Chap 12: Ta đã trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộp. Cộp. Cộp". Vẫn là tiếng của đôi giày đó, vẫn là người đó nhưng bây giờ thì người đó ko phải là đi gặp cha mình. Người đó đang đi đến căn phòng số 13. Khuôn mặt lạnh băng, vặn cửa mở vào, nói:

- Mẹ ơi! Con sắp đạt được rồi.

Nói rồi nó đóng cửa lại, để người phụ nữ xinh đẹp ở trong căn phòng lạnh giá ấy.

Nó trở về phòng của mình. Thay bộ đồ dính đầy máu của bà ta ra, Nó đốt cháy luôn cả bộ đồ đó. Sau đó nó đi ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ về một cái gì đó.Khoảng 1h sau, nó giật mình thức giấc. Nó mơ thấy ác mộng. Không phải về mẹ nó, không phải về người thân nó mà chính là ác mộng về nó và tương lai của thế giới vampire này. Nó lắc đầu thật mạnh, nhấn mình xuống dòng nước nóng một lần nữa để cho tỉnh ngủ....

Sau khi tắm xong, trên người nó bây giờ chỉ quấn độc cái khăn tắm. Bất chợt, tiếng người hầu gõ cửa vang lên.

" Cộc Cộc"

- Chuyện gì?- Nó nói lạnh tanh.

- Dạ thưa ngài, sắp đến giờ đăng quang rồi ạ!

- Biết rồi.

Nói xong, nó đến bên cạnh tủ đồ, suy nghĩ xem nên mặc gì. Đắn đo một hồi thì nó mới biết rằng cái gì nó cũng giỏi, cũng biết hết nhưng cái việc lựa chọn trang phục để mặc thì hơi khó.

Đành phải gọi người hầu lên giúp. Nó bấm chuông, cô người hầu tức tốc chạy lên.Lúc đầu cô ta tông cửa vào. Nó mặc áo ngủ ở nhà ngồi trên ghế sofa đợi cô ta. Khi cô ta tông cửa vào, đôi mắt nó quắc lên, nhìn có vẻ như không hài lòng. Cô người hầu thấy vậy liền sợ hãi, vội đóng cửa, gõ cửa lại đàng hoàng, đợi nó đồng ý mới dám bước vào. Còn nó thì chỉ biết nhìn cô ta chằm chằm. Không đợi lâu, nó vào thẳng vấn đề:

- Giúp tôi chọn quần áo cho đêm nay

Nói rồi nó bước tới tủ đồ, mở ra nhờ cô ta chọn giúp. Sau một hồi thì cuối cùng nó cũng xong phần chuẩn bị đồ để đến buổi đăng quang tối nay. Khi nó bước xuống dưới nhà, tất cả người hầu đều cuối đầu chào nó. Nó không nói gì, tiến đến ghế sofa ngồi và đợi cha mình. Khoảng 15' sau, cha nó bước xuống, nó vẫn cung kính chào ông. Ông không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai nó rồi nói:

- Tối nay Lệ Thục sẽ không dự lễ đâu. Nó đang hồi phục ở trên lầu. 

Nó không nói gì, mặt vẫn lạnh tanh như việc Lệ Thục có như thế nào, ra làm sao thì cũng không liên quan gì đến nó 

- Đi thôi, sắp trễ giờ rồi. 

Nó vào ông bước lên chiếc xe limous. Nãy giờ ông không để ý, hôm nay lần đầu tiên nó mặc váy. Do nó không thích những màu sáng nên hôm nay nó khoác lên người một bộ váy màu đen dài ngang đầu gối, chân đi đôi guốc màu đen. Do nó đã đẹp sẵn nên không cần phải trang điểm. Bây giờ nhìn nó trông rất bình dị nhưng cũng hết sức quý phái. khoảng một lúc sau thì xe tới nơi. Bước ra khỏi xe thì nó bắt gặp cả viện nguyên lão đang cuối đầu chào nó và ba nó. Nó không nói, không chào, mạt lạnh tanh đứng nhìn ba nó đang chào hỏi lại các lão trưởng. 

.

.

.

- Chào hỏi xong chưa ?- Nó hỏi với giọng chán chường. 

Sau khi nghe được giọng nói của chủ nhân được phát ra, các lão trưởng quay qua nhìn nó, bắt đầu xì xầm. Sau một hồi xì xầm xong một trong các lão trưởng hỏi:

- Quý cô đây là...

Ba nó nghe vậy bèn vội vàng giải thích:

- Đây là con gái đầu của ta, cũng chính là vị nữ hoàng đáng kính sau này.

 Nghe xong, các vị trưởng lão nhanh chóng cuối đầu xuống chào nó, rồi họ mời nó đi vào trong.

Do đi bằng cửa sau nên không ai nhìn thấy nó. Nó ngồi đợi các viện trưởng lão đọc hết cái bài diễn văn thì nó đã ngủ gật từ lâu...

Trong buổi lễ ngày hôm ấy có rất nhiều người tham dự buổi lễ. Nói thẳng ra là cả toàn dân của 2 vương quốc nhưng dân thì chỉ được dứng ở dưới, chỉ có những vampire quý tộc và thuần chủng thì mới được ngồi ở hàng ghế vip

Sau một hồi thì mới đến lượt giới thiệu nó. Còn nó thì vẫn còn đang ngủ ở trong phòng. Ba nó thấy vậy  bèn gọi nó dậy, chuẩn bị ra ngoài làm lễ. Nói xong ông đi ra. Nếu ông để ý kĩ rằng trên trán của nó lấm tấm mồ hôi.

" Lại là cái giấc mơ chết tiệt đó" - Nó rủa thầm rồi lấy lại khuôn mặt lạnh tanh, bước ra ngoài.

- Và xin giới thiệu với mọi người, Người đã tạo ra chúng ta, Người có dòng máu nguyên thủy nhất, không lẫn bất cứ tạp chất nào. Vị NỮ HOÀNG ĐÁNG KÍNH CỦA CHÚNG TA " QUEEN ELIAZA"

Sau đó là tràng vỗ tay rất lớn của tất cả vampire. Họ mừng cho vị nữ hoàng của họ đã trở về nhưng họ không biết rằng lần này nữ hoàng của họ mang về sự hủy diệt, sự diệt vong.

Còn nó, nó bước ra với tất cả tự tin, cao ngạo và lạnh lùng. Họ cúi đầu chào vị nữ hoàng trước sau đó thì họ ngước lên chiêm ngưỡng  Nữ Hoàng của họ. Và họ phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc pha lẫn... kinh ngạc. Họ không còn từ nào để diễn tả với cảnh tượng lúc này. Nó là người mà bọn họ khinh thường vì không có sức mạnh. Không có tiếng nói trong cuộc sống vậy mà giờ đây nó lại là người mạnh nhất, là người thống trị bọn họ. Còn nó, nó nhìn tất cả xung quanh, ánh mắt lộ vẻ khinh thường nhìn bọn vampire quý tộc. Sau một lúc im ắng, nó lên tiếng lạnh lùng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm:

- Ta. Nữ Hoàng Eliaza đã hồi sinh lại. Và điều ta sắp nói đây mọi người hãy lắng nghe cho kĩ. Các ngươi hãy cố gắng sống cho thật tốt thời gian này đi bởi vì theo dự đoán của ta thì tương lai sẽ gặp nhiều khó khăn đấy

Nói xong, nó bước xuống lạnh lùng, để lại hàng nghìn bộ mặt ngơ ngác đang tiếp nhận thông tin của nó. Có lẽ là đây là bài phát biểu ấn tượng nhất từ trước đến nay họ có thể nghe.

-----------------------

Và đương nhiên, một buổi lễ lớn như vậy thì chắc chắn sẽ không thiếu mặt của đức vua và hoàng tử nước Demon rồi. Đức vua thì không mấy ngạc nhiên cho lắm bởi vì trước đó ông đã được thông báo về việc này nhưng còn hắn thì khỏi phải nói. Ngạc nhiên đến đơ người luôn. Không ngờ nó vừa vào học được hai bữa đã lên sức mạnh mạnh nhất, lại còn là Nữ Hoàng đáng kính. Phải một lúc sau thì mới lấy lại được tinh thần và hình tượng. Vậy là hắn bắt đầu hoạt động não của mình. Nếu vậy thì hắn đã có hôn ước với công chúa nước Black Ice thì hắn sẽ phải cưới công chúa đó nếu vậy thì hắn sẽ cưới nó sao? Hàng ngàn câu hỏi trong đầu hắn.

- Con sao vậy ? _ ba hắn hỏi

- Không sao.- Hắn trả lời cộc lốc.

Nói như vậy chứ trong lòng hắn đang có rất nhiều cảm xúc hỗn hợp nhưng trong đó có lẽ nhiều nhất là vui. Hắn vui vì có thể hắn sẽ cưới nó chứ không phải Lệ Thục. Rồi hắn lại suy nghĩ xem mình đã thích nó hay chỉ là cái cớ để không phải cưới Lệ Thục.

  ☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★(  Ta là dải phân cách thời gian)

.

.

Sau khi xong buổi lễ, nó thở dài vì mệt mỏi. Nó không ngờ rằng buổi lễ lại chán đến như vậy. 

Sau buổi lễ thì nó còn phải họp với Viện Nguyên Lão nữa. Trong thời gian nó đang ngồi chán chường nghe Trưởng lão đọc bản nguyên văn, bất chợt nó thấy một con bồ câu đen bay tới đậu trên tay nó. Nó ngạc nhiên. Có bao giờ nó gửi thư đâu! Nó bèn lấy bức thư ra đọc. 

- Anh ấy đã về! Anh đã về rồi- Nó thì thầm.

Không biết từ lúc nào, nó đã khóc. Sau khi sực nhớ ra mình đang ở đâu thì nó vội lấy lại khuôn mặt không cảm xúc. Nó làm vậy bởi vì nó biết rằng tất cả hành động của mình đều bị 2 người nhìn thấy.

Liệu người đó là ai mà có thể làm cho trái tim băng giá của nó tan một nửa.

To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro