, trao đổi ánh mắt với Lỗ Trường Phong đang đứng phía sau y tá với hai quầng mắt đen. Hắn tiện thể giơ tay nhìn đồng hồ một chút.

Hai giờ rưỡi sáng.

Vài tiếng trước, y tá trực ca của tầng này đã nói với Lỗ Trường Phong: Sau 11 giờ 30, bệnh nhân không được đi lại trong hành lang. Còn bây giờ, y tá xa lạ này lại đưa hai người họ ra khỏi phòng bệnh.

Hiển nhiên Lỗ Trường Phong có chút lo lắng vì không biết y tá này. Khi thấy Bạch Tẫn Thuật ra ngoài, sự bất an trên mặt gã giảm đi một chút, thay vào đó là nghi ngờ.

"Không phải nói sau 11 giờ 30 không được ra ngoài sao?" Gã kéo nhẹ tay áo của Bạch Tẫn Thuật, nói bằng giọng gió: "Bây giờ chúng ta ra ngoài, liệu có chuyện gì không?"

"Cứ đi theo là được." Trong bệnh viện, y tá và bác sĩ đại diện cho quyền lực tuyệt đối đối với bệnh nhân. Dù y tá này có vấn đề, họ cũng không thể mạo hiểm vi phạm chỉ thị bác sĩ, không bước ra khỏi phòng bệnh.

Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút, rồi vẫn giải thích: "Quy tắc chưa hoàn chỉnh, sao anh biết phần còn lại là gì."

Cũng phải.

Lỗ Trường Phong nhìn Skao bên cạnh với vẻ điềm tĩnh, không hiểu sao cảm thấy an tâm rất nhiều.

Y tá lạ dẫn đường phía trước, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong theo sau. Hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của ba người bọn họ vang vọng.

Bác sĩ này đúng là biết chọn thời gian, đặc biệt chọn lúc mọi người ngủ say nhất rồi bảo y tá đến gõ cửa. Lỗ Trường Phong suốt đêm không dám ngủ, bây giờ thì căng thẳng thần hồn nát thần tính, trong khi Bạch Tẫn Thuật lại ngáp liên tục, khiến người ta nghĩ hắn có thể ngã xuống ngủ luôn tại chỗ chỉ trong một giây.

Hai bên đều là phòng bệnh tối đen, Lỗ Trường Phong vừa ghi nhớ đường đi vừa lấm lét nhìn quanh. Đột nhiên, gã có cảm giác Skao đi phía sau dừng bước.

"Anh Ao... có chuyện gì vậy?" Gã hoang mang quay lại.

Phía sau, Skao mới nãy còn ngáp liên tục, bây giờ thì một tay đút túi đứng đó, nhìn về phía một phòng bệnh trên hành lang. Ánh mắt hắn sáng tỏ, chẳng có vẻ gì là ngủ gà ngủ gật như mấy phút trước.

"Không có gì," Bạch Tẫn Thuật nghe thấy câu hỏi của gã, trả lời một cách hời hợt, "Hình như tôi vừa thấy một khuôn mặt sau tấm kính của phòng bệnh."

"Khuôn mặt..." Lỗ Trường Phong cảm giác giọng mình như bị nghẹn lại, "Ở đâu?"

"Ở kia," Bạch Tẫn Thuật hất cằm chỉ vào phòng bệnh mà hắn đang nhìn, "Sau cửa sổ đó."

Lỗ Trường Phong nhìn theo, sau cửa sổ quan sát của phòng bệnh là một màn đen kịt, đâu có khuôn mặt nào? Ngay lúc gã cố gắng tập trung nhìn kỹ, gã đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt dưới góc phải của khung cửa sổ nhỏ.

Một đôi mắt với con ngươi đen kịt chiếm cứ cả hốc mắt, nó đang nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt thèm thuồng, không biết đã nhìn từ bao lâu.

Lỗ Trường Phong đột nhiên tỉnh táo.

"Đó là gì..." Gã có cảm giác giọng mình càng lúc càng nhẹ, nhưng tay phải thì theo bản năng càng nắm chặt hơn.

"Bệnh nhân," Bạch Tẫn Thuật bình tĩnh trả lời, như thể không cảm nhận được chút sợ hãi, ngược lại còn rất tỉnh táo, "Bệnh nhân trong phòng này."

Hắn thực sự không có cảm giác sợ.

Radar của Skao không kêu, nếu dựa hết vào bản thân, hắn không cảm nhận được sợ hãi.

Vào lúc này, một cặp mắt hay một quả táo hoặc một đĩa gà rán xuất hiện ở góc phòng đối với hắn đều không khác nhau.

Ngoại trừ hai thứ sau có thể làm hắn đói bụng một chút.

"Hình như không chỉ có một cặp mắt," Thậm chí hắn còn thừa suy nghĩ để quan sát xung quanh, "Cửa sổ của các phòng bệnh khác cũng có."

Lỗ Trường Phong chầm chậm di chuyển tầm mắt, nhìn về hướng bọn họ đã đi qua. Trong hành lang dài âm u, màn đêm tĩnh lặng, rất nhiều cặp mắt đen thui nấp sau các cửa sổ đang quan sát, ánh mắt nóng rực hướng về phía họ.

Trong đêm tối tĩnh mịch, chủ nhân của những đôi mắt này chỉ nhìn hai người bọn họ bước qua hành lang, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Phát hiện ra những cặp mắt này khiến Bạch Tẫn Thuật gật gù cảm thán: "Thật là nhiều người."

Ban ngày, hành lang khoa chấn thương chỉnh hình đâu có đông người đến vậy?

Hắn tiếp tục cảm thán: "Được nhiều người quan tâm thế này, đúng là vừa mừng vừa lo, giống như người nổi tiếng được hai hàng người xếp hai bên đón tiếp ấy."

Những ánh mắt nóng bỏng này khiến hắn nhớ đến mỗi lần tham dự sự kiện, hai bên đường đều có phóng viên giơ camera tay cầm micro, còn có fan cầm máy ảnh, bảng ký tên và bảng đèn nhấp nháy tên hắn.

Bảo sao quen thuộc đến thế.

Thậm chí hắn còn có cảm giác muốn mỉm cười, tiến lên ký tên theo thói quen.

Trong khi đó, Lỗ Trường Phong gần như muốn quỳ tới nơi.

Con bà nó được quan tâm kiểu gì thế, hình như cách đón tiếp xếp thành hai hàng của anh và của tôi không giống nhau. Rõ ràng đám bệnh nhân này đang muốn xé xác bọn họ ra thành trăm mảnh mà?

Nếu chào đón cái chết cũng có thể được coi là một sự chào đón, thì gã nghĩ đám chủ nhân của mấy cặp mắt đó đúng thật là đang chào đón bọn họ. Nếu không có Skao còn đứng điềm tĩnh bên cạnh, lúc này gã đã có thể cất cánh tại chỗ, ba bước thành một bước nhảy thẳng thang máy từ lâu.

"Lề mề cái gì vậy?" Hai người dừng lại quá lâu, y tá lạ dẫn đường phía trước cuối cùng cũng phát hiện họ không theo kịp, bèn không hài lòng quay lại thúc giục, "Nhanh lên, chỉ còn hai người các anh chưa đến thôi."

"Đến ngay đây," Giữa bầu không khí ngột ngạt khiến người ta hít thở khó khăn, Bạch Tẫn Thuật lịch sự tao nhã cúi đầu với những cặp mắt sau lưng, vô cùng kính nghiệp nới "Hẹn gặp lại."

Lỗ Trường Phong im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói: "Anh Ao không cần gặp lại mấy thứ đó đâu!"

Theo y tá đi ra khỏi khu vực nội trú, Lỗ Trường Phong hết dám buồn ngủ, cẩn thận quan sát suốt đường đi. Không còn thấy đôi mắt nào sau các cửa kính nữa.

Những cặp mắt rình mò họ trong bóng tối dường như chỉ xuất hiện trong khu nội trú.

Khi y tá lạ mặt dẫn hai người đến trước cửa phòng kiểm tra, Lỗ Trường Phong cảm giác lưng mình chắc chắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Trước khi gã kịp thở phào, tiếng khóc mơ hồ của một cô gái vang lên từ bên ngoài khu kiểm tra.

Trong nhóm của họ chỉ có hai cô gái từ khoa tâm thần. Là cô gái nào gặp chuyện?

Bạch Tẫn Thuật hất hất cằm với hướng trước mặt, ra hiệu cho Lỗ Trường Phong tiến lên. Lỗ Trường Phong hiểu ý, bước về phía phát ra tiếng khóc.

Quẹo qua hành lang là khu kiểm tra. Bốn người thuộc khoa tâm thần và khoa ung bướu đã có mặt ở đây. Lỗ Trường Phong vừa đến đã thấy cô gái tóc ngắn từ khoa tâm thần đang khóc, hình như tên là Lưu Mai Tâm.

Sắc mặt cô ta đờ đẫn một cách kỳ dị, ngồi xổm dựa vào tường, phát ra những tiếng vừa giống như tiếng khóc vừa giống như tiếng nói lúc mê sảng. Cô gái cùng khoa khoác cho cô ta một chiếc áo khoác rồi ngồi xuống kế bên. Hai thành viên khác cũng đứng bên cạnh, một trái một phải quay lưng về phía họ.

Lỗ Trường Phong chạy thêm vài bước để nhìn rõ. Trước mặt hai thành viên đó là Dương Bồi, họ dường như đang canh chừng Dương Bồi.

Cách mấy tiếng mới gặp lại, Dương Bồi vẫn mang vẻ mặt hung tơn, dựa vào tường một cách bàng quan, dáng vẻ cợt nhả. Thấy Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong đến, anh ta chẳng thèm để ý đến hành động cảnh giác của hai thành viên, bước vài bước tiến lên rồi giơ tay ra làm động tác chém ngang đầu, cười ngạo mạn.

Bạch Tẫn Thuật đi phía sau lùi lại vài bước, phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Dương Bồi, cúi đầu nhăn mặt với vẻ chán ghét.

Trên người anh ta có một mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.

Hắn không ám chỉ mùi của nguyên tử sắt trong hemoglobin. Mùi "máu tanh" này thực ra gần giống với một sự thay đổi trong khí tràng. Cái gọi là ngửi thấy mùi máu tanh thực chất là quá trình hắn, với tư cách là đồng loại, nhận biết được một đồng loại khác vừa giết người cách đây không lâu trước đó, nhạy bén phát hiện ra quá trình khí tràng xung quanh người đó biến đổi.

Trong vài giờ họ tách ra, Dương Bồi lại giết người.

Bốn người trong nhóm vẫn có mặt đầy đủ ở đây, không bị thương tổn gì, vậy người chết có thể là Trần Phi, người bị rạch ngang eo, hoặc là bệnh nhân và bác sĩ ở đây.

Quy tắc của không gian vô định này dựa trên mô hình của một bệnh viện hiện đại. Khi không kích hoạt quy tắc, các bác sĩ và y tá ở đây có thể giao tiếp, có thể trò chuyện, có tính cách rõ ràng và không khác gì người thường.

Nhưng nếu phá vỡ sự cân bằng này, giống như Bạch Tẫn Thuật đã nói với Lỗ Trường Phong trước đó. Trong trò chơi, nếu tấn công NPC trung lập sẽ tạo ra thù hận phe phái và biến thành tên đỏ*, vậy thì kết thù với họ sẽ dẫn đến điều gì?

*Trong game, tên màu đỏ thường là kẻ địch/quái.

Dương Bồi chắc chưa đến mức làm khó các bác sĩ và bệnh nhân để tăng độ khó sống sót của mình.

Vậy người chết chỉ có thể là Trần Phi, cuối cùng gã cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.

"Bệnh nhân tiếp theo —— bệnh nhân tiếp theo —— đừng để tôi phải gọi lại, nhanh lên!" Giọng lạnh lùng của y tá vang lên. "Tự giác một chút có được không."

Giọng nói này nghe hơi quen tai.

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn, người gọi hóa ra lại là một người quen.

Là y tá đứng sau quầy làm thủ tục hồi sáng. Vừa nhìn thấy cô ta, bình luận trên livestream không khỏi xuất hiện rất nhiều lời nói liên quan đến PTSD.

[Sao... lại là cô ta...]

[Không gian vô định này thiếu dân bản địa đến vậy sao... Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cô y tá cổ dài này nữa.

[Kinh tởm...]

[Vừa nhìn thấy cô ta tôi lại nhớ đến cái đầu thò ra từ dưới cửa kính...]

[Có thể đừng đánh thức ký ức của tôi không?]

Thật ra y tá này nhìn cũng khá xinh xắn, nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ cổ của cô ta bị kéo dài, muốn thò ra từ dưới quầy hồi sáng, quả thật rất khó để giữ được vẻ mặt bình ổn khi nhìn vào khuôn mặt này.

Dĩ nhiên, trong những người khó giữ được biểu cảm bình ổn không có Bạch Tẫn Thuật.

"Chị Hà?" Chỉ trong vài giây, Bạch Tẫn Thuật lập tức thay đổi vẻ mặt, nở nụ cười niềm nở tiến tới nghênh đón, như thể họ là bạn thân lâu năm chứ không phải mới gặp hồi chiều. "Tối nay chị trực à?"

"Cậu là..." Y tá bị hắn cắt ngang khi đang gọi bệnh nhân, nghe tiếng gọi "chị Hà" thì hơi ngơ ngác, không kịp nhận ra ngay.

"Em là sinh viên y khoa buổi chiều đây mà, suýt nữa đến bệnh viện mình thực tập đấy," Bạch Tẫn Thuật cười chân thành. "Chị cứ gọi em là Tiểu Ao."

Y tá bị thái độ thân thiện của hắn làm cho bất ngờ không kịp ứng phó, vô thức bị thanh niên tóc dài dẫn dắt nhớ lại những bệnh nhân đã gặp vào buổi chiều.

Thấy hắn thu hút sự chú ý của y tá, Lỗ Trường Phong nhanh chóng tiến lại gần nhóm bốn người để dò la tin tức.

Còn ở phía bên kia, sau nhiều lần Bạch Tẫn Thuật liên tục nhắc nhở, rốt cuộc y tá Hà cũng nhớ ra buổi chiều đã gặp hắn: "Ồ, là cậu, sinh viên y khoa."

Hình như còn nói suýt nữa đến bệnh viện số 1 thực tập.

"Đúng rồi, là em đây," Bạch Tẫn Thuật gật đầu, hắn giả vờ mệt mỏi mở miệng ngáp. "Chị Hà, bệnh viện mình kiểm tra lúc nào cũng muộn thế này à?"

Hắn quan sát xung quanh một vòng, giả vờ giả vịt quan tâm: "Đã hơn hai giờ rồi, chị vẫn phải tăng ca à, bệnh viện công vất vả thật đấy."

"Không vất vả," Y tá Hà lạnh nhạt. "Có phụ cấp làm thêm giờ mà."

"Hơn nữa nếu không phải tối nay đám bệnh nhân này cứ trì hoãn không chịu khám bệnh, tôi đã được về từ lâu rồi." Cô bổ sung.

Nói đến đây, cô quay đầu khó chịu: "Nhanh lên, bệnh nhân tiếp theo, lề mề quá, có để người ta tan làm không, đừng lơ là điều trị."

Vừa nghe từ "lơ là điều trị", sắc mặt nhóm người đứng túm tụm lập tức tái đi.

Trong các quy tắc đã được xác minh có một điều khoản là "tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ và tích cực điều trị", đây là quy tắc đã được thành lập và thông báo đến toàn đội. "lơ là điều trị" là từ rất nặng, điều này có nghĩa, nếu nhóm bọn họ không có người nào vào khám thì sẽ bị coi là vi phạm quy tắc.

Mọi người nhìn nhau, rõ ràng không ai muốn vào khám lúc này.

"Chị Hà," Đúng lúc bầu không khí ngày càng căng thẳng, Bạch Tẫn Thuật đột nhiên lên tiếng, cười ôn hòa. "Hay để em vào trước nhé."

Y tá Hà ngừng lại, biểu cảm trên mặt dịu đi một chút: "Cũng được."

"Vậy cậu vào trước đi."

011

Đứng bên ngoài, Lỗ Trường Phong mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Tẫn Thuật bước vào phòng khám mà không khỏi lo lắng toát mồ hôi hột.

Vừa nãy, Skao bảo gã đi nghe ngóng tin tức, hắn thì tán gẫu với y tá, nên gã mới yên tâm đến chỗ các thành viên khác.

Khi bọn họ đến nơi, nữ sinh tóc ngắn Lưu Mai Tâm, người đang khóc, có vẻ vừa chịu cú sốc rất lớn, ngồi dựa vào góc tường trên người khoác áo khoác không ngừng run rẩy. Một cô gái khác ngồi trước cô ta an ủi, nhưng cô ta như không nghe thấy, vẻ mặt đờ đẫn, không có phản ứng lại.

Hai thành viên khác của khoa ung bướu thì đang im lặng đối đầu với Dương Bồi, trông có vẻ vừa nổ ra một trận xung đột.

Lỗ Trường Phong cẩn thận quan sát một chút, nhận ra áo khoác trên người Lưu Mai Tâm có vẻ không phải của cô ta. Ban ngày gã thấy chiếc áo này đắp trên tay Trịnh Vân Vân, chắc là cô ấy mặc trước khi tiến vào không gian vô định, nhưng sau khi vào rồi thì gặp trời nắng nóng nên cô ấy mới cởi ra đắp lên tay.

Điều này ít nhất cho thấy việc Lưu Mai Tâm trở nên như vậy không liên quan đến cô gái cùng khoa với cô ta. Nếu không, Trịnh Vân Vân cũng không cởi áo khoác ra đưa cho cô ta rồi nhỏ giọng an ủi ở đây.

Còn về phía hai thành viên khoa ung bướu đứng một bên và Dương Bồi đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm, gã không nhìn ra được gì.

Chẳng lẽ là Dương Bồi bắt nạt Lưu Mai Tâm khiến cô ta khóc, hai người kia đang thay cô ta đòi công lý?

Lỗ Trường Phong không giỏi phân tích những chuyện này, có hơi đau đầu. Nhưng Bạch Tẫn Thuật đã liếc mắt ra hiệu cho gã hỏi thăm tình hình, nên gã đành mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tất nhiên Lưu Mai Tâm không thể trả lời gã, Trịnh sắc mặt Vân Vân cũng trắng bệch, môi run rẩy một hồi mới nói ra lời: "Mai Tâm... Mai Tâm hẳn là đã thấy thứ gì đó không nên thấy, nên mới trở nên như vậy."

"Thứ không nên thấy?" Lỗ Trường Phong mơ hồ, phản ứng đầu tiên là những cặp mắt sau cửa sổ phòng bệnh, nhưng gã và anh Ao cũng nhìn thấy, tại sao bọn họ không sao?

Gã suy nghĩ một chút: "Thấy thứ gì? Cô kể từ đầu đi."

Hiển nhiên Trịnh Vân Vân biết một câu này không thể nói rõ tình hình hiện tại, nói xong cô ấy sắp xếp lại lời lẽ, rồi kể lại từ đầu.

"Là như thế này, lúc hơn hai giờ, y tá gọi chúng tôi xuống kiểm tra. Cả buổi tối tôi không dám ngủ, nghe thấy tiếng y tá gõ cửa liền chạy ra ngoài. Mai Tâm vì quá mệt nên ngủ quên, không nghe thấy tiếng gõ cửa của y tá. Tôi nhân lúc y tá còn chưa rời khỏi tầng này, vội vàng vào phòng gọi cô ấy dậy. Khi tôi lay cô ấy tỉnh dậy rồi ra khỏi phòng thì y tá đã rời đi rồi."

[Hành lang đêm khuya vừa yên tĩnh vừa tối tăm, sau khi Trịnh Vân Vân kéo Lưu Mai Tâm ra khỏi phòng liền thấy bóng dáng y tá càng lúc càng xa, trái tim không kiềm được bắt đầu đánh trống thình thịch.]

"Tôi thấy y tá đã đi xa nên kéo Mai Tâm chạy nhanh theo hướng y tá rời đi, vì y tá đó nói... nói cô ta sẽ không đợi tôi, bảo tôi phải theo sát, nếu để lạc không tìm thấy chỗ thì cô ta không chịu trách nhiệm."

[Bệnh viện ban đêm trông kỳ dị và kinh khủng so với ban ngày. Y tá không hề giảm tốc độ để đợi họ theo kịp. Trịnh Vân Vân không dám mạo hiểm, vội vàng kéo Lưu Mai Tâm chạy về hướng y tá rời đi.]

"Tôi rất gấp, sợ lạc mất y tá, cứ kéo Mai Tâm chạy phía trước. Tôi không biết cô ấy đi phía sau nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng."

[Lưu Mai Tâm chạy phía sau phát ra một tiếng hét chói tai ngắn ngủi làm Trịnh Vân Vân cũng giật mình chạy nhanh hơn.

"Cô hét cái gì vậy?" Cô ấy vốn đã căng thẳng, giờ nghe thấy tiếng hét hoảng sợ càng bực mình hơn.

"Tôi..." Lưu Mai Tâm mặt trắng bệch, giọng ngập ngừng, "Hình như tôi nhìn thấy thứ gì đó..."

"Thấy gì?" Trịnh Vân Vân vội vã theo kịp y tá, liếc qua loa xung quanh, trong lòng không khỏi trách móc thói quen thích ngủ và tính cách nhút nhát của Lưu Mai Tâm, "Hành lang này chẳng có thứ gì cả. Đừng tự dọa mình nữa."]

"Nghe thấy tiếng hét, tôi vội quay đầu hỏi Mai Tâm làm sao, cô ấy chỉ nói mình thấy thứ gì đó, nhưng khi tôi hỏi là thứ gì thì cô ấy không trả lời. Ngay lúc hai chúng toi nói chuyện, y tá lạ mặt gọi chúng tôi xuống kiểm tra hỏi chúng tôi rốt cuộc làm cái gì mà lề mề vậy, tại sao còn chưa đi."

["Các cô lề mề cái gì?" Tiếng y tá đột nhiên vang lên cuối hành lang.

Y tá tới gọi bọn họ xuống lầu dừng chân ở cuối hành lang, quay lại nhìn chằm chằm các cô: "Nhanh lên theo tôi."

"Chúng tôi đến ngay." Trịnh Vân Vân thấy cô ta chịu dừng lại đợi họ, trong lòng vô cùng vui mừng, bạo gan đáp một tiếng rồi lập tức chạy về hướng y tá.

"Ban đêm không được chạy nhảy lớn tiếng trong hành lang, ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi." Y tá lại cảnh cáo.

Trịnh Vân Vân vội chuyển chạy thành đi, cẩn thận, không dám phát ra tiếng động.

"Vân Vân..." Giọng Lưu Mai Tâm đi sau lưng giống tiếng mèo kêu, vừa nhỏ vừa run, "Cô, cô đừng đi trước tôi, tôi sợ."

"Rốt cuộc cô đang sợ cái gì hả?!" Trịnh Vân Vân giận dữ nhưng không thể hét lên, chỉ có thể hạ giọng khiển trách, "Tôi đi cùng cô, được chưa, đi nhanh lên."]

"Lưu Mai Tâm mãi vẫn không chịu nói cô ấy thấy cái gì, tôi cũng không hỏi được nguyên do, chỉ có thể kéo cô ấy đuổi theo y tá xuống lầu."

"Dừng một chút," Lỗ Trường Phong đột nhiên ngắt lời, "Tôi biết cô ấy thấy gì rồi, cô ấy thấy có người đang nhìn các cô qua cửa kính."

Gã cũng từng trải qua nên biết cảm giác đáng sợ khi đột nhiên phát hiện có đôi mắt quan sát mình từ phía sau cửa sổ phòng bệnh yên tĩnh.

Hơn nữa, những đôi mắt quan sát đó không chỉ có một đôi, bọn họ im lặng rình rập các đội viên đi qua hành lang, kiềm chế cơn thèm ăn ngấu nghiến và nanh vuốt nhoi nhói rục rịch, nhìn bọn họ không biết gì đi qua cửa sổ phòng bệnh của mình.

Nếu không có Skao bên cạnh, gã cũng đã suýt quỵ xuống khi phát hiện hai bên hành lang mình đi qua toàn những đôi mắt dõi theo họ.

"Nhìn chúng ta... qua cửa kính?" Trịnh Vân Vân rùng mình, nghĩ đến cảnh đó liền sởn gai ốc, "Sao anh biết?"

"Bởi vì tôi cũng nhìn thấy," Lỗ Trường Phong vừa nói xong, không chỉ Trịnh Vân Vân mà hai thành viên khác của khoa ung bướu cũng kinh hoàng, ánh mắt trở nên hoảng hốt. Trong nháy mắt, Lỗ Trường Phong như được trải nghiệm trở thành anh Ao lúc nói ra những điều kinh khủng, gã vội vàng bổ sung, "Không phải tôi phát hiện ra, mà là anh Ao."

Nếu Skao không dừng lại, gã chắc chắn sẽ không chú ý đến những ánh mắt đó.

"Có thể những đôi mắt đó có liên quan đến một quy tắc mà chúng tôi phát hiện: Sau 11 giờ 30 không được đi lại trong hành lang, vừa rồi tôi chưa kịp nói." Một trong hai nam thành viên của khoa ung bướu nói nhanh.

"Trước đó, Từ Trạch xuống tìm tôi, kết quả gặp y tá ở tầng chúng tôi, cô ấy nói mười phút nữa phải quay lại phòng vì sau 11 giờ 30 không được đi lại trong hành lang," Cậu ta chỉ vào đồng hồ tác chiến trên tay, "Tôi đã nhập quy tắc này vào, hệ thống xác nhận thông qua nhưng cần bổ sung đầy đủ, vậy nên các anh chưa nhận được thông báo."

Cậu ta nói Từ Trạch, có lẽ ý cậu ta là thành viên còn lại của khoa ung bướu.

Hóa ra người đầu tiên ghi nhận quy tắc này là cậu ta.

Lỗ Trường Phong dành một chút sự chú ý để cẩn thận quan sát người đồng đội kiệm lời này.

Gã nhớ mang máng... người này tên là Lữ Minh Thành thì phải? Lúc mới vào không gian vô định, cậu ta mặc một chiếc áo thun đơn giản, tóc uốn giấy bạc (1) nhưng không chăm sóc tốt nên hơi lộn xộn, tuổi tác không lớn, trông như một sinh viên đại học.

"Còn có kiểu quy tắc này nữa hả?" Trịnh Vân Vân cau mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, "Lúc trước tôi cứ nghĩ Mai Tâm nhìn thấy gì đó là vì cô ấy dậy muộn, không nghe thấy tiếng gõ cửa của y tá."

"Không phải," Lỗ Trường Phong lắc đầu, "Tôi và anh Ao không dậy muộn."

Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy những đôi mắt đó.

Quy tắc không được ra ngoài sau 11 giờ 30 có thật chỉ đơn giản là có những đôi mắt quan sát sau cửa sổ phòng bệnh không?

Lỗ Trường Phong suy nghĩ một chút, rồi nhìn hai thành viên khác của khoa ung bướu: "Các cậu có thấy những đôi mắt sau cửa sổ không?"

"Tôi không," Hai thành viên khoa ung bướu nhìn nhau, người kia cũng lắc đầu, "Tôi cũng không."

"Có thể chúng tôi không chú ý," Lữ Minh Thành giải thích, "Bởi vì chúng tôi biết sau 11 giờ 30 không được ra ngoài là một quy tắc, nên khi bị y tá gọi ra ngoài lúc hơn hai giờ, chúng tôi khá căng thẳng, không chú ý xung quanh."

Điều này cũng hợp lý.

Những đôi mắt sau cửa sổ phòng bệnh ẩn núp rất khéo, nếu Skao không dừng lại, chưa chắc Lỗ Trường Phong phát hiện ra.

Hơn nữa, không chỉ một mình gã không phát hiện, hai thành viên khoa tâm thần khác, bao gồm Trịnh Vân Vân, cũng không chú ý đến những ánh mắt đó vì họ đang vội đuổi theo y tá. Hai người mới của khoa ung bướu ở hai tầng khác nhau, không có đồng đội bên cạnh, tinh thần căng thẳng không dám chú ý xung quanh quá nhiều cũng hợp lý.

"Vậy Mai Tâm không nói cho tôi biết cô ấy thấy gì vì sợ tôi cũng thấy?" Trịnh Vân Vân nhìn Lưu Mai Tâm sắc mặt đờ đẫn bên cạnh với ánh mắt phức tạp, tiếp tục hỏi, "Nếu sau 11 giờ 30 không được ra ngoài, tại sao bác sĩ Phương lại bảo hai y tá đó đến gọi chúng ta lúc 2 giờ rưỡi? Hắn muốn chúng ta nhìn thấy những ánh mắt đó rồi chết sao?"

Hơn nữa, đêm nay người đến không phải là hai y tá mà y gọi là "Tiểu Lưu Tiểu Lý" ban ngày, mà là một y tá xa lạ không ai quen mặt.

"Không đến mức đó," Lỗ Trường Phong thấy cô ấy càng nghĩ càng lệch lạc, không thể không sửa lại, "Chúng ta không chọc giận hắn, hắn không có lý do gì để hại chúng ta."

Gã đã nghe phân tích của Bạch Tẫn Thuật, biết rằng nếu không vi phạm quy tắc, các y tá và bác sĩ ở đây sẽ không chủ động tấn công những người với thân phận là bệnh nhân như họ.

"Chúng ta có chọc giận hắn! Chúng ta đã chọc giận hắn!" Lữ Minh Thành nhỏ giọng nhấn mạnh.

"Trần Phi! Trần Phi!" Anh ta hạ giọng, "Hồi tối, khi chúng tôi gặp bác sĩ Phương, hắn còn nói hắn tan làm muộn vì phải dọn dẹp thang máy!"

Theo lời bác sĩ Phương, y về muộn vì phải dọn dẹp hậu quả sau khi có người chết trong thang máy. Nếu truy ngược lại, người khiến y về muộn chẳng phải là Trần Phi sao.

Điều này cũng hợp lý.

"Không đúng." Trịnh Vân Vân xen vào, "Đêm nay không phải bác sĩ Phương trực."

Cô ấy vừa nói, tầm mắt của ba người còn lại đều nhìn sang.

"Lúc tôi và Mai Tâm tới nơi này, y tá trực dẫn chúng tôi tới nói tối nay người kiểm tra là trưởng khoa Tôn." Trịnh Vân Vân trực tiếp giải thích, "Mai Tâm trở thành như vậy từ sau khi đi ra khỏi phòng kiểm tra."

[Cửa phòng kiểm tra, y tá lạ mặt dẫn họ đến đây sau đó thò đầu vào bên trong, không biết ả nói gì với y tá bên trong, chỉ thấy ả quay lại quan sát hai bệnh nhân đứng trong hành lang, ánh mắt dần dần dừng lại trên người Lưu Mai Tâm có vẻ khiếp đảm.

"Cô," ả chỉ vào Lưu Mai Tâm, "Cô vào kiểm tra trước đi, trưởng khoa Tôn đã chuẩn bị xong thiết bị kiểm tra rồi."

Lưu Mai Tâm giật mình, cầu cứu nhìn Trịnh Vân Vân: "Vân Vân..."

Vốn cô ta không có chủ kiến, lại còn nhát gan, lo sợ cả ngày đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa của y tá, không biết đã nhìn thấy gì trong hành lang, còn đang sợ bóng sợ gió.

Nếu ở thế giới bình thường bên ngoài, cô gái này có lẽ cũng được cha mẹ cưng chiều mà lớn, không hiểu sao lại tự nguyện gia nhập Cơ Kim Hội, tiến vào không không gian vô định này bán mạng.

Trịnh Vân Vân thở dài, dù có chút ghét bỏ sự nhút nhát của cô ta, nhưng đến thời điểm này vẫn không đành lòng.

"Tôi có thể vào cùng cô ấy không?" Trịnh Vân Vân nắm chặt tay trái của Lưu Mai Tâm, hỏi y tá.

"Không được." Y tá lạ mặt lập tức từ chối, "Cô có thấy ai đi chụp X quang mà hai người cùng vào chưa? Tôi còn phải lên gọi các bệnh nhân khác xuống, các cô mau lên."

Bàn tay nắm chặt tay Trịnh Vân Vân của Lưu Mai Tâm đang run rẩy, Trịnh Vân Vân vỗ về cô ta: "Vậy tôi sẽ đợi cô ở ngoài, không sao đâu."]

Lỗ Trường Phong có chút không hiểu: "Không phải ngay từ đầu ý cô là cô ấy trở nên như vậy vì nhìn thấy thứ gì đó trong hành lang sao? Sao bây giờ lại nói là sau khi kiểm tra?"

Trịnh Vân Vân lắc đầu: "Trước đó tôi nghi ngờ việc cô ấy trở nên như vậy vì có liên quan đến những gì nhìn thấy trong hành lang, nhưng bây giờ nghe anh nói, tôi cũng không chắc nữa."

Dù sao Lỗ Trường Phong không sao, Bạch Tẫn Thuật không sao, chính cô cũng không sao.

"Vậy... cô có biết cô ấy gặp gì bên trong không?" Lỗ Trường Phong hỏi tiếp.

"Tôi không biết," Trịnh Vân Vân kính sợ nhìn cửa phòng kiểm tra, "Hai người chúng tôi là nhóm đầu tiên bị dẫn đến đây, lúc đến, bên ngoài văn phòng còn chưa có ai, y tá đó để Mai Tâm vào kiểm tra trước, còn ả thì phải đi lên, tiếp tục gọi các bệnh nhân khác."

"Không bao lâu thì anh Từ và anh Lữ đến, chúng tôi nghe thấy Mai Tâm đập cửa bên trong, rồi hét lên mấy câu "tôi không điên, tôi không phải người điên, tôi không thấy gì cả" tương tự vậy."

[Trịnh Vân Vân ngồi xuống một chỗ trống trên hành lang trước cửa phòng kiểm tra.

Nói cô không sợ là không thể, nhưng bên cạnh còn có Lưu Mai Tâm nhát gan hơn, nếu cả hai đều sợ thì sẽ không có ai làm chủ được tình hình, cô đành phải gắng gượng tỏ ra kiên cường.

Từ xa, trong hành lang trước cửa phòng kiểm tra, có tiếng bước chân vang lên, cô cảnh giác ngẩng đầu, phát hiện người đến là hai thành viên của khoa ung bướu.

Trịnh Vân Vân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì bất chợt nghe thấy tiếng đập cửa truyền ra từ trong phòng kiểm tra.

"Cho tôi ra ngoài!" Đó là tiếng của Lưu Mai Tâm, nghe như đang khóc nức nở.

Cô ta phát ra một tiếng thét ngắn ngủi, rồi gào thét điên cuồng trong phòng: "Tôi không điên! Tôi không nhìn thấy! Tôi không phải là kẻ điên, tôi không phải!"]

Trịnh Vân Vân chưa kịp nói hết, không biết từ nào trong câu chuyện của cô đã chạm vào thần kinh mong manh của Lưu Mai Tâm, khiến cô ấy vốn đã an tĩnh lại bắt đầu run rẩy dữ dội, tứ chi vừa run vừa co giật, miệng lẩm bẩm: "Tôi không điên! Tôi không điên!"

"Anh Từ! Mai Tâm lại bắt đầu rồi!" Trịnh Vân Vân vội kéo Từ Trạch đứng bên cạnh.

"Cô tránh ra."

Trịnh Vân Vân lập tức nhường đường cho hai nam đồng đội.

Lữ Minh Thành và Từ Trạch nhanh chóng tiến lên, một người đặt Lưu Mai Tâm nằm ngang trên ghế, người kia lấy một cây bút từ ghế bên cạnh nhét vào miệng cô, toàn bộ quá trình phối hợp nhịp nhàng, xem ra không phải lần đầu họ làm vậy.

"Cô ấy bị sao vậy?" Lỗ Trường Phong giật mình.

"Cô ấy mắc bệnh động kinh, trước đó tôi không quen biết cô ấy, không biết cô ấy có tiền sử bệnh này," Trịnh Vân Vân nhìn có vẻ lo lắng, ngón tay không tự giác vò nhẹ, "Có thuốc lá không?"

"Không có," Lỗ Trường Phong sững người, "Tôi đang cai thuốc."

"Nhưng tôi có kẹo mút, cô có muốn không?"

"Có, cảm ơn." Trịnh Vân Vân không khách sáo, nhận lấy rồi nhét vào miệng cắn nát bấy nhai cùm cụp, dần dần làm dịu thần kinh căng thẳng.

"Được rồi, được rồi, tạm thời đừng động vào cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi một lát," Bên kia, Từ Trạch chờ Lưu Mai Tâm yên tĩnh lại mới thở phào, giải thích với Lỗ Trường Phong, "Nhà tôi cũng có người mắc bệnh này, khi lên cơn động kinh phải đặt gì đó vào miệng, nếu không sẽ cắn lưỡi."

"Bây giờ đừng chạm vào cô ấy, đặt cô ấy nằm đó để hơi thở bình phục trở lại."

Lữ Minh Thành tiếp lời Trịnh Vân Vân, kể tiếp: "Chúng tôi đến sau, nghe thấy Lưu Mai Tâm trong phòng hét lớn, vừa đập cửa vừa nói mình không điên, sau đó khi mở cửa ra, cô ấy đã như thế rồi."

Trịnh Vân Vân nhai kẹo mút bên cạnh gật đầu, xác nhận lời nói của Lữ Minh Thành.

"Tôi không biết cô ấy gặp chuyện gì bên trong," Trịnh Vân Vân bóp nhẹ sống mũi, "Nhưng... nhưng trực giác của tôi nói rằng chắc chắn không có gì tốt đẹp xảy ra trong đó, nên trước khi hai người đến, ba chúng tôi không ai dám vào."

"Vậy..." Lỗ Trường Phong mơ hồ liếc mắt về phía Dương Bồi, "Tên đó thì sao."

"Gã," Trịnh Vân Vân hít một hơi sâu, "Gã đến muộn nhất, vừa đến đã đe dọa chúng tôi, nói đêm nay mọi người đều sẽ chết. Anh Từ và anh Lữ nghe vậy thì nổi điên, nếu không phải Lưu Mai Tâm đột nhiên lên cơn động kinh, chắc họ đã đánh nhau với Dương Bồi rồi."

Hai người kia cũng gật đầu đồng tình.

Xem ra việc ở cùng Dương Bồi một thời gian dài quả thật chẳng khác gì khiêu chiến thần kinh của bọn họ, nỗi sợ hãi và giận dữ khi chứng kiến cảnh giết người vài giờ trước bị những lời uy hiếp đến tính mạng của anh ta kích động lấn át.

Thảo nào mới vừa rồi hai người kia trong tư thế phòng ngự, đứng chắn một trước một sau trước mặt Dương Bồi.

Lỗ Trường Phong bó tay toàn tập, theo bản năng dời tầm mắt về phía cửa văn phòng.

Trước có Dương Bồi, sau có y tá, giờ, người duy nhất trong họ có kinh nghiệm lâu nhất lại là người đầu tiên vào phòng kiểm tra, hắn... có thể ra ngoài an toàn không?

(1) Tóc uốn giấy bạc

012

Bên trong khu vực chờ, tình cảnh của Bạch Tẫn Thuật không đáng sợ như bên ngoài nghĩ.

Thiết bị cần được khởi động, hắn vẫn phải đợi một lúc ở bên ngoài.

"Chị Hà," Hắn đứng tại chỗ ngước lên nhìn xung quanh, tò mò hỏi, "Đây có phải là bảng thông tin bác sĩ của khoa không?"

Hắn chỉ vào một tấm bảng thông tin màu trắng bằng nhựa ở phía bên phải của khu vực chờ. Nhiều bệnh viện thường trưng bày lý lịch bác sĩ của khoa trên tường như thế này, bên trái là ảnh bác sĩ, bên phải là học vị, lý lịch và các giải thưởng đã đạt được.

Ánh mắt của Bạch Tẫn Thuật lướt qua bảng thông tin, thành công tìm thấy bác sĩ Phương.

Phương Thiếu Ninh, tốt nghiệp tiến sĩ từ một trường đại học mà Bạch Tẫn Thuật không biết, hẳn là vì tin tức trong không gian vô định không giống thế giới bình thường của hắn. Người này được xuất bản nhiều bài báo trên các tạp chí hàng đầu, còn từng đoạt kha khá giải thưởng. Trong bức ảnh, y đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, không hề giống hình ảnh phóng khoáng ngông cuồng khi dùng tay không rạch bụng Trần Phi vào ban ngày một chút nào. Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Bên cạnh bảng thông tin là bảng trực ban. Thông thường, những bảng trực ban này sẽ có các khe cắm thẻ để các bác sĩ trực ban có thể cắm tên của mình vào khi trực và rút ra khi hết ca.

Nhưng điều kỳ lạ là, bảng trực ban này có hơn mười khe cắm, nhưng chỉ có bốn hoặc năm khe cắm có dấu hiệu đã từng được sử dụng, càng xuống dưới thì càng nhiều bụi bám vào, chứng tỏ đã lâu không được sử dụng.

Theo lý mà nói, khi bệnh viện đặt hàng những bảng trực ban này, chúng hẳn được thiết kế dựa theo số lượng bác sĩ. Cho dù mua hàng có sẵn, người mua cũng sẽ chọn số lượng khe cắm gần với số lượng bác sĩ nhất, sao lại để trống nhiều khe như vậy?

Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ vòng vo một vòng, nhưng trên mặt vẫn không mảy may để lộ điều gì: "Ơ? Tối nay bác sĩ Phương không trực sao? Sao không thấy tên trên bảng?"

"Bác sĩ Phương có việc đột xuất xin nghỉ," Y tá Hà quay đầu nhìn hắn, "Đêm nay người phụ trách các cậu là trưởng khoa Tôn đến thay ca."

Xin nghỉ sao?

Vậy nên người gọi họ đến khám tối nay không phải Tiểu Lưu Tiểu Lý, mà là y tá lạ mặt và y tá Hà đã từng ở cửa sổ khu nhập viện ban ngày?

Thật kỳ lạ, bác sĩ Phương xin nghỉ chứ đâu phải hai y tá kia xin nghỉ, tại sao y không trực thì y tá kia cũng bị thay thế bằng hai người khác?

"Nhưng trên bảng trực ban không có tên trưởng khoa Tôn mà?" Bạch Tẫn Thuật cúi xuống kiểm tra các tên trên bảng trực ban.

"Hửm? Chưa thay sao?" Y tá Hà đi tới nhìn, nhíu mày, "Có lẽ quên mất."

Cô ta móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, đi về phía văn phòng: "Tôi đi tìm bảng tên của trưởng khoa Tôn, cậu đợi một chút, đừng đi lung tung."

"Vâng." Bạch Tẫn Thuật đứng tại chỗ, tỏ ra rất ngoan ngoãn. Đợi đến khi y tá Hà mở cửa văn phòng đi vào, sự ngoan ngoãn trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ hứng thú, không ngần ngại bắt đầu đi lung tung.

Có quỷ mới nghe y tá Hà.

Nếu hắn không nhớ nhầm, lần đầu tiên bị kéo vào không gian ngừng thời gian... là vì hắn nhìn thấy một thứ giống như bàn thờ thần trong khe cửa sau lưng y tá Hà thì không?

Vậy trong văn phòng này, liệu có thứ đó không?

Nói làm là làm, chàng trai tóc dài tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy thứ gì tương tự.

Nếu bên ngoài không có... có khi nào nó ở trong văn phòng không?

Khi y tá Hà vào văn phòng, cô ta khép hờ cửa lại, Bạch Tận Thuật nhẹ nhàng tiến lại gần, một tay nhìn đồng hồ, tay kia nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra một chút. Khi khe cửa vừa đủ rộng để lọt nửa cái đầu, hắn mới từ từ rút tay khỏi cửa.

Kim giây trên đồng hồ tay trái vẫn nhảy bình thường, có vẻ như y tá Hà không phát hiện ra hành động mờ ám của hắn.

Trong văn phòng, y tá Hà đang quay lưng về phía cửa, lật tìm thứ gì đó trong ngăn kéo, chàng trai tóc dài thò nửa cái đầu qua khe cửa, bắt đầu quan sát xung quanh.

Trong phòng lvestream, camera di chuyển theo bước chân hắn, cũng dành cho hành động lén lút của hắn một góc quay cận cảnh đặc tả.

[Lén lút như mèo.jpg]

[Tiểu Ao: Không cho tôi đi lung tung phải không, tôi không chỉ đi lung tung mà còn xông vào ngay đây!]

[Hành động này, làm tôi cũng cảm thấy căng thẳng.]

[Dũng cảm vcl, ban ngày anh ta chọc y tá Hà một lần, tối nay còn dám tiếp cận, lại còn dám thò đầu vào văn phòng khi bị cô ta ra lệnh cấm. Chắc ỷ vào thuộc tính cố định may mắn nên muốn tự hủy chứ gì.]

[Đòn ruột của Skao chính là sự can đảm.]

[Cái này mở được không? Nửa đêm không còn nhiều người sống, lần này còn mở không?]

[Có Mad Swords ở đây, hệ thống điểm sẽ tự động mở khi kích hoạt quy tắc, các mục khác cần quản lý mở bằng tay, giờ này quản lý chắc ngủ rồi, mở hay không tuỳ thuộc vào việc có kích hoạt quy tắc không.]

[Thì cứ đặt cược trước một chút vào siêu thần đi, Skao không phải là người mới gan dạ nhất tôi từng thấy, nhưng là người gan dạ nhất trong số những người liều mạng mà tôi từng thấy.]

[Đã đến giờ này rồi, cứ siêu thần đi, chẳng còn gì khác ngoài mong muốn một dấu hiệu tốt.]

[Siêu quỷ, chưa từng thấy ai liều mạng như vậy, biết rõ là bị cấm mà vẫn lao vào.]

[Người mới ở đâu ra đây. Không liều mạng làm sao khám phá quy tắc, bảng xếp hạng điểm tích lũy nhà thám hiểm kéo xuống, ai trong top 100, top 10 không liều mạng, cậu vui vẻ đầu tư vào những người đứng yên há mồm chờ quy tắc dâng tận mồm à?]

[Đúng vậy, đã xem đến giờ này đều là những người đã đầu tư "mù", ai không muốn quy tắc được đẩy nhanh để sớm kết toán.]

Bạch Tẫn Thuật đứng ở cửa, nhìn vào trong qua khe cửa.

Y tá Hà đang quay lưng lại với cửa, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo. Ánh mắt của hắn chạy dọc theo bức tường, quả nhiên, trên bức tường gần phía mình, cũng có một ô vuông kỳ lạ.

Đây chắc chắn là thứ mà hắn thấy vào ban ngày, "bàn thờ".

Đó là một bức tượng kỳ lạ màu đen, không rõ là gì, không có hình người, không phân biệt được đầu và chi.

Hắn không quen thuộc với các tín ngưỡng tôn giáo, không biết liệu bức tượng này có phải là một vị thần nào đó mình đã biết hay không, nhưng rõ ràng, người trong bệnh viện này coi nó như một vị "thần" mà cung phụng.

Trước bức tượng đen tối, hai bên đặt hai đĩa trái cây, bên trong để các loại táo cam, giữa là một lư hương nhỏ.

Cất giấu kỹ như vậy, thông tin quan trọng của bệnh viện này hẳn là bức tượng đó, rốt cuộc nó là cái gì.

Bạch Tẫn Thuật nheo mắt lại, cẩn thận quan sát bức tượng, nhìn dáng dấp có thể thấy nó không giống tượng thần bình thường, hơn phân nửa cơ thể bị bóng tối che mờ, chỉ có thể nhìn ra đường nét của một cái mỏ chim. Bảo sao hắn không nhận ra hình người khi nhìn thấy nó lần đầu.

Ngay lúc hắn muốn tiến tới nhìn kỹ hơn, để xem rốt cuộc bức tượng đó là con vật gì, thì radar của thanh niên tóc dài đột nhiên nhấp nháy mạnh mẽ.

Bạch Tẫn Thuật không hề do dự rút lui, lập tức rời khỏi khe cửa.

[Đù mé, phản ứng nhanh thật.]

[Vãi loằn, chỉ thiếu chút nữa thôi.]

Trên màn hình, camera trực tiếp thay thế tầm nhìn của Bạch Tẫn Thuật, vẫn làm tròn bổn phận truyền tải cảnh bên trong văn phòng từ khe cửa.

Một giây trước, y tá Hà vẫn đang tìm kiếm bảng tên trong ngăn kéo, đột nhiên quay người lại, khuôn mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm vào hướng cửa.

Cánh cửa văn phòng đã bị Bạch Tẫn Thuật đẩy hé ra một chút, cô ta bước chậm đến trước khe cửa, cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt lấy một sợi tóc dài trên ổ khóa.

[Má! Bị phát hiện rồi!!!]

[Trời ạ, sợi tóc dài gây rắc rối.]

[Con bà nó đừng quay đặc tả như vậy, nửa đêm mà trưng cái kiểu cười quái dị đó là muốn hù chết ai?]

[Xong rồi, mở cược đê.]

[Xong rồi, đã quay đặc tả.]

[Xong rồi, y tá Hà thắp cho vị thần trên bàn thờ ba nén hương, rồi đi về phía Skao rồi.]

[Skao không biết mình bị phát hiện chứ?]

[Không chắc, nếu tóc bị kéo rụng hẳn sẽ có cảm giác.]

[Sao anh ấy vẫn chưa lui về vị trí cũ!]

[Skao đang làm gì trước bảng thông tin vậy?!]

Bên ngoài văn phòng, thanh niên tóc dài đã lùi lại vài bước đứng dưới bảng thông tin, im lặng nhìn vào đồng hồ đeo bên tay trái.

Trên chiếc đồng hồ tác chiến do Cơ Kim Hội cung cấp, kim phút dừng lại, kim giây cũng ngừng, hắn ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác như đang hỏi trời cao.

Không gian ngừng thời gian lần này thực sự chỉ đơn giản là do hắn xui xẻo.

Trong nháy mắt lúc rút lui khỏi khe cửa, hắn đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói, Trong lúc còn đang hy vọng y tá Hà không phát hiện ra, kim giây trên đồng hồ đã ngừng chạy.

Chỉ trong một ngày đã gây rắc rối cho y tá Hà hai lần, hắn sợ là gần như không còn hy vọng lấy được thông tin từ côta.

"Két ——"

Cửa văn phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Y tá Hà một tay cầm bảng tên, một tay vân vê sợi tóc, khuôn mặt lạnh như băng thường ngày giờ đây hiện lên một nụ cười quái dị. Ánh mắt cô ta quét nhanh một vòng rồi dừng lại trên người Bạch Tẫn Thuật đang đứng dưới bảng thông tin: "Tôi đã nói rồi phải không? Đừng đi lung tung."

"Tôi không đi lung tung mà." Bạch Tẫn Thuật nói với giọng vô tội.

"Không đi lung tung thì..." Đây là cái gì. Y tá Hà định giơ tay phải ra để chứng minh sợi tóc bị phát hiện, chờ hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng lại thấy thanh niên tóc dài trước mặt hớn hở chỉ vào bảng thông tin.

"Tôi đến xem bảng thông tin thì thấy! Chị Hà nhìn này! Tôi vừa phát hiện trưởng khoa Tôn trực ban tối nay hóa ra là giáo sư đại học của tôi," Ánh mắt hắn lấp lánh, giọng nói cũng đầy thán phục, "Tôi tốt nghiệp đã mấy năm rồi, không ngờ bây giờ thầy Tôn đã chuyển từ bệnh viện Phụ Thực đến bệnh viện chúng ta."

Ánh mắt y tá Hà quét qua thanh niên tóc dài, dừng lại ở bảng thông tin của bệnh viện.

"Đúng là trước đây trưởng khoa Tôn từng dạy ở trường y khoa," Ánh mắt cô thâm trầm, quét qua một bên mặt của thanh niên tóc dài, "Cậu là học sinh của ông ấy?"

Trên màn hình bình luận:

[Hả? Lại diễn biến kiểu gì nữa đấy?]

[Tại sao lúc nhắc đến trưởng khoa Tôn, y tá này lại không định ra tay nữa?]

[Chắc là quy tắc, Skao không biết đã phát hiện ra quy tắc gì.]

[VCL, mới vô có một ngày thôi mà, rốt cuộc một mình anh ta phát hiện ra bao nhiêu quy tắc thế?]

Trong không gian ngừng thời gian, thanh niên tóc dài gãi đầu, hơi ngại ngùng nói: "Thực ra cũng không thể gọi là học sinh, vì lúc đó tôi chỉ học môn đại cương của thầy Tôn, thầy có nhớ tôi hay không còn phải xem lại."

Vì vậy lát nữa nếu trưởng khoa Tôn không nhớ hắn, vậy cũng là chuyện bình thường phải không?

Dù sao, có giáo sư đại học nào lại nhớ một sinh viên bình thường trong lớp đại cương chứ?

Đa phần vấn đề của buổi kiểm tra tối nay phát sinh từ việc bác sĩ Phương đột ngột có việc rồi để trưởng khoa Tôn thay thế. Hắn và Lỗ Trường Phong đã nhìn thấy ánh mắt của những bệnh nhân trong hành lang, điều này cho thấy quy tắc không được ra ngoài sau 11:30 mâu thuẫn với quy tắc điều trị của bác sĩ. Nếu quy tắc đã được xác nhận là có thể tuân theo, vậy vấn đề có lẽ nằm ở buổi kiểm tra này.

Hắn nhắc đến Trưởng khoa Tôn trong không gian ngừng thời gian vì trước đó không thấy Tiểu Lý và Tiểu Lưu dẫn đi, điều này khiến hắn nghi ngờ mỗi bác sĩ không có khả năng điều động y tá của bác sĩ khác.

Tiểu Lý và Tiểu Lưu là người của bác sĩ Phương, nên khi y giết người, họ đột nhiên xuất hiện để khiêng Trần Phi đi. Còn y tá Hà và y tá lạ mặt thì là người của trưởng khoa Tôn, nên sau khi hắn kiểm tra cưỡng ép phá vỡ quy tắc, họ thực hiện chức năng đưa bệnh nhân tới và thúc giục bệnh nhân kiểm tra.

Hắn đang đánh cược cấp bậc của y tá Hà thấp hơn trưởng khoa Tôn, nên cô ta không thể cướp người từ tay trưởng khoa Tôn.

Bây giờ xem ra, hắn đã cược đúng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro