Tâm trạng rối bời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta...không thuộc về thế giới này"

Anh vẫn cứ mải suy nghĩ về câu nói ấy.

- Ah~~~Dai-chan, anh về rồi. - Mặc cho anh đang đứng ngẩn tò te ra đấy, cậu chạy ra ôm lấy người anh vừa bước vào nhà. 

*Phịch* anh bất giác ngồi ngã người xuống đất vô lực. Anh đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, họ vẫn cứ cười đùa toe toét kể cả cậu. Mặc dù với những điều anh đã làm thì cái bầu không khí vui vẻ ấy chẳng hợp một chút nào cả. Anh cất giọng hỏi và phá tan cái bầu không khí ấy.

- Tại sao mọi người....? Tôi đã làm những điều không phải sau khi tới đây vậy mà...

- Vì Yuto là người nhà của tớ. -Cậu đáp lời anh một cách ngắn gọn.- Hay Yuto tới đây ở đi?!

- Liệu như vậy có được không? -anh hỏi gặng. Mọi người nghe anh hỏi vậy thì gật đầu lia lịa. Cậu thì hớn hở.

- Yuto chuyển tới đây với tớ luôn đi.

- Ryo à...Cậu ấy chắc vẫn chưa thể chuyển tới đây ngay được đâu. 

- Nhưng mà Hikka làm sao biết cậu ấy muốn nói gì mà bảo vậy chứ?

- Ryo không nhớ là anh có khả năng đọc suy nghĩ à?

- Oh...Ah..vậy thì em nhớ rồi-

- Ryosuke. Tớ vẫn cần chút thời gian. - nói rồi anh vực dậy chạy ra ngoài sân, trèo lên xe rồi phi một mạch về nhà. Mọi người biết anh đang trong tâm trạng bối rối, không biết nên xử sự ra sao nên cũng không cản. Cậu bị anh bỏ lại, mặt buồn rười rượi, hai tai cụp xuống. Ngoài em út trong nhà là Chii thì cậu là đứa được yêu thương nhất rồi. Hikka biết là cậu muốn theo Yuto nên đã nói Yuya lấy xe chở em nó đi về nhà của Yuto. Trên đường đi, Yuya lên tiếng trêu ghẹo cậu.

- Cái con mèo nhỏ này biết yêu rồi à? KKK

- Yuyanii đừng có trêu em...hứ...Bakaki-nii !

- ha ha ha...buồn... đừng có cù nữa.. tai nạn bây giờ..

- Phải chỗ này không...?  Yuya dừng ngay trước cửa nhà của Yuto rồi hỏi cậu. Cậu nhảy xuống xe, chạy vào nhà và tất nhiên cậu cũng không quên: " cảm ơn anh, Bakaki...bleu~Pp".

 Vặn tay nắm cửa, anh khóa trong rồi. Cậu biến thành mèo, nhảy phóc lên mái nhà rồi trèo vào bằng cửa sổ tầng hai, vì anh đang rối nên cậu biết thế nào anh cũng mở cửa sổ phòng. Trời đã tối om, thứ ánh sáng huyền ảo của ánh trăng đủ sáng để soi cậu. Trên ban công tầng hai xuất hiện một chú mèo tam thể nhỏ nhắn với đôi tai màu cam cam. Chú mèo nhảy qua cửa sổ. "Nyan~". Cậu quay trở lại hình dạng con người bước tiến tới góc phòng. Gió thổi cho tấm rèm cửa màu xanh trong phòng anh tung bay phấp phới, ánh trăng rọi vào góc phòng đối diện với cửa sổ. Một đôi mắt màu xanh trời sáng rực giữa màn đêm. Nhắm mắt, ánh trăng khuất sau màn mây rồi lại ló dạng chiếu vào  góc phòng để cậu được nhìn rõ anh. Cậu định đi bật đèn thì anh với tay nắm lấy vạt áo cậu giọng lí nhí.

- Cậu..... không giận tớ ư?

- Tất nhiên là giận rồi!

- Tại sao?

- Cậu thừa biết mà còn hỏi tại sao! Thế cái tên nào đè tớ xuống định làm gì tớ? Rồi á lại còn la hét ầm ĩ trước mặt tớ với các anh...Thử hỏi xem ai không giận?...Hứ!- nói rồi cậu quay phắt mặt đi làm bộ giận dỗi nhưng chẳng được 1 phút- Fuahahaha.

- Mắc gì cậu lại cười vậy chứ?- anh hỏi bật lại.

- Thì....-cậu ngập ngừng rồi không cười nữa. Ngồi xuống bên cạnh anh.

- Yuto...Cậu đã từng có quá khứ không mấy đẹp đẽ phải không?

Nghe cậu hỏi lòng anh như thắt lại, anh không đáp trả, cũng không nói một lời nào. Anh chỉ ngồi yên, nghe cậu, chờ cậu nói tiếp.

- Tớ và các anh ấy cũng vậy thôi... 

- Tớ...cũng đã bị gia đình ruồng bỏ. Lúc ấy, mọi thứ đối với tớ đều trở vô nghĩa..cho tới khi....cho tới khi tớ gặp được anh Hikka. Anh ấy dịu dàng như mẹ vậy đó. Sau khi anh ấy đưa tớ về nhà, mọi người đều chào đón tớ...chắc là vì tớ với họ cùng cảnh ngộ..

- Vậy thì sao-

- Nghe tớ nói hết đã.... Mặc dù Hikka rất ghét mèo nhưng anh ấy lại rất yêu thương tớ với Chii. Anh ấy cũng rất yêu Yabuchii nữa... Với cả...mọi người cũng rất quý cậu. Cho nên cậu cùng tớ về đó ở nhé...Yuto~?!

- Tớ không còn mặt mũi nào mà quay lại đó cả.

- Cậu cứ tới đi...

- Tớ vẫn muốn ở đây một thời gian nữa...cậu cứ về đó đi Ryosuke.

- Không.! Tớ sẽ ở đây với cậu cho tới khi cậu chịu theo tớ về đó.

Anh không đáp lại, đứng dậy. Bật đèn phòng lên, rồi bước ra khỏi phòng. Mặc cho cậu vẫn cứ ở đấy, nhìn bóng hình anh khuất sau cánh cửa. Nhẹ nhàng bước tới chiếc giường trải ga màu lông chuột của anh, cậu nằm xuống và ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Cậu đã có một giấc mơ... Anh và cậu cùng sống với mọi người trong căn nhà đó. Cười đùa vui vẻ. Sống cùng nhau, đi chơi cùng nhau, cùng ăn bữa sáng_trưa_chiều_tối trên chiếc bàn gỗ trong nhà bếp. Cùng nhau xem phim ma rồi hét ầm ĩ lên như những người bình thường. Những ngày tháng êm đềm trôi đi từng chút một. Rồi cậu nở một nụ cười. 

- Ryosuke...Yamada Ryosuke!? Đi rồi à?

Anh vừa mới tắm xong cho khuây khỏa. Cái tâm trạng hỗn độn như một mớ bòng bong của anh đã vơi đi phần nào. Dùng chiếc khăn trắng mềm mại lau khô mái tóc đen óng vừa mới gội xong, anh bước từng bước lên cầu thang rồi bước vào phòng.Anh ngạc nhiên. Cậu vẫn mặc bộ đồng phục trường nhưng đã ngủ say trên giường của anh, miệng cười tủm tỉm. Anh nhìn cậu với ánh mắt trìu mến như thường ngày. Trên môi anh đã nở một nụ cười nhẹ nhàng khi mà thấy thân hình nhỏ bé đang ngủ trên giường kia. Anh muốn ôm cậu ngay, muốn âu yếm, muốn hôn và nói lời yêu thương với cậu. Anh không hiểu sao anh lại muốn như vậy. Ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu, trái tim anh đã thổn thức. Anh bất giác đi đến bên chiếc giường, nằm ngả người xuống, đưa tay lên vuốt ve mái tóc cậu, anh ôm cậu, thì thầm điều gì đó vào tai cậu. Vòng tay rộng lớn của anh làm cậu cảm thấy ấm áp. Mắt cậu lim dim, cậu nghe thấy tiếng của anh, anh nói gì đó..cậu nghe không rõ...chỉ nghe được..

"Aishite..."

                                                                                           _ To be continued _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro