Chap 9: Cô làm gì ở đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì cũng hết giờ. Nó tỉnh ngủ khi nghe tiếng chuông trường reng lên. Một lúc sau thì xách cặp ra về. Nó không giống bao người cùng trang lứa khác. Họ thì sẽ bàn cùng nhau đi chơi hay làm việc. Còn nó thì sau giờ học thì chỉ đi về nhà, ko có bạn bè để nói chuyện hay chơi cùng. Một cuộc sống thật cô độc. Nó chỉ biết chưng cái bộ mặt lạnh như băng của mình  ra để mọi người biết được rằng nó ko hề yếu đuối từ sau ngày mẹ nó mất đi. Ra đến cổng thì nó thấy chiếc xe đen quen thuộc,tài xế mở cửa mời nó vào xe, nó định bước vào thì thấy cô em kế của mình.Mặt nó vẫn vậy, ko cảm xúc, ko định hỏi tại sao nhỏ lại ở đây. Còn  Lệ Thục thì quay qua thấy nó thì sợ xanh mặt nhưng cũng cố gắng bình tĩnh để nói:

- Chị làm gì ở đây ?

Nó không trả lời, nhìn chằm chằm vào Lệ Thục. Ông tài xế thấy vậy lên tiếng:

- Do xe của nhị công chúa bị hư nên nhị công chúa sẽ đi cùng xe với người.

Sau khi cả hai người đều hiểu rõ được vấn đề thì nó lạnh lùng lên tiếng:

- Chở cô ta về, tôi đi bộ.

Nói xong nó bước đi ko kịp để 2 người kia phản ứng. Còn Lệ Thục thì tức sôi máu. Nhỏ nghĩ:" Chị tưởng mình học lên được lớp A1 nên chảnh ư? Tôi sẽ cho chị thấy chảnh với ai chứ chảnh với tôi thì chỉ có con đường chết."

Còn ông tài xế nhìn qua gương chiếu thấy khuôn mặt tà ác của Lệ Thục thì ko khỏi rùng mình.

Còn về nó, sau khi đi được một đoạn xa thì nó thử dùng cánh bay về. Nó nghĩ rằng dù gì thì đến ngày mai nó sức mạnh nó cũng tăng nhanh đến đỉnh điểm thì tại sao bây giờ nó không dùng cánh để bay về mắc công đi bộ chi cho mệt. Thế là nó dang đôi cánh dơi màu đen của mình ra rồi bay về với vận tốc nhanh nhất. Vừa về đến nhà, tất cả người hầu đều xếp hàng chào nó:

- Kính chào Đại Công Chúa đã về.

Nó ko nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào nhà. Đến gần cửa phòng của mình, nó chưa kịp mở cửa thì nghe thấy tiếng của mẹ kế vang lên:

- Có lẽ như mày được ba chống lưng nên bắt đầu thói mất dạy rồi đúng ko? Về đến nhà còn bắt người hầu phải ra trịnh trọng chào đón mày nữa! Thật là quá xấu hổ mà .

Nó không thèm để ý những lời nói cuả người mẹ kế mà cứ tiếp tục làm công chuyện của mình. Bà ta tức lắm rồi. Dường như những chuyện về nó làm bà ta tức và bị dồn nén lâu nên nhân lúc ko có ba nó ở nhà bà  sẽ xả hết giận lên nó. Bà ta bay đến chỗ nó nhanh nhất có thể, ném nó vào tường, bóp chặt cổ nó, hét ầm lên:

- Mày thôi cái bản mặt đó đi ngay đi, mỗi lần tao và Lệ Thục nói chuyện với mày thì mày lại phớt lờ đi và nhìn tụi tao với ánh mắt khinh khỉnh ấy. Tao cảm thấy tức lắm rồi.

Nó nhìn bà mẹ kế, ko biểu cảm, ánh mắt toát lên sự bất cẩn, một lúc sau nó nói:

- Chỉ vậy thôi?

Thật sự là bây giờ bà ta máu đã trào ra khỏi ly rồi. Bà ta hét lên:

- I want to kill the one who make me feel mad. Kill it baby, kill it

Sau đó là một trận cuồng phong hiện ra đằng sau bà ta, bà ta cười nửa miệng , đối với cái phép thuật này, một đứa ko có phép thuật như nó thì sẽ có 2 kết cục: một là sẽ chết, nếu may mắn thì sẽ trở thành tàn phế suốt đời.

Nó vẫn vậy, ko nhúc nhích, ko biểu cảm làm bà tức điên lên. Khi phép thuật đến gần nó khoảng 3 cm thì nó di chuyển với tốc độ nhanh nhất đến bên cầu thang bên kia. Do nó né nên phép thuật của bà ta bay trúng tường, lủng xuyên mấy căn phòng. Nó chỉ nhếch mép cười như ko.

- Bà chơi xong rôi đến lượt tôi.

Tay nó xuất hiện những làn khói màu đen rồi bay ra. Nó nói thầm

- Take the thing I want now. Give it to me and never return to the other.

nó vừa nói xong thì làn khói màu đen ấy lan nhanh đến chỗ bà ta. Bà mẹ kế rất ngạc nhiên. Loại phép thuật này chỉ xuất hiện ở những vampire thuần chủng cấp cao như ba nó thôi. Ngay cả bà ta cũng ko thể làm được vậy mà một con nhỏ chỉ mới biết phép thuật mà còn hơn bà. Có lẽ do quá sốc nên bà ta chỉ biết đứng yên như trời trồng . Làn khói đen đó lao đến bả với tốc độ cực nhanh. Nó như muốn lấy mạng của bà. Mọi thứ cản đường nó đều bị cuốn hết vào trong. Và rồi....

.

.

.

.

.

.

  RẦM! Âm thanh ấy nổ rất to, xung quanh chỉ là mịt mù do khói bụi. Nó lấy tay quạt quạt cái khói bụi ra để xem người nào đã phá phép của nó. Khi làn khói ấy tan đi hết thì... Nó bất ngờ. Người ấy chính là ba ruột của nó. Ông tiến lại gần bà vợ 2 của mình, đỡ bà ta dậy, phủi đồ sạch sẽ cho bà ta. Nó nhìn thấy vậy thì ko khỏi khinh bỉ, nó định bước đi thì ...

CHÁT

Cái âm thanh khô khốc vang lên. Thật sự lúc này nó rất ngạc nhiên. Cha nó vừa mới đỡ bà mẹ kế đứng dậy, phủi đồ sạch sẽ cho bà ta thì bất ngờ sau đó lại quay sang tát bà. Ông nghiêm mặt, giọng lạnh tanh nói:

- Tôi thật sự quá sai lầm khi đưa bà về nhà này. Nói thẳng nhé, cái chức phu nhân này chỉ là hình ảnh bề ngoài, công việc chính của bà là bắt buộc phải chăm sóc cho Hàn Băng Băng. Nghe rõ chưa?

Do quá bất ngờ nên bà ta không kịp phản ứng.

Một lúc sau, khi ông đập tay vào tường thì bà ta mới bình tĩnh và nói:

- Ông thật quá đáng. Tôi chung sống với ông suốt 2 thế kỉ vậy mà ông lại bênh vực đứa con đầu của vợ 1.

Bây giờ thì nó thực sự cảm thấy chán ghét khi phải coi cái cảnh này. Nó ko nói gì, bỏ về phòng, ko thèm nhìn cái bản mặt giả tạo của bà ta. Bước đi. Cô đơn. Một mình trong căn phòng. Nó nghĩ:' Giờ ở nhà thì cũng chán. Thôi giờ ra bar cho khuây khỏa nỗi buồn'. Thế rồi nó đứng lên thay đồ. Nó chọn cho mình chiếc áo sát nách rộng màu đen. Trên áo ghi chữ take me away, mặc thêm cái quần bó sát màu đen. Tóc thì cột gọn lên chừa cái mái xéo ngố. Trông nó bây giờ thật cá tính. Trước khi ra ngoài, nó còn khoác lên mình một chiếc áo choàng có mũ dài màu đen. Thực sự bây giờ nó như một thần chết vậy. Ngoài ra, nó còn đi đôi giày cao hơn mắt cá chân chút xíu màu nâu.

Ra đến ngoài, nó quyết định đi bộ đến quán bar ấy. Do đây là lần đầu tiên đến bar nên nó hơi ngạc nhiên. Trong bar dường như ko khác loài người là mấy. Cũng có những DJ, vũ công, gái bao, trai bao,... . Nhưng điều khác biệt ở đây là thức uống sẽ có nhiều loại máu. Tùy theo địa vị mà bar contender pha chế. Nó đến gần quầy bar, kêu một ly rượu Wishky Uống. Có lẽ là ngon nên nó gọi một lúc cả 3 chai uống. Nó vừa uống, vừa nghĩ lại cuộc đời của mình. Rồi bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang:

- Ê! Làm gì ở đây?

Quay lại thì thấy hắn cùng người bạn thân của hắn. Nó ko ngạc nhiên, chỉ nói nhẹ tênh:

- Uống rượu.

Nghe được câu trả lời thích đáng, hắn bỏ đi.

Khoảng 5' sau thì thấy hắn chạy sầm sập đến chỗ mình, nó thở dài rồi phớt lờ. Định đứng lên trả tiền đi về thì bị hắn kéo vào một căn phòng. Trong lúc còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra thì hắn nói:

- Cô còn nợ tôi một chuyện, nhớ chứ? Hôm nay là ngày tốt để trả nợ đây.

Khi bình tĩnh lại thì nó thấy mình ở trong căn phòng khá nhỏ nên khó có thể nhúc nhích. Có lẽ là phòng để đồ. Hắn ko đợi nó nhìn xong căn phòng mà đè nó vào tường nói:

- Tụi nó có thể đánh ra hơi của tôi sớm nên chúng ta cần phải giả bộ thôi.

Nói xong hắn ko để cho nó phản ứng mà đè ra hôn nó.

Ngạc nhiên, hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nó đẩy hắn ra.

- Tôi muốn là người chủ động. Vậy là trả nợ xong. Ko ai nợ ai.

Và rồi, nó đè hắn ngược trở lại, ngồi trên người hắn và hôn. Có lẽ như hắn mất tính kiên nhẫn nên đã tách môi nó ra và luồn vào trong khoang miệng của nó. Vừa lúc đó có một toán con gái mở cửa phòng ra, nhìn thấy 2 cặp đôi đang hôn nhau nên ríu rít xin lỗi và đóng cửa lại. Sau khi bọn đó bỏ đi thì nó đẩy hắn ra. Hắn kịp giữ tay nó lại nói:

- Chưa đủ.

Rồi đẩy gáy nó vào rồi hôn tiếp. Hắn lúc đầu là chỉ mút môi nó nhẹ nhàng thôi nhưng có lẽ như càng mút thì càng cảm thấy thích nên đã tiến sâu vào trong khoang miệng của nó. Hắn tự hỏi tại sao mình lại có hành động lại với nó như vậy. Nó là người con gái đầu tiên mà hắn chủ động hôn. Còn nó chỉ biết thở dài trong lòng. Nợ người ta thì phải trả thôi chứ sao. Đành phải chịu. Thế là nó dựa sát người vào hắn, nhướn cao người lên, quàng tay qua cổ hắn rồi đáp trả nụ hôn ấy. Lưỡi nó và lưỡi hắn dây dưa mãi một lúc sau thì mới chịu tha cho nhau. Haizzz 2 người hôn mãnh liệt quá nên quên hết thời gian. Một lúc sau nhớ đến giờ thì nó đẩy hắn ra nhưng ko thành công, nó đành phải cắn cái Phập vào môi hắn làm hắn chảy máu. Giật mình, bất giác hắn nhếch miệng cười nhẹ rồi đè nó thật chặt vào miệng mình, cho nó nếm thử cái mùi tanh, ngon của máu trên môi hắn rồi mới thả nó ra, nói:

- Hình phạt.

Rồi hắn bỏ đi

Nó cũng ngẩn ngơ một hồi rồi hóa phép thành dơi bay về nhà.

.  

..

...

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro