546-551_ Phần kết 5 - Sự vĩnh hằng và cái kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 546

Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk được đưa đi bằng cáng đến bệnh viện nơi Kim Dokja đang ở.

Trong khi lắng nghe những lời cằn nhằn không ngừng của Lee Seolhwa, Han Sooyoung vẫn bình tĩnh sắp xếp kế hoạch hành động mà cô đã nghĩ ra. Và đúng một giờ sau, cô ấy nói với những người đồng đội về ý tưởng của mình bằng cách sử dụng những từ súc tích nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra, đồng thời không bỏ sót bất cứ điều gì trong quá trình này.

Tuy nhiên, đù bạn nói một cách ngắn gọn và chính xác không có nghĩa là người nghe sẽ hiểu bạn một cách ngắn gọn và chính xác. Phản ứng của những người đồng đội là như thế này:

"....... Cô đang muốn làm gì, nói lại lần nữa??"

Jung Heewon hỏi lại, trong khi cả Shin Yoosung và Lee Gilyoung đều hơi há hốc mồm.

Han Sooyoung đáp. "Được rồi, vậy, nếu tôi đặt nó ở một góc độ đơn giản hơn...." "Cô nhận thức được những gì mình đã nói cho đến bây giờ chứ?"

"...Ơ? Vậy là, mọi người đã hiểu ý tôi rồi?"

"Chúng ta không thể làm điều đó một lần nữa. Cô đã quên những ký ức về hai năm trước? Điều đã xảy ra với chúng ta sau lần hồi quy nhóm....?"

"Tôi không nói rằng chúng ta sẽ hồi quy."

"Chuyện này và chuyện đó đều giống nhau! Nếu chúng ta vượt qua đường thế giới một lần nữa....!"

"Tôi cũng không nói rằng chúng ta nên bóp méo tương lai của thế giới bên kia. Mọi người đã nghe những gì tôi nói, phải không? Tôi chỉ muốn gửi duy nhất một cuốn tiểu thuyết sang bên đó, vậy thôi."

Lee Jihye vẫn luôn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện cuối cùng cũng lên tiếng. "Được rồi, những gì chị đang nói là, chị muốn đưa cuốn tiểu thuyết được viết ở thế giới này cho Dokja ahjussi ở các thế giới khác. Ý chị là vậy đúng không?"


"Đúng."

"Việc làm như vậy có ý nghĩa gì?"

Han Sooyoung bắt đầu giải thích bằng một giọng bình tĩnh. "'Giấc mơ cổ xưa nhất' là Kim Dokja. Và Kim Dokja đó đã bị chia nhỏ thành nhiều mảnh và phân tán rải rác khắp các thế giới còn lại, trước khi tái sinh vào những tồn tại khác nhau. Em hiểu đến đây rồi chứ?"

"... ..Chị nghĩ em là đồ ngốc vì lần trước em đạt điểm F?? Được rồi, vậy tiếp theo là gì?"

"Phần quan trọng bắt đầu từ chỗ đó. Kim Dokja mới được tái sinh có thể không phải là 'Kim Dokja' nữa. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ấy không phải là 'Giấc mơ cổ xưa nhất'. Bản thân họ có thể không nhận thức được điều đó, nhưng tất cả những linh hồn đó chính là 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đang duy trì vũ trụ này."

Lần gần đây nhất khi họ trốn thoát khỏi [Bức tường cuối cùng], không ai bị bỏ lại trong tàu điện ngầm. Tuy vậy, thời gian của vũ trụ không dừng lại. Có nghĩa là, 'Giấc mơ cổ xưa nhất' đã không biến mất.

Những linh hồn từng là Kim Dokja đã phân tán đến phần còn lại của vũ trụ và tái sinh, và ngay cả bản thân họ cũng không hề hay biết, họ đang mơ về những vũ trụ khác nhau.

Yoo Sangah gật đầu như thể cô ấy đã hiểu điều đó. "Vì vậy, cô định sử dụng sức mạnh từ trí tưởng tượng của họ."

"Suy cho cùng thì trí tưởng tượng của Giấc mơ cổ xưa nhất cũng chính là hiện thực."

"Làm cho Dokja-ssi tái sinh mơ về cái kết mà tất cả chúng ta mong muốn...."

"Đúng rồi. Nó sẽ giống như chúng ta đang giới thiệu cho anh ấy về một nguồn gốc của trí tưởng tượng. Để anh ấy có thể mơ về cái kết của thế giới này." Han Sooyoung lần lượt quan sát khuôn mặt của các đồng đội và tiếp tục. "Nếu làm cách này thì sẽ không có ai phải chịu thương tổn. Không người nào sinh ra trong các thế giới khác sẽ bị tổn hại. Tất cả những gì chúng ta phải làm là khiến những người đó đọc được một câu chuyện nhất định, thế là xong."


Vô số Kim Dokja rải rác trong nhiều thế giới, tất cả đều sẽ tưởng tượng ra điều đó. Những người sinh ra với ngoại hình khác nhau, sống trong nhiều môi trường khác nhau.

Gặp họ hay đưa họ đến đây chẳng có ý nghĩa gì. Điều duy nhất mà các đồng đội có thể hy vọng trong hoàn cảnh này là một phép màu.

Một phép màu có thể đưa Kim Dokja mà tất cả họ đều mong nhớ trở về.

Sẽ ổn thôi, ngay cả khi tất cả chỉ là ảo tưởng, một lời nói dối - chỉ cần anh ấy có thể tưởng tượng ra hạnh phúc của họ...

Chỉ cần vô số 'Kim Dokja' đó tưởng tượng ra một vũ trụ duy nhất...

Một khoảng lặng ngắn bao trùm căn phòng. Một biểu hiện tương tự hiện lên trên khuôn mặt của tất cả mọi người.

Họ biết rõ một kế hoạch như vậy không có cơ hội trở thành hiện thực. Để thực hiện kế hoạch này, trước tiên phải vượt qua một số rào cản bất khả thi.

Người lên tiếng với tư cách đại diện cho các đồng đội là Lee Hyunsung, người mới về nước cách đây khoảng 30 phút.

"Sooyoung-ssi."

Anh đã vội vàng trở về sau khi nghe tin tức về Yoo Joonghyuk và Han Sooyoung. Đôi mắt luôn cháy rực ngọn lửa chính nghĩa và ý chí chiến đấu của anh giờ đã bị bóng tối đè nặng che khuất.

"Tất cả chúng tôi đều đã quá mệt mỏi. Chúng tôi quá sợ hãi việc hy vọng."

Điều khiến một người thực sự kiệt quệ không phải là tuyệt vọng. Không, đó là 'hy vọng' tưởng chừng như sắp trở thành hiện thực nhưng lại không bao giờ thực sự diễn ra.

Han Sooyoung cũng biết điều đó. Cô từ từ siết chặt nắm tay. "Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi thỉnh cầu tất cả các bạn hãy giúp tôi làm việc này."

Đôi mắt Lee Hyunsung run lên khi nghe thấy từ 'thỉnh cầu'. Han Sooyoung chưa bao giờ sử dụng cách nói như vậy trước đây.


"Tôi biết việc này rất ít có khả năng trở thành sự thật. Đó là lý do tại sao đây chỉ đơn thuần là... một loại nghi lễ, nếu mọi người muốn. Phải làm một điều gì đó, để chấm dứt quá khứ và sống hết phần đời còn lại một cách đúng đắn."

Jung Heewon hỏi cô ấy. ".... Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?"

Thay vì trả lời bằng cách nói, Han Sooyoung đặt máy tính xách tay của mình lên bàn làm việc trong phòng bệnh và truy cập vào một file văn bản nhất định, một file mà họ đã rất quen thuộc.

Một cuốn tiểu thuyết với tiêu đề vẫn được để là "không tên".

Han Sooyoung từ từ, rất chậm, bắt đầu gõ tiêu đề của cuốn tiểu thuyết.

*

Kể từ ngày đó, Han Sooyoung dồn toàn bộ sức lực vào việc viết cuốn tiểu thuyết cùng với sự hỗ trợ từ những người đồng đội. Ngay cả khi đó là cô ấy, cô ấy cũng không thể nào lưu giữ từng chút ký ức theo thứ tự hoàn hảo được, vì vậy để hoàn thành câu chuyện, cô ấy phải mượn ký ức từ các đồng đội của mình.

"Vậy là, chúng ta sẽ khiến Dokja ahjussi đọc cuốn tiểu thuyết này... Nhưng, chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?"

"Bằng cách nào đó, chúng ta cần phải làm cho anh ấy bắt gặp nó một cách tự nhiên, không để anh ấy cảm thấy bất thường. Đến mức anh ấy thậm chí không nhận ra mình đang tưởng tượng về thế giới này."

"Có nghĩa là, chúng ta phải viết một câu chuyện thực sự thú vị."

"Dokja hyung từng đọc hết nguyên một cuốn tiểu thuyết vô cùng nhàm chán, vì vậy anh ấy hẳn sẽ đọc nó ngay cả khi chúng ta viết nó như thế nào đi?"

Han Sooyoung nhìn Lee Gilyoung đang nói liến thoắng và lắc đầu. "Chúng ta không biết điều gì có thể xảy ra, vì vậy chúng ta phải cố gắng hết sức. Dù sao thì, Kim Dokja của thế giới khác có thể sẽ không kiên nhẫn như Kim Dokja của chúng ta."

"Để tôi giúp!"


"Em cũng vậy! Noona, chị đâu có biết loại ngôn ngữ mà thanh thiếu niên sử dụng ngày nay, phải không?"

Hầu hết thời gian, cuốn tiểu thuyết được biên soạn trong phòng bệnh của Kim Dokja. Sau khi kết thúc tiết giảng của mình, Han Sooyoung sẽ đến thăm anh ấy trong phòng bệnh của anh. Những người đồng đội khác cũng lần lượt đến thăm.

"Xin lỗi em tới trễ. Em có một bài thông báo để thực hiện vào ngày mai, vì vậy...." Lee Jihye nói.

"Sẽ vẫn ổn nếu em đến sau khi em học xong." Han Sooyoung trả lời.

"Không thể nào. Hôm nay là cảnh em thức tỉnh mà, đúng không?" Giọng của Lee Jihye tràn ngập sự phấn khích. Cô đọc lướt bản thảo mà Han Sooyoung đã viết và tiếp tục lải nhải. "Chà. Chỗ này.... Ha, hồi đó em thực sự suýt chết."

"..."

"Keuh-heuh. Đọc lại đoạn này vẫn khiến em nổi da gà. Unnie, không phiền nếu em hỏi khi nào em sẽ xuất hiện tiế...."

"Nếu em định làm phiền chị, thì mau đi ra ngoài."

"Á? Tại sao chị lại lạnh lùng như vậy? Em thậm chí còn phát hiện ra một lỗi sai trong đoạn này."

"Một lỗi sai? Ở đâu?"

"Em chưa bao giờ nói bất cứ điều gì như thế này!"

Lee Jihye chỉ vào màn hình. Han Sooyoung liếc nhìn điện thoại của cô gái và đáp lại. Cụ thể, cảnh được đề cập đến là khi Lee Jihye nói chuyện trong Hầm ngục rạp chiếu.

Han Sooyoung giải thích. "Một số chi tiết được sáng tạo thêm là không thể tránh khỏi, vì vậy một số phần có thể sẽ hơi khác so với những gì đã xảy ra trong thực tế. Nhưng phần đó "

⸢"Tại sao anh lại nghĩ rằng anh đang ở một mình? Chúng ta đang ở đây cùng nhau, phải không! Không, chờ một chút... Tôi luôn ở bên cạnh anh, phải không?! Vì vậy, đừng mất hy vọng! Hãy nghĩ về đứa trẻ của chúng ta...!⸥

"... Nhưng, chị đã viết đoạn này theo những gì Uriel đã nói với chị mà?"


Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Những câu văn được cần mẫn viết ra.

Khi cô không thể nhớ lại quá khứ một cách chính xác, cô thậm chí bắt đầu véo má Kim Dokja đang ngủ say. Và khi sự phẫn nộ của cô ấy bùng lên mà không có lý do gì, cô ấy thậm chí sẽ viết một số điều kỳ lạ trong cuốn tiểu thuyết.

⸢"Mau tìm ra vị vua xấu xí!"⸥

Chà, dù sao thì nó có lẽ cũng chẳng quan trọng. Anh ấy thậm chí cũng sẽ không nhận ra rằng đây là câu chuyện của chính mình.

Các đồng đội lần lượt đến thăm phòng bệnh như thể họ đang bước vào buồng giải tội.

"Thực ra, Dokja-ssi đã chửi tục một chút trong lúc ở đây...."

"À, đừng viết những gì tôi vừa nói. Hiểu không? ... .Này, tôi đã bảo là bỏ phần đó đi rồi mà, sao lại viết nó vào?"

Tất cả bọn họ đều có vẻ khá ngạc nhiên vì họ vẫn nhớ rất nhiều câu chuyện, và...

"K-Không, đợi đã! Noona! Đúng là em rất kính trọng hyung, nhưng... Nhưng, chị đang làm gì vậy, miêu tả em như một kẻ cuồng tín??"

...Và, họ dường như đang tìm thấy sự bình yên với thực tế là họ vẫn còn nhớ câu chuyện này.

Đôi khi họ khóc, hoặc đọc các bản ghi nhớ chứa các chi tiết sẽ sớm tạo thành một phần của câu chuyện trong tương lai.

Shin Yoosung hỏi. "Nhân tiện, tại sao chị lại miêu tả về sự hồi quy tiêu cực như vậy?"

"Chà, ngay cả trong thế giới đó, Kim Dokja chỉ nên có một cuộc đời. Anh ấy có thể sẽ chịu ảnh hưởng xấu khi đọc cái này, phải không? Ý chị là, có thể ở đó anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ."

Trước câu trả lời của cô ấy, một bóng đen phủ lên vẻ mặt của Shin Yoosung. "Nhưng, chúng ta đã hồi quy, phải không? Trong trường hợp đó, viết phần này khác với thực tế sẽ ổn hơn chứ?"

"Không. Chị sẽ viết nó như hiện tại."


"Gì cơ? Nhưng tại sao?"

"Không quan trọng đó là ai, mỗi con người đều là một kẻ hồi quy, em thấy đấy."

Đó là câu cô nghĩ ra khi đánh nhau với Yoo Joonghyuk. Thành thật mà nói, dù sao thì cô cũng không kỳ vọng Shin Yoosung sẽ hiểu được những gì cô đang nói.

Cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào những câu đó một lúc, trước khi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. "Sự hồi quy của chúng ta hoàn toàn không ảnh hưởng đến đường thế giới này. Đôi khi em nghĩ về nó, có cảm giác như nó chỉ là một giấc mơ đêm qua. Đâu là sự khác biệt giữa một quá khứ không thể thay đổi hiện tại, và một ảo tưởng không thể thay đổi bất cứ điều gì?"

Han Sooyoung có phần sửng sốt trước những lời đó, đôi môi cô ấy nhấp nhô lên xuống, rồi tạo thành một cái bĩu môi. Shin Yoosung nhún vai và mỉm cười với cô ấy. "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta viết quá khó hiểu và Dokja ahjussi không thể hiểu được?"

"... .Kim Dokja chắc chắn sẽ hiểu được." "Chị thực sự rất tin tưởng vào anh ấy nhỉ?"

"Nếu em định làm phiền chị như thế này, thì hãy đi ra ngoài."

"Không, chờ đã! Em đã sắp xếp mọi thứ xảy ra trong quá khứ rồi! Ngay cả về 'Thảm họa lũ lụt' mà chị hỏi em, em cũng...."

Tuy nhiên, không phải ai cũng hữu ích như Shin Yoosung. Không, thực ra, thay vào đó, phần lớn bọn họ chỉ đơn giản là xen vào việc viết của cô ấy. Ví dụ, trong trường hợp của Jang Hayoung:

"Này này!! Cô nói tôi là nhân vật chính của phần hai! Cô dựa vào điều gì mà nói vậy?! Cô đang giễu cợt tôi sao??"

"Đó chỉ là một cách nói khoa trương thôi. Cậu đâu phải là nhân vật chính thực sự, phải không?" Han Sooyoung đáp.

"Ngay cả vậy!"

"Tôi sẽ viết những câu chuyện bên lề về cậu. Trong các chương rất lớn, được chưa?"

"Tuyệt."


Lee Seolhwa đẩy giường bệnh ngang qua phòng cũng nói. "Thông thường, các thầy thuốc trong một câu chuyện như thế này sẽ được miêu tả như những cỗ máy chỉ biết chữa bệnh, phải không?"

"...Được rồi. Lee Seolhwa, cô cũng sẽ có một câu chuyện bên lề."

Ngoài ra, Lee Gilyoung thì trốn hết các tiết học để chạy đến bệnh viện, và Lee Hyunsung thì nổi cơn tam bành như thể anh đã bị đối đãi bất công.

"Chị vừa bỏ qua tất cả những sự kiện em phải trải qua sau khi ký hợp đồng với Abaddon! Hơn nữa, em có rất nhiều kỹ năng, vậy sao nó lúc nào cũng là con gián này con gián nọ?!"

"Cô đã sửa đổi hoàn toàn cuộc sống quân ngũ của tôi! Nhưng, chẳng phải tôi đã nghiêm túc mô tả tất cả những gì đã xảy ra kể từ lúc tôi còn là một binh nhì...!"

"Cả hai người có thôi đi không?! Kim Dokja mới là nhân vật chính của câu chuyện này! Tôi nói cho hai người biết, đây không phải là câu chuyện của hai người!" Han Sooyoung hét vào mặt họ.

Ngay cả các Chòm sao cũng lần lượt đến thăm sau khi biết tin.

Ví dụ, Uriel mang theo một đống tài liệu khổng lồ không thể xác định được trong khi ngụy trang với kính râm và khẩu trang.

[Đáng lẽ cô nên gọi cho tôi ngay lập tức nếu cô định viết một cái gì đó như thế này! Tôi có rất nhiều dữ liệu phong phú về chủ đề này!]

"... ..Có thể tin tưởng vào bất kỳ dữ liệu nào trong số này không? Ý tôi là, những gì cô kể khác rất nhiều so với những gì Lee Jihye đã nói với tôi, cô biết không?"

[K-Không, được rồi, nó có thể hơi khác một chút, nhưng, nhưng! Vũ trụ này thực sự rộng lớn và vô số Kim Dokja đang sống ngoài kia trong vô số thế giới, vì vậy...]

Sau đó là Tề Thiên Đại Thánh.

[Nếu cô định viết về Câu chuyện của tôi, ít nhất cô nên đọc cuốn Tây Du Ký đã được dịch đầy đủ. Cô đọc chưa?]

"Tôi đọc bản truyện tranh."

[Nếu vậy, cô hẳn là biết nhân vật chính thực sự của Tây Du Ký là ai.]


"Tôi nghĩ đó là Đường Tam Tạng?" Sau đó là Hắc Hỏa Vực Long.

[Thật đáng thất vọng. Cô đã quên mất tên thật của tôi rồi à? Đây đã là phần thứ hai rồi, tại sao tên thật của tôi vẫn chưa-]

"Ngay từ đầu cậu chưa bao giờ nói cho tôi biết. Và cậu biết gì không, cậu cũng không cần phải nói."

Và cứ như vậy - vào lúc bản thảo đầu tiên với khoảng 250 chương được hoàn thành, Han Sooyoung gần như hoàn toàn kiệt sức bởi tất cả sự mệt mỏi tích tụ trong cô. Đây là lần đầu tiên cô ấy viết một cuốn tiểu thuyết gian khổ như thế này. Rất nhiều phần của nó không giống như ý định của cô ấy, và có quá nhiều phần cần phải sửa đổi. Nhưng lúc này, 'số lượng' mới là ưu tiên của cô. Bởi vì...

- Han Sooyoung. Nó sẽ diễn ra tuần này, vào thứ Bảy.

... .Bời vì, không còn nhiều thời gian nữa, đó là lý do.

Chương 547

Thông thường, người ta cần khoảng tối đa hai năm để hoàn thành những phác họa đầu tiên của một bản thảo. Tuy nhiên, không thể làm một cách chậm rãi như vậy trong đường thế giới này.

- Hệ thống đang mất đi sức mạnh của nó quá nhanh. Nếu chúng ta bỏ lỡ tuần này, thì e rằng chúng ta sẽ không có đủ khả năng để khởi động Con Tàu.

Cuối cùng, Han Sooyoung quyết định bắt đầu làn sóng truyền tải đầu tiên sau khi hoàn thành phần hai của bản thảo.

Những người đồng đội trở nên phấn khích sau khi nghe tin về việc gửi bản thảo. Yoo Sangah hỏi. "Cô sẽ vận chuyển hồ sơ như thế nào? Trong một USB?"

"Chúng ta sẽ chuẩn bị cho nhiều trường hợp khác nhau, nhưng... Về cơ bản, nó cần phải được thực hiện dưới dạng Câu chuyện." Han Sooyoung trả lời.

"Tuy nhiên, ai là người sẽ giao nó?"


"Rõ ràng là tôi."

"Không thể. Nếu Sooyoung-ssi rời đi, ai sẽ chăm sóc Dokja-ssi của nơi này nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy?"

Dù chỉ là cái vỏ, anh vẫn là Kim Dokja. Nếu có điều gì đó kỳ lạ xảy ra với anh, và Han Sooyoung sở hữu Câu chuyện của Cục lại không ở xung quanh, cơ thể chính của anh có thể sẽ vỡ vụn.

Yoo Sangah tiếp tục. "Hãy để tôi đi. Tôi biết tọa độ chính xác của các đường thế giới nơi Dokja-ssi tái sinh."

Nhưng điều đó chỉ khiến Jung Heewon cố gắng khuyên can cô. "Sangah-ssi, cô cần phải ở lại để bảo vệ thế giới này! Hãy để tôi đi. Cho tôi tọa độ."

"Không đời nào! Em sẽ đi gặp hyung!"

"Tôi là Hóa thân của ahjussi, rõ ràng là tôi nên đi!"

"Điều đó không đúng. Tôi là chuyên gia hàng đầu về tất cả những thứ liên quan đến 'Quỷ vương của sự cứu rỗi', vì vậy đó phải là tôi....!"

Lee Gilyoung, Shin Yoosung, và thậm chí cả Jang Hayoung cũng tham gia vào cuộc tranh chấp, biến bên trong đại sảnh trở thành một mớ hoàn toàn hỗn loạn. Các Chòm sao và các Hóa thân đã tranh cãi với nhau, nói rằng họ mới nên là người thực hiện chuyến đi.

Yoo Sangah thở dài nhìn họ. "Việc này không dễ dàng như các bạn nghĩ. Mọi người ở đây đều nhận thức được mức độ nguy hiểm khi vượt qua đường thế giới mà, phải không?"

"À, thì...."

"Nếu tọa độ mà tôi tìm ra là chính xác, thì đường thế giới được đề cập nằm ở ngay rìa ngoài cùng của vũ trụ."

"Rìa ngoài cùng?"

"Có nghĩa là, đó có thể là một thế giới nơi 'kịch bản' không tồn tại."

Không ai biết thế giới mà Kim Dokja đã đầu thai vào sẽ như thế nào. Về cơ bản, nó có thể sẽ khác với Trái đất của họ.


"Sức mạnh của hệ thống có thể sẽ yếu đi nhiều khi đến đó. Có nghĩa là, sức mạnh của tất cả kỹ năng và Dấu thánh cũng sẽ tự động yếu đi. Độ dài của chuyến đi cũng sẽ là một yêu cầu."

Anna Croft nghe giải thích cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cô nhìn lên Con Tàu đang thực hiện chuyến bay thử nghiệm trên bầu trời. "Vì con tàu được ghép lại với nhau thành tàu một chỗ ngồi, nên thiết bị được lắp đặt trên tàu sẽ không phải là những thứ tốt nhất. Đặc biệt là khi vượt qua Địa tầng bóng tối, việc chịu đựng cơn bão hệ quả sẽ là một thách thức lớn. Chỉ có người sở hữu tinh thần mạnh mẽ mới đủ tiêu chuẩn. Chỉ một sai lầm, và bạn thậm chí có thể sẽ trở thành một 'Vị thần bên ngoài', đó là lý do tại sao."

'Vị thần bên ngoài' - cái tên đó đã phủ một bóng đen lên biểu hiện của một số đồng đội. Họ nhớ lại cảnh tượng những con 'Chó săn Đuổi theo Vực thẳm' lì lợm bám theo họ.

Thật không may, Anna Croft vẫn chưa kết thúc lời giải thích của mình. "Và, cũng có quá nhiều thế giới, nơi linh hồn của anh ấy đã phân tán tới. Ít nhất, bạn sẽ phải vượt qua hàng trăm nghìn, thậm chí có thể là hàng triệu đường thế giới... Các bạn đã chuẩn bị cho tình huống đó chưa?"

Hàng trăm ngàn. Ngay cả khi có thể vượt qua một đường thế giới mỗi ngày, chuyến đi cũng có thể sẽ kéo dài hàng trăm năm với ước tính đó. Cho dù đó là vì Kim Dokja, liệu ai có thể duy trì khoảng thời gian dài như vậy mà không mất đi sự tỉnh táo?

"Không ai trong số các người có khả năng làm được điều đó."

Người đàn ông có thể sống sót ngay cả khi nhận được lượng phước lành tối thiểu từ hệ thống.

Người đàn ông sẽ không đánh mất chính mình ngay cả khi phải lội ngược dòng thời gian vô biên.

Và đó là lý do tại sao, người đàn ông này sẽ có tỷ lệ thành công nhiệm vụ này cao nhất trong số những người đồng đội.

"Tôi sẽ là người đi."

Hành khách của Con Tàu đã được quyết định.


*

Cuối cùng thì ngày cất cánh của Con Tàu cũng đã đến.

Han Sooyoung quan sát Yoo Joonghyuk đang chuẩn bị lên tàu ở đằng xa. "Tôi sẽ không mặc cái đó."

"Vua chinh phục, anh nhất định phải mặc. Đừng quên rằng anh không còn giống như trước đây nữa."

Đây là cảnh tượng mà cô ấy muốn cho Kim Dokja của năm năm trước xem. Nếu anh ấy nhìn thấy cách mà nhà tiên tri đang cố gắng đảm bảo sự an toàn cho hồi quy giả, thì anh ấy sẽ nghĩ gì?

"Cô đang trở nên thực sự phiền toái."

"Lúc này anh có thể nói vậy, nhưng nó chắc chắn sẽ có ích sau này. Trở thành Người siêu việt không có nghĩa là anh đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của hệ thống. Người siêu việt là những tồn tại chỉ được xác nhận thông qua sự chống lại của họ đối với hệ thống. Nếu cái sau biến mất, thì tất nhiên sức mạnh của cái trước cũng sẽ dần dần yếu đi."

Yoo Joonghyuk trừng mắt nhìn Anna Croft bằng ánh mắt không đồng tình, trước khi đeo từng thiết bị được cung cấp lên.

"Đây là một trang phục quá cồng kềnh để chiến đấu." "Anh không đến đó để chiến đấu, vì vậy sẽ ổn thôi."

Ngoại hình mới căng phồng của Yoo Joonghyuk sau khi mặc bộ đồ phi hành gia thực sự là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng. Han Sooyoung bắt đầu trêu chọc anh.

"Bộ đồ đó thực sự rất hợp với anh." "... .Cô thật ồn ào."

"Anh nên suy nghĩ kỹ. Anh thực sự muốn làm điều này?"


Ngay cả khi thời gian khởi hành sắp đến gần, Han Sooyoung vẫn không cảm thấy tự tin chút nào.

⸢Thực sự mà nói, có lẽ không có lý do gì để đi xa như vậy.⸥

Chuyến hành trình sắp diễn ra lần này hoàn toàn khác với việc hồi quy hay nhảy giữa các thế giới. Họ không cố gắng thay đổi quá khứ, cũng không cố đánh cắp 'những vật cần thiết' để mở [Bức tường cuối cùng] của thế giới bên kia.

Chuyến đi này, theo một cách nào đó, gần với một cuộc hành hương hơn nhiều. Một cuộc hành hương nơi anh đang cố gắng tưởng nhớ người mà họ đã tìm kiếm suốt thời gian qua.

"Đưa bản thảo."

"Cách ăn nói của anh vẫn không hề thay đổi cho dù anh không còn là một hồi quy giả."

Han Sooyoung thở dài và mở bàn tay phải ra. Sức mạnh của một Dấu thánh mà cô vẫn luôn phát triển cho đến nay đang xoay quanh đầu ngón tay cô.

[Dấu thánh, 'Hệ thống lưu trữ đám mây', đang ở chế độ chờ.]

Đây là một phương pháp tương tự như cách [Bức tường thứ 4] trao các file văn bản cho Kim Dokja trong quá khứ.

Bản thân Dấu thánh, được phát triển từ [Dự đoán đạo văn] của cô ấy, có khả năng gửi những thông điệp khó hiểu qua các đường thế giới.

"Những người sở hữu Dấu thánh này có thể chia sẻ bản thảo. Quay lại Trái đất vài lần để lấy các phiên bản mới sẽ là một việc quá khó ngay cả đối với anh, vì vậy, tôi sẽ tiếp tục gửi các bản thảo cho anh thông qua đám mây."

"Cô đang bảo tôi học cách sử dụng Dấu thánh kì lạ này của cô? Chúng ta không có thời gian để..."

"Đúng vậy, chúng ta không có thời gian. Nhưng có một cách để học nó siêu nhanh. Anh không còn Chòm sao tài trợ nào nữa, phải không?"

Ngay lập tức, Yoo Joonghyuk nhận ra Han Sooyoung đang nói gì. "Đồ ngốc, cô thật sự...."

"Anh nghĩ rằng tôi thích ý tưởng này?"


Trong khi nhíu mày, anh truy cập vào cửa sổ thuộc tính của mình. Khi Dấu thánh [Hồi quy] biến mất, Chòm sao tài trợ của anh ấy cũng biến mất.

+

Nhà tài trợ: Không có

+

Anh ấy là một người hoàn toàn tự do.

"Cô đang gợi ý rằng tôi nên nhận một người yếu hơn tôi làm hậu thuẫn?" "Nhưng lần trước tôi đã thắng anh."

"Tôi không hiểu được thứ rác rưởi mà cô đang phun ra." "Cái gì, anh nói lại lần nữa?"

Mặc dù tiếp tục cãi nhau và không hề nhượng bộ nhau một chút nào, nhưng họ vẫn hoàn thành việc ký kết [Hợp đồng tài trợ]. Cả hai đều biết đây chính là phương pháp tối ưu nhất hiện có.

[Chòm sao, 'Người tạo ra một hồi kết sai', đã trở thành Chòm sao tài trợ cho Hóa thân 'Yoo Joonghyuk'!]

[Hóa thân, 'Yoo Joonghyuk', đã kế thừa Dấu thánh, 'Hệ thống lưu trữ đám mây'.] [Mạng lưới đám mây giả tưởng của hai sinh vật đã được kết nối!]

"Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình có thể sống đủ lâu để nhìn thấy một ngày như thế này. Tôi ước gì mình có thể kể cho tên ngốc Kim Dokja nghe về chuyện này bằng cách nào đó." Han Sooyoung lẩm bẩm.

"Một khi tôi quay trở lại, tôi sẽ giết cô trước và hủy bỏ hợp đồng vô lý này." "Cứ thử nếu anh có thể."

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

"Đừng quên. Anh không được phá hủy thế giới khác. Anh chỉ cần lan truyền câu chuyện này ở đó. Và Kim Dokja của thế giới đó sẽ đọc nó." Han Sooyoung nói.

"Tôi biết."


"Đừng chết."

"Tôi sẽ sớm trở lại."

Anh ấy có thể sẽ không bao giờ trở lại. Cả hai người đều biết điều đó, nhưng không ai cố tình nói điều đó ra. Ngoại trừ một người.

"Oppa." Yoo Mia rơi nước mắt giữ chặt bộ đồ không gian của Yoo Joonghyuk. "Anh đang nói dối! Anh sẽ không trở lại! Anh không thể, ngay cả khi anh muốn!"

"Anh sẽ không bỏ rơi em và chết."

Khi Yoo Mia tiếp tục rơi nước mắt, Han Sooyoung đã giữ chặt vai cô ấy. Yoo Joonghyuk từ từ hạ người xuống và nhìn vào mắt của em gái mình, sau đó nói bằng một giọng nhẹ nhàng, yêu thương.

"Anh hứa với em. Anh chắc chắn sẽ trở lại."

Khi anh quay người rời đi, anh đã gửi cho Han Sooyoung một tin nhắn.

- Chăm sóc Mia giúp tôi.

Anh đã không nhìn lại phía sau một lần nào, và leo lên [Con Tàu cuối cùng]. Khi Anna Croft ra hiệu, hệ thống đánh lửa của con tàu đã được khởi động.

Những người đồng đội nghe tin trễ đã đến và theo dõi mọi thứ diễn ra.

Con Tàu từ từ bay lên trời. Giọng nói của những người đồng đội sẽ không thể lọt vào buồng lái kín của con tàu.

Lee Jihye thở hổn hển chạy tới và nhìn lên Con Tàu đang khởi hành. "Em không định nói lời tạm biệt sao?" Han Sooyoung hỏi cô.

"Nếu em làm vậy, em có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng em gặp anh ấy."

Mặc dù nói vậy, nhưng đôi mắt của Lee Jihye đã rưng rưng. Những người khác cũng nhìn lên Con Tàu và không nói gì.

Yoo Sangah đã phá vỡ sự im lặng trước. "Dù sao thì mọi thứ chúng ta muốn nói đều đã có trong cuốn tiểu thuyết. Tôi chắc chắn rằng Joonghyuk-ssi sẽ đọc nó sau."


"Anh ta đọc nó thì có ích gì? Hyung đọc nó, đó mới là điều quan trọng."

Lee Gilyoung, Shin Yoosung, Jung Heewon, Lee Hyunsung, Jang Hayoung, Yoo Sangah, Lee Seolhwa, Lee Sookyung, Gong Pildu. Và sau đó, các Chòm sao cũng vậy. Mọi người đứng nhìn Con Tàu rời đi.

Shin Yoosung hỏi. "Liệu Dokja ahjussi thực sự sẽ đọc câu chuyện của chúng ta chứ?"

Đó là điều mà không ai có thể chắc chắn. Không ai biết được điều đó. Nhiệm vụ này có tỷ lệ thất bại rất cao, và khả năng Yoo Joonghyuk trở về tay trắng cũng rất cao.

Và câu chuyện của họ có thể sẽ biến mất như một hạt bụi trong vũ trụ xa xôi nào đó.

Yoo Joonghyuk, người đang rời đi, cũng biết về điều đó. Ngay cả vậy, anh ấy vẫn chọn ra đi. Anh ấy ra đi, vì lợi ích của riêng mình. Có lẽ, cũng là vì lợi ích của những người đồng đội khác.

"Nếu đó là Kim Dokja, anh ấy sẽ đọc nó." Han Sooyoung trả lời.

Ít nhất, mọi người trên thế giới này sẽ có thể tiếp tục cuộc sống của họ trong khi chờ đợi tin tức của anh ấy - chờ đợi sự trở lại của Yoo Joonghyuk.

"Anh ấy đã hứa với chị rồi, em biết đấy."

Ngọn lửa của Con Tàu sáng lên khi nó tiến về phía thiên hà xa xôi. Mọi người không ngừng nhìn Con Tàu ngày càng xa dần như thể đó là một con tàu thám hiểm đang hướng tới một thế giới khác. Một câu chuyện viết về cuộc đời của họ đã biến mất đến một nơi vĩnh viễn nằm ngoài tầm với của họ.

*

['Con Tàu' đang tiến vào bầu khí quyển.]

[Đang chờ nhập điểm đến của người dùng Yoo Joonghyuk.]


Yoo Joonghyuk nhập tọa độ của đường thế giới mà Yoo Sangah đã nói với anh. Ngay cả tọa độ của đường thế giới tiếp theo gần nhất với nó cũng cực kỳ xa.

Đúng như cô ấy nói, có thể sẽ không tồn tại một <Star Stream> nào ở đó.

[Gia tốc thứ nguyên sẽ bắt đầu.]

[Một phần năng lượng cần thiết sẽ được thay thế bằng Xu.]

Các Xu tích lũy được trong đường thế giới khác được đưa vào làm nguồn năng lượng cho con tàu. Chúng đã đánh mất giá trị của mình cùng với sự suy yếu của hệ thống, nhưng chúng vẫn từng là Câu chuyện mạnh nhất trên thế giới một thời. Không lâu sau, hành tinh Trái đất không còn được nhìn thấy nữa.

[Tiến vào Địa tầng bóng tối để rời khỏi đường thế giới.]

Yoo Joonghyuk nhớ lại những gì Yoo Sangah đã nói.

- Thế giới mà Dokja-ssi đã đầu thai tới nằm ở rất xa. Có nghĩa là, tôi không biết sẽ mất bao lâu để đến đó nếu anh rời khỏi đường thế giới bằng các phương tiện thông thường.

Thế giới mà Kim Dokja tái sinh tồn tại bên ngoài 'Cách sống sót' - một nơi đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới này.

- Có nhiều khả năng, anh sẽ phải đi qua một 'cánh cổng' cho phép anh rời khỏi đường thế giới này.

Đã bao lâu trôi qua như thế này? Những thứ giống như bong bóng bắt đầu xuất hiện phía trước anh. Những quả bong bóng nhiều màu sắc khác nhau liên tục mở ra và co lại nhiều lần theo những dòng chảy đáng ngại. Anh thậm chí còn cảm nhận được một điềm báo mờ nhạt. Yoo Joonghyuk biết điều gì đã gây ra cảm giác này.

Tsu-chuchuchu....

'Vị vua thay thế' của các 'Vị thần bên ngoài', đồng thời là chủ nhân của cánh cổng không gian giữa các thế giới. Và là sự tồn tại từng mở ra con đường đến lượt thứ 1863 cho Kim Dokja trước đây. Yoo Joonghyuk vô thức nuốt nước bọt. Thứ đang ở trước mặt anh sở hữu quá nhiều sức mạnh, đủ để khiến anh, một người có thể giải quyết các kịch bản, phải cảm thấy lo lắng.

[[N g ư ơ i.... k h ô n g p h ả i l à K ẻ m ư u p h ả n.]]


Một con mắt khổng lồ có thể được nhìn thấy trong biển bong bóng. Yoo Joonghyuk tăng tốc độ của Con Tàu, thậm chí không cố tránh con mắt đó ra. Để đến được thế giới ở rìa xa nhất của vũ trụ, anh chỉ có thể đi qua con đường này.

[[Đ ó l à bên ngoài c ủ a câu chuyện]]

"Không quan trọng. Tránh ra, nếu không ta sẽ hạ gục ngươi."

Yoo Joonghyuk khơi dậy từng Câu chuyện trong mình và đẩy Con Tàu về phía trước. Vị vua thay thế không cố gắng ngăn cản. Tuy nhiên, nó lên tiếng với một giọng nói trống rỗng đầy thương hại.

[[H ỡ i n g ư ờ i đ a n g mơ v ề bên ngoài của giấc mơ , v i ệ c n g ư ơ i đ a n g mơ s ẽ k h ô n g t h ể n à o t h ự c h i ệ n đ ư ợ c]]

Trong khoảnh khắc va chạm với cánh cổng, quang cảnh trước mắt anh hoàn toàn biến dạng. Anh nghiến răng chống chọi với cơn bão đang ập đến.

Một cơn bão tia lửa dữ dội bắt đầu tàn phá và nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh. Anh chịu đựng thôi thúc muốn hét lên khi cơn đau kinh hoàng như thể toàn bộ cơ thể anh sẽ tan vỡ đang chiếm lấy anh.

- Có một điều cuối cùng tôi muốn hỏi anh.

Giọng nói của Han Sooyoung lướt qua trí óc đã mất đi phương hướng của anh.

- Tại sao anh lại đi xa đến vậy để cứu Kim Dokja? Trước đây anh cũng từng mất rất nhiều đồng đội.

- Từng mất nhiều đồng đội không có nghĩa là tôi đã quen với nỗi đau mất mát. Và ngoài ra...

Các vụ nổ bắt đầu bùng phát bên trong Con Tàu. Các mảnh vỡ từ các thiết bị đã hỏng bắt đầu trôi dạt ra vũ trụ.

-... Tôi có một chuyện cần hỏi tên ngốc đó.

Một vụ nổ khác bùng lên, và một vật lạ đâm vào thân thể của Yoo Joonghyuk.

[Không đọc được tọa độ của đường thế giới!]

[Cảnh báo! Đã xảy ra lỗi trong thiết bị nhận dạng tọa độ!] [Đã xảy ra lỗi trong thiết bị điều tiết nhiệt độ bên trong!]


....

.......

[Đã xảy ra lỗi trong hệ thống định vị của tàu!]

Những tia lửa bùng nổ đột ngột chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể Yoo Joonghyuk. Tầm nhìn của anh bị lấp đầy trong một màu trắng tinh khiết, và ý thức của anh trở nên mờ nhạt.

Khi anh mở mắt ra, anh đã bị lạc trong không gian.

Chương 548

⸢Ngày thứ 4 trôi giạt.⸥

Yoo Joonghyuk vừa kịp định thần lại thì phát hiện ra một mảnh vỡ sắc nhọn đã đâm vào bụng mình. Anh bình tĩnh rút mảnh vỡ ra và kiểm tra tình trạng vỏ tàu.

⸢Ngày thứ 6 trôi giạt.⸥

Anh nhận ra rằng Con Tàu đã hoàn toàn mất hết các chức năng của nó. Hệ thống định vị không phản hồi và anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì gần đó. Trên thực tế, anh thậm chí không thể nhìn thấy một hành tinh nào gần đó.

⸢Ngày thứ 11 trôi giạt.⸥

Vì một số hệ thống an toàn được lắp đặt trong Con Tàu đã bị phá hủy, sự bất thường bắt đầu bộc lộ trên cơ thể của Yoo Joonghyuk.

[Hệ thống nội cân bằng đã bị hỏng!]

[Sức mạnh của hỗn độn đang ăn mòn toàn bộ cơ thể bạn.] [Câu chuyện của bạn đang sụp đổ từng chút một.]

Chắc hẳn có vấn đề gì đó đã xảy ra ở đâu đó, bởi vì tất cả các kĩ năng được thực hiện thông qua hệ thống đã trở nên hoàn toàn tê liệt. Yoo Joonghyuk vẫn bình tĩnh kiểm tra các Câu chuyện hiện đang ở cùng anh. Rất may, những Câu chuyện của anh đều bình an vô sự.


[Câu chuyện, 'Địa ngục vĩnh hằng', đang bao bọc bạn.]

Ngọn lửa địa ngục bảo vệ anh khỏi cái lạnh buốt giá.

⸢Ngày thứ 21 trôi giạt.⸥

Bộ đồ vũ trụ mà Anna Croft mặc cho anh thực sự rất hữu ích. Nếu không có chức năng bảo vệ tích hợp của bộ đồ đó, tốc độ vỡ vụn của cơ thể anh sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Yoo Joonghyuk đã làm bất cứ điều gì có thể để sửa chữa nguồn điện của Con Tàu. Mặc dù việc sửa chữa được thực hiện không đạt chất lượng chuyên nghiệp nhưng Con Tàu vẫn bắt đầu di chuyển trở lại. Thật không may, vụ va chạm đã khiến thùng nhiên liệu dự trữ phòng khi gặp khó khăn bị nổ tung, và Con Tàu cần năng lượng trong Câu chuyện của anh để hoạt động.

Anh đã thất bại trong việc sửa chữa hệ thống tự định vị và người lái tự động. Có nghĩa là, anh sẽ phải đích thân lái con tàu này.

⸢Ngày thứ 34 trôi giạt.⸥

Bằng một cách nào đó, anh cần phải tìm ra hướng đi ban đầu của mình.

⸢Ngày thứ 42 trôi giạt.⸥

Nhiều ngày trôi qua, những lần Câu chuyện của anh bị kiệt quệ ngày càng tăng, sự mệt mỏi bắt đầu tích tụ trong cơ thể anh. Những trường hợp khi anh bị mất ý thức trong một thời gian ngắn xảy ra ngày càng thường xuyên. Bóng tối đang ăn mòn tâm trí anh.

... .Tại sao mình lại đi xa đến mức này?

Có những lúc mục đích của anh trở nên mờ mịt. Anh đã đi đến nơi này để thực hiện sứ mệnh của mình. Để truyền tải một 'câu chuyện' cho Kim Dokja tái sinh. Để hồi sinh một 'Kim Dokja' mà những người đồng đội của anh đã nhớ.

Nhưng, tại sao? Anh vẫn còn một điều mà anh cần hỏi Kim Dokja, đó là lý do.

... .Nhưng câu hỏi đó là gì?

⸢Ngày thứ 58 trôi giạt.⸥


Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt suy sụp phản chiếu trên cửa sổ con tàu, Yoo Joonghyuk nhớ lại câu hỏi đã bị lãng quên.

- Trong một thế giới mà những kịch bản đã đi đến kết thúc, anh nên làm gì để tiếp tục sống?

Đúng rồi. Đó là điều anh muốn hỏi Kim Dokja. Vì anh chàng đó biết tất cả mọi thứ.

Kim Dokja, luôn nghĩ về sự kết thúc. Người đã lên kế hoạch cho mọi thứ, và không ngần ngại hy sinh mạng sống của chính mình để xem được cái kết của một câu chuyện nào đó.

Một tên ngốc như vậy hẳn sẽ biết, anh nghĩ.

Nếu đó là Kim Dokja, thì cậu ta hẳn sẽ biết về Yoo Joonghyuk nhiều hơn chính Yoo Joonghyuk biết về bản thân mình. Đó là những gì anh nghĩ.

Một hồi quy giả đã ngừng hồi quy - điều gì sẽ xảy ra với anh ta?

Lee Jihye nói rằng cô phải chịu đựng những cơn ác mộng hàng đêm.

Nhưng đối với anh, cuộc đời anh chính là cơn ác mộng triền miên trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Lý do duy nhất khiến anh cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ là vì anh vẫn còn một mục tiêu, một mục tiêu mà anh chưa đạt được. Tuy vậy, mục tiêu đó giờ không còn nữa, và kịch bản cũng đã kết thúc.

Hồi quy giả Yoo Joonghyuk đã được tự do.

Nhưng khi đứng trước sự tự do khó khăn lắm mới tìm được này, anh lại không biết chính xác mình cuối cùng đã tìm được gì.

⸢Ngày thứ 83 trôi giạt.⸥

Khi sự trôi giạt vô định của anh cứ tiếp tục diễn ra, những Câu chuyện trên da anh giảm dần. Lượng Câu chuyện phát tán vào không gian tăng dần.

Chuyến đi của anh vẫn tiếp tục, nhưng anh thậm chí còn không biết mình sẽ đi đến đâu.

⸢Ngày thứ 102 trôi giạt.⸥

Yoo Joonghyuk bắt đầu đọc tiểu thuyết của Han Sooyoung.


Anh nghĩ rằng, nếu đọc nó, bằng cách nào đó anh sẽ có thể chống chọi với thời gian.

⸢Ngày thứ 111 trôi giạt.⸥

Trong khi đọc câu chuyện về Kim Dokja, anh bắt đầu nuôi dưỡng một kỳ vọng mờ nhạt.

Anh nghĩ rằng Kim Dokja trong câu chuyện này có thể sẽ trả lời câu hỏi của anh. Từ tập đầu tiên trở đi, anh chăm chỉ đọc về cuộc đời của Kim Dokja.

Một số sự kiện anh đã biết, trong khi một số sự kiện khác lại hoàn toàn xa lạ đối với anh. Anh cũng sẽ ngừng lại khi đọc đến một số câu nhất định.

⸢Cảm giác bị bỏ lại một mình sau dấu chấm hết của câu chuyện, ngay sau khi nhân vật chính và các nhân vật phụ bước vào câu 'Mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau'. Bị đeo bám bởi cảm giác trống rỗng và bị phản bội, tôi lúc nhỏ không thể chống chọi với sự cô đơn và quằn quại trong đau đớn.⸥

'Hạnh phúc' là gì? Từ đó cảm thấy rất xa lạ với Yoo Joonghyuk. Anh nghĩ rằng anh có thể đã cảm nhận được một điều như vậy từ đâu đó trong ký ức của lượt thứ 0 mà anh từng nhìn thoáng qua trước đây. Tuy nhiên, đó không còn là cuộc sống của anh nữa.

⸢Ngày thứ 128 trôi giạt.⸥

Đối với anh, hình tượng về Kim Dokja, người không dựa vào gì khác ngoài 'Cách sống sót' để tồn tại, giống như một người ngoài hành tinh. Anh đọc lại nhiều lần, nhưng anh vẫn không thể hiểu rõ về nó.

Một câu chuyện đơn thuần như thế này làm sao có thể nuôi sống một người?

⸢Ngày thứ 154 trôi giạt.⸥

Từng chút một, Yoo Joonghyuk dần quen với việc đọc cuốn tiểu thuyết. Anh thậm chí còn tìm thấy một số đoạn văn mà anh thích đọc đi đọc lại.

⸢Tôi nắm lấy cái chân sau chứa lượng mỡ dày hoàn hảo và cắn vào phần thịt. Nước thịt nhẹ nhàng chảy ra từ nó... Tôi nhắm mắt lại, thậm chí quên cả nhai. Theo tôi nghĩ, đọc về nó và thực sự nếm được nó là hai việc rất khác nhau.⸥


Đó là một cảnh diễn ra từ rất sớm, khi Kim Dokja và những người đồng đội chỉ mới tham gia vào các kịch bản không lâu - khi họ nướng thịt của những con chuột chũi. Yoo Joonghyuk lấy ra một lát thịt khô từ trong áo khoác bên dưới bộ đồ phi hành gia và bắt đầu nhai nó trong khi đọc lại đoạn văn đó. Anh từ từ nhắm mắt lại rồi nhai, và cảm giác như thể anh đang ở cùng những người đồng đội trong bóng tối ẩm thấp của tàu điện ngầm.

⸢Ngày thứ 155 trôi giạt.⸥

Nhưng khi mở mắt ra, anh vẫn chỉ có một mình.

Yoo Joonghyuk đờ đẫn ngồi đó bắt đầu đọc lại cuốn tiểu thuyết.

⸢Ngày thứ 211 trôi giạt.⸥

Anh tiếp tục đọc hết câu chuyện này một mình, và...

⸢Ngày thứ 258 trôi giạt.⸥

...Và, đọc lại câu chuyện một lần nữa.

⸢Ngày thứ 279 trôi giạt.⸥

Cuối cùng anh cũng có thể hiểu được Kim Dokja một chút.

⸢Ngày thứ 316 trôi giạt.⸥

[Câu chuyện của bạn đã hấp thụ những cảm xúc của bạn.]

Mỗi khi đọc cuốn tiểu thuyết của Han Sooyoung, những Câu chuyện đã tiêu hao sẽ lấy lại sức sống trong một vài khoảnh khắc thoáng qua. Mặc dù không thể sánh kịp với tốc độ tiêu thụ, nhưng nếu không đọc truyện thì anh đã không thể cầm cự được đến giờ.

Tuy nhiên, anh không thể chỉ đơn giản là cầm cự mãi. Kim Dokja trong cuốn tiểu thuyết đã nói điều này.

⸢"Đó là lý do tại sao mấy người nên đọc nó cho đến cuối."⸥ Đọc xong một câu chuyện có ý nghĩa gì?

Mặc dù không thể hiểu hết được điều này, Yoo Joonghyuk vẫn chọn nghe theo lời khuyên đó.


⸢Ngày thứ 333 trôi giạt.⸥

Đột nhiên, anh nhận ra nguyên nhân khiến việc anh thất bại là điều không thể tránh khỏi.

⸢"Ngay cả khi bạn xoay sở để cứu thế giới, bạn vẫn sẽ không được cứu. Khoảnh khắc bạn cứu thế giới, những thế giới bạn đã từ bỏ sẽ ập vào bạn. Ngay cả khi bạn cứu một thế giới, mọi thế giới khác mà bạn đã từ bỏ sẽ kéo bạn xuống địa ngục."⸥

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào vũ trụ xa xôi và thầm nghĩ.

Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu đây là lần hồi quy đầu tiên hoặc thứ hai? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hoàn toàn quên đi những ký ức từ kiếp trước của mình? Nếu anh không hề có manh mối gì về những sinh mệnh từ những lượt hồi quy trước của mình, thì có lẽ, chỉ là có lẽ, anh đã tìm ra câu trả lời cho mình, thay vì lang thang không mục đích như thế này? Có lẽ, anh sẽ không phải đau khổ như vậy?

Liệu cuối cùng anh có hiểu được 'kết thúc có hậu' của những câu chuyện khác là như thế nào không?

Liệu anh có thể tiến về phía trước, để không phải chết? Ku-gugugugu...

Vỏ tàu bắt đầu rung lên. Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, anh tăng cường nhận thức của mình và nhìn quét qua khu vực xung quanh, chỉ để phát hiện ra một đám đông khổng lồ nhuộm vũ trụ thành màu xám tro. Chúng là những tồn tại mà anh đã khá quen thuộc.

[[ÔiÔiÔiÔiÔiÔiÔi....!]]

Những tồn tại đã bị loại bỏ khỏi đường thế giới, bị khai trừ khỏi các kịch bản.

Làn sóng khổng lồ của các 'Vị thần bên ngoài' đang tràn về phía anh. Một mùi hương của sự sợ hãi nhàn nhạt bốc ra từ họ. Họ đang bị thứ gì đó đuổi theo.

Kwa-du-duk!

Một trong những 'Kẻ vô danh' chạy trốn phía sau đã bị một thứ gì đó đâm xuyên qua. Chẳng bao lâu sau, anh phát hiện ra chắc phải có đến hàng nghìn


những con 'Chó săn Đuổi theo Vực thẳm' đang đuổi theo những 'Vị thần bên ngoài' này, giống như những con sói đang ăn thịt bầy cừu.

Mỗi khi những 'Kẻ vô danh' bị hạ gục, một vụ nổ tia lửa đáng kinh ngạc xảy ra giữa đám đông đang ùa tới như một trận lũ. Cơn bão năng lượng đang ngày càng lớn hơn. Với tốc độ này, con tàu của anh sẽ sớm bị cuốn vào đó.

[[CứutôiCứutôiCứutôiCứutôi]]

Cuối cùng, đám đông phía trước đã chạy đến chỗ Con Tàu. Những 'Kẻ vô danh' tuyệt vọng chạy trốn. Đôi mắt của những sinh vật giống như bạch tuộc liếc về phía Yoo Joonghyuk.

Rắc!

Cơ thể của một con quái vật bị chiếc nanh của con chó săn xuyên thủng mà không thể phản kháng. Khối Câu chuyện đen như mực của con quái vật sắp chết phun ra, bắn tung tóe lên cửa sổ buồng lái như những vệt sơn. Con quái vật nửa mực nửa bạch tuộc đang nhìn chằm chằm vào anh đầy phẫn uất khi nó rơi xuống.

Yoo Joonghyuk từng nhìn thấy những đôi mắt giống vậy trước đây.

⸢"Nếu vậy, còn với những người không phải em thì sao? Còn Jihye unnie, Hyunsung oppa và Seolhwa unnie thì sao? Những người chiến đấu chỉ vì lợi ích của anh, họ là ai đối với anh??"⸥

Ngay tại thời điểm đó, Yoo Joonghyuk nghĩ rằng cuối cùng anh ấy cũng có thể hiểu ■■ của mình là gì.

Anh đã hiểu ra, làm thế nào một hồi quy giả đã chấm dứt sự hồi quy của mình nên tiếp tục sống.

Anh đã hiểu ra Kết thúc thực sự mà anh cần phải đạt được.

Ngay từ đầu, một điều như vậy không bao giờ có thể được quyết định bởi ý chí của chính mình.

[Buồng lái của Con tàu đang mở ra.]

Thời điểm anh mở buồng lái, những con chó săn bắt đầu lao về phía anh.


Yoo Joonghyuk nắm chặt [Hắc Quỷ Kiếm] và cắt đầu một con chó săn. Những làn sóng từ thế giới bên kia tách ra, lướt qua trong khi cào cấu anh.

[[CáigìCáigìCáigìCáigìCáigì]] [[NgươilàNgươilàNgươilàNgươilàNgươilà]]

Anh nhìn trận lũ của những 'Kẻ vô danh' đi qua và nhớ lại câu chuyện anh vừa đọc cách đây không lâu.

Có lẽ, Han Sooyoung đã biết về điều này.

⸢"Cô đã viết câu chuyện của tôi. Trong trường hợp đó, cô hẳn là biết câu chuyện của tôi nên kết thúc ở đâu."⸥

Cô ấy có lẽ đã biết sự thật rằng câu chuyện này sẽ không bao giờ đến được với các Kim Dokja tái sinh.

Đó là lý do tại sao, anh không bao giờ được trở lại Trái đất.

Anh không bao giờ được để cho các đồng đội biết về sự sống chết của mình. Sự vắng mặt của anh phải trở thành niềm hy vọng bất diệt của họ.

Và có lẽ đó là câu cuối cùng phù hợp với vị hồi quy giả đã phá hủy vô số thế giới. [[Grrrrrr....!]]

Khi tiếp tục đánh bại lũ chó săn, Yoo Joonghyuk nghĩ về câu chuyện đang biến mất.

"Cút đi!!"

Tiếng gầm như sư tử của anh sử dụng năng lượng ma thuật làm nền tảng và khiến những con chó săn ẩn nấp giữa các 'Vị thần bên ngoài' ngóc đầu dậy. Những con chó săn này sau đó lập thành hàng và đồng thời tấn công Yoo Joonghyuk. Tay anh bị đâm thủng, và thiết bị bảo hộ đeo trên chân anh đã bị xé ra khỏi người. Những Câu chuyện bắt đầu lộ ra từ những khe hở bị xé toạc của bộ đồ phi hành gia rách nát. Từng chút một, anh đang dần mất đi sức lực.

Hành trình hồi quy dài đằng đẵng của anh.

Yoo Joonghyuk theo bản năng nhận ra rằng đây chính là Kết thúc của mình.


'Đây là cái kết mà tôi muốn thấy.'

Nó đã có thể là một Kết thúc tuyệt vời hơn một chút.

Nếu khi đó anh có một lựa chọn khác, hoặc có thể, nếu anh chọn đi theo một hướng tốt hơn, thì.... Yoo Joonghyuk cười khổ.

Cuối cùng, anh vẫn là một hồi quy giả cho đến tận giây phút cuối cùng.

Anh biết điều đó. Anh biết không có Kết thúc nào tốt hơn điều này. Anh biết rằng, bất kể anh đã lựa chọn như thế nào trong những khoảnh khắc khác nhau của cuộc đời, cuối cùng anh vẫn sẽ hối tiếc về điều đó.

Ngay cả khi đó, anh vẫn sẽ hối hận và cuối cùng, lặp lại kết quả của tất cả những gì anh hối hận.

[[NgươiNgươiNgươiNgươiNgươi]] [[AiAiAiAiAi]]

Đó là bản tóm tắt cuộc đời của anh ấy. "Tôi là Yoo Joonghyuk."

Ít nhất một số người sẽ được cứu nhờ mạng sống của anh. Kwa-aaaaaah-!

Hàng trăm hàng nghìn con chó săn lao về phía anh. Như thể để chuộc lại tội lỗi của mình, Yoo Joonghyuk cầm thanh kiếm của mình và vung nó lên thêm một vài lần nữa. Sau mỗi đòn tấn công, những 'Kẻ vô danh' với những cái tên bị lãng quên đã nhận được sự cứu rỗi của chúng.

Hơi lạnh bắt đầu lan truyền khắp toàn bộ cơ thể anh. Số lượng Câu chuyện rò rỉ ra từ bộ đồ vũ trụ rách nát tiếp tục tăng lên. Anh cảm thấy chóng mặt và tầm nhìn của anh trở nên chập chờn. Yoo Joonghyuk vắt kiệt từng giọt năng lượng cuối cùng.

Phá thiên kiếm thuật. Đòn hủy diệt.

Phá Thiên Lưu Tinh Trảm.


Những mảnh vỡ hung ác của thanh kiếm rơi xuống như mưa sao băng và xuyên qua bầy chó săn. Tuy nhiên, một số con chó săn tránh được đòn kiếm tiếp tục lao về phía anh.

[[Krrrrrng!!]]

Ngay giây tiếp theo, một thứ gì đó va vào đầu anh và chiếc mũ bảo vệ mặt anh vỡ tan thành nhiều mảnh.

[Cảnh báo! Câu chuyện của bạn đang bị phân tán. Quay trở lại tàu ngay lập tức!] [Câu chuyện của bạn đang....]

Những giọt máu trôi nổi đã đông cứng lại. Chó săn đang xé nát toàn bộ cơ thể anh. Và câu chuyện mà Han Sooyoung đã viết đang tan vỡ giữa những Mảnh vỡ Câu chuyện bị xé nát bay rải rác xung quanh.

'... .Mia-yah.'

Những Câu chuyện cứ văng ra xa như những hạt bụi sao. Yoo Joonghyuk theo dõi cảnh tượng đó và lặng lẽ nghĩ về không gian cô đơn không ai có thể tưởng tượng được. Những 'Kẻ vô danh' đã chứng kiến những giây phút cuối cùng của anh với đôi mắt trống rỗng của chúng.

Câu chuyện do họ biên soạn sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên. Nó sẽ trở thành một câu chuyện không được người nào đọc.

Yoo Joonghyuk gom góp từng chút sức mạnh cuối cùng của mình và nắm chặt chuôi kiếm. Anh đâm vào cổ con chó săn đang cắn vào đùi mình, và cắt rời thân thể nó.

Một hồi quy giả có thể chỉ biết hối hận, nhưng anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

⸢"Lượt hồi quy mà anh sắp từ bỏ có thể chính là 'lượt duy nhất' mà anh được chứng kiến sự kết thúc của thế giới này với tư cách là một 'con người', anh biết đấy."⸥

Cách duy nhất để anh sống tiếp như một con người. Đó là đừng bao giờ từ bỏ câu chuyện này.

Kwa-duduk!


Có thứ gì đó cắn vào cổ anh, và tầm nhìn của anh bị nhuộm một màu đỏ thẫm. Đôi mắt anh từ từ khép lại. Đây thực sự là những giây phút cuối cùng của anh. Tsu-chuchu....

Thế nhưng, anh nhìn thấy bóng tối trước mắt mình biến dạng khi tầm nhìn của anh dần mờ đi.

Anh gặp ảo giác sao? Có thứ gì đó đang đứng ở đó. Vạt áo khoác đen dường như đang nhảy múa trong những mảnh vỡ Câu chuyện trắng tinh.

[[Thật là một cảnh tượng đáng thương, lượt thứ ba.]] Ai đó đang nói chuyện với anh từ nơi đó.

[[Đây sẽ là lần cuối cùng ta giúp ngươi.]]

Chương 549

Yoo Joonghyuk đã mơ một giấc mơ đặc biệt. Đó là khoảng thời gian anh tham gia 'kịch bản Tây Du Ký' cùng với các thành viên còn lại của <Kim Dokja Company>. Trong giấc mơ, anh đang chạy trên mặt sông Thông Thiên. Anh có thể thấy bóng dáng của Jung Heewon, Yoo Sangah, Lee Hyunsung và Shin Yoosung đang chạy cạnh anh.

[[KhôngKhôngKhôngKhôngKhôngKhông]]

Các Yogoe liên tục hét lên những nỗi khốn khổ chết chóc của chúng.

Ký ức của anh ngày càng rõ ràng hơn. Đúng vậy, họ đang tham gia Tây Du Ký để giải cứu Kim Dokja.

Nhưng vậy thì... Kim Dokja đang ở đâu? Tsu-chuchuchu....

[[... .Thật là một cảnh tượng thảm hại. Chỉ với bấy nhiêu thôi mà ngươi lại dám bước ra 'bên ngoài của câu chuyện'?]]

Một giọng nói có thể được nghe thấy từ đâu đó.


[[Tôi đã tự hỏi tại sao những gợn sóng Câu chuyện nguy hiểm lại có thể được phát hiện trong vùng lân cận, nhưng... Vậy ra, anh ta chính là nguyên nhân.]]

[[Chúng ta sẽ làm gì đây, đội trưởng?]]

[[Chúng ta đã quyết định là không can thiệp nữa, phải không? Anh thực sự sẽ giúp anh ta?]]

Những giọng nói quen thuộc nhưng cũng khá xa lạ đối với anh.

Đây có phải là một phần trong ký ức của anh không? Ai đã nói những lời đó?

Đột nhiên, trước mắt anh như tối sầm lại, chỉ để lộ ra một bóng đen như mực đang đứng chắn trước ánh sáng. Một Vị thần bên ngoài đứng giữa những cái bóng mờ mịt. Ngay cả khi không nhận ra điều này, Yoo Joonghyuk bắt đầu phát ra chiến ý.

Đúng vậy. Khi đó anh cũng đã chiến đấu chống lại tên khốn này. Một anh khác, người đã chứng kiến sự kết thúc của thế giới sau khi sống qua lượt hồi quy thứ 1863 - 'Kẻ mưu phản bí mật'.

Nhưng trước khi Yoo Joonghyuk có thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào - 'Kẻ mưu phản bí mật' đã lên tiếng trước.

[[Ngươi thực sự nghĩ rằng kết cục của một hồi quy giả sẽ dễ dàng như vậy sao?]]

Sông Thông Thiên dâng cao lên. Các Yogoe từ mọi ngóc ngách trên mặt sông lao lên vồ lấy Yoo Joonghyuk. Những Câu chuyện đã bị lãng quên cùng lúc bám vào cơ thể anh. Chúng chui vào miệng và mũi anh. Anh dần dần chìm xuống dưới mặt nước khi cơn đau quặn thắt nuốt chửng lấy anh.

[[Đừng quên. Chúng ta thậm chí không được phép có một cái chết xa xỉ.]]

Giọng nói thật đó như một tín hiệu, và tầm nhìn của anh bị đảo lộn. Yoo Joonghyuk tỉnh dậy, thở hổn hển như thể anh đang nôn ra nước sông. Những yogoe đã bám lấy anh trong giấc mơ giờ không còn ở đó nữa, không rõ chúng đã biến đi đâu. Tuy vậy, có thể cảm nhận được sự hiện diện của một người khác.

[Phù. Anh thực sự làm tôi sốc đó, khiến tôi nghĩ rằng anh đã chết và tất cả.]

Một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng chào đón anh. Yoo Joonghyuk lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng. Trước mắt anh là một bóng người mờ ảo. Một luồng


khí ấm áp, đầy quan tâm phát ra từ bóng người này nhẹ nhàng bao quanh toàn bộ cơ thể anh.

... .Anh vẫn đang mơ à?

Tầm nhìn của anh dần hồi phục, và khuôn mặt của bóng người mờ ảo cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng. Yoo Joonghyuk vội vàng dụi mắt trong vô thức. Anh có đang gặp ảo giác không? Vẻ ngoài của cô gái trẻ này rất giống với Kim Dokja. Đôi mắt lấp lánh như những vì sao của cô đang lặng lẽ quan sát anh.

[Tôi không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, đội trưởng. Bây giờ anh hẳn là đã hiểu cảm giác của tôi khi lang thang khắp các đường thế giới rồi. Phải không?]

Đứa trẻ này, cô ấy...

[Anh không cần phải lo lắng. Tôi đã sửa chữa hầu hết các Câu chuyện bị phân tán của anh rồi. Và để đề phòng, tôi thậm chí đã bắt đầu một kịch bản phụ, nên anh vẫn sẽ ổn trong khoảng thời gian này.]

Lẽ nào cô ấy là...

[Thật đáng thất vọng. Tôi có phải nói như thế này để anh nhận ra tôi không?]

Khi cô gái mỉm cười tinh nghịch, một chiếc sừng nhỏ đột nhiên mọc ra khỏi đầu cô. Môi cô hơi hé mở, và một tiếng kêu quen thuộc mà anh đã bỏ lỡ bấy lâu nay bật ra.

[Ba-aht.]

*

"Đã liên lạc được với sư phụ chưa?"

"Chưa. Chị chắc chắn rằng anh ta đang làm tốt mọi việc." Han Sooyoung trả lời.

Đã ba tháng kể từ khi Yoo Joonghyuk khởi hành chuyến đi của mình. Công việc viết bản thảo vẫn tiếp tục và không gặp phải một trở ngại nào, các bản cập nhật liên tục được gửi qua Hệ thống lưu trữ đám mây.

[Số lượt tải xuống: 0]


Tuy nhiên, Yoo Joonghyuk đã không đăng nhập một lần nào vào Hệ thống lưu trữ đám mây bằng Dấu thánh của mình trong suốt ba tháng qua.

'Yoo Joonghyuk, đồ ngốc đó. Anh ta đang làm gì vậy?'

Những linh cảm xấu dần dần hiện lên trong lòng Han Sooyoung. Cô ấy thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng có lẽ cô ấy mới là người nên đi.

Yoo Mia ở bên cạnh, mồ hôi nhễ nhại khi thực hiện một loạt động tác hít đất. "Tôi sẽ trở nên đủ mạnh để bẻ gãy cả hai chân oppa của tôi."

Han Sooyoung nhìn Yoo Mia cùng đôi mắt rực rỡ của cô gái, và chỉ có thể gật đầu như một dấu hiệu động viên.

Cô ấy đã gõ bàn phím bao lâu sau đó? Đột nhiên, một thông báo hiện ra trong đầu cô.

[Hóa thân của bạn đã đăng nhập vào 'Hệ thống lưu trữ đám mây'.]

*

Sau khi Biyoo nghe về những ý chính của tình huống, cô ấy đã trả lời như sau.

[....Được rồi, vậy là. Anh sẽ lan truyền câu chuyện mà anh nhận được thông qua Dấu thánh của Han Sooyoung đến những đường thế giới khác. Đó là cốt lõi của kế hoạch, phải không?]

"Chính xác."

[Và anh đang hy vọng rằng các phiên bản tái sinh của Dokja ahjussi sẽ đọc câu chuyện đó.]

"Chính xác."

[Không tệ. Để nghĩ rằng anh sẽ nghĩ ra một kế hoạch có thể tận dụng bản chất của 'Giấc mơ cổ xưa nhất' như thế này....]

"Tôi cũng nghĩ đó không phải là một ý tưởng tồi...."


[... .Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị ấn tượng bởi kế hoạch đó? Làm thế nào mà anh lại dám thực hiện một kế hoạch tồi tệ như vậy, nghiêm túc đấy?!]

... .Tính cách ban đầu của Biyoo là như thế này à?

[Nhưng một lần nữa, thưa đội trưởng, anh là một người hoàn toàn có khả năng làm điều gì đó điên rồ như thế này mà không thèm chớp mắt.]

Yoo Joonghyuk cau mày thật sâu trước giọng điệu có phần chế giễu đó. Càng nghe cô ấy nói, cô ấy càng bắt đầu giống như Kim Dokja, vì một lý do nào đó.

[Tỷ lệ thành công không cao lắm, anh biết đấy.] "Tôi biết."

['Giấc mơ cổ xưa nhất' của thế giới đó có thể sẽ không đọc được câu chuyện. Trong một nền văn minh càng tiên tiến, những nội dung được tạo ra hoàn toàn bằng chữ cái càng trở nên ít quan trọng hơn. Vì vậy, anh thậm chí có thể sẽ không có cơ hội tiếp cận một thế giới như vậy.]

"Trước đó, vượt qua đường thế giới là vấn đề lớn nhất."

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào Con Tàu đã bị phá hủy một nửa. Mặc dù anh đã may mắn nhận được sự giúp đỡ của Biyoo và cố gắng sống sót, nhưng anh vẫn không thể đến các thế giới khác mà không có con tàu.

Biyoo nghĩ ngợi một lúc rồi nói ra những gì trong đầu. [Tại sao anh lại không thể đi? Tọa độ là gì? Đưa nó cho tôi.]

Với vẻ mặt hơi thiếu thuyết phục, Yoo Joonghyuk đưa danh sách tọa độ mà Yoo Sangah đã trao cho anh trước đó. Biyoo xác nhận tất cả các đường thế giới trên đó và mỉm cười sảng khoái.

[Anh biết tôi là ai mà? Tôi, không ai khác, chính là 'Vua Dokkaebi'.] Đúng lúc đó, Yoo Joonghyuk nhớ lại một sự thật hiển nhiên.

[Con Tàu cuối cùng] là một vật phẩm thuộc về Cục. Và đại diện hàng đầu của Cục chính xác là 'Vua Dokkaebi'.

[Anh có đoán được tôi đã làm gì trong 'Địa tầng bóng tối' không? Trong khi anh và những người khác đi đến lượt thứ 1865, tôi cũng đã tập luyện hết sức chăm chỉ đấy nhé.]


Có thể nhận thấy một trí tuệ sâu sắc và rộng lớn vô biên đằng sau đôi mắt cong cong mỉm cười của Biyoo.

Địa tầng bóng tối. Nơi mà mật độ của thời gian dày đặc hơn nhiều so với bất kỳ không-thời gian nào khác.

Biyoo đã ở trong một nơi như vậy bao lâu rồi?

Cô lấy ra một cái túi của Người đàn ông mặt bướu và tiếp tục nói.

[Tôi đã tìm ra cánh cổng không gian của Vua mặt bướu đã chết, nên việc nhảy tới đường thế giới gần nhất sẽ không thành vấn đề. Còn đối với những nơi ở xa hơn... Chà, tôi nghĩ việc đó sẽ có thể sau khi sửa chữa con tàu một chút. Vấn đề là với năng lượng được sử dụng làm nhiên liệu....]

Yoo Joonghyuk nhìn xuống cơ thể Hóa thân của chính mình. Nhờ có Biyoo, hầu hết các vết thương của anh đã được chữa lành, nhưng phần lớn các Câu chuyện của anh đã bị hỏng nặng sau khi chúng bảo vệ anh trong hơn 300 ngày lưu lạc ngoài không gian, cũng như trong trận chiến chống lại lũ chó săn.

[Tôi đoán hiện giờ chuyện đó cũng đã được giải quyết.] "... .Hửm?"

Anh không chắc việc này xảy ra như thế nào, nhưng ngay lúc này bên trong anh tràn ngập những Câu chuyện. Một lượng Câu chuyện thực sự phi thường đang quằn quại bên trong anh, sẵn sàng để được giải phóng ra.

[Anh lấy được Câu chuyện của những 'Kẻ vô danh' từ đâu? Không chỉ vậy, số lượng này cũng thực sự khổng lồ....]

Những Câu chuyện đã bị loại bỏ bởi kịch bản đang cố gắng nói chuyện với anh.

[Những Câu chuyện không rõ tên từ các 'Vị thần bên ngoài' mong muốn được đồng hành cùng bạn.]

Câu chuyện của những 'Kẻ vô danh' mà anh từng xem qua trong kịch bản cuối cùng một lần. Những tồn tại được sinh ra ở một nơi không có ngôi sao nào chú ý đến, những tồn tại đã chết ở một nơi không ai nhìn đến.

Họ đang nói chuyện với Yoo Joonghyuk.


[Những Câu chuyện không rõ tên đã đánh hơi thấy mùi hương của một giấc mơ xa xưa từ bạn.]

[Bây giờ nghĩ lại, có điều gì đó hơi kì lạ khi tôi gặp anh. Những 'Kẻ vô danh' lẽ ra không sở hữu bất kỳ bản ngã nào đã bảo vệ anh đấy, anh biết không?]

Yoo Joonghyuk nhớ lại giấc mơ mà anh vừa thấy cách đây không lâu - kịch bản Tây Du Ký, giọng nói của 'Kẻ mưu phản bí mật' cùng với những người từ lượt thứ 999.

... .Nhưng, không thể nào.

Anh vội vàng tập trung tri giác, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Trong khi lắng nghe giọng nói của Biyoo, Yoo Joonghyuk lặng lẽ quan sát quang cảnh không gian vũ trụ trải rộng ra như một đại dương vô tận.

[Bằng cách sử dụng những Câu chuyện đó làm nhiên liệu, chúng ta sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì khi phải di chuyển những quãng đường xa. Được rồi, hãy bắt đầu. Lãnh thổ của những con chó săn ở gần đây, vì vậy nếu chúng ta dành thời gian lang thang quanh đây, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ một lần nữa.]

Yoo Joonghyuk không hề muốn gặp lại những con chó săn đó, anh cũng nhanh chóng gật đầu.

[Bên trong hơi chật chội cho hai người, nên... Ba-aht!]

Bộ lông rậm rạp trắng tinh mọc ra từ cơ thể Biyoo, sau đó cô ấy đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm tay.

[Vua Dokkaebi 'Biyoo' đã bắt đầu chuyến hành trình trên con tàu!]

Cùng với thông báo đó, động cơ chính của Con Tàu đã sống dậy. Con tàu để lại những vệt Câu chuyện màu xanh lam và biến mất khỏi đó trong nháy mắt.

...

... ..

.......

Một lúc sau, năm bóng đen xuất hiện gần nơi Con Tàu từng ở. [[Mọi người nghĩ anh ta sẽ thành công chứ?]]


[[Cũng không chắc. Nhưng đây là điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm để giúp anh ta.]]

[[Hãy nhanh chóng trở về thôi. Hôm nay là ngày họp phụ huynh ở trường đấy. Nhân tiện, ai đã đồng ý đi với Dokja?]]

[[Tôi, tôi, tôi, tôi!!]]

[[Một tên ngốc như cậu rõ ràng là không đủ tư cách.]]

'Kẻ mưu phản bí mật' nhìn Con Tàu biến mất khỏi dải ngân hà xa xôi và thì thầm.

[[Tôi cầu nguyện rằng chúng ta sẽ không phải chạm mặt nhau một lần nào nữa, Yoo Joonghyuk.]]

*

Jang Hayoung, người đang thực hiện công việc sửa chữa phần hai, đã ngáp dài một cách chán nản và hỏi một câu. "Mà này, Han Sooyoung? Tôi có thể hỏi cô chuyện này được không?"

"Không."

"Cô đã nói gì với Yoo Joonghyuk về cách để gửi bản thảo?" Jang Hayoung nói với một giọng thể hiện sự không tin tưởng vào người đàn ông được đề cập. "Tôi đã xem xét, và chà, ngoài việc anh ta biết chơi game, anh ta dường như không biết cách sử dụng máy tính, cô biết chứ? Liệu anh ta có biết cách tải tiểu thuyết lên một trang web không?"

"Anh ta không thể tự mình đăng dài kỳ một bộ tiểu thuyết. Điều đó sẽ khiến anh ta bị mắc kẹt trong một đường thế giới quá lâu."

"Sau đó thì sao?"

Han Sooyoung suy nghĩ trong một giây, rồi lẩm bẩm. "Cách lý tưởng nhất là tìm một ai đó có thể đăng nó cho chúng ta...."


*

⸢Hệ hành tinh Z865123. Vào năm 2020 trong lịch triều đại... .⸥

Vào ngày hôm đó, một nhà văn viết webnovel tên là Lee Hakhyun đang bận rộn viết bản thảo của mình trong căn hộ một phòng dành cho sinh viên, sau đó anh có một cuộc nói chuyện với biên tập viên qua điện thoại.

- Tác giả-nim, anh định viết gì lần này? Tiêu đề của cuốn tiểu thuyết là gì? "... .Là Me-sword Master."

- Me-sword Master? Nó nói về cái gì?

"Okay, vậy... Nhân vật chính là một diễn viên có khả năng diễn xuất nhập tâm trong một thế giới tưởng tượng, và cuối cùng anh ấy đã thành thạo kỹ năng diễn xuất của mình và cũng trở thành một nhà kiếm thuật...."

- À, tôi hiểu. Thế là đủ rồi. Nhân tiện, không phải tôi đã nhiều lần nói với anh rằng đừng bao giờ bắt đầu với dòng 'lịch triều đại' này nọ rồi sao?

Lee Hakhyun lắng nghe giọng của biên tập viên tiếp tục trong một lúc lâu sau đó, vẻ mặt của anh ấy dần trở nên ảm đạm và u ám hơn.

- Anh đã quên những gì đã xảy ra với cuốn tiểu thuyết trước đây của anh rồi à? Tác giả-nim, hãy suy nghĩ kỹ về điều này. Tôi cầu xin anh...

Lee Hakhyun nhớ lại các thành phẩm trước đây của mình.

Tác phẩm đầu tay của anh ấy, ⸢⸢Nhà triết học Orc⸥⸥, hoàn toàn thất bại với điểm số thảm hại đến mức xấu hổ - các chương có tính phí của cuốn tiểu thuyết này chỉ được mua bởi người bạn thân nhất của anh ấy và không còn ai khác - và tác phẩm tiếp theo mà anh ấy viết một cách rất phô trương, ⸢⸢Trở thành một tác giả nổi tiếng⸥⸥ cũng khá thất bại bởi vì ngay từ đầu anh ấy cũng không phải là một tác giả nổi tiếng. Và như vậy, đây là lần thử thứ ba của anh ấy.

"Những người sẽ thành công, thì sẽ thành công. Trong khi những người không thành công, sẽ không. Tôi đoán mình thuộc vế sau."

Anh đã nợ hơn ba tháng tiền thuê nhà, và với số tiền ít ỏi anh có trong người, thậm chí rất khó để mua được một bữa ăn cho tối nay.


Lee Hakhyun nhìn chằm chằm vào trang xử lý văn bản tiếng Hàn trống rỗng, trước khi lao lên sân thượng của tòa nhà. Mặt đất nhìn từ tầng năm trông khá xa xôi.

"... .. Không. Ngay cả khi đó, chuyện này... Hah-ah... .. Hở?"

Lee Hakhyun dụi mắt. Anh gặp ảo giác à? Có gì đó đang dao động trước mắt anh.

"Chuyện gì vậy? Nước mắt của mình?"

Một người đàn ông đang đứng đó. Không chỉ là bất kỳ người đàn ông nào, mà là một anh chàng vô cùng đẹp trai mặc áo khoác đen. Một quả cầu nho nhỏ với bộ lông mịn đang nằm trên vai người đàn ông này. Ngay cả một người mù cũng có thể thấy rằng anh chàng này chính là một con người phi thường.

Anh ấy sẽ khá hoàn hảo để trở thành một nhân vật chính trong tiểu thuyết, theo một cách nào đó...

"Người ở đằng kia. Cậu dường như là một tác giả webnovel."

Khí thế mạnh mẽ của người đàn ông mặc áo khoác đen khiến đôi chân của Lee Hakhyun vô thức run lên. Anh cố gắng rặn ra một câu trả lời. "V-Vâng, đúng vậy."

"Trong trường hợp đó, cậu hẳn sẽ biết cách đăng dài kỳ một cuốn tiểu thuyết." "À, chuyện này...."

Vào thời điểm đó, Lee Hakhyun chợt nhận ra một điều. Anh từng nghe về tin đồn kỳ lạ này từ một người nào đó - một truyền thuyết về những tác giả đã biến mất khỏi thế giới một cách bí ẩn, sau đó đắc thắng quay trở về cùng với những bản anh hùng ca tuyệt đẹp. Câu chuyện về sự may mắn đáng kinh ngạc mà chỉ một số ít nhà văn may mắn được chọn.

Lee Hakhyun đã nhận ra tình huống này là gì, và vai anh bắt đầu run lên. 'Đ-Đ-Đây có phải là tình tiết kinh điển 'vị tác giả được chọn' không??'

Nếu tất cả các webnovel mà anh đã đọc từ trước đến nay có chút hiện thực nào trong đó, thì người đàn ông mặc áo khoác đen này sẽ đưa Lee Hakhyun vào thế giới của một cuốn tiểu thuyết. Và sau đó, anh ấy sẽ yêu cầu người sau sửa lại Kết


thúc của một nhà văn khác. Người thứ hai sẽ sử dụng bộ não của mình, được mài giũa bởi những tình tiết kinh điển, phát triển óc phán đoán đến mức tối đa và tiếp đó thực hiện những kỳ công nằm ngoài sức tưởng tượng.

"Vâng vâng! Tôi biết làm thế nào để làm điều đó! Tôi sẽ thay đổi tương lai của thế giới của anh!"

"...??"

"Làm ơn, mau đưa tôi theo! Nhìn tôi như thế này thôi, nhưng thật ra tôi chính là một tác giả webnovel chuyên nghiệp với kinh nghiệm đăng truyện nhiều kỳ có tính phí...."

Một tiếng "Thịch" vang lên khi có thứ gì đó đập vào sau đầu Lee Hakhyun. Anh ngay lập tức bất tỉnh.

*

[Chờ một chút, đội trưởng!! Anh đang làm gì vậy, sao lại đánh gã đó!!] Biyoo hét lên chói tai.

Họ hiện đang ở trong hệ hành tinh Z865123. Họ đã phải trải qua không ít hơn 17 lớp [Địa tầng bóng tối] từ Trái đất mà họ đang sống để có thể chạm tới đường thế giới này.

"Không thể làm khác được. Cậu ta nói quá nhiều." [...Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?]

Yoo Joonghyuk bắt đầu lấy ra một số dụng cụ từ trong túi mình. "Kể từ bây giờ, chúng ta cần phải chèn cuốn tiểu thuyết mà Han Sooyoung đã viết vào bộ não của người này."

[Anh đang nói cái gì vậy?! Anh có biết điều đó sẽ mất bao lâu không? Anh định tẩy não những người như thế này mỗi khi anh bước vào một thế giới mới??]

"Chuyện đó...."


Khi suy nghĩ kĩ hơn, anh chợt nhận ra phương pháp này có thể sẽ không có tác dụng lâu dài. Họ không thể dán mắt vào người đàn ông này mãi mãi, và sự tẩy não có thể sẽ ngừng hoạt động sau khi Yoo Joonghyuk rời khỏi thế giới này.

[Anh đã nói rằng Han Sooyoung vẫn chưa viết xong cuốn tiểu thuyết, đúng không? Sau này chúng ta không có thời gian để quay lại thế giới này. Nếu vậy, ngay cả khi chúng ta giao lại cuốn tiểu thuyết, việc đăng truyện có thể sẽ bị ngừng lại giữa chừng, anh biết đấy!]

"Han Sooyoung, đồ ngốc đó...."

[Đừng có đổ lỗi cho người khác, và mau kích hoạt cái thứ gọi là Hệ thống lưu trữ đám mây hay gì đó đi. Nhanh lên.]

Vì cách cô ấy nói nghe như thể cô ấy đã nghĩ ra một kế hoạch, Yoo Joonghyuk cũng không tranh cãi và làm theo lời cô.

[Đồng bộ hóa màn hình của anh với tôi.]

Biyoo bắt đầu lướt và nhấn vào các file trong [Hệ thống lưu trữ đám mây] hiện lên trước mắt cô. Ngay sau đó, tay cô ấy ngừng di chuyển trước một file cụ thể.

[Vua Dokkaebi 'Biyoo' đang cố gắng tiếp cận Hệ thống lưu trữ đám mây bằng cách sử dụng quyền hạn của Cục.]

[Bạn có cho phép quyền truy cập vào file này không?]

Yoo Joonghyuk nhấp vào biểu tượng xác nhận. Khi anh ấy làm vậy, một sợi dây trong suốt chui ra từ file đó và kết nối với đầu của vị tác giả webnovel bất tỉnh.

[Vua Dokkaebi 'Biyoo' đã sử dụng quyền hạn của mình để thay đổi 'Hệ thống lưu trữ đám mây'.]

[Ảnh hưởng của hệ thống là tối thiểu trong thế giới quan này. Xác suất bổ sung sẽ được tiêu thụ!]

[Thiết lập, 'Chia sẻ Cảm hứng', đã được tạo ra!]

Biyoo lau mồ hôi trên trán và nói. [Tôi đã đồng bộ hóa các file trên đám mây với tiềm thức của anh chàng này. Kể từ bây giờ, những câu chuyện mà Han Sooyoung viết trong tương lai sẽ được cập nhật tự động vào tiềm thức của anh ta.]


Đó thực sự là một khả năng thao tác Câu chuyện tuyệt vời. Ngay cả Han Sooyoung cũng cần khá nhiều thời gian để tạo ra một Dấu thánh duy nhất, vì vậy điều này...

Yoo Joonghyuk hỏi cô ấy. "Phương pháp này có an toàn không? Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ ngốc này bắt đầu nghi ngờ điều gì đó một cách không cần thiết....?"

[Nghi ngờ? Không có khả năng lắm. Không, thực ra anh ta sẽ thích sự thay đổi này. Ý tôi là, anh ta sẽ cảm nhận được một nguồn cảm hứng ồ ạt tuôn trào, làm gì có nhà văn nào lại không mở rộng vòng tay chào đón điều đó? Anh ta chắc chắn sẽ tin rằng bản thân mình là người đã viết câu chuyện này.]

Biyoo nhếch mép cười và nhìn xuống người đàn ông vẫn chưa tỉnh. Yoo Joonghyuk chuyển ánh nhìn giữa Biyoo và vị tác giả webnovel bất động, khi một ý nghĩ nho nhỏ kỳ lạ len lỏi trong tâm trí anh. Có thể nào, ngày từ đầu, một cuốn 'tiểu thuyết', hay bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào, cũng đều được viết ra như thế này?

Biyoo gõ nhẹ vào đầu nhà văn đang bất tỉnh và nói.

[Anh ta có thể sẽ nghĩ rằng một nàng thơ đã đến để chúc phúc cho anh ấy hay gì đó.] (nàng thơ: muse, vị thần biểu tượng cho những cảm hứng sáng tác)

*

Khi Lee Hakhyun mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đang ngồi gục mặt xuống bàn làm việc của mình.

".... Mình vừa nằm mơ à? Urgh...."

Anh từ từ ngồi dậy và lau miệng, sau đó bắt đầu xoa bóp thái dương.

Đó là một giấc mơ sống động một cách kỳ lạ. Trong giấc mơ, anh bị đe dọa bởi một người đàn ông mặc áo khoác đen. Và sau đó, có một quả cầu lơ lửng trong không trung, dường như được làm từ một cục len... Có vẻ như, anh đã giấu mình trong căn phòng nhỏ này quá lâu trong khi cố gắng viết ra một cái gì đó, và kết quả là điều này đã đẩy tinh thần của anh tới giới hạn.


Lee Hakhyun rên lên một tiếng dài và bật màn hình máy tính xách tay đã từng trống rỗng lên. Nhưng giờ đây, trên đó là...

⸢Có ba cách sống sót trong một thế giới đổ nát.⸥

... .Một câu mà anh không nhớ là mình đã gõ vào đó.

Hơn nữa, tay anh đang tự động di chuyển và tiếp tục gõ bàn phím.

⸢Chiếc điện thoại cũ kĩ của tôi đang phải vật lộn để hiển thị nền tảng webnovel. Tôi kéo xuống, rồi lại kéo lên. Tôi đã làm như vậy bao nhiêu lần rồi, tôi tự hỏi.

"Thật à? Đây thật sự là kết thúc??"⸥ ".....Ồ?"

Lee Hakhyun nhìn đôi tay đang gõ chữ với tốc độ nhanh đến đáng sợ của mình và bắt đầu tự hỏi liệu cuối cùng mình có bị mất trí hay không. Chết tiệt, anh nghĩ rằng mình thậm chí còn có thể nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong tâm trí mình.

... .Lần trước anh đã thất bại khi biến tác giả thành nhân vật chính. Vậy nếu biến người đọc trở thành nhân vật chính trong lần này thì sao?

⸢Kim Dokja. Cha tôi muốn tôi trở thành một người đàn ông cứng rắn ngay cả khi tôi bị bỏ lại một mình, nên ông ấy đã đặt cho tôi một cái tên như vậy.⸥

Khi anh ấy gõ một câu, một câu khác sẽ hiện lên trong đầu anh ấy, và khi anh ấy gõ xong câu đó, thì một câu khác sẽ tiếp tục xuất hiện trong đầu anh ấy. Cảm hứng trào dâng trong anh như một dòng thác lũ mạnh mẽ.

Khi tỉnh táo lại, anh đã hoàn thành đoạn mở đầu cũng như chương đầu tiên.

⸢Đó là khoảnh khắc mà cuộc sống của tôi thay đổi thể loại của nó.⸥

Lee Hakhyun thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, trước khi gọi điện cho tổng biên tập.

"Ờm, biên tập-nim? Có vẻ như tôi có thể sẽ trở nên thành công, sau tất cả...."


Chương 550

Đã một năm hai tháng kể từ khi Yoo Joonghyuk lên đường.

Tốc độ cập nhật bản thảo bắt đầu chậm lại vào khoảng thời gian khi phần thứ ba gần hoàn thành. Mặc dù bản thảo vẫn đang được biên soạn một cách chăm chỉ, nhưng vẫn còn quá nhiều khoảng trống chưa được lấp đầy.

Khi số chương ngày càng lớn, những câu chuyện mà Han Sooyoung không biết dường như cũng càng tăng lên.

Aileen nói: "Điều này có thể sẽ hữu ích, ít nhất là một chút."

Nếu cô ấy không trích xuất các mảnh vỡ Câu chuyện từ Kim Dokja đang ngủ say, công việc trên bản thảo sẽ còn chậm hơn nữa.

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Cuộc phiêu lưu vĩ đại trong Lâu đài Bóng tối', đã được trích xuất thành công.]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Ký ức về lượt hồi quy thứ 1863', đã được trích xuất thành công.]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Câu chuyện về Hiệp hội Người sành ăn', đã được trích xuất thành công.]

Những mảnh vỡ này là những câu chuyện quá nhỏ để trở thành một Câu chuyện hoàn chỉnh. Han Sooyoung đã đọc những mảnh vỡ này và điền vào phần nội tâm còn thiếu của Kim Dokja. Ngay cả khi đó, vẫn còn quá nhiều khoảng trống. Mặc dù vậy, cô ấy cũng không cố gắng lấp đầy những khoảng trống đó một cách gượng ép.

[Hóa thân của bạn đã đăng nhập vào 'Hệ thống lưu trữ đám mây'.]

Yoo Sangah hỏi. "Có vẻ như Joonghyuk-ssi đang làm tốt."

Ham Sooyoung trả lời: "Chà, có lẽ anh ta đang bận rộn với việc hù dọa những tác giả webnovel tội nghiệp đó đến rớt tim ra ngoài.

"Tôi tò mò rằng những tác giả khác sẽ như thế nào. Chắc hẳn, không phải ai cũng giống như cô chứ, Sooyoung-ssi?"


"À, không, không phải ai cũng giống... Này, cô đến đây để chọc tức tôi đó à?"

"Nghĩ lại thì, tác giả được đề cập đến thậm chí có thể không phải là một con người. Đó có thể là một AI công nghệ cao, hoặc...."

Han Sooyoung miễn cưỡng gật đầu. Thật vậy, vũ trụ rất rộng lớn và có rất nhiều tác giả tồn tại ngoài kia. Và ngoài ra, các tác giả bị Yoo Joonghyuk đánh hẳn là cũng rất nhiều.

Trong mọi trường hợp - dựa vào cách mà các bản sửa đổi đã được tải xuống đều đặn, anh chàng đó đã làm đúng công việc của mình cho đến nay.

Nhưng sau đó...

[Hóa thân cÉa bạn đang sửa đổi bản thảo mà bạn đã viết.]

"....Cái gì??"

*

[... .Đội trưởng, anh đang làm gì vậy??]

"Tôi đang sửa lại những phần không chính xác."

Yoo Joonghyuk đang trong quá trình sửa đổi trực tiếp file cập nhật khi đăng nhập vào [Hệ thống lưu trữ đám mây]. Ban đầu, một Hóa thân như anh không thể sửa đổi một file được cập nhật lên [Hệ thống đám mây], nhưng...

[Các hiệu ứng trong thuộc tťnh cÉa bạn đang được kťch hoạt.]

[Hiện giờ bạn có thể sửa đổi bản thảo trong 'Hệ thống lưu trữ đám mây'.] [Việc sửa đổi các nội dung đã được ghi lại đòi hỏi rất nhiều xác suất!]

Nhưng, anh đôt nhiên có thể làm như vậy từ một thời gian trước. Anh không nhớ rõ nó bắt đầu từ khi nào, nhưng có lẽ đó là khi thuộc tính liên quan đến việc 'viết' vẫn luôn ngủ say bên trong anh bắt đầu bộc lộ sức mạnh của nó. Có lẽ nó đã nở rộ sau khi có được Câu chuyện từ các 'Vị thần bên ngoài'.

[....Chẳng phải Han Sooyoung sẽ cực kỳ tức giận sao?]


"Ngay cả khi đó là cô ta, cũng không thể biết được tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Một số phần đã bị viết hoàn toàn lộn xộn."

Trong khi nói vậy, Yoo Joonghyuk gõ nhẹ trên bàn phím ảo ba chiều. Biyoo có vẻ khá ấn tượng với cảnh này và lên tiếng.

[Ồ... Đội trưởng, ngữ pháp của anh tốt hơn tôi nghĩ! Vì ngày nào anh cũng chỉ thích vung kiếm khắp nơi, tôi đã nghĩ anh thậm chí sẽ không biết sự khác biệt giữa hiệp sĩ (knight) và ban đêm (night) , nhưng cái này...]

Đúng vào lúc đó, con trỏ của Yoo Joonghyuk đột nhiên bắt đầu tự di chuyển.

[Chòm sao, 'Người tạo ra hồi kết sai', đã sửa đổi tệp mới nhất.]

Những từ kỳ lạ đột nhiên được gõ vào khoảng trống vừa rồi con trỏ của Yoo Joonghyuk đã ở.

⸢Này, anh vừa làm lộn xộn bản thảo của tôi, phải không?! Anh thực sự muốn chết đến vậy à??⸥

...Vậy ra, có một cách như thế này để giao tiếp với cô ấy. Yoo Joonghyuk bình tĩnh gõ câu tiếp theo.

⸢Đó là vì cô đã không lưu trữ bản thảo đúng cách.⸥

⸢Anh đang phun ra cái thứ nhảm nhí gì đấy??⸥

⸢Có những phần không chính xác trong bản thảo. Tôi đã để lại ý kiến của mình trong những file đó, vì vậy hãy tự đi mà xác nhận chúng.⸥

Sau khi gõ xong, Yoo Joonghyuk nhìn lại những phần anh ấy đã thay đổi.

⸢Lee Gilyoung mặc áo khoác đen ngạo nghễ nhìn xuống thế giới với đôi mắt lấp lánh như sao và lên tiếng. "Này, tên khốn đen thui kia. Anh thật yếu đuối." - Cô thực sự nghĩ phần này hợp lý chút nào à?

⸢Lee Jihye phát ra những gợn sóng năng lượng cao quý như dòng nước chảy xiết của một dòng sông lớn bắt đầu vung kiếm. "Thủy Thiên Kiếm Pháp, Kỹ Thuật Chém Chân Chính Công Lý Sâu Sắc, Thủy Thiên Hủy Diệt Đế Vương Trảm!!" - Không có đòn kiếm nào như vậy trong Phá Thiên Kiếm Pháp. Hơn nữa, tất cả các ký tự Hanja đều không chính xác.⸥


(Hanja: là một từ tiếng Hàn, dùng để chỉ chữ viết kiểu Trung Quốc, tương tự như 'chữ Hán' cÉa Việt Nam, và 'kanji' cÉa Nhật Bản)

Han Sooyoung câm nín mất một lúc.

⸢.... Cái quái gì vậy, tôi không nhớ mình từng gõ những câu này bao giờ? Chờ đã, những cái này vẫn chưa được đăng lên chứ?⸥

⸢Vẫn còn một lúc nữa cho đến khi cập nhật, vì vậy hãy sửa chúng nhanh lên.⸥ Yoo Joonghyuk có thể hiểu khá rõ điều gì đã xảy ra ở đây.

⸢Thiệt tình, hai cái người đó... Với máy tính của tôi...⸥

Không nghi ngờ gì nữa, Lee Gilyoung và Lee Jihye hẳn đã thay đổi file cập nhật được đặt trước lịch gửi mà Han Sooyoung không hề hay biết.

Biyoo quan sát những câu vội vã được sửa lại trước mắt họ và lên tiếng. [Có vẻ như hai người đã trở nên khá thân thiết.]

"Chúng tôi chỉ nói chuyện như vậy vì mục đích của nhiệm vụ."

Dựa vào cách các phiên bản sửa đổi tiếp tục được cập nhật, Han Sooyoung chắc hẳn đã rất vất vả khi cố gắng tái tạo lại câu chuyện của Kim Dokja ở trạng thái hoàn chỉnh nhất.

Cuốn tiểu thuyết này sẽ trở nên tách rời với thực tế mà họ đã trải qua, khi ngày càng nhiều phần của nó được lấp đầy thông qua kịch tính hóa hoặc trí tưởng tượng. Vì mục tiêu của họ là phục hồi Kim Dokja, câu chuyện này phải phản ánh thực tế mà họ đã sống.

[Chỉ cần đây vẫn còn là một câu chuyện, thì sẽ không thể tái tạo bất kì thứ gì một cách hoàn hảo được. Rốt cuộc, mọi câu chuyện đều sẽ bị bóp méo bởi người kể chuyện.]

"Tôi biết điều đó. Nó sẽ vẫn như vậy ngay cả khi chính Kim Dokja viết nó."

Yoo Joonghyuk nghĩ về những điều liên quan đến việc này trong vòng một hoặc hai giây. Nếu không thể khôi phục 'Kim Dokja' hoàn chỉnh cho dù có viết câu chuyện như thế nào, thì ngay từ đầu, sự tồn tại được gọi với cái tên 'Kim Dokja', thực ra là gì?

Yoo Joonghyuk lắc đầu.


Dù là khi đó, hay thậm chí là bây giờ, không ai có thể biết được điều này. Bởi vì, không ai trên thế giới này thực sự biết chính xác họ là ai.

Anh nhìn vào bản thảo của Han Sooyoung. Những tồn tại đã quên mất bản thân có lẽ đang đọc tác phẩm của cô ấy ngay bây giờ. Họ nên đọc câu này ở đây, sau đó, đọc đến câu ở đằng kia.

Điều mà Yoo Joonghyuk và Han Sooyoung mong muốn ở họ chỉ có một - mong muốn rằng một 'kết thúc có hậu' mà họ không biết sẽ trở thành hiện thực trong trí tưởng tượng của một người nào đó.

Mong muốn rằng thế giới mà họ chưa từng chứng kiến sẽ tồn tại một cách yên bình ở đâu đó ngoài kia trong vũ trụ này.

[Chòm sao, 'Người tạo ra hồi kết sai', đã sửa đổi file mới nhất.]

⸢Bên cạnh đó, Yoo Joonghyuk? Anh đã lang thang bao nhiêu năm rồi... .⸥

[Đã xảy ra lỗi trong 'Hệ thống lưu trữ đám mây' do cách sử dụng không chťnh xác!] [Do cơn bão hệ quả cÉa Xác suất, Dấu thánh sẽ tạm thời ngừng kťch hoạt.]

Có vẻ như việc sử dụng bản thảo theo cách này đã đẩy mọi chuyện đi quá xa.

Yoo Joonghyuk từ từ ngẩng đầu lên và nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu trên cửa sổ con tàu. Anh có thể nhìn thấy những đốm bạc rất nhỏ ở vài chỗ trên tóc mình.

[Đội trưởng, còn chưa đến 100 năm.] "Tôi biết."

[Thời gian trôi thật chậm, phải không?]

Giọng nói của cô ấy thoáng qua một cách thờ ơ khiến Yoo Joonghyuk hơi chùn bước. Biyoo, vẫn còn trong hình dạng cục bông, nhìn chằm chằm vào khung cảnh Địa tầng bóng tối lướt qua bên ngoài với một vẻ mặt không thể nắm bắt. Đột nhiên, anh ý thức được rằng cô ấy đã trở thành Shin Yoosung ở kiếp trước một lần nữa.

⸢"Anh có biết không, đội trưởng? Anh có biết rằng tôi đã phải chịu đựng những năm tháng vô cùng khó khăn để có thể thỏa mãn yêu cầu của anh không?"⸥


Cô ấy là một tồn tại đã phải lang thang trên thế giới như một sinh vật lạc lối, bị lãng quên trong hàng nghìn năm chỉ để truyền thông tin về quá khứ.

Môi của Yoo Joonghyuk hé mở rồi lại đóng lại nhiều lần. Cuối cùng thì anh cũng cố gắng nói ra được vài từ. "....Hẳn là đã rất khó khăn."

[Đúng. Nó thực sự khó khăn. Tôi cũng oán giận anh nhiều lắm, đội trưởng.]

Thảm họa lũ lụt, Shin Yoosung. Vua Dokkaebi 'Biyoo' đã từng có một cái tên như vậy.

[Mặc dù vậy, lúc này tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi được đầu thai. Bởi vì, tôi đã có thể giữ được lời hứa với anh khi đó.]

"Lời hứa?"

[Khi tôi vẫn còn là Shin Yoosung, anh đã hứa với tôi điều này, đội trưởng. Anh nói, chúng ta hãy đi du lịch cùng nhau sau khi kịch bản kết thúc.]

Trong khi lắng nghe giọng nói của Biyoo tiếp tục, anh bắt đầu tìm lại ký ức của lượt thứ 41. Có thể đó là do những ký ức được Kẻ mưu phản bí mật trao cho anh, anh chỉ có thể nhớ lại một số điều về ngày hôm đó. Shin Yoosung, nói với anh về những điều cô ấy muốn làm sau khi kịch bản kết thúc.

Yoo Joonghyuk ở lượt thứ 41 đã không thể giữ lời hứa đó.

⸢"Shin Yoosung, cô là người duy nhất còn lại."⸥

Những người đồng đội của anh lần lượt chết đi, và trong những giây phút cuối cùng, anh đã đưa Shin Yoosung đi đến bên ngoài của đường thế giới.

Những kí ức từ ngày đó - những khoảnh khắc từ ngày đó đã biến mất đi đâu? Anh ấy không biết. Chúng có thể đã trở thành những 'Kẻ vô danh'.

"Tôi...."

[Hãy để tôi nói điều này ngay bây giờ. Đừng xin lỗi. Người nên xin lỗi, và người mà lời xin lỗi hướng đến, họ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.]

Cô ấy đã đúng. Theo một cách nào đó, người đang nói và người đang nghe lúc này không hoàn toàn là những người thích hợp. Yoo Joonghyuk đã mất mạng ở lượt thứ 41, và anh đã quên hầu hết những ký ức từ đoạn lịch sử đó kể từ khi


Biyoo tái sinh. Giờ đây nó chỉ là một câu chuyện cũ kết nối giữa họ. Họ đã nghĩ về câu chuyện đó một chút.

[Vậy, giờ thì chúng ta sẽ đi tiếp chứ?] "Được."

Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là hoàn thành cuộc hành trình dài này, đồng thời, tìm người trung gian phù hợp có thể truyền tải câu chuyện của họ.

"Lần này, cặp vợ chồng nhà văn ở đó có vẻ là những ứng cử viên sáng giá." Có khả năng cao là, chuyến đi này sẽ kéo dài lâu hơn nữa.

Nhưng Yoo Joonghyuk cũng không cảm thấy đó là một điều tồi tệ.

*

Khi quá trình đăng dài kỳ ngày càng kéo dài, số lượng các tập không thể lấp đầy chỉ thông qua các đoạn Câu chuyện của Kim Dokja hoặc phỏng vấn những người đồng đội, xảy ra thường xuyên hơn.

Lee Gilyoung bất mãn càu nhàu. "Chúng ta không thể, giống như, chỉ che đậy nó như lần trước được à?"

"Có khi nào mà chị che đậy bất kỳ thứ gì à? Lee Seolhwa, việc mà tôi đã yêu cầu cô, hãy chuẩn bị sẵn sàng!"

Ngay khi Han Sooyoung dứt lời, Lee Seolhwa đã đẩy một thiết bị kỳ lạ với nhiều giác hút lớn được kết nối với nó vào phòng bệnh.

Yoo Sangah lên tiếng. "... .Không phải đó là công cụ trích xuất mảnh vỡ Câu chuyện à?"

Lee Seolhwa gật đầu. "Đúng. Và từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu trích xuất các mảnh vỡ Câu chuyện của mọi người."

"Câu chuyện của chúng ta?"


"Các bạn không thể nhớ được tất cả mọi thứ, và một số ký ức cũng có thể sẽ ẩn bên dưới tiềm thức của các bạn. Tôi chắc rằng bây giờ tất cả các bạn đều đã biết về điều đó, nhưng phần lớn các Câu chuyện thường được tích lũy trong tiềm thức của mỗi người."

"À, nhưng, thật là xấu hổ... Điều gì sẽ xảy ra nếu những Câu chuyện kỳ lạ đột nhiên xuất hiện?"

Như thể cô ấy rõ ràng là đang hy vọng điều đó xảy ra, Han Sooyoung cắt ngang với một giọng nói ác độc. "Này, Lee Gilyoung, Lee Jihye. Hai người đi trước đi."

Điều đó khiến hai người bị gọi tên phải lùi lại với vẻ mặt chần chừ.

"Argh, tại sao lại là em? Bọn em đã nói với chị tất cả những gì bọn em biết rồi mà? Đúng không, noona?"

"Tất nhiên rồi!"

Hoàn toàn không quan tâm đến việc họ có thật sự làm vậy hay không, Han Sooyoung nắm lấy và đẩy họ xuống vài chiếc ghế, trước khi đặt giác hút lên đầu hai người.

Lee Gilyoung hoảng sợ. "Aaaa? Chuyện này cảm thấy siêu kỳ lạ, chị biết đấy! Cảm giác như chị đang ụp một cái cây thụt bồn cầu vào đầu em ấy!"

Tsu-chuchuchu! "Euh-hihiheek?!"

[Câu chuyện hoàn chỉnh cÉa 'Lee Gilyoung' đã được trťch xuất!] [Câu chuyện, 'Kẻ cuồng tťn cÉa Quỷ vương', đã bắt đầu hát lên.]

⸢"Ôi, ôi~ Dokja hyung đã nói điều này~ hồi đó...."⸥

"Tôi biết mà. Ngay cả tên của Câu chuyện cũng có chữ 'cuồng tín' trong đó."

Lee Gilyoung câm lặng ngồi phịch xuống ghế. Han Sooyoung nheo mắt nhìn cậu bé, trước khi chuyển ánh nhìn sang Lee Jihye. Thật đúng lúc, Câu chuyện của cô ấy cũng vừa được trích xuất xong.

[Mảnh vỡ Câu chuyện cÉa 'Lee Jihye' đã được trťch xuất!]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Người bẻ cong sự thật bẩm sinh', đã bắt đầu kể chuyện!]


"Ôi trời? Này, sao em không viết tiểu thuyết thay cho chị luôn?"

Lee Jihye né tránh ánh mắt của Han Sooyoung và huýt sáo một cách lo lắng.

"Hai đứa, chạm vào bản thảo của chị một lần nữa, và chị sẽ giết hai đứa luôn. Có nghe chị nói gì không?"

"... .Tụi em không dám nữa." "Tốt. Còn những người khác...."

Han Sooyoung lắc đầu chán nản trong khi cầm một chiếc giác hút, cô ấy quay lại - và Jung Heewon, đang mang một vẻ mặt tinh quái, đã dí chiếc giác hút vào đầu Han Sooyoung.

"Á?! Cái quái gì thế! Bỏ nó ra! Ngay bây giờ!"

[Mảnh vỡ Câu chuyện cÉa 'Han Sooyoung' đã được trťch xuất!]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Ký ức về cây kẹo chanh', đã bắt đầu kể chuyện.]

⸢"Nhân tiện, tôi vừa mút cây kẹo đó, anh biết không?" "Okay. Vì thế?"

"...Đôi khi anh thật nhàm chán. Anh biết điều đó chưa?"⸥

Jung Heewon lên tiếng với giọng trêu chọc. "Ồ hố, mọi người có nhìn thấy không? Tác giả thân yêu của chúng ta, tại sao cô ấy lại bỏ một cảnh ngon lành như vậy ra khỏi câu chuyện vậy nhỉ?"

"......."

"Sangah-ssi, chúng ta hãy tự mình thử xem. Chúng ta cần phải nhanh chóng trích xuất câu chuyện, để tác giả thân yêu của chúng ta có thể hoàn thành bản thảo của cô ấy."

Trong khi Han Sooyoung tức giận nghiến răng, những người đồng đội còn lại đặt giác hút lên đầu và bắt đầu trích xuất mảnh vỡ Câu chuyện của họ.

[Mảnh vỡ Câu chuyện cÉa 'Yoo Sangah' đã được trťch xuất!]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Làm việc chăm chỉ, chân thành, kiên nhẫn', đã được trťch xuất.]


"....Cái gì?? Đó có phải là phương châm gia đình của cô không?" "Mọi người nên học hỏi tấm gương của Yoo Sangah-ssi." [Mảnh vỡ Câu chuyện bổ sung đã được trťch xuất từ 'Yoo Sangah'.]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Ký ức về lần nắm tay lạnh lẽo đầu tiên cÉa họ', đã được trťch xuất!]

Đôi mắt của Jung Heewon sáng lên một chút khi xác nhận Câu chuyện. Đó là một Câu chuyện mà cô ấy cũng biết. Tuy vậy, có một số người ở đây không hề biết nó là gì.

Han Sooyoung hỏi. "Đây là gì? Cô từng nắm tay Kim Dokja trước đây?"

"Ừm~ Tôi đã hoàn toàn quên mất nó. Có một chuyện gì đó như thế, phải không nhỉ."

"Tại sao cô lại nắm tay anh ấy?" "Cô có tò mò không?"

"Tôi cần phải viết tiếp cuốn tiểu thuyết, vì vậy hãy nói nhanh lên!"

Bên cạnh hai người, Jung Heewon đội chiếc giác hút trên đầu và mỉm cười với họ. "Này, Han Sooyoung. Những người đồng đội thân thiết nắm tay nhau đâu có gì là lạ đúng không? Tại sao cô lại phản ứng như vậy...."

[Mảnh vỡ Câu chuyện cÉa 'Jung Heewon' đã được trťch xuất!]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Tôi đã nhìn thấy Rồng Lửa Đen cÉa Quỷ vương cÉa sự cứu rỗi', đã được trťch xuất.]

Han Sooyoung nheo mắt. "Ồ, những người đồng đội thực sự thân thiết cũng có thể cho nhau xem những thứ như vậy sao?"

"Hahaha... Chà, tôi nghĩ rằng thiết bị này đã bị lỗi ở chỗ nào đó rồi."

[Mảnh vỡ Câu chuyện cÉa 'Lee Hyunsung' đã được trťch xuất!]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Tôi đã nhìn thấy Rồng Lửa Đen cÉa Quỷ vương cÉa sự cứu rỗi', đã được trťch xuất!]


Jung Heewon hỏi, hoàn toàn sửng sốt. "Hyunsung-ssi? Tại sao anh cũng có Câu chuyện đó?"

"Heewon-ssi, em quên rồi sao? Chúng ta đã thấy nó cùng nhau, phải không?" "Cái gì vậy, cái gì vậy? Hai người đã thấy cái gì cùng nhau vậy??"

Khi Jang Hayoung bắt đầu mè nheo, Jung Heewon hơi ấp úng và lẩm bẩm một vài thứ gì đó bằng một giọng rõ ràng là phiền muộn.

Trong khi những ánh nhìn căng thẳng đang tập trung ở chỗ khác, Han Sooyoung lén lút rời khỏi chỗ của mình và đến gần chiếc máy trích xuất Câu chuyện. Vì lý do nào đó, cô ấy có vẻ vô cùng lo lắng. Cô nhìn qua nhìn lại giữa những người đồng đội và cỗ máy chiết xuất với một vẻ mặt phức tạp, trước khi thận trọng đưa ngón tay về phía nút nguồn của thiết bị.

Jung Heewon muộn màng phát hiện ra cảnh tượng đó và la lên. "Han Sooyoung, cô đang làm gì vậy?! Tốt hơn hết là cô nên ngoan ngoãn nghe lời và không làm cho mọi thứ bị xáo trộ...."

[Phân tťch về Mảnh vỡ Câu chuyện bổ sung cÉa 'Han Sooyoung' đã hoàn tất.]

[Mảnh vỡ Câu chuyện, 'Tôi đã khiến Rồng Lửa Đen cÉa Quỷ vương nổ tung vì một sai lầ....]

Gần như cùng lúc, Han Sooyoung nhấn tắt cỗ máy.

*

⸢"Được rồi, vậy là. Đòn tấn công của Jeon Woochi đã bay vào.... 'nơi đó' của tôi, có phải vậy không?"⸥

Trong khi chậm chạp gõ nội dung bổ sung cho phần đầu tiên, Han Sooyoung khẽ càu nhàu một mình. "Chết tiệt, thật là một sự kiện kỳ quái."

Câu chuyện nghe có vẻ kỳ lạ của cô suýt thì bị những người đồng đội phát hiện.


Dù thế nào thì cô ấy cũng đã có thể viết bản thảo mà hầu như không gặp khó khăn, tất cả đều nhờ vào việc trích xuất các Mảnh vỡ Câu chuyện từ những người đồng đội.

Đây là cuốn tiểu thuyết cô ấy đã viết trong khi sử dụng những thông tin đã được xác định rõ làm nền tảng trong khi bỏ qua những phần cô ấy không biết. Tại thời điểm này, cô thậm chí không chắc nên gọi đây là một cuốn tiểu thuyết hay một bài luận.

"Fuu...."

Khi tác phẩm tiến gần đến nửa sau, sắc thái của nỗi đau buồn bắt đầu len lỏi trên biểu cảm của những người đồng đội. Những ký ức về khoảng thời gian hạnh phúc của họ cuối cùng cũng chấm dứt như cái kết mà họ phải đối mặt.

Một cái kết mà tất cả nỗ lực của họ đều tan biến như bong bóng, và Kim Dokja không thể trở về bên họ.

Lee Gilyoung hỏi. "... .Có nghĩa lý gì khi viết ra một bi kịch như thế này không?" "Có chứ."

Họ có thể đã thất bại trong việc thay đổi bất cứ điều gì, nhưng điều đó không có nghĩa là họ từ bỏ.

Chỉ riêng sự thật đó thôi đã đủ để an ủi ai đó. Ngay cả khi 'ai đó' này, tình cờ là chính họ.

Và như vậy, tám tháng nữa trôi qua, Han Sooyoung đã cố gắng viết tiếp phần thứ tư và thứ năm để đến được phần kết. Và khi cảm giác được giải phóng và sự phấn khích tột độ bao trùm lấy cô, cô bắt đầu viết phần cuối cùng của bản thảo.

[Hệ thống cÉa đường thế giới này đã đạt đến giới hạn cÉa sự lão hóa.]

Đó cũng là lúc, một điều không ai có thể lường trước được đã xảy ra.

[Mọi hệ thống trong đường thế giới hiện tại đang bước vào giai đoạn tan biến.]

"....Cái gì?!"

[Dấu thánh, 'Hệ thống lưu trữ đám mây', đã ngừng hoạt động.]


Chương 551

... .Không thể tải file lên đám mây?

Han Sooyoung vội vàng kiểm tra Dấu thánh vài lần trước tin nhắn đột ngột đó.

Tuy nhiên, nó không hề có dấu hiệu được kích hoạt. Cứ như thể các phước lành của hệ thống đã biến mất. Và, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy khác lạ so với cách đây ít lâu. Cơ thể tưởng như có thể bay tới bất cứ đâu của cô giờ đây càng lúc càng trở nên nặng nề.

....Lẽ nào? Không, chờ một chút.

Cô đã đoán được rằng một ngày như thế này cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng nó diễn ra nhanh hơn nhiều so với những gì cô dự tính.

['Câu chuyện cÉa Cục' mà bạn sở hữu đã ngừng kể chuyện.]

Han Sooyoung thậm chí còn chưa viết tập cuối cùng của cuốn tiểu thuyết.

Hơn nữa, nếu Hệ thống lưu trữ đám mây không còn, cho dù cô ấy có viết xong bản thảo, việc tải nó lên vẫn là điều không thể.

"Chết tiệt...."

Ngay lúc đó, có người vội vàng đẩy cửa phòng bệnh lao vào trong. "Han Sooyoung!"

Có vẻ như những người đồng đội của cô cũng đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.

*

"Không còn cách nào khác? Thật sự?" "... .Vào lúc này, thì đúng vậy."


Các thiết bị hoạt động nhờ năng lượng ma thuật đang dần ngừng lại. Do đó, bệnh viện của Lee Seolhwa đang khẩn trương thay đổi nguồn điện cho các thiết bị y tế khác nhau.

"Còn tình trạng của Kim Dokja?"

"Rất may, dường như không có bất kỳ biến chứng nào cho đến nay."

Mặc dù sức mạnh của hệ thống đã biến mất, Kim Dokja vẫn ngủ say vẫn như cũ. Một cậu bé lặng lẽ ngủ quên, không sống cũng không chết. Và những linh hồn tái sinh khác đang sống ở nhiều thế giới khác nhau của cậu bé này hẳn đang đọc bản thảo mà cô ấy đã viết.

"Tôi không thể cập nhật phần cuối cùng của bản thảo. Nếu cứ thế này...." Han Sooyoung lẩm bẩm.

"Vậy thì những 'Giấc mơ cổ xưa nhất' có thể sẽ không đọc được phần cuối của câu chuyện."

Lời suy đoán của Yoo Sangah khiến Lee Jihye và Jang Hayoung lần lượt phải thốt lên.

"Chuyện gì sẽ xảy ra? Phần cuối của bản thảo không phải là phần quan trọng nhất sao?"

"Còn câu chuyện bên lề của tôi thì sao?!"

"Điều đó không thực sự quan trọng, phải không?"

Họ không biết Yoo Joonghyuk đã du hành đến bao nhiêu thế giới cho đến nay, nhưng vẫn có một số lượng lớn các thế giới hẳn là đã được cập nhật đến chương mới nhất của cuốn tiểu thuyết.

"Argh, có một thứ tôi cực kỳ ghét trên đời này, đó là một cuốn tiểu thuyết bị bỏ dở giữa chừng...."

Phần cuối của cuốn tiểu thuyết, phần kết của nó, là về 'những điều chưa xảy ra' với 'Giấc mơ cổ xưa nhất'.

Rõ ràng là không có cách nào để tất cả bọn họ có thể tưởng tượng một cách hoàn hảo về một câu chuyện chưa xảy ra.

"Chúng ta nên làm gì? Cô đã nói rằng tập cuối cùng là tập quan trọng nhất."


"Chúng ta vẫn còn một cách khác." Han Sooyoung đang cắn những ngón tay của mình, nhìn lên bầu trời và nói. "Ngoài tôi ra vẫn còn một người có khả năng sửa lại bản thảo. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào anh ta."

*

".... Bản thảo đã ngừng cập nhật."

Bản thảo được cập nhật khoảng một lần một ngày mà chưa từng bị gián đoạn. Nhưng khoảng một tháng trước, các bản cập nhật đã hoàn toàn ngừng xuất hiện. Lúc đầu, anh nghĩ rằng đây là một lỗi phát sinh từ việc anh di chuyển giữa các đường thế giới quá thường xuyên, nhưng khi anh xem xét kỹ hơn, ngay cả lịch sử đăng nhập cũng biến mất.

[Đội trưởng, tôi nghĩ có điều gì đó không ổn.]

Anh có hai giả thuyết. Một, Han Sooyoung rơi vào tình thế không thể viết bản thảo được nữa, và hai, hệ thống của Trái đất cuối cùng đã ngừng lại.

Dù trường hợp có thể là gì, đây không phải là một tình huống tốt.

[Các file đang được tự động truyền đến các đường thế giới đã được kết nối.]

Chương mới nhất của bản thảo đã được truyền sang các thế giới khác. Ở thế giới bắt đầu đăng truyện đầu tiên, thông báo hoãn lịch đăng đã được phát lên - các tác giả hoảng hốt khi đột nhiên không thể nghĩ ra truyện nữa và vội vàng thông báo hoãn lịch.

Tình hình không ổn. Với tốc độ này, các tác giả mất bình tĩnh có thể sẽ tự mình bắt tay vào hoàn thành phần mà Han Sooyoung đã không thể viết và đăng lên.

[... .Đội trưởng, không còn nhiều thời gian nữa.]

Yoo Joonghyuk nhìn xuống hai bàn tay của mình. Sau đó, anh từ từ siết chặt nắm tay trước khi mở chúng ra.

Không hẳn là không còn lựa chọn nào khác. Nếu Han Sooyoung không thể hoàn thành bản thảo, thì... Một người khác có thể, sẽ phải hoàn thành nó.


[Hiệu ứng cÉa thuộc tťnh đã được kťch hoạt!]

[Bây giờ bạn có thể chỉnh sửa bản thảo trong Hệ thống đám mây.] [Cần rất nhiều Xác suất để chỉnh sửa bản thảo.]

Mắt Yoo Joonghyuk từ từ nhắm lại trước khi mở ra một lần nữa.

*

Hai tháng trôi qua kể từ khi hệ thống dần tan biến.

Hệ thống bắt đầu sụp đổ, không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc tự sửa chữa. Số người có thể nghe thấy thông báo giảm dần. Ngoài ra, các kỹ năng và Dấu thánh bắt đầu biến mất từng cái một. Ngay cả giọng nói của Câu chuyện cũng không thể nghe thấy được nữa.

- Một chiếc máy bay vận hành bằng động cơ ma thuật đã bị rơi ở Biển Đông... Các cổ vật từ thế giới cũ chưa được thay thế cũng bắt đầu xảy ra vấn đề. "Argh, đó là lý do tại sao tôi bảo họ phải thay thế tất cả những thứ đó!"

Jung Heewon xem tin tức trên màn hình và nổi điên. Han Sooyoung hỏi cô. "Ai đã qua đó?"

"Jihye và mấy đứa trẻ. Mặc dù khá yếu, nhưng họ vẫn có thể kích hoạt Dấu thánh của mình, vì vậy...."

Hai người họ đã theo dõi truyền hình trực tiếp đang chiếu công cuộc giải cứu. Màn hình đang hiển thị hình bóng của Lee Jihye, Lee Gilyoung và Shin Yoosung

- cũng như Tàu mai rùa và Rồng Chimera của họ, cả hai đều nhỏ hơn trước rất nhiều.

"Sóng quá mạnh."

Những người sống sót liên tục được đưa ra ngoài và lần lượt được giải cứu từng người một, nhưng những con sóng ập đến cũng trở nên dữ dội hơn theo từng giây. Rồng Chimera và Tàu mai rùa chao đảo không ổn định. Chiến dịch cứu hộ


vẫn tiếp tục diễn ra bất chấp thời tiết khắc nghiệt, nhưng tình hình lúc này có vẻ không mấy khả quan.

Han Sooyoung, không thể nhìn thêm được nữa, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Gọi cho Yoo Sangah ngay bây giờ và chuẩn bị trực thăng. Chỉ với ba người họ không thể làm được."

"Tôi đã gọi rồi, nhưng vì cơn bão...."

Han Sooyoung lặng lẽ phun ra, "Chết tiệt", và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

- Tin nóng, vừa rồi. Một vật thể bay không xác định đã lao vào bầu khí quyển và rơi xuống Biển Đông... ..

Bên trong màn hình, họ có thể nhìn thấy một vật thể đang bay qua những đám mây bão xám xịt như tro. Cùng với một tiếng nổ lớn, một điểm xa xôi trên đại dương được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ. Máy bay không người lái vượt qua gió và sóng để bay đến đó, tiếp tục chiếu cảnh quay trực tiếp từ vùng biển gần đó.

Chẳng bao lâu sau, vỏ ngoài của vật thể bay đã lộ ra giữa những bọt nước màu xám đang va đập. Đó là một Con Tàu hình con nhộng, và có một người đang đứng dậy từ bên trong.

"... .Yoo Joonghyuk??"

*

Sau khi xác nhận tin tức, Han Sooyoung và những người đồng đội còn lại đều vội vã chạy đến Biển Đông.

- Tất cả những người sống sót bị thương đã được giải cứu an toàn cùng với sự giúp đỡ của người ngoài hành tinh...

- Người ngoài hành tinh được đề cập đã được xác định là nghi phạm khủng bố đã rời khỏi Trái đất hai năm trước...

Tin tức nóng hổi tiếp tục tràn ngập trên các đường truyền.


Họ đã đợi bao lâu trên bến tàu? Cuối cùng, từ đằng xa có thể nhìn thấy những con tàu cứu hộ đang tiến về phía cảng - Tàu mai rùa của Lee Jihye chiếm vị trí trung tâm trong đội hình. Cô và bọn trẻ đang vẫy tay.

Và ngay phía sau họ là một người đàn ông đang nhìn về phía bến tàu cùng những người bạn của anh.

"Anh....!"

Đó là một cảnh tượng xa lạ. Mặc dù khuôn mặt của anh ấy không thay đổi nhiều, nhưng mái tóc rối bù của anh ấy giờ đã có vài đốm xám.

"Đã lâu rồi." Yoo Joonghyuk nói.

Han Sooyoung dừng lại, không biết phải nói gì - trước khi đáp trả theo phản xạ. "Còn nhiệm vụ? Sao anh về sớm vậy?"

Cô biết rõ rằng cô không nên nói điều đó. Khoảng thời gian Yoo Joonghyuk phải chịu đựng không nên được đơn giản hóa bằng những từ như vậy.

Yoo Joonghyuk trả lời. "Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài quay trở lại." "Oppa!"

Yoo Mia chạy tới từ phía sau cả nhóm và lao vào vòng tay anh. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô khi cô ấy khóc không ngừng.

Han Sooyoung lặng lẽ quan sát rồi hỏi anh. "Cô gái mà anh mang theo là ai?"

Điều đó khiến cô gái phía sau Yoo Joonghyuk ló đầu ra ngoài và nói điều gì đó. "Thật tình, cô cũng vậy....? Chẳng ai nhận ra tôi cả." Cô gái thở dài và lẩm bẩm như thể cô ấy đã quá mệt mỏi khi phải làm việc này. "Bah-aht."

*

Yoo Sangah đích thân đến đón những người đồng đội bằng chiếc limousine của mình. Trong quá trình di chuyển, Lee Seolhwa thực hiện việc kiểm tra y tế cho anh, và Yoo Joonghyuk bắt đầu kể lại tất cả những sự kiện đã xảy ra với mình.


Từ thời điểm rời khỏi Trái đất, lạc lõng giữa các đường thế giới, nhận được sự giúp đỡ từ các Vị thần bên ngoài, gặp Biyoo trong Địa tầng bóng tối, và cuối cùng hoàn thành chuyến đi vòng quanh các đường thế giới.

"... .Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại vì anh đã dùng hết năng lượng Câu chuyện?"

"Phải."

Có vẻ như việc hệ thống sụp đổ cũng đã ảnh hưởng đến Yoo Joonghyuk trong không gian vũ trụ. Nói cách khác, đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

"Anh đã ở ngoài không gian bao lâu?" "Cô tò mò?"

Một biểu cảm giống như một nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên đôi môi Yoo Joonghyuk trước khi biến mất hoàn toàn. Vì đó là một hành vi không giống với Yoo Joonghyuk một chút nào, Han Sooyoung đã cau mày thật sâu.

"... .Anh thực sự đã cười?"

"Bình tĩnh nào. Tôi đã đến thăm tất cả các đường thế giới mà tôi có thể. Với sự trợ giúp của Biyoo, một liên kết cập nhật theo thời gian thực đã được thiết lập, vì vậycác tác giả trong những đường thế giới đó hẳn là đã đăng cuốn tiểu thuyết lên theo đúng trình tự."

Những người đồng đội đang lắng nghe bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm trước những lời của Yoo Joonghyuk.

Tuy vậy, vẫn còn một điểm quan trọng.

"Anh đã gửi mọi thứ đi rồi? Còn phần cuối của bản thảo thì sao? Anh đã làm gì với tập cuối cùng?" Han Sooyoung hỏi.

"Cô đang nói về phần mà cô không gửi cho tôi?"

"Đúng rồi! Phần cuối cùng của bản thảo mà anh đã nên sửa lại!" Han Sooyoung cuối cùng cũng bùng nổ trong cơn tức giận đầy nóng nảy. "Anh cũng có thuộc tính của một nhà văn, phải không? Nếu anh đã đọc tiểu thuyết của tôi ngay từ đầu, ít nhất anh cũng có thể đoán được Kết thúc sẽ diễn ra như thế nào mà?

Hửm? Vậy là, anh đã viết nó? Anh đã viết nó thay cho tôi, phải không??"


Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung. Đã bao lâu trôi qua như thế này? Anh lặng lẽ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Giọng Han Sooyoung bắt đầu run rẩy. "Anh... Anh không thể...." "Cô tin rằng tôi nên viết nó?"

"Anh đang nói cái chó gì vậy, đồ khốn?! Rõ ràng là anh....!"

"Cô thực sự tin rằng đó là một điều đúng đắn khi biến mong ước không thành hiện thực của chúng ta thành Kết thúc của cuốn tiểu thuyết?" Anh nhìn biểu cảm đông cứng lại của Han Sooyoung và tiếp tục. "Han Sooyoung. Dù chúng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, câu chuyện này vẫn khác với cuộc đời mà chúng ta đã sống."

"... .Anh, anh nghĩ rằng tôi không biết điều đó à...."

Quả thực, cô cũng biết. Đúng hơn, cô ấy biết điều đó hơn bất kỳ ai khác.

Cô luôn cảm nhận được một sự xa cách với mỗi câu được viết ra. Cho dù những lời cô ấy viết có chính xác đến đâu, cho dù cô ấy đã cân nhắc tỉ mỉ từng cách diễn đạt ra sao - cô ấy vẫn không thể ghi lại đầy đủ lịch sử mà họ nhớ và tái hiện đầy đủ được Kim Dokja, người đã từng sống ở thế giới này, bên trong các trang của câu chuyện.

"Không phải là tôi chưa từng thử. Tôi đã sử dụng Câu chuyện mà tôi nhớ và cố gắng viết tập cuối cùng, giống như cách cô đã làm. Nhưng...."

Để tái tạo Kim Dokja, những người đồng đội đã tập hợp các Câu chuyện. Một mảnh, hai mảnh... Những câu họ nhớ được chồng chất lên nhau để trở thành một 'Kim Dokja' ảo.

⸢... .Cô muốn nghe về con trai tôi khi nó còn nhỏ?⸥

⸢'Dokja' ahjussi mà em nhớ là... .⸥

⸢Em đang nói với chị, hyung thực sự đã làm điều đó! Thực sự!⸥ Một phần trăm của Kim Dokja, sau đó là hai phần trăm...

Rất nhiều người nhớ về anh ấy, và Kim Dokja khi được tập hợp theo cách đó có thể đạt đến 99%.


"Ngay cả khi Kim Dokja sống lại với chúng ta qua câu chuyện mà chúng ta đã tạo ra, cô có thực sự tin rằng cậu ta sẽ là Kim Dokja chân chính không?"

Một phần trăm còn lại của Kim Dokja mà họ không thể nhớ.

Kim Dokja mà không ai trong số họ có thể nhớ được, anh ấy sẽ bị bỏ lại ở đâu trong vũ trụ này?

"Ngay cả trước khi linh hồn của cậu ta bị phân tán, Kim Dokja vẫn luôn là 'Giấc mơ cổ xưa nhất'. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó kỳ lạ như thế nào à? Tại sao tên ngốc đó không bao giờ mơ về hạnh phúc của chính mình?"

Han Sooyoung đáp trả, gần như cuồng loạn. ".... Ngay cả khi anh ấy là 'Giấc mơ cổ xưa nhất', anh ấy cũng không thể tưởng tượng ra một thế giới hoàn toàn theo cách anh ấy muốn. Hầu hết những giấc mơ đều được thực hiện trong tiềm thức!!"

"Trong trường hợp đó, tiềm thức của Kim Dokja hẳn đã nghĩ rằng Kết thúc này là đúng."

Một sự tồn tại chưa bao giờ tưởng tượng được hạnh phúc của chính mình. 'Kim Dokja' mà họ biết là một người như vậy.

"Tôi cũng biết điều đó! Tôi cũng biết rằng Kim Dokja là một người như vậy... Anh nghĩ tại sao ngay từ đầu tôi lại viết câu chuyện này? Tại sao, tại sao tôi lại...."

Những giọt gì đó ướt đẫm đang rơi xuống mu bàn chân cô. Cô muốn nói một điều gì đó, bất cứ điều gì. Cô muốn hét lên, muốn nắm lấy cổ Yoo Joonghyuk và bóp nghẹt anh ta, lắc mạnh anh ta. Tuy nhiên, cô không thể.

Một giọng nói xen lẫn sự mệt mỏi khó tả lọt vào tai cô. "Để cứu được một người nào đó...."

Han Sooyoung ngẩng đầu trước giọng nói lướt nhẹ của Yoo Joonghyuk. "Vì câu chuyện của cô, tôi đã có thể tồn tại cho đến bây giờ."

Cô trừng trừng nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ. "Đó không phải là điều tôi muốn nghe từ một kẻ khốn nạn như anh."

Từ xa, có thể nhìn thấy Khu liên hợp công nghiệp.


Đó là nhà của họ. Nơi mà mọi thành viên của <Kim Dokja Company> đã từng sống. Một nơi được tạo ra bởi giấc mơ dường như không thể của ai đó.

Mọi người đang nhìn vào nó.

Yoo Sangah cầm vô lăng phát biểu. "... .Vậy, đó là những gì đã xảy ra. Cảm ơn vì đã kể cho chúng tôi nghe về mọi chuyện, Joonghyuk-ssi."

Không ai khóc. Không ai chỉ trích Yoo Joonghyuk về lựa chọn của anh ấy. Đó không phải là vì nỗi buồn của họ đã được quét sạch. Không, có lẽ đó là vì họ đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Không chỉ có một mình Yoo Joonghyuk.

Những người đồng đội lấy lại đầy đủ sức lực để tiếp tục phần đời còn lại của họ bằng cách viết câu chuyện, sau đó đọc những gì đã viết trong khi cầu nguyện rằng một người nào đó sẽ đọc câu chuyện này cùng họ. Lòng dũng cảm không bị vỡ vụn ngay cả khi điều kỳ diệu mà họ mơ ước đã bốc hơi ngay trước mắt.

Giờ đây, họ có thể tiếp tục khi biết rằng có một số người đang đọc câu chuyện của họ ở phía bên kia vũ trụ xa xôi.

Lee Jihye hỏi. "... .Vậy, cuốn tiểu thuyết đó sao rồi? Nó có nổi tiếng không?" "Cũng không tệ."

"Anh có nghĩ các Dokja ahjussi thích nó không?"

"Này, đồ khốn đen thui kia! Anh đã nhìn thấy Dokja-hyung tái sinh chưa? Anh ấy thế nào?"

Như thể họ muốn hỏi về tất cả những gì họ vẫn luôn cực kỳ muốn biết, những câu hỏi từ các đồng đội dồn dập ập về phía Yoo Joonghyuk.

Anh bình tĩnh đáp. "Tôi chưa nhìn thấy Kim Dokja tái sinh lần nào. Nhưng...." Anh nhìn bức tượng của Kim Dokja lướt qua cửa kính xe và tiếp tục nói. ".... Tên ngốc đó chắc chắn đã đọc câu chuyện. Tôi có linh cảm là vậy."

"Dokja ahjussi bây giờ chắc hẳn đang rất bực mình. Một lần nữa không thể nhìn thấy Kết thúc...."

Các Kim Dokja ở các đường thế giới khác sẽ nhớ về Kết thúc của câu chuyện này như thế nào? Han Sooyoung không cách nào biết được. Viết ra một Kết thúc hay


cũng khó như khiến người yêu cũ của bạn chấp nhận lý do khiến bạn chia tay với họ.

".... Chờ đã, các Dokja-ssi từ các thế giới khác sẽ không xâm chiếm nơi này chứ?"

Câu hỏi này khiến ai đó khẽ thì thầm. "Chuyện đó hẳn sẽ rất vui."

Sau những lời đó, sự im lặng sâu thẳm bao trùm lên những người đồng đội. Đúng lúc đó, Yoo Sangah đã bật nhạc lên. Những nốt nhạc từ các nhạc cụ rơi xuống như những hạt mưa. Không ai nhìn vào mặt nhau. Đó là phép lịch sự duy nhất mà họ có thể làm, ít nhất là vào lúc này.

Trong sự dịu dàng nặng nề này của thời điểm này, suy nghĩ của Han Sooyoung trôi về phía cuốn tiểu thuyết được lưu trữ trong máy tính xách tay của cô.

Một câu truyện không có chương cuối.

Và bây giờ, không ai có thể đọc về Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng có lẽ, thế giới này đôi khi cũng cần một câu chuyện như thế, cô trầm ngâm.

"Chúng ta thì sao.... bắt đầu sống chung một nhà lần nữa?" Mọi người đều ngẩng đầu trước đề nghị của ai đó.

Han Sooyoung dần dần nhận ra một sự thật.

⸢Đây là câu chuyện mà Kim Dokja đã trao cho họ.⸥

Những người đồng đội đã lấy lại được cuộc sống thường ngày, và Yoo Joonghyuk cũng đã trở về nhà.

Đây là dấu chấm hết cho cuộc phiêu lưu của <Kim Dokja Company>. Cái kết mà người họ yêu thương luôn mong mỏi cuối cùng đã được hoàn thành.

Han Sooyoung đột nhiên chuyển ánh mắt sang Yoo Joonghyuk. "...Được rồi, nếu vậy. Anh có tìm ra được ■■ của mình là gì không?"

"Chưa. Nhưng, tại thời điểm này, tôi nghĩ việc tôi có tìm ra nó hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa...."


Đúng vào lúc đó, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ ập đến với anh. Có thể nghe thấy âm thanh 'Tsu-chuchuchut' từ đâu đó.

⸢... ...⸥

Một tiếng động văng vẳng bên tai họ như một bài hát xa xăm mờ nhạt. Thời điểm Yoo Sangah tắt nhạc, vẻ ngoài của Biyoo khi cô ngồi ở ghế hành khách phía trước đột nhiên thay đổi.

[... .Bah-aht??]

Biyoo đã trở lại hình dạng một quả cầu lông lớn. Nhưng điều đó đúng ra không thể làm được. Trước khi leo lên xe, cô ấy đã nói rõ ràng rằng việc hệ thống tan rã đã làm tê liệt khả năng biến hình của cô ấy.

"Ơ??"

Những giọng nói phát ra từ khoảng không càng lúc càng rõ ràng. Đây chắc chắn là âm thanh của những Câu chuyện đang bận rộn kể câu chuyện của chúng.

".... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng, hệ thống đáng lẽ đã bị hỏng rồi mà?"

Han Sooyoung nhìn về phía Yoo Joonghyuk, nhưng anh cũng đang nhìn lại cô với đôi mắt giống hệt.

[Câu chuyện, 'Vua cÉa thế giới không vua', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Những dòng chữ chói mắt đang lướt qua bầu trời bên ngoài cửa kính xe. Chúng đến từ một Câu chuyện mà những người đồng đội đều quen thuộc.

"Yoo Sangah!!"

Yoo Sangah vội vã nhấn ga. Trong khi đó, Han Sooyoung trả lời điện thoại đang kêu to trong túi. Cuộc gọi đến từ Aileen.

- Sooyoung-ssi!! Ngay bây giờ, nó....!

Không thể nghe rõ giọng của cô ấy vì tất cả những tiếng ồn xung quanh.

[Câu chuyện, 'Dự đoán đạo văn', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]


Những Câu chuyện đã biến mất không dấu vết cùng với sự tan rã của hệ thống giờ đang nối đuôi nhau truyền tới một nơi nào đó. Mỗi câu chuyện đều là những cái đã kết thúc từ rất lâu trước đây.

⸢Câu chuyện có thực sự kết thúc khi tác giả ngừng viết không?⸥ Han Sooyoung nhìn lên dòng chữ lơ lửng trên bầu trời.

Những chữ cái không có ý nghĩa gì khi tồn tại độc lập đang bắt đầu tìm kiếm cặp và nhóm của mình, lần lượt từng cái một.

"... .Lý thuyết phim bị ngắt kết nối?!"

Những người đồng đội đã sớm lái xe vào Khu liên hợp và vội vã nhảy ra khỏi chiếc limousine. Sau đó, họ bắt đầu chạy. Những Câu chuyện mà họ có được cho đến nay, những Câu chuyện mà họ vẫn luôn kể cho đến hiện tại, đang lướt qua bên cạnh họ.

Không ai biết Kết thúc của câu chuyện này là gì.

Cho dù họ có cố gắng đến đâu, 'Kim Dokja' sẽ không bao giờ quay trở lại. Ngay cả khi họ đã tái tạo lại '99% Kim Dokja', một phần trăm bị thiếu sẽ luôn ở đó.

Nhưng sau đó, điều gì sẽ xảy ra nếu có một sự tồn tại trên toàn thế giới này có thể lấp đầy khoảng trống cuối cùng của một phần trăm kia? Một tồn tại, người từng sở hữu những ký tự đã vô thức phân tán rải rác đến vũ trụ xa xôi?

"Sooyoung-ssi! Đằng kia!"

Họ có thể nhìn thấy bệnh viện của Lee Seolhwa ở phía xa. Những Câu chuyện thong thả truyền đến đó đã dẫn đường cho họ. Những Câu chuyện đang tụ tập về phòng bệnh mà họ đều rất quen thuộc.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Mùa xuân cÉa thế giới quỷ', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Han Sooyoung thầm nghĩ.

Nếu một tác giả không viết ra nó, thì Kết thúc của một câu chuyện sẽ không thể được tạo ra.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Ngọn đuốc đã nuốt chửng huyền thoại', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]


Tuy nhiên, ngay cả khi điều đó là sự thật, thì những độc giả của câu chuyện không thể tự mình tưởng tượng ra Kết thúc theo cách riêng của họ sao? Han Sooyoung cắn chặt môi. Câu chuyện này là do chính tay cô ấy tạo ra. Nhưng một câu chuyện khác mà cô không biết đang tiếp tục từ cuối câu chuyện của cô.

⸢Điều gì sẽ xảy ra nếu tưởng tượng của một người nào đó vượt qua câu văn của tác giả?⸥

Vì các kỹ năng và Dấu thánh vẫn chưa trở lại đầy đủ, Han Sooyoung thở dốc khá nhanh. Yoo Joonghyuk đỡ lấy cô và tiếp tục chạy. Shin Yoosung lao lên cầu thang thì vấp ngã. Những người đồng đội khác đã chạy đến và giúp đỡ cô ấy.

[Câu chuyện vĩ đại, 'Thời kỳ cÉa Ánh sáng và Bóng tối', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

[Câu chuyện vĩ đại, 'Người giải phóng những kẻ bị lãng quên', đã bắt đầu kể chuyện một lần nữa.]

Những Câu chuyện vĩ đại mà họ đã tạo ra cùng nhau đang lần lượt trở lại với họ. Ngay cả Câu chuyện cuối cùng chưa được đặt tên của <Kim Dokja Company> cũng bắt đầu hát về cảm xúc mà không ai dám gọi tên.

Một mong muốn, một khát khao, của những người đã đi theo những con đường riêng cách đây rất lâu, một lần nữa lại tập hợp thành một.

Đau buồn cho người khác, vui mừng, tức giận và tuyệt vọng. Và cuối cùng, mong muốn trở thành một người khác.

Ai đó đã đồng cảm với câu chuyện của họ. Khi hơi thở của cô ngày càng nặng nhọc, Han Sooyoung cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại.

⸢Chỉ cần câu chuyện này thực sự có thể cứu được anh...⸥

Chỉ cần anh có thể lấy lại một chút ký ức của mình và nhớ lại chúng tôi một lần nữa...

"Đằng kia!"

... .Vậy thì tôi sẽ tiếp tục viết phần kết cho anh cho đến tận cùng của thời gian, cho đến vĩnh viễn.


Cô đến trước cửa phòng bệnh, hoàn toàn không thở nổi. Giờ đây Han Sooyoung đang đứng trước chính căn phòng mà cô đến thăm mỗi ngày suốt bốn năm qua.

Những người còn lại chạy lên cầu thang chậm một bước giờ đang nhìn cô. Cô ấy nhìn lại, và bắt đầu nhớ lại đoạn cuối cùng của Kết thúc mà cô ấy đã không viết được.

⸢Có ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát.⸥ Sau đó, cô nghe thấy Jung Heewon hét lên.

"Han Sooyoung!"

Những người nghe tin trễ hơn - những người không cùng họ ra biển Đông, có thể nhìn thấy họ đang chạy tới đây thông qua cửa sổ của tòa nhà.

⸢Hiện giờ tôi đã quên mất một số cách. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.⸥ Bàn tay run rẩy của Han Sooyoung nắm lấy tay nắm cửa.

Cô đã sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu không hề có gì ở bên kia cánh cửa này? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những điều này chỉ là một lời nói dối ngọt ngào? Cô nhìn sang bên cạnh mình và thấy Yoo Joonghyuk đang gật đầu.

⸢Và bạn, người đang đọc những từ này, sẽ sống sót.⸥

Không cần biết điều gì đang chờ đợi họ bên kia cánh cửa này, giờ đây, họ đã sẵn sàng chứng kiến điều đó. Cánh cửa kêu cót két khi nó mở ra. Những tia nắng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ rộng mở. Những trang bản thảo mà cô đã dành cả đêm để chỉnh sửa nằm rải rác trong gió. Các con chữ rải rác một cách chói mắt. Câu chuyện cô ấy không hoàn thành, nó ở ngay đó.

Những câu văn mà cô thực sự muốn viết vào một lúc nào đó, ngay cả khi không phải là lúc này. Trong khi nghĩ về những câu đó, Han Sooyoung cười toe toét như một đồ ngốc.

⸢Câu chuyện này chỉ dành cho một độc giả duy nhất.⸥

[Hết]


Lời người dịch (bản tiếng Anh): Đây chính là nó, phần kết của Toàn trí độc giả. Tôi muốn cảm ơn bạn đã gắn bó cho đến cuối cuộc hành trình này.

Shing Shong đã viết riêng một phần lời bạt của tác giả, nhưng không may là tôi sẽ không dịch nó. Nửa đầu của nó là một phần hỏi đáp (Q&A), trong khi nửa sau là danh sách cảm ơn của những người đã đóng góp và ủng hộ tác giả trong suốt quá trình phát hành tiểu thuyết ở Hàn Quốc.

Tôi nên nói là "các tác giả", bởi vì trong phần hỏi đáp, Shing Shong tiết lộ rằng đó không phải là anh ấy hay cô ấy, mà là một cặp vợ chồng, Shing và Shong. Cả hai đã viết cuốn tiểu thuyết cùng nhau, dường như câu chuyện này đã được phát triển trong nhiều năm, thậm chí trước cả tác phẩm trước đó của cặp đôi, Thế giới sau tận thế (The World After The Fall). Tình cờ, một trong những tác phẩm thất bại trước đó của cặp đôi này có tên là "Làm thế nào để trở thành một tác giả nổi tiếng" (trong Chương 549). Họ khuyên bạn với giọng điệu nửa đùa nửa thật rằng bạn không nên tìm kiếm cuốn tiểu thuyết đó.

Một lần nữa, cảm ơn bạn đã đọc Toàn trí độc giả. Sự hỗ trợ của các bạn có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.

Cho đến lần sau, cảm ơn bạn và tạm biệt!

.

.

.

.

.

Lời người dịch (bản tiếng Việt):

Cám ơn bạn đã đọc bản dịch cÉa mình, dù vẫn còn rất nhiều thiếu sót, mình vẫn cảm thấy rất vui trong quá trình dịch những chương này. Toàn trť độc giả thực sự rất hay, bản thân câu truyện cũng như các nhân vật đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mình. Hy vọng rằng bạn cũng cảm thấy như vậy ^^

Giờ thì hóng tiếp webtoon thôi nhỉ

Bye! ✧ ─=≡Σ((( •́)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ghjhj