536-540_ Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 536

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đọc cuốn tiểu thuyết đó.

Một khu bệnh viện thực sự ngột ngạt, buồn tẻ. Một chiếc máy tính duy nhất được đặt trên hành lang.

Khi tôi đứng xếp hàng để sử dụng nó, một người đàn ông đội mũ phớt bước sang một bên tránh đường cho tôi. Màn hình máy tính lúc đó đang hiển thị nền tảng webnovel rất được yêu thích.

Tôi sững sờ nhìn vào màn hình trước khi nhập từ khóa. Tôi có thể đã nhập vào khoảng ba từ, nhưng tôi hoàn toàn không thể nhớ những gì tôi đã gõ vào lúc đó. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ những gì tôi đã suy nghĩ trước đó. Những chiếc bút chì bấm nằm rải rác trên sàn lớp học, bầu trời màu chàm phía xa xa, trải dài bên ngoài cửa sổ.

Điều tôi có thể biết chắc chắn là tay tôi, thứ từng mở cửa sổ lớp học, đã gõ một cái gì đó, và điều đó khiến tôi khám phá ra cuốn tiểu thuyết này.

⸢Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt⸥ Nhờ câu chuyện đó, tôi đã sống sót.

⸢Anh ấy chắc chắn không có lỗi về sự ra đời câu chuyện này⸥

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn từ sâu trong cơ thể. Tôi không thể chống lại cơn choáng váng và ngã quỵ xuống sàn. Những dòng chữ trước mắt tôi mờ đi.

⸢Han Sooyoung là tls123.⸥

Trong khi thở hổn hển, tôi nằm bất động trên sàn một lúc lâu. Chỉ có một câu hỏi duy nhất liên tục xoay quanh trong đầu tôi - câu hỏi "Nhưng, tại sao?"

⸢Tại sao, vì một người như tôi?⸥

Tôi suy sụp mất một lúc. Tôi nghĩ tôi đã khóc. Nhưng cho dù tôi có đập phá, gào thét và khóc nức nở như thế nào, thì những dòng chữ đã được viết ra cũng không thể nào thay đổi được. Han Sooyoung đã dành hết 13 năm cuộc đời mình chỉ vì tôi, và giúp tôi sống bằng cách tạo ra những câu văn được cắt ra từ chính bản thân cô ấy. Và sau đó, cô ấy đã bị dập tắt.


⸢Ki m Dok ja⸥

[Bức tường thứ 4] đang gọi tôi. Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời tiếp theo.

⸢C ậu nê n đọ c⸥

Tôi rón rén đứng dậy. Hình ảnh phản chiếu của tôi trên cửa sổ hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Thật khó để gọi cơ thể của tôi là của người trưởng thành được nữa. Chiều cao của tôi đã giảm đi rất nhiều và khuôn mặt của tôi cũng nhỏ hơn.

Chiếc áo khoác tôi đã mặc không còn vừa với tôi nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc lâu, trước khi cởi áo khoác ra.

".... Đã bao nhiêu năm rồi?"

⸢Th ời gian ở T rái đấ t là vô ngh ĩa với n ơi nà y⸥ Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Chiếc tàu điện ngầm này là nơi mà 'Giấc mơ cổ xưa nhất' mơ giấc mơ của mình. Vì vậy, thời gian của các đường thế giới khác không thể đo đếm được 'thời gian' trôi qua trong đoàn tàu này.

Thành thật mà nói, tôi đã hoàn toàn mất hết cảm giác về thời gian sau khi bước vào chuyến tàu này.

"Ngay cả vậy, vẫn có một thứ gọi là nhận thức về thời gian mà, phải không?"

⸢Kho ảng 21763 nă m⸥

"Không dài như tôi nghĩ. Tôi vẫn trẻ hơn 'Kẻ mưu phản bí mật' nhiều, nhỉ?"

⸢Vẫ n cò n non lắ m⸥

Tôi nghe thấy [Bức tường thứ 4] khúc khích cười. Nếu không có sự hiện diện của anh chàng này, tôi đã phát điên từ lâu rồi.

Cùng với một tiếng 'Pah-sususu', đầu ngón út của tôi nhỏ đi một chút.

Tôi tự hỏi điều này bắt đầu từ khi nào. Tôi đã không làm bất cứ điều gì, nhưng cơ thể của tôi vẫn tiếp tục trở nên nhỏ hơn. Chà, nếu tôi nói cụ thể hơn, thì nó không thực sự là 'Tôi không làm gì cả'.


".... Tôi có tiếp tục nhỏ hơn nữa không?" Tôi nhìn chằm chằm vào những mẩu Câu chuyện đang trôi dạt bên ngoài cửa sổ và hỏi. "Dù sao thì, những Câu chuyện đó sẽ đi đến đâu?"

⸢Đ ến ti ềm th ức củ a vũ tr ụ⸥ "Và đó là đâu?"

⸢Mộ t đư ờng th ế gi ới c ậu khô ng th ể nhận th ức⸥

Vai trò của 'Giấc mơ cổ xưa nhất' là tưởng tượng nên tất cả các đường thế giới. Ngay cả khi tôi không ý thức về nó, tiềm thức của tôi vẫn liên tục theo dõi các đường thế giới.

⸢Nhữ ng Câu chu yện đó s ẽ đượ c tá i sinh th ành một Ki m Dok ja khá c⸥ "Một Kim Dokja khác?"

⸢M ột c ách ẩn d ụ là vậ y⸥

Tôi nghĩ tôi có thể hiểu [Bức tường thứ 4] đang nói gì.

Những Câu chuyện vượt ra ngoài các thiên hà để hướng tới một thế giới khác. Về bản chất, những Câu chuyện đó chính là 'tôi'.

Giống như phiên bản 49% đang sống cùng những người đồng đội ở đâu đó trong lượt hồi quy thứ 1864, các mảnh vỡ của tôi rất có thể sẽ được tái sinh thành 'Kim Dokja' trong một đường thế giới khác ở đâu đó ngoài kia.

"Nếu chỉ có vậy, tôi nghĩ sẽ hơi gượng ép khi gọi người đó là 'Kim Dokja'. Ý tôi là, người này sẽ không giống tôi lắm, chỉ với một mảnh nhỏ như vậy."

⸢C ó th ể cậu n ói đú ng⸥

Một sự tồn tại có thể có một cái tên và khuôn mặt khác với tôi. Ngay cả khi đó, sự tồn tại này sẽ sống dậy và bắt đầu tưởng tượng về vũ trụ. Người đó sẽ cảm động sau khi đọc những câu chuyện, và sau đó, nhìn vào thế giới.

Và cứ như vậy, người đó sẽ duy trì vũ trụ này. ".....Tôi hiểu rồi."


Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng mình đã có thể hiểu nguyên lý của vũ trụ này, dù chỉ một chút thôi.

Tôi ấn những ngón tay vỡ vụn của mình vào cửa sổ. Khi tôi làm vậy, tốc độ vỡ bắt đầu tăng nhanh.

⸢N ếu cậ u là m vậ y⸥

"Đây là cách tôi chuộc lỗi cho câu chuyện này."

Không chỉ từ những ngón tay của tôi, mà những Câu chuyện bắt đầu tan vỡ dần từng chút một từ vai cũng như từ chân của tôi.

Những Câu chuyện sẽ bay rải rác khắp nơi trong vũ trụ và trở thành những câu văn tiếp tục ủng hộ vũ trụ này từ đâu đó.

⸢Để nói rằng, dù bạn đã trưởng thành nhờ đọc câu chuyện này, bạn cũng không cần phải trở thành nó.⸥

Đó là những gì tác giả của 'Cách sống sót', Han Sooyoung đã nói.

Tôi đã nghe rõ lời của cô ấy. Ngay cả vậy, tôi cũng không để ý đến những lời đó cho lắm.

Làm sao tôi có thể đưa ra lựa chọn khác khi nhìn thấy một câu chuyện như vậy? Khi tôi nhắm mắt lại, toàn bộ vũ trụ sẽ hiện ra trong đầu tôi.

Han Sooyoung đã viết câu chuyện.

Yoo Joonghyuk đã sống câu chuyện đó. Và, tôi đã đọc chính câu chuyện đó.

Đó là cách mà thế giới này đã đạt được sự hoàn thiện của mình một cách suýt soát.

⸢"Dokja-ssi."⸥

Bởi vì bi kịch này tồn tại, tôi đã gặp được một số người. Ai đó cũng có thể đã được cứu.

⸢Kim Dokja nhìn vào một vũ trụ không thể thấy được tận cùng.⸥


Và bây giờ, tôi đã biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Mỗi khi tôi đọc một cái gì đó, tôi sẽ vỡ vụn ra. Câu chuyện vỡ vụn của tôi sẽ phân tán đến vô số thế giới ngoài kia và trở thành 'ánh nhìn' sẽ duy trì vũ trụ này.

Tôi sẽ mất tất cả ký ức của mình, và mất tất cả những gì tôi yêu quý. Và cuối cùng, chỉ còn lại mong muốn được xem 'câu chuyện tiếp theo' trong tôi.

Nhưng, nếu không có mong muốn đó, vũ trụ này không thể tiếp tục.

Vũ trụ này chỉ có thể tiếp tục kể câu chuyện của nó chừng nào còn ai đó nhìn vào nó.

Bị mắc kẹt và bất động trong vũ trụ này đồng nghĩa với cái chết. Tsu-chuchuchu....

Vô số 'cái tôi' được chia thành các hạt nhỏ tiếp tục phát tán ra vô số thế giới ngoài kia. Tốc độ phân tán của Câu chuyện ngày càng tăng nhanh.

"Nếu tôi quên đi mọi thứ... thì tôi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, phải không?"

⸢Sa u cù ng, cậ u sẽ ch ẳng nh ớ đư ợc bấ t cứ đi ều g ì⸥

Đối với một người thậm chí đã đánh mất dấu vết về sự mất mát của mình, không có cái gì gọi là 'mất mát' tồn tại.

Trong khi nhặt chiếc điện thoại nằm lăn trên sàn, tôi lên tiếng. "....Tôi có đủ thời gian để đọc nó một lần nữa không nhỉ?"

Tôi mở file 'Cách sống sót' và lướt lên khỏi [Lời tác giả] mà tôi đã phải đọc một cách vô cùng khó nhọc.

⸢Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt.⸥ Tôi bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này lại từ đầu.

Tôi đọc về Yoo Joonghyuk của lượt thứ 3. Một số câu chuyện tôi đã biết. Trong khi một số khác có cảm giác hoàn toàn mới lạ đối với tôi.

Cái gọi là phiên bản sửa đổi cuối cùng hoàn toàn giống với bản gốc mà tôi nhớ. 'Kim Dokja' không tồn tại trong đó.


Pah-susususu....

Ngay khi Câu chuyện của tôi tan ra, những câu văn trong 'Cách sống sót' đã lấp đầy trong tôi. Khi mệt mỏi, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Lượt thứ 5, thứ 6.... Thứ 64.... Thứ 129... .. Thứ 672.

Thứ 914.

Thứ 1642....

Trang truyện tiếp tục được kéo xuống, và tôi đã nhiều lần vui vẻ hoặc buồn bã.

Việc không thể bình luận khiến tôi thất vọng. Tôi muốn cho Han Sooyoung biết cảm xúc của mình một lần nữa. Để nói với cô ấy rằng, tôi có thể đến được đây là nhờ câu chuyện mà cô đã kể cho tôi, rằng tôi yêu câu chuyện của cô hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Và vì vậy, tôi đã đọc. Tôi đọc, và sau đó, đọc thêm chút nữa. Tôi đã đọc câu chuyện này trong bao lâu?

Tsu-chuchuchu... ..

⸢...⸥

Khi tôi đọc đến phần kết, tầm nhìn của tôi bỗng mờ đi.

Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu mình có bị mù sau khi đọc một cuốn tiểu thuyết quá lâu hay không.

[Một bản cập nhật mới đã được hoàn thành.]

Nhưng sau đó, tầm nhìn của tôi từ từ phục hồi. Tuy nhiên, những gì tôi thấy không còn là những câu văn hoàn chỉnh nữa. Các câu văn và các đoạn văn đã trở thành các mảnh riêng lẻ.

Những từ ngữ đó không còn ở dạng một cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành. Ngay cả khi đó, bằng một cách nào đó, tôi vẫn có thể đọc chúng.

⸢Một thế giới đã bị phá hủy, và một thế giới hoàn toàn mới được sinh ra.⸥


Tim tôi đập thình thịch.

Một câu chuyện mà tôi rất quen thuộc.

⸢Tôi là độc giả duy nhất biết kết cục của thế giới này.⸥ Trong câu chuyện này, tôi đã tồn tại. Và...

⸢"Tôi là Yoo Joonghyuk."⸥

⸢"À, có vẻ như tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Han Sooyoung. Tôi là trợ lý của Cha Sangkyung-nim trong nhóm.⸥

Và, họ cũng ở đó.

⸢"Nếu 'kịch bản' không bắt đầu, điều gì sẽ xảy ra với chúng ta?"⸥

⸢"Dokja-ssi, nhà tài trợ của anh không phải là một thứ gì đó như 'Nhà tiên tri một mắt' đó chứ?"⸥

⸢"Dokja-ssi, anh đã ném lựu đạn bao giờ chưa?"⸥

⸢"Ahjussi, có món ăn đặc biệt nào mà chú thích không?"⸥ Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua các kịch bản.

⸢Hyung, lẽ nào anh chính là một vị thần?⸥

⸢"Nạp đại bác."⸥

⸢"Mọi người, hãy chiến đấu bằng tất cả sức lực của các bạn. Tôi sẽ không để ai phải chết."⸥

⸢"Đồ khốn nạn chết tiệt!! Một lần nữa các người thậm chí còn không thèm đến đón tôi....!!"⸥

⸢"Người tôi thích không phải là anh, mà là 'Quỷ vương của sự cứu rỗi'... .⸥

⸢[Ba-aht!]⸥

Và, tôi đã sống cuộc sống của mình cùng với họ.

⸢"Kịch bản tiếp theo là...."⸥

Chúng tôi đã trải qua những thử thách, và nhiều lần phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.


Chúng tôi đã gặp các Chòm sao.

Chúng tôi đã phá vỡ những kịch bản tưởng chừng như bất khả thi nhiều lần. Và cuối cùng, đã chạm đến cái kết của những kịch bản địa ngục đó.

[■■ của bạn là 'Vĩnh hằng'.]

Các đồng đội trở về với cuộc sống thường ngày của họ.

⸢Một số người đang xây dựng lại PC Bang đã bị phá hủy. Họ lại một lần nữa dán lên những tấm áp phích rách nát về các trò chơi máy tính. Trong một thế giới đã vượt qua được tận thế, mọi người sẽ lại tìm kiếm các hình thức giải trí khác. Yoo Joonghyuk quan sát cảnh tượng này và lặng lẽ nắm chặt bàn tay phải đã rất, rất lâu không cầm chuột của mình.

⸢Shin Yoosung và Lee Gilyoung được ghi danh vào một trường học tạm thời. Không phải trường tiểu học, không phải trường trung học cơ sở, cũng không phải trường trung học phổ thông - không, giống như ngụ ý trong cái tên của nó, một trường học 'tạm thời'. Shin Yoosung đã rất ngạc nhiên khi biết rằng một nơi như vậy có thể tồn tại trên thế giới này.⸥

⸢Lee Jihye nhìn chằm chằm vào khung cảnh của 'Trường nữ sinh Taepung' đã bị phá hủy một lúc lâu, sau đó bắt đầu đi bộ trên sân điền kinh của trường. Cô ấy đã từng chạy trên chính cái sân này cùng với bạn bè của cô ấy một lần. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những đường chạy đã mòn, trước khi cẩn thận giả vờ làm tư thế xuất phát.⸥

Trong khi đọc tiếp những câu chuyện về những người đồng đội của mình, tôi nhiều lần phải đưa tay lau mắt.

Đây là đoạn kết cho câu chuyện này.

Các đồng đội chắc chắn đang sống cuộc sống của họ ở nơi đó. Họ ăn, họ ngủ, họ gặp nhau và nói chuyện. Và 'tôi' cũng ở đó.

Phiên bản 49% của tôi. Kim Dokja có ký ức về những người đồng đội, nhưng không biết gì về 'Cách sống sót'...

⸢Và Kim Dokja đã đọc những câu đó.⸥ Nhưng sau đó...


⸢"Anh, thực ra anh là tên quái nào vậy?"⸥ Chuyện gì đã xảy ra?

⸢"Nói. Anh là tên quái nào?"⸥

Mọi thứ không nên diễn ra như thế này.

⸢"Tôi chắc chắn về điều này. Kim Dokja vẫn đang ở đó."⸥ Nhưng, bằng cách nào....

⸢"Nếu cô có cơ hội để chạy lại một lần nữa, cô có tin rằng mình sẽ nhìn mọi thứ tốt hơn vào lần sau không?"⸥

.....Tại sao?

Tsu-chuchuchuchu....

Câu chuyện vẫn tiếp tục. Câu chuyện đáng lẽ phải kết thúc lại không có hồi kết. Đúng hơn, họ đã chọn 'không kết thúc nó'.

[Dấu thánh, 'Hồi quy nhóm Lv.1' đang kích hoạt!]

Tôi đọc câu đó trong tuyệt vọng.

Điều này không nên xảy ra. Dòng chữ này, đáng lẽ không bao giờ nên được viết ra.

Nhưng dòng chữ đó đã không thèm để ý mà dẫn ra câu tiếp theo.

⸢"Nhớ lấy điều này. Chúng ta chỉ có một cơ hội."⸥ Các đồng đội, họ đã chiến đấu một lần nữa.

Kịch bản địa ngục là một nơi đáng lẽ họ không nên quay trở lại, bất kể lý do của họ là gì. Ngay cả vậy, các đồng đội của tôi đã trở lại nơi đó.

⸢"Này, nhóc lùn. Lần này em sẽ không tung đồng xu nữa chứ?"

"Mọi thứ vẫn giống nhau cho dù em có làm vậy hay không, chị biết đấy." "Ý em là gì?"


"Ngay cả khi em tung nó cả trăm lần và mặt em chọn chỉ xuất hiện một lần, ngay cả khi chỉ có một phần trăm của hyung ở lại nơi đó, em vẫn sẽ đến đó để cứu anh ấy. Bởi vì, một phần trăm đó vẫn là hyung."⸥

Sau đó, kịch bản bắt đầu. Và giữa bữa tiệc Xu bùng nổ trong không trung, các Dokkaebi của <Star Stream> rõ ràng đang rất hoảng sợ.

Trong sự quan tâm bùng phát của các Chòm sao, những người đồng đội đã hét lên rất to.

⸢"Này, Abaddon! Chọn tôi! Tôi chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với tên khốn đen thui đó trong tương lai!"⸥

⸢"Tướng quân! Ông có ở đó không? Tôi biết ngay lúc này ông đang nhìn tôi!"⸥

⸢"Tôi không cần bất kỳ nhà tài trợ nào, vì vậy, thay vào đó hãy cho tôi Xu."⸥

⸢"... .Hắc Hỏa Long, đừng làm phiền tôi bằng những tin nhắn khi tôi vẫn còn tỏ ra lịch sự nữa, được không? Tôi đã nói với cậu là lần này tôi sẽ không chọn cậu nữa mà."⸥

Chắc họ bị điên hết rồi.

⸢"Fufufu, cậu chắc hẳn đã trì hoãn khá lâu trên đường đi đến Chungmuro. Cậu nghĩ cậu có thể giải cứu 'Bisil-ee' như thế này? Bên cạnh đó, toàn bộ khu vực này giờ đã là lãnh thổ của người đàn ông vĩ đại này...."

"Mau im lặng và đưa cờ cho tôi, Gong Pildu!"⸥

Những kẻ mất trí này đã giải quyết kịch bản bằng những phương pháp điên rồ.

Những khoảnh khắc nguy hiểm nhiều lần đến với họ, nhưng các đồng đội vẫn chưa một lần chịu khuất phục.

[Hóa thân, 'Lee Jihye', đang kích hoạt Dấu thánh, 'Kế thừa Lv.1'!]

⸢"Đồ khốn kiếp thối tha đen thui kia! Đây chính là lý do tại sao anh lại mạnh như vậy đúng không, bằng cách sử dụng những thứ tào lao như thế này!"⸥

[Kế thừa]. Kỹ năng dành riêng cho hồi quy giả, cho phép người ta mạnh mẽ 'nghiền ngẫm lại' những ký ức từ kiếp trước, và cho phép lấy lại các kỹ năng trong quá khứ của họ.


⸢"Uriel! Tề Thiên Đại Thánh! Hắc Hỏa Vực Long!"⸥

Và với sự hỗ trợ từ các Chòm sao thêm vào đó, các đồng đội đã hoàn thành kịch bản với một tốc độ đáng kể. Đó thực sự là một tốc độ tiến triển đáng kinh ngạc.

⸢"Chúng ta có thể giải quyết điều này bằng Avatar. Sẽ không ai phải chết."⸥

Tuy vậy, không phải lần nào họ cũng là những kẻ thắng cuộc không ai có thể ngăn cản.

⸢"Vua chinh phục. Tôi xin lỗi, nhưng anh phải chết tại đây."⸥ Một số người họ hồi quy cùng hóa ra lại là những kẻ phản bội.

⸢"Nếu anh lấy lại được sức mạnh ban đầu, cả ba người chúng tôi kết hợp lại thậm chí sẽ không thể đối đầu với anh, nhưng...."

"Nhưng, nếu là bây giờ? Đó sẽ là một câu chuyện khác."⸥ Tôi cắn chặt môi.

Những người này ngay từ đầu đã tham gia vào hành trình hồi quy khi mang trong mình những động cơ không trong sạch.

Và để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, họ nhắm vào các kịch bản đầu, khi Yoo Joonghyuk ở cùng với Yoo Mia. Có lẽ họ nghĩ rằng anh ấy sẽ yếu nhất vào khoảng thời gian này.

⸢Tuy nhiên, đó là một tính toán sai lầm.⸥

... .Ha?

⸢"Mia-yah."⸥

Gần như cùng lúc Yoo Joonghyuk lên tiếng, một thanh kiếm dài xuất hiện từ miệng Yoo Mia.

⸢Hắc quỷ kiếm.⸥

Vật phẩm cấp cao nhất vốn chỉ có thể kiếm được vào giai đoạn các kịch bản sau này, giờ đã nằm chắc trong tay Yoo Joonghyuk. Một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi. Tôi không biết rằng 'Kho vật phẩm' của Yoo Mia có thể được sử dụng theo cách này...


Trong khi tỏa ra một lượng sát khí thực sự đáng kinh ngạc, Yoo Joonghyuk lạnh lùng tuyên bố.

⸢"Chết đi."⸥

Các câu sau đó tiếp tục một cách rời rạc.

⸢"'Quỷ vương của sự cứu rỗi' trong lượt này là tôi!"

"Cái quái gì vậy, chúng ta đã đồng ý rằng em mới là người lấy nó cơ mà! Bổ ngữ đó là của em, noona!"⸥

Các đồng đội không ai nhường ai dù chỉ một tấc, và...

[Phần lớn các Chòm sao bày tỏ sự thù hận của họ đối với các Hóa thân của 'Kim Dokja Company'!]

Và, họ cũng không một lần thỏa hiệp với bất kỳ ai.

Một 'Kim Dokja Company' không có Kim Dokja đã tiếp tục hoàn thành các kịch bản với tốc độ không quá chậm nhưng cũng không quá nhanh.

Một số cảnh nhất định được lướt qua bằng cách sử dụng những miêu tả đơn giản, trong khi một số cảnh khác hoàn toàn bị lược bỏ. Họ càng tiến vào kịch bản phía sau, sự phân đoạn của mỗi cảnh càng trở nên tồi tệ hơn. Cứ như thể những ý tưởng phác thảo thô sơ đã bị bỏ lại ở đó.

Các đồng đội ở kịch bản thứ 20 đột nhiên có mặt ở kịch bản thứ 15, sau đó họ lại được tìm thấy ở kịch bản thứ 35. Nhưng, không thể nghi ngờ gì rằng các đồng đội của tôi đã ở đó. Và tôi có thể tưởng tượng ra họ.

⸢Họ đang chạy trên phần lề trống.⸥

Họ đang chạy trên cánh đồng tuyết của kịch bản. Và họ đang tiến tới từng câu một. Họ đang dần tiến gần đến tôi hơn.

Trong khi dõi theo họ, tôi lặp lại chu kỳ khóc và ngủ. Ý thức của tôi càng mờ nhạt, khát vọng của tôi càng lớn mạnh. Mặc dù tôi biết rằng mình không nên suy nghĩ như thế này, nhưng tôi không thể ngăn cản được bản thân mình.

⸢Tôi muốn đọc câu chuyện này lâu hơn một chút.⸥


Cứ như vậy, tôi đọc những câu văn rời rạc, rồi lại đọc tiếp các câu sau đó. Tôi tưởng tượng những gì có thể xảy ra giữa những câu này, như thể tôi đang mò mẫm trong bóng tối.

Góc nhìn mà tác giả không thể kiểm soát, góc nhìn mà không độc giả nào có thể đoán được.

Và trong khoảng trống giữa các dòng chữ không được đề cập đến bằng bất kỳ câu văn nào, các đồng đội tiếp tục hoàn thành các kịch bản, từng chút một.

⸢Trong khoảng trống giữa các dòng chữ, nơi không ai có thể xâm phạm cuộc sống của họ, họ trở thành những vị thần của câu chuyện này.⸥

Trong khi đọc câu chuyện của họ, tôi đã bất tỉnh vài lần. Tốc độ đọc của tôi ngày càng kém đi, và Câu chuyện của tôi cũng đang dần biến mất. Trong khi đó, những câu văn về các đồng đội vẫn tiếp tục cần mẫn chồng chất lên. Đến kịch bản thứ 98, rồi đến kịch bản thứ 99, một lần nữa. Những câu văn, được viết bởi chính cuộc đời họ, đã được biên soạn chính xác từng câu một. Và cuối cùng....

⸢Cuối cùng, họ đã đi đến Kết thúc mà cô ấy viết.⸥

Câu cuối cùng hiện lên trước mắt tôi. Đó là phần cuối của 'Cách sống sót', một câu chuyện dường như bị bỏ rơi khi đang viết dở. Một câu chuyện không được hoàn thành vì lý do đó.

Từ bên kia dòng chữ cuối cùng của câu chuyện, một tiếng động ập vào người tôi. Một tiếng động giống như ai đó đang gọi người khác. Hoặc có lẽ, một tiếng động khi ai đó gõ cửa.

Điện thoại đã tắt với một tiếng 'phụt!', và màn hình tối đen như mực phản chiếu khuôn mặt của tôi, hiện giờ là của một đứa trẻ. Tôi đã khóc.

⸢Kim Dokja từ từ ngẩng đầu lên.⸥

Tôi cảm thấy rung động yếu ớt của tàu điện ngầm. Nó bắt đầu từ khi nào? Thịch-!

Ai đó đang đập mạnh vào cửa sau của toa tàu.


Chương 537

"Tiến lên! Chúng ta chỉ còn một chút nữa thôi!"

Han Sooyoung, cùng với những người đồng đội của cô, đã vượt qua cơn sóng các Chòm sao. Con Tàu rải rác các mảnh vỡ khi nó bị phá hủy, và để lộ ra [Bức tường cuối cùng] trông rất ấn tường ở phía xa.

Phước lành của Câu chuyện vĩ đại đang bao bọc những người đồng đội như thể để bảo vệ họ.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Người chống lại số phận', đã bắt đầu kể chuyện.]

Đó là Câu chuyện vĩ đại mới mà họ có được trong lượt hồi quy này. Nếu không có nó, họ đã chết nhiều lần.

Họ có thể nhìn thấy bóng dáng của các Chòm sao đang tiến về phía họ từ xa. Giống như những con thú hoang giận dữ, các Chòm sao cấp Thần thoại từ

<Vedas> và <Papyrus> đang lao về phía họ.

⸢Không giống như lượt hồi quy trước, không có 'Vị thần bên ngoài' nào hỗ trợ họ lần này.⸥

Lực lượng chiến đấu của họ ở trong tình thế vô cùng bất lợi. Lý do duy nhất khiến họ không bị đẩy lùi, là vì nhóm mạnh nhất từng tồn tại được tạo ra bởi các hồi quy giả đang hỗ trợ họ.

Những người đảm nhận tiền tuyến là các Hóa thân Trung Quốc và Ấn Độ.

Khi Fei Hu của Trung Quốc phát ra tín hiệu, các Hóa thân từ lực lượng riêng của anh ta, [Ah Q] đồng thời rút vũ khí của họ ra. Như thể không muốn chịu thua kém, Ranvir Khan của Ấn Độ cũng tham gia cuộc chiến. Các Hóa thân từ [Trimurti] theo sau anh ta cũng rút giáo của mình ra, và tạo nên một cơn bão cát hoành hành dữ dội.

Sau đó, [Justice] do Selena Kim dẫn đầu và [Solzhenitsyn] do Iris dẫn đầu, đã cùng nhau tiến vào từ hai bên hông.

Ngay cả khi đó, tình hình trận chiến của họ vẫn bất lợi. [Đi tiếp đi, ta sẽ chăm sóc nơi này.]


[Nếu các ngươi không thể cứu được đệ tử của ta, thì hãy nghĩ đến việc lấy mạng của các ngươi bồi vào.]

Kyrgios và Phá Thiên Kiếm Thánh, họ cũng là hai trong số 100 hồi quy giả mạnh mẽ. Vũ khí của họ càn quét khắp chiến trường, và những Người siêu việt từ Murim hỗ trợ hậu phương của họ và theo sau bộ đôi.

Kwa-aaaaaah!

Cả Kyrgios và Phá Thiên Kiếm Thánh thậm chí còn trở nên mạnh hơn trước khi hồi quy; như thể họ đang thi đấu với nhau, những nhát kiếm của họ làm rung chuyển cả chiến trường. Tiếng hét của các Chòm sao bị xé nát bởi cơn bão màu bạc vang vọng khắp vùng đất.

[Bức tường] cần phải được mở ra trong lúc họ đang câu giờ từng chút một.

⸢Bức tường này đã được mở ra một lần trước đây.⸥

Han Sooyoung nhìn lên bức tường đồ sộ mà cuối cùng họ đã có thể chạm tới và lên tiếng. "Jang Hayoung."

"Vâng, thưa ngài."

Như thể cậu ấy đang chờ đợi nó, Jang Hayoung đưa tay ra.

Giờ đây cậu ấy đã trở thành 'Vua của những Người siêu việt' chân chính sau khi trải qua các kịch bản một lần nữa.

['Bức tường Giao tiếp Bất khả thi' đã phát hiện ra vị trí định trước của nó.]

[Bức tường cuối cùng] bắt đầu rung lên như thể nó đang phản ứng với Câu chuyện vĩ đại của họ.

"Yoo Sangah."

Yoo Sangah gật đầu và bước về phía trước.

['Bức tường Phán quyết Luân hồi' đã phát hiện ra vị trí định trước của nó.]

⸢[Cô là... Tôi hiểu rồi... Cô đã vượt qua vòng thời gian dài đằng đẵng này và cuối cùng quay trở lại đây, vị La hán của tôi.]⸥


Câu chuyện của Thích Ca Mâu Ni lặng lẽ lọt vào tai họ. Thích Ca Mâu Ni của thế giới này dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của Yoo Sangah. Anh ta đã lặp đi lặp lại rất nhiều vòng luân hồi, cho phép anh ta hiểu được các quy luật của vũ trụ này.

"Jung Heewon, Lee Gilyoung."

[Bức tường phân chia Thiện và Ác] họ nhận được từ 'Metatron' và 'Agares'. Jung Heewon đưa tay ra trước và đặt tay lên [Bức tường cuối cùng].

⸢[... .Các bạn thực sự đã đến đây, sau khi đã chứng kiến những gì bên ngoài bức tường đó?]⸥

Metatron của đường thế giới này đã vô cùng kinh ngạc trước sự tồn tại của những người đồng đội. Anh ta chấp nhận sự hủy diệt cuối cùng của <Eden>, và thừa nhận rằng kết quả đó không thể thay đổi. Tuy nhiên, anh ấy đã có một quyết định hơi khác trong lượt hồi quy này. Bằng chứng cho điều đó là các Tổng lãnh thiên thần của <Eden> hiện đang hỗ trợ các Hóa thân. Nhưng không chỉ có anh ta mới đưa ra một lựa chọn kỳ lạ như vậy.

⸢[Thật thú vị. Ngươi dám yêu cầu ta, một Quỷ vương, giao [Bức tường] cho ngươi.]⸥

Các Quỷ vương và các Thiên thần đã chiến đấu chống lại nhau với ý định giết chóc mãnh liệt trong Đại chiến giữa Thần và Quỷ, lần này đã trở thành đồng minh của họ. Đó là một lựa chọn dựa vào mong muốn sống sót của họ, nhưng, đó chắc chắn cùng là một sự trợ giúp đắc lực cho <Kim Dokja Company>.

['Bức tường phân chia Thiện và Ác' đã phát hiện ra vị trí định trước của nó.]

[Rất nhiều Chòm sao đang giải phóng Trạng thái của họ đối với <Kim Dokja Company>!]

Tất nhiên, không phải mọi Chòm sao ngoài kia đều trở thành đồng minh của họ. Phần lớn <Star Stream> vẫn là kẻ thù của họ, và số lượng những Chòm sao chọn giúp đỡ là rất ít.

Ngay cả khi đó, các đồng đội vẫn có thể đến được đây một cách an toàn. Mặc dù, có thể nhìn thấy những vết sẹo sâu hoắm trên nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể họ, nhưng không một ai bị mất đi trong hành trình này.


Đó là bởi vì đã không có ai trở nên tham lam, và mục tiêu cuối cùng của tất cả mọi người là như nhau.

Han Sooyoung nhìn Lee Hyunsung đứng ở cuối cùng.

Sau lưng người đàn ông vạm vỡ là Kim Dokja, với khuôn mặt tái mét. Cụ thể hơn, không phải Kim Dokja, mà là một Avatar mà anh ấy đã để lại.

Cô nhìn anh và nói. "Giúp chúng tôi, Kim Dokja."

Tuy vậy, người đàn ông này chắc chắn cũng là Kim Dokja. Giống như cách Han Sooyoung của lượt thứ 1863 chắc chắn cũng là 'Han Sooyoung'.

"Những người khác tôi có thể sẽ không muốn điều này xảy ra. Câu chuyện này... nó đã kết thúc trước đó rồi mà...."

Kim Dokja lắp bắp. Giờ đây anh ấy đã chấp nhận rằng anh ấy chỉ là Avatar của Kim Dokja. Han Sooyoung lặng lẽ nhìn anh, trước khi nói điều này.

"Tại sao chúng ta không hỏi điều đó sau khi gặp người kia?"

Đáp lại là một nụ cười thoáng buồn trên môi Kim Dokja. Anh nhìn Han Sooyoung, rồi lần lượt nhìn vào khuôn mặt của các đồng đội.

"Nếu đây là... câu chuyện mà các bạn muốn...."

Bàn tay nhợt nhạt của anh chạm vào [Bức tường cuối cùng].

Mảnh vỡ cuối cùng của Bức tường cuối cùng là [Bức tường thứ 4]. Và vì là Avatar của Kim Dokja, anh ấy cũng nắm giữ một phần của chìa khóa đó.

Tsu-chuchuchuchu....!

Như thể thế giới này không thừa nhận sự tồn tại của anh ấy, cơ thể của Kim Dokja bắt đầu run rẩy bất ổn.

Và ngay sau đó, một phần của bức tường mở ra kèm theo những tiếng động nứt vỡ. Kim Dokja run rẩy như thể bị điện giật và bất tỉnh ngay lập tức. Lee Hyunsung tiếp tục cõng anh trên lưng.

Yoo Joonghyuk, trước đó đang lau chùi lưỡi của Hắc quỷ kiếm, lên tiếng. "Tiến lên, với tốc độ tối đa."

Cùng với tín hiệu của anh ta, các đồng đội bắt đầu chạy về phía trước.


"Mọi người, cố lên! Chỉ còn một chút nữa thôi!"

"Chúng ta vẫn còn đủ Viên thuốc của Sự sống và Cái chết, vì vậy ngay cả khi chỉ bị thương nhẹ, hãy báo cho tôi ngay lập tức!"

Tiếng của những người đồng đội đang khích lệ lẫn nhau. Han Sooyoung vừa chạy vừa nghe họ nói. Một cánh đồng tuyết trắng tinh trải dài trước mắt cô. Những chữ cái chồng chất như tuyết có thể được nhìn thấy ở khắp nơi trên cánh đồng này. Cô giẫm lên những con chữ đó và nhảy lên.

Cô của lượt thứ 1863 đã viết câu chuyện này trong phiên bản sửa đổi?

Cô ta có nghĩ về câu chuyện của Kim Dokja, và phần kết tiếp theo không?

... Cô không biết.

Bất kể đã cố gắng như thế nào, cô vẫn không thể nhớ ra phần đó.

Sau đó, một thứ gì đó rơi xuống và đọng lại trên lông mi của cô. Theo phản xạ, cô lau đi, và những thứ như bông tuyết đó đã làm vấy bẩn tay cô.

⸢... Cô gái này, cô từng nói với tôi rằng cô chỉ là một người yêu sách không một xu dính túi, phải không?⸥

Những chứ cái như bông tuyết trắng xóa bay tán loạn trong không khí. Những câu nói chắc chắn đã tồn tại, nhưng không thể nhìn thấy được vì màu của chúng quá trắng.

⸢Han Sooyoung.⸥

Han Sooyoung sững sờ nhìn 'câu nói' đó rơi vào tay mình.

⸢Câu chuyện của cô, nó... .⸥

Đây là câu nói của Kim Dokja. Không phải bất cứ ai, chính Kim Dokja là đã viết nên lời cảm nhận đầy nghiêm túc này. Cô nắm chặt câu nói. Giống như ánh sao lu mờ khi bình minh ló dạng, câu nói ấy vỡ vụn trong tay cô.

⸢Đừng lo lắng. Tôi sẽ đọc nó. Ngay cả khi nó dài hơn 3000 chương.⸥

Những câu này, chúng là thứ mà cô vô cùng muốn có được. Thật không may, chúng không thuộc về cô.

Những kỉ niệm ùa về. Những cảm xúc mà chính cô từng trải qua.


Han Sooyoung thậm chí có thể cảm nhận được chúng ngay bây giờ. Nỗi uất hận không biết phải đi đường nào cứ lan dần trong tâm trí cô.

⸢Bên kia cánh đồng tuyết này là nơi cô có thể tìm thấy Kim Dokja.⸥

Kim Dokja, người đã khiến Kim Dokja thật sự là Kim Dokja. Kim Dokja, người đã luôn nhớ về 'Cách sống sót'. Kim Dokja, người đã chọn những ký ức về cuốn sách mà cô ấy viết thay vì ký ức về những ngày hạnh phúc hơn...

"Chết tiệt.... chết tiệt!!"

Cuốn tiểu thuyết được viết bởi cô ấy, một người cũng không hẳn là cô ấy. Chính cuốn tiểu thuyết đó đã cứu Kim Dokja, và đồng thời, nó cũng khiến anh ấy chết. Và giờ cô phải chịu trách nhiệm về cái kết của thảm kịch mà chính cô đã tạo ra.

Ngay lúc đó, một tia sáng yếu ớt xuất hiện ở phía xa. Ku-gugugugu....

Cô nhìn thấy một thứ gì đó đang bận rộn lao về phía trước bên kia cánh đồng tuyết rộng lớn này. Các đồng đội đồng loạt nhìn nhau. Không một người nào ở đây không biết thứ đó là gì.

⸢Đó là tàu điện ngầm.⸥ "Rồng Chimera!"

Rồng Chimera gầm lớn khi được triệu hồi, và cất cánh sau khi các đồng đội trèo trên lưng nó. Con rồng lao qua không trung và ngay lập tức tới gần đuôi tàu điện ngầm. Chỉ còn lại một chút nữa. Miễn là họ có thể thu hẹp khoảng cách này, họ....!

[Gyahhhhhhh!]

Đột nhiên, Rồng Chimera gầm thét và mất thăng bằng. Shin Yoosung sững sờ, nhanh chóng nhìn ra phía sau và phát hiện ra một số 'thứ' đang cắn vào đuôi con rồng.

[[Grrrrrr... ..!]]

Những con chó săn lớn giống như những cái bóng đen như mực bắt đầu cắn vào đuôi và cánh của nó. Những sinh vật này đang xuất hiện từ một cánh cổng mở


ra giữa không trung. Phần thịt bị xé rách của Rồng Chimera bay tán loạn giữa cánh đồng tuyết trắng.

"Chó săn Đuổi theo Vực thẳm??"

Họ từng nhìn thấy những sinh vật này trước đây. Những con chó săn từ chiều không gian khác đã tấn công 'Kẻ mưu phản bí mật' và các nhân vật từ lượt thứ 999. Chúng là những con quái vật đáng sợ được cho là kẻ săn lùng những người lang thang trong các đường thế giới đã vi phạm Xác suất.

Nhưng, tại sao những con chó săn này lại tấn công họ lúc này?

Yoo Joonghyuk thở hổn hển và nói. ".... Có vẻ như chúng cho rằng 'Hồi quy nhóm' là một mối nguy hiểm cho thế giới."

"Chết tiệt...."

Số lượng chó săn lao ra từ cổng không gian tăng lên theo cấp số nhân.

Họ thậm chí còn nhìn thấy những con chó săn với thân hình đồ sộ. Mức độ công kích này thật sự là chưa từng có. Kèm theo những tiếng hú lớn vang vọng khắp cánh đồng tuyết, những con chó săn đạp lên không khí và đồng loạt lao vào họ.

Khoảnh khắc cơn bão đen của bầy chó săn đáp xuống những người đồng đội.... Các tầng trời dường như vỡ tan cùng với tiếng "RẦM!!"

Tia sét màu vàng kim đánh xuống và những con chó săn bị ném đi một cách tàn nhẫn. Yoo Sangah là người đầu tiên nhìn ra người đứng sau đòn tấn công.

"Tề Thiên Đại Thánh!"

Các vầng sáng màu vàng rực rỡ. Chủ nhân của Gậy Như Ý đang mỉm cười đầy tự tin. [Để chúng lại cho tôi.]

[Chòm sao, 'Tù nhân của vòng kim cô', đang giải phóng Trạng thái của mình!]

Không chỉ một mình Tề Thiên Đại Thánh.

Một số người đã theo sau các đồng đội, vượt qua lối đi của [Bức tường cuối cùng] còn rộng mở.

[Đây là một cơ hội để tôi cho mọi người thấy điều gì sẽ xảy ra khi con người tuyệt vời này sử dụng cả hai tay của mình!]


[Chòm sao, 'Hắc Hỏa Vực Long', đã loại bỏ tất cả các phong ấn trên mình!]

Ngọn lửa cao quý của một Tổng lãnh thiên thần đã được thêm vào đòn tấn công và thiêu rụi những con chó săn. [Tôi có thể không mạnh bằng tôi của lượt thứ 999, nhưng... không có vấn đề gì nếu chỉ câu thêm chút thời gian cho các bạn.]

[Chòm sao, 'Thẩm phán quỷ diện hỏa thiêng', đang bùng lên ngọn lửa địa ngục!]

Ngọn lửa của [Hỏa ngục] rực rỡ nhảy múa khi đôi cánh trắng tinh dang rộng. Với một nụ cười nhẹ, Uriel nói. [Tôi sẽ để Kim Dokja lại cho bạn, Heewon-ah.]

Sử dụng cơ hội trong thoáng chốc mà các Chòm sao đã tạo ra, Rồng Chimera cuối cùng đã cắn được vào đuôi tàu điện ngầm. Tuy nhiên, lớp vỏ cứng cáp của đoàn tàu không bị vỡ ngay cả khi nanh Rồng kẹp chặt vào nó.

"Sư phụ! Cùng tôi!"

Lee Jihye, hai tay cầm kiếm, giẫm lên lưng con rồng và nhảy lên.

Hai thanh kiếm được cô cầm trên tay - [Song long kiếm] của Hải chiến thần, và [Thanh kiếm của Chiến binh Bất khả chiến bại] từ Kiếm sĩ số một của Goryeo.

[Chòm sao, 'Kiếm sĩ số một của Goryeo', đang ban tặng phước lành của anh ấy!] [Chòm sao, 'Hải chiến thần', đang cổ vũ cho Hóa thân của mình!]

Luật thứ tư.

Thanh kiếm thứ tư chặt đầu sự trống rỗng.

Đó là kỹ năng Cheok Jungyeong đã sử dụng khi chiến đấu chống lại 'Khoảng cách không thể diễn tả'. Mặc dù vẫn chưa hoàn thiện, Lee Jihye có thể sử dụng đòn kiếm này ở một mức độ nào đó. Điều kỳ diệu này có được là nhờ quá trình huấn luyện địa ngục mà cô đã trải qua trong 'Đảo luân hồi' cũng như tài năng bẩm sinh tuyệt vời của cô.

Kwa-kwakwakwakwa!

Vỏ ngoài của tàu điện ngầm từng chịu được nanh rồng bắt đầu uốn cong từng chút một dưới những cú chém liên tục của cô. Không bỏ lỡ cơ hội đó, [Hắc quỷ kiếm] của Yoo Joonghyuk cũng xuất hiện.

Phá thiên kiếm pháp.


Bí thuật.

Xạ Tinh Trảm.

Quỹ đạo hủy diệt mà [Hắc quỷ kiếm] chém ra đâm sầm vào đuôi tàu điện ngầm.

Khi lớp bụi ngộp thở bay ra khỏi tầm nhìn của họ, một lỗ nhỏ đã xuất hiện ở đuôi tàu.

"Xong rồi! Mọi người tiến vào đi!"

Các đồng đội nhanh chóng xâm nhập vào bên trong tàu điện ngầm. Nói đúng hơn, tất cả ngoại trừ hai người.

"Yoo Joonghyuk! Đằng sau anh!!" [[Grrrrrr!!]]

Những con chó săn mà các Chòm sao không ngăn lại được đang tràn tới từ phía sau họ. Yoo Joonghyuk giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình với tư cách là một Người siêu việt để đối mặt trực tiếp với chúng. Anh gầm lên trong khi đánh đuổi lũ chó săn đi bằng những đòn kiếm như vũ bão.

"Đi trước đi! Tôi sẽ bắt kịp sớm thôi!" Han Sooyoung cắn môi.

Không phải bất cứ ai khác mà chính là Yoo Joonghyuk, người mạnh nhất trong nhóm họ. Vì anh là một người có thể chiến đấu ngang ngửa với Chòm sao cấp Thần thoại, anh sẽ không dễ dàng bị lũ chó săn vực thẳm đánh bại.

"... ..Đừng để bị giết, được chứ?"

Han Sooyoung bỏ lại những lời đó và vội vã bước vào bên trong tàu điện ngầm. Bên trong giống hệt như nội thất của chuyến tàu tuyến thứ ba mà họ đều nhớ.

⸢Không đâu khác chính là chuyến tàu đó, nơi họ đã bỏ Kim Dokja lại.⸥

Han Sooyoung nhanh chóng kiểm tra thông tin của khoang tàu. Cùng với tiếng 'Tsu-chuchut', số thứ tự của toa hiện lên.

Cô lập tức hét lên. "Kim Dokja đang ở trong toa số 3807! Mọi người hãy đi về phía trước!"


Tình huống này tương tự như lúc họ kiếm được Câu chuyện vĩ đại, 'Mùa xuân của thế giới quỷ'. Có vẻ như những người còn lại cũng nhận ra điều này.

"Vụ này giống như lần chúng ta chiến đấu chống lại Surya. Tôi sẽ cạy mở cánh cửa trước mặt!" Lee Hyunsung nhanh chóng lao về phía trước, và trong khi kéo căng từng cơ bắp trên cơ thể, anh ấy hét lên một tiếng đầy hùng mạnh. "Haaaaaaahp!"

[Dời non lấp bể] đã vượt quá trình độ kỹ năng được kích hoạt, và cánh cửa tàu điện ngầm dày cộp kêu to khi bị đẩy ra.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Mùa xuân của thế giới quỷ', đã bắt đầu kể chuyện!] ['Chuyển đổi giai đoạn' đã được kích hoạt!]

Câu chuyện vĩ đại này chỉ có thể được hoàn thành vì mọi người đã đồng tâm hiệp lực. Và phước lành của Câu chuyện này đã giúp họ.

Khi Lee Hyunsung không thể mở cửa, Yoo Sangah đã tìm thấy nút để vận hành nó, và khi một cánh cửa mà ngay cả cô ấy cũng không thể làm gì xuất hiện, Lee Gilyoung đã triệu hồi côn trùng của mình và mài mòn các bộ phận bên trong để mở đường.

Và vì vậy, họ tiếp tục mở một, hai, rồi sau đó, lại mở ra một cánh cửa khác. Khi số lượng cánh cửa mà họ mở được ngày càng nhiều, biểu cảm của các đồng đội cũng dần trở nên đầy nôn nóng.

⸢Kim Dokja chắc chắn đang ở phía bên kia cánh cửa này.⸥

Mọi người trong nhóm đều có thể cảm nhận được. Cánh cửa tối đen như mực trước mặt họ, đó hẳn là [Cánh cửa cuối cùng].

"... .Urgh. Không thể mở nó bằng Dấu thánh của tôi."

Thật không may, cánh cửa này không thể mở ra như những cái trước. "Tôi cũng không thể tìm thấy nút bấm."

"Ngay cả những con bọ cũng nói rằng chúng không thể tìm ra cấu trúc của nó." "Tôi có nên sử dụng kỹ năng của mình để phá vỡ nó không?"


Họ dùng đến những đòn kiếm của Lee Jihye cũng như [Dời non lấp bể] của Lee Hyunsung, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích một chút nào. Mọi người chỉ có thể nhìn nhau. Tại sao chỉ có cánh cửa này không chịu mở ra?

Sau đó, Yoo Sangah mở lời. "Mọi người, đợi đã. Tôi nghĩ rằng cánh cửa này giống với cánh cửa mà Yoo Joonghyuk-ssi đã phá vỡ trong quá khứ."

"Yoo Joonghyuk đã làm điều đó?"

"Đúng. Trong lượt hồi quy thứ ba, Joonghyuk-ssi đã phá vỡ cánh cửa này và bước vào..."

Han Sooyoung theo phản xạ nhìn về phía sau cô. Nhưng Yoo Joonghyuk không đi cùng họ. Anh ta có lẽ vẫn đang chiến đấu chống lại 'Chó săn đuổi theo Vực thẳm' ngay lúc này ở phía sau của con tàu.

Đúng lúc đó, Shin Yoosung la lên. "Lũ chó săn đang ở đây!"

Trước khi họ kịp nhận ra, lũ chó săn đã cố gắng lẻn vào qua những khoảng trống mà chúng đã phá hủy.

Đầu óc của Han Sooyoung bắt đầu quay cuồng. Điều gì đã xảy ra với Yoo Joonghyuk? Lẽ nào anh ta đã....?

"Chặn phía sau lại!" "Unnie! Nhanh lên!"

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Lee Hyunsung chạy về phía trước như một tanker thực thụ (tanker là từ chỉ người lao về phía đối thủ trước tiên để đỡ đòn trong game), và bắt đầu bền bỉ chống lại nanh vuốt của lũ chó săn bằng cách kích hoạt [Chuyển đổi thép], trong khi Lee Jihye và Jung Heewon rút kiếm ra đánh bay chúng.

Jang Hayoung hét lên. "Han Sooyoung! Làm gì đó đi!"

Han Sooyoung tiến về phía cánh cửa màu đen. Khi cô đặt tay lên nó, những tia lửa yếu ớt bắt đầu bùng nổ. Cô từ từ nhắm mắt lại.

Trên thực tế, tất cả các câu đều do chính tay cô ấy viết ra. Ngay cả khi đó là một 'Han Sooyoung khác', phiên bản đó chắc chắn vẫn là Han Sooyoung. Vì vậy, bàn tay này chắc chắn cũng có thể mở cánh cửa kia ra.


Tsu-chuchuchuchuchu-!

Như thể cô ấy đang viết lại các câu, Han Sooyoung bắt đầu chơi đùa với Câu chuyện trên bức tường.

⸢"Tôi là Yoo Joonghyuk."⸥

Hồi quy giả Yoo Joonghyuk là do cô ấy tạo ra. Đó là lý do tại sao cô ấy cũng có thể mở được cánh cửa này.

⸢Thật không may, Han Sooyoung không biết rằng.⸥ Tsu-chuchuchut!

⸢Một câu chuyện đã rời khỏi tay tác giả không còn nằm trong sự kiểm soát của tác giả nữa.⸥

Vũ trụ của 'Cách sống sót' tràn ngập trong đầu Han Sooyoung. Những điều cô ấy đã viết, và những điều cô ấy không viết. Những câu chuyện mà cô ấy tưởng tượng ra và những câu chuyện mà cô ấy thậm chí không thể làm vậy, cùng một lúc đâm sầm và khuấy tung theo hai hướng ngược nhau trong tâm trí cô ấy.

"Khụ....!"

Máu chảy ra từ mắt và miệng cô. Luồng máu chảy ngược khiến máu cô đổ ra sàn tàu điện ngầm.

Khi tầm nhìn của cô bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, Han Sooyoung quay lại nhìn những người bạn của mình. Họ dần bị tách ra trong khi chiến đấu. Và những bước chân của họ in dấu trên hành lang tàu điện ngầm vẫn ở đó như những Câu chuyện.

[Bạn không có quyền sử dụng 'Ghi đè'!]

⸢Một thế giới đã hoàn thiện đang ở ngay trước mắt cô ấy.⸥

Giọng của những người bạn đang gọi tên cô ấy dường như đã ở rất xa.

⸢Thế giới nơi kết quả nuốt chửng nguyên nhân, và nguyên nhân nuốt chửng kết quả. Thế giới nơi mọi khả năng đều tồn tại, và mỗi khả năng sẽ hỗ trợ và duy trì lẫn nhau. Một sử thi hoàn hảo, bất tử, nơi một câu chuyện có khả năng tự mình tạo ra một câu chuyện khác.⸥


Cô nhìn lại, và khoảng không trước mắt cô bắt đầu biến dạng cùng với một cơn mưa tia lửa. Các cánh cửa bốn phía của tàu điện ngầm từ từ bắt đầu quay và vẽ ra một vòng tròn. Các cánh cửa quay cuồng, và trở thành một vòng tròn tối đen như mực.

Một vòng tròn hoàn hảo, hoàn chỉnh không cho phép bất kỳ loại xâm nhập nào từ bên ngoài.

Cô ấy lảo đảo đưa tay về phía vòng tròn này, nhưng Han Sooyoung thậm chí không thể chạm vào nó. Vòng tròn này bây giờ giống như một dấu chấm câu duy nhất. Một dấu chấm câu thông báo rằng câu chuyện đã thực sự hoàn chỉnh, như thế này.

⸢t l s 1 2 3⸥

Và dấu chấm đó hiện đang nói với cô ấy.

⸢C ô khô ng th ể tha y đổi c âu chu yện nà y⸥

Chương 538

Câu nói hiện lên không trung. Khi nghe thấy giọng nói hoàn toàn phớt lờ các quy tắc chính tả hoặc khoảng cách giữa các từ, Han Sooyoung vô cùng bối rối.

"C-Cậu là....?"

Cô ấy đã nghe một số điều về giọng nói này từ Kim Dokja trong quá khứ.

- Đúng rồi, tên đó cũng biết nói chuyện nữa.

-... .Một kỹ năng có thể nói chuyện??

- Chà, tôi thừa nhận là nó nói chuyện theo một cách khá hài hước, nhưng ít nhiều thì vẫn có thể hiểu được.

Cô không biết rằng một ngày nào đó cô sẽ được nghe giọng nói đó. "Bức tường thứ 4??"

Khi được gọi tên, vòng tròn bắt đầu khúc khích.


⸢C ô khô ng th ể đi qu a đâ y tồ n t ại vĩ đ ại khô ng muố n vậ y⸥

.... 'Tồn tại vĩ đại'?

Cô đã nghe nói về danh hiệu này ở đâu đó trước đây. Tsu-chuchuchuchuchut!

Tia lửa của Xác suất bùng nổ dữ dội và những người đồng đội đều hét lên. Cơn bão tàn khốc của hệ quả thậm chí đã thổi bay những con 'Chó săn Đuổi theo Vực thẳm' bên ngoài tàu điện ngầm.

['Bức tường cuối cùng' không cho phép nhóm của bạn tiến vào.] [Nhóm của bạn không có đủ tư cách để gặp 'Giấc mơ cổ xưa nhất'.]

Một cơn đau như thể cơ thể họ bị xé vụn thành những mảnh nhỏ ập vào người họ. Đây chắc chắn là một âm mưu để đẩy những người đồng đội ra khỏi tàu điện ngầm.

⸢Đâ y là đi ểm dừ ng cu ối cù ng⸥

Một trong những đầu gối của Han Sooyoung bị uốn cong theo hướng bất thường. Nhưng cô ấy thậm chí không thèm rên rỉ một lần nào và chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào vòng tròn tối đen như mực ngay trước mắt mình.

"Tôi sẽ quyết định khi nào và nơi nào tôi xuống."

⸢Han Sooyoung của lượt thứ 1865 đã không chọn 'Hắc Hỏa Vực Long'.⸥ Một luồng khí mạnh không thể tin được tràn ra từ toàn bộ thân thể cô ấy.

⸢Han Sooyoung đã tự mình trở thành một Chòm sao.⸥

[Chòm sao, 'Người tạo ra một hồi kết sai', đang bộc lộ Trạng thái của cô ấy!]

Đó cũng chính là Bổ ngữ mà Han Sooyoungcủa lượt thứ 1863 đã có được.

Cô ấy giải phóng từng chút Câu chuyện mà cô ấy đã tiết kiệm được cho đến giờ. Những tia sáng màu xanh lam tinh khiết rực rỡ cuộn xoáy dữ dội từ một trong những tròng mắt của cô.

[Kỹ năng độc quyền, 'Đôi mắt của sự thật', đã được kích hoạt!]


Trong lượt thứ 1863, kỹ năng này không thể xuyên qua bức tường đó. Tuy nhiên, Han Sooyoung của lượt hồi quy này đã hoàn toàn khác.

[Câu chuyện, 'Chuyên gia sửa đổi', đã bắt đầu kể chuyện!]

Trong lượt này, cô đã chăm chỉ tiếp thu rất nhiều Câu chuyện liên quan đến 'viết văn' hơn trước.

Tsu-chuchuchuchu....!

Giống như cách nền móng của các nhân vật khác là một tập hợp các câu, đó cũng là điều tương tự đối với [Bức tường thứ 4]. Chừng nào thế giới này còn là một cuốn tiểu thuyết, thì bức tường này phải được tạo ra từ những câu và chữ.

Ngay cả khi cô ấy không giải mã được cơ sở của nó, vẫn có những câu còn sót lại ở đâu đó sẽ giúp cô ấy đoán ra.

[Bức tường thứ 4] nhận ra những gì Han Sooyoung đang định làm và tăng độ dày tổng thể của nó lên.

⸢V ô í c h⸥

['Bức tường thứ 4' đang tăng độ dày hơn nữa!]

Vòng tròn đen càng quay tròn mạnh mẽ hơn.

Bức tường thứ 4. Kỹ năng phòng thủ tinh thần không thể bị xâm nhập bởi những tồn tại được tìm thấy trong 'Cách sống sót'.

Han Sooyoung không cố gắng xuyên qua bức tường. Thay vào đó, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.

[Câu chuyện, 'Chỉ dẫn về khoảng trống giữa các dòng', đã bắt đầu kể chuyện!]

⸢Một số điều sẽ càng rõ ràng hơn khi bạn cố gắng che giấu chúng đi.⸥

Han Sooyoung nhìn lướt qua hình dáng bên ngoài của bức tường. Có thể nhìn thấy rất nhiều vết xước và vết nứt trên đó. Lịch sử trong quá khứ của nó về việc không giữ gìn bản thân khi cố gắng bảo vệ Kim Dokja đã để lại như những dấu vết hoàn toàn có thể nhìn thấy trên tường.

⸢Tồn tại vĩ đại đó phải được bảo vệ.⸥

Tại sao bức tường này lại giấu câu nói đó ở một nơi bí mật nhất?


⸢Đó là ân huệ cuối cùng mà vị thần yêu cầu tôi.⸥

Trong khoảnh khắc đó, môi Han Sooyoung bắt đầu run rẩy.

Một cơn đau đầu hành hạ cô, những câu phía trên bức tường lướt qua não cô.

⸢"Này."

"Vâng?"

"Nếu tình cờ, có điều gì đó xảy ra với tôi, thì ông..." "Xin đừng nói những điều như thế."

"Nếu ông thực sự coi tôi là 'thần' của ông, thì...."⸥

Một người đàn ông trung niên đội mũ phớt đang ngước nhìn cô với vẻ mặt trung thành và tận tâm.

⸢"Hãy bảo vệ anh chàng đó, bất kể chuyện gì xảy ra."⸥

Sự tồn tại biết về 'Cách sống sót' cũng như tác giả gốc, chính cô ấy.

Sự tồn tại thậm chí còn thờ ơ với những bi kịch của thế giới này hơn cô ấy, và... Và, sự tồn tại sống với mục đích duy nhất là 'hoàn thành câu chuyện'.

⸢Sự tồn tại đã mở ra 'kịch bản' ở thế giới này, và là người kết nối hai đường thế giới thành một.⸥

[Bức tường thứ 4] lên tiếng thay cho đôi môi run rẩy của Han Sooyoung.

⸢Đừ ng qu á ngạc nhi ên tôi cũ ng vừ a mới nh ận ra th ôi⸥ "Cậu nói gì?"

⸢T ôi cũ ng khôn g biết m ình là a i⸥

Có một số tồn tại không hề có quá khứ thêm vào mà chỉ đơn giản là 'tồn tại', cho đến khi họ được phép thu thập lịch sử của mình. Những sinh vật đã không 'tồn tại' cho đến khi tác giả quyết định đưa cho họ một câu chuyện phía sau.

⸢Tô i trở n ên hoàn thi ện nh ờ có c ô⸥


Những cảnh tượng kể từ khoảnh khắc khi 'dịch vụ trả phí' được thực hiện lướt qua tâm trí cô. Khoảnh khắc khi hai ranh giới thực tế và viễn tưởng hòa làm một, và Vua Dokkaebi của lượt thứ 1863 đã đứng ở ngay giữa ranh giới đó.

⸢T ại sao t ôi ph ải trở thà nh m ột bức tư ờng ngăn cá ch thế g iới⸥ Vua Dokkaebi trở thành bức tường đã ngăn cách thế giới.

⸢T ại sa o tôi ph ải bảo v ệ Ki m Dok ja⸥

Và sau đó, vị Vua đã thực hiện điều cuối cùng mà 'vị thần' của mình yêu cầu.

⸢C ô đã khô ng nh ớ về tô i⸥

Sự tồn tại lặp đi lặp lại một câu chuyện trong một thời gian dài, một người say mê câu chuyện đó, không ngừng ham muốn nó.

Sự tồn tại đã đọc 'Cách sống sót' thậm chí trước cả Kim Dokja, đang ở ngay trước mắt cô.

Độc giả cổ xưa nhất thế giới này.

⸢Tô i cũn g kh ông nh ớ về c ô⸥

Vua Dokkaebi đã lấp đầy khoảng trống do Han Sooyoung để lại và trở thành biên niên sử của thế giới này.

⸢Câu chu yện nà y giờ đ ây thu ộc về tô i⸥

Và cuối cùng, sinh vật này đã thành công trong việc hoàn thành câu chuyện.

"Ngay từ đầu chính tôi là người đã yêu cầu cậu làm thế. Vì vậy, hãy dừng việc này lại ngay bây giờ."

Sự tồn tại đã liên tục duy trì trật tự trong một thời gian rất dài cuối cùng đã trở thành chính trật tự đó.

⸢Cô khô ng còn l à vị thầ n của t ôi nữ a⸥

Cô ấy đã mất vị trí tác giả ban đầu và không còn là người sáng tạo nữa.

Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình. 'Cách sống sót' mà chính cô viết đã trở thành một cuốn tiểu thuyết kéo dài 3149 chương. Cuốn tiểu thuyết đó đã rời khỏi tay cô và chạm đến tay độc giả của nó.


"Cậu nói đúng, vị thần của thế giới này không còn là tôi, mà là độc giả."

Đó là Kim Dokja, vượt ra khỏi vòng quay này, ngủ say và mơ về cõi vĩnh hằng.

"Vậy thì, hãy hỏi vị thần đó. Hãy hỏi liệu anh ấy có thực sự muốn ở lại nơi này không, hay....!"

Han Sooyoung nuốt một Viên thuốc của Sự sống và Cái chết và chữa lành đầu gối bị gãy của cô. Rồi sau đó, cô ấy bước tới từng bước trước khi vươn tay ra.

"... .Hay, anh ấy muốn ra khỏi đây với chúng tôi." Những đốm lửa chói mắt bùng lên trên đầu ngón tay cô.

Như thể để từ chối sự tiếp cận của cô ấy, tốc độ quay của vòng tròn ngày một nhanh hơn. Máu tóe ra từ hai tay cô. Ngay cả Câu chuyện cũng không thể bảo vệ cô. Mặc dù vậy, ngay cả khi phải chịu đựng những cơn đau tàn khốc như thể bàn tay của cô ấy bị nghiền thành bột mịn, Han Sooyoung vẫn không dừng lại.

"Kim Dokja! Nói gì đó đi!"

Có một số người, mặc dù mong muốn được cứu, nhưng không thể tự mình nhờ người khác cứu họ.

Han Sooyoung luôn muốn viết nên những câu văn cho những người như vậy. Viết nên những câu cho những người không thể nói hoặc viết bất cứ điều gì.

Giống như mọi khi, tất cả những gì cô ấy có thể làm là viết ra những 'câu văn'. Nhưng, miễn là cô ấy có thể vượt qua phía bên kia của vòng tròn này...

Miễn là cô ấy có thể thoát khỏi dấu chấm này, thì...

⸢Tên ngốc đó, không hề nghi ngờ gì, đã nhận lấy cây kẹo chanh đang chìa ra như một trò đùa và ngậm nó vào.⸥

"Kim Dokja!"

Thật không may, điều đó là không đủ.

Cô không thể đến được phía bên kia của bức tường chỉ với những câu cô sở hữu. Sau đó, một bàn tay khác đã đặt lên tay Han Sooyoung.

Đó là Yoo Sangah.


Mạn đà la xòe ra hai bên khi cô bắt đầu đặt những Câu chuyện của mình lên. Trong khi lau đi giọt máu đang chảy xuống mũi, cô ấy cười yếu ớt.

"Dokja-ssi."

⸢Người đàn ông trốn trong tủ một mình để đọc 'Cách sống sót'.⸥ Những câu của Yoo Sangah đang gọi Kim Dokja.

Như thể họ đang nắm lấy nắm đấm cửa, tay họ vươn ra và nắm lấy vòng tròn đang quay. Tuy nhiên, tốc độ của vòng tròn không giảm đi một chút nào. Họ vẫn còn thiếu sót trong các câu. Nhưng sau đó, bàn tay của hai người nữa đặt lên tay hai cô gái.

"Tôi sẽ giữ phía trong!" "Tôi ở bên trái!"

Jung Heewon và Lee Hyunsung hét lớn đầy khí thế cũng bắt đầu bám vào vòng tròn.

⸢Người đã im lặng lắng nghe những câu chuyện nhàm chán về quân đội.⸥

Lee Hyunsung hét lên, giải phóng Câu chuyện của anh ấy, và Jung Heewon bên cạnh phối hợp nhịp nhàng với anh.

⸢Cái tên bướng bỉnh ngu xuẩn cẩu thả thích gây rắc rối chết tiệt.⸥

"Dokja-ssi! Trả lời đi! Anh có thể nghe thấy chúng tôi mà, phải không??" Và giờ đây, Lee Seolhwa và Gong Pildu cũng đã đặt tay vào tiếp theo.

⸢Người đã tìm kiếm dược liệu suốt đêm vì những người bạn của mình.⸥

⸢Tên khốn đã đánh cắp tất cả đất đai của tôi.⸥ "Ahjussi!"

"Hyung!"

Hai đứa trẻ cũng lao vào. Bàn tay nhỏ bé của Shin Yoosung và Lee Gilyoung lần lượt đặt lên tay Han Sooyoung.

⸢Người luôn nói dối để trấn an người khác.⸥


⸢Tuy vậy, người đó không giỏi nói dối lắm.⸥

Ngay phía sau họ là Lee Jihye đang cầm thanh kiếm của mình. Cô ấy dùng tay đấm vào vòng tròn. Cô ấy đấm nó, rồi lại đấm nó nhiều lần.

"Dù sao thì tôi cũng không thể nói một điều gì đó ngại ngùng như vậy đâu! Vì thế, mau ra ngoài đi!!"

⸢Ahjussi cá mực.⸥

Những ký ức khác nhau của mọi người, tại những thời điểm và địa điểm khác nhau - tất cả những câu nói về mọi khoảnh khắc đều tập hợp lại với nhau và cùng hy vọng về một Kim Dokja.

Tuy nhiên, dấu chấm vẫn không nhúc nhích ngay cả khi mọi người cùng gọi. Không, chỉ có bàn tay của họ là biến thành một mớ hỗn độn đẫm máu.

Câu chuyện của họ đã bị dập tắt. Sau đó, một dòng chữ hiện lên trên dấu chấm.

⸢Có lẽ đó chỉ là sự tham lam của chúng ta, khi muốn cứu anh ấy?⸥ "Câm miệng!"

⸢Có lẽ, anh ấy không phải là một tồn tại cần được cứu?⸥

Những người đồng đội cũng biết điều đó - biết rằng hành động này của họ có lẽ là một hành động vô nghĩa.

Đó là lý do tại sao họ muốn biết. Để hỏi.

Để đến và xác nhận.

"Kim Dokja! Tôi biết anh đang ở trong đó!" Jang Hayoung hét lên. "Chúng ta đã nói về điều này, phải không?! Dù không thể chạm tới nhau, dù không thể gặp được nhau, thì chúng ta vẫn phải đập vào tường cho đến cùng, phải không??

Ngay cả khi bức tường sẽ không bao giờ mở ra, chúng ta đã đồng ý là sẽ tiếp tục viết một cái gì đó lên đó, phải không?!"

Dù không thể chạm tới nhau, dù không thể gặp được nhau, thì chúng ta cũng nên tiếp tục đập vào bức tường của nhau.


Ngay cả khi bức tường sẽ không bao giờ mở ra, thì hãy tiếp tục viết gì đó lên bức tường đó.

"Khi chúng ta làm vậy, thì có lẽ, một ngày nào đó, ai đó có thể sẽ nhìn thấy lời nói của chúng ta....!"

Sau đó, có thể, chỉ là có thể, cuối cùng anh có thể sẽ muốn ra khỏi nơi đó. "Xin anh! Nói gì đó đi! Bất cứ điều gì! Xin anh-!"

Vì vậy, lòng bàn tay của Jang Hayoung đã đập vào dấu chấm đó. Và ngay giây phút tiếp theo...

['Bức tường Giao tiếp Bất khả thi' đang bộc lộ sức mạnh của nó!]

Dấu chấm bắt đầu rung chuyển từng chút một. Lần đầu tiên, hào quang của [Bức tường thứ 4] thay đổi.

⸢C ậu dá m⸥

Yoo Sangah đã không bỏ lỡ cơ hội này và hét lên. "Dokja-ssi! Chúng ta đã hứa sẽ gặp nhau ở kiếp sau, phải không?!"

['Bức tường Phán quyết Luân hồi' đang bộc lộ khả năng của nó!]

Lee Gilyoung cũng hét lên như thể cậu ấy không muốn thua kém. "Hyung, anh lúc nào cũng nghĩ rằng mình có lỗi cho mọi thứ!"

Jung Heewon tiếp tục sau lời của cậu bé. "Tôi không quan tâm anh tốt hay xấu, Dokja-ssi! Tôi không định đánh giá anh theo tiêu chuẩn của thế giới này. Đó là lý do tại sao...!"

['Bức tường phân chia Thiện và Ác' đang bộc lộ chủ đề của nó!]

"... .Vậy nên, xin hãy mở cánh cửa này ra!"

Ngay sau đó, một lực phản chấn mạnh mẽ bật ra từ cánh cửa đã hất bay những người đồng đội.

Âm thanh của những tiếng nổ lớn làm họ chói tai. Khi tiếng ù tai biến mất, xung quanh chỉ còn lại sự im lặng lạnh lẽo.


Những người đồng đội bị thương lần lượt đứng dậy. Nhưng trước khi Lee Hyunsung có thể nói bất cứ điều gì, Han Sooyoung đã vội vàng đặt một ngón tay lên môi mình.

Giống như cái cách mà cơn mưa phùn lất phất thấm ướt mặt đất khô cằn, một tiếng động khe khẽ có thể được nghe thấy.

Cộc.

Tiếng động đó, nó phát ra từ phía bên kia dấu chấm. Một nơi nằm ngoài sự hoàn thiện của câu chuyện.

Han Sooyoung là người đầu tiên nghe thấy âm thanh đó. Cộc, cộc....

Âm thanh quá nhỏ và quá yếu ớt, nhưng vẫn có thể báo cho người khác biết rằng có một sự hiện diện đang ở đó.

⸢Anh ấy đang ở đó.⸥

Shin Yoosung đã rơi nước mắt.

⸢Có ai đó đang gõ lên cánh cửa từ bên kia của nó.⸥

Han Sooyoung lao về phía trước, theo sau là Yoo Sangah. Lee Hyunsung và Jung Heewon lại đặt tay mình lên tay hai cô gái. Lee Seolhwa nhanh chóng chữa lành bàn tay bị thương của các đồng đội, trong khi Gong Pildu hỗ trợ họ hết sức mình. Để chống lại cơn phản chấn, Lee Jihye đâm kiếm của mình xuống sàn, trong khi Jang Hayoung đỡ cơ thể Han Sooyoung. Những Câu chuyện của Shin Yoosung và Lee Gilyoung sau đó bắt đầu bảo vệ đôi tay của Han Sooyoung.

"Tập trung tất cả sức mạnh của mọi người vào một chỗ!"

Cùng với tiếng 'Kwa-gagagagak!', bàn tay của họ một lần nữa bị nghiền thành bụi máu.

Tốc độ quay của dấu chấm đang chậm lại. Từng chút một, bề mặt bị mài mòn của dấu chấm bắt đầu xuất hiện các vết nứt.

⸢Câu chuyện của họ là không đủ.⸥


Kích thước của dấu chấm đang dần thu nhỏ lại. Nó tiếp tục nhỏ hơn, như thể không bao giờ cho phép họ tiến vào nơi này. Ngay khi đó, một số người bất ngờ xâm nhập vào bên trong tàu điện ngầm.

[Chòm sao, 'Nữ hoàng cÉa mùa xuân tăm tối nhất', đang hóa thân xuống!]

Họ là hai thành viên của <Kim Dokja Company>, những người chưa hề lộ diện cho đến giờ.

[Xin lỗi vì đã đến muộn.]

Một trong số họ là nữ hoàng của Địa phủ, Persephone. Và người kia là... "... .Dokja-yah."

Thay vì nhìn dấu chấm kia, Lee Sookyung nhìn vào một Kim Dokja khác đang ngồi phịch trên sàn. Anh sững sờ nhìn lại bà, nhưng sau đó, anh cắn chặt môi và nắm lấy tay bà.

Những Câu chuyện sau đó bắt đầu tràn ngập từ cả Lee Sookyung và Persephone. Hai Kim Dokja tồn tại đối với họ.

⸢Một Kim Dokja trước khi bắt đầu kịch bản, và một Kim Dokja sau khi kịch bản được tiến hành.⸥

Hai sinh vật đã quan sát 'Kim Dokja' lâu hơn bất kỳ ai khác đã hỗ trợ Avatar của anh ấy tiến đến gần dấu chấm. Han Sooyoung gật đầu.

⸢Người đã giam cầm Kim Dokja trong bức tường là chính anh ấy.⸥ "Kim Dokja."

Han Sooyoung nhận ra điều gì đó khi cô chứng kiến lông mi anh run lên một cách yếu ớt. Cho dù cuốn tiểu thuyết của cô ấy có ảnh hưởng đến Kim Dokja sâu sắc đến mức nào, anh ấy cũng không phải là 'Cách sống sót'. Cho dù cô ấy hiểu 'Cách sống sót' đến đâu, nó không có nghĩa là cô ấy hiểu về Kim Dokja.

Cô ấy có thể viết nên câu văn cho người khác, nhưng cô ấy chắc chắn không thể đọc những từ đó thay cho họ. Không, vai trò của việc đọc được giao cho vị thần của thế giới mới, độc giả.

"....Giúp chúng tôi."


Tay Kim Dokja chạm vào dấu chấm. Tsu-chuchuchuchu....!

['Bức tường thứ 4' đang tăng độ dày hơn nữa!]

Bàn tay này được đặt lên trên những bàn tay khác. [Bức tường thứ 4] hét vào mặt họ.

⸢C ác ngư ời sẽ th ất bại tạ i đâ y⸥

⸢Câu ch uyện này đ ã được h oàn thi ện rồ i⸥

Việc thay đổi một câu chuyện đã hoàn thiện có bị cấm không?

Một vũ trụ đơn độc dám nghĩ đến việc được cứu chỉ vì các vũ trụ còn lại đã hoàn thiện trong bất hạnh, có bị cấm không?

Han Sooyoung quấn chặt lấy tay Kim Dokja và đặt nó lên tay mình và bắt đầu hét lên. Những ký ức từ lượt thứ 1863 đang ùa về.

⸢Câu chuyện này sẽ tự mình xoay vòng.⸥

Một Han Sooyoung khác sẽ lặp lại lượt thứ 1863 trong chu kỳ này.

Kim Dokja và Han Sooyoung sẽ không nhận ra nhau và bắt đầu chiến đấu với nhau một lần nữa.

Yoo Joonghyuk sẽ tiếp tục hồi quy.

Và để cứu tất cả, Kim Dokja sẽ trở thành 'Giấc mơ cổ xưa nhất' rất nhiều lần.

Khoảng thời gian rộng lớn không thể diễn tả được sẽ lặp đi lặp lại, dẫn họ đến và gặp nhau, rồi lại chia tay nhau.

Chịu đựng một khoảng thời gian không thể đo đếm, để gặp nhau, sau đó lại gặp nhau, và tạo nên những câu chuyện.

Cứ như vậy, câu chuyện này có thể trở nên thực sự trọn vẹn.

Thế nhưng, nếu chỉ như vậy thì đến bao giờ họ mới được nếm trải hạnh phúc?

⸢Cũng không sao nếu câu chuyện đó không hoàn hảo.⸥

Hai tay Han Sooyoung mạnh mẽ bám chặt vào vết nứt của vòng tròn.


Bề mặt của bức tường kẹp chặt bắt đầu bị xé toạc.

⸢Nếu câu chuyện đó có thể khiến ai đó hạnh phúc, thì...⸥

Câu chuyện của các đồng đội sụp đổ khi một cơn bão đáng kinh ngạc bùng nổ. Áo khoác của Kim Dokja bị xé toạc, và vũ khí của họ vỡ tan thành từng mảnh. Những tia sáng tinh khiết chói mắt che khuất tầm nhìn của họ. Trong vụ nổ ánh sáng khó tin này, Han Sooyoung nghĩ. [Bức tường thứ 4] đã đúng, 'Cách sống sót' thực sự đã kết thúc. Bằng chính đôi tay của mình, anh ấy đã đưa nó đến kết thúc.

Nhưng điều đó không có nghĩa là câu chuyện của chính Kim Dokja đã kết thúc. Ku-gugugugu....

Cuối cùng, cơn bão tắt lịm, để lộ những bàn tay hỗn độn của các đồng đội. Những bàn tay đặt lên nhau như thể chúng đã hòa làm một. Và những bàn tay này đã phá hủy dấu chấm của sự 'hoàn thiện'. Vết nứt chảy dài trên mép hình tròn như một vết rách.

⸢Bây giờ trông nó giống như một dấu phẩy.⸥ Cánh cửa đã mở ra.

Chương 539

Một tiếng nổ vang lên trên cánh đồng tuyết.

Yoo Joonghyuk vung thanh [Hắc quỷ kiếm] và đánh bay con 'Chó săn Đuổi theo Vực thẳm', trước khi leo lên nóc tàu điện ngầm.

Vụ nổ vừa rồi nghe thật đáng ngờ. Có chuyện gì đó xảy ra bên trong tàu? [Chết tiệt! Có quá nhiều!]

Hắc Hỏa Vực Long đang chiến đấu với một con Chó săn đã thổi bay đỉnh đầu của nó trong cơn giận dữ. Dường như cơn lũ những con chó săn đen lao về phía họ từ mọi phía sẽ không bao giờ chấm dứt.


Tề Thiên Đại Thánh, liên tục ném những tia chớp xuống để thiêu đốt lũ chó săn, chỉ có thể lẩm bẩm với giọng kiệt sức. [.... Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tôi còn lâu mới so sánh được với những người từ lượt thứ 999.]

Một tiếng nổ khác lại phát ra từ bên trong tàu điện ngầm. Theo phản xạ, Yoo Joonghyuk quay đầu về hướng đó. Đó có thể là gì? Từ toa trước của đoàn tàu, mảnh vụn của những thứ giống như Câu chuyện bắt đầu rò rỉ ra ngoài.

Đúng lúc đó, một số thứ đã văng ra khỏi lỗ hổng trên tàu cùng với tiếng 'Ku-gugugu!'.

Uriel hoảng sợ và hét vào mặt anh. [Yoo Joonghyuk! Mau tránh!]

Ngay giây tiếp theo, những con chó săn bị đẩy ra khỏi tàu phủ kín Yoo Joonghyuk như một đám mây đen.

*

Pah-susu....

Các mảnh vỡ li ti màu đen phân tán rải rác. Lấy cái lỗ hình dấu phẩy làm trung tâm, cánh cửa trước mắt họ đang biến mất.

Han Sooyoung nâng mình dậy từ sàn tàu và nhìn về phía trước. Chữ viết ngổn ngang gần cửa cabin dẫn đến toa tàu 3807.

⸢Tôi cũng⸥

⸢Với tất cả các bạn⸥

Khoảnh khắc nhìn thấy những từ ngữ vẫn chưa thành câu đó, Han Sooyoung nhận ra thứ gì đang gõ từ phía bên kia cánh cửa. Chúng chính là những Câu chuyện - những mảnh vỡ rất nhỏ của Kim Dokja. Ánh mắt cô lướt dọc theo một hàng những mảnh vỡ đã rơi ra. Càng đến gần trung tâm toa tàu, số lượng mảnh vỡ Câu chuyện rơi xuống sàn càng nhiều.

⸢Kim Dokja đang ở đó.⸥


Cơ thể của Kim Dokja, lúc này chỉ nhỏ như một đứa trẻ, lơ lửng giữa toa tàu. Đôi mắt anh nhắm nghiền, và anh dường như đang bất tỉnh. Những tia sáng mê hoặc phát ra từ thân thể anh, tiếp tục làm rơi những mảnh vỡ Câu chuyện chói lọi. Những mảnh vỡ này xuyên qua cửa sổ của tàu điện ngầm và trôi dạt đến những điểm đến không xác định.

"Ah....?"

Avatar của Kim Dokja bên cạnh Han Sooyoung thở hổn hển. Đôi mắt anh ấy run lên như thể anh ấy bị sốc. Sau đó, anh ấy bắt đầu tiếp cận Kim Dokja nhỏ bé kia.

"Ah... Ah, tôi... .."

Ngay khoảnh khắc anh nói vậy, một lực hút mạnh mẽ bắt đầu kéo anh vào. Một loại sức mạnh nào đó đang triệu hồi anh trở lại. Cơ thể của Avatar bắt đầu bị vỡ ra từng chút một. Những mảnh vỡ sau đó được hút vào phần thân thể chính.

Ánh mắt nhìn lại của anh bắt gặp Han Sooyoung. Cô ấy đã với tay ra mà không tự mình hay biết.

"Giữ lấy anh ấy!"

Nhưng tay cô không thể chạm tới anh. Tốc độ vỡ và bị hút vào của Avatar ngày càng nhanh. Những mảnh vỡ của Avatar lướt qua tay cô - một số từ ngữ đã lọt vào ngón tay của Han Sooyoung.

⸢Tôi xin lỗi⸥

Anh ấy xin lỗi về điều gì? Avatar của Kim Dokja phân tán và phát ra ánh sáng rực rỡ khi anh bị hút vào cơ thể chính. Mặc dù đã hấp thụ tất cả các Câu chuyện của Avatar, cơ thể của Kim Dokja vẫn không phát triển trở lại. Không, thay vào đó, số lượng Câu chuyện tràn ra từ anh lại càng tăng lên.

"Kim Dokja!!"

Han Sooyoung theo bản năng nhận ra một điều. Họ cần phải ngăn chặn việc này. Nếu không, họ sẽ mất anh ấy mãi mãi.

Cơ bắp của cô căng lên như một cái lò xo. Và ngay khi Han Sooyoung cố gắng tiếp cận Kim Dokja đang lơ lửng trên không...

Kwa-aaaaaaah!


⸢C ô kh ông th ể đi xa h ơn⸥

Kèm theo một tiếng nổ lớn, những luồng gió mạnh bất ngờ thổi tới và một thứ gì đó phát nổ từ cơ thể của Kim Dokja. Những Câu chuyện của anh điên cuồng ùa ra. Những dòng chữ tràn ra như thủy triều đen bao trùm toàn bộ toa tàu và nuốt chửng Han Sooyoung.

"Mọi người, hãy cẩn thận!"

Cô bị đẩy lùi một cách không thương tiếc cùng với một cảm giác như da thịt bị quét đi. Kim Dokja ngày càng rời xa. Cô khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng không có thứ gì cô có thể nắm lấy. Mặc dù đã giải phóng Trạng thái của một Chòm sao và mượn sức mạnh của những Câu chuyện vĩ đại, cô vẫn không có cách nào chống lại dòng nước lũ đang cuộn trào này.

"Kim Dokja! Dừng lạ....!"

Những câu văn thoát ra khỏi cơ thể của Kim Dokja cào xé khắp người cô. Những câu văn của một người đàn ông từng chịu đựng cuộc đời mình - nỗi tuyệt vọng do cuộc đời của một người tạo ra. Những cơn sóng các chữ cái hoàn toàn phủ trắng mọi hướng, giống như bóng tối của đêm đen nhất.

'Kim Dokja' mà cô hiểu chỉ là phần nổi của một tảng băng. Han Sooyoung ngay lập tức bị choáng ngợp và bị đẩy ra sau một cách bất lực, không thể nói được gì.

Nhưng Yoo Sangah đã đỡ lấy cô. "Xốc lại tinh thần của mình đi!"

Hình bóng của Kim Dokja có thể được nhìn thấy từ giữa các khoảng trống của các chữ cái.

Lee Jihye hét lên. "...Đó là một đứa trẻ?! Tại sao ahjussi lại trở thành như vậy?!" "Hyung!"

"Mọi người, tập hợp lại!"

Để chống chọi với cơn sóng dữ, các đồng đội đã cùng nhau tạo thành một rào chắn. Thật không may, ngay cả điều đó cũng chưa đủ. Họ bị đẩy lùi hết lần này đến lần khác. Với tốc độ này, họ không những sẽ bị đẩy ra khỏi toa tàu này, mà sớm muộn gì cũng bị đẩy ra khỏi cả con tàu.

Ngay lúc đó, có người đã mở rộng toàn bộ thân thể của anh và đứng chặn lối ra.


"Hu-aaaaahp! Tôi sẽ hỗ trợ tất cả các bạn!" Đó là Lee Hyunsung.

Kèm theo tiếng "Kwa-dududuk!", anh kích hoạt [Chuyển đổi thép]. Tay và chân của anh đồng hóa với kim loại của lối ra và bắt lấy các đồng đội như một tấm lưới. Với vẻ mặt đau khổ, Lee Hyunsung nhìn Câu chuyện của Kim Dokja lướt qua cơ thể mình.

⸢Đối với Lee Hyunsung, Kim Dokja quá khó hiểu.⸥

Việc hiểu một người bắt đầu từ việc thừa nhận rằng bạn không biết gì về người đó. Lee Hyunsung cắn chặt môi mình đến bật máu và hét lên. "Tôi chỉ có thể nhịn một chút thôi! Nhanh lên!"

Gong Pildu nhanh chóng triệu hồi Pháo đài vũ trang của mình và hỗ trợ Lee Hyunsung từ phía sau. Sau đó ông ta hét lên. "Nếu tôi giúp, chúng ta có thể chịu đựng thêm một chút nữa! Vì vậy, hãy nhanh chóng giải cứu tên ngốc đó đi!"

Các đồng đội nhìn nhau.

"Nắm lấy tay nhau, mọi người!" Jung Heewon nắm lấy Lee Hyunsung bằng một tay, và đưa tay kia ra. "Giải phóng Câu chuyện của mọi người cùng một lúc!"

Bàn tay đang vươn ra đó được nắm lấy bởi Lee Seolhwa, sau đó Shin Yoosung và Lee Gilyoung nắm lấy bàn tay còn lại của cô ấy. Tay của hai đứa trẻ cũng kết nối với Lee Jihye. Persephone, cũng như Lee Sookyung, làm theo họ ngay sau đó.

"Kim Dokja! Tỉnh dậy đi!!"

Jang Hayoung nắm lấy tay Lee Sookyung và kêu lên, trong khi Yoo Sangah nắm lấy bàn tay mở rộng của cậu tiếp theo.

"Sooyoung-ssi!"

Người cuối cùng nắm lấy bàn tay đang dang rộng là Han Sooyoung. "....Được rồi."

[Câu chuyện vĩ đại, 'Người chống lại số phận', đang tiếp tục kể câu chuyện cÉa nó!]

Câu chuyện vĩ đại đã kết nối các đồng đội với nhau thành một thể bắt đầu chống lại cơn bão ác nghiệt.


Giống như một chiếc phao trong cơn bão biển, cơ thể của Han Sooyoung bất lực lắc lư từ bên này sang bên kia. Cô chỉ có thể bám trụ vì có các đồng đội phía sau.

Mọi người nắm chặt tay nhau trong làn sóng va đập của những chữ cái, như thể họ đang cố gắng cứu một người đàn ông chết đuối.

Jung Heewon hét về phía Kim Dokja, cô chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ một cách mờ mịt. "Dokja-ssi! Chúng tôi đang ở đây! Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi!"

Tất cả mọi người nắm chặt tay nhau giống như những câu văn vững chắc được kết nối làm một. Han Sooyoung cảm nhận được hơi ấm truyền đến tay mình và dần nhận ra một điều gì đó.

Từ ngữ tồn tại để mô tả sự sâu thẳm của bóng tối. Và để xoa dịu một bóng tối như vậy, thứ gọi là 'câu chuyện' đã được tạo ra.

"Kim Dokja!"

Những bàn tay nắm chặt, được nâng đỡ bởi những câu văn chồng chất lên nhau. Trong khi giao mình vào bàn tay đó, Han Sooyoung tiến lại gần Kim Dokja từng bước một. Khuôn mặt của anh khó có thể nhìn thấy bởi vì phần còn lại đã bị bao phủ bởi bóng tối của những con chữ.

⸢V iệc cô đa ng làm l à vô ngh ĩa⸥

Sóng càng lúc càng dữ dội hơn khi giọng nói của [Bức tường thứ 4] vang lên.

⸢Ch ỉ có m ột Ki m Dok ja⸥

Han Sooyoung biết lý do - lý do khiến Kim Dokja ngày càng nhỏ đi. Khuôn mặt bé nhỏ của anh ấy giờ đây giống hệt với 'Giấc mơ cổ xưa nhất' mà họ đã thấy cách đây một thời gian.

Anh ấy sẽ mất đi ký ức về những ngày mà anh ấy đã trải qua cùng với những người bạn của mình, và...

... Và, anh ấy thậm chí sẽ mất đi ký ức khi anh ấy đọc 'Cách sống sót'.

Sau đó, anh ấy sẽ trở thành đứa trẻ thuần khiết nhất sau khi quay trở lại chu kỳ vĩ đại của vũ trụ.

Sau đó, anh ấy được cứu bởi 'Kẻ mưu phản bí mật'.


Nếu đúng như vậy, điều gì sẽ xảy ra với 'Kim Dokja' mà họ nhớ đến? "Chúng ta đã đi được xa đến mức này, vì vậy điều này....!!"

Han Sooyoung đưa tay ra khi cơn đau rát từ bàn tay tấn công cô. Kim Dokja đã ở ngay trước mắt cô.

⸢Độc giả duy nhất có thể hiểu được câu chuyện này.⸥ Kim Dokja đó đang ở ngay đằng kia.

Khoảng cách giữa họ chưa đầy bốn mét, nhưng đối với Han Sooyoung, khoảng cách này như một lề trắng vô hạn không gì có thể lấp đầy. Như thể một bức tường vô hình đang đứng trước mặt cô và Kim Dokja.

"Đồ khốn nạn kia! Anh đã hứa là sẽ đọc tiểu thuyết của tôi rồi mà?!"

Cô muốn nói với anh. Rằng có một thế giới không cần sự hy sinh của anh ấy để được cứu. Cô nghĩ rằng, nếu là cô, cô sẽ làm được.

Bởi vì, cô ấy là kẻ nói dối thành thạo nhất, hơn bất kỳ ai còn sống.

"'Cách sống sót' này thì là cái quái gì chứ?! Tôi có thể dễ dàng tạo ra hàng chục, hàng trăm thế giới tưởng tượng khác!"

Giọng hét của cô đang dần mất đi sức lực.

Cho tới bây giờ cô đã viết không biết bao nhiêu câu, vậy mà cô vẫn không thể cứu được một người.

Trong thế giới đang trở nên chóng mặt hơn, bóng dáng của Kim Dokja ngày càng mờ nhạt.

Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu cô ấy mạnh mẽ hơn một chút? Có lẽ, họ đã không lên kế hoạch cho việc này đúng cách. Có lẽ, cô ấy nên học một thuộc tính mạnh hơn. Có lẽ, cô ấy nên kiếm được một Câu chuyện ác nghiệt hơn nhiều.

Cô ấy không nên bỏ rơi Kim Dokja ngay từ đầu. Cô ấy nên tham gia vào kế hoạch của Kim Dokja sớm hơn. Không, có lẽ...

...Ngay từ đầu cô ấy không nên viết 'Cách sống sót'.

Cô ấy không nên trở thành tác giả của một câu chuyện như vậy.


....Tác giả?

Han Sooyoung đột ngột ngẩng đầu lên.

⸢Cô ấy có làm được không?⸥ Chuyện đó không chắc chắn.

⸢Không, tôi có thể làm được.⸥ Ai đó đã nói điều này thay cô.

Những ký ức về lượt thứ 1863 trở thành Câu chuyện và bắt đầu quằn quại dữ dội. Han Sooyoung nhìn xuống đầu ngón tay của mình. Những ngón tay của cô, cháy xém như than.

Cô ấy không phải là một nhân vật chính, mà là một nhà văn.

Bàn tay của Han Sooyoung, trông như thể đang nắm chặt một cây bút, bắt đầu chậm rãi di chuyển. Họ đã tạo ra một quỹ đạo trong không khí; những quỹ đạo này đã trở thành chữ cái, và những chữ cái đó nhanh chóng trở thành từ ngữ.

[Thuộc tính cÉa bạn đang bị đẩy đến giới hạn tuyệt đối!] [Cảnh báo! Bạn không có quyền sử dụng 'Ghi đè'!]

Han Sooyoung nôn ra một ngụm máu, nhưng cô không dừng lại.

Ngay từ khi bắt đầu, một tác giả thực sự chỉ có một cách để tiếp cận độc giả của mình.

⸢Han Sooyoung tưởng tượng. Cũng giống như cách cô ấy làm ngày xưa.⸥

Với những câu từ cẩn thận, mạnh mẽ nhất, cô bắt đầu vẽ ra bàn tay, cánh tay và đôi chân của một người đàn ông.

Một cá thể được tạo ra chỉ vì một độc giả duy nhất. Một thực thể với cơ bắp cứng rắn hơn và trí tuệ tinh thông hơn bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này. Người đàn ông đã cố gắng hạ gục tất cả các vì sao trên bầu trời để kết thúc những lượt hồi quy kéo dài của mình, và cuối cùng, thậm chí thành công trong việc phá hủy hệ thống của thế giới.

Tsu-chuchuchuchuchu-!!


Trên thực tế, mọi nhân vật đều là hóa thân của tác giả.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa hóa thân đó là chính tác giả. Rốt cuộc, những nhân vật đã rời khỏi tay cô sẽ không lắng nghe cô nữa.

Và đó là lý do tại sao Han Sooyoung cố gắng nhận được sự giúp đỡ từ cá thể mà cô đã tạo ra.

[Chòm sao, 'Người tạo ra hồi kết sai', đang giải phóng tất cả các Câu chuyện cÉa mình!]

[Kỳ tťch mới cÉa bạn đang nở rộ!]

Đó là một thứ có thể lấp đầy khoảng trống đó.

Han Sooyoung hét lớn như thể cô ấy đang gào thét. "Yoo Joonghyuk-!!" Và ngay giây tiếp theo, những chữ cái trước mắt cô ấy tách ra.

Phá thiên kiếm pháp. Bí thuật

Hắc Hải Trảm.

Một thanh kiếm duy nhất tách đôi đại dương đen như mực. Chiến ý của một Người siêu việt bộc phát từ toàn bộ cơ thể anh, soi sáng bóng tối của các chữ cái.

[Dấu thánh, 'Triệu hồi Nhân vật', đang kťch hoạt!]

Cá thể mà cô ấy đã viết ra, nhưng cô ấy lại không thể hiểu hết.

[Nhân vật, 'Yoo Joonghyuk', đang đáp lại lời kêu gọi!]

"Giữ chặt."

Một người đàn ông hạ xuống giữa những tia sáng. Bàn tay mạnh mẽ của Yoo Joonghyuk nắm lấy tay cô. Han Sooyoung cố nén đôi mắt đang rưng rưng và hét lại với anh.

"Anh mới là người nên giữ chặt!"

Từ Lee Hyunsung đến Yoo Joonghyuk, Câu chuyện của những người đồng đội bắt đầu rực sáng.


Để đi được xa như vậy, họ đã mất rất nhiều thứ. "Joonghyuk-ssi! Chúng tôi trông cậy vào anh!" "Sư phụ! Nhanh lên nhé!"

Tuy vậy, không phải là họ chỉ có những mất mát. Yoo Joonghyuk đưa tay ra.

Khoảng cách của một người. Khoảng cách không thể được tiếp nối nếu không có sự hiện diện của chỉ một người cuối cùng, đã được thu hẹp lại.

Tay Yoo Joonghyuk vươn ra khi phá tan các chữ cái. Những câu chữ bảo vệ Kim Dokja lần lượt rơi rụng.

Bàn tay trải qua hàng nghìn lần hồi quy nắm chặt lấy cổ áo Kim Dokja - như muốn giật lấy những ký ức xa xưa nhất từ bên trong.

"Đã đến lúc phải trở về, Kim Dokja."

Ngay khoảnh khắc tiếp theo - như thể đèn bị tắt đi, cả thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối.

Chương 540

Trong không gian tối tăm, như thể tấm màn cửa đã hạ xuống cho hồi kết.

Han Sooyoung mở mắt trong bóng tối này. [Con mắt của sự thật] mở rộng và bắt đầu phát ra những tia sáng yếu ớt, và dần dần, cô ấy có thể nhìn thấy xung quanh mình rõ hơn.

... .Chuyện gì đã xảy ra?

[Bạn đã làm lệch và phá vỡ Xác suất quyết định cÉa đường thế giới!] [Hành động cÉa bạn đã ảnh hưởng đến ■■ cÉa 'Giấc mơ cổ xưa nhất'!] [■■ cÉa 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đang thay đổi!]

Sau đó, các thông báo không thể hiểu được đã hiện lên.


Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là giải cứu Kim Dokja.

Han Sooyoung tập trung tầm nhìn vào sự hiện diện trước mặt cô ấy. Khi cô ấy làm vậy, có thể phát hiện ra thứ gì đó có màu đen thui.

"Yoo Joonghyuk, có phải anh không?" "Phải."

Han Sooyoung quờ quạng xung quanh như một người mù và tiến lại gần anh, rồi hoảng sợ và hét lớn. "Này, đồ ngốc! Anh đang làm cái quái gì vậy, bóp cổ một đứa trẻ?!"

"Đây không phải là một đứa trẻ. Là Kim Dokja." "Là Kim Dokja phiên bản trẻ con!"

Cô vội vàng giật Kim Dokja ra khỏi người anh và đưa ngón tay lại gần chiếc mũi nhỏ. Cô cảm thấy một hơi thở nông yếu ớt.

Nhưng tại sao lại như vậy? Có điều gì đó không ổn về tình trạng hiện tại của anh ấy. Cảm giác rằng anh ấy có thể vỡ thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào này là gì....?

"Anh ấy bị sao vậy?"

"Câu chuyện của cậu ta đã bị hỏng quá nặng. Tôi đã cho cậu ta uống Viên thuốc của Sự sống và Cái chết, nhưng... Nó không hoạt động."

Họ cần Lee Seolhwa. Tuy vậy, không có bất kì sự hiện diện nào ở gần đó. Có vẻ như chỉ có Yoo Joonghyuk, Kim Dokja và chính cô ấy bị mắc kẹt trong không gian riêng biệt này.

Với đôi mắt thù địch, Han Sooyoung nhìn chằm chằm xung quanh. Chỉ có một thủ phạm có khả năng làm điều gì đó như thế này.

"Bức tường thứ 4! Hãy dừng việc này lại và để chúng tôi rời đi!"

Cùng với tiếng 'Tsu-chuchut', một dáng người mờ ảo xuất hiện trong bóng tối. Một cậu bé Dokkaebi đội mũ phớt đang đứng đó. Khuôn mặt của nó mang một vẻ buồn bã khó tả cùng một sự thuần khiết.

Han Sooyoung quan sát [Bức tường thứ 4] một chút, trước khi hỏi nó. "... .Đây là ngoại hình thật của cậu?"


⸢Đ úng r ồi⸥

Nó không giống với hình dáng cô đã nhìn thấy trong ký ức của mình. Không còn dấu hiệu nào của một Dokkaebi trung niên trên khuôn mặt đó. [Bức tường thứ 4] nói với cô ấy.

⸢M ột khoả ng thờ i gian th ực sự rấ t dài đ ã trôi q ua⸥

Han Sooyoung nghĩ về điều gì đó. Có lẽ [Bức tường thứ 4] có cùng một tình huống giống Kim Dokja. Nó cũng có thể đã quên đi mọi thứ và dần biến thành một đứa trẻ trong khi chịu đựng khoảng thời gian dài không thể kể xiết.

Trong khi chỉnh sửa quần áo lại cho Kim Dokja, Han Sooyoung hỏi. "Cậu đang bảo vệ Kim Dokja vì mệnh lệnh của tôi, phải không?"

⸢T ôi ngh ĩ là v ậy⸥

"Cậu đã đưa cho Kim Dokja file văn bản của 'Cách sống sót', phải không? Cậu cũng tiếp tục giúp đỡ anh ấy sau đó."

[Bức tường thứ 4] không trả lời. Không, nó chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Dokja với ánh mắt mơ hồ của một người đang đào bới những ký ức rất cũ.

Giọng Han Sooyoung lúc này phảng phất chút giận dữ. "Nhưng, tại sao cậu lại để Kim Dokja biến thành tình trạng này?"

⸢... .⸥

"Nói gì đó đi! Cậu đã nghĩ gì mà để cho...."

⸢Cô không biết độc giả thực sự muốn gì.⸥

[Bức tường thứ 4] không còn nói theo kiểu đứt quãng nữa.

⸢Các bạn thực sự, thực sự chẳng biết gì cả.⸥

"... .Chúng tôi sẽ đưa Kim Dokja đi cùng. Chúng tôi không thể nhìn anh ấy sống cuộc đời mình với cái tên 'Giấc mơ cổ xưa nhất'."

Trước thái độ sẵn sàng đánh nhau của cô ấy, lông mày của [Bức tường thứ 4] run lên. Nhưng, thay cho Han Sooyoung đang siết chặt tay vì lo lắng, Yoo Joonghyuk đã bước lên phía trước.

"Nếu chúng tôi mang theo cậu ta, vị trí 'Giấc mơ cổ xưa nhất' sẽ bị bỏ trống?"


Vai Han Sooyoung rung lên.

Không phải là cô ấy chưa từng nghĩ về vấn đề đó.

Vấn đề đặt ra là 'sau khi Kim Dokja được cứu, ai sẽ đảm nhận vị trí của Giấc mơ cổ xưa nhất?'

Thế giới này được duy trì chỉ bởi vì 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đã mơ. Trong một vũ trụ chỉ vận hành thông qua sự hy sinh của một người, ai đó phải trở thành sự tồn tại sẽ ngủ mơ.

Yoo Joonghyuk mở lời. "Tôi sẽ tiếp quản."

"Cái gì?! Này! Anh đang phun ra thứ vớ vẩn gì vậy?!"

"Tôi đang nói rằng tôi sẽ trở thành 'Giấc mơ cổ xưa nhất' tiếp theo."

"Làm thế nào anh có thể thực hiện điều đó trong khi anh thậm chí không có trí tưởng tượng?! Không, để tôi làm. Tôi có thể làm điều đó tốt hơn rất nhiều so với Kim Dokja. Chính vì vậy...."

Han Sooyoung lải nhải liên tục, mặc dù cô ấy không thực sự biết miệng mình đang nói gì. Cô ấy chỉ thốt ra với mục đích ngăn chặn tên ngốc điên cuồng này. Và may mắn thay, [Bức tường thứ 4] cũng không phải là đồng minh của Yoo Joonghyuk trong trường hợp này.

⸢Con rối của 'Giấc mơ cổ xưa nhất', anh không thể trở thành giấc mơ. Bởi vì, anh không yêu câu chuyện này.⸥

"Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải-"

⸢Điều đó cũng tương tự đối với cô, Han Sooyoung.⸥

"Vậy thì ai sẽ đảm nhận vai trò của anh chàng này? Tôi nói trước, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa anh ấy đi cùng, cậu nghe không? Cho dù đó là cậu, cậu cũng không thể ngăn cản chúng tôi."

[Bức tường thứ 4] nhìn chằm chằm Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk một lúc.

⸢Mang cậu ấy đi đi.⸥ "Gì cơ?"


⸢Cô có thể đưa cậu ấy đi. Ngay cả khi cô mang 'Kim Dokja' đó đi, vũ trụ này cũng sẽ không bị hủy diệt nữa.⸥

Cô không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, Han Sooyoung chỉ có thể chớp mắt như một đồ ngốc. Cô ấy liếc sang bên cạnh, và ngay cả Yoo Joonghyuk cũng đang làm một khuôn mặt tương tự.

Dokkaebi này đang nói gì vậy? Cô chưa bao giờ nghĩ đến một cái kết như vậy. Thực sự ổn khi chào đón một Kết thúc như thế này chứ?

... .Không, điều đó đơn giản là không thể.

<Star Stream> này chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ trước đây, dù chỉ một lần.

Khuôn mặt Han Sooyoung dần cứng lại và cô ấy hỏi ngược lại. "Tại sao vũ trụ sẽ không bị hủy diệt ngay cả khi chúng tôi mang anh ấy đi?"

⸢'Kim Dokja' mà cô biết đã phân tán đến phần còn lại của vũ trụ rồi.⸥ "Cái gì??"

Cô bàng hoàng nhìn Kim Dokja hiện đang được ôm trong vòng tay cô - trước thân thể yếu ớt của anh, nhỏ đến mức chỉ một vòng tay cô đã có thể ôm lấy.

Cảm giác như có một cái búa giáng vào sau đầu cô. Không thể nào, lý do tại sao Kim Dokja lại rơi vào trạng thái này là...

"Cậu... Cậu vừa làm cái quái gì vậy?"

⸢Không phải tôi. Đó là những gì bản thân cậu ấy muốn. Sau tất cả, cậu ấy biết nhóm người các bạn sẽ làm một điều gì đó như thế này.⸥

Một cơn ớn lạnh phảng phất bắt đầu chạy dọc da cô.

Để cứu thế giới này, ai đó phải trở thành 'Giấc mơ cổ xưa nhất'. Nếu Kim Dokja được cứu, thì phải có người khác thay thế anh ấy.

Anh ấy sẽ không... Một người như Kim Dokja thực sự sẽ không biết điều đó sao?

⸢Các bạn đã làm một điều ngu ngốc khủng khiếp. Kết thúc mà độc giả muốn chính là Kết thúc duy nhất. Tại sao các bạn lại cố gắng thay đổi nó?⸥


Biểu cảm của [Bức tường thứ 4] khi nhìn chằm chằm vào cô ấy khiến cô ấy sợ hãi. Một cảm xúc tiêu cực không phải là hận thù hay oán giận, thậm chí không phải là nỗi buồn, giờ đang hướng về cô và Yoo Joonghyuk.

⸢Các bạn không nên tham lam. Không, cá c ngư ời vố n nê n b ằ n g l ò n g vớ i 4 9 % c ủ a Ki m D ok ja⸥

Cùng với giọng nói dần tách ra, thời gian và không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.

⸢C ác ng ườ i ng hĩ các n g ườ i rấ t đ ặc b iệ t? C ác n gư ời th ực s ự tin rằ ng m ột k ết th úc ch ân ch ín h đa ng ch ờ đ ợi các n gườ i k hi cá c ng ườ i ph á h ủy l uậ t l ệ củ a v ũ t rụ n ày?⸥

Trước khi cô ấy kịp trả lời, quang cảnh xung quanh đã trở nên rực sáng hơn.

⸢Cá c ngư ời đ ã l àm hỏ ng chí nh Kết th úc của cá c ngư ời, và gi ờ đây c ác ngư ời s ẽ tr ở nê n k hốn kh ổ⸥

....

.......

..........

Khi Han Sooyoung mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang đứng ở Seoul - Gwanghwamun của lượt hồi quy thứ 1865. Chính vị trí mà nhóm của cô ấy đã chuẩn bị cho kịch bản. Tuyết đang rơi xuống trên địa điểm này, nơi đã chứng kiến Kết thúc cuối cùng của các kịch bản. Cô lặng lẽ ngước nhìn những bông tuyết rơi, từng bông một.

Cô từ từ nhìn xuống và thấy Kim Dokja nhỏ bé, vẫn đang nép mình trong vòng tay của cô. Hơi thở của anh vẫn nhịp nhàng.

"Sư phụ!"

Lee Jihye từ xa chạy về phía họ. Ngay cả Yoo Sangah và Jung Heewon cũng đang khẩn trương chạy bên cạnh. Tất cả những người còn lại đều an toàn.

"Sooyoung-ssi! Còn Dokja-ssi?"


Ngay cả khi Han Sooyoung chưa kịp nói điều gì, Jang Hayoung đã nhanh chóng lao tới và ôm lấy Kim Dokja. "Kim Dokja! Tay anh ấy, nó lạnh như băng! Có ai có găng tay không??"

Các đồng đội nhanh chóng bao quanh Kim Dokja. Mỗi người đều chìm trong những cung bậc cảm xúc của riêng mình.

Jung Heewon ôm lấy đôi má trắng nõn của Kim Dokja và khóc, trong khi Lee Hyunsung với bộ dạng giống như con gấu của anh ấy đang thận trọng ôm lấy đôi chân trần của Kim Dokja. Ngay cả Yoo Sangah lần này cũng không cầm được nước mắt. Shin Yoosung và Lee Gilyoung dường như cũng sẽ sớm khóc ngất đi.

Có thể nhìn thấy bóng dáng của Gong Pildu đang ngồi trên băng ghế gần đó, bận rộn phì phèo điếu thuốc như thể một cảnh tượng như vậy là quá nực cười để có thể tham gia.

"... .Dokja đang ngủ à?"

Lee Sookyung hỏi vậy, và Han Sooyoung gật đầu đáp lại. Chuyển động nhỏ đó là tất cả những gì cô có thể làm sau khi vắt kiệt chút năng lượng còn lại của mình.

Mọi người cuối cùng đã kiềm chế được cảm xúc của họ và lần lượt bắt đầu trò chuyện. Người đầu tiên bước lên trong khi xắn tay áo là Jung Heewon.

"Lần này tôi thực sự sẽ treo anh ta lên. Ngay trước Khu liên hợp, không thể kém hơn! Tôi không nói đùa đâu, mọi người đừng cố ngăn cản tôi!"

"Khoan đã, Dokja-ssi hiện tại chỉ là một đứa trẻ...."

"Nhân tiện, ahjussi sẽ ở trong trạng thái này mãi mãi chứ?" "Hyung, thức dậy đi anh! Anh đang giả vờ ngủ vì xấu hổ à?"

"Có phải anh ấy nhỏ đi do tác dụng phụ của một cái gì đó không?"

Lee Jihye đang do dự đột nhiên hét lên bằng một giọng vụi vẻ. "Ai thèm quan tâm nếu chú ấy nhỏ hơn? Chúng ta có thể nuôi lớn chú ấy, phải không?!"

"Điều đó có nghĩa là em có thể học cùng trường với hyung?" "Này, em nghĩ ahjussi thực sự trở thành một đứa nhóc như em?!"


Và vì vậy, trong vài phút tiếp theo, họ đã cãi nhau và đùa giỡn như thế. Trong khi đó, Lee Seolhwa đang kiểm tra tình trạng hiện tại của Kim Dokja trên khắp cơ thể anh, nhưng khi cô ấy làm vậy, biểu hiện của cô ấy dần cứng lại.

"Khi Dokja ahjussi tỉnh dậy, chú ấy sẽ nhớ về chúng ta, phải không? Mọi chuyện sẽ không giống như, chú ấy mất gần hết ký ức hay gì chứ?"

⸢Han Sooyoung không thể nói một lời nào với những người bạn của mình.⸥ Cô ấy cứ nhấp môi lên xuống rất nhiều lần.

Đó vẫn chưa phải là điều chắc chắn, họ không thể tin tưởng tất cả những gì mà bức tường thối tha đã nói, đó là lý do tại sao họ...

"... .Hai người. Tại sao hai người không nói gì hết vậy?"

Han Sooyoung vội vàng tránh ánh nhìn sau khi nghe câu hỏi của Yoo Sangah. "Sooyoung-ssi?"

Ngay sau đó, ánh mắt của Yoo Sangah chuyển sang Yoo Joonghyuk. Và tiếp theo, cô ấy đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

"... .Yoo Joonghyuk-ssi??"

Vẻ mặt của Yoo Joonghyuk trắng nhợt đi. Và như thể anh đã mất đi một bức tường bảo vệ trong tâm trí, anh dường như cũng đang lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.

Yoo Sangah từng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy trước đây.

⸢Ở Thế giới quỷ thứ 73, khi Kim Dokja không còn tồn tại cùng với 'Vị thần bên ngoài'.⸥

Cô nhanh chóng lướt qua những người bạn và nắm lấy cổ tay của Kim Dokja. Nó yếu đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào. Bản thân mạch đập cũng yếu. Nhưng cô ấy không phải là bác sĩ, nên điều này không thể nói cho cô ấy biết gì nhiều. Cô ấy hỏi Lee Seolhwa.

"Seolhwa-ssi, Dokja-ssi hiện tại, chuyện gì vậy...." ".... Linh hồn của anh ấy đã bị hỏng hoàn toàn." Linh hồn anh đã bị hỏng.


Trong khoảnh khắc đó, bóng tối đã phủ lên vẻ mặt của tất cả mọi người. Tuy nhiên, điều này không kéo dài. Jung Heewon đã lên tiếng trước.

"Chắc hẳn sẽ có một cách nào đó thôi, phải không? Ý tôi là, chúng ta đã chữa khỏi một trường hợp như vậy trước đây mà."

Thật vậy, họ từng trải qua một sự kiện tương tự như thế này trong quá khứ.

Tổn hại về linh hồn của một người có nghĩa là tổn hại về Câu chuyện của người đó - tổn hại về 'chủ đề' của người đó. Lee Sookyung đã sống sót sau một căn bệnh như vậy trước đây.

Shin Yoosung vội vàng hỏi tiếp. "Thực sự không có vấn đề gì khó khăn, đúng không? Nó không giống như hồi đó! Chúng ta có thể nhận được sự giúp đỡ từ Aileen của thế giới này. Và chúng ta cũng đã thu thập được rất nhiều chất lỏng sao trước thời hạn, phải không?!"

Shin Yoosung tiếp tục nói. Cô ấy đưa ra tất cả những cách cô ấy có thể nghĩ ra không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại. Và sau đó...

"... .Đó là lý do tại sao, đó là lý do tại sao...." Nước mắt giàn giụa trên đôi mắt cô.

Shin Yoosung tiếp tục lắc đầu chối bỏ, nói rằng điều này không thể nào xảy ra được. Yoo Sangah thận trọng vòng tay qua vai cô bé và nói.

"Hãy thành thật với chúng tôi, Seolhwa-ssi."

Lee Seolhwa cúi đầu xuống thấp hơn, và đặt tay lên ngực Kim Dokja. Khi cô làm vậy, một mảnh nhỏ trong Câu chuyện nổi lên từ lồng ngực trông thật yếu ớt của anh. Đó là Câu chuyện cuối cùng còn lại của Kim Dokja.

[Chòm sao, 'Quỷ vương cÉa sự cứu rỗi', đã đạt đến ■■ mới cÉa mình.]

Câu chuyện nhỏ của anh lấp lánh như một cụm từ rất nhỏ.

[■■ cÉa Chòm sao Quỷ vương cÉa sự cứu rỗi là 'Phần kết'.]

⸢Và như vậy, họ đã đạt đến phần kết mà chưa ai từng viết ra.⸥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjhj