Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY HÔM SAU..
Nó vừa bước chân ra khỏi cửa định đi đến thăm bà thì...píp píp..
Nó ngoảnh mặt lại thì thấy hắn..

"Cậu định đi đâu? Không đến nhà tôi à?"

"Anh làm gì mà cứ sồn sồn lên thế cái đồ có bự? Tôi đi thăm bà đã..."
"Không cần, tôi cho người đi rồi. cậu khỏi phải lo..việc của cậu cần lo bây giờ là làm osin nhà tôi. Chuẩn bị quần áo đi."
"Không cần. Đi."- Nó mở cửa xe ra và bước lên
Hắn quay sang nhìn nó cười rồi phóng xe đi..đến biệt thự nhà hắn...
"Tôi đói rồi chuẩn bị bữa sáng đi"
Nó há hốc mồm:

Cái gì? Anh chưa ăn sáng mà đã đến tìm tôi rồi hả?"

"Thì đi tìm osin để nó lo cho mình mà. Nhanh lên đấy. Tôi lên phòng chuẩn bị đi học xuống mà chưa có đồ ăn thì chết với tôi."
Mặt nó xị ra nhìn hắn đi lên phòng.
Đến khi hắn bước xuống...mỉm cười nhìn nó nó thì cũng mỉm cười nhìn hắn..hắn ngồi xuống bàn ăn. Trông bữa sáng nè: Cái đĩa trắng ơi là trắng trắng kinh khủng luôn đựng 1 quả trứng cũng trắng kinh khủng luôn. haha. bên cạnh là 1 cốc sữa..cũng trắng ko kém...
"Cái gì thế này?"- hắn nhăn nhó
"Thì bữa sáng đó..anh ăn nhanh đi còn đi học"
Hắn cười ha hả, lại cái miệng đầy răng nhìn thấy muốn đấm 

"Cậu định cho tôi ăn bằng tay à?"

"Ăn trứng thì anh không ăn bằng tay thì sao nữa?"
Hắn lắc đầu cầm quả trứng lên:

"chưa bóc à?"

"Ai hầu anh được cơ chứ? Muốn ăn thì tự bóc đi."
"Cậu là osin của tôi cơ mà, bóc điiii!"
Nó bực bội ngồi thịch xuống cạnh hắn và bóc trứng cho hắn...hắn ăn 1 miếng rồi uống sữa..
"Sao nhạt thế?" 
"Đàn ông con trai lại thích ngọt thế à."
"Cậu nói gì?"
"À ko có gì chờ tôi chút"
Nó cầm ly sữa đi vào trong bếp thấy nhiều lọ màu trắng quá
"chết ko biết lọ nào là đường đây? cho đại đi."
"sữa đây..sữa ngọt đây."- Nó nói giọng của mấy má ngoài chợ, nghe rất chi là gian thương ^^

Hắt trừng mắt: "Cậu thôi cái giọng đấy đi, nghe ngứa cả tai"

Nó cãi: "Ơ! nói gì là quyền của tôi, anh định cấm công dân tự do ngôn luận à? Mà thôi anh uống đi rồi biến nhanh giùm tôi cái, nhìn mặt anh tôi thấy mắc ói khiếp đi được ý"

 Hắn nhúp 1 ngụm ..:

"ặc..cái quái gì mà mà mặn thế này? Cậu bỏ muối à?"

"Tôi ko? tôi..nhiều lọ quá tôi ko biết bỏ cái nào nên tôi cho mỗi cái 1 thứ.."
"Cậu điên thật rồi: cả bột ngọt và súp .muối cả đường. chết tôi mất..lấy cho tôi ly nước lọc."
Thấy hắn hét ầm lên làm nó cũng hoảng..chạy nhanh vào trong
"Không có nước lọc làm sao đây? À nước luộc trứng..nước lọc đây..."
Nó vừa bước ra thì hắn đã giật lấy cốc nước đi trong khi nó chưa kịp nói thì hắn đã hớp ngay..mặt hắn bốc khói lên..đỏ bừng bừng: đến lúc này nó mới nói lí nhí
"Tôi chưa kịp nói nước sôi mà."
Đén giờ phút này thì hắn ko nhờ đến nó nữa...chạy nhanh vào nhà tắm và xả nước vào mồm..nó cũng nhanh nhẹn chạy theo...nhìn hắn
"Anh...Anh có sao ko?"
Được 1 lúc hắn ngẩng mặt lên nước đầy mặt:
"Cậu định hại tôi sao?"

"Tôi xin lỗi mà...thôi anh lau mặt đi này, nước tùm lum hết cả ùi."

Nó tiện tay đưa ngay cái khăn trên tay cho hắn hắn cũng thuận thiên mà lau 1 loạt trên mặt sau khi hắn bỏ khăn ra thì..nó giật mình và cười ha hả lên
"haha..mặt a ..haha sao lại..haha đen ,...haha thế kia"
Hắn nhìn nó khó hiểu quay lại nhìn vào gương...thì hét ầm lên..đáp luôn chiếc khăn vào mặt nó và chạy lên phòng rửa mặt...
Nó thì cười bể cả bụng..haha..ai bảo cho tui làm osin chứ>?tôi quên cái khăn đó là khăn lau bàn mà...haha....

Được 1 lúc sau hắn mới xuống và phong độ hơn nhiều..:
nó nói rõ to: "anh đi học ạ.........."
"cậu cứ liệu hồn đấy..à mà cậu ko đi học à?"

"Tôi bỏ học rồi..."- Nó cúi mặt xuống

Hắn nhìn nó trìu mến: "thế cậu có muốn đi học nữa không?"

"Anh đùa tôi à? thôi anh đi học đi kẻo muộn."

Hắn nhìn nó cười rõ tươi: "à quên chuẩn bị bữa trưa ấy."

Nó chớp mắt liên tục bước vào trong nhà nhìn quanh căn nhà..bước lên phòng thấy cái máy tính thì....

TRƯA:
Hắn vừa đi học về thì thật khó chịu: quần áo chưa giặt, nhà cửa luộm thuộm..bữa trưa chưa chuẩn bị...hắn hét ầm lên:
"osin đâu?" 
Vậy mà không có ai lên tiếng chỉ nghe thoang thoảng đâu đó tiếng nhạc..bước lên tầng đến trước cửa phòng nó thì tiếng nhạc mạnh hơn:
"Cậu ta làm cái trò gì thế này cơ chứ?"
Hắn mở cửa vô mà nó ko biết nó đang ngồi chơi game...võ lâm truyền kì đang đồ sát...nhạc thì mở to đùng trách nào ko nghe thấy hắn gọi
"Cậu được lắm!"

hắn hét luôn vào lỗ tai nó:

"aaaaaaaaaaa"
bụp...nó quay lại đấm nguyên cho hắn 1 quả vô bản mặt xinh zai kia thì mới nhận ra
nó đứng bật dây: "tôi không biết là lại là anh vì vậy tôi... tôi xin lỗi..."
hắn đứng dậy: "cậu bạo lức thế à?chắc phải đổi nghề cho cậu làm vệ sĩ mất."

Hắn hét lên:

-À mà cậu đến đây đến đây làm osin hay để chơi game hả?

-Tôi ..tôi.xin lỗi...- nó cúi mặt xuống..cười thầm...(au: con à sao con lại cười trong trường hợp như thế này cơ chứ, nó mà choảng cho thì toi)
- đi chuẩn bị bữa trưa ngay ! tôi đói lắm rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
- nhưng trong tủ hết đồ rồi, anh đi mua cùng tôi nha!
- Được rồi..chờ tôi thay đồ đã...
- Nó bước nhanh xuống nhà cười thầm: "anh định bắt tôi nghe lời cơ á? Ngoại của ta còn không bắt ta nghe lời được, huống chi là ngươi. Bổn cung đẹp trai nhưng đâu có ngu đâu cơ chứ, ta chắc phải dạy dỗ lại ngươi mất thôi"
- cậu cười cái gì vậy? hắn khoác cái áo xuống..
- à ko có gì đi thôi..
- đi chợ nào đây?
- Anh đi theo tôi
Đến chợ, hắn ngạc nhiên:
- cậu định cho tôi ăn cái gì mà lại đưa tôi đến khu ổ chuột này hả
- ổ chuột cái đầu anh toàn đồ tươi ngon thôi đấy..ở nơi khác có lẽ ko tươi ngon như thế này đâu, anh ở đây chờ tôi
- ok.tôi cũng đâu có ngu mà đi theo đâu?
đi chợ nó không thể để cho hắn thấy món mà nó muốn nấu vì nó có biết nấu đâu? nên nó bỏ hết vô túi đen,.
- cậu mua ít thế à?
- Anh ăn lắm phí
- Cậu nói gì?
- Không có gì? ý tôi là tiết kiệm là trên hết phải ko?
- Nhà tôi đâu thiếu mà phải tiết kiệm...
- Xì...đi về nhanh đi, nói với anh cũng như không 
- Mà cậu định nấu món gì thế?
- Ăn thì biết...
- Chẳng may cậu đầu độc tôi thì sao?
- Tôi đâu có ngu đầu độc anh mất tiền mua hương
- Cậu...
Trên xe mà chúng nó cứ luyến thắng như thế đấy..
Hắn lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn trưa...
Mâm ăn cũng chỉ vẻn vẹn vài món mà thôi..
1 tô canh màu đen..có nhiều cục nổi..nhưng lại có cả màu xanh nữa...
1 đĩa gì đó được trang trí rất đẹp trong giữa là cái gì đó nhỏ như ngón tay út vàng ruộm...có cơm 1 đĩa rau luộc thế thôi...hắn nhìn mà tự hỏi đây là gì vậy?
- tôi mất bao nhiêu công lao đấy..anh thử xem..
- Có ăn được không? cái đen đen này..
- Ngon lắm mà..anh ăn thử xem
- nghe lời cô thử xem...à mà..
- sao có chuyện gì nữa?
- cậu có muốn đi học ko?
- tôi ko muốn mơ
- ko mơ đâu cậu sẽ đi học cùng tôi..
- thật ko?
- ai đùa cậu
- cảm ơn anh nha...
- ko có gì ăn nào..
- ừ anh ăn đi ngon lắm đấy..toàn món tủ của tôi thôi...
Món thứ nhất canh màu đen xanh của cô hắn ta cắn 1 cái ngập vả chân răng..mềm nữa chứ?
- ngon thế?
- Chứ sao nữa haha...nó cười đắc trí...
Hắn ăn ngon lành tiếp..:" cái gí đây mà ngon thế? mà sao tôi chưa bao h được ăn vậy?
- À...máu lợn đấy?
- Cái gì? hắn ngừng ăn...
- Có sao ko?
- Máu à?
- ừ..
1 mạch hắn chạy thật nhanh vô nhà vs nôn hết cả ra...
- cái thứ đó mà cậu cũng nấu cho tôi ăn à?
- thì anh chẳng khen ngon là gì?
- nhưng lúc đó là tôi chưa biết..
- Xì thì chẳng ăn vô và khen ngon rồi
- cậu còn để đây à? mau dọn món canh này đi
Nó nhanh chóng dọn tô canh đi...chạy ra nhìn cậu chủ của mình và tiếp tục giới thiệu
- anh ăn món này đi nhìn vàng ruộm trông ngon chưa kìa?
Hắn nhìn nó rồi nhìn sang cái đĩa đó rất đẹp mắt: -ko phải máu lợn nữa chứ?
- A điên à? máu lợn sao vàng được.ăn đi tôi đảm bảo với anh, anh khen ngon cho mà xem..tôi đã luộc qua và rán vàng rồi đấy...
- Thế à? nhìn cũng ngon ăn thử xem sao...
- Miếng thứ nhất zai zai ngọt ngọt bùi bùi..: ừm ngon thế? bùi quá...
- ừ...tôi đã nói rồi mà..
- ngon thế

miếng thứ 3. thứ 4 . thứ 5..

-cái gì đây? toàn món lạ thôi...

- à...nội tạng lợn. Ahihihi
hắn lại lần nữa há hốc mồm: -cái gì?
- Thì chính là lòng lợn, ruột lợn, blablabla đó...
- Cái để đựng phân lợn đó hả?
- Chứ còn sao nữa nhưng tôi đã làm sạch rồi..
Haha hắn lại lần nữa chạy vô nhà vệ sinh...nôn hết ra...
Nó bực bội: -Anh sao thế? ngon thế mà?
- Ngon cái đầu cậu ý...
- Thế sao anh khen ngon chứ?
- Thì tôi chưa biết nó là gì mà?
- Chịu
- Cậu không biết nấu mấy món khác à?
- Không. mấy món này tôi ăn quen rồi ngon mà..tôi hỏi mãi bà bán thịt lợn đầu xóm mới chịu dạy tôi làm đó..
-Hả?- hắn khó hiểu nhìn nó rồi bước lên phòng quay xuống nhìn nó: -tối nay ra ngoài ăn..
Nó cười ha hả: -sướng quá...
- Cậu ko được đi đâu mà sướng..
- Nó ấm ức: Wae?Wae?
- Wae cái gì>
- Tại sao?
- Bày đặt nói tiếng Hàn cơ đấy, à mà tôi đi vs bạn tôi.
- Anh thật quá đáng mà!!! -nó bực bội bỏ lên phòng
Hắn khó hiểu: -Cậu là osin mà? sao lại có kiểu osin như thế nữa? mà mình có quá đáng ko nhỉ?ko sao, cậu ta là osin- Hắn nói khẳng định câu nói đó rồi bước đi..
Tối đến hắn qua phòng nó nó sung sướng tưởng hắn phụ bạc nó:
- Cậu ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi đấy..
mặt nó ỉu xìu xuống, tưởng được hắn rủ đi ăn cơ chứ>?
Vậy là nó hì hục làm việc bục mặt ra...cái nhà to thù lù à mà chẳng có ai làm hình như a ta thích sự cô đơn thì phải
Tại RINGLY retauretn...
Sau khi hắn chuẩn bị xong tất cả thì hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó
- alo...cưng à>
- ừ a đây? em có đến ko đấy? để anh đến đón
- xin lỗi anh nha.bố mẹ em ko cho đi..để hôm khác nha anh...
- ừ..chào em...
hắn bực bội..bước nhanh ra khỏi nhà hàng thì bắt gặp 1 đôi trai gái đang dắt nhau vào khoác tay nhau rất âu yếm...bắt gặp hắn thì cô gái này có vẻ ngạc nhiên mau vội bỏ tay ra khỏi người con trai kia..
hắn như rớt xuống địa ngục buông thả 1 câu
- đồ lẳng lơ..bố cô đây hả? rồi bước đi
đề mặc cô gái đang đơ người ở đó..chạy nhanh theo anh...
- anh à..đó chỉ là bạn em thôi, anh đừng hiểu lầm
hắn quay lại nhìn thẳng vào cô gái đó: -cô biến đi..
rồi bước đi..để mặc cô gái ở đó...
về đến nhà..a ta bước vào nhà thì thấy nó đang cặm cụi ăn mì trông có vẻ rất ngon..
nó giật mình khi thấy hắn..
- anh làm tôi giật bắn cả mình. Mà anh đã về rồi à? mà sao về sớm thế??
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó: -tôi đói rồi..
- Ơhơ anh điên à? anh đi ăn nhà hàng về mà còn kêu đói..
Hắn nhắc lại 1 lần nữa: -tôi đói...
làm nó giật thót tim liền chạy nhanh vào trong bếp pha thêm tô mì nữa...vừa chạy ra thì đã thấy anh ta chén hết chỗ mì của mình rôi..
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA anh điên à? mì của tôi mà
- cô ăn gói kia đi...
- ơ...anh hay thật đấy...
hắn bước luôn lên phòng mà chẳng thèm để ý đến ai cả....

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro