Chương 177: Cùng múa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mộc Như Lam!" Bỗng có một giọng nam ở góc ngoặt phía bên kia vang lên, Tả Nhất Đoạn đã đi tới, nhìn thấy Mộc Như Lam liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi lái xe trở về lại không thấy bóng dáng Mộc Như Lam đâu, dọa hắn giật mình, còn tưởng rằng cô bị bắt mất rồi.

Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn về phía Tả Nhất Đoạn, giây tiếp theo gương mặt bị nhéo nhéo khiến cô không khỏi quay lại nhìn, mặt Lệ Tháp Na dán sát lại cơ hồ cùng cô mũi chạm mũi, không biết hắc sa(*) từ lúc nào đã bị cô ta kéo lên, lộ ra một đôi mắt lam u ám. Con ngươi phản chiếu thân ảnh Mộc Như Lam, tựa như hắc động, khiến người ta ngừng thở, khẩn trương lên.

(*) có lẽ là mạng che mặt, kiểu mặc váy, đội chiếc nón vành có cái mạng che mặt phủ xuống. Câu này nghĩa là tự cô ta kéo mạng che mặt của mình lên nha, hong phải của Mộc Như Lam =)))))

"Bảo bối, đừng khẩn trương." Ngón cái cô ta ái muội cọ sát gương mặt Mộc Như Lam, thanh âm trầm thấp, gợi cảm, cho dù là nữ nhân cũng sẽ xuân tâm nhộn nhạo, "Có rảnh thì cùng nhau đi du lịch, thế nào? Cô thật xinh đẹp, tôi rất nhanh đã yêu cô."

"Tôi không hứng thú với nữ nhân." Mộc Như Lam hất bàn tay đang nắm cằm cô ra, cũng đem đầu cô ta đẩy ra, nháy mắt lại cảm thấy ngón tay ướt một mảng, Lệ Tháp Na vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cô, thấy Tả Nhất Đoạn từ bên trái xông đến liền buông Mộc Như Lam ra.

"Chỉ cần tôi có hứng thú là đủ rồi." Cô ta nói.

Tả Nhất Đoạn kéo Mộc Như Lam ra khỏi Lệ Tháp Na, hắn cảm thấy khá buồn nôn khi phải chứng kiến một màn quái dị kia, không phải vì thấy hai nữ nhân đang ái muội, mà là một loại cảm giác quái dị khác, tựa như Lệ Tháp Na muốn ăn Mộc Như Lam vậy, nữ nhân này thật biến thái! Tưởng tượng đến đến cảnh này, Tả Nhất Đoạn liền lười nhiều lời với cô ta, quản hắn lễ phép hay không lễ phép, dù sao hắn cũng chỉ là người qua đường.

Mộc Như Lam bị Tả Nhất Đoạn lôi lôi kéo kéo, quẹo qua một góc tường liền đến trước cửa biệt thự. Lệ Tháp Na đứng tại chỗ, hai tay ôm ngực, hơi hơi ưỡn lên, tức khắc liền có cảnh xuân lay động, đôi mắt ánh lên sắc lam đang đậm dần.

Tả Nhất Đoạn lôi kéo Mộc Như Lam đi nhanh về phía trước, còn thường xuyên quay đầu nhìn lại, như sợ Lệ Tháp Na đuổi theo, thẳng đến khi lên xe mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chiếc xe khởi động, vững vàng chạy ra đường lớn, Tả Nhất Đoạn ngẫm nghĩ, nói, "Cô có cho cô ta số điện thoại mình không đó?"

"Không có." Mộc Như Lam mỉm cười nói, giống như căn bản không biết mình vừa gặp phải loại sinh vật không bình thường

"Không có là tốt rồi" Tả Nhất Đoạn nhẹ nhàng thở ra.

"Làm sao vậy?"

"Cô ta......" Tả Nhất Đoạn nghĩ, rất nhiều chuyện hắn đều minh bạch nhưng một lời khó nói hết, "Cô ta không bình thường"

Đáy mắt Mộc Như Lam xẹt qua một tia u sắc, "Không bình thường? Bởi vì cô ấy đồng tính luyến ái sao?"

"Đồng tính luyến ái ở Mĩ cũng không hiếm, không coi là bất thường" Tả Nhất Đoạn cảm thấy không giải thích cũng không thành vấn đề, dù sao chỉ cần cô không rời khỏi tổng bộ, giao ra chìa khóa lại đưa về học viện, toàn bộ đều kín cổng cao tường, rất an toàn, chắc là không có vấn đề gì, lại nói bọn họ cũng không có chứng cứ cho thấy Lệ Tháp Na thật sự giết người, tất cả đều là lời nói một phía của Nghiêm Nặc mà thôi, bất quá bọn họ đều lựa chọn tin tưởng Nghiêm Nặc.

Liếc qua kính chiếu hậu vẫn thấy Mộc Như Lam nhìn chằm chằm hắn, như đang đợi một lời giải thích, Tả Nhất Đoạn gãi gãi mặt, hỏi thử, "Cô có biết có cái thứ gọi là 'Tâm thần phân liệt' không?"

"Không phải thứ gì, chỉ là một loại bệnh tâm thần thôi" Mộc Như Lam nói.

"Cô biết à, quản nó là cái gì, dù sao cô biết thứ này thì hẳn là biết Lệ Tháp Na rất nguy hiểm, cô ta chính là không bình thường." Tả Nhất Đoạn thấy hắn không cần phải giải thích một đống kiến thức tâm lí, tức khắc liền nhẹ nhõm.

" Sao các anh biết cô ta bị 'Tâm thần phân liệt'?" Trước mặt cô Lệ Tháp Na không bình thường cũng không có ngày thường cũng vậy, chẳng lẽ cô ta là loại 'Tâm thần phân liệt' IQ cao, người bình thường không thể nhìn ra cô ta bị bệnh.

"Gia tộc bọn tôi có thành viên học tâm lí, thiếu mỗi luận văn là tốt nghiệp, chắc cũng sắp xong rồi. Có cơ hội sẽ dẫn cô đi gặp hắn. Nói không chừng vài ngày nữa là có thể gặp được." Tả Nhất Đoạn nghĩ tới không lâu trước đây Nghiêm Nặc kích động gọi điện thoại đến đây tỏ vẻ hắn trường kì kháng chiến quả nhiên hiệu quả không tồi, Amon viện trưởng vẫn không ngừng bác bỏ hắn cầu xin cuối cùng cũng thả cho hắn vào, hiển nhiên đã bị hắn làm phiền muốn chết. Tính tính thời gian, dựa vào hiệu suất làm việc của Nghiêm Nặc chắc qua ngày là đã có thể trở về.

Nhà tâm lí học sao? Mộc Như Lam hơi hạ mí mắt, nếu có thể nhìn ra Lệ Tháp Na không bình thường, đại khái trình độ cũng không tồi, thật là chán ghét. Tứ bề thọ địch, trừ Mặc Khiêm Nhân, thì nhà tâm lý hay bác sĩ tâm lý gì đó cô đều chán ghét.

Xe tiến vào trong cửa sắt chạy đến Bạch Đế quốc. Tần Lãnh Nguyệt đang ở lầu hai của tiểu biệt thự nghe thấy tiếng xe, tưởng Bạch Mạc Ly về, lập tức chạy ra ban công, lúc trước mỗi khi tham gia yến hội Bạch Mạc Ly đều mang cô ta theo. Cô ta vốn thấp thỏm không yên, Bạch Mạc Ly có phải hay không đưa nữ nhân khác theo làm bạn gái, sau khi hỏi người hầu tức khắc nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn còn dâng lên khoái ý, nữ nhân đặc biệt bên người Bạch Mạc Ly duy nhất mỗi cô ta! Điểm này không phải ai cũng so được.

Nhưng mà thời điểm Tần Lãnh Nguyệt nhìn thấy Mộc Như Lam bước xuống xe, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, còn đen hơn đít nồi, vì sao cô ta lại mặc lễ phục dạ hội? Vì sao cô ta lại trang điểm xinh đẹp như vậy? Tuy rằng bên cạnh cô ta là Tả Nhất Đoạn, nhưng sao bản thân vẫn thấy thập phần khủng hoảng? Mộc Như Lam đi yến hội? Trang điểm xinh đẹp như vậy đi yến hội? Sẽ không dính dáng gì đến Bạch Mạc Ly chứ? Chết tiệt! Cô ta cứ như âm hồn không tan?!

Tần Lãnh Nguyệt cắn chặt cánh môi, gắt gao nắm lấy rào chắn, oán hận trừng mắt nhìn Mộc Như Lam đang đi kia, cho dù thân ảnh kia bị cánh cửa cách trở nhưng cô ta vẫn trừng mắt cứ như có thể nhìn xuyên qua vậy.

Mấy người Hắc Báo đang ngồi xem TV trong đại sảnh, nhìn thấy Tả Nhất Đoạn trở về thì lười nhắc liếc mắt, vốn không thèm để ý muốn thu hồi tầm mắt, giây tiếp theo liền mạnh mẽ xoay đầu lại, thiếu chút là gãy cổ luôn.

Mộc Như Lam đối với chuyện này tập mãi đã thành thói quen, đang muốn lên lầu, chợt nghĩ đến cái gì đó, dừng lại, quay đầu về phía Tả Nhất Đoạn, "Có thể giúp tôi một việc được không?"

"Việc gì?"

Mộc Như Lam đem điện thoại đưa cho hắn, mỉm cười nói, "Giúp tôi chụp vài tấm đi."

Tả Nhất Đoạn lập tức tát một cái lên trán mình, kích động gật đầu, "Không sai, không sai, tuyệt đối phải chụp ảnh, xem trí nhớ của tôi này! Đến đến đến, phải chụp nhiều vào...... Nếu có Lawrence ở đây thì tốt rồi, tên kia chụp ảnh rất đẹp......"

'Tách tách tách' vài tấm hình đẹp rất nhanh đã xuất hiện, Tả Nhất Đoạn cảm thấy mỹ mãn liền trả điện thoại cho Mộc Như Lam, nhìn cô lên lầu, đi đến đại sảnh đặt mông ngồi xuống mới đột nhiên phản ứng lại, không đúng a! Vừa mới chụp ảnh, là dùng di động của Mộc Như Lam!

Mộc Như Lam trở về phòng, cầm quần áo vào nhà tắm, thay đi bộ lễ phục được tặng không tốn một xu này, xả nước ấm, đổ tinh dầu vào bồn, thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước.

Chỉ chốc lát sau, khóe môi khẽ gợi, cầm lấy điện thoại bên cạnh gửi đi toàn bộ ảnh vừa chụp còn thêm vài kí tự.

......

California, Khoa Ân.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu khắp nơi nơi, sương mù nhàn nhạt chút mông lung.

Giấy rơi đầy đất.

Mặc Khiêm Nhân dựa trên bệ cửa sổ, trên tay cầm trang giấy chi chít các công thức phức tạp, cuối trang ấy xuất hiện một chuỗi các con số.

Con ngươi đen thẫm bình tĩnh đạm mạc, không hề gợn sóng phản chiếu từng con số, xem đến chuyên chú, ánh trăng bao phủ toàn bộ tấm lưng hắn, bóng lưng kia còn thanh lãnh hơn, xa cách với thế giới này hơn cả ánh trăng kia.

Di động trên bàn phát ra âm báo tin nhắn, trong một mảnh tĩnh lặng có vẻ thập phần vang dội.

Mặc Khiêm Nhân hơi giương mắt, trầm mặc nhìn vài giây, đứng dậy đi qua. Hắn chưa bao giờ xem mấy loại tin nhắn vô bổ này, nếu có việc gấp thì sao phải tốn công tốn sức gõ gõ từng chữ, nhưng có một người so với để hắn gọi điện thoại đến thì thích để hắn phải nhắn tin hơn, làm cho hắn tốn cả mớ thời gian để xóa ba cái tin rác, sợ không cẩn thận liền sót tin cô ấy trong đống rác kia.

Bàn tay thập phần thích hợp cầm dao giải phẫu với đàn dương cầm mở di động trên bàn ra, liền thấy tin của Mộc Như Lam gửi đến. Chỉ chốc lát sau, đôi mắt đạm mạc phản chiếu thân ảnh của cô, con ngươi tựa mặt hồ tĩnh lặng ban đêm như có như không gợn từng đợt sóng nhỏ.

Kéo màn hình xuống, nhìn đến mấy chữ kia.

-- Đẹp không?

Trầm mặt nhìn nhìn, một hồi lâu mới vươn tay gõ mấy chữ gửi đi.

Mộc Như Lam nghe được âm báo tin nhắn, vươn đôi tay ướt sũng lau lau mấy cái, cầm đi động lên.

-- Cắt tóc?

Nét cười càng đậm.

-- Một chút, nhưng chỉ cần gội sạch thì ngày mai sẽ khôi phục nguyên dạng.

Một chút...... Nói vậy là đã cắt sao? Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm dòng tin nhắn một hồi lâu mới hồi âm.

-- Ai cắt?

Mộc Như Lam không khỏi cười khẽ, cô có thể tưởng tượng một gương mặt đạm mặc rồi thêm một bộ dáng nghiêm túc của Mặc Khiêm Nhân, hắn để ý ai cắt tóc cô, nếu nói cho hắn là nên hay không? Con ngươi xinh đẹp vừa chuyển, sau đó khóe mắt khẽ cong lên.

-- Bằng không về sau nuôi tóc lại để anh cắt cho em nha?

Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm tin nhắn, thần sắc như cũ, trong đầu lại khiêm túc suy xét tính khả thi của việc này, hắn không thích người khác động tay động chân với vợ hắn, tóc quan trọng như vậy, ở cổ đại chỉ có tướng công mới có thể chạm vào, có lẽ nên lên mạng tra cách dạy cắt tóc, hay là đến tiệm cắt tóc học cũng được.

-- Được.

Nghiêm túc trả lời. Mặc Khiêm Nhân hoàn toàn không phát hiện bản thân lúc trước vì Mộc Như Lam học nấu ăn, lúc sau lại vì cô học thêm cắt tóc, một điểm này thôi có bao nhiêu hình tượng thê nô trung khuyển, bộ dáng thanh lãnh, cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, kết quả Mộc Như Lam vẫy tay một cái đều mang hết quăng ra sau đầu, ngoan ngoãn để yên cho cô sờ loạn, Joy đối với việc này đã nghẹn đến chết lặng.

Mộc Như Lam một chút đều không cảm thấy không thoải mái đối với loại dục vọng chiếm hữu này, ngược lại, loại cảm giác này khá tốt nha. Từng chân tơ kẽ tóc đều bị loại ái tình này vây lấy, huống chi, dục vọng chiếm hữu của cô sao có thể so với Mặc Khiêm Nhân, hiếu thắng thậm chí còn rất vặn vẹo.

Rời khỏi hộp thư, Mộc Như Lam trực tiếp gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân, bên kia nhanh chóng bắt máy, hiển nhiên là đã ngoan ngoãn cầm sẵn di động chờ tin nhắn.

"Anh còn chưa nói là đẹp hay không đẹp." Mộc Như Lam mỉm cười, tiếng nói mềm mại vang lên qua màn sương trong phòng tắm, xuyên qua microphone, truyền đến sâu tận xương tủy, linh hồn của hắn.

Bên kia trầm mặc, trầm mặc đến mức Mộc Như Lam cho rằng hắn không trả lời vấn đề này, bên kia mới nhẹ nhàng lên tiếng, mang theo hương vị bạc hà mát lạnh thấu tận tâm can, "Rất đẹp." Đẹp đến mức hắn ghen tỵ với những kẻ nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Vốn dĩ hắn muốn bỏ qua cái đề tài này, bởi vì ghét cái tình cảm nhân loại thấp kém này, bất quá cô gái nghịch ngợm kia hiển nhiên không dễ dàng buông tha hắn.

"Tấm ảnh kia có thể phóng to lên treo đầu giường được không?" Giọng nói mềm mại như vuốt mèo nhẹ cào vào lòng hắn.

Mặc Khiêm Nhân theo bản năng đưa mắt về bức tường trống trải sau giường kia, trên thực tế toàn bộ mặt tường trong phong đều sạch sẽ, cơ hồ không có bất cứ poster nào, là một người khiết phích (*) cực kỳ, làm sao lại để cho mặt tường bị dán lung tung phá vỡ cảm giác sạch sẽ đó? Hắn cảm thấy trên tường treo cái gì cũng chướng mắt, một cây đinh cũng không được. Hôm trước Joy ăn vặt lại không rửa tay, còn dính trên tường hắn vài vết, Mặc Khiêm Nhân liền bắt Joy đem toàn bộ tường trát phấn lại một lần nữa, bằng không màu sắc không hài hòa, quá bẩn.

(*): cuồng sạch sẽ

Bất quá......

Nếu là ảnh chụp Mộc Như Lam thì......

"......Được." Trước mặt cô, khiết phích gì đó, liền quăng hết sang một bên.

......

Hôm sau.

Ngày thu mát mẻ.

Di động Mộc Như Lam vang lên một dãy số lạ, cô nhìn vài giây liền tắt máy.

Ánh mặt chiếu vào khung cửa sổ, Mộc Như Lam đứng dậy xuống giường, duỗi cái eo lười biếng, xỏ dép lê đi rửa mặt.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị gõ vang, người hầu mang bữa sáng đến cho cô, cô không có tư cách cùng những người dưới kia ăn cùng bàn, cũng không được hoang nghênh. Mộc Như Lam cũng không thèm để ý, sao phải để ý?

Cửa lại vang lên, là mấy kẻ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lời ngon tiếng ngọt luân phiên nhau khuyên cô đem chìa khóa giao ra. Mộc Như Lam một bên ăn sáng một bên nhìn bọn họ, không nói một lời, cảm thấy rất thú vị, biểu tình bọn họ quá thú vị, nửa số người đều muốn đánh cô nhưng do vài nguyên nhân mà không thể xuống tay, một bộ nghẹn khuất.

Cuối cùng là Tả Nhất Đoạn, đại khái cảm thấy tối qua bọn họ cùng nhau ra ngoài liền tính là có nửa điểm gia tình.

"Tôi đã nói rồi, để Bạch tiên sinh nói lời xin lỗi cùng cảm ơn, nếu không sẽ không trả." Mộc Như Lam mỉm cười nói, việc này liên quan đến nguyên tắc cùng tôn nghiêm, sao có thể dễ dàng giao ra?

"......Cô hà tất phải như vậy?" Tả Nhất Đoạn đỡ trán, "Căn bản không có khả năng xảy ra chuyện này?" Bạch Mạc Ly nói xin lỗi hoặc cảm tạ với ai cũng không thể là cô, hắn không giết cô là tốt lắm rồi, Mộc Như Lam thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, tự tìm đường chết.

"Thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra." Một kẻ tâm thần phân liệt lại có thể thông đồng với chuyên gia tâm lí học tội phạm quốc tế, chuyện này nghe qua cũng thấy không có khả năng. Hơn nữa, thời điểm nhìn thấy việc bất khả thi lại khả thi, loại cảm giác này quá tuyệt vời, cô thích.

Tả Nhất Đoạn nhún vai, kệ, tùy cô, dù sao chuyện này cùng hắn không có quan hệ, Tả Nhất Đoạn nghĩ, chìa khóa sớm hay muộn về tay họ thôi.

"Tôi muốn đi một chuyến qua bên kia, cô có muốn đi cùng không?" Tả Nhất Đoạn xoay người đi ra, bỗng nghĩ tới gì đó liền hỏi.

Mộc Như Lam nhếch mày, hắn đang muốn nói đến tổng bộ Bạch Đế quốc chân chính?

Xuyên qua hàng tre cao xanh biếc, Mộc Như Lam đi theo Tả Nhất Đoạn đến tổng bộ Bạch Đế quốc, đây là một viện nghiên cứu rất lớn, đúng vậy, là viện nghiên cứu, quy mô lớn đến mức có thể so với Nhà Trắng, theo bọn họ bước qua từng căn phòng, xem ra bọn họ ngoài nghiên cứu hạng mục hóa học, vật lý còn có y học, vũ khí cùng một số ngành khác. Đương nhiên, Tả Nhất Đoạn mang một người ngoài như cô đến thì đây chắc không phải là nơi cơ mật gì.

Dọc đường thường có nam nữ mặc mặc áo blouse trắng hoặc tây trang đen đi ngang qua, nhìn thấy Tả Nhất Đoạn đều gật gật đầu, lại thấy Mộc Như Lam đều là biểu tình kinh ngạc.

Không biết Tả Nhất Đoạn muốn đi đâu, Mộc Như Lam cứ chậm rì rì đi theo, không khách khí đánh giá bốn phía, bỗng, cô dừng bước trước cửa một căn phòng, ánh mắt nhìn đến nữ nhân nằm trên giường bệnh, thật là ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn có thể gặp lại đâu.

"Các cô quen nhau à?" Tả Nhất Đoạn liếc mắt nhìn, bên trong mấy cô y tá cũng nghiên cứu viên thấy Tả Nhất Đoạn, lập tức ánh mắt sáng lên, đang muốn cùng hắn chào hỏi. Tả Nhất Đoạn dường như không thấy, nhìn Mộc Như Lam, "Vậy cô ở chỗ này chờ tôi một chút, lát nữa tôi quay lại tìm cô"

"Được" Mộc Như Lam tươi cười nhu hòa, nhìn Tả Nhất Đoạn rời đi rồi chậm rãi bước vào trong phòng.

Tần Nhược Liễu......

Morse thật sự đem cô ta đưa về Bạch Đế quốc, bất quá là bộ dáng hôn mê bất tỉnh, cũng không phải là kiệt tác của cô, cô chỉ là đem ruột gan nội tạng của cô ta lấy ra hít thở không khí thôi, còn lại cũng không làm gì.

Mộc Như Lam đi đến mép giường, tươi cười ôn nhu nhìn Tần Nhược Liễu, xem ra, cô ta trở thành người thực vật đã một thời gian rồi, là Morse giở trò quỷ.

Chợt nghĩ gì đó, Mộc Như Lam nhìn về phía nữ nhân đứng đối diện, "Nếu không ngại, có thể cho tôi xem bụng của cô ấy một chút không?"

Nữ nhân kia nhìn Mộc Như Lam, không nói chuyện, ra vẻ ngầm đồng ý, vì thế Mộc Như Lam hơi cong lưng, duỗi tay muốn vén áo của Tần Nhược Liễu xem bụng cô ta, lại không ngờ bị một cây thước bằng thiếc đập xuống, nện thật mạnh trên mu bàn tay cô, 'phịch' một tiếng, cảm giác đau đớn khiến Mộc Như Lam lùi lại theo bản năng, mu bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt hồng ấn.

Thước đo bình thường nếu không dùng sức đánh sẽ không đau, thế nhưng nếu dụng tâm dùng lực cùng với góc độ đặc thù, so với toàn lực nện xuống còn đau hơn, tỷ như lúc này.

Mộc Như Lam giương mắt, nhìn nữ nhân đứng đối diện mắt lạnh trừng cô, trên tay cô ta là cây thiếc thước thật dài, tiếng nói bén nhọn, "Người ngoài đến đừng sờ loạn lung tung, Tần tiểu thư là người mà cô có thể chạm vào sao?!"

Mộc Như Lam thu lại nụ cười một chút, cúi đầu nhìn mu bàn tay xuất hiện một lằn đỏ rực, cảm giác đau đớn khuếch tán rộng rãi, còn có chút tím tái.

Cô gái kia liếc nhìn dấu vết trên mu bàn tay của Mộc Như Lam một cái, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý, nữ nhân này nhất định chính là kẻ không biết xấu hổ muốn cướp nam nhân của Lãnh Nguyệt tiểu thư, cô nhất định phải giáo huấn tốt cô ta, giúp Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư thiện lương nhân hậu xả giận!

Mộc Như Lam chỉ nhìn cô ta, không nói gì, thu lại nụ cười, cô nghiêm túc lên liền khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đôi mắt đen như ngọc lưu ly, tựa như đáy hồ tĩnh lặng, sâu không lường được, làm cho người khác tự nhiên kinh hãi.

"Hừ, nhìn cái gì mà nhìn?" Cô ta vừa mới đắc ý khi đả thương Mộc Như Lam nhưng lúc này lại không khỏi nắm chặt cây thước, đột nhiên khẩn trương sợ hãi vô cùng.

Mộc Như Lam nhìn chằm chằm cô ta, hơi hơi khom người, lại lần nữa vươn tay vén áo Tần Nhược Liễu lên, ánh mắt cô gái kia chỉ có thể nhìn cô mà không dám xuống tay lần nữa, chỉ biết kêu gào ngoài miệng, "Đừng có mà lộn xộn! Có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là em vợ tương lai của Boss! Hoàng...... Hoàng thân quốc thích cô có hiểu không?!"

Mộc Như Lam không thèm để ý cô ta, rũ mắt nhìn xuống bụng Tần Nhược Liễu, quả nhiên trên đó vẫn thấy dấu vết đã từng bị cô mổ ra, nhưng xung lại nhiều thêm vài vết, tựa hồ như ngụy trang thành các loại thương tích do đạn bắn trúng, trong đó còn có một đường rạch dài . Mộc Như Lam tiếp tục kéo áo lên cao hơn, lộ ra một bộ ngực không mặc nội y, cô gái kia lập tức sợ hãi kêu lên, "Á! Ngươi điên à! Buông xuống cho ta!" Nói xong liền muốn lấy thước đánh Mộc Như Lam, giây tiếp theo bỗng nhiên bị một giọng phiêu đãng ngăn cản.

"Một dấu vết thật xinh đẹp......" Tiếng nói mềm mại tựa như lông ngỗng, một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, bất giác làm người ta nổi da gà.

"Á......"

"Cô có biết sao cô ấy biến thành như vậy không?" Mộc Như Lam mỉm cười nhìn về nữ nhân đối diện.

"Không...... Không phải là bị dính đến sống mái của giới hắc đạo sao......" Cô ta vốn không muốn trả lời, nhưng không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt kia làm cô ta có chút nơm nớp lo sợ. Tần Nhược Liễu bởi vì cuốn vào trận sống mái của hắc đạo làm bản thân trúng đạn, được người Giáo hội cứu chữa rồi trả về Bạch Đế quốc. Trải qua các cuộc kiểm tra tỉ mỉ cùng xác nhận, Tần Nhược Liễu trở thành người thực vật bởi vì trúng đạn quá nhiều.

"Không đúng." Mộc Như Lam vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết rạch cô lưu lại, khóe môi mỉm cười càng sâu, con ngươi ôn hòa như nước, "Trừ tim ra thì tôi đã từng lôi toàn bộ nội tạng cô ta ra ngoài, từ nơi này, vốn cũng định moi tim ra, nhưng mà còn chưa bắt đầu đã bị ngăn cản rồi, thật đáng tiếc, nếu không thì tôi đã có thể lôi ra luôn rồi, cô muốn thử một chút không?" Mộc Như Lam liếc đến cô ta.

Cây thước trên tay loảng xoảng rơi xuống, cô ta sợ đến mức liên tục lùi về sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Mộc Như Lam, hồi lâu sau mới phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, "Cô điên rồi! Cút đi!" Cô ta cho rằng Mộc Như Lam cố ý dọa cô ta thôi.

Mộc Như Lam hơi hơi nhún vai, xem ra là không nguyện ý, thật đáng tiếc mà, thiếu mất một cơ hội trải nghiệm chuyện thú vị rồi.

Cô gái kia trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, lấy di động đang run trong túi, bắt máy, không biết ai gọi mà có thể khiến cô ta trong nháy mắt tràn đầy vẻ 'thụ sủng nhược kinh', liên tục gật đầu, "Tôi nhất định sẽ làm tốt, yên tâm đi, giao cho tôi!"

Cô ta cất điện thoại, nhìn Mộc Như Lam, biểu tình trên mặt liền trở nên khắc nghiệt, "Đi theo tôi, tôi mang cô đến chỗ này."

"Đi đâu?" Mộc Như Lam đuôi mày khẽ nhếch.

Cô ta không kiên nhẫn, "Cô không thấy tôi vừa nhận điện thoại sao? Mau theo tôi đi! Nếu không phải cấp trên phân phó thì ai nguyện ý dẫn đường cho cô!"

Cấp trên? Cấp trên nào? Tả Nhất Đoạn hả?

Mộc Như Lam khẽ nhếch mày, chậm rì rì theo sau nữ nhân đang ngoe nguẩy như gà mái thắng trận.

Cô ta đi phía trước liếc nhìn Mộc Như Lam ngoan ngoãn theo sau, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý, mang cô quẹo qua vài góc ngoặt, càng đi càng vắng vẻ, dường như cả hành lang đều không thấy ai. Cô ta đi đến trước cửa inox màu bạc, dừng sức vặn tay lái giống như ổ khóa, tiếng vang dày nặng phát ra, cửa inox từ từ mở ra, hàn khí mờ ảo ập vào mặt.

"Vào đi." Cô ta liếc qua Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam đến gần nhìn vào trong phòng, một mảnh tối đen như mực không rõ cảnh tượng ra sao, cô không khỏi dựa sát vào một chút, không chú ý phía sau có cánh tay đang dùng sức đẩy cô vào.

Trong mắt cô ta tràn đầy đắc ý cười cười, nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giây tiếp theo thân mình lại bị bắt lấy, cô ta lập tức liền lóe lên ý nghĩ muốn hất phăng cái tay đang nắm lấy bản thân kia. Mộc Như Lam mỉm cười, "Cô muốn làm gì?"

Muốn làm chuyện xấu, lại đột nhiên bị nắm thóp, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi, vô cùng kinh hoảng, "Không...... Không có việc gì, chỉ là muốn cô đi vào nhanh hơn thôi."

"Bên trong có cái gì? Muốn tôi đi vào đây để làm gì? Nơi này là hầm băng hả? Bên trong chắc đều là thi thể?" Mộc Như Lam bắt lấy cổ tay cô ta cười cười nói, "Bên trong có dao giải phẫu không? Không có? Không có cũng không sao, tôi có là đủ rồi."

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Buông ra...... Buông ta ra!" Cô ta cảm thấy quái dị, dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi tay Mộc Như Lam nhưng giây tiếp theo lại bị ném vào hầm băng tối đen như mực, 'phịch' một tiếng, đóng cửa lại, một tia sáng cũng không còn.

Cô ta hoảng sợ vạn phần, mặt đất phảng phất tráng một tầng băng, hàn khí từ da xâm nhập tận xương tủy, lạnh đến mức khiến toàn thân cô ta run bần bật.

Bốn phía tối đen như mực, cô ta nhớ ra đây là đâu, vội vàng đứng lên mạnh tay đập cửa, "Mở cửa! Uy! Thả tôi ra ngoài!"

Thanh âm quẩn quanh trong phòng tối, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, chợt cô ta nghe thấy tiếng đồ vật bị kéo ở phía sau, sợ hãi quay đầu, "Ai?!"

Tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, huống chi là bóng người?

Cô ta run rẩy lấy di động ra, ánh đèn mơ hồ chiếu sáng một góc nhỏ, cô ta giương mắt, lập tức sợ tới mức toàn thân cứng đờ, Mộc Như Lam đứng sát cô ta như vậy, xém chút là mặt dán mặt, Mộc Như Lam giống như trẻ nhỏ, tò mò nhìn màn hình di động của cô ta, nụ cười ôn nhu giờ phút này chỉ làm cô ta thêm khủng bố, không có tiếng bước chân, không có tiếng hít thở, chả khác gì ma quỷ!

Cô ta cho rằng Mộc Như Lam đẩy cô ta vào xong thì đi rồi!

Theo lý thuyết hai người ở chung trong bóng tối so với một người sẽ càng an tâm hơn, nhưng mà lúc này cô ta chỉ mong rằng một mình cô ta là đủ.

"Hóa ra người vừa mới gọi cho cô là Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư." Mộc Như Lam vươn tay lấy di động đi, nhìn nhật ký cuộc gọi, mỉm cười ôn nhu nói.

Toàn thân cô ta cứng đờ, dính chặt vào cánh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Như Lam đang tươi cười như thiên sứ, một tay cầm di động, một tay lại kéo một nữ thi thể......

Mộc Như Lam nhìn ánh mắt của thi thể kia, rồi chăm chú nhìn cô ta, mỉm cười nói, "Bởi vì cô ấy chiếm vị trí tôi muốn cho cô, cho nên đành ủy khuất cô ấy một chút."

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Cơ thể cô ta run run dán chặt vào tường, Mộc Như Lam thật kỳ quái, cảm giác thật đáng sợ.

"Tôi vốn đang buồn rầu muốn tìm quà tặng cho Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư, hiện tại xem ra không cần lo nữa nha." Mộc Như Lam nghiêng nghiêng đầu, cười đến ôn nhu, đơn thuần đáng yêu, "Tuy rằng khá lạnh, nhưng chịu đựng trong một khoảng thời gian thì vẫn có thể."

"Cô...... Aaaaa!"

......

Tả Nhất Đoạn kỳ quái đi một vòng trong phòng, hoảng sợ nhìn thấy quần áo Tần Nhược Liễu bị vén lên, một khuôn mặt cổ quái, biểu tình không biết là ghét bỏ hay sao nhưng vẫn giúp cô ta kéo áo xuống, hắn rất không muốn nhìn thấy bộ ngực trần của Tần Nhược Liễu.

Hai tay chống nạnh, Mộc Như Lam đi đâu? Điều dưỡng đâu?

Muốn gọi cho Mộc Như Lam, lại phát hiện không có số của cô, càng không cần kể đến một điều dưỡng nho nhỏ. Vì thế hỏi từng người ở bên ngoài, dễ dàng có được đáp án, do Mộc Như Lam vô cùng thu hút.

Mộc Như Lam bị điều dưỡng mang đi.

Bị điều dưỡng mang đi?

Tả Nhất Đoạn khẽ nhướng mi, ở hành lang đi qua đi lại, hắn nghĩ Mộc Như Lam hẳn là đâu đó quanh đây, nơi này là Bạch Đế quốc, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu? Lại nói đến nữ điều dưỡng kia là Tần Lãnh Nguyệt tìm cho Tần Nhược Liễu, nói là do nhân viên công tác bận quá nên không thể chiếu cố tốt cho Tần Nhược Liễu, cho nên tìm y tá chuyên nghiệp đáng tin cậy chăm sóc cho Tần Nhược Liễu, Bạch Đế quốc điều tra qua mới đồng ý cho cô ta vào. Hiện tại nhìn xem, thật không biết phép tắc mà!

Tả Nhất Đoạn một đường dò hỏi, nhưng khu vực phía sau là nhà xác nên rất ít nhân viên công tác, hành lang trống trơn, hắn liếc về cánh cửa inox bị khóa, sau đó không để ý lắm rời đi. Mộc Như Lam sao có khả năng bị nhốt ở đây được. Bớt giỡn!

Lầu hai của tiểu biệt thự.

Tần Lãnh Nguyệt nhìn tin báo hoàn thành nhiệm vụ trên di động, khẽ cười lạnh, cô ta còn không được thường xuyên vào tổng bộ Bạch Đế quốc, dựa vào cái gì mà Mộc Như Lam được vào? Cô ta muốn Mộc Như Lam có đi mà không có về! Cô ta đã cho người ngăn cản mấy kẻ gây trở ngại, ai cũng không biết Mộc Như Lam bị nữ nhân kia ném vào hầm băng, chỉnh nhiệt độ đến mức thấp nhất, không tới vài giờ nữa Mộc Như Lam sẽ lạnh đến chết, mà thi thể cô thì ít nhất sáng mai mới có người phát hiện!

Còn nữa, điều dưỡng này sau khi xong việc đã hết giá trị lợi dụng, Tần Lãnh Nguyệt nghĩ lát nữa cho cô ta một số tiền để cô ta rời đi, trốn đến một nơi rất xa, Bạch Mạc Ly hẳn là không để ý, Mộc Như Lam chết không phải rất hợp tâm ý hắn sao?

Thời gian từng chút trôi qua, Tả Nhất Đoạn tìm Mộc Như Lam gần hai giờ mà vẫn không thấy tung tích, hắn bắt đầu dần dần cảm thấy có điểm không thích hợp. Viện nghiên cứu rất lớn, mà hắn bất tri bất giác đã tìm hết, vẫn không tìm được Mộc Như Lam.

Càng ngày càng thấy bất an, Mộc Như Lam giữ chìa khóa két sắt Desno, cô đừng xảy ra chuyện gì ở tổng bộ, nếu không người mang cô đến đây là hắn thì biết ăn nói làm sao với Bạch Mạc Ly?

Đến phòng giám sát xem lại camera theo dõi nhưng chỉ nhìn thấy điều dưỡng mang cô đi qua vài hành lang, sau đó lại đi vào góc chết của camera, một cọng lông cũng không thấy!

Tả Nhất Đoạn hung hăng gãi đầu, lấy di động gọi cho Tuyết Khả, điều dưỡng kia có vấn đề? Vô duyên vô cớ lại dẫn Mộc Như Lam đi đâu? Đi tơi đi lui đến cái bóng cũng không thấy!

Tuyết Khả đang báo cáo công việc với Bạch Mạc Ly, đột nhiên nhận được điện thoại của Tả Nhất Đoạn gọi đến, nói Mộc Như Lam mất tích ngay trong viện nghiên cứu, tức khắc cau mày, "Cửa chính không chưa từng được mở, chắc chắn Mộc Như Lam vẫn còn ở bên trong cùng cô ta, cho người đi lục soát từng phòng một, nhanh lên nhanh lên!"

Tất cả mọi người đều tưởng nữ điều dưỡng sẽ gây bất lợi cho Mộc Như Lam, do cô ta dụng tâm kín đáo (*), Mộc Như Lam là bị cô ta mang đi. Tuy rằng thật sự là như vậy.

(*): tâm tư sâu xa, khó lường.

Bút máy trên tay Bạch Mạc Ly hoạt động chậm lại, lời của Tuyết Khả vang vọng bên tai, mày nhíu lại, bực bội ẩn ẩn trong lòng, Mộc Như Lam thật phiền toái, ở đâu cũng không an phận, có lẽ nên nhốt vào lồng sắt mới không chạy loạn khắp nơi làm phiền hắn!

"Đã bắt đầu tìm kiếm, nhất định sẽ có tin tức rất nhanh." Tuyết Khả nhìn Bạch Mạc Ly, nói.

Bạch Mạc Ly không lên tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, thế nhưng hắn lại cảm thấy hàng chữ rậm rạp kia giống như ruồi bọ.

Tuyết Khả trầm mặc nhìn Bạch Mạc Ly một hồi lâu, cao quý lãnh diễm nói, "Viện nghiên cứu y học có sản phẩm mới muốn cho Boss xem."

Bạch Mạc Ly liếc mắt nhìn Tuyết Khả, đáp một tiếng, buông bút đứng lên đi ra ngoài.

"......" Tuyết Khả khẽ nhíu mày, sự tình ngày càng tệ dần......

......

Bên trong hầm băng tối đen không một tia sáng.

Hai bên có từng ngăn inox, thoạt nhìn khá sạch sẽ, nhưng chỉ cần tùy ý kéo ra một cái là có thể nhìn thấy thi thể hoặc là tứ chi của người chết bên trong, hiện nay ngành nào liên quan đến y học thì không thể thiếu những thi thể này.

Trong hai ngăn inox lớn, có một ngăn đựng cán inox, dùng để khuân vác thi thể.

Có người thì thầm hát, trên tay là dao phẫu thuật lóe ra hàn quang, nhẹ nhàng cắt động mạch chủ ở cổ tay nữ nhân nằm trên cán inox, máu tươi đỏ thẫm theo miệng vết thương ào ào chảy ra, lắp đầy đồ đựng, nếu rơi ra ngoài thì không tốt đâu.

"Đều tại cô quá nghịch ngợm, tôi vốn dĩ đã rất nhẫn nại, nhưng vì cái gì lại muốn đắc tội tôi, còn muốn mang tôi đến nơi thích hợp để luyện tập như vậy? Hả?" Mộc Như Lam một bên phẫu thuật, một bên ôn nhu, ưu thương nói. Mu bàn tay bị thước đánh đã hoàn toàn xanh tím, vết thương nổi bật trên làn trắng nõn rất ghê người, có thể thấy cô ta dùng sức lớn đến bao nhiêu.

Rõ ràng cô đã rất lễ phép hỏi có thể xem bụng Tần Nhược Liễu hay không, kết quả lại không nói lời nào làm cô xem như ngầm đồng ý, rõ ràng là cố ý muốn động thủ với cô, thật sự là vô phép tắc mà. Khiêm Nhân nhà cô không thích nhìn thấy vết thương xuất hiện trên người cô mà cô cũng đã đáp ứng là sẽ không làm chính mình bị thương, kết quả cô ta khiến cô nhanh như vậy đã nuốt lời, thật quá đáng, nhất định phải bị trừng phạt.

Đương nhiên, người đứng đằng sau cũng không thể thoát được, cho dù cô ta có tiểu bảo bối trong bụng cũng không thể tha thứ.

......

Chia nhóm ra tìm khắp mọi ngóc ngách, nhân viên công tác cũng phải tạm thời rời khỏi cương vị để đi tìm kiếm, quy mô thật lớn.

Tần Lãnh Nguyệt đứng ở lầu hai nỗ lực nhìn về bên đó, thấy mọi người đều đang tìm kiếm cũng đoán được tình huống. Cô ta khẽ nhíu mày, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian này cách lúc cô ta gửi tin báo đến đã hơn hai giờ. Mộc Như Lam mặc quần áo mùa thu mà nhiệt độ hầm băng đã bị điều chỉnh đến mức thấp nhất, chắc hẳn Mộc Như Lam đã chết cóng rồi, nhưng sao cô ta vẫn chưa đến tìm cô? Chẳng lẽ vẫn còn ở đó sao?

Tần Lãnh Nguyệt nóng nảy, Mộc Như Lam đã chết, nếu nữ điều dưỡng bị tóm được, chẳng phải sẽ tra ra tới cô sao? Chết tiệt, làm sao bây giờ?

Tần Lãnh Nguyệt suy nghĩ nhiều rồi. Chắc chắn sẽ tìm thấy Mộc Như Lam, nhưng còn nữ điều dưỡng vĩnh viễn sẽ không tìm ra được.

Cửa hầm băng bị mạnh mẽ vặn, ổ khóa bên ngoài mở ra, ánh sáng lập tức ùa vào trong hầm, mọi người thấy Mộc Như Lam đang cuộn người thành đoàn, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cuộn tròn lại tựa như mèo nhỏ bị vứt bỏ giữa trời đông giá rét, mềm mại lại yếu ớt, mọi người vội vàng phủ thêm quần áo rồi dìu cô ra ngoài, thuận tiện nhìn thử nhiệt kế bên ngoài, còn ổn còn ổn, nếu thấp hơn một chút liền xong đời!

Trong hầm băng, trừ Mộc Như Lam ở ngoài thì không còn ai khác.

Bên trong chỉ còn từng khối thi thể đặt trong ngăn kéo.

"Balo của tôi......" Mộc Như Lam được đỡ đi ra ngoài chỉ chỉ balo rơi trên mặt đất mà cô đều mang theo mỗi khi ra cửa, lập tức có người giúp cô xách lên rồi cùng nhau đi khỏi, không biết bên trong đựng gì mà khá nặng.

Mộc Như Lam được đỡ đi ra ngoài, trên người bọc chặt thảm, sợi tóc đen nhánh ẩm ướt, cơ thể không ngừng run rẩy, đáng thương như mèo nhỏ rơi vào nước mới được vớt lên, khiến Bạch Mạc Ly nhìn thấy chướng mắt đến cực điểm.

"Cô không sao chứ?" Tả Nhất Đoạn vội vàng bước đến, nhìn bộ dáng Mộc Như Lam mà áy náy muốn chết, hắn chỉ muốn cho cô xem thử Bạch Đế quốc khổng lồ đến cỡ nào, khiến cho cô biết nếu chống đối bọn họ thì không thể sống tốt, kết quả lại làm cho cô gặp phải chuyện này.

"Đưa cô ấy về đi." Âm thanh Bạch Mạc Ly lạnh lùng vang lên, một nhân viên nữ đang dìu Mộc Như Lam lập tức đỡ cô đi về hướng hàng tre cao cao phía bên kia. Cho đến khi thân ảnh Mộc Như Lam biến mất không thấy nữa, mâu ưng Bạch Mạc Ly lạnh càng thêm lạnh, "Tìm cô ta cho tôi, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!" Dám ở địa bàn hắn làm loại, tự tìm đường chết!

Mộc Như Lam được đưa về phòng. Vừa bước vào, khóe mắt cô liền liếc về hướng lầu hai tiểu biệt thự bên kia. Nhìn thấy Tần Lãnh Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia quỷ dị.

Người đưa Mộc Như Lam về phòng còn đỡ cô đến mép giường ngồi xuống, thuận tiện đem balo của cô đặt trên giường, sau đó còn mở nước tắm cho cô, Mộc Như Lam tỏ vẻ không cần cô ấy giúp đỡ nữa thì cô ấy mới lui ra.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Mộc Như Lam.

Cơ thể không ngừng run rẩy bỗng dừng lại, Mộc Như Lam khẽ cười, cảm thấy chuyện hôm nay thập phần thú vị, cô kéo chiếc balo có vẻ nặng đi vào phòng tắm, cởi tấm thảm đang bọc quanh người xuống, sương mù lượn lờ khắp phòng, ngón tay trắng nõn cởi luôn chiếc áo khoác mỏng ra, bên trong lộ ra chiếc áo không thuộc về cô, cởi quần ra cũng có một chiếc không phải của cô......

Nếu quần áo này bị phát hiện, cục diện hoàn hảo chẳng khác nào xuất hiện lỗ hổng, vậy thì không được, cô thích mọi chuyện phải hoàn hảo.

Tiếng nước ào ào, Mộc Như Lam ngâm mình trong nước ấm, thoải mái than nhẹ một tiếng, đôi mắt cong lên.

Balo nhỏ màu đen đặt trên sàn nhà, bên trong không biết chứa gì mà căng phồng......

Tần Lãnh Nguyệt kinh hoảng không thôi, Mộc Như Lam vậy mà chưa chết! Cô ta cứ như âm hồn không tan? Sao lại không chết đi?! Còn cô điều dưỡng kia đâu?

Tần Lãnh Nguyệt lấy di động ra gọi cho nữ điều dưỡng, không có tắt máy, âm thanh bên trong khiến trái tim càng khẩn trương hơn, chỉ chốc lát sau, điện thoại đã được bắt máy.

"Buổi trưa tốt lành, Tần tiểu thư." Âm thanh ôn nhu của Mộc Như Lam truyền đến, tức thời làm cho Tần Lãnh Nguyệt sợ tới mức muốn ném luôn di động trên tay.

------------------------------------------------------

edit: Ngọc Vy

beta: Thụy Linh

------------------------------------------------------

*** Các chương từ 175 - 179 này mình đã tự edit lại, do từng reup bản edit khác nên mình sẽ dẫn link convert để các bạn dễ so sánh, tránh dẫn đến hiểu nhầm là mình lại reup.***

https://wikidich.com/truyen/trong-sinh-gia-qua-cuong-vong/v127-cung-mua-WEA~~gWLMk3qQmTi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro