Không thuộc về thế giới này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh và cậu đã phóng xe đi được khoảng tiếng rưỡi rồi. Vừa đến nơi, cậu gọi to tên ai đó. Anh, chỉ đứng chờ xem người mà cậu gọi là ai.

- Yabuchii~ Hikka~ tadaima~

- Okaeri~ Ryo. - hai người cùng đồng thanh.

*ghé sát tai cậu, anh hỏi nhỏ*

- Ryosuke...ai vậy??

- Là Kota Yabu và Yaotome Hikaru.

- Giống chúng ta.

- Giống? Chúng ta? Cậu là người cơ mà...!

Cậu nhìn anh cười tủm tỉm. Sau đó Yabuchii và Hikka gọi cả hai vào. Cậu nói với anh rằng là họ giống anh và cậu. Chẳng lẽ họ cũng giống như anh, có đôi mắt xanh, có tai và đuôi ư? 

- Tôi đã nghe Ryo nói rồi. Cậu là người sói hả?

Yabu nghiêng đầu hỏi anh. Vừa lúc Hikka mang bánh và trà lên. Cậu nhảy phóc lên ghế sofa vừa ăn bánh vừa ngồi nói chuyện cùng với anh, Yabuchii và Hikka.

- Người sói? Ý anh như vậy là sao.?

- Cậu cũng có tai và đuôi, phải không?

- Làm...làm sao anh biết được?

- Vậy là đúng rồi Yabuchii.

- Hikka em giải thích cho cậu ấy nghe đi.

- Trước khi tôi nói, cậu có thể cho tôi biết tên được không.

- Cậu ấy tên là Nakajima Yuto-

- Cái tên nhóc này. Hikka có hỏi em đâu mà chen vào hả? Còn chưa bỏ được cái tật vừa ăn vừa nói hả?

- Hihi...

- Thì Nakajima-kun-

- Anou..gọi em là Yuto được rồi ạ!

- Vậy thì Yuto. Cậu nghe cho kĩ nhé.

Từ xa xưa, tổ tiên của chúng ta là động vật. Như tôi với cậu, tổ tiên của chúng ta là loài sói. Cậu hiểu chứ? Tổ tiên có khả năng biến thành người thì chúng ta cũng vậy. Vì do kết duyên với con người nên gen di truyền của tổ tiên dần biến mất. Nhưng cứ năm thế hệ lại có người được thừa hưởng thuần huyết, vì vậy, từ năm này qua năm khác cho đến thế hệ chúng ta. Chúng ta là những thế hệ mang dòng máu thuần. Điểm đặc biệt của người thừa hưởng thuần huyết là  có màu mắt xa xưa của tổ tiên. Tộc Ookami  có năm dòng tộc lớn. Đó là tộc Yaotome tôi, Tộc Okamoto, Takaki, Arioka và Tộc Nakajima của cậu. Còn có bốn tộc lớn thuộc loài khác là Tộc Yabu, Inoo, Chinen và Tộc Yamada của cậu nhóc ngồi kế bên tôi đây, tộc Neko. Cậu cũng thắc mắc đây là đâu chứ.? Đây là nơi mà các thế hệ dòng thuần chúng ta ở. Thứ nhất là để thống nhất mối liên kết Miêu Khuyển. Thứ hai là tránh xung đột giữa tộc Kitsune và hội đồng thợ săn. Vào 17 năm về trước, người mang dòng máu thuần của tộc Nakajima đã biến mất, gián điệp của tộc Kitsune đã đưa cậu đi. Lúc cậu còn nhỏ, sẽ không kiểm soát được bản năng nên thường để lộ thân phận thật. Vì lẽ đó mà cậu bị hắt hủi, mọi sự chu cấp của cậu từ bé đến giờ là của tộc Nakajima dưới danh nghĩa một cơ sở bảo vệ trẻ em không nơi nương thân, nhưng chỉ đối với cậu thôi. Bởi vì những người khác không hề biết đến việc này. Yamada Ryosuke là do chúng tôi phái đến ở với cậu và đưa cậu về đây...

-Giờ cậu hiểu rồi chứ? Yuto??

Cậu vẫn ngồi đó ăn bánh và uống trà rất thản nhiên. Anh đã ngạc nhiên tới mức không thể nói nên lời. Cậu rời khỏi vị trí mà cậu đang ngồi sang chỗ anh, ôm tay anh rồi nói nhỏ:"Hay là Yuto chuyển về chỗ tớ ở luôn đi...Được không?"

 Anh vẫn không thể tin vào những lời mà Hikka nói vừa nãy. Là thật sao? Không đùa chứ.? Anh quay sang nhìn cậu. Cậu rất khác với mọi ngày. Vẫn mái tóc màu nâu sậm đó, vẫn dáng vẻ đáng yêu đó. Chỉ có điều...mắt cậu không phải màu nâu...mà là màu đỏ...cậu cũng có tai  và đuôi chẳng qua là có hơi khác với của anh một chút. Tai cậu màu cam cam, đuôi cậu nhỏ dài và thon gọn hơn của anh. Anh cứ vậy mà ngây người ra. Động đậy cái tai, cái đuôi vẫy vẫy nhìn anh bằng cặp mắt dễ thương đó. Anh không kiềm nén được nữa rồi. Đuôi và tai anh lộ ra, cả đôi mắt màu bầu trời xanh thăm thẳm cũng xuất hiện. Đã 10 năm kể từ cái ngày mà anh bị ba mẹ hắt hủi. Cậu cũng lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng thật của anh. Anh nhảy vồ tới cậu, xoa xoa đôi tai và cái đuôi mềm mại của cậu, kéo lê ngón tay dài thon thả của anh từ má xuống cằm mặc cho Yabuchii và Hikka vẫn đang đứng ở đó. Cậu trừng mắt lên nhìn anh. Người anh cứng đơ, không cử động được, cậu luồn ra khỏi chỗ anh chạy về phía hai người kia núp sau lưng Hikka và Yabuchii như một cậu bé đứng núp sau lưng ba mẹ. Vừa lúc đó có người về.

- Bọn em về rồi nè Yabuchii~ Hikka~

Cậu nghe thấy vậy mừng rơn, chạy ra đón.

- Inoo-chan~ Yuyanii~ Okaeri

- Ohh...Ryosuke, bọn anh về rồi nè~

- Anh tưởng em ở chỗ Nakajima? Sao về sớm vậy?

- Mừng anh đã về Inoo-chan....Te...-quay sang nhìn Yuya với ánh mắt khó hiểu- Em đi cũng đã được vài tháng rồi mà giờ em về lại bảo em về sớm...Vậy là sao hả Yuyanii?

- Thôi...bỏ qua đi...trong nhà đang có việc gì vậy?- Cả Inoo và Yuya đều ló đầu vô nhà. Yabuchii và Hikka đang giải thuật cho Yuto.

- Ohh Yuyan với Inoo-chan về rồi à? Mau vào đây giúp anh với nào... Inoo giải được thuật của Ryo không.? Chúng ta cần giải thoát cho cậu nhóc này.

- Ohh...không phải là Nakajima-kun đây sao? Sao lại ở trong dạng này...và....CÁI THẾ KÌ QUẶC ĐÓ LÀ SAO HẢ? - Inoo hét âm vang hết cả ngôi nhà rồi quay lại đáp Hikka và Yabuchii.- Kiểu này thì chắc chờ tụi Chii với Keito về may ra thì giải được chứ kiểu này em chịu.

- Ryo à...em có làm cho người ta nói trở lại được không, cậu ta muốn nói gì kìa..?!

- Yabuchii...cái này anh phải nhờ Chii-chan ch-

-Chii-chan về rồi nè~

-Keito cũng về rồi nè~

-Are?? Sao hôm nhà mình nhiều người vậy???

Đoạn rồi cậu vẫy tay gọi Chii. Nhờ cậu giải thuật của chính cậu sử dụng lên người anh lên người anh. " Ok...xong rồi nè, Ryo-chan".."Arigato, Chii~" nói xong cậu chạy liền tới chỗ anh, gãi đầu cười khì khì xin lỗi. Anh cứ ngồi lẩm bẩm, anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.

- Là sao chứ? Chinen Yuri? Okamoto Keito? Sao họ có thể bình thản như vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao?

- Bình tĩnh lại đi Yuto- cậu vừa đặt tay lên vai anh, anh lạnh lùng hất tay cậu ra đứng dậy bấu chặt vai cậu đẩy mạnh cậu xuống sofa.

- Bình tĩnh ư? Làm sao có thể? Rốt cuộc là cậu đã giấu tớ những gì? TẤT CẢ NHỮNG CHUYỆN NÀY LÀ SAO CHỨ?

*CẠCH---->>SẦM...Cộp...Cộp...* sau tiếng mở cửa, có tiếng giày của ai đó gõ lên sàn làm mọi thanh âm trong nhà ngừng hẳn chỉ để nghe...một người con trai trong bộ đồ Jeans, vóc dáng tầm cỡ Ryosuke, mái tóc cũng màu nâu nhưng nhạt hơn của Ryosuke, đôi tai màu trắng đen vểnh lên kiêu hãnh với cái đuôi lắc lư theo nhịp đi từ nãy giờ xuất hiện, dừng lại. Đôi mắt màu cam ánh lên một chút gì đó đáng yêu nhưng cũng rất đáng sợ nhìn anh.

- Chả là sao cả... Đơn giản chỉ là vì...Chúng ta không phải là người...

" Chúng ta... không thuộc về thế giới này!''

                                                                                          _ To be continued _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro