#42: Cậu ta là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Cảm ơn vì mọi người đã cứu tôi nhưng giờ có lẽ tôi sẽ đi - tôi lấy kiếm của mình rồi xuống giường toan rời khỏi đó

Này, cô còn chưa khỏi hẳn mà

Không cần ngài lo lắng vậy đâu. Tôi tự biết mình bị thương hay không mà. Gửi lời cảm ơn của tôi tới bà Tsuru đã chiếu cố tôi thời gian qua.

Xin lỗi nhưng tôi không thể để cô đi được - ông nói rồi dùng năng lực của mình để ép tôi xuống đất

!!!... thả tôi ra. Tôi phải cứu họ

Thành thật xin lỗi nhưng nếu cô tới cứu họ rồi cũng bị bắt thì sao? Liệu bọn ta có để yên? Tới lúc đó thì không chỉ họ mà cả cô cũng bị giết...

Này, đừng nói là mấy người thấy ai cũng giết đấy. Hải quân mà thế à?

...

Chắc sẽ không giết tôi đâu nhỉ, hay... bịt đầu mối? Như nhau cả thôi, ở đây thì chắc gì tôi sẽ sống được chứ. Rồi tới lúc nào đó cũng sẽ giết tôi thôi. Tôi phải đi

...

Xin lỗi /rút súng từ túi áo và bắn/

!!! /trúng đạn/

/trở lại bình thường/ xin lỗi trong đó tôi đã hòa lẫn hỗn hợp đá biển nóng chảy, tôi đi đây nếu muốn cản thì cứ làm đi dù sao ngài cũng mạnh hơn tôi nhiều

...

Chào /đóng cửa/

.

.

.

--------------------------------

Mau bắt nó lại!

Đừng để nó thoát!

Tìm kĩ vào!

_ Nguy hiểm thật! Mấy người đó đúng là tàn ác quá mà, dám ra tay với một đứa trẻ _ tôi vừa băng bó vết thương vừa thầm chửi rủa đám hải quân của đô đốc bò lục, đúng là y chang tên đó

_ Làm sao bây giờ, mình không biết đường đến Imperdown mà còn không có tàu nữa _

AAAAAA - tiếng hét thất thanh của một tên hải quân tiếp đó là nhiều tiếng kêu cứu của những kẻ khác

_ Ai? Có chuyện gì vậy? _

Thoáng chốc từ truy đuổi tôi thì đám hải quân lại chạy toán loạn vì một người bí ẩn mà tôi cũng không biết là ai. Tôi chỉ thấy cậu ta có một mái tóc đen tuyền và đôi mắt hai màu đặc biết kèm vào đó là ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi.

_ C-cậu ta đang nhìn mình... sao lại... _

Sau vài phút thì cậu ta đã sư đẹp đám hải quân đó và đi tới chỗ tôi núp

_ Cậu ta đang tới đây... mình có nên chạy không _

Xin chào - cậu ta đứng trước mặt tôi mà lạnh lùng nhìn tôi khiến tối muốn nói cũng không nói được

Tôi làm cậu sợ à? Xin lỗi nhé. Cậu là thành viên băng Heart đúng không?

!!!... Sao cậu biết?

Hừm, vậy là đúng rồi. Nếu muốn cứu họ thì theo tôi đi, tôi sẽ giúp cậu

Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?

Vì... mà thôi. Chúng ta đi mau kẻo bọn chúng lại kéo tới thì phiền lắm

Cậu ta dẫn tôi tới một con tàu nhỏ và đưa tôi tới Imperdown chỉ trong chốc lát.

Kì diệu thật. Tôi chưa thấy loại này bao giờ, cậu có một con tàu hiện đại thật đấy - tôi nhìn quanh con tàu và vui vẻ cảm thán

Thì đâu phải là công nghệ hiện tại đâu mà...

Hả cậu nói vậy là sao?

À không... coi như tôi chauw nói gì đi

Cậu kì lạ thật đấy

Chỉ có hai chúng tôi đấu với những tên canh giữ ở đây thật sự rất khó khăn. Nhưng tôi bất ngờ khi thấy kĩ năng sử dụng kiếm thuật của cậu ấy, một mình cậu ta mà đã hạ hết những kẻ ngáng đường.

Cậu giỏi thật đấy. Kĩ thuật của cậu quá đỉnh luôn

Có gì đâu, tôi được mẹ dạy kiếm thuật cho đấy

Vậy chắc mẹ cậu mạnh lắm nhỉ. Cô ấy tuyệt thật đó

_ Haha cái đó cậu phải tự biết chứ _ cậu ta nhìn tôi cười nhẹ

Các ngươi chỉ đi được đến đây thôi. Chết đi! - Magellan lao ra định dùng chất độc tấn công chúng tôi

Vì không chú ý nên chúng tôi đã trúng đòn.

_ Không ổn. Trước đây anh Luffy cũng từng suýt chết khi gặp cảnh này. Mình sắp chết rồi sao _

Trong khi tôi vẫn đang lúng túng xoay sở thì cậu ta lại bình tĩnh cắt đôi Magellan trước con mắt ngỡ ngàng của tôi.

_ Cậu ta hạ được hắn...chỉ bằng một nhát chém? Cậu ta mạnh tới vậy sao? _

Cầm lấy - cậu ta đưa cho tôi một lọ thuốc màu tím khá kì lạ

Đây là gì?

Là thuốc giải độc của hắn đấy. Cậu uống vào sẽ không sao nữa

Sao cậu lại có nó? Tôi chưa từng thấy ai giải được độc của hắn

Chị tôi làm đấy. Chị ấy là thiên tài - cậu nói với giọng đầy tự hào

Chà, chị cậu giỏi thật. Không biết hai người là thần thánh phương nào ta?

_ Chúng tôi đâu phải thần thánh. Là con của *** chứ ai _ cậu nhìn tôi cười nhạt

Sau một hồi thì chúng tôi cũng cứu được họ mà chủ yếu là cậu ta làm thôi. Hiện tại chúng tôi đã cứu được tất cả nhưng vẫn không đủ.

Ơ mọi người ơi còn khoảng 5 người nữa đâu rồi? Còn cả anh Hakugan nữa, con tàu vẫn ổn chứ ạ?

...

Chúng tôi cũng không rõ...

Họ đang ở đảo Haiku (bịa) bên cạnh đảo Winner đó. Hiện tại thì họ cũng đã bắt đầu hồi phục những vết thương nhờ sự chăm sóc tận tình của người dân đảo - cậu vừa nói vừa điều khiển con tàu

Sao cậu biết...

À phải, con tàu vẫn ổn. Chúng ta đang trên đường tới đó

Không phải chuyện đó. Rốt cuộc cậu là ai?

Tôi tên Iguro, còn lại thì không nói được

Bí ẩn thế. Cậu không phải người ở thời đại này đúng không? Hửm?

!!!... cậu nghĩ sao thì tùy - cậu hơi bất ngờ nhìn tôi nhưng cũng nhanh chóng quay đi

Nè nhóc nói vậy là sao? Nhóc với cậu ta là gì? - Penguin hỏi tôi

Ai biết. Em mới gặp cậu ta lần đầu, thật đó

Đúng vậy, hiện tại thì chúng tôi chưa gặp nhau trước đây. Tôi tới đây vì số mệnh thôi

Sao nghe bí ẩn thế, cứ như cậu là người đến từ tương lai hay sao nhỉ?

Cậu đã biết gì?

Biết gì? Tôi biết gì đâu... nhưng chắc chắn những sự việc này cậu đã biết trước. Tôi nói không sai chứ?

_ Đúng là người đó _ Iguro thầm nghĩ

.

.

.

.

---------------------------------------

Law? Sao anh ở đây?

Anh bị sao vậy? Ai đã làm anh ra nông nỗi này? Tỉnh lại đi. Anh có nghe tôi nói không?

Cô Robin thuyền trưởng... - Bepo nói với giọng yếu ớt rồi im bặt

Cậu gấu? Cậu ổn chứ. Không ổn cậu ta ngất rồi... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro