Lâm Phong x Hàn Bách Đạt (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Bách Đạt chờ mọi người lên giường hết, cậu ở bên dưới quét phòng một lượt rồi mới trải chiếu ra. Vì là mùa hè nên tấm nệm của Lâm Phong chuẩn bị cho cậu hơi mỏng, Cậu đến cạnh giường nói anh đưa gối với chăn cho mình, trong vòng vài phút đã lo xong chỗ ngủ.

Cậu cảm thấy ngủ dưới sàn thoải mái hơn trên giường ký túc xá rất nhiều, vừa rộng rãi lại không sợ lăn qua lăn lại bị rơi xuống. Hàn Bách Đạt không biết lúc mình ngủ có quậy phá gì hay không, Trong lòng luôn sợ một ngày nào đó xui xẻo lăn xuống giường, cả thanh chắn cũng không bảo vệ được cậu.

"Mấy giờ thầy giáo đi kiểm tra vậy?" Phòng đã tắt đèn, Hàn Bách Đạt lên tiếng hỏi nhỏ.

"Sắp đến phòng của chúng ta rồi, thầy kiểm tra nhanh lắm, yên tâm đi"

Minh Nham tốt bụng trấn an Hàn Bách Đạt. Bên ngoài hành lang dài của ký túc xá bắt đầu có tiếng gõ cửa của các phòng đầu cầu thang, càng ngày càng gần.

Thầy đã kiểm tra xong phòng bên cạnh, tiến tới gõ vang hai cái vào cửa phòng •••. Hàn Bách Đạt ở bên dưới chạy ra mở cửa, trên mặt lợn ra nụ cười tiêu chuẩn.

"Chào thầy ạ"

"Ừm, bật điện lên"

Thầy Trương ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc đánh giá xung quanh Phòng. Mắt ông nhìn vào tờ danh sách trên tay, bắt đầu điểm danh.

"Hoắc Vũ" -có

"Lâm Phong" -có

"Minh Nham" -có

"Hàn Bách Đạt" -dạ em đây

"Nam Hải" -có ạ

"Ừm" thầy đã điểm danh xong, bắt đầu dặn dò "phòng này sạch sẽ, ở năm người đông hơn các phòng khác lên càng phải chú ý vệ sinh. Em ngủ ở dưới sàn nhớ để chăn đệm gọn gàng, Đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác"

Hàn Bách Đạt nghe vậy, nhanh chóng "Vâng" một tiếng.

"Ngủ đi" thầy nói xong liền đi ra, tiện tay tắt đèn.

Hàn Bách Đạt khóa cửa cẩn thận xong, thở phào một hơi. Cậu chạy nhanh đến chui vào cái tổ của mình, chuẩn bị đi ngủ.

Tuổi trai trẻ mười bảy mười tám thời buổi này làm gì có chàng trai nào chịu ngủ trước mười một giờ. Thì mới đi chứ bao lâu, hai cái giường gần nhau đã bắt đầu rục rịch thì thầm to nhỏ.

"Nhanh lên, tổ đội"

"Đây đây, để tao mời mày, hôm nay có gái xinh chơi cùng"

"Được quá nha, mày dám không giới thiệu trước cho tao"

"Mày không có cửa"

Nam Hải và Minh Nham đang chơi game, Hoắc Vũ có vẻ đã đi ngủ, chú chăn kín đầu. Lâm Phong quay mặt vào tường, cậu chỉ thấy được bóng lưng của anh.

Hàn Bách Đạt nhìn cái điện thoại cũ kỹ từ thập kỷ trước của mình, len lén thở dài. Điện thoại của cậu hiện tại ngoài nhắn tin gọi điện ra thì chẳng làm được gì, vậy lên mấy game online các bạn học hay chơi cậu vẫn chưa được trải nghiệm bao giờ.

Hàn Bách Đạt đắp chăn đến bụng, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Không biết tới mấy giờ đêm, mọi người đều đã ngủ hết. Minh Nham mơ màng tỉnh dậy vì khát nước. Cậu chàng đi như người mộng du, công lý cái ly trên bàn đổ đầy nước từ bình giữ nhiệt ra, rồi lại cấm đi trở về giường của mình.

"Ối!!"

Cả người Minh Nham bỗng va phải thứ gì đó. Cậu ấy mất thăng bằng ngã xuống, toàn bộ nước đổ hết ra ngoài.

Hàn Bách Đạt giật mình tỉnh dậy, cảm nhận được trước ngực và bụng mình ướt một mạng lớn,  nhất thời á khẩu không nói lên lời.

Tiêu rồi, Minh Nham đã quên mất Hàn Bách Đạt ngủ dưới sàn, cứ như vậy đi linh tinh trong phòng.

Tiếng động khá lớn là mọi người đều tỉnh giấc, Lâm Phong là người phản ứng đầu tiên, anh bật đèn pin điện thoại lên xem có chuyện gì.

Minh Nham lúc này cũng đã tỉnh ngủ, luống cuống bò dậy, miệng liên tục xin lỗi "Bách Đạt cậu có sao không? Tôi không nhớ cậu ngủ dưới này, lúc nãy tôi ra trúng chân cậu hu hu. Thật sự rất xin lỗi, người cậu ướt hết cả rồi"

Hàn Bách Đạt thấy Minh Nham cuống lên như vậy cũng không nỡ trách cậu ta. Chỉ là bây giờ không những áo cậu ướt mà cả chăn và nệm đều ướt. Cậu không thể tiếp tục ngủ trong tình trạng thế này được.

"Không sao đâu, cậu lên giường ngủ tiếp đi. Tôi thay áo đã"
Hàn Bách Đạt mỉm cười, an ủi ngược lại Minh nham "không phải lỗi do cậu mà, đừng tự trách"

"Huhuhu, Bách Đạt tôi thấy có lỗi quá. Hay cậu ngủ ở giường tôi đi, tôi qua ngủ chung với Nam Hải. Chăn cậu ướt hết cả rồi. . ."

"Đúng đó, cậu lên giường Minh Nham ngủ đi" Nam hải cũng phụ họa theo.

Lâm Phong quan sát tình hình bên dưới, bây giờ mới lên tiếng "Bách Đạt, lên đây"

Lời nói giống như ra lệnh, giọng Lâm Phong khi mới tỉnh ngủ hơi khàn, nghe có chút xa cách.

"Mọi người ngủ tiếp đi, Hàn Bách Đạt ngủ với tôi là được. Đã muộn lắm rồi, chăn đệm cứ để đó ngày mai giặt" Lâm Phong nói tiếp.

Hàn Bách Đạt lúc này mới phản ứng lại, quay sang nói nhỏ với Minh Nham
"Cậu lên ngủ đi, tôi ngủ cùng Lâm Phong"

"Cậu. . . Cậu thay áo trước rồi ngủ"

"Ừm, tôi biết rồi"

Hàn Bách Đạt dựa theo ánh sáng từ điện thoại Lâm Phong, đi đến tủ tìm áo thun của mình. Sau đó dứt khoát cởi chiếc áo đã ướt một mảng lớn ra.

Da Hàn Bách Đạt chẳng đến chói mắt. Cậu đưa lưng về phía Lâm Phong, vóc dáng tuổi đang trưởng thành chỉ có thể dùng từ đẹp để miêu tả. Hàn Bách Đạt gầy, vì ít vận động lên bả vai rất mỏng, vòng eo cũng nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa. Xuống dưới một chút, bể bụng con tròn như ẩn như hiện sau lớp quần thun mỏng, bình thường nó được áo che đi một nửa lên Lâm Phong không để ý đến.

Lâm Phong nhìn Hàn Bách Đạt thay đồ không rời mắt được, tỉ mỉ đánh giá từng đường nét trên cơ thể cậu. Không ngờ chỉ nhìn người khác thay đồ cũng có thể kích thích thị giác như vậy.

Hàn Bách Đạt gấp gọn chăn nệm của mình mà bỏ vô thau lớn trong nhà tắm, tiện thể ném luôn cái áo vừa mới thay vào đó. Dọn dẹp xong mới tính đến chuyện đi ngủ. Lâm Phong vẫn soi đèn chờ cậu, khuôn mặt ảm đạm của anh không lộ ra cảm xúc gì, lặng lẽ ngồi như thể chẳng khác nào pho tượng.

Đầu óc còn đang suy nghĩ đến cơ thể Hàn Bách Đạt

Hàn Bách Đạt hơi lúng túng, cậu nhỏ giọng hỏi "tôi lên nhé?"

"Ừm, lên đây"

Lâm Phong nằm bên ngoài, chừa một khoảng trống sát tường cho Hàn Bách Đạt. Đèn pin đã tắt lên trong phòng lúc này tối đen. Hàn Bách Đạt quơ tay trong không khí muốn xác định phương hướng, lại vô tình túm phải chân của Lâm Phong cách một lớp chăn.

"Cậu sờ loạn cái gì đấy?" Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không rút chân lại.

"Vậy cậu tắt đèn làm gì?" Hàn Bách Đạt không muốn yếu thế, nhanh chóng phản bác.

Lâm Phong đang nằm thẳng chợt quay qua nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài. Tay nhét điện thoại xuống dưới gối, lúc này mới hừ hừ nói "hết pin rồi"

Hàn Bách Đạt nằm xuống, quay lưng về phía Lâm Phong.

Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần cử động một chút lưng sẽ dán chặt vào nhau. Tư thế ngủ quen thuộc của Hàn bạch Đạt cong như con tôm, hôm nay phải gồng mình thẳng lưng thẳng chân như vậy có chút khó chịu. Giường ký túc xá vốn nhỏ, một người như Lâm Phong đã chật, nay còn nhét thêm Hàn Bách Đạt vào nữa. Cậu không chắc tối nay mình có ngủ được không.

"Này, Phong Phong, ngủ rồi hả?" Hàn Bách Đạt thì thầm.

Không thấy Lâm Phong đáp lời, hơi thở đều đều. Cậu nghĩ anh đã ngủ, rón rén vươn tay nắm lấy góc chăn của Lâm Phong kéo qua. Tuy bây giờ là mùa hè nhưng đêm đến vẫn hơi lạnh.

Sau khi thành công chiếm được chăn của Lâm Phong, Hàn Bách Đạt hơi cuộn người, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lâm Phong vậy mà lại không ngủ được.

Anh làm thẳng người, bên tai là tiếng hít thở của Hàn Bách Đạt, hai người cách nhau rất gần, còn đắp chung chăn, Hương dầu gội dễ chịu của cậu Anh cũng có thể nhìn thấy.

Sau một hồi thôi miên chính mình phải đi ngủ, Lâm Phong nhắm mắt, suy nghĩ dần mơ hồ.

Hàn Bách Đạt Không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng, Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên ngủ chung với người khác, còn ở khoảng cách gần như vậy.

Hàn Bách Đạt con người theo thói quen, đầu chạm vào vai Lâm Phong, chỗ hai người tiếp xúc cảm giác như bị giật điện, lan khắp toàn thân.

Bóng tối làm trí tưởng tượng cùng các giác quan phóng đại. Suy nghĩ của Lâm Phong không biết đã bay đến phương trời nào, bàn tay không tự chủ được vòng qua lưng cậu, là một cái ôm hờ.

Thôi, như vậy cũng được, chỉ ôm một chút mà thôi, sáng mai tỉnh dậy mình vẫn là trai thẳng thuần khiết nhất.

Lâm Phong tự an ủi bản thân, nhắm mắt muốn đi ngủ.

Lúc này Hàn Bách Đạt đột nhiên ôm lấy Lâm Phong, lồng ngực cả hai dán vào nhau, khuôn mặt Hàn Bách Đạt cũng sắp tới, đôi môi của anh vô tình chạm nhẹ vào chán cậu.

Đệt!

Lâm Phong thần chửi thề trong lòng một tiếng, tay muốn đẩy Hàn Bách Đạt ra xa. Nhưng Hàn Bách Đạt ôm được một nơi ấm áp không dễ dàng từ bỏ, cổ họng rên hừ hừ bất mãn, đầu dụi vào cái cổ Lâm Phong.

Anh lấy ngón trỏ đẩy trán cậu ra, sao mà tên nhóc này tướng ngủ lại xấu đến vậy hả? Chỉ lần này thôi, Lâm Phong thế trong lòng lần sau không bao giờ để cậu ngủ chung nữa.

Lúc này đã là hai giờ sáng, Lâm Phong mất ngủ trong lòng cảm thấy bực bội. Thêm việc cùng Hàn Bách Đạt cọ qua cọ lại từ nãy tới giờ, tuổi trai tráng mười tám đôi mươi không khỏi xuất hiện phản ứng sinh lý.

Người trong lòng tìm được dáng ngủ thoải mái đã ngủ say từ lúc nào, đến lượt Lâm Phong không an phận, bàn tay chậm rãi luồn vào trong áo, sợ một đường từ lưng đến eo Bách Đạt, hưởng thụ cảm giác trơn bóng mềm mại trên tay.

Bốn Anh định dừng ở đây rồi thôi, nhưng nhớ đến hình ảnh lúc cậu thay đồ, bờ mông tròn như hiện sau lớp quần đùi mỏng, Lâm Phong vứt mọi cảm giác tội lỗi ra sau đầu, tay mỏ xuống bên dưới bóp nhẹ mông Bách Đạt. Bờ mông tròn săn chắc như bỏ thuốc mê, Lâm Phong Còn chưa thấy đủ, mân mê từ đùi lên, tới khi chạm vào mép quần lót mới dừng lại.

Hẳn trai thẳng thuần khiết, liêm sỉ thì vứt

Cơ thể của Hàn Bách Đạt có sức hút lớn với Lâm Phong. Hàn Bách Đạt đẹp, khi cậu cười, đôi mắt đào hoa óng ánh nước, bên má phải có núm đồng tiền trông rất duyên.

Đầu Hàn Bách Đạt hơi động đậy, vài sợi tóc quét qua của anh, ngứa ngáy.

Lâm Phong giật mình buông tay ra, coi như không có chuyện gì bình tĩnh nhắm mắt lại. Nhưng trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực đã bán đứng anh, từng nhịp từng nhịp dồn dập không khống chế được.

"Bánh Bao, cậu làm gì. . .?"

Thần kinh nâm Phong căng thẳng, ngón tay giật giật hai cái.

"Bánh bao, cậu làm gì mà gấp cho tớ nhiều thế?" Hàn Bách Đạt mơ màng, miệng còn chép chép vài cái như ăn được đồ ngon.

Hóa ra là nói mới, Lâm Phong thở phào.

Nhịp tim trong lồng ngực đập liên hồi, khi căn phòng trở lên yên tĩnh lần nữa, Lâm Phong mới rón rén  vòng vào tay qua eo Hàn Bách Đạt.

Mất ngủ, tim loạn nhịp, nhưng Lâm Phong vẫn có thể đi vào mộng đẹp.

Sáng sớm.

Các bạn học lần lượt thức dậy, Hàn Bách Đạt vươn vai một cái, cảm thấy ngủ ngon vô cùng.

Hàn Bách Đạt dụi mắt, chậm chạp gấp chăn rồi xuống giường, đúng lúc chạm mặt Lâm Phong mới từ nhà vệ sinh ra.

"Hôm nay cậu đến trường sớm thế?" Hàn Bách Đạt tròn mắt nhìn, tóc mái Nam Phong hơi ướt, Có lẽ là mới rửa mặt xong.

"Haha" có tiếng cười nhẹ từ phía trên đỉnh đầu, Minh Nham nhoài một nửa người ra khỏi giường, chẳng sợ ngã, đôi mắt cậu ấy cong cong "tối qua cậu ngủ với Lâm Phong mà, mỗi lần ngủ dậy cậu thường ngốc như vậy hả?"

Hàn Bách Đạt hơi ngơ ra, lúc này mới nhớ lại mọi chuyện, mà tai họa chính là do kẻ đang cười tươi trên giường kia gây ra.

"Cậu còn cười nữa, tại ai chứ?" Hàn Bách Đạt bĩu môi.

Minh Nham lau lau khoé mắt "rồi rồi Tôi xin lỗi, Nếu có lần sau, Tôi sẽ để cậu ngủ chung với tôi"

"Thôi khỏi" Hàn Bách Đạt vừa nói vừa đi về phía nhà vệ sinh, vòng qua người Lâm Phong.

Nhìn chiếc quần đùi ngắn của cậu, Lâm Phong vô thức nghĩ đến chuyện tối qua, hận không thể tát vào mặt mình một cái.

Chắc chắn lúc đó là do ma xui quỷ khiến, chứ không một trai thẳng sắt thép sao có thể làm ra hành động như vậy được?

"Hàn Bách Đạt!"

Cửa Không đóng, người bên ngoài gọi tên cậu, Lâm Phong có thể nghe ra giọng Trình Luân.

Hắn biết nhìn ra ngoài, trên tay Trình Luân cầm một cái túi vải màu kem, mới sáng sớm đã tìm tới rồi, thật đúng là khó tách nhau ra.

Hàn Bách Đạt đang ở trong nhà vệ sinh, Lâm Phong không thích người khác í ới gọi ngoài cửa phòng như vậy,  anh bước ra, thân hình cao lớn chắn gần hết ánh sáng hất vào phòng.

"Hàn Bách Đạt đâu?"

Trình Luân cau mày, giọng điệu lúc nói chuyện với Hàn Bách Đạt và bây giờ khác nhau một trời một vực.

"Có chuyện gì?" Lâm Phong không có đủ kiên nhẫn, anh khoanh tay, đánh giá Trình Luân từ trên xuống dưới "gấp đến nỗi phải gặp vào lúc sáng sớm thế này?"

"Tôi tới gặp Hàn Bách Đạt, liên quan gì đến cậu?" Giọng Trình Luân lạnh đi, siết chặt nắm đấm "cậu tốt nhất đừng. . ."

"Trình Luân?"

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, Hàn Bách Đạt đứng đằng sau Lâm Phong, nhìn ra phía ngoài cửa.

"Cậu dậy rồi à? Tôi đến đưa đồng phục" Trình Luân lập tức nở nụ cười, sự ác ý trong mắt nhanh chóng tan Đi, quay lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày.

Hàn Bách Đạt lách qua người Lâm Phong, vì vóc dáng anh quá lớn, Lúc đi qua bả vai cậu không khỏi đụng vào cánh tay anh.

Chỉ trong vòng mấy ngày, hai người đã trở lên rất thân thiết.

Hàn Bách Đạt mỉm cười, nhận lấy chiếc túi màu kem từ tay Trình Luân. Lâm Phong hừ lạnh, quay vào phòng thay quần áo, chuẩn bị đi đến căn tin.

"Lớp trưởng quan tâm bạn mới ghê" Minh Nham vẫn chưa chịu xuống giường, chống cằm nhìn ra ngoài.

"Đúng vậy, bình thường cậu ta chảnh chó gần chết" Nam Hải cũng phụ họa theo "ước gì cậu cũng đối xử tốt với tôi như vậy thì tốt biết mấy, chứ không phải lúc nào cũng dành đồ ăn của tôi, bắt tôi đi mua đồ ăn sáng giúp cậu"

Lâm Phong vừa thay đồ vừa nghe hai người họ tám chuyện, anh biết Trình Luân đối xử đặc biệt với Hàn Bách Đạt, Nhưng lý do là gì? Vì Hàn Bách Đạt đẹp? Hàn Bách Đạt học giỏi? Hay đơn thuần chỉ là. . . Thích?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro