(TojiIta) - X Blossom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

??? Có ai thấy tô chi với du chi nhìn hao hao đen cam (19 days) khum dọ....? Ý tôi là về mặt tạo hình :3

> abo, mafia x student, romance, omega - thơm mùi chanh, alpha - thơm mùi tiền trộn xì gà  =))

>18+

> 3k6 chữ

***


Con hẻm cách nhà Yuuji một con phố vốn dĩ dùng để chứa rác thải. Dạo gần đây xảy ra mấy vụ ẩu đả, tệ hơn còn có dân hút chích tụ hội, nên không có người nào dám đi vào bên trong vào lúc trời tối. Bình thường con hẻm đó toàn rác chất thành đống, có thêm tệ nạn thì quang cảnh càng kinh khủng hơn. Nếu không vì một trận game dang dở, Yuuji thà đổ rác ở một nơi xa gấp mấy lần. Bước chân vào trong con hẻm đầy tệ nạn, em thầm cầu mong không gặp chuyện xui xẻo.


Yuuji dùng hết tất cả tốc độ để đổ rác nhanh nhất có thể. Ai ngờ, chân bỗng bị thứ gì đó lành lạnh tóm lấy, hại em ngã chổng vó. Miệng thầm chửi thề vài câu, Yuuji đạp cho cái đống kia một phát, ai dè cái đống lại ư ử vài tiếng y hệt xác sống đội mồ. Yuuji hoảng loạn định bỏ chạy, bàn tay ma quái vẫn không chịu buông. Thoáng bình tĩnh lại, kiểm tra người này vẫn còn thở, Yuuji vội kéo anh ta ra khỏi hẻm. Định bấm điện thoại gọi cho cứu thương thì một ngón tay đã đè ngay sát cổ em.


"Không được gọi..." Giọng nói trầm như đáy vực sâu, cùng mùi hương khó ngửi của khói thuốc trộn lẫn mùi tiền.


Đoán rằng người đàn ông đang bị truy lùng, không bỏ mặc hắn thế này được, vậy là quyết định cho tá túc một đêm. Sau khi xong chuyện, Yuuji sẽ mời người người ta đi ngay, trường hợp tệ lắm sẽ liên lạc với cảnh sát. Dù sao em cũng sống một mình, chẳng sợ liên lụy đến ai.


Yuuji đỡ người đàn ông vào nhà, ném hắn vào bồn tắm, tẩy rửa sạch sẽ cái người vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Nhìn kỹ mới thấy cơ thể người này to hơn em gấp hai lần, cơ bắp cực kỳ đẹp, một trận ganh tỵ nhanh chóng nổi lên. Với dáng vẻ xuất sắc như thế, đây có thể là một Alpha. Thật may kỳ phát tình của Yuuji chưa tới, em không muốn nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra nếu lỡ như nó bộc phát vào ngay lúc này chút nào.


Khóa học cứu thương của Yuuji cuối cùng cũng có ích. Băng bó xong vết thương nơi cánh tay, đắp chăn, xem như tạm ổn. Em đã cố gắng tẩy rửa nhưng mùi máu vẫn thoang thoảng, vừa định đốt nến thơm, người đàn ông kia ho một trận tưởng như có thể hộc máu đến nơi. Yuuji vội vàng kiểm tra, hóa ra hắn vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nơi trán nóng hầm hập.


Dù sống một mình, Yuuji luôn chuẩn bị đầy đủ thuốc phòng khi bản thân đổ bệnh chẳng có ai giúp được ngoài bản thân. Vấn đề là người đàn ông kia không chịu mở miệng dù em có cạy cỡ nào. Hết cách. Một vệt hồng lan dài trên má Yuuji khi đôi môi ngậm thuốc của em kề sát miệng người kia. Chuyện này không hề có ý nghĩa gì cả, đơn giản chỉ là giúp đỡ người khác mà thôi.


Nụ hôn đầu của Yuuji cứ thế mất đi trong tình cảnh ngang trái như vậy.


Trong giấc mơ, Toji ngửi được mùi vị vô cùng quen thuộc. Đó là khu vườn chanh mà cả gia đình hắn đã từng ghé thăm, từ dạo đó hắn tậu hẳn một cây chanh vàng ở nhà. Không phải sở thích đặc biệt gì cả, chỉ là hắn bỗng dưng thích thứ mùi có thể giúp thần kinh dễ chịu và thư giãn. Đôi khi, Toji sẽ đọc sách bên cạnh cây chanh ấy, hắn có thể tạm thời quên đi mùi hôi thối từ cái tổ chức kia và cả những việc dơ bẩn hắn từng làm.


Lúc mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, đây hẳn là nhà của một đứa sinh viên nghèo rớt mồng tơi, nhưng đủ ngăn nắp sạch sẽ, thế là ổn. Toji đúng là đã hôn mê thế mà vẫn nhớ rõ hết mọi chuyện vào đêm qua. Hắn trầm tư về chiếc quần thun trên người mình. Vốn dĩ hôm qua được thằng nhóc đèo về, tay hắn đã tóm được cái eo nhỏ bằng một nửa của mình, không biết thằng nhóc lấy đâu ra được cái quần đúng size thế này.


"Chú tỉnh rồi à? Có muốn ăn cháo không?" Lúc Yuuji mở cửa phòng, vừa hay đã thấy người đàn ông tựa lưng vào giường, ánh mắt xa xăm chẳng biết đang nghĩ gì.


Toji quan sát thằng nhóc từ trên xuống dưới một lượt hệt như cách lựa mấy món hàng, rồi hài lòng gật đầu, "Cho tôi cà phê."


Đâu ra ở nhờ nhà người ta, được nhường cho cả giường, còn đòi hỏi hệt như ông chủ vậy? Yuuji khó chịu một bụng nhưng vẫn bỏ đi lấy cà phê vì sợ người kia nổi điên. Bằng chứng là đêm hôm qua, Yuuji đang ngủ ngon lành dưới sàn nhà đột nhiên bị cái gì đè lên. Hóa ra là người đàn ông nọ. Dường như vẫn còn sang chấn với nguyên nhân gây ra vết thương, Toji vô thức gào lên như người điên, lăm lăm đòi bóp cổ Yuuji. Một Omega như em, dù đã có đai đen karate vẫn không đọ được với sức mạnh của một Alpha. Quần quật tầm mười phút sau hắn mới chịu vật ra bất tỉnh, còn cái áo trên người Yuuji đã bị xé làm đôi. Em còn chưa tính sổ vụ đó đâu!


Mùi cà phê thơm nức mũi. Đã lâu lắm rồi Yuuji mới ngửi được mùi cà phê pha, thứ mà bố em rất thích. Hạnh phúc ấy không được dài lâu, gia đình đều mất trong một vụ tai nạn, một mình em sống đến tận bây giờ. Yuuji vốn đâu thích cà phê, em mua để cất trong tủ chỉ vì em muốn có một chút hồi ức về gia đình mình. Ngẫm lại, người đàn ông kia hẳn cũng tầm tuổi bố em.


Toji nhấp một ngụm cà phê, buột miệng hỏi: "Nhà cậu ko có ai à?"


"Vâng." Dường như nhớ ra điều gì, khóe miệng Yuuji bất giác cong lên, "Cái quần đó là của bố tôi. Bố luôn thích mặc đi mặc lại một bộ đồ, khiến dây lưng quần giãn hết, thật may là nó vừa với chú." Khỏi phải nói Yuuji đã gặp khó khăn như thế nào để tìm quần áo cho người đàn ông lực lưỡng kia.


À, hóa ra đó là lý do hả? Toji nhấp thêm một ngụm, "Tạm thời tôi chưa rời khỏi đây được. Nhóc cho ở nhờ ít hôm đi, tôi sẽ trả tiền điện nước tháng này."


Lời đề nghị quá hấp dẫn đối với một sinh viên như Yuuji, chưa kể tháng này đã mất một khoản để sửa máy tính, kẹt tiền vô cùng, thế là em đồng ý ngay lập tức. Dù người này hành vi mờ ám, chẳng biết dính phải băng đảng nào, nhỡ có nguy hiểm xảy ra bên trong ngôi nhà này, em chắc chắn sẽ báo cảnh sát ngay.


Hai người trao đổi mấy thứ cơ bản như tên họ, số điện thoại, còn lại, cả hai đều không muốn hỏi đến mấy vấn đề riêng tư khác.


"Cháo ngon lắm. Cám ơn nhóc." Toji không còn nhớ được ăn đồ nhà nấu cách đây bao lâu nữa. Những ký ức hạnh phúc đó giờ chỉ là một dĩ vãng đau thương, một kết cục chính hắn đã lựa chọn buông tay.


Yuuji vốn thích được khen ngợi nên chẳng thể giấu được nét cong bên khóe môi, cơ thể bẩm sinh dễ ửng đỏ khiến hai bên má trông như cả một vườn đào chín cực kỳ hấp dẫn. Sự thay đổi biểu hiện của thằng nhóc khơi gợi lên một chút hứng thú bên trong Toji. Điều hắn để ý hơn cả là hương chanh thoang thoảng khắp căn phòng. Có lẽ là mấy cái nến thơm?


Buổi sáng Yuuji không có tiết, những lúc như vậy cũng không đi đâu chơi hết, chỉ toàn nằm lì ở nhà. Chợt nhớ đã một tuần rồi em không lau chùi căn bếp, thế là bắt tay vào làm ngay. Toji bị thương một bên tay, tay trái vẫn còn dùng được, hắn cũng chả muốn ngồi không, rồi được Yuuji giao cho nhiệm vụ giặt và phơi đồ.


Vì bếp cùng một hành lang với chỗ máy giặt, nên hai người vẫn chạm mặt nhau. Căn nhà bé tẹo thế này, có muốn trốn cũng vô ích. Yuuji gom hết mớ rác hôm qua vào bọc, định đem ra ngoài thì bị Toji tranh mất. Hắn đang đợi đống quần áo giặt xong, rảnh tay muốn giúp Yuuji một phen. Yuuji rất sẵn lòng, nhưng em đâu biết, thật ra Toji vốn chỉ muốn thăm dò đám tai mắt của tổ chức có phục sẵn bên ngoài khu nhà hay không.


Khi Toji trở vào nhà, đã thấy thằng nhóc kia chổng mông lau sạch sàn nhà. Trang phục thường ngày ở nhà của Yuuji vô cùng đơn giản và thoáng mát, một cái áo phông trắng rộng rãi cùng một chiếc quần thun ngắn trên đầu gối một chút. Yuuji có thói quen y hệt bố, bộ đồ nào mặc rồi sẽ mặc hoài, khiến vải nhão hết cả ra. Bởi vì như vậy, những gì lộ ra khi em khom lưng, cúi gập người đều bị Toji nhìn thấy hết.


Làn da màu bánh mật khỏe khoắn, đầu ngực hồng hào ẩn hiện sau lớp áo trắng, cơ bụng rõ ràng, cặp mông căng tròn vừa đủ. Quả nhiên là thanh niên tràn trề nhựa sống, chẳng hề giống dáng vẻ âm trầm đầy dọa người của Toji chút nào. Bởi vì sự chênh lệch đó, tầm mắt Toji không thể ngừng liếc sang thằng nhóc vẫn đang hì hục bò dưới sàn.


Toji nghĩ hắn nên dừng lại đi thôi. Đây đâu phải là lúc để động dục với người chỉ mới gặp có hai ngày. Tiếng bíp bíp phát ra từ chiếc máy giặt như một lệnh ân xá đối với Toji. Lúc này, hắn mới chịu lảng ra ngoài ban công phơi quần áo, đỡ phải ngắm nghía thằng nhóc kia thêm một phút giây nào nữa.


Khi người đàn ông bỏ đi, Yuuji mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tim em như muốn vỡ ra trước ánh nhìn chăm chú đầy đáng sợ của một Alpha, cứ ngỡ hắn sẽ ăn thịt em nếu còn nhìn lâu thêm một chút nữa. Không phải Yuuji chưa từng tiếp xúc với Alpha, nhưng có gì đó ở người đàn ông to cao và đậm mùi tiền trộn lẫn xì gà này khiến em bất giác sinh ra sự đề phòng ở mức cao nhất dưới góc độ giữa một Alpha và Omega.


Tối đến, Yuuji thay băng vết thương cho Toji, mùi máu tanh xông lên khiến em khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thay xong băng gạc mới.


"Chú có gia đình chứ?" Đột nhiên, Yuuji hỏi.


Toji không từ chối trả lời, "Tôi có một đứa con trai tầm tuổi nhóc, nhưng lâu rồi tôi không gặp nó."


Không biết tại sao Yuuji càng bạo dạn hơi, hỏi: "Chú không định đổi nghề sao? Chú không muốn gặp con trai nữa à?"


Toji hiểu ý của thằng nhóc là gì. Người làm công việc nguy hiểm trong các băng đảng như hắn không thể có điểm yếu. Từ khi quyết định đi theo con đường này, hắn đã không còn muốn bị trói buộc bởi cứ điều gì. Vì vậy, hắn để cho vợ và con trai của hắn lựa chọn một tương lai hạnh phúc nơi không có sự có mặt của hắn.


"Tôi thích tự do như thế này hơn." Toji nhếch môi, "Con trai ấy hả? Đúng là bây giờ tôi có chút muốn gặp mặt nó." Toji đã phục phụ trong băng đảng suốt bao nhiêu năm, chỉ vì một chút nghi ngờ đã bị đuổi cùng giết tận. Vốn dĩ, hắn đã định bỏ cuộc khi cánh tay bị thương, phải trốn chui trốn nhủi trong bãi rác kia. Thế nhưng sự có mặt của một bóng hình vào thời khắc ấy đã vực dậy ý chí sống sót bên trong tấm thân mục rữa này. Toji muốn sống, để có thể gặp đứa con trai của mình một lần nữa.


"Xin lỗi nếu tôi đã hỏi điều gì đó không phải. Tôi hỏi thế không phải muốn phát xét chú hay gì cả. Chỉ là tò mò chút thôi. Thật ra, tôi thấy chú ngầu y chang mấy nhân vật trên tivi, dù đáng sợ nhưng vẫn siêu ngầu." Yuuji xấu hổ bày tỏ.


Em thật ngây thơ. Tuy nhiên, Toji chỉ cười chứ không nói ra. Hương chanh mát lạnh xộc vào khoang mũi của Alpha. Cuối cùng hắn cũng biết được nguồn gốc của thứ mùi ấy là từ đâu.


Những ngày tiếp theo, Yuuji đảm nhiệm tất cả những bữa cơm ở nhà, chén đũa tất nhiên phải mua thêm; dần quen với việc trở về nhà có người chờ đợi. Còn Toji phụ trách giặt giũ quần áo; cảm thấy chờ đợi người nào đó trở về cũng không quá tệ.


Không ngờ Toji đã từng học qua karate, Yuuji cực kỳ hào hứng tập luyện với hắn, nhưng cứ thua mãi thôi. Quả nhiên em không bao giờ có thể đánh bại một Alpha xuất sắc như Toji.


"Tạm biệt, nhóc." Những ngày hạnh phúc ngắn ngủi đi tới hồi kết, lúc Toji đứng ở trước nhà, cũng chỉ thốt ra một câu ngắn ngủi như vậy. Tuy trong lòng của Yuuji cũng không khá hơn nét mặt như sắp khóc bao nhiêu, nhưng em vẫn phải nặn ra một nụ cười chia tay, "Chào chú. Cố gắng sống sót nhé." Em vẫn còn lo lắng cánh tay chưa lành hẳn của người kia.


"Đừng lo cho tôi."


Toji xoay người, bỏ đi thẳng đầy quyết đoán. Yuuji hụt hẫng trở vào nhà. Chợt, một xung động như hàng ngàn tia điện chạy dọc bên trong từng mạch máu, khiến Yuuji mất thăng bằng ngã khụy xuống. Hương chanh nồng nặc khắp nơi như thể có ai vừa đổ vào hàng trăm chai xịt phòng, nơi sống mũi nóng đến tê dại suýt thì sặc bởi chính tin tức tố của bản thân.


Kỳ phát tình không mong đợi cuối cùng cũng bùng phát như một đợt thủy triều, khiến Yuuji ngay lập tức lâm vào hôn mê.


Lúc Toji đã đi xa được một quãng đường, trực giác mách bảo có người theo dõi. Phản xạ cực nhanh trốn vào trong một con hẻm, ngay lập tức kẻ kia sập bẫy cũng lách vào theo. Cuối cùng bị Toji tóm gọn. Hắn dọng đầu người đàn ông vào bức tường gạch, giọng điệu đầy đe dọa, "Nói, còn mấy tên nữa?"


"...Có hai tên. Bọn chúng đã được lệnh tập kích vào bên trong căn nhà kia."


Trái tim Toji như ngừng đập trước một nguy cơ có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn có thể mặc kệ tất cả như năm xưa hắn đã từng làm. Hắn có thể kéo dài thời gian lẩn trốn cho đến khi gặp được con trai. Tuy nhiên, hành vi lúc này của hắn đã đi ngược lại với tất cả suy tính ấy.


Toji dùng tất cả sức lực để trở về ngôi nhà kia. Cánh cửa mở toang khiến sát ý trong người hắn sôi trào. Cảnh tượng bên trong gần như giống hệt những gì Toji dự đoán. Yuuji bị hai gã đàn ông áo đen đè xuống, quần đã bị cởi một nửa.


"Cút ngay!!!" Pheromone của hắn đã dọa được hai gã Alpha kia. Khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Toji "thưởng" cho vài cú đá rồi đuổi ra ngoài, "Cấm làm phiền. Nếu không, tao sẽ giết hết bọn mày." Nói rồi, cánh cửa bị khóa chặt lại từ bên trong.


"Toji, Toji!" Đôi mắt Yuuji đẫm lệ, một tia lí trí còn sót lại giúp em nhận ra được danh tính của người đang bế thốc mình đi vào phòng ngủ. Nếu Toji không quay về kịp thời, có lẽ Yuuji đã cắn lưỡi để chống đối hai gã đàn ông kia. Em thà chết chứ không để bản thân phải chịu nhục nhã như thế. Thế nhưng mà, Toji đã ở đây rồi, chuyện này cứ như là một giấc mơ kỳ cục nhất trong cuộc đời của Yuuji. Thế nhưng mà, em không muốn dừng lại nữa.


"Thuốc ức chế của em đâu?" Toji ném người xuống giường, bắt đầu lục tìm mấy ngăn tủ. Bản thân hắn đã rất cố gắng nhịn xuống ham muốn bên trong mình, đôi môi mỏng cắn chặt suýt thì túa máu.


"Tôi...đã không đề phòng chuyện này, nên...chỉ còn một ít, không đủ vượt qua...." Yuuji trần truồng cuộn mình trên giường giống như một con tôm, làn da ửng đỏ như bị ánh nắng mặt trời đốt cháy. Thiếu cái gì không thiếu, lại thiếu ngay thứ thuốc dành cho giai đoạn nguy hiểm nhất cuộc đời của một Omega. Có lẽ Yuuji sẽ không bao giờ quên được sơ suất tai hại này.


"Đồ ngu!" Toji không nhịn được chửi thề, tuy nhiên, tới nước này rồi, hắn không thể dừng lại được. Ngay lập tức, hắn cởi sạch quần áo, ngồi lên người thằng nhóc đang vặn vẹo đầy khó chịu như một con rắn, "Đây là lỗi của em, đừng có trách tôi sau khi việc này đã xong."


"Nếu là Toji, thì...chấp nhận. Alpha của em. Làm ơn! Mau cho em đi. Em khó chịu quá...!"


Hương chanh nồng nặc khiến lượng máu trong người Toji sôi trào, hàng chân mày hắn nhíu chặt, rồi rất nhanh dùng cơ thể khổng lồ đè nghiến tấm thân người bên dưới, chân chính cảm nhận nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ làn da của nhau. Đây là lần đầu hắn chơi một Omega đang trong kỳ phát tình. Loại trải nghiệm mới mẻ đầy tội lỗi này khiến bên dưới hắn cương lên đầy đau đớn.


Yuuji không nhịn được trước sự chần chừ của người bên trên, bản năng của Omega trong kỳ phát tình giúp em bạo dạn hơn, sẵn sàng bày ra đủ mọi hành vi nhằm quyến rũ Alpha của mình. Hai tay em choàng lấy cổ người kia, cố gắng rướn cổ rồi hôn lên đôi môi đã lấy đi nụ hôn đầu đời của em. Bây giờ, nụ hôn này đã có ý nghĩa dành riêng cho nó.


"Toji, nhanh lên!" Yuuji thúc hông, cọ cái vật nóng rẫy của mình vào cái vật to oành của Toji, không ngừng rên rỉ mê người. Bị kích thích quá mức, Toji quyết định bỏ qua mọi lý trí, bắt đầu hôn xuống cần cổ của người bên dưới trong khi một ngón tay cho vào bên trong huyệt động ướt đẫm dịch nhầy.


"Ưm...Ah....." Yuuji vẫy vùng, nửa muốn phối hợp, nửa không vì mùi xì gà trộn lẫn với tiền của Alpha bên trên quá nồng nặc, khiến em bất giác cảm thấy sợ hãi, cũng vừa kích thích. Hai cảm giác đầy mâu thuẫn vậy mà đem đến cho Yuuji khoái cảm vô cùng khủng khiếp, miệng không ngừng rên la. Lúc này, em cảm giác mình giống như một người lênh đênh trên biển lớn không tìm thấy đích đến, chỉ cần sảy chân là sẽ bị đại dương ham muốn nhấn chìm.


Nới lỏng xong xuôi, Toji nhanh chóng tiến quân thần tốc, tựa như dã thú không thể kiềm lại cơn động dục, liên tục hành hạ con cái của mình. Bên trong vừa ấm lại vừa chặt, như thể muốn hút hết linh hồn của hắn ra. Đã lâu rồi hắn không cảm thấy sung sướng đến mức này. Hay chỉ vì Omega của hắn là Yuuji mới có thể đem đến khoái ý nhiều như vậy. Dù như thế nào đi nữa, không còn điều gì có thể ngăn được quyết định chịu trách nhiệm tới cùng của Toji.


Trong suốt thời kỳ phát tình của Omega, ngoài ăn uống và vệ sinh, phần thời gian còn lại đều là làm tình. Thuốc ức chế ít ỏi chỉ cầm chừng được hai ngày, qua ngày thứ tư, Toji tiếp tục nhiệm vụ thỏa mãn Omega thơm mùi chanh của riêng hắn. Tuy nhiên, hắn đã rất cố gắng để không đánh dấu Yuuji.


Ngày cuối cùng của kỳ phát tình, khắp thân thể Yuuji đầy những dấu vết bầm xanh đỏ tím đủ loại, trông vô cùng thê thảm. Nhìn ngắm Omega đã ngủ say, Toji kéo chăn lên sát ngực em, đặt lên trán một nụ hôn sâu. Trước khi rời khỏi, hắn để lại cho em một bức thư cùng một địa chỉ mail - đó chính là một lời hứa về tương lai tái ngộ.


Chiếc áo măng tô của Toji phất phới trong giá lạnh, bước chân tiến về phía trước con đường tăm tối không hề dừng lại dù chỉ một chút. Hắn nhất định sẽ sống sót. Hắn vẫn còn chưa gặp được đứa con trai của hắn đâu. Đừng hòng có ai hay chuyện gì làm khó được hắn. Và còn một người nữa, người đã nở rộ trong lòng hắn như một đóa hoa đầu mùa. Chắc chắn rồi, Toji sẽ sống sót, để đón lấy ánh sáng mặt trời ấy một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro