541-545_ Phần kết 4 - Quan điểm của độc giả toàn trí (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 541

Họ ngay lập tức đưa Kim Dokja về trụ sở chính tại Gwanghwamun.

Aileen đã được triệu tập, và họ thậm chí còn yêu cầu sự trợ giúp từ các Chòm sao có chuyên môn về y học, chẳng hạn như 'Thần y Guam'.

⸢Kế hoạch của họ rất hoàn hảo. Với kế hoạch này, họ không thể thất bại.⸥

Họ thậm chí còn kêu gọi mọi chuyên gia về Câu chuyện rải rác khắp nơi trên thế giới.

⸢Kế hoạch này là kế hoạch mà họ không thể để nó thất bại.⸥

Trong khoảng thời gian hơn một tuần, hàng chục bác sĩ nổi tiếng đã được điều đến để chữa trị cho Kim Dokja. Họ phải thu thập những Câu chuyện còn lại bằng cách nào đó và khôi phục hình dạng linh hồn của anh ấy.

- Hiện tại, không thể làm được gì nữa.

Lee Seolhwa đã làm việc suốt đêm và kết quả là cô đã bất tỉnh. Sau đó, một chuyên gia người Nga đã thay cô ấy nói những lời này.

- Chúng tôi không thể nói rằng anh ấy đã chết, nhưng... Chúng tôi cũng không thể nói rằng anh ấy còn sống. Vậy nên, đứa trẻ này sẽ không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa.

Nhưng, điều đó không thể xảy ra được. Họ đã làm việc không mệt mỏi và cuối cùng đã đến được đây, vì vậy câu chuyện này không thể kết thúc như thế được. Người đã trở thành trụ cột hỗ trợ cho các đồng đội đang suy sụp là Yoo Sangah.

"Vấn đề nằm ở linh hồn của Dokja-ssi, phải không?"

Trong trường hợp đó, họ chỉ cần phục hồi linh hồn của anh ấy.

Do đó, các đồng đội đã tìm kiếm sự trợ giúp của Chòm sao thông thạo nhất về mọi thứ liên quan đến linh hồn.

[Linh hồn của đứa trẻ này đã không đến 'Địa phủ'. Không, linh hồn cậu ấy cũng không đi đến bất kỳ kiếp sau nào trong các thế giới quan khác.]


Nữ hoàng của Địa phủ, Persephone, chỉ có thể vuốt ve trán Kim Dokja với vẻ mặt đau khổ.

[... .Đây là lựa chọn của đứa trẻ này.]

"Lựa chọn của anh ấy?! Xin đừng làm tôi cười. Cô cũng nhìn thấy chúng, phải không? Trên chuyến tàu điện ngầm đó, tất cả chúng ta đều đã nhìn thấy Câu chuyện thuộc về Dokja-ssi mà?! Anh ấy, anh ấy muốn ở bên chúng ta, anh ấy muốn được chúng ta cứu...!"

[Có vô số Câu chuyện trong tâm hồn một người. Những gì chúng ta thấy chỉ đơn giản là một phần nhỏ trong đó.]

"Đừng... Đừng nói như thể nó chẳng có gì đáng kể."

Jung Heewon hét lên. Không còn cách nào khác để giúp cô ấy có thể chịu đựng ngoài việc hét lên.

Đó là sự lựa chọn của anh ấy? Đây, đây là lựa chọn của Kim Dokja??

⸢Các đồng đội vẫn không bỏ cuộc.⸥

Ngay cả việc thu thập các Câu chuyện, thậm chí cả việc phục hồi linh hồn của anh ấy, đều không thể làm được. Nếu vậy, chỉ còn lại một phương pháp.

[Tôi đã đợi bạn.]

Chủ nhân của 'Đảo luân hồi', Thích Ca Mâu Ni, chào đón họ bằng một nụ cười hiền từ - như thể ông ta biết họ sẽ đến đây.

[Thật sự đáng tiếc, nhưng cậu ấy không phải là người mà cơ thể này có thể hiện thân vào.]

"Một phần linh hồn của anh ấy vẫn còn tồn tại. Chúng tôi có thể phân ra và chia sẻ những Câu chuyện mà chúng tôi sở hữu. Giống như cách tôi đã làm hồi đó, nếu chúng tôi sử dụng sức mạnh của luân hồi...."

[A la hán yêu quý. Tôi hiểu nỗi buồn của bạn. Tôi hiểu. Tuy nhiên, cậu ấy không thể tái sinh.]

Thích Ca Mâu Ni nhìn Yoo Sangah với vẻ mặt tiếc nuối trước khi khẽ thở dài.


Chẳng bao lâu sau, vô số sợi chỉ bắt đầu hiện lên trước mắt ông, người đang quan sát Kim Dokja đang lặng lẽ ngủ say. Những sợi chỉ đỏ này nhiều đến nỗi không thể đếm hết được. Yoo Sangah cũng có thể nhìn thấy chúng.

Những sợi dây của số phận.

Các sợi chỉ kéo dài lên bầu trời đêm và cuối cùng, thậm chí còn xuyên qua chính

<Star Stream>. Yoo Sangah nhìn chằm chằm vào chúng, và nhận ra tại sao Kim Dokja không thể đầu thai.

"....Tôi hiểu rồi."

Cô không muốn thừa nhận nó. Ngay cả khi đó, sự thật vẫn không thay đổi. "Linh hồn của anh ấy, nó... Nó đã tái sinh trong một thế giới khác."

Thích Ca Mâu Ni gật đầu.

[Đúng hơn, chúng ta nên nói là 'những linh hồn' của cậu ấy.]

*

Trước mặt mọi người, Han Sooyoung đã kể lại những điều cô được nghe. ".... Linh hồn của Kim Dokja đã bị phân tán ra khắp vũ trụ."

Những ký ức khi cô đối mặt với [Bức tường thứ 4] trong căn phòng tối - cô lặp lại mọi phần của cuộc trò chuyện đó, không thiếu một chữ nào, với những người bạn của mình. Có người ngã xuống, có người tuyệt vọng.

Lee Jihye kêu lên. "Chúng ta hãy đi tìm cái gã đó một lần nữa đi. [Bức tường thứ 4] hẳn sẽ biết cách, phải không?! Chúng ta có thể phục hồi linh hồn của Dokja ahjussi bằng cách nào đó!"

"Nếu em làm vậy, thế còn các Kim Dokja tái sinh ở thế giới khác thì sao? Họ phải sống cuộc đời của riêng họ chứ?"

"C-Chuyện đó...." Lee Jihye thở hổn hển như một con bò tót, uống cạn cốc nước trên bàn, trước khi tiếp tục. "Phải có cách khác. Dù nó là gì, [Bức tường thứ 4] hay gì đi chăng nữa, chị cũng đã nói là nó có thể sẽ biết một điều gì đó mà."


"... .Chúng ta không có bất kỳ cách nào để gặp lại nó. Chúng ta đã sử dụng hết những mảnh vỡ của mình khi mở bức tường."

Bốn ngày nữa trôi qua trong tích tắc. Các đồng đội đã trở nên cực kỳ tiều tụy - một số bỏ ăn, trong khi một số thậm chí không thèm ngủ. Đã bao lâu trôi qua như thế này? Jung Heewon đã đi tìm Yoo Joonghyuk.

"Joonghyuk-ssi."

Yoo Joonghyuk, đang đánh bóng thanh [Hắc quỷ kiếm] của mình theo thói quen cũ, ngẩng đầu lên. Anh hơi cau mày như thể bị ánh nắng chiếu vào, trước khi chuyển ánh nhìn trở lại thanh kiếm. Dù anh có đánh bóng nó đến đâu, vết đen trên lưỡi kiếm vẫn không phai đi. Vết đen từ những ký tự thuộc về Kim Dokja mà anh đã chém qua. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vết đen, trước khi mở miệng.

"Bốn ngày là khá nhanh để có thể quyết định."

"Đó là bởi vì chúng ta không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác."

Đôi mắt vô cảm của Yoo Joonghyuk nhìn vào Jung Heewon. Dù đã trải qua bao nhiêu bi kịch cho đến nay, đôi mắt cô vẫn bừng cháy sức sống. Ngày xưa, anh cũng từng có một đôi mắt như vậy.

"Chúng ta có thể làm được. Chúng ta đã làm điều đó hai lần. Đó là lý do tại sao-!" Jung Heewon hét lên.

Yoo Joonghyuk cũng từng nghĩ như vậy.

Kế hoạch của họ giống như một ảo tưởng được xây dựng kĩ càng.

Họ tin rằng lần này họ có thể thành công, rằng họ sẽ có thể nhìn thấy Kết thúc mà họ muốn.

⸢Ngay cả khi thế giới này kết thúc trong bi kịch... Đừng nghĩ rằng anh đã thất bại.⸥

Có phải khi đó tên ngốc kia đã cảm thấy thế này?

Yoo Joonghyuk lên tiếng. "Đúng. Chúng ta đã làm điều đó."

"Làm ơn, chúng ta hãy thử nó một lần nữa! Lần này chúng ta chắc chắn sẽ thành công! Chúng ta chắc chắn sẽ cứu được Dokja-ssi....!"


"Đừng nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn lượt này chỉ vì cô đã quay ngược thời gian."

Sau khi thốt ra những lời đó theo phản xạ, Yoo Joonghyuk đã ngừng thở mất một lúc.

"... ..Tại sao anh lại nói những điều như vậy? Lượt này là một sự tiến bộ rõ ràng, phải không? Chúng ta chắc chắn có thể làm tốt hơn!"

"Điều đó là không thể."

"Tại sao không? Khi chúng ta thậm chí còn chưa thử....!"

Yoo Joonghyuk không trả lời. Vẻ mặt của cô ấy trở nên vô cùng phẫn nộ. Tay cô nắm chặt thanh kiếm, ngụ ý rằng cô sẽ không ngần ngại chặt anh ra nếu anh không hợp tác ngay lập tức. Ngay cả khi đó, ngay cả dưới sự đe dọa dữ dội của cô, anh vẫn không hề cử động dù chỉ chút. Nhìn thấy điều đó, một cảm xúc khác dần hiện ra trên nét mặt cô.

"Anh... lẽ nào....?"

Yoo Joonghyuk vẫn không trả lời. Jung Heewon bắt đầu thúc giục anh trong sự hoài nghi tuyệt đối.

"Có thật không? Có phải....??"

Cuối cùng, anh cũng trả lời, trong khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ thuộc tính đang lơ lửng trước mắt.

"Tôi không còn là hồi quy giả nữa."

Danh mục [hồi quy giả] không còn tồn tại trong các thuộc tính của anh. Dấu thánh của anh cũng đã biến mất - cả [Hồi quy] và [Hồi quy nhóm]. Anh không còn sở hữu Dấu thánh nào có thể quay ngược thời gian nữa.

Những cơn gió bắt đầu thổi tới từ đâu đó. Trong khi để những cơn gió đập vào mình, Yoo Joonghyuk nhìn lên bầu trời trong vắt của <Star Stream>.

Anh không còn cảm nhận được ánh mắt mà anh đã từng cảm thấy mọi lúc. Cho dù anh có tập trung nhận thức của mình đến đâu, anh vẫn không thể xác định được nó như trước đây nữa.

⸢Anh ấy không còn là nhân vật chính của câu chuyện này nữa.⸥


Câu chuyện của anh đã kết thúc khi độc giả duy nhất ra đi. Cùng với lần hồi quy cuối cùng của anh ấy.

*

"Chúng ta có thể đi tới một đường thế giới khác." Và sau đó, ai đó đã nói một điều gì đó như thế.

"Việ này không nhất thiết phải là hồi quy, đúng không? Chúng ta sẽ đi tới một đường thế giới khác và tiến vào địa điểm của một kịch bản khác. Sau đó chúng ta sẽ một lần nữa thu thập các mảnh vỡ của 'Bức tường cuối cùng' và gặp được [Bức tường thứ 4]."

Đó là một kế hoạch điên rồ.

Điều khiến nó thậm chí còn trở nên điên rồ hơn, người đề xuất nó không ai khác chính là Yoo Sangah luôn điềm tĩnh.

Han Sooyoung đáp. "Tên đó cũng có thể sẽ không giúp chúng ta." "Ngay cả vậy, chúng ta vẫn phải thử. Còn hơn là không, phải không?" Họ đã làm điều đó một lần trước đây. Không có lý do gì để không thử lại.

Nhưng, tại sao lại như vậy? Han Sooyoung không tin đây là hướng đi đúng đắn. Điều gì sẽ xảy ra với họ nếu lần này họ cũng thất bại?

Họ sẽ không cố gắng đi tới một đường thế giới khác lần nữa chứ?

Và cứ như vậy, họ sẽ vượt qua các đường thế giới lần nữa, lần nữa, và lại nhiều lần nữa. Nếu cứ tiếp tục điều đó, họ có thể sẽ trở nên không khác gì các 'Vị thần bên ngoài' của lượt thứ 999. Cuộc sống của họ có thể bị tổn thương đến mức không gì có thể sửa chữa.

Điều thực sự tồi tệ là, mặc dù đã biết sự thật nhưng cô vẫn không thể chống lại cám dỗ này.


"Làm thế nào để đến một đường thế giới khác? Chúng ta không thể hồi quy nữa, nhớ không? Và chúng ta cũng không có 'Kẻ mưu phản bí mật' ở đây để giúp chúng ta nữa."

"Cô quên rồi à? Đường thế giới này khác với lượt thứ 1864."

Ngay lúc đó, một điều gì đó, một ý nghĩ nào đó, lướt qua tâm trí Han Sooyoung.

⸢Còn một phương pháp nữa.⸥

Kèm theo tiếng "Ku-gugugu!", một cái bóng khổng lồ đổ lên Gwanghwamun. Nó đến từ một vật thể bay khổng lồ, đủ lớn để che phủ hoàn toàn con đường chính và một số khu vực xung quanh.

[Fufufu. Lâu rồi không gặp mọi người.] Bihyung đang cưỡi trên vật thể bay đó.

Anh đã trở thành Vua Dokkaebi của thế giới này sau khi Cục hoàn toàn bị phá hủy. Và dường như thế giới hoang tàn này rất hợp với sở thích của anh.

[Vậy là, các bạn sẽ cần đến thứ này, phải không?] Đó là một thứ chỉ có trong 'kịch bản cuối cùng'.

⸢Con Tàu cuối cùng.⸥

Han Sooyoung từ từ tiến đến gần Con Tàu.

Không nghi ngờ gì nữa, việc sử dụng thứ này sẽ cho phép họ nhảy qua một đường thế giới khác. Chà, rốt cuộc thì các Dokkaebi và các Chòm sao của kịch bản cuối cùng cũng định trốn đến một thế giới khác bằng con tàu này.

Yoo Sangah lên tiếng. "Nhưng nếu chúng ta sử dụng thứ này... Chúng ta sẽ chẳng khác gì các Dokkaebi."

"Cô biết không, đáng lẽ cô nên nêu ra vấn đề này trước khi chúng ta sử dụng hồi quy nhóm."

Han Sooyoung đã đến được chỗ Con Tàu. Điều đó đã khiến Bihyung đưa ra lời cảnh báo.

[Hãy để tôi nói rõ điều này. Con Tàu này cũ hơn rất nhiều so với vẻ ngoài, vì vậy nó chỉ có thể sử dụng được một lần.]


"Không thành vấn đề."

Việc du hành đến một thế giới khác có nghĩa rằng họ có thể sử dụng Con Tàu này với khả năng tương tự như 'hồi quy' của Yoo Joonghyuk.

Điều gì sẽ xảy ra nếu, họ có thể di chuyển đến một điểm cụ thể của thế giới khác trong lịch sử? Nếu họ làm được điều gì đó như vậy, thì họ sẽ có thể thay đổi đường thế giới theo cách hiệu quả hơn nhiều so với kĩ năng hồi quy của Yoo Joonghyuk.

Han Sooyoung vội vàng hét lên. "Bihyung. Thế giới mà chúng tôi muốn tới là....!"

Tuy nhiên, cô ấy còn chưa kịp nói hết thì một thông báo đã hiện lên trước.

[Không thể khởi hành đến đường thế giới được yêu cầu.]

Vẻ mặt của Bihyung trở nên bối rối. [Hửm? Có chuyện gì xảy ra với nó vậy? Tôi không nghĩ rằng nó từng thông báo điều gì đó như thế này trước đây?]

"Chuyện gì vậy? Nó bị hỏng à?"

[Xin hãy yêu cầu một đường thế giới khác.]

Han Sooyoung lại nói. Và một tin nhắn khác hiện lên.

[Không thể khởi hành đến đường thế giới được yêu cầu.]

Cô liên tục đề cập đến những đường thế giới khác. Cô ấy nói, rồi lại nói tiếp. Thế nhưng, thông báo hiện lên vẫn giống hệt.

[Không thể khởi hành đến đường thế giới được yêu cầu.] [Không thể khởi hành đến đường thế giới được yêu cầu.]

...

......

[Không thể khởi hành đến đường thế giới được yêu cầu.]

Hoàn toàn bối rối, Bihyung bắt đầu lẩm bẩm. [Các lối đi dẫn đến tất cả các đường thế giới đó đều đã bị đóng. Có nghĩa là những khả năng từng được mở ra giữa các đường thế giới đã hoàn toàn bị đóng lại.]


"Chúng ta không thể đi?!"

[Có vẻ là vậy. Hừm, một chuyện như thế này cũng có thể xảy ra sao?]

Tất cả các đường thế giới liên quan đến 'Cách sống sót', những đường mà cô có thể nhớ, đều đã bị chặn.

"... .Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể đi đến bất cứ đâu?" [Không, có một cái.]

"Có thật không? Cái nào?"

[Nhưng, đó là một đường thế giới với tất cả các kịch bản đã kết thúc.] Bihyung hiển thị lộ trình đã nhập.

Ngạc nhiên thay, điểm đến là một nơi mà tất cả họ đều khá quen thuộc. Lượt hồi quy thứ 1864 của Yoo Joonghyuk.

Hệ hành tinh số 8612, nơi tất cả các kịch bản đã kết thúc. Đó là Trái đất. Nơi mà họ rời bỏ.

Chương 542

Đoạn kết của lượt hồi quy thứ 1865 hoàn hảo hơn bất kỳ câu chuyện ở thế giới nào khác.

Một tháng trôi qua sau khi 'Kịch bản cuối cùng' kết thúc. Những thiệt hại do các kịch bản gây ra nhanh chóng được sửa chữa, và thông qua sự giúp đỡ của nhóm hồi quy giả, các quốc gia khác nhau đã lấy lại luật pháp và trật tự khá nhanh chóng.

Các trường học đã mở cửa hoạt động trở lại và các công nhân bắt đầu quay về với công việc cũ của họ. Đường phố tràn ngập những khẩu hiệu chào đón một thế giới hoàn toàn mới.

Lee Jihye đứng trên con phố có cảm giác xa lạ này, nhìn chằm chằm vào sân điền kinh bên kia hàng rào.


"Đó là bạn của em phải không?"

Jung Heewon hỏi, và Lee Jihye gật đầu.

Bạn của cô hiện đang chạy trên đường đua. Tên cô ấy là Na Bori. Một người bạn mà cô từng giết bằng chính tay mình, và trong thế giới này, cô gái đó vẫn đang sống khỏe mạnh. Cô ấy đang sống, đang thở, và đôi chân của cô ấy đang chuyển động.

"Jihye-yah. Em không cần phải trở lại."

Đôi mắt Lee Jihye tiếp tục đuổi theo bóng lưng của Bori. Người bạn mà cô rất nhớ. Người bạn xuất hiện trong những cơn ác mộng mà cô luôn phải chịu đựng.

Cô nghĩ rằng việc giải cứu Bori sẽ khiến cơn ác mộng của cô chấm dứt.

Thật không may, ký ức không thể dễ dàng bị xóa bỏ như vậy. Không, cơn ác mộng của cô ấy trở lại và trả thù bằng một hình thức sống động hơn nhiều. Trong đó, cô ấy sẽ sống trong cùng một kịch bản rất, rất nhiều lần và giết chết phiên bản trong mơ của Bori. Mỗi lần điều đó xảy ra, cô ấy sẽ liên tục nhận ra một điều.

Người được cô cứu lần này không phải là Bori đã chết.

Người cô ấy đã cứu chỉ đơn giản là một Bori khác từ một thế giới khác, vậy thôi. "Jihye-yah."

Lee Jihye nhìn chằm chằm vào sân điền kinh một lúc lâu trước khi trả lời. "Dù sao thì chúng ta cũng đã hứa với Biyoo rồi."

"..."

"Chúng ta đã hứa rằng chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua đường thế giới một lần nữa và trở về nhà."

Jung Heewon lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Lee Jihye trong khi nói vậy, sau đó đặt tay lên vai cô gái.

"Chị chắc rằng mọi thứ sẽ trở nên cô đơn hơn một khi chúng ta trở về. Rốt cuộc thì những thứ này cũng không còn tồn tại ở đó nữa."


Lee Jihye mỉm cười. Cô dùng bàn tay lau khóe mắt và chỉ vào đầu mình. "Em sẽ không cô đơn. Bởi vì tất cả đều ở trong này."

Giọng cô ấy run lên khi nói vậy. Nói như vậy có ổn không?

Nếu cô ấy thực sự có thể nói một điều gì đó như thế, vậy thì ngay từ đầu họ còn đến đây làm gì?

"Đi nào. Hôm nay unnie sẽ đãi em một món ngon."

*

"Orabeoni."

Bất cứ khi nào Yoo Mia sử dụng từ đó, cô bé luôn có điều gì đó muốn hỏi anh.

Yoo Joonghyuk biết điều đó sau khi trải qua nhiều lần hồi quy. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người anh trai trước khi mở miệng.

"Orabeoni, anh đã làm hết sức mình. Không ai có thể làm nhiều hơn hoặc tốt hơn những gì anh đã làm."

Mi mắt anh nghiêm nghị cụp xuống. Yoo Mia trèo lên ghế và đặt tay lên đỉnh đầu của anh.

"Hãy dừng lại và trở về nhà thôi."

*

- Kịch bản của những bi kịch mà họ đã phải trải qua.

- Thế giới bị bao trùm trong làn khói chát chúa từ những khẩu đại bác của ngày tận thế, và họ đã mất đi những điều quý giá của mình...

Lời bài hát phát ra từ đâu đó khiến Han Sooyoung cau mày khá sâu.


"Đây có phải là một bài hát dành cho tang lễ hay gì đó không?"

[Không, thực ra nó là một bài hát đang thịnh hành gần đây. Một câu chuyện tôn vinh bạn và nhóm của bạn.]

Bihyung khúc khích mở cửa Con Tàu.

Con Tàu, với năng lượng Câu chuyện đã được sạc đầy, đang chào đón họ.

Từng người một, những hồi quy giả đã chọn trở về nhà leo lên con tàu. Tuy nhiên, không phải ai cũng chọn làm như vậy - một số quyết định ở lại.

Ví dụ như, Gong Pildu không thể nói gì trong khi đổ rất nhiều mồ hôi. Phía sau ông ấy, có thể nhìn thấy những đứa trẻ. Han Sooyoung đã hiểu tại sao ngay từ đầu ông ấy lại hồi quy.

"Ông nên ở lại đây. Dù sao thì cũng cần phải có người ở lại bảo vệ nơi này." Han Sooyoung nói.

Gong Pildu không trả lời cô.

"Còn ai muốn ở lại không?" Han Sooyoung bình tĩnh lên tiếng. "Mọi người nên suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này, được chứ? Nếu các bạn ra đi, thì cha mẹ, người yêu, bạn bè,... của các bạn. Các bạn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy họ lần nào nữa. Các bạn sẽ ổn với điều đó chứ? Vì vậy, hãy suy nghĩ kỹ...."

Shin Yoosung sau đó nắm chặt tay Han Sooyoung. "Đây không phải là đường thế giới của chúng ta, chị biết mà? Dokja ahjussi có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy."

Phần lớn các Hóa thân và Chòm sao của <Kim Dokja Company> đã chọn quay trở lại. Ở giữa tất cả là Kim Dokja bé nhỏ đang nằm trên cáng, bất động.

[Ôi, Persephone yêu dấu của ta, em thực sự định bỏ ta lại sao?]

Han Sooyoung chỉ có thể cười nhạt sau khi chứng kiến Hades, không thể quanh quẩn gần đó được nữa, bắt đầu bài hát và điệu nhảy tuyệt vọng của mình để thu hút sự chú ý của người yêu. Tính cách của Hades ban đầu là như vậy sao?

Persephone hướng nụ cười bối rối của mình về phía một Hades như vậy. [Em thực sự xin lỗi, Hades. Nhưng, em không còn là 'Persephone' mà anh từng biết nữa.]


[Em chính là Persephone, không thể nghi ngờ. Nữ hoàng của mùa xuân tăm tối nhất và Địa phủ.]

Persephone nhẹ nhàng lắc đầu.

[Nếu em khăng khăng muốn làm điều này, thì ta sẽ đi với em.]

[Đây là thế giới của anh, thân yêu ơi. Và anh cũng là vua của Địa phủ. Xin anh đừng quên đi phẩm giá của mình.]

[Nhưng thế giới của ta chính là em mà, Persephone!]

Bihyung lắc đầu bất lực. Và sau đó, hỏi Han Sooyoung. [Chắc cũng không có ích gì khi tôi hỏi, nhưng... Này, cô thực sự sẽ rời đi? Nếu cô ở lại, cô biết đấy, cô sẽ được đối xử như một vị vua trong suốt phần đời còn lại.]

"Tôi không đến thế giới này vì mục đích đó."

Han Sooyoung nhìn Kim Dokja nhỏ đang nằm trên cáng.

Trong vài tháng gần đây, Han Sooyoung và các đồng đội của cô đã đắm mình trong việc lùng sục toàn bộ <Star Stream> để tìm cách hồi sinh Kim Dokja. Tuy vậy, họ vẫn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Điều tốt nhất họ có thể làm là giữ cho sự sống của anh ấy tiếp tục như thế này, không chết mà cũng chẳng sống.

"Bihyung. Như một món quà tạm biệt, tại sao cậu không chia cho chúng tôi một chút Câu chuyện của Cục?"

[....Câu chuyện của Cục?]

"Hệ thống trong thế giới của chúng tôi đã bị phá hủy. Chúng tôi không biết điều gì có thể sẽ xảy ra, vì vậy hãy chia cho chúng tôi một chút, được không?"

Bihyung bĩu môi với vẻ mặt rất không vui, nhưng cuối cùng, vẫn đưa một phần Câu chuyện cho Han Sooyoung.

Sau đó, từ xa có một người lao về phía họ trong khi khuấy tung một cơn bão mây bụi. Một người đàn ông cao to với bộ râu rậm rạp bù xù. Đó là Lee Hyunsung.

"Mau khởi động động cơ đi!!" Anh hét lên.


Khi họ nhìn kỹ hơn, có thể thấy những chiếc xe quân sự đang giận dữ đuổi theo anh ấy.

".... Bây giờ tôi nghĩ lại, anh ấy vẫn là một người bị truy nã, phải không?" Han Sooyoung cười khúc khích và ra hiệu cho cô ấy.

Điều đó khiến Yoo Joonghyuk phải lên tiếng. "Chúng ta sẽ khởi hành." Và rồi, ⸢Con Tàu cuối cùng⸥ đã bay lên bầu trời.

- Các anh hùng của <Kim Dokja Company> hiện đang bắt đầu cuộc hành trình của họ!

Mọi người đang nhìn lên họ. Máy bay trực thăng từ các đài truyền hình đã tập trung xung quanh và phát sóng sự khởi hành của họ. Các phóng viên hét lên khi máy quay phóng to đến gần khuôn mặt của những người đồng đội.

- Tại sao tất cả các bạn lại khóc? Các bạn đã cứu được thế giới này! Khi mặt đất dần xa dần, ai đó trong số họ lẩm bẩm.

"Chúng ta đến đây vì điều gì, tôi tự hỏi."

Giống như một tập phim trong cơn ác mộng kinh hoàng, thế giới bên dưới ngày càng xa vời. Nó đã trở thành kỷ niệm, một quá khứ không thể quay lại.

Han Sooyoung lẩm bẩm. "Ý bạn là sao, vì điều gì à...."

Khi Con Tàu tăng tốc, quang cảnh xung quanh dần thay đổi. Các thiên hà của các đường thế giới nhanh chóng lướt qua họ. Và Kim Dokja, sau khi tái sinh, hẳn đang sống cuộc đời của mình trong một thế giới xa xôi ở đâu đó.

Khi Han Sooyoung nghĩ như vậy, cô cảm thấy một sự thôi thúc vô cùng mạnh mẽ. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy cố gắng thay đổi lộ trình ngay lúc này? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ bắt đầu một cuộc hành trình để gặp lại hình dạng tái sinh của Kim Dokja ở đâu đó trong những ngôi sao xa xôi kia? Nếu cô ấy làm vậy, nếu họ có thể thành công, thì...

⸢Nhưng đó có phải là điều mà Kim Dokja thực sự muốn không?⸥

Cửa sổ của Con Tàu phản chiếu khuôn mặt của Yoo Joonghyuk và Yoo Sangah đang cùng lúc đi đến gần cô ấy. Họ cũng mang biểu cảm giống hệt cô ấy, nhìn


chằm chằm vào cùng một góc nhìn với cô ấy. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của họ, cô đã nhận ra một điều. Cô nhận ra rằng họ cũng đang nghĩ như cô. Và đó là lý do tại sao kế hoạch đó không bao giờ có thể trở thành hiện thực.

Sau đó, Con Tàu bắt đầu chấn động mạnh và kêu lách cách.

[Con tàu đã bước vào một thế giới mới!]

"Tới nơi rồi? Không phải thế này là quá...?!"

Như thể nó đang tiến vào bầu khí quyển, Con Tàu bắt đầu bổ nhào xuống.

Có cảm giác như thể trọng lực đã biến mất trong một khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó, thân tàu va vào một thứ gì đó kèm theo một tiếng nổ lớn. Đèn bên trong tàu đã vụt tắt một lúc trước khi bật lại.

[Con tàu đã đến đích.]

Han Sooyoung ôm cái đầu đang chấn động của mình và nhìn lướt qua những người bạn.

"Chết tiệt, không chỉ là cũ, cái con tàu này, nó đúng là một món đồ siêu cấp cổ xưa. Mọi người ổn chứ?"

"Tôi ổn! Còn những người khác...?"

Rất may là không có ai bị thương. Han Sooyoung điều khiển thân tàu và mở ra một lối đi. Cánh cửa từ từ mở ra, và một dãy cầu thang kéo dài bên dưới nó.

Cô thận trọng bước xuống bậc thang, và ngay lúc chân cô chạm đất, giọng nói của ai đó vang lên.

"Cô là ai?!"

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Những người lính được trang bị đầy đủ đang chĩa súng vào cô và cả nhóm. Lee Hyunsung sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng trốn sau lưng cô.

"Sooyoung-ssi! Có chuyện gì xảy ra thế?! Ngay cả nơi này, họ sẽ không cố bắt tôi chứ....?!"

"Tất nhiên, điều đó là không thể. Dù gì đây cũng là quê nhà của chúng ta." Han Sooyoung nói. Cô đẩy Lee Hyunsung ra, và sau đó nói với những người lính.


"Này, các người không nghĩ bữa tiệc chào mừng sự trở lại của chúng tôi có hơi quá thô bạo sao? Các người không biết tôi là ai à?"

Những khẩu súng vội vã nhắm vào cô khi cô sải bước như một tên côn đồ trong khu phố.

"Tôi cảnh báo các người. Bóp cò những thứ đó, rồi tất cả các người sẽ... "

Lúc đó, đôi mắt của Han Sooyoung bắt gặp khuôn mặt của một người. Đó là khuôn mặt của một phụ nữ trung niên, mang một biểu cảm deja vu mơ hồ như thể cô ta chỉ vừa mới nhận ra. Những lọn tóc vàng xõa trên vai người phụ nữ, và đôi mắt đỏ rực của cô ta chứa một vòng xoáy đỏ. Chủ nhân của đôi mắt đó nói.

"... .Han Sooyoung??"

Han Sooyoung sững sờ nhìn người phụ nữ tóc vàng. Giọng nói đó... Đã một thời gian trôi qua, nhưng cô không thể nào quên được. Người phụ nữ trung niên ra lệnh hạ súng xuống bằng một cái phất tay.

"Han Sooyoung... Có thật là cô không?"

Khi nghe thấy giọng nói này một lần nữa, Han Sooyoung cảm thấy có gì đó đang trào dâng bên trong cô.

Trong khi từ từ đi xuống mặt đất, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Anna Croft. Cô không biết nên bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu, vì vậy cô đã hỏi bất cứ điều gì nhảy ra khỏi miệng trước tiên.

"Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi chúng tôi rời đi?" "...Đã 20 năm rồi."

Đôi môi run rẩy của Han Sooyoung nuốt trọn những năm tháng đó xuống. Cô cảm thấy chóng mặt. Ai có thể tin rằng những kịch bản kinh hoàng đã từng chiếm lĩnh toàn bộ thế giới này?

Thành phố Seoul không còn là nơi mà cô nhớ. Không, thành phố này hoàn toàn trông giống như thành phố từ lượt 1865, thành phố mà cô nghĩ là khá hoàn hảo. Những hàng cây xanh mướt trải dài trên những con đường, và những đứa trẻ đang chơi bóng trong sân chơi phía xa.

Hai mươi năm.


Vậy ra, mọi chuyện là như thế. Trong một thế giới mà chúng tôi không tồn tại, cô đã cố gắng để có thể tiếp tục.

Và đó là cách cô đã thay đổi được thế giới đến mức này. "Han Sooyoung?"

Anna Croft giật mình và nhanh chóng đỡ lấy khi Han Sooyoung bất ngờ lảo đảo. Đây là cái ôm từ một người mà cô ấy không ưa thích cho lắm, vậy mà Han Sooyoung vẫn bám vào đôi vai đó và rơi nước mắt.

Cuối cùng, họ đã quay trở lại lượt thứ 1864.

Thế giới nơi họ hoàn thành các kịch bản lần đầu tiên. Một số đã quay trở lại, trong khi một số thì không thể.

Một số chuyện đã trở thành quá khứ mà không gì có thể thay đổi.

Cô nhìn thấy quang cảnh của [Khu liên hợp công nghiệp] trải rộng ở phía xa.

Bức tượng đồng phai màu của Kim Dokja đứng trước nó. Bên cạnh bức tượng với tư thế hơi sượng sùng của anh là một bức tượng hình mực khổng lồ.

⸢Để kỷ niệm sự trở lại của Kim Dokja⸥

Trong khi nhìn vào con mực kỳ quái lạ thường đó, Han Sooyoung phát ra xen kẽ giữa tiếng nấc nghẹn ngào và tiếng cười cuồng loạn. Cô không muốn thừa nhận điều đó. Nếu phải nói về nó, thì cô cảm thấy rằng vẫn có một cái gì đó có thể thay đổi, bằng một cách nào đó. Nhưng hiện tại, ngay tại thời điểm này, cô chỉ đơn giản là phải thừa nhận điều này.

Kế hoạch của họ đã thất bại.

Và nơi này, nó chính là Kết thúc mà họ tìm được.

*

Hai năm trôi qua kể từ khi những người đồng đội trở lại.


Hai năm là một khoảng thời gian dài hơn người ta tưởng, và có lẽ là đủ để một số sự kiện xảy ra trong thời gian đó.

Chẳng hạn như Lee Hyunsung và Jung Heewon đã rời khỏi Khu liên hợp. Hoặc, Shin Yoosung và Lee Gilyoung đã vào trung học. Lee Jihye đã ăn một điểm 'F' ngay giữa kỳ đầu tiên. Vân vân và vân vân....

Khi tất cả những sự cố này được tóm tắt lại, nó sẽ giống như sau:

<Kim Dokja Company> đã bị giải tán.

Chương 543

Như thể thực hiện một lời hứa, các đồng đội đã đi theo những con đường riêng để tìm ra mục đích của mình.

Một số người thành lập nên một cơ quan an ninh, trong khi một số người tham gia vào chính phủ.

Han Sooyoung không tham gia cùng ai cả. Thay vào đó, cô ấy trở thành người dạy các thứ.

⸢⸢Đọc triết học hiện đại thông qua webnovel⸥⸥

Han Sooyoung thực hiện các bài giảng của cô ấy với tiêu đề như vậy ở trung tâm.

Sau khi kịch bản cuối cùng kết thúc, thực tế và giả tưởng lại một lần nữa được tách ra.

"Và vì vậy, nếu bạn áp dụng 'Mourning Diary' của Roland Barthes vào cuốn tiểu thuyết này...."

Hầu hết những người tham dự đều mang một vẻ mặt bối rối như muốn hỏi đây là cái thứ 'bánh sừng bò nhúng trong nước sốt ssamjang' rác rưởi gì vậy, nhưng một số sinh viên dường như khá thích thú với ý tưởng này.

Một trong số họ đã giơ tay lên và hỏi cô. "Quan điểm của cô khá thú vị, thưa Giáo sư. Nhưng tôi có một số phản đối."


Han Sooyoung gật đầu đồng ý cho người đó nói tiếp. Cậu sinh viên tiếp tục với vẻ mặt đắc thắng. "Liệu vị tác giả thực sự có ý định sẽ được phản ứng như vậy? Việc áp dụng một lý thuyết hoành tráng như thế này vào một cuốn tiểu thuyết đầy những ngữ pháp kém cỏi và những câu văn mâu thuẫn có phải là cách đọc đúng đắn? Thành thật mà nói, tôi không nghĩ đó là điều mà tác giả hướng tới. Chỉ cần nhìn vào sự dư thừa của từ tượng thanh và từ ghép, nó...."

Han Sooyoung liếc nhìn cuốn tiểu thuyết cô mang theo làm tài liệu giảng dạy. Chắc chắn, đó là một tác phẩm có quá nhiều sai sót. Chàng sinh viên mang theo một nụ cười mãn nguyện như thể cuối cùng anh ta đã giáng một đòn mạnh mẽ sẽ hạ gục được cô.

Cô suy nghĩ một chút. Cô ấy có thể chỉ cần giải thích từng bước một cho sinh viên đó. Tuy nhiên, cô đã chọn không làm như vậy. Thay vào đó, cô ấy bắt đầu nói những lời sau đây.

"Bạn nói đúng. Chỉ có tác giả mới biết được sự thật." "Nhưng nếu cô nói vậy, thì không phải là quá vô trách nh...." "Sẽ như thế nào nếu ai đó bắt đầu phán xét bạn?"

"Gì cơ?"

"Ai đó có thể nhận thấy khuôn mặt chưa được rửa sạch của bạn, đó có thể là do bạn đã vội vàng đến lớp đúng giờ. Hoặc có thể, họ sẽ nhận thấy móng chân của bạn thò ra khỏi dép trước. Và sau đó, họ sẽ bắt đầu nghĩ như thế này. A, anh chàng đó, với dáng vẻ của anh ta, chắc anh ta khá lười biếng. Và không đời nào một kẻ lười biếng lại có thể trở nên thông minh. Vì vậy, không cần thiết phải nghe ý kiến của một người như thế."

"C-Cô đang nói cái gì...."

"Hoặc có thể, sinh viên đó hẳn đã học nội dung của bài giảng hôm nay suốt đêm qua. Điều đó thể đoán được bằng cách nhìn vào mức độ nhiệt tình của anh ta khi chất vấn giáo sư như thế. Chắc chắn là vậy, vẻ ngoài của anh ta có thể hơi tồi tàn một chút, nhưng đó có lẽ là vì ngay từ đâu anh ta không quan tâm đến những thứ như thế. Vâng, họ có thể nghĩ như vậy."

Han Sooyoung nhìn vào đôi mắt run rẩy của cậu sinh viên và tiếp tục.


"Giống như những gì bạn đã nói trước đó, tác giả của cuốn tiểu thuyết có lẽ không nghĩ đến những điều như vậy. Tuy nhiên, chính bạn là người quyết định xem bạn sẽ nhận được gì khi đọc một cuốn tiểu thuyết. Nếu bạn chỉ tìm thấy những thứ rác rưởi bên trong, thì nó sẽ chỉ đơn giản là một đống rác. Nhưng, nếu nó có thể truyền đạt một chút ý nghĩa sâu sắc hơn đối với bạn, thì chỉ điều đó thôi cũng sẽ cải thiện cái nhìn về tác phẩm này trong mắt bạn. Một lần nữa, tất cả tùy thuộc vào bạn, người quyết định nó sẽ là trường hợp nào. Nhưng tôi thực sự hy vọng bạn sẽ lựa chọn nơi nào mà bạn có thể 'tận dụng' thời gian của mình tốt hơn một chút. Nếu không, việc chịu đựng những bài giảng của tôi sẽ trở thành một việc khá gian khổ đối với bạn."

Cậu sinh viên ngậm miệng lại và nhìn Han Sooyoung. Không biết liệu cậu ta có hiểu được ý cô hay không - tuy vậy, cô nghĩ rằng dù cậu ta không hiểu thì cũng chẳng có gì lạ.

Đôi mắt cậu sinh viên từ từ chuyển động hết chỗ này đến chỗ khác, rồi cậu ta đột nhiên nói một điều gì đó khá bất ngờ. "... .Vậy, thưa Giáo sư? Cô định viết một cuốn tiểu thuyết mới?"

"Hửm?"

"Cô đã nói điều này trước đây, phải không? Bạn là một tác giả bởi vì bạn viết. Nếu bạn không viết, thì bạn không phải là tác giả."

Có một ẩn ý tinh tế rằng 'tôi không cần phải nghe lời một người không còn là tác giả nữa như cô' trong lời nói của cậu ta. Han Sooyoung không trả lời trong khoảng một hoặc hai giây - đôi mắt âm u không rõ ràng của cô ấy dường như đang chăm chú nhìn vào khoảng không xa xăm.

Sau đó cô ấy thờ ơ lẩm bẩm. "Đúng. Tôi không còn là tác giả nữa." "Sao?"

"Tôi không có một độc giả, người sẽ đọc tác phẩm của tôi, bạn thấy đấy."

Tuy nhiên, trước khi cô ấy có thể nói hết những lời còn lại của mình, chuông đồng hồ đã reng lên trước. Han Sooyoung cười toe toét và nhún vai. "Được rồi. Cuốn tiểu thuyết các bạn cần đọc cho tiết sau là...."


Cô đứng sau bục giảng và chào tạm biệt các sinh viên đang rời khỏi giảng đường. Mắt cô bắt gặp một tập tin văn bản hiển thị trên màn hình của chiếc máy tính xách tay đang mở. Đó là một cuốn tiểu thuyết cô bắt đầu viết cách đây không lâu như một phép thử. Cô truy cập vào tập tin và lặng lẽ nhìn vào những câu cô đã viết cho đến nay.

⸢Sau đó, cô ấy cảm nhận được một sự hiện diện từ phía sau mình.⸥

"Đó là một bài giảng thú vị. Nhưng sẽ rất tuyệt nếu người đó cũng tham dự."

Han Sooyoung nhanh chóng tắt màn hình và nhìn lại chỉ để phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc. 'Kẻ đột nhập' đang sử dụng những ngón tay mảnh mai thanh tú của mình để cẩn thận sàng lọc tài liệu bài giảng rải rác xung quanh bục giảng.

"À, bài giảng này nghe cũng vui đấy. Đọc văn học giả tưởng hiện đại bắt đầu với Pierre Bourdieu, mổ xẻ những tưởng tượng lãng mạn với Butler...."

"Cô đến đây để xem thường một tác giả webnovel?"

Yoo Sangah, hơi nghiêng đầu, môi nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của cô ấy dường như không thay đổi một chút nào trong hai năm qua. Cô chăm chú nhìn Han Sooyoung, trước khi hỏi một câu. "Sao tự nhiên cô đeo kính vậy? Thị lực của cô bị kém đi à?"

"Không phải việc của cô."

"Aha, tôi nghĩ mình hiểu rồi. Cô trông quá trẻ và sinh viên của cô đang phớt lờ cô, phải không?"

Han Sooyoung cau có tức giận, giật mạnh cặp kính gọng đen ra. Yoo Sangah trêu chọc đi theo sau.

"Cùng đi nhé? Để tôi mua đồ uống cho cô."

*


Hai người họ đi dạo trên phố, một người nhấm nháp ly Americano đá, còn người kia thì nhâm nhi ly sinh tố đào. Họ duy trì khoảng cách khó xử này và chỉ tập trung bước tiếp.

Han Sooyoung hỏi. "Công việc của cô với chính phủ thế nào rồi? Vui không?" "Tôi làm việc đó không phải để giải trí, cô biết đấy."

"Hôm nay có ai đến?"

"Hyunsung-ssi hiện đang ở Mỹ nên có thể sẽ khó khăn cho anh ấy, nhưng có vẻ như Heewon-ssi sẽ đến được. Và như cô biết đấy, Seolhwa-ssi đang...."

"Bọn nhỏ thì sao?"

"Chúng đang tới. Dù sao thì trước giờ chúng cũng chưa từng bỏ lỡ lần nào."

Không lâu sau, con phố Gwanghwamun quen thuộc chào đón họ. Họ bước vào một con phố phụ, đi bộ thêm một lúc nữa, và cuối cùng, họ tìm thấy quán ăn mà họ đang tìm. Tên của nó là << Mark & Selena >>. Han Sooyoung đẩy cửa bước vào.

"Chào mừng bạn đến với... Wow, nhìn xem ai đến kìa!"

Người đang chào đón họ bằng tiếng Hàn trôi chảy là Selena Kim. Mark đang thành thạo quay bột bánh pizza trong bếp và huýt sáo to. Cô vừa nói vừa dẫn họ vào trong. "Vui lòng chờ một chút. Đơn hàng của các bạn sẽ đến sớm thôi."

"Còn những người đến trước chúng tôi thì sao?"

Selena Kim chỉ vào góc quầy bar như muốn nói, hãy tự mình chứng kiến.

Ba mái đầu quen thuộc đã tập trung lại ở đó. Han Sooyoung cố gắng hết sức để kìm lại sự nôn nóng của mình và thận trọng lẻn ra sau bộ ba. Và khi cô ấy đã ở ngay sau họ, cô nhanh chóng vung tay và đập liên tiếp vào đầu ba người.

"Ouuuch?! Tên khốn ngu ngốc nào...?!"

"Này, mấy đứa nhóc thân yêu của chúng ta, mấy đứa đã trưởng thành rất nhiều, phải không?"

"À, Sooyoung unnie! Sangah unnie!"


Vì đây là lần tái hợp đầu tiên sau gần một năm, họ đã chia sẻ những ấn tượng ngắn về ngoại hình của nhau. Và thực sự không mất nhiều thời gian trước khi thức ăn của họ được đem lên.

"Chính xác thì mọi người đã gọi món gì? Tên của món ăn này là gì?" "Món Ruột Quỷ Xào của Căn chòi hoang tàn."

Mark mang món ăn ra và cười toe toét. Han Sooyoung tỏ vẻ nghi ngờ, trước khi dùng nĩa ghim vào món ăn có hình dáng giống như xúc xích mực của Hàn Quốc.

"Cái quái gì thế? Nó có mùi vị thật tuyệt vời."

Đúng như tên gọi, món ăn thật tuyệt vời. Những người khác cũng thả lỏng và bắt đầu thưởng thức món ăn. Đã bao lâu rồi họ không được ngồi quây quần và thưởng thức bữa ăn một cách nhàn rỗi như thế này? Mặc dù đã hai năm trôi qua kể từ khi họ vượt qua đường thế giới và trở về nhà, nhưng mọi thứ đối với Han Sooyoung vẫn giống như một lời nói dối.

- Ồ, ồ. Wuh-woo wuh-woo, wuh....!

Một màn hình TV được lắp đặt phía trên quầy bar đang phát các cảnh từ một buổi hòa nhạc trực tiếp. Một nhóm nhạc thần tượng khá nổi tiếng hiện đang biểu diễn trên đó. Một người trong số họ là khỉ, người còn lại là rồng, và người cuối cùng là Tổng lãnh thiên thần. Tề Thiên Đại Thánh cầm mic phát ra một tiếng gầm đầy rung cảm, ngay sau đó là cơn mưa ánh đèn đầy màu sắc tập trung vào phía sau sân khấu khi Uriel bước vào.

Yoo Sangah tao nhã nhai ruột quỷ lẩm bẩm. "Gần đây họ thực sự nổi tiếng."

"Em đã tham gia câu lạc bộ fan hâm mộ của họ ngày hôm qua. Lực lượng của Uriel thực sự rất...!"

Khi Lee Jihye bắt đầu nói, Lee Gilyoung đã nhanh chóng ném ra một tiếng chậc.

"Em không thể xem nổi màn trình diễn của họ nữa sau khi nhìn thấy bộ đồ mà Dionysus đã mặc, mọi người biết không? Đặc biệt là cái gã ở đằng kia...."

"Ý cậu là, Hắc Hỏa Vực Long? Sao vậy? Anh ấy dễ thương mà?"

Shin Yoosung hỏi, và Lee Gilyoung nheo mắt trả lời trong khi nhai chiếc nĩa của mình.


"Cậu thấy vậy là dễ thương??"

Màn hình hiện đang phát bản nhạc mới của các Chòm sao. Hắc Hỏa Vực Long đang đeo một miếng che mắt đã thực hiện một màn breakdance trước khi bùng nổ với một đoạn rap nhanh như lửa.

- Đây chính là Câu chuyện cổ nhất! Thần thoại hát lên bởi kịch bản! Hành trình tiến lên của một người, đã dần phai nhạt theo thời gian!

"... .Anh ta đang hát về cái quái gì vậy?"

Trong khi những câu rap nhanh của Hắc Hỏa Vực Long tiếp tục hạ cánh, một vài người nữa đã mở cửa quán ăn và bước vào bên trong. Khuôn mặt của họ có vẻ hơi đỏ bừng như thể họ vừa từ một nơi khá lạnh lẽo tới đây. Đó là Jang Hayoung và Jung Heewon.

"Gì đây? Mọi người đã ở đây rồi à?"

Jang Hayoung nhanh chóng lao tới và làm một đòn khóa cổ với Han Sooyoung. "Mọi người sao rồi?"

Jung Heewon đập một cú high-five nhẹ vào bàn tay đang đưa ra của Yoo Sangah, trước khi chuyển mắt sang màn hình và nói. "Argh, đoạn rap đó thực sự làm tôi ám ảnh."

"Thật vui khi gặp lại mọi người sau một thời gian dài như vậy." "Đây là tất cả những người sẽ đến trong ngày hôm nay?"

"Có vẻ là vậy."

Jung Heewon bắt đầu khoe về ngôi nhà mới mà cô ấy vừa chuyển đến. Câu chuyện của cô ấy nói chung là liên quan đến việc nơi ở mới đôi khi có thể bất tiện như thế nào vì nó không nằm trong khu vực ga xe lửa, và việc tập thể dục dễ dàng như thế nào vì gần đó có công viên, v.v.

Cô ấy không còn sống ở Gwanghwamun nữa. Cô ấy thậm chí còn không sống ở bất kỳ đâu gần tuyến tàu điện ngầm số ba.

Han Sooyoung hỏi cô. "Được rồi, vậy. Hai người vẫn ở bên nhau chứ?"


Những lời đó khiến sự chú ý của những người đồng đội tập trung lại đây. Jung Heewon cười khổ và lắc nhẹ cốc rượu của mình. "Không, không còn."

"Sao vậy?"

"Nếu chúng tôi ở cùng nhau, chúng tôi sẽ lại nhớ về mọi thứ." "....Về cái gì?"

Lee Jihye với đôi mắt lấp lánh của cô ấy thúc giục Jung Heewon. Tuy nhiên, người sau dường như không có tâm trạng vui vẻ. Cô ấy chỉ lắc nhẹ đồ uống của mình trong im lặng. Lee Jihye cuối cùng cũng ngậm cái miệng đang há to lại.

Màn hình bắt đầu phát khúc dạo đầu của bài hát tiếp theo.

- Sự Cứu rỗi Vô danh (feat. Tướng quan công lý hói) - JUS

Han Sooyoung nghe bài hát phát ra từ màn hình và lẩm bẩm điều gì đó như một lời đáp lại hơi muộn. "Tôi hiểu rồi. Tôi đoán cô nói đúng."

Sau đó, họ hoàn toàn ngừng cuộc trò chuyện. Sự im lặng bao trùm lấy mắt cá chân họ như một vũng lầy.

Đây là lý do tại sao họ không gặp nhau thường xuyên.

- Đây là câu chuyện mà không một ai muốn nhớ lại. Mặc dù vậy, câu chuyện này chắc chắn từng tồn tại.

Hai năm có đủ để 'khoảng thời gian' đó trở thành một câu chuyện? Han Sooyoung muốn biết.

"Vẫn không có tin tức về Biyoo?"

"Tôi đã hỏi Anna, nhưng cô ấy nói rằng vẫn chưa có bất kỳ liên lạc nào cho đến nay."

Trước khi họ trở lại, Biyoo đã đi đến [Địa tầng bóng tối] để huấn luyện. Vì vậy, họ đã không nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến tung tích của cô ấy trong hai năm qua.

"Còn Gong Pildu thì sao?"


"Có lẽ là uống rượu một mình ở Chungmuro. Một lần nữa. Tôi nghĩ cú sốc khi phải chia tay gia đình của ông ấy là quá lớn."

"Cái ông đó, tôi đã bảo ông ta ở lại lượt thứ 1865 đi, vậy mà ông ta lại ngoan cố quay lại với chúng ta...."

"Còn Myungoh ahjussi? Chú ấy đang sống trong Khu liên hợp, vì vậy chị hẳn là biết về tin tức của chú ấy, phải không? Han Sooyoung?"

"Anh chàng đó? Anh ta vẫn như mọi khi thôi."

"Còn về tên khốn đen thui kia thì sao? Em nghe nói rằng anh ta đã cố gắng trở lại đấu trường game chuyên nghiệp trước khi lại nghỉ việc gần đây."

Không ai đáp lại.

Jang Hayoung đột ngột nâng ly cocktail của mình lên. "Eiii, tôi không biết nữa. Hãy cứ uống cho say đi!"

"Nhưng, trông cậu đã khá say rồi?"

"Đừng cảnnnnn tôi! Hôm nay tôi sẽ chơi tới bến!" "Em cũng vậy. Xin hãy cho em một shot nữa." "Yoosung-ah, em vẫn chưa đủ tuổi."

"Nếu tính tuổi của em từ trước khi hồi quy, chắc chắn em bây giờ đã là một người lớn rồi, chị biết không?"

Trong khi Shin Yoosung bĩu môi bắt đầu quấy rầy người lớn, Lee Jihye rót cho mình một ly rượu soju đầy ắp, không ăn bất kỳ đồ nhắm nào, uống cạn ngay trong một lượt.

"Sooyoung unnie, chị có thể viết báo cáo cho em được không? Xin chị đó?" Sau đó cô ấy tuyệt vọng hỏi.

"Nếu em hỏi vụ đó một lần nữa, chị sẽ giết em." Hai năm. Khoảng 730 ngày, nếu phải chia nó ra.

Cuộc trò chuyện hiện tại của họ chỉ có thể diễn ra bởi vì họ đã tuyệt vọng sống cuộc sống của mình trong suốt 730 ngày qua. Họ đi học, họ đi làm, họ chuyển


nhà; để rời xa ngày đó, từng bước một, những người đồng đội đã cố gắng sống hết mình.

Tuy nhiên, có một người đã đến gần hơn với ngày đó, để thoát khỏi nó.

⸢Kim Dokja đã sống sót nhờ một câu chuyện mang tên 'Cách sống sót'. Trong trường hợp đó, câu chuyện nào đã giúp chúng ta tồn tại?⸥

Jung Heewon nhìn Han Sooyoung viết gì đó vào sổ ghi nhớ của mình, trước khi hỏi người sau. "Cô đang ghi chép cái gì đó?"

"Chỉ là một thói quen cũ." "Gần đây cô vẫn viết?"

Ngón tay đang viết trên sổ ghi nhớ dừng lại. Yoo Sangah trả lời thay cô. "Tôi đoán là vậy? Dựa trên những gì tôi đã thấy trước đó."

"Có thật không? Chị đang viết gì vậy? Một cuốn tiểu thuyết à?"

Lee Jihye, đang nhai một ngụm đồ nhắm mới mang ra, nhanh chóng hỏi. "... .À, tôi chỉ viết để tìm lại bản thân trước kia."

"Có thật không? Chị có định xuất bản một cuốn tiểu thuyết mới không?"

Ngay khi Han Sooyoung bắt đầu cân nhắc xem mình nên trả lời như thế nào, cô đã nghe thấy một tiếng động sột soạt phát ra từ bên cạnh mình.

"Có lẽ nó ở trong này?"

Lee Gilyoung đã rời khỏi bữa ăn và nói rằng cậu ấy cần sử dụng nhà vệ sinh, nhưng thậm chí trước khi mọi người kịp nhận ra, cậu đã quay lại và cầm máy tính xách tay của Han Sooyoung trong khi cười khúc khích. Cậu từng chơi trò chơi trên máy tính của cô mà không được cho phép trước đây, vì vậy cậu đương nhiên biết mật khẩu và có thể đăng nhập mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Shin Yoosung ném cho cậu một cái nhìn tức giận, và bảo cậu mau dừng hành động thô lỗ này lại ngay bây giờ.

"Lee Gilyoung."

"Argh, làm sao bây giờ?"


Hai má cậu đỏ bừng như thể cậu vừa hớp vài ngụm rượu. Shin Yoosung trở nên lo lắng và thận trọng nghiên cứu tâm trạng của Han Sooyoung, nhưng chuyện gì đang xảy ra? Bình thường, cô ấy sẽ nổi sùng và đập vào phía sau đầu Lee Gilyoung. Nhưng bây giờ, cô ấy chỉ nhấm nháp ly cocktail của mình. Như thể, cô không quan tâm cậu ấy có đọc nó hay không.

Lee Gilyoung coi đó là dấu hiệu của sự đồng ý nên nhanh chóng mở file ra. Một lúc sau, Han Sooyoung đặt ly xuống và hỏi cậu.

"Này nhóc." "..."

"Nhóc có chắc mình đủ can đảm để đọc nó?"

Nét mặt của Lee Gilyoung dần trở nên tái nhợt. Ngay cả khi đó, cậu ấy vẫn không rời mắt khỏi màn hình. Cậu tiếp tục đọc, như thể cậu sẽ bị hút vào màn hình bất cứ lúc nào. Mặc dù nhíu mày tỏ vẻ đau khổ, cậu vẫn tiếp tục đọc và đọc. Vài phút sau, cậu ngẩng đầu lên, nước mắt chực trào ra.

".... Cho đến nay chị đã viết được bao nhiêu chương rồi, noona?" "Không nhiều lắm đâu. Nó chỉ tầm khoảng, chà, ít hơn hai cuốn sách." "Em có thể.... đọc thêm một chút không?"

"Chắc chắn rồi."

Nhận thấy trạng thái của Lee Gilyoung có phần kỳ lạ, những người còn lại đứng dậy khỏi ghế.

"Chuyện gì vậy? Nội dung của nó là gì mà lại khiến cậu phản ứng thế này?" "Tôi cũng rất tò mò, vì đây là tác phẩm mới nhất của Sooyoung-ssi...."

"Em sẽ bỏ qua. Em sẽ đợi cho đến khi nó được xuất bản thành một cuốn sách."

Ngoại trừ Lee Jihye nói vậy trong khi rót cho mình một ly khác, những người còn lại đều tập trung phía sau Lee Gilyoung.

Han Sooyoung lặng lẽ nhìn họ.

Từng người một, ánh mắt của họ bị hút vào màn hình máy tính.


Đó không chỉ là vì câu chuyện quá thú vị. Không, ngay từ đầu, nó chính là loại câu chuyện đó. Bởi vì, câu chuyện này đã...

"Han Sooyoung, cô...."

Trong khi lắng nghe giọng nói run rẩy của Jung Heewon, Han Sooyoung nhớ lại những câu mà cô đã ghi chép.

⸢"Không có gì có thể thay đổi thông qua hồi quy. Tôi đã mất một thời gian rất dài để nhận ra điều đó."⸥

Đúng rồi. Không một điều gì có thể thay đổi thông qua hồi quy. Giống như ngày đó, nó đã xảy ra với họ như thế nào.

"Nhưng, tại sao, một câu chuyện như vậy...."

Mặc dù vậy, ngay cả khi điều đó là đúng - không có nghĩa là sự hồi quy của họ không để lại bất cứ điều gì.

⸢Kim Dokja đã sống sót nhờ một câu chuyện mang tên 'Cách sống sót'. Trong trường hợp đó, câu chuyện nào đã giúp chúng ta tồn tại?⸥

Thực ra, Han Sooyoung đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó. "Đó là một câu chuyện mà tôi muốn kể cho tên ngốc đó." Một câu chuyện vẫn còn trong họ.

Câu chuyện về một người mà họ đều yêu mến.

Chương 544

"... .. Tôi vừa viết một cái gì đó, hy vọng sẽ để lại nó như những ghi chép về quá khứ của chúng tôi. Kim Dokja có thể thức dậy vào một ngày nào đó, bạn biết đấy. Khi điều đó xảy ra, rất có thể anh ấy đã quên mọi thứ về chúng tôi."

Những người bạn cùng đọc tiểu thuyết của Han Sooyoung.

Shin Yoosung, mắt cô ấy đỏ hoe vì nước mắt, tức giận quở trách Lee Gilyoung, bảo cậu cuộn chậm lại, trong khi cậu bé thì sụt sịt mũi tiếp tục nhấp chuột. Yoo


Sangah, Jung Heewon và Jang Hayoung đã sao chép tập tin lại và đọc cuốn tiểu thuyết trên điện thoại của mình.

Yoo Sangah đọc cảnh khi chính mình xuất hiện và cười nhẹ. ".... Tôi đã nói điều gì đó như thế à?"

Có lẽ cô ấy cũng rất nhớ những ngày đó, vì cô ấy đang vuốt ve những câu chữ trên màn hình điện thoại. Như thể làm vậy sẽ khiến cô ấy thực sự chạm vào Kim Dokja.

Lee Jihye uống hết những giọt cuối cùng từ chai rượu, loạng choạng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Cái quái gì thế. Thực sự vui như vậy à?"

"Á?! Noona!"

Lee Jihye trong cơn say đã đẩy Lee Gilyoung ra khỏi ghế và chiếm lấy chiếc máy tính xách tay. Sau đó, cô ấy tự tát vào má và cố gắng tập trung đôi mắt mờ mịt đang khép hờ của mình vào màn hình.

Đã bao lâu trôi qua như vậy?

"Híc, híc, huhu! Cuốn tiểu thuyết này cũng quá buồn rồi?!" "... ..Em mới chỉ đọc chương đầu tiên, vậy thì có cái gì mà...."

Lee Jihye ồn ào xì mũi và ném cục khăn giấy về phía Lee Gilyoung. Cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh bất kể cậu bé có giận dữ mắng cô hay không. Thậm chí còn khoa trương hơn nữa khi cô ấy kéo xuống và đọc được cảnh mình xuất hiện ở Chungmuro - sự phấn khích của cô ấy dường như lên đến đỉnh điểm.

"Một cô gái cầm thanh trường kiếm đứng ở lối ra khi những tia sáng yếu ớt chiếu rọi. Trong khi nhìn mái tóc của Lee Jihye nhảy múa giữa những cơn gió liên tục thổi vào.... Keuh-euuh, mình quá là ngầu luôn, phải không??"

"Argh, thiệt tình luôn?! Kéo lên coi!"

Mặc cho Lee Gilyoung mắng mỏ, Lee Jihye vẫn tiếp tục lải nhải. "Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Điều gì đã xảy ra với Kim Dokja...."

Cuối cùng, cô ấy cũng không thể thắng được chất cồn trong cơ thể của mình, và chẳng bao lâu sau, mũi cô ấy hôn lên mặt bàn. Shin Yoosung giật lấy chiếc máy


tính xách tay và hỏi một câu trong khi đảm nhận nhiệm vụ lướt xuống. "... .Sau này em cũng sẽ được xuất hiện chứ?"

"Mọi người đều có một màn xuất hiện của riêng họ. Mặc dù, tầm quan trọng cụ thể của mỗi người sẽ khác nhau một chút." Han Sooyoung nói.

"N-Nhưng, em thực sự đã làm hết sức mình, chị biết đấy."

"Ừ, chị biết. Đừng lo lắng, câu chuyện của em sau này sẽ xuất hiện rất nhiều."

Họ đã biết kết thúc của câu chuyện này. Điều gì sẽ xảy ra với Kim Dokja, và những gì mà các đồng đội phải trải qua ở kết cục cuối cùng. Giấc mơ của họ đã vỡ tan như thế nào. Họ đều biết quá rõ.

Dù biết, Shin Yoosung vẫn tiếp tục đọc câu chuyện.

Họ sải bước trên từng câu một về phía kết thúc đã định trước. Câu chuyện họ không thể thay đổi đang ở ngay đây. Shin Yoosung đã dùng từng chút năng lượng của mình để đọc nó như thể từng câu từng chữ biến mất phía sau là điều quá đáng tiếc, quá buồn đối với cô.

"... .. Thật tuyệt vời biết bao nếu Dokja ahjussi có thể đọc được cái này." "Chúng ta có nên đến gặp hyung và đọc nó cho anh ấy nghe không?"

Han Sooyoung nghĩ về Kim Dokja đang ngủ trong bệnh viện của Lee Seolhwa. Cuốn tiểu thuyết này được viết cho anh chàng đó, nhưng cô không nghĩ anh ấy sẽ đọc nó trong tương lai gần.

⸢Có thể, chỉ là có thể, đây chính là sự hoàn thiện của câu chuyện này?⸥

Cái kết hoàn thiện của những người đã đánh mất một thứ - đó có thể chính là mục đích thực sự của cuốn tiểu thuyết này? Có thể những người này chính là độc giả thực sự của câu chuyện này?

"Mọi người có nghĩ rằng ahjussi ở thế giới bên kia cũng sẽ thích đọc sách không?"

Các đồng đội sẽ không được cứu chỉ với câu chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng ít nhất, họ có thể chịu đựng cuộc sống của mình khi đọc và suy nghĩ về nó. Giống như cách Kim Dokja đã đọc 'Cách sống sót'.

"Tôi tự hỏi. Có lẽ là vậy."


"Ahjussi có lẽ cũng là ahjussi ở nơi đó. Chắc chắn rồi." "Ai biết được, anh ấy có thể đã trở thành một con bọ." "Cứ nói như vậy nếu cậu muốn chết, Lee Gilyoung."

"Tôi sẽ nuôi anh ấy lớn lên nếu anh ấy tái sinh thành côn trùng, cậu biết không? Và đọc sách cho anh ấy nghe mỗi ngày."

Một vài người lớn nghe thấy câu nói lảm nhảm vô tư của cậu bé và cười khúc khích.

Yoo Sangah lên tiếng tiếp theo. "Bất kể anh ấy sinh ra ở đâu và sinh ra như thế nào, Dokja-ssi sẽ luôn là Dokja-ssi."

Han Sooyoung gật đầu. Kim Dokja nên sống một cuộc sống mới ở một thế giới khác ngoài kia. Kim Dokja sống cuộc sống của mình khi đọc một câu chuyện do người khác viết và cảm thấy vui hoặc buồn, hoặc thậm chí cảm động.

Mọi người trên thế giới này sẽ hồi tưởng về câu chuyện của Kim Dokja và sống cuộc đời của họ.

Cầu nguyện rằng Kim Dokja của thế giới đó sẽ không đau khổ.

Cầu nguyện rằng anh ấy sẽ được sống trong hạnh phúc như các đồng đội của anh ấy, những người luôn nhớ về anh ấy trên thế giới này.

Shin Yoosung đọc đi đọc lại những phần đầu rồi lên tiếng, giọng cô ấy như một tiếng thở dài khe khẽ. "Em không thể đọc nó được nữa, em sợ rằng nó sẽ kết thúc quá sớm."

"Nó sẽ không kết thúc sớm như vậy." Han Sooyoung trả lời. "Chị sẽ viết chương tiếp theo?"

"Ừ."

"Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta cũng có thể gửi cuốn tiểu thuyết này đến thế giới bên kia. Thật tiếc khi chỉ có chúng ta mới được đọc nó."

... Thế giới bên kia?

Han Sooyoung phút chốc sững sờ trước ý tưởng bất ngờ đó.


Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Ngay từ đầu nó đã không phải là một điều khả thi. Cô suy nghĩ điều này lâu hơn một chút, nhưng trước khi cô có thể nói gì đó, một đoạn tin nóng hiện ra từ màn hình TV.

Tin tức nóng hổi vừa được cập nhật. Một tên khủng bố đã tấn công 'Bảo tàng Kịch bản' nằm ở Gwanghwanmun... ..

"Khủng bố? Trong thời buổi bây giờ?"

Jang Hayoung lắc đầu. Hầu hết ảnh hưởng của hệ thống đã biến mất khỏi thế giới này, vì vậy, sở hữu Thánh tích Ngôi sao không có nghĩa là bạn có thể làm điều gì đó với chúng. Đúng lúc đó, điện thoại của Jung Heewon bắt đầu đổ chuông.

"Xin chào, đây là Jung Heewon, đại diện của Nón Sắt, tổ chức an ninh đáng tin cậy sẽ bảo vệ... .. Cái gì? Ở đâu? Ai đã xuất hiện??"

Jung Heewon bối rối ngẩng đầu lên và nhìn vào màn hình TV. Bảng thông báo của chương trình truyền hình tiếp tục di chuyển.

Danh tính của kẻ khủng bố hiện được biết đến là một Người siêu việt, trước đây được gọi với cái tên 'Vua chinh phục'...

.... 'Vua chinh phục'?

Một lúc sau, khuôn mặt của tên khủng bố hiện ra trên màn hình. Kẻ khủng bố, Vua chinh phục Yoo Joonghyuk. (33 tuổi, thất nghiệp)

*

"Ngăn hắn ta lại!"

Cảnh sát chống bạo động đến hiện trường đã chặn lối vào của bảo tàng và đứng trước người đàn ông đang đến gần. Tuy nhiên, anh ta dã sử dụng các động tác di chuyển chân nhanh nhẹn (như kiểu khinh công/bộ pháp) để né tránh những cây dùi cui của họ. Chiếc áo khoác đen tuyền nhảy múa trong không trung khi tay người đàn ông bắt đầu chuyển động, nhóm cảnh sát chống bạo động xông vào đều bay dạt ra như những làn sóng.


"Uwaaahk!"

"Hắn ta đang sử dụng sức mạnh của hệ thống! Hãy nhanh chóng gọi cho công ty an ninh! Và cả các Chòm sao liên kết với chính phủ-!"

[Red Phoenix Shunpo] của Yoo Joonghyuk bắn ra những đốm lửa màu vàng đỏ khi anh lao về phía trước. Mỗi bước đi đều phát ra làn sóng nhiệt thực sự đáng kinh ngạc, các thành viên của lực lượng cảnh sát chống bạo động phải lùi lại vì sợ hãi. Chẳng bao lâu sau, anh đã đến trước ngưỡng cửa của [Bảo tàng Kịch bản].

Nơi cất giữ các Thánh tích Ngôi sao từ thời kỳ tận thế. Đây là nơi những vật cổ quan trọng không được công khai đã được thu thập. Vị cảnh sát đuổi theo Yoo Joonghyuk hét lên.

"Hắn ta chỉ là một Người siêu việt từ thế hệ cũ! Trận pháp mà các Chòm sao Bắc cực đã cùng nhau tạo ra xung quanh bảo tàng sẽ...."

['Trận pháp Ngũ quân Bắc cực tinh' đã được kích hoạt!]

Yoo Joonghyuk phân tích cấu tạo của trận pháp đang ngăn chặn anh. Đó là một trận pháp theo phong cách Murim tuân theo quy luật của Sao Bắc cực và năm nguyên tố của vũ trụ để tạo ra một thể thống nhất phi thường giữa 'cửa sinh' và 'cửa tử'. Đôi mắt anh phát ra những tia sáng vàng khi [Hắc quỷ kiếm] đâm chính xác vào bảy điểm riêng biệt.

Kuu-rurururung!

"Khốn khiếp... Làm sao hắn có thể...?!"

Những vị cảnh sát chống bạo động trẻ tuổi không biết nhiều về ngày tận thế chỉ có thể há hốc miệng nhìn. Dĩ nhiên, ngay cả khi họ đã nghe nói về những câu chuyện đó.

Hai mươi năm trước, có một con người dám ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào các vì sao tồn tại trên trời.

Tuy nhiên, đó chỉ là một câu chuyện đối với họ. Một người đàn ông có thể sánh ngang với các Chòm sao? Họ tin rằng không có người đàn ông nào như vậy từng tồn tại. Thật tệ cho họ, bằng chứng sống giờ đang đứng trước mắt họ.


Yoo Joonghyuk bước vào bên trong trận pháp đổ nát. Giờ đây không ai có thể ngăn cản anh nữa.

Sau đó, có một người xuất hiện giữa đám mây bụi đang bốc lên.

- Vua chinh phục, anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Một người như anh hẳn là đâu có lý do nào để đánh cắp những vật phẩm như Thánh tích ngôi sao?

Đó là Han Donghoon, một Hóa thân liên kết với chính phủ. Anh ta nổi tiếng về việc luôn gửi tin nhắn đến trước mắt đối phương thay vì nói chuyện trực tiếp.

Yoo Joonghyuk lặng lẽ nhìn vào tin nhắn, trước khi chỉ vào tháp chuông của bảo tàng. Một con tàu nhỏ được treo trên đó như một loại biểu tượng. "Tôi cần con tàu đó."

- Đó chỉ là một bản sao. Nó thậm chí không thể bay. "Chúng ta sẽ biết một khi tôi kích hoạt nó."

- Tôi biết rằng anh đã lang thang khắp thế giới mà không báo cáo định kỳ cho chính phủ. Dù biết điều đó nhưng chính phủ thế giới vẫn quyết định làm ngơ. Bởi vì, họ tôn trọng thành quả của anh từ thời tận thế.

"... .."

- Tuy vậy, điều đó sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Nếu anh cứ nhất quyết hành xử như vậy, thì chúng tôi sẽ không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng vũ lực.

Gần như cùng lúc với những lời đó, chiến ý mạnh mẽ bùng nổ từ toàn bộ cơ thể Han Donghoon.

Anh ta cũng là một người sống sót sau thời đại của các kịch bản, một nhân vật quyền lực được mệnh danh là 'Vua bóng tối' vào thời điểm các kịch bản sắp kết thúc.

"Cậu muốn ngăn cản tôi?"

Yoo Joonghyuk tiến lên một bước. Cùng lúc đó, mọi người xung quanh đồng loạt quỳ xuống. Vẻ mặt của Han Donghoon đanh lại, anh ta nhanh chóng dùng tay ra hiệu.

- Tất cả các thành viên, hãy sẵn sàng để...!


Thậm chí trước khi tin nhắn có thể kết thúc, những bóng người ẩn nấp trên sân thượng của bảo tàng đã bắt đầu rơi xuống như những con ve sầu đã chết.

Bộp...

Những kẻ ngã xuống đang quằn quại như những con sâu. Dấu vết của những huyệt vị bị ấn xuống có thể được nhìn thấy trên khắp cơ thể của họ. Đáng ngạc nhiên là hơn ba mươi Hóa thân được phái đến nơi này cùng với Han Donghoon, tất cả những chiến binh ưu tú này đã bị xử lý ngay cả trước khi ai đó kịp nhận ra.

"Tránh ra."

Vai Han Donghoon run lên không thể kiểm soát. Trong 20 năm qua, sau khi các kịch bản kết thúc, Hóa thân mạnh nhất mà anh biết là nhà tiên tri Anna Croft, Hóa thân duy nhất còn sót lại có thể so sánh với các Chòm sao. Tuy nhiên, ngay cả khi cô ấy đến, liệu cô ấy có thể ngăn cản con quái vật này?

- Han Donghoon, trả lời... Han Donghoon?

Nếu anh ta không thoát khỏi đây, anh ta sẽ bị giết. Han Dong-Hoon biết điều này, nhưng anh ta thậm chí còn không thể nhấc chân lên. Một lượng sát khí đáng kinh ngạc đã siết chặt lấy anh như một sợi dây thòng lọng. Ai có thể ngăn cản Người siêu việt này? Những Người siêu việt của thế giới Murim cư trú trên hành tinh khác? Hay, các Chòm sao hiện đang trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới? Không, thậm chí họ cũng có thể thấy việc này là quá khả năng.

Con quái vật trước mắt anh là một tồn tại đã đạt đến cảnh giới cao nhất ngay cả trong số những Người siêu việt. Sau khi <Star Stream> bị hủy diệt, các Chòm sao không thể sử dụng sức mạnh của bản thân như trước đây nữa. Đó là lý do tại sao...

"Đội trưởng Han Donghoon! Mau tránh ra!!"

Thanh kiếm của Yoo Joonghyuk di chuyển, và Han Donghoon nhắm mắt lại, đồng thời, một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra, tất cả xảy ra cùng một lúc. Những làn sóng ma lực đáng sợ đẩy cơ thể Han Donghoon ra xa. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng anh ta chứng kiến một cuộc đụng độ đủ mạnh để gây ra cơn bão hệ quả của Xác suất.

Tsu-chuchuchuchu....


Anh ta bám chặt vào vết nứt trên mặt đất và chống chọi với cơn bão, chỉ để được chào đón bởi một cảnh tượng không thể tin được.

"F*ck, anh bạn. Cố gắng sử dụng sức mạnh trong một thời gian dài như vậy sẽ giết chết tôi đấy."

Ai đó đang chặn thanh kiếm của Vua Chinh phục.

[Chòm sao, 'Người tạo ra một hồi kết sai', đang giải phóng sức mạnh của mình!]

[Những mảnh vỡ trong Câu chuyện của 'Cục' đang hỗ trợ 'Người tạo ra một hồi kết sai'!]

Cô ấy là một trong số ít người thực sự đủ mạnh để có thể ngăn cản con quái vật đó, Yoo Joonghyuk.

Năng lượng ma thuật màu tím chảy ra từ toàn bộ thân thể của cô đang lan tỏa ra khắp không gian xung quanh như một loại điềm báo.

"Yoo Joonghyuk, cái trò ngu ngốc gì thế này?" Hắc Hỏa Nữ Vương, Han Sooyoung nói.

"Đây không phải là vấn đề cô cần quan tâm."

"Tại sao tôi lại không?? Người bạn hồi quy giả trước đây của chúng tôi đột nhiên quyết định trở thành một kẻ khủng bố một cách miễn phí, vậy thì làm sao mà tôi có thể không quan tâm?"

"...."

"Người đồng đội trong quá khứ đã lầm đường lạc lối và trở nên hư hỏng, vì vậy nhiệm vụ của các siêu anh hùng là phải gánh vác trách nhiệm cải tạ...."

Kwaaa-boooom!

"Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra?? Tại sao anh lại đi phát bệnh tâm thần ở đây vậy, anh bạn??"

"Tránh ra. Tôi không định trao đổi những lời ngụy biện với cô."

"Không, tốt hơn hết là anh nên bắt đầu giải thích. Đó luôn là vấn đề chết tiệt của anh. Anh đã cư xử một cách tốt đẹp trong suốt hai năm qua, vậy thì vì cái quái gì mà...."


Xoẹt-!

Cô rút ra một con dao găm từ túi trong, nghiến răng và bắt đầu phòng thủ trước đòn tấn công của Yoo Joonghyuk. Sự phát tán quá mức của năng lượng kiếm bắt đầu ép cơ thể cô lùi lại từng chút một. Han Sooyoung liếc về hướng cô bị đẩy lùi.

... .Bảo tàng Kịch bản.

Cho dù cô có nghĩ về điều đó đến đâu, nó cũng chẳng có nghĩa lý gì. Yoo Joonghyuk không có lý do gì để nhắm vào nơi đó. Anh ta sẽ không trở nên mạnh hơn nếu sở hữu thêm một vài Thánh tích Ngôi sao lúc này. Bên cạnh đó, một Thánh tích Ngôi sao mà một người như anh ta có thể cảm thấy mong muốn không thể nào tồn tại ở một nơi như thế nà...

Chính lúc đó, mắt cô thoáng nhìn thấy một vật. "Này anh. Không lẽ...."

Những sợi tóc của cô từ từ bắt đầu bay lên. Làn sóng năng lượng đáng sợ lan tỏa khắp nơi. Giọng nói của Han Sooyoung đầy lạnh lùng.

"....Có phải vì thứ đó không?"

Đôi mắt của Yoo Joonghyuk sôi sục, tròng mắt anh phản chiếu phần thân của bản sao [Con Tàu cuối cùng] nằm trên đỉnh tháp chuông.

Chương 545

Han Sooyoung hét lên.

"Tên khốn ngu ngốc! Anh quên rồi sao?? Con Tàu của đường thế giới này đã-!"

Thanh kiếm của Yoo Joonghyuk đâm thẳng vào điểm sơ hở của cô. Ngay lúc cô đang há hốc miệng, con dao găm của cô đã bay đi mất. Máu bắn ra từ vết cắt.

Thanh kiếm của anh giờ đang chĩa thẳng vào cổ cô. "Joonghyuk-ssi! Làm ơn dừng lại!"

"K-Khoan đã, sư phụ! Người có bị điên không!! Có gì đó nhập vào người à!?"


Những người bạn đến muộn đã tiếp cận họ để ngăn cản cuộc giao tranh.

Tuy nhiên, Yoo Joonghyuk thậm chí không thèm nhìn về phía sau khi anh vung kiếm. Một làn sóng năng lượng ma thuật đáng sửng sốt phát ra từ [Hắc quỷ kiếm] và vẽ ra một ranh giới bằng lửa cách một bước trước mặt các đồng đội.

"Không ai được vượt qua ranh giới đó. Người nào dám làm vậy, tôi sẽ cắt...." Bốp!

Chân trái giơ lên của Han Sooyoung trong nháy mắt đã đá chính xác vào cổ tay anh. [Hắc quỷ kiếm] nắm chặt trong tay anh bay ra, xoay tròn trên không trung, trước khi đâm xuống đất.

Han Sooyoung gầm gừ với anh. "Yoo Joonghyuk. Tôi chắc rằng anh đã biết điều này, nhưng... tôi thực sự rất ghét nhìn một quả táo thối làm hỏng cả thùng."

"... .."

"Anh biết đấy, tôi đã cảm thấy khá tốt cho đến vài phút trước. Cụ thể là, trước khi anh bắt đầu làm cái trò tào lao này, vậy đấy... Tôi đoán sự yên bình trong hai năm qua đối với tôi quá ngọt ngào, cho thấy tôi đã hoàn toàn quên mất anh là thứ đồ khốn nạn như thế nào."

Thật khó để biết được cơn thịnh nộ sôi sục của cô ấy nhắm vào ai.

Han Sooyoung nhớ lại khuôn mặt của những người đồng đội khi đọc cuốn tiểu thuyết của cô. Những khuôn mặt trở nên thoải mái khi họ đọc câu chuyện.

Các đồng đội, những người khác, thậm chí cả chính cô ấy.... họ đã sắp cảm thấy đủ can đảm để cuối cùng tiến thêm một bước nữa, rời khỏi 'ngày đó'. Vậy mà...

Han Sooyoung ngăn Jung Heewon và Yoo Sangah sắp vượt qua lằn ranh đang cháy rực. "Hai người, lùi lại. Có vẻ như hôm nay chính là ngày tôi hạ gục được gã này."

Ngay sau khi những lời đó chấm dứt, cả hình bóng của Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk đều biến mất. Nơi họ chạm mặt nhau là trên không trung, cách mặt đất hàng chục mét. Những vụ nổ giống như sấm sét vang lên và nắm đấm của họ va vào nhau.

Ầm ầm, kurururung!!


Lưỡi dao trong tay Han Sooyoung chém mạnh vào eo Yoo Joonghyuk, trong khi cú đá phải của anh ta hạ xuống vùng bụng dưới xương sườn của cô. Các đòn tấn công và phòng thủ mà ngay cả những Chòm sao tinh mắt của cũng khó theo kịp vẫn tiếp tục diễn ra. Máu chảy dài trên môi cô, trong khi những vết bầm tím lớn hình thành trên cánh tay anh giơ lên để đỡ đòn.

Lee Jihye nhìn cuộc chiến đang diễn ra, không thể kìm lòng và cầm lấy kiếm của mình. Chính Yoo Sangah là người đã ngăn cô ấy lại.

"Unnie? Nhưng tại sao?" "Hãy để cứ họ như vậy."

Có lẽ cô ấy đã dự đoán trước được điều gì đó, bởi vì trong khi ngăn những người đồng đội lại, cô ấy cũng trải bệ sen của mình ra. Cô đang định bảo vệ các thường dân khỏi cơn bão hệ quả sẽ sớm đến thăm họ.

Ngay giây tiếp theo, không khí trên bầu trời bắt đầu thay đổi.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại', đã bắt đầu nỗ lực ấp úng kể chuyện.]

[Câu chuyện vĩ đại, 'Người giải phóng những kẻ bị lãng quên', đang thức dậy từ trong bóng tối.]

Cuộc đụng độ của hai người này đã đánh thức những Câu chuyện cũ. Han Sooyoung tập trung toàn bộ sức mạnh của mình để phá vỡ nắm đấm của Yoo Joonghyuk và hét lên.

"Nói đi! Tại sao lại là hôm nay, trong tất cả các ngày? Tại sao hai năm qua anh vẫn luôn im lặng để rồi bây giờ bắt đầu cái trò tào lao này?!"

"Không phải việc của cô." "Aha, vậy à."

Cô ấy không định đi xa đến mức này. Thế nhưng, khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Yoo Joonghyuk, người đang hành động như một con lừa cứng đầu chết tiệt, cô ấy căn bản là không thể kiềm chế cơn giận sôi sục của mình nữa.

"Tôi luôn ghét anh. Và cũng hối hận vì điều đó. Tại sao tôi lại viết câu chuyện về một kẻ như anh bằng chính tay tôi?"


Cô ấy chưa bao giờ nói những lời này trong bất kỳ lần nào khác. Ngay cả vậy, cô ấy vẫn tiếp tục nói ra mọi thứ.

"Tôi đã nguyền rủa bản thân khác của mình. Nếu câu chuyện này không tồn tại thì sẽ không có chuyện này xảy ra. Sẽ không ai chết. Và Kim Dokja có thể có....!"

Nắm đấm của Yoo Joonghyuk tìm thấy sơ hở lộ ra trong thoáng chốc đó đã cắt ngang lời cô. Anh kiên quyết giữ im lặng và tiếp tục chiến đấu. Mặc dù cô vẫn chưa nghe được câu trả lời xác đáng, nhưng Han Sooyoung biết tại sao anh lại cố gắng lấy [Con Tàu cuối cùng].

"Chúng ta đã thất bại. Từ khi chúng ta trở về cùng với sự thất bại thảm hại đó, anh vốn nên lặng lẽ chấp nhận và bước tiếp. Anh thực sự quên những gì [Bức tường thứ 4] đã nói với chúng ta rồi à?"

Cô biết sự thật, và đó là lý do tại sao cô không thể chịu đựng được.

⸢Các bạn không nên tham lam. Không, cá c ngư ời vố n nê n b ằ n g l ò n g vớ i 4 9 % c ủ a Ki m D ok ja⸥

Câu nói của [Bức tường thứ 4] ngày đó, là câu nói mà cô chưa bao giờ quên được cho đến tận bây giờ.

Yoo Joonghyuk cuối cùng cũng mở miệng. "Nói như một kẻ thất bại thực sự. Đơn giản là cô đã từ bỏ, vậy thôi."

Mỗi khi nắm đấm của họ va vào nhau, những Câu chuyện đã cũ mòn bay tán loạn trong không trung. Những mảnh vỡ phát ra những tia sáng yếu ớt chiếu xuống má anh.

Đến lúc này, cô mới phát hiện ra bộ dạng rối loạn của anh. Mái tóc bù xù, cứng đơ và khuôn mặt chưa rửa khá khó coi của anh.

Han Sooyoung hít khí và lập tức lùi lại một bước. Một số ký ức lướt qua đầu cô ấy ngay sau đó - Yoo Mia, xuất hiện vào một ngày nọ, khóc và nói rằng oppa của cô ấy vừa mất tích, và Yoo Joonghyuk, rời bỏ công việc game thủ chuyên nghiệp mà anh ta vừa khó khăn kiếm lại, rồi biến mất không một dấu vết.

⸢Mình có nên bắt đầu với những việc anh ta đã làm trong suốt thời gian qua không??⸥


Hào quang màu vàng đang tập trung trên tay phải của anh. Đó là khởi đầu của [Cú đấm Phá Thiên]. Anh ấy đang tỏ ra nghiêm túc muốn giết người. Han Sooyoung vội vàng đưa tay phải ra.

[Dấu thánh, 'Triệu hồi Nhân vật', đang kích hoạt!]

Ít nhất, nếu cô sử dụng kỹ năng này để ném anh ra xa, rồi...

[Cá nhân được áp dụng không phải là một 'Nhân vật'.]

Cô nhận ra điều đó một cách muộn màng - 'Yoo Joonghyuk' đứng trước mắt cô không còn là nhân vật trong 'Cách sống sót' mà cô đã viết.

Sau khi hồi kết của Kim Dokja đến, và sau khi câu chuyện của 'Cách sống sót' kết thúc, Yoo Joonghyuk đã hoàn toàn thoát khỏi vị trí của một 'Nhân vật '.

Một cú đấm được bao bọc bởi ánh sáng vàng rực xé toạc không khí và bay tới. Cô kích hoạt mọi kỹ năng né tránh có thể.

Đòn tấn công lướt qua vai cô với biên độ mỏng nhất có thể tưởng tượng được. Cơn bão hệ quả từ cú đấm mạnh mẽ khó tin đó đã đâm vào cô một cách đau đớn.

Yoo Joonghyuk lẩm bẩm. "... .Kỹ năng của cô hầu như không mất đi chút sức mạnh nguyên bản nào. Đây là do phước lành của hệ thống sao?"

Lý do duy nhất tại sao các kỹ năng của Han Sooyoung vẫn có thể sử dụng sức mạnh như vậy là vì cô ấy đã nhận được Câu chuyện của Cục từ Bihyung ở lượt thứ 1865.

Yoo Joonghyuk hỏi cô với một giọng vô cảm. "Thế giới này không còn cần hệ thống nữa. Vậy mà, tại sao cô lại nhận Câu chuyện đó từ cậu ta?"

"Rõ ràng là để duy trì mạng sống của Kim Dokja."

Họ đã trải qua [Hồi quy nhóm] vì Avatar của Kim Dokja ngày càng yếu đi. Và cô ấy đã nhận được Câu chuyện của Cục phòng trường hợp điều gì đó tương tự xảy ra với Kim Dokja.

"Tại sao cô lại làm vậy? Cô nên biết điều này. Tên ngốc đó không thể tỉnh lại được nữa." Yoo Joonghyuk nói.

"Kim Dokja vẫn chưa chết-!"


"Nếu cô thực sự tin điều đó, thì tại sao cô lại ngăn cản tôi?" Trong một khoảnh khắc đó, cô không thể nói nên lời.

Sau đó, Yoo Joonghyuk vụt ra phía sau cô và đập mạnh vào lưng cô. Han Sooyoung rơi xuống đất. Cô ho ra lớp bụi dày và đứng dậy, sau đó hét vào mặt anh trong khi lảo đảo.

"... .Yoo Joonghyuk, tỉnh lại đi! Anh nghĩ đây là điều mà Kim Dokja thực sự muốn? Anh ấy đã nói với anh rồi mà? Anh ấy bảo anh đừng bỏ rơi thế giới này. Và anh cũng đã đồng ý!"

"Đúng. Tôi đã đồng ý không hồi quy."

"Đừng chọc tôi cười! Anh không thể hồi quy nữa, vậy đó. Nếu anh vẫn làm được, thì anh đã hồi quy rồi!!"

"Tôi có thể như vậy."

Con mắt vàng của Yoo Joonghyuk bắt đầu sáng rực trong đám mây bụi dày đặc. Và ánh mắt đó giờ đang dò hỏi Han Sooyoung.

"Nhưng cô có khác gì không?"

Cô ấy không thể đáp trả. Nhưng thay cho cô ấy, Câu chuyện của Kim Dokja vẫn còn trong tay của cô ấy đã trả lời thay.

[Câu chuyện, 'Người chống lại phép màu', đang than thở trong đau khổ.]

Đây là những lời mà cô vẫn không thể buông ra. Đôi khi cô viết chúng ra đâu đó để chịu đựng cuộc sống của mình. Tự nhủ rằng, không được hồi quy, phải sống ở hiện tại. Cô tiếp tục suy ngẫm về những từ nghe có vẻ rõ ràng trong quá khứ, và tiếp tục chịu đựng từng giây từng phút. Đó là hai năm qua của cô ấy.

"Có vẻ như cô cũng chẳng thể quên bất cứ điều gì." "Câm miệng."

Han Sooyoung ngay lập tức lao tới và đấm thẳng vào mặt anh. Mỗi khi nắm đấm của họ vung lên, những Câu chuyện mà họ cùng nhau chia sẻ và biên soạn lại quằn quại dữ dội.

[Câu chuyện, 'Vua của Kaixenix', đang bị kích động.]


Cô tin rằng mình đã làm việc chăm chỉ để chịu đựng. Cô tin rằng đã rất nhiều thời gian trôi qua, nhiều như tất cả những câu cô đã viết. Cô ấy thở, cô ấy ăn, và cô ấy ngủ - Han Sooyoung đã sống sót theo cách đó.

⸢Bạn không phải là hồi quy giả chỉ vì bạn hồi quy.⸥

Nhưng, cô ấy có thể thực sự nói rằng cô ấy đã sống một cuộc sống theo cách đó?

⸢Một số người sẽ sống cả đời bên trong một quá khứ đã kết thúc.⸥

Mỗi khi xương trên nắm đấm của cô ấy bị nghiền nát, các Câu chuyện lại phân tán ra, từng chút một - những Câu chuyện, những ký ức nguyên vẹn được lưu giữ như ban đầu mà không cần xem xét lại. Theo phản xạ, Han Sooyoung bắt đầu thu lại những Câu chuyện đang rải rác này.

Cô không muốn buông tay bất kỳ cái nào trong số chúng. Cô không muốn quên bất cứ điều gì.

⸢Trong hai năm qua, cô ấy đã không thể tiến thêm một bước nào.⸥

Han Sooyoung thở hổn hển và lên tiếng. "Anh nghĩ điều gì sẽ thay đổi nếu anh làm điều này ngay bây giờ?"

"...."

"Ngay cả khi anh rời đi, anh sẽ không tìm thấy Kim Dokja. Và anh thậm chí không thể đi đâu cả."

"...."

"Bên cạnh đó, [Con Tàu] của thế giới này đã bị phá hủy. Anh đã quên những gì đã xảy ra trong trận chiến cuối cùng? Đó không phải là một Con Tàu. Và chúng ta không thể rời khỏi đường thế giới này ngay cả khi chúng ta muốn!"

Sức mạnh của hai người một lần nữa va chạm. Kèm theo đó là âm thanh

"Ku-dududu!!", một cơn bão được tạo ra từ năng lượng ma thuật của họ. Yoo Joonghyuk đứng giữa tâm bão đáp lại.

"Cho đến giờ tôi đã biên soạn nên rất nhiều Câu chuyện, nhưng tôi vẫn không biết ■■ của mình là gì."

Câu chuyện mạnh mẽ, hung dữ bùng nổ trong không khí. Anh không thèm để ý đến việc những Câu chuyện quý giá bị hư hại và chỉ đơn giản là vung nắm đấm.


"Cô đã viết câu chuyện của tôi. Trong trường hợp đó, cô hẳn là biết câu chuyện của tôi nên kết thúc ở đâu."

Vào lúc đó, những câu nói bắt đầu lướt qua đầu Han Sooyoung.

⸢Yoo Joonghyuk có thực sự đến đây để lấy [Con Tàu cuối cùng] không?⸥ Sự nhận thức muộn màng ùa tới.

Hồi quy giả mệt mỏi với các kịch bản chỉ có thể tiếp tục bởi vì các kịch bản tồn tại.

Sau đó Yoo Joonghyuk bắt đầu thu thập tất cả những Câu chuyện còn lại của mình. Tất cả những Câu chuyện này đều thuộc về một người đàn ông cuối cùng đã thoát khỏi lời nguyền của sự hồi quy, chúng đang đồng loạt nhe nanh về phía Han Sooyoung.

"Đánh với tôi bằng tất cả những gì cô có, Han Sooyoung."

⸢Đây là trận đánh cuối cùng của Yoo Joonghyuk.⸥

Mọi tế bào trong cơ thể cô đều rung lên hồi chuông báo động. Vị hồi quy giả đã lặp đi lặp lại những kiếp sống dài đằng đẵng.

Một cảm xúc nào đó tuôn trào trong đôi mắt đã từng được miêu tả hàng chục, hàng trăm lần. Han Sooyoung biết rất rõ cảm xúc đó là gì.

Yoo Joonghyuk ước được chết ở nơi này.

Không phải dưới bàn tay của bất kỳ ai, mà bởi sự tồn tại của người đã viết nên câu văn đầu tiên của mình.

"Đồ khốn khiếp!! Anh chưa bao giờ, chưa bao giờ làm được những gì tôi muốn từ anh, và rồi cái quái gì đây!!"

Kwa-aaaaaaah-!!

Yoo Joonghyuk một lần nữa đưa toàn bộ sức mạnh của mình vào nắm đấm - một đòn tấn công tập trung tất cả những Câu chuyện vĩ đại của anh ấy. Đỉnh điểm của trận chiến này đã sắp đến. Han Sooyoung cũng giải phóng tất cả các Câu chuyện của cô ấy. Và sau đó...

Một vụ nổ giống như một ngôi sao đang nổ tung làm rung chuyển cả thế giới.


Mọi thứ đau đớn như thể toàn bộ cơ thể cô bị đập nát. Mọi khúc xương trong nắm tay phải của cô ấy đều bị gãy. Những người đồng đội của cô hét lên, trong khi những người chứng kiến khác cũng gào thét. Han Sooyoung đã chịu đựng lực va chạm trong khi bị mắc kẹt trong cơn rung động đau đớn kinh hoàng, đủ để xé rách màng nhĩ của cô. Toàn bộ cơ thể của cô giờ đã trở nên tơi tả.

Yoo Joonghyuk nằm gục trên mặt đất, bất động. Tim cô bắt đầu đập thình thịch.

"Yoo Joonghyuk?"

Những đầu ngón tay anh run lên rất khẽ. Anh từ từ mở mắt và nhìn về phía cô. Cô thở hổn hển và chật vật nói ra được vài từ.

"... .. Điều này hơi khác so với hồi đó trong Lâu đài Bóng tối, phải không?"

Ngay khi cô ấy nói xong, cả hai chân của cô ấy đều sụp xuống. Cô ấy bị đánh trúng khi nào? Tất cả xương ở đầu gối của cô đã hoàn toàn bị nghiền nát.

"Không giống vậy lắm." Yoo Joonghyuk lẩm bẩm. "Tên khốn chết tiệ...."

Hai người họ ngã gục, mặt đập thẳng xuống đất. Han Sooyoung trườn về phía Yoo Joonghyuk. Cơn giận của cô có vẻ như sẽ không sớm nguôi ngoai trừ khi cô đập anh thêm một lần nữa, bằng cách nào đó.

Tay cô run rẩy định tát một cái vào sau đầu anh, nhưng không may, bàn tay phải run rẩy đáng thương của anh lại nắm lấy cổ tay cô trước. Và như vậy, cánh tay của hai người bắt đầu một cuộc giao tranh giữa không trung với số sức lực nhỏ bé mà họ còn lại, kết quả là họ vồ hụt nhau và gục xuống một cách yếu ớt. Họ thực sự không còn một chút năng lượng nào để tiếp tục.

Trên bầu trời, có thể nhìn thấy những vết rách để lại do va chạm từ các Câu chuyện của họ. Và khung cảnh của <Star Stream> xa xôi có thể được nhìn ngắm trên bầu trời bị xé rách một cách khủng khiếp kia. Vài ngôi sao còn sót lại của bầu trời đêm lấp lánh chiếu những tia sáng yếu ớt xuống hai người.

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó một lúc lâu rồi nói. "...Kim Dokja có lẽ sẽ bị phân tán đến phần còn lại của vũ trụ."


Linh hồn của Kim Dokja, bị phân tán thành những mảnh nhỏ. Anh ấy thực sự còn lại bao nhiêu trong những mảnh vỡ nhỏ bé đó? Ngay cả Han Sooyoung cũng không thể chắc chắn.

Ngoại trừ điều đó, cô chắc chắn về việc các 'Kim Dokja' nhỏ bé được tái sinh thành thứ gì đó tại các cửa ngõ của các thế giới mà cô thậm chí chưa từng nghĩ đến. Anh ấy có thể tái sinh thành một con người. Có thể nơi này tương tự như Trái đất. Có thể, lần này anh ấy sẽ sinh ra ở một lục địa khác, không phải ở Bán đảo Triều Tiên.

"Cô có nghĩ rằng bây giờ tên ngốc đó đã trở nên hạnh phúc hơn không?"

Khoảnh khắc cô ấy nghe thấy lời anh nói, Han Sooyoung có cảm giác rằng một điều gì đó cuối cùng đã kết thúc.

Trái tim cô vô cùng đau đớn. Cô có thể nghe rõ những âm thanh của một thứ gì đó đang vỡ tan - những âm thanh của một câu chuyện sắp kết thúc. Những tiếng than khóc kéo dài của họ cuối cùng cũng kết thúc. Đó là âm thanh của một người chỉ có thể sống trong quá khứ của mình cuối cùng đã buông bỏ chính quá khứ đó. Ngay tại thời điểm này, Han Sooyoung đã bị khuất phục bởi cảm giác tội lỗi kỳ quái về sự mục nát, về sự phản bội.

"Kim Dokja, anh ấy...."

⸢Có thể là anh ấy không muốn chúng ta từ bỏ?⸥

Chẳng lẽ ngay cả khi tất cả những người khác đều trút bỏ được nỗi buồn đau đớn kéo dài kia, anh ấy vẫn ước gì có một người sẽ tiếp tục thực hiện những hành vi ngu ngốc tuyệt đối với cái giá là hủy hoại cuộc đời mình?

Cô nghe thấy tiếng Yoo Joonghyuk ho và lẩm bẩm những gì cô cần nói. "Tôi chắc chắn rằng anh ấy đang sống tốt. Dù gì thì anh ấy cũng là một con người mạnh mẽ."

"...."

"Anh ấy có lẽ đang sống một cuộc sống của riêng mình ngoài kia, và cũng đang sống hạnh phúc. Biết đâu, anh ấy cũng có thể đang đọc một cuốn sách kỳ quặc nào đó khác trong lúc này."


"Ngay cả khi chúng ta tìm thấy anh ấy, tên ngốc có lẽ sẽ không nhớ bất cứ điều gì."

Đây là sự kết thúc cho nỗi đau buồn của họ.

Việc đi tới một đường thế giới khác không còn ý nghĩa gì nữa. Ngay cả khi họ tìm thấy 'Kim Dokja' ở đó, họ có thể làm gì? Họ chắc chắn không thể áp đặt quá khứ vào một người không thể nhớ. Kim Dokja tái sinh sẽ không phải là 'Kim Dokja'. Người mà họ biết đã không còn tồn tại trong vũ trụ này, bất kể họ nhìn ở đâu.

Ngay cả khi đó, Han Sooyoung vẫn thốt ra một điều kỳ lạ.

"Chúng ta không thể biết được điều đó. Nếu 'Cách sống sót' cũng tồn tại ở nơi anh ấy đầu thai tới, thì..."

Ngay lập tức, cô cảm thấy khó hiểu, tại sao mình lại nói những điều như vậy. "Như tôi đã nói, Cách Sinh tồn...."

Miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm, có lẽ là để bác bỏ ý muốn của chính mình.

⸢Kim Dokja, 'Giấc mơ cổ xưa nhất', đã bị phân tán khắp vũ trụ.⸥

Đầu óc cô bắt đầu lần lượt tuôn ra những suy nghĩ mất phương hướng.

⸢Vũ trụ này được duy trì bởi trí tưởng tượng của 'Giấc mơ cổ xưa nhất'.⸥

⸢Trong trường hợp đó, 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đang mơ về điều gì?⸥ Cô nổi da gà. Cô thậm chí còn không muốn nghĩ về điều đó, nhưng...

⸢"Ahjussi từ một thế giới khác có lẽ cũng sẽ thích đọc sách. Phải không?"⸥ Đây thực sự là một ảo tưởng vô nghĩa.

Ngay cả khi biết điều đó, Han Sooyoung vẫn không thể ngăn cản luồng suy nghĩ của mình.

Kim Dokja, đang đọc tiểu thuyết của ai đó trong khi mang một vẻ mặt mà cô không thể tưởng tượng được ở phía bên kia của vũ trụ xa xôi.

"Anh chàng đó, anh ấy ... Anh ấy vẫn tò mò về Kết thúc của câu chuyện này chứ, tôi tự hỏi?" Han Sooyoung hỏi.


"... .Cô đang nói cái gì vậy?"

"Điều gì sẽ xảy ra nếu... nếu vô số 'Kim Dokja' rải rác trong phần còn lại của vũ trụ đọc một câu chuyện nhất định cùng một lúc... .."

⸢Tại sao các Chòm sao lại cố gắng truyền bá những Câu chuyện của riêng mình càng xa càng tốt?⸥

⸢Làm thế nào mà nền tảng của thế giới này lại là 'những câu chuyện'?⸥

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những Kim Dokja đã quên rằng mình chính là 'Giấc mơ cổ xưa nhất', lại mơ về cùng một câu chuyện?"

Cách để tìm lại Kim Dokja, mà không làm hỏng cuộc sống của các Kim Dokja tái sinh ở các thế giới khác.

Giọng nói mơ hồ không rõ ràng của Han Sooyoung tiếp tục vang lên.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu câu chuyện anh ấy đang mơ... giống với câu chuyện mà tất cả chúng ta mong ước....?"

Chuỗi suy nghĩ của cô chỉ bị phá vỡ sau khi một cái bóng đen như mực phủ lên đầu cô.

"Khu vực này đã được đánh dấu lại để cải tạo thành một công viên công cộng, nhưng nhờ có hai người, nơi này giờ đã trở thành một mớ hỗn loạn."

Từ khi nào? Anna Croft đang đứng đó.

"Các bạn có định vượt qua đường thế giới một lần nữa không?"

Han Sooyoung muộn màng lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia. Sau đó, cô nhớ lại ảo tưởng mà cô đã nung nấu ban nãy và cảm thấy xấu hổ vì điều đó.

Ngay từ đầu, ý tưởng đó là vô nghĩa. Để khiến các Kim Dokja của những thế giới khác mơ về cuốn tiểu thuyết mà cô đã viết. Đó là một lời nói điên rồ và trống rỗng.

Quan trọng hơn, cũng không có cách nào để vượt qua các đường thế giới khác trong thế giới này.


Nhưng sau đó, biểu hiện của Anna Croft có phần kỳ lạ. "Tôi nghĩ rằng sớm muộn gì một ngày như thế này cũng sẽ đến."

Mắt cô ta phát ra ánh sáng đỏ rực. Ánh mắt đó giờ đang hướng về tháp chuông của bảo tàng.

Tại bản sao của [Con Tàu cuối cùng].

Trái tim của Han Sooyoung bắt đầu đập ngày càng nhanh và nhanh hơn. Một điều như vậy là không thể. Điều đó là không thể, nhưng... Làm thế nào?

Ku-gugugu...

Từ từ, rất chậm rãi, cái gọi là bản sao bắt đầu bay lên từ đỉnh của bảo tàng.

Lông mày của Yoo Joonghyuk nhướn cao, anh lập tức ngồi dậy khi nhìn chằm chằm vào vật thể trên không trung.

Con Tàu - kích thước của nó có thể rất nhỏ, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó vẫn là một Con Tàu.

"Tôi đã thu thập một số bộ phận và sửa lại nó trong 20 năm qua, để đề phòng. Nếu không ai trong số các bạn trở về, thì tôi định đến thăm các bạn. Mặc dù còn nhiều bộ phận không thể trục vớt, và con tàu vẫn chưa được sửa chữa hoàn chỉnh...."

Con Tàu từ từ bay lên và tách ra như một viên thuốc con nhộng để lộ ra bên trong. Đây là một [Con Tàu cuối cùng] rất nhỏ, thứ mà chỉ có một người có thể lọt vào bên trong.

"Nó có thể được sử dụng. Ngoại trừ việc, chỉ có một người có thể dùng nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjhj