Ngày tháng yên bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa...

Đôi mắt anh đẫm những giọt buồn từ từ rơi xuống làm ướt má anh, ngước nhìn bầu trời, anh tự hỏi rằng sao cậu lại bỏ rơi anh để lại anh một mình dưới cơn mưa lạnh lẽo. Anh cũng không thể hiểu được lý do vì sao...Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Cậu là người đưa anh ra khỏi những trầm cảm mà anh mang bấy lâu nay. Cậu là người mang ánh sáng tới cho anh...nhưng tại sao...tại sao cậu lại bỏ đi và để ánh sáng ấy một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh, mang đi tia hi vọng cuối cùng của anh và thả anh xuống hố sâu của tuyệt vọng. 

"Tại sao......Tại sao........Tại sao......."

Tiếng gào thét của anh phá tan cơn mưa đầu hạ ấy, anh gục ngã.

Trước đây--------------------->>>----------------------------

- Ryosuke. Dậy đi. 

Anh lay người cậu con trai nhỏ nhắn đang ngủ trên chiếc giường trải ga màu lông chuột. Đôi mắt cậu khẽ mở làm rung đôi mi dài mềm mại. Mái tóc nâu sậm khẽ hất sang một bên. Cậu vươn vai, ưỡn người một cách lười biếng, gọi tên anh.

- Nakajima...Yuto?...Uhm~....sáng rồi sao?

- Dậy lẹ đi. Sắp muộn giờ  rồi đó.

- Ehh~~ Vẫn còn sớm mà~~~ Một chút nữa thôi...

- Không được...mau dậy đi. - Nói rồi anh lật tung cái chăn lên làm cho cậu văng khỏi giường.

*CỘP*

- Ite...-xoa xoa trán- Cậu làm tớ đập đầu vào tường rồi này!- Cậu gắt với anh.

- Nè...

- Cái gì đây???

- Đồng hồ.

- Đưa làm gì?

- Nhìn đi đồ ngốc....không có thời gian để mà chơi với cậu đâu.

- Cái gì...cậu nói ai ngốc hả? HẢ?-Nghe anh nói vậy, cậu ngay lập tức đứng dậy, lao tới đánh vào sau lưng anh tới tấp.

- Itetete...thôi đi...đi ra ăn sáng mà còn đi học.

Ngừng đánh, cậu và anh xuống phòng bếp ngồi ăn sáng.... mà tất nhiên không thể nào ăn như bình thường được rồi. Chỉ tại ai kia mà anh buổi sáng cũng không được yên. Nhưng như vậy còn tốt hơn cả trước kia. Nhìn cậu con trai đang ăn ngon miệng, anh nói.

- Ăn nhanh đi rồi tớ đưa cậu đi bằng xe của tớ.

- Ehh~ Xe ? Của cậu á?...

- Nè... nhai xong đi thì nói...tớ ra lấy xe đây!

Anh đứng dậy đi xuống dưới nhà dưới dắt chiếc xe motor ra...Đã lâu lắm rồi anh mới động tới chiếc xe này..

Chìm đắm trong dòng hồi tưởng.

Anh đang trên đường từ trường về đến nhà. Bỗng từ đâu xuất hiện một cậu con trai nhỏ nhắn, thấp hơn anh vài xen, mái tóc màu nâu sậm ướt sũng,  rồi ngã lên người anh "Anh có mùi của sói"  rồi ngất xỉu. Khi nghe cậu nói vậy, đồng tử anh co rụt. Tại sao cậu ấy lại biết được cái bí mật của anh không ai biết mà cũng chẳng ai hay, anh đã che dấu nó từ khi anh là một đứa trẻ. Nhớ lại, ba mẹ của anh đã hắt hủi anh khi thấy đôi mắt màu xanh kia cùng với đôi tai và cái đuôi ngộ nghĩnh. Họ cho anh một ngôi nhà ở nơi mà họ không thể nhìn thấy anh, họ coi anh là quái vật. Kể từ đó, anh rơi vào bóng tối, không ai cứu vớt lấy anh. Anh không hề tin tưởng được bất cứ ai. Anh mang một vẻ lạnh lùng hiếm có. Không hề cười. Cười là gì...cười như thế nào...? Anh đã quên, đã quên nó từ  rất lâu rồi....

-------------------------------------------------->>>---------------------------------

- Yuto... Yuto- Cậu lay người gọi anh. Thoát khỏi dòng kí ức

- Ah...à...Ryosuke.. Đi..đi thôi..

- Nãy giờ cậu lạ lắm nhá....

- Bớt nói nhiều đi thôi.

Leo lên xe, anh phóng đi như bay tới trường...

- Vừa tới kịp nè Yuto...còn vài phút nữa thôi...-vừa bước xuống xe, cậu nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi quay sang giục anh- Đi nhanh lên.

- Được rồi...được rồi..-anh gật đầu nói.

- Sao hôm nay cậu lại hứng thú dữ vậy??- Anh đưa tay lên nhéo má cậu.

- Đau..-cậu làm bộ dễ thương, nhảy ra trước mặt anh đi lùi lại- Tại hôm nay tớ được cậu đưa đi~~

- Cậu......*im lặng*...........có phải sáng nay bị đập đầu vào tường rồi bị đần luôn không Ryosuke??- nói rồi anh đưa tay lên sờ trán cậu. Cậu hất tay anh ra rồi chạy về phía trước. 

- Baka Yuto...blè...

- Haiz thật bó tay với tên này mà. - anh đưa tay lên chống đầu mình đang gục xuống. Rồi chạy theo cậu vào lớp.

- Ohayou mina~ Ryosuke tới rồi đây~

*CỘP*

- Itetete... Okamoto-kun~ Sao lại đánh tớ.

- Vào nhanh đi ông tướng... Thầy sắp lên rồi kia kìa.- quay sang chỗ anh rồi nói- Được cả cậu cũng đi muộn là sao hả Nakajima Yuto?? Vào lớp nhanh đi.

- Go...Go..Gomen~ tớ đến muộn mất rồi...thầy có lên chưa?

- Lại cả cậu nữa sao Chii? Cậu có bao giờ đi muộn đâu chứ.

- Hì hì...

- Thầy lên rồi kìa.....

*Ding Dong* Cái tiết học dài dăng dẳng cứ thế trôi qua như thường lệ.

-------------------------------------->>>--------------------------------------------

Cả lớp ai cũng vươn vai, ngáp dài, nói chuyện rôm rả...à...thì ra đã hết giờ rồi.

- Oáp~~~ Buồn ngủ quá. Keito...nhanh lên. Nay đi Café đi.

-Ukm... đợi tớ một chút nha Chii.

Thấy thế, cậu lại quay ra làm nũng anh.

- Ne~ Ne~Yuto~ 

- Gì vậy? Ryosuke?

- Hôm nay cậu với tớ tới một  nơi được không?

- Ukm...mà đi đâu.?

- Hi~mi~tsu~ Hii!

- Cậu không nói tớ sẽ không đi đâu.! -anh giả bộ dỗi khi mà cậu không chịu nói. Cậu bắt đầu làm nũng. Lắc lắc cái tay Yuto mãi không thôi.

- Đi đi mà~ Yu~to....Đi đi~ nha~

Anh cũng bó tay rồi. Đành phải đi cùng với cậu vậy. Cậu nói anh chở cậu đi ra vùng ngoại ô thành phố. Anh phóng xe đi, cái mũ bảo hiểm mà hai người đội trên đầu cũng không thể ngăn cản làn tóc đen mềm mại của anh bay phấp phới cũng như mái tóc màu nâu sậm của cậu. Cậu ngồi sau, hai tay ôm chặt lấy anh, thì thầm."Ryosuke nhất định sẽ không buông Yuto ra đâu. Bởi vì Yuto là của Ryosuke. :3". Rồi cậu áp cái má phúng phính của mình vào bờ vai rộng của anh. Anh quay lại làu bàu với cậu

- Làm cái trò gì vậy?...Ryosuke, tiếp theo đi về hướng nào?

- Ah...Kia rồi. Đi thẳng chút nữa là tới.

Nghe xong, anh phóng xe đi một mạch. Trước mắt anh là một ngôi nhà kiểu Nhật to khủng khiếp. Anh định hỏi cậu nhưng rồi lại thôi. Còn cậu, cậu ngồi đằng sau anh. Cứ cười khúc khích từ nãy giờ.

                                                                                                  _To be continued_ 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro