Better Half

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( https://archiveofourown.org/works/39879738 - Light )


Sarada đã nhận ra điều đó bất cứ khi nào chuyện đó xảy ra.

Trong vài lần đầu cô không nghĩ nhiều về chuyện đó nhưng bây giờ mỗi khi nó xảy ra, nó lại khiến cô băn khoăn.

Cha mẹ cô dường như có mối liên kết gần như thần giao cách cảm với nhau.

Nó không quá rõ ràng. Có lẽ chỉ có ai đó sẽ không thể nhận ra nó. Nhưng vì Sarada luôn rất tò mò về cha mình cũng như mối quan hệ giữa cha và mẹ nên đó chỉ là một trong những điều mà cô chỉ để ý.

Có những điều nhỏ nhặt.

Cha mẹ cô thường không cần phải nói chuyện mới có thể hiểu nhau. Chỉ cần nhìn một cái là có vẻ như họ đã có một cuộc thảo luận đầy đủ rồi. Đó có thể là trong cuộc sống hàng ngày của họ, khi mẹ lặng lẽ yêu cầu cha làm một số việc nhà và bố thậm chí không đợi mẹ nói mà đã làm việc đó. Hoặc trong các trận chiến, khi họ chiến đấu cùng nhau. Cô đã nhìn thấy nó lần đầu tiên khi họ chiến đấu với Shin nhưng cô cũng đã chứng kiến ​​cha mẹ cô đấu tập với ngài Đệ Thất và chú Sai một vài lần. Ngài Đệ Thất luôn phàn nàn mỗi khi bố và mẹ kết hợp vì tinh thần đồng đội của họ thực sự không thể sánh bằng, ngay cả khi chống lại Đệ Thất và chú Sai.

Có một lần, khi bố vừa mới trở về sau chuyến công tác dài ngày và cô vẫn đang quen với việc nhìn thấy cha ở xung quanh thì chuyện đó đã xảy ra. May mắn thay hôm đó cô không có nhiệm vụ nên ở nhà. Cha được nghỉ làm nhiệm vụ khá lâu vì ông vừa thực hiện một nhiệm vụ kéo dài một năm, vì vậy cha luôn là người ở nhà.

Lúc đó cô vẫn chưa cảm thấy thoải mái khi ở bên cha nên cả hai rất im lặng khi đang ăn trưa. Ngay cả khi đó, cô đã nhận thấy cha không phải là người nói nhiều, không giống như mẹ nhưng cô vẫn cảm thấy hơi bối rối khi phải ăn trong im lặng hoàn toàn.


Tuy nhiên, cô nhận thấy rằng cha thỉnh thoảng ngừng ăn và trông như thể cha đang nghĩ đến điều gì đó. Cô bối rối nhưng chỉ lờ nó đi vì cô chưa biết phải nói chuyện với cha như thế nào. Đến chiều cha mới gọi cô.

Cô ngạc nhiên khi thấy cha với hộp cơm bento trên tay. Và cha chỉ nói với cô rằng mình sẽ ra ngoài một chút. Cô nhận ra cha đã mang bữa trưa cho mẹ vìcô nhìn thấy mẹ cũng mang theo hộp cơm đó vào đêm hôm đó khi mẹ về đến nhà.

Sau đó mẹ cảm ơn cha vì bữa ăn và cha chỉ nhắc mẹ hãy ăn cơm đúng giờ.

Bằng cách nào đó, cha biết mẹ bận ở bệnh viện đến mức không thể ăn cơm đúng giờ.

Và điều tương tự cũng xảy ra với mẹ. Có một lần khi họ ở nhà, trong một ngày nghỉ hiếm hoi của mẹ (điều đó có nghĩa là cấp dưới của mẹ đã thuyết phục được mẹ nghỉ ngơi), chỉ nói chuyện. Rồi đột nhiên mẹ đứng dậy, trông chợt cảnh giác. Sau đó mẹ nói có lẽ mẹ cần đến bệnh viện. Sarada thậm chí không thể hỏi mẹ tại sao vì mẹ đã chạy đi.

Và vài giờ sau, cô được thông báo rằng cha cô đã chiến đấu và hiện đang ở bệnh viện vì bị thương nặng.

Cũng có những lúc cha nói với cô rằng ông sẽ đi đón mẹ từ bệnh viện. Cha không phải lúc nào cũng làm điều này nhưng khi điều đó xảy ra, luôn là khi mẹ thực sự làm việc đến kiệt sức và mẹ có thể thực sự cần cha đến đón mẹ.

Nghĩ lại, khi cô lớn lên và bố đi vắng, có ngày mẹ vui, có ngày mẹ trông thật lo lắng. Lúc đó cô không thực sự hiểu điều đó nhưng bây giờ cô tự hỏi liệu những điều đó có liên quan gì đến chuyện đang xảy ra với cha không.

Và cô biết mình không chỉ tưởng tượng ra điều đó. Ngay cả ngài Đệ Thất cũng từng nhắc đến nó một lần trong những chiến công của Đội 7. Ngài ấy đã nói rằng họ luôn có tinh thần đồng đội tốt nhất kể cả khi còn là genin, di chuyển đồng bộ như thể họ có thể đọc được suy nghĩ của nhau.

Và đó là điều đầu tiên cô nghĩ đến khi một lần, sau khi cô và cha ăn tối cùng nhau, cô nhận thấy cha đang để dành đồ ăn thừa, rõ ràng là cho mẹ.

"Làm thế nào để cha có thể làm điều đó?" Sarada hỏi mà không thực sự suy nghĩ.

Cha nhìn cô dò hỏi "Làm gì?"

Cảm thấy hơi xấu hổ trước câu hỏi đột ngột của mình, cô cố gắng giải thích "Chà, mẹ và cha dường như biết chuyện gì đang xảy ra với người kia. Giống như hai người có kênh thần giao cách cảm hay gì đó"

Vẫn có chút bối rối, Sasuke tiếp tục sắp xếp đồ ăn, dường như đang suy ngẫm một lúc.

Rồi cuối cùng cha nói "Thực sự không có chuyện đó đâu, Sarada" Cha đã nói như vậy với cô  "Cha đoán chúng ta chỉ đơn giản là phát triển bản năng về những điều này, dựa trên kinh nghiệm của chúng ta. Cha hy vọng một ngày nào đó, con cũng sẽ gặp phải điều tương tự với nhóm của mình, nếu không phải bây giờ"

"Nhưng nó không phải như vậy" Sarada cau mày nói "Con biết của cha và mẹ khác nhau. Nó khác với cách cha đối xử với ngài Đệ Thất hay chú Sai"

"Tất nhiên là sẽ khác, vì chúng ta là vợ chồng" Cha chỉ đơn giản nói "Nhưng bản chất nó vẫn, giống nhau. Đó là những mối liên kết mà chúng ta tạo ra. Chỉ là mối liên kết của cha và Sakura khác biệt hơn nhiều và đặc biệt hơn bất kỳ mối liên kết nào khác của chúng ta"

Sarada vẫn cau mày trước điều đó.

Sasuke mỉm cười.

"Mẹ  không làm thế với con à?" Cha hỏi cô "Con không để ý khi Sakura biết khi nào con buồn hoặc có điều gì đó đang làm phiền con sao?"

"Ừm nhưng bà ấy là mẹ con"

Sasuke gật đầu.

Sarada vẫn chưa bị thuyết phục "Con nghĩ mẹ hiểu con vì đó là mẹ con. Mẹ thực sự biết con từ khi con mới sinh ra"

"Và đó là điều kết nối hai người" Cha cô nói "Đó không phải là thần giao cách cảm, hay bất cứ điều gì thần bí mà con có thể nghĩ tới. Thực sự chỉ là vì chúng ta biết nhau quá rõ và chúng ta luôn để ý đến nhau. Mẹ của con luôn rất tinh ý, ngay cả khi chúng ta còn là genin"

Khi nói đến điều này, gương mặt cha dịu lại và Sarada chắc chắn rằng cha đang nhớ ra điều gì đó. Có vẻ như đó là một kỷ niệm quý giá.

"Nó giống như một cuốn sách yêu thích" Cha nói sau khi ngừng một lúc "Con đã rất thích quyển sách nên đã đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc lòng từng dòng chữ trên trang. Nhưng đồng thời, con không thấy chán vì mỗi lần mở ra sẽ có một cái mới, trang mới để đọc, những điều mới để ghi nhớ"

Sarada không thể không nhìn chằm chằm vào cha mình. Bởi vì hiếm khi thấy cha có biểu cảm dịu dàng như vậy trên khuôn mặt.

"Mẹ của con rất biết cách đọc cha. Và cha muốn nghĩ rằng cha cũng như vậy với Sakura. Đó chỉ là vì là đồng đội. Điều đó càng sâu sắc hơn khi chúng ta trở thành một gia đình" Cha nói với cô.

Sarada nhìn cha cô với vẻ mặt trầm ngâm. Cô vẫn còn có chút bối rối nhưng cũng chấp nhận lời nói của cha mình.

"Con vẫn thấy điều đó thật kỳ lạ. Con không nghĩ bố mẹ của mình lại như vậy" Sarada thản nhiên nói.

Sasuke chỉ tiếp tục làm công việc tự giao của mình, mặc dù Sarada có thể nhận thấy một nụ cười tự mãn.

"Có thể con không chỉ để ý" Anh ấy nói sau một lúc, nhưng Sarada lại nghĩ, với vẻ mặt của cha, cha cô có thể không tin vào lời nói của chính mình.

Sarada nhún vai "Cha có chắc đó không phải là một loại nhẫn thuật nào đó giống như của dì Ino không? Hoặc có thể vì hai người giống như tri kỷ hay gì đó?" Bây giờ cô ấy hỏi một cách tinh nghịch.

Bắt đầu là vì tò mò nhưng Sarada thực sự thích việc bây giờ cô có thể nói chuyện với cha mình như thế này và cô chưa muốn cuộc thảo luận kết thúc ngay lúc này.

"Chà, mẹ con chắc chắn có thể phát triển một thuật như vậy nhưng không" Cha cô nói "Nhưng có thể cô ấy sẽ thích giả thuyết thứ hai của con"

Sarada trợn mắt nhìn cha mình lúc đó. Bởi vì từ cách cha mỉm cười, cô khá chắc chắn rằng cha cũng thích giả thuyết về tri kỉ.

Cha mẹ cô yêu nhau một cách điên cuồng. Và có lẽ đó đơn giản là lời giải thích cho tất cả những điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku