Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Noah cảm thấy lòng mình trống rỗng. Cô đi bộ lang thang qua những con phố tĩnh lặng, ánh đèn đường nhạt nhòa phản chiếu lên mặt đường ướt sương. Gió đêm se lạnh thổi qua, làm mái tóc cô khẽ bay, nhưng Noah chẳng buồn bận tâm. Mỗi bước chân của cô đều nặng nề, như thể sức nặng của những suy nghĩ trong lòng đang kéo cô xuống.

Không biết tự lúc nào, Noah đã dừng chân trước cửa một cửa hàng tiện lợi. Cô đứng đó một lúc, mắt nhìn chăm chăm vào bên trong qua lớp kính trong suốt, rồi như một thói quen, cô bước vào. Đèn neon sáng rực chiếu rọi từng kệ hàng, tạo nên một cảm giác đối lập kỳ lạ với sự u ám trong lòng cô. Noah tiến đến quầy lạnh, lấy vài lon bia, rồi bước ra quầy thanh toán.

Cô tìm một góc vắng, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài cửa hàng. Đêm đã khuya, xung quanh không có nhiều người qua lại. Noah mở một lon bia, hơi men thoảng nhẹ lên mũi, rồi cô uống một ngụm lớn. Cảm giác mát lạnh tràn qua cổ họng, nhưng chẳng thể xua tan được nỗi buồn trong lòng cô.

Noah cứ thế uống, lon này đến lon khác, như thể cô đang cố gắng nhấn chìm nỗi đau của mình trong biển bia. Thế nhưng, từng ngụm bia trôi qua lại chỉ khiến cô thấy rõ hơn thực tại đau đớn. Ký ức về buổi tối với Owen cứ lởn vởn trong đầu, từng lời nói, từng ánh mắt đều như một vết cắt vào trái tim vốn đã mệt mỏi của cô.

Khi chiếc điện thoại trong túi đổ chuông, Noah ngơ ngác một lúc mới nhận ra. Cô loay hoay lấy điện thoại ra, thấy tên Harry hiện lên trên màn hình. Cảm giác mơ hồ khiến cô chậm chạp bấm nút trả lời.

"Cậu đang ở đâu?" Giọng Harry vang lên trong loa, đầy lo lắng. "Tôi nghe Owen nói hai người đã về nhà sau buổi tối rồi."

Noah im lặng, đôi mắt cô nhìn mông lung về phía trước, rồi bất chợt cô cười khẽ, giọng nghẹn lại: "Cậu có muốn uống vài lon không, Harry?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của Harry vang lên qua điện thoại. "Noah, cậu đang uống ở đâu? Ngồi yên đó đi, tôi sẽ đến ngay."

Noah không trả lời, chỉ lặng lẽ ngắt cuộc gọi và tiếp tục uống. Cô không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng cảm giác choáng váng và say khướt đã bắt đầu chiếm lấy cô. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo, chỉ còn lại sự mệt mỏi trong tâm trí.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Harry xuất hiện. Cậu đứng đó một lúc, nhìn Noah đang nằm ườn ra bàn, mắt nhắm nghiền như thể đã ngủ quên. Harry khẽ thở dài, bước đến ngồi xuống cạnh cô. Cậu cầm một lon bia lên, mở nắp và nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng của bia chẳng hề át đi được sự xót xa trong lòng cậu khi nhìn thấy Noah như thế này.

Bỗng nhiên, Noah mở mắt, nụ cười ngờ nghệch hiện lên trên gương mặt cô khi thấy Harry. "Harry, cậu đến rồi!" Cô kéo cậu lại gần, khoác vai cậu một cách thân thiết như thể họ đang ở giữa một buổi tiệc vui vẻ nào đó. "Chúng ta cùng uống nào, Harry."

Harry nhìn Noah, lòng cậu thắt lại khi thấy ánh mắt lờ đờ và nụ cười gượng gạo của cô. Sau một lúc im lặng, cậu khẽ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao, Noah?"

Câu hỏi của Harry như một mũi kim chọc vào trái tim đang chằng chịt vết thương của Noah. Cô khựng lại, nụ cười tắt ngấm, rồi bất chợt, nước mắt trào ra, không ngừng tuôn rơi. Noah bật khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Những giọt nước mắt như trút hết nỗi đau, sự cô đơn và thất vọng mà cô đã kìm nén suốt thời gian qua.

Harry có chút bối rối, không biết phải làm gì. Nhưng rồi, cậu lặng lẽ kéo Noah lại gần, để cô tựa vào người mình. Cậu vỗ nhẹ lên lưng cô, từng nhịp vỗ như muốn truyền đến cô sự an ủi âm thầm.

"Cứ khóc thoải mái đi," Harry nhẹ nhàng nói, giọng cậu ấm áp và dịu dàng. Cậu hiểu rằng đôi khi, những giọt nước mắt là cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Noah gục đầu vào vai Harry, nước mắt thấm ướt vai áo cậu. Cô khóc, khóc cho nỗi đau của mình, cho những hy vọng bị vỡ tan, cho tình yêu chưa kịp nở đã úa tàn. Giữa màn đêm lạnh lẽo, Noah chỉ còn lại Harry bên cạnh, người đã luôn âm thầm dõi theo và bảo vệ cô từ xa.

Cả hai ngồi đó, bên cạnh nhau, trong sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng nấc nghẹn ngào của Noah. Harry không nói gì thêm, cậu chỉ ngồi đó, làm điểm tựa vững chắc cho cô trong lúc yếu đuối nhất. Giữa hai người không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Thời gian trôi qua, nước mắt của Noah dần cạn, chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn bã. Cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ Harry, cảm giác an toàn mà cậu mang lại khiến cô thấy lòng mình dịu lại, dù chỉ là một chút.

Harry ngồi đó, lặng lẽ nhìn Noah, đôi mắt cậu chứa đựng một tình cảm sâu sắc mà cậu chưa từng nói ra. Nhưng cậu biết, chỉ cần được ở bên cô như thế này, chỉ cần thấy cô dần lấy lại bình tĩnh, với cậu như vậy là đủ. Dù cậu không thể làm gì nhiều hơn, cậu vẫn sẽ luôn ở đây, chờ đợi và ủng hộ cô, dù cho Noah có lựa chọn con đường nào đi chăng nữa.

"Noah," Harry khẽ gọi, phá vỡ sự im lặng. "Về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro