XVI. Buổi tiệc tàn(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi biển về cũng là 1 tuần nữa phụ huynh chúng tôi đi Hawaii về, tôi vẫn còn rất thảnh thơi đung đưa chân trên xích đu, rõ là không hiểu sao tôi bị Khắc Sử mê hoặc nhỉ? Ờ thì cái vẻ đẹp đáng ghét ấy, mùi hương, giọng nói, mái tóc, đôi mắt...

Hình như là tôi thích hết mọi thứ của Ân Khắc Sử rồi....

Tôi lắc lắc cái đầu , mái tóc xõa dài rối bời lên, bỗng nhiên điện thoại reo lên, nhìn vào màn hình thì là chàng trai nãy giờ đang ngẫm tới này.

- Lam Lam....

- Vâng em đây?

-.......

Giọng nói ngọt ngào mê tít lòng người, ấm áp và còn "em đây" nữa chứ? Ngồi trên xe mà lòng Khắc Sử lại cảm thấy rạo rực như lửa đốt.
- Em ăn sáng chưa?

- Chưa, em mới ngủ dậy thôi.

-Anh cũng chưa ăn, chốc nữa anh qua nhà em, tầm 5phút nữa.

- Làm gì thế?

- .... Để ăn..

Chữ "em" như nuốt ngược vào trong, Khắc Sử phải khó khăn lắm mới kiềm chế được trước Trình Lam nhà cậu.

Sau khi cúp máy, Trình Lam mặc bồ đồ ngủ cùng với bộ tóc rối bời lên bước ra phiá cổng lớn. Vừa mở cổng nhỏ ra, liền thấy mái tóc đỏ đang cười híp đôi mắt lại nhìn cô.

Ánh nắng sáng sớm rọi vào, ánh lên đường nét, nụ cười nhẹ nhàng lại còn ngọt ngào đầy mê muội, mùi hương của hoa oải hương trước cửa phản phất, khung cảnh lúc này....trông thật sự rất đẹp, bất giác mặt đỏ lên, cô vô tình nói :

- Mừng anh về nhà...

- Lam Lam, em muốn cưới sớm đến thế sao??

Giật mình nhận ra câu nói vừa rồi, tự vả bản thân một cái, quả nhiên tính mê trai của Niên Niên và Lý Khanh nhiễm tôi rồi.

- ngốc! Tôi không thèm! Anh qua đây làm gì?

- Anh có mang sandwich và một ít mứt, một ít sữa, nước ép và bơ đậu phộng.

- Thì sao? Anh mang qua làm gì?
- Thiếu một thứ rất quan trọng luôn....

Tôi ngẩn ra, đầy đủ đồ ăn sao không ăn chứ?

- à cậu thiếu trái cây à? Nhà tôi còn táo và và dâu tây đ-

- không, anh thiếu em .

Vừa nói xong là Khắc Sử đưa tay lên xoa đầu cô. Tôi ngước lên nhìn Khắc Sử, gìơ mới nhận ra , rằng cậu ấy cao lắm...Tôi lại nhỏ con...làm sao có thể với tới được?
Chìm đắm trong dòng suy nghĩ phức tạp nên không biết Khắc Sử dẫn tôi ra chỗ sân sau tựa khi nào.

Đối diện tôi - một cô gái mặc bộ đồ ngủ là một chàng trai ngày nào kiêu ngạo bá đạo, bây giờ lại đang ân cần xắn tay áo sơ mi trắng mút lên để làm đồ ăn sáng cho tôi.

Tiếng chim hót lên, tiếng nước róc rách từ chỗ hòn non bộ bên cạnh vang lên, gió lại vô cùng dịu êm , mọi thứ vang lên như khúc nhạc ru nhỏ nhẹ.

Nhận mẩu bánh sandwich phủ mứt dâu lên từ tay Khắc Sử, tôi ngặm một miếng, vị ngọt ngọt chua chua của dâu tây như hòa quyện vào đầu lưỡi, mẩu bánh mì thì mềm mịn lại còn thơm mùi bơ sữa, nói bản thân tôi nghe đi, đã bao lâu rồi , tôi chưa thấy thanh thản như lúc này.

- này Sử, cậu ăn bơ đậu phộng không thì sao ngon bằng dâu , ăn thử mứt dâu đi.

- Anh không thích dâu...

Tôi nhíu mày nhìn chàng trai kén ăn, liền múc 1 thìa mứt dâu phết lên bề mặt bánh mì, đưa thẳng Khắc Sử.

Trông Khắc Sử lúc đầu cảm thấy khó chịu, không ăn sao? Thế thôi vậy.

Tôi vừa rút tay lại, Khắc Sử chồm tới nắm lấy cổ tay mà tôi đang giữ lát sandwich, mặt đưa tới gần mặt tôi, nghiên đầu một bên cắn miếng bánh mà tôi đang ăn. Hơi thở ấm áp, lại gần thế này, tôi như mê man cậu ta mất.
Khắc Sử nhai miếng bánh mì trong miệng xong, nuốt một cái, liếm mép thừa nhận :

- Vợ anh nói đúng, mứt dâu cũng không tệ, nhưng ăn cách này đi.

Mặt tôi đỏ lựng lên, quơ cái hũ bơ lạc ném thẳng vào cậu ta, nếu....nếu không có miếng bánh mì...thì hôn nhau rồi. L-Lại còn.....dám ăn bánh của tôii.

Nhìn vào cái bánh bị cạp mất 2 đầu đối diện nhau , hét toán lên :

- K-Khắc Sử! C-cậu ăn bơ lạc đi! D-dừng có lấn sang làm như vậy nữa!

Nhìn Khắc Sử phụt cười trước mặt, tôi càng lúc càng tức giận, mà vừa đỏ mặt lại vừa giận, mà sao tim nó cứ thình thịch mãi chứ .

- Lam Lam à, trông em dễ thương lắm đấy hahaha.

Ăn hết miếng bánh mì, tôi nhào tới đánh thùm thụp vào ngực Khắc Sử, đánh nhẹ lắm , tôi sợ cậu ấy đau.

Khắc Sử vừa nhìn tôi đánh vừa cười. Tôi grừ lên :

- Đồ đáng ghét! Đáng ghét!

Khắc Sử giơ tay lên xoa đầu tôi nhẹ nhàng, 1 tay ôm eo tôi cười khì :

- Lam Lam, em nhỏ bé thế này , đánh không có tí sức lực nào cả.

Tôi nghe thế phồng má lên, quay người lại bước đi, kệ cậu ta vậy. Nhưng vừa quay lưng lại, liền bị con người bá đạo này kéo lại vào lòng, cậu ta ngả người xuống bãi cỏ xanh , vuốt tóc và lưng tôi nhẹ nhàng.

Nằm trong lòng Khắc Sử , tôi có thể nghe rõ đựơc tiếng tim đập của cậu ta, vững vàng, mạnh mẽ và có phần nhanh hơn mức bình thường.

Tôi cười cười chọc Khắc Sử, chỉ ngón tay vào ngực cậu ấy :

- Chỗ này đã vì ai mà bất thường loạn nhịp chưa?

- hm.....có đó , trước cả em cơ.

Tôi nghe vậy xìu lòng , vậy ra, tôi không phải tình đầu của cậu ấy sao?

- vậy à...

- ừa, ông già nhà anh, hồi đó chơi trốn tìm với mấy cô giúp việc, nhưng mỗi lần trốn đều bị ông già phát hiện, mỗi lần nghe tiếng bước chân, tim anh đập loạn xạ lên, ngoài ông ấy ra, có mỗi em.

Khắc Sử nhắm mắt lại, nói mà tôi có thể cảm nhận được nụ cười của cậu ấy, quả nhiên Khắc Sử rất yêu gia đình mình.

Không gian yên tĩnh, tôi như chìm vào cơn buồn ngủ thì bị giọng nói Khắc Sử làm cho bừng tỉnh :

- Chiều nay em tham gia lễ nhậm chức chủ tịch của công ti kinh doanh RB với anh được không?

- ....em không biết

- có Gia Mộc và Lý An nữa đó, mà có Lý An thì chắc có T-

- Niên Niên, đi, em đi!

Trời hôm nay không nắng, cơn gió cuối mùa hạ luôn gắt gỏng, nhưng hôm nay ,phải chăng vì có ai đó, mà trời cũng dịu lại, tim tôi cũng yên bình.

Chẳng bao lâu sau , Khắc Sử rời đi, tôi nằm trên giường gọi điện thoại cho Niên Niên .

Sau 3 hồi chuông , thì đầu dây bên kia bắt máy.

- Tớ đây.

- Chiều nay cậu có đi không?

- Tiểu An cứ bắt tớ đi, nên chắc có đấy. Làm sao thế?

- À, chúng ta mặc đồ cặp không?
- Hả?

- Đi shopping đi, chúng ta sẽ mặt đồ đẹp giống nhau.

- Này Lam cô nương, cô muốn đánh sập buổi tiệc sao?

- Ồ Ồ , thật Vinh dự.

Cả 2 chúng tôi bật cười rồi cúp máy, gì chứ 4 giờ Sử mới tới , bây giờ còn sớm mà.

Niên Niên vừa qua nhà liền bị tôi kéo đi mất. Đứng trong shop quần áo, liếc sang Niên Niên nhìn giá cả mà mặt mày tái mét khiến tôi không khỏi buồn cười.

- Tớ mua tặng cậu mà.

- Nhưng tớ không có đủ tiền vào mấy shop như thế này đâu :(

- trời ơi bà Niên Niên! Mai làm bánh kem cho tôi đi, cái bánh kem bà làm nó còn đắt hơn cả bộ đồ trong đây.

Niên Niên ngẩn ra một hồi, ú ớ gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, tôi chắc chắn là cô bạn này bị dụ rồi hahaha

Sau khi lựa được quần Áo ưng ý, chúng tôi thử đồ rồi ra dậm nhẹ lớp trang điểm, vì không thể để người ta biết chúng tôi dưới 18 được.

Sau khi make up nhẹ xong, tôi và Niên lác mắt nhìn vào gương , không tài nào tin vào mắt mình.

Tôi khoác trên người một chiếc đầm ống, ôm lấy vòng một và nhấn ngay eo một cái nơ , phần váy dài trên đầu gối 1 chút, xếp ly phồng lên, khi cử động 2 cái nơ 2 bên sẽ lúc lắc. Tóc được búi lên cao , được ghim bởi cái nơ màu trắng kết hợp với đầm xanh lam nhạt ren đen, nó làm nổi bật lên nước da trắng của tôi và cùng với đôi guốc màu trắng mút. Mắt đựơc kẻ lên và môi lên son hồng đậm. Không quá già mà lại nhẹ nhàng và chững chạc.

Bên cạnh tôi là cô gái tóc xỏa dài, tay áo phồng lên , chiếc váy màu đen, ren hồng và điểm lên là cái nơ giống với nơ của tôi ở sau lưng, Niên đi đôi guốc màu đen có dây quấn vào cổ chân, đầm ngắn ngang đùi, giống như kiểu gothic cách tân. Cậu ấy son lên môi một lớp son đỏ mộng.

Cả chỗ salon ấy, đều dừng lại nhìn chúng tôi, ít phút sau, mọi thứ đang dãn ra một chút thì cả salon phải tiếp tục nín thở bởi 2 người con trai đang từ cửa bước vào .

4 đôi mắt nhìn nhau , bỗng 2 chàng trai cuối xuống.

Chàng trai trong chiếc Áo thun xanh dương, vest trắng khoác bên ngoài, style bụi bặm cuối xuống trước mặt Niên Niên.

Chàng trai tóc đỏ đôi mắt 2 màu dịu dàng nhìn tôi, bộ vest đen đỏ lại trông thanh lịch không kém phần chất lừ như kẻ bên cạnh làm tăng lên sự sắc sảo trên khuôn ngực, gương mặt góc cạnh nghiên qua khiến con gái chết đứ đừ .

Cả 2 chàng trai đồng thanh nói :

- Chúng ta đi chứ? Lam Lam của của anh?

- Chúng ta đi chứ? Niên Niên của anh?

Tôi và Niên Niên phụt cười, cũng nhẹ nhàng đáp trả bằng cách đặt tay lên , nhún người xuống rồi trả lời :

- Thật hân hạnh .

Cả 4 ngồi trong xe cười nó vui vẻ, chẳng bao lâu đến buổi tiệc, vừa bước vào khán phòng , không gian lộng lẫy như bao trùm tầm mắt chúng tôi, Niên Niên trông có vẻ choáng ngợp nên phải nắm lấy tay Tiểu An, phải dẫn cô ấy đi nhiều chỗ này mới được.

Tôi và Khắc Sử là chủ yếu đi tiếp khách, cặp đôi kia thì mãi lo nói chuyện, cũng đúng, con trai nhà họ Khải không nên xuất hiện nhiều, nhất là hôm nay cánh truyền thông đến rất đông.

Đi một vọng thì bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện , mái tóc đỏ sậm cùng đôi mắt 2 màu sắc bén như xoáy vào tôi, tôi sẽ bị choáng nếu không có bàn tay Khắc Sử nắm thật chặt như lúc này.

Chẳng hiểu sao , Niên Niên và Lý An tự động bước lên bên cạnh chúng tôi. Niên Niên thì thầm :

- Tiểu Lam , đứng sau tớ.

- Này cha, cha có gì muốn nói sao?

- mày không thể chào cha mày bình thường sao?

- Cơ bản là ông không chào tôi bình thường rồi, nếu thế thì tại sao 2 người bạn của tôi có hành động kì lạ?

Ân Khắc Nam nhìn từ Lý An rồi liếc mắt qua Niên Niên ,cuối cùng dừng lại trên người tôi, miệng nhếch mép nói :

- Trình Lam , bác e là không thể nhẹ nhàng với con rồi .

Đôi mắt như cắt tôi ra từng mảnh , ý ông ấy là sao?

Ân Khắc Nam lướt qua chúng tôi, tôi nghe tiếng kim loại vút lên, chỉ trong một giây, 2 tên thanh niên sau lưng tôi bay ra ngoài, Niên Niên thủ thế nhìn 2 tên đó, con dao trên tay 2 tên đó sáng bóng , tôi chính là vừa bị ám sát sao?

Nhìn qua bên kia, Lý An vừa bẻ cổ 2 tên cầm súng đang chỉa vào Khắc Sử, tôi và Khắc Sử đồng lọat nuốt nước miếng . Chúng tôi đã chết nếu không có họ rồi.

Nhìn bóng dáng Ân Khắc Nam bước đi, sau lưng là Bắc Tần đang cười trừ nhìn chúng tôi, Khắc Sử nắm tay tôi đi ra chỗ khác, sau lưng là cặp đôi " vệ sĩ "

"Trình Lam , bác e là không thể nhẹ nhàng với con rồi" , tôi đoán là đêm nay không yên đựơc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hello