Chương 176: Bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe tiến vào cửa lớn, Mộc Như Lam nhìn thấy hai khu vực phía sau cổng sắt. Bên ngoài dùng tường thành bao bọc giống với học viện Bạch Đế, dựa vào kết cấu lớn nhỏ thì có thể đoán được khu vực lớn phía bên kia là nơi công tác, bên còn lại chính là khu vực sinh hoạt nghỉ ngơi hằng ngày.

Xe dừng ở khu sinh hoạt, Mộc Như Lam theo bọn họ xuống xe, Tuyết Khả nhìn về phía Mộc Như Lam nói, " Mộc tiểu thư, đi theo tôi."

"Được." Mộc Như Lam mỉm cười đi theo Tuyết Khả về khu biệt thự.

Chủ trạch sừng sững giữa hai tòa biệt thự nhỏ.

Tần Lãnh Nguyệt ngồi đọc sách trên ban công lầu hai, cô ta rất biết cách tận dụng vẻ bề ngoài của bản thân. Ngồi ở chỗ kia, vừa lúc mặt hướng về phía tòa chủ trạch. Bạch Mạc Ly hoặc những người khác chỉ cần ra ngoài, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dáng điệu cô ta như một bông sen trắng thanh thuần tinh khiết, ôn nhu tĩnh lặng. Chỉ cần một chút thời gian, bọn họ rất nhanh sẽ quên đi chuyện ngu xuẩn mà cô ta đã làm.

Nhưng mà một trận gió đánh úp lại, mang theo mùi bùn đất sau núi, tóc cô ta bị thổi đến lay động, vươn tay, hơi quay đầu lại nhìn về đường đến biệt thự, sắc mặt đại biến.

Mộc Như Lam!

Tần Lãnh Nguyệt cho rằng bản thân nhìn lầm, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đi đến rào chắn bên cạnh, càng nhìn sắc mặt càng khó coi, Mộc Như Lam..... Đúng là Mộc Như Lam! Tại sao cô ta còn ở đây? Chẳng phải giáo hội đã mang cô ta đến Ý sao? Sao lại chưa chết? Sao lại còn sống?! Lại còn chạy đến đây? Nơi này..... nơi này là tổng bộ Bạch Đế quốc! Là nhà cô ta! Mộc Như Lam tới làm gì? Cô ta tới làm gì?!

Tần Lãnh Nguyệt cảm thấy khủng hoảng, có cảm giác dù đến bất cứ đâu cũng không thoát khỏi Mộc Như Lam, có cảm giác Mộc Như Lam sẽ cướp đi tất cả của cô. Hô hấp trở nên dồn dập, ngực cũng kịch liệt phập phồng, Mộc Như Lam.....

"Tần tiểu thư." Phía sau truyền đến thanh âm bình bình đạm đạm của quản gia biệt viện.

Tần Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn hắn, mày nhíu lại, "Chuyện gì?"

"Thỉnh tiểu thư chiếu cố cho đứa nhỏ trong bụng mình một chút. Cảm xúc dao động quá mức có khả năng sẽ bị sinh non, tiểu thư không muốn sẽ phải trắng tay rời đi chứ?" Giọng quản gia cứ như nước lọc không có mùi vị gì.

Tần Lãnh Nguyệt vừa nghe, lập tức đặt tay che bụng, khiến bản thân bình tĩnh lại, hít sâu, đứa nhỏ trong bụng không thể xảy ra chuyện gì. Đây là món quà tốt nhất mà Thượng Đế ban cho, có đứa trẻ chính là có tất cả, bình tĩnh.....

Thấy Tần Lãnh Nguyệt dần bình tĩnh lại, quản gia mới nói, "Canh trên bàn đã nguội, tâm tình Tần tiểu thư bình phục rồi thì nên uống canh đi, vì con của tiểu thư." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Tần Lãnh Nguyệt thấy quản gia đi khuất, lập tức thần sắc liền hung ác nham hiểm cầm điện thoại đi ra ngoài.

Sắc mặt Morse cũng không tốt, tâm phúc cùng Tô Phỉ kia lại gạt hắn mang Mộc Như Lam đi tổng bộ Bạch Đế quốc. Tuy rằng lý do của Messon rất êm tai, khiến hắn không cảm thấy xấu hổ nữa, bởi vì hắn không phải là người đem cô đi đổi lấy két sắt. Nhưng mà Morse cảm thấy việc giấu diếm này chẳng khác gì lừa gạt.

Di động vang lên, Morse thấy tên Tần Lãnh Nguyệt lấp lóe trên màn hình, sắc mặt không vui tiếp máy, vừa nhấc máy liền nghe Tần Lãnh Nguyệt hỏi dồn, "Sao Mộc Như Lam lại xuất hiện ở đây? Sao các anh không giết cô ta?!"

U quang ẩn hiện trong con ngươi màu xám, đôi mắt Morse nheo nheo lại, "Ai nói tôi sẽ giết cô ấy?" Hắn từ đầu đến cuối chỉ cần chìa khóa, sao phải giết Mộc Như Lam? Cô ấy không có uy hiếp đến giáo hội lại không khiến hắn chán ghét, lý do gì phải giết cô?

Tần Lãnh Nguyệt vừa nghe, lập tức lại kích động, "Anh có ý gì? Giáo hội không phải giết người như ngóe sao? Mộc Như Lam đã biết chuyện két sắt Desno, các anh thế nhưng không giết cô ta? Không sợ cô ta tiết lộ ra ngoài sao?!"

"Vậy thì trước hết người tôi nên giết là cô, Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư!" Thanh âm Morse lạnh lùng truyền qua, "So với Mộc Như Lam, loại người như cô rõ ràng đang ở Bạch Đế quốc mà lại đi bán đứng Bạch Đế quốc, người như vậy càng không thể dựa vào, rác rưởi!"

"Anh....." Tần Lãnh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam bên cạnh Tuyết Khả, lại cùng Tuyết Khả đi vào chủ trạch, nhất thời không biết nên nói cái gì. Mọi việc không hề đi theo những gì mà cô ta tưởng tượng. Trong đầu cô ta, Mộc Như Lam bị giáo hội mang đi, lợi dụng xong rồi liền giết chết! Bằng không cô ta cũng không nhất thời kích động đem mộ phần của muội muội Bạch Mạc Ly đào lên!

"Đương nhiên, chuyện cô phản bội Bạch Đế quốc tôi sẽ không nói ra. Bất quá về sau chuyện két sắt, mong cô tiếp tục báo lại cho tôi, tôi nghĩ đôi bên đều hòa thuận vui vẻ." Morse nói, thần sắc hung ác nham hiểm, tâm tình hắn không tốt, Tần Lãnh Nguyệt lại tự đưa thân đến họng súng, ngu xuẩn.

Morse căn bản không cho Tần Lãnh Nguyệt cơ hội nói tiếp, 'bang' một tiếng cắt đứt điện thoại, không hề cho phép cô ta cự tuyệt.

Tần Lãnh Nguyệt tự mình lẩn quẩn, nghĩ cách nào cũng không thoát được. Cô ta không thể để cho Bạch Mạc Ly biết chuyện cô ta bán đứng Bạch Đế quốc, thêm chuyện cô ta đào mộ của em gái Bạch Mạc Ly, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi đây! Nhưng còn phải báo tin tức về két sắt cho Morse.....

Tần Lãnh Nguyệt nắm chặt di động, nhìn chủ trạch xa hoa, thần sắc âm u.

Chủ trạch rất lớn lại cực kì yên ắng, người bên trong cũng không nhiều, đây đại khái đều là vài người có địa vị và là tâm phúc.

Tuyết Khả mang theo Mộc Như Lam lên lầu ba, sàn nhà bóng loáng sạch sẽ phản chiếu hình dáng của hai người. Tuyết Khả gõ gõ của thư phòng rồi đẩy vào.

"Boss." Tuyết Khả đẩy cửa, đứng ở một bên để Mộc Như Lam đi vào.

Thư phòng tựa hồ không có ánh nắng, có vẻ lạnh lẽo hơn không ít so với bên ngoài, có duy nhất một phiến cửa sổ hướng về sau núi, từng dãy đại thụ xanh biếc rợp trời, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy có một ngôi mộ trên đỉnh núi, lá cờ đỏ như dải lụa mềm phiêu đãng theo gió.

Hàn khí cổ phục thực phù hợp với Bạch Mạc Ly, khiến người ta cảm thấy lãnh khốc cùng với khí phách hoa lệ của bậc đế vương.

Bạch Mạc Ly hơi hơi giương mắt, mâu ưng lạnh lùng, sắc bén đảo qua Mộc Như Lam.

"Buổi chiều tốt lành, Bạch tiên sinh." Mộc Như Lam tươi cười sạch sẽ ôn hòa như cũ, khóe mắt đuôi mày đều có loại hương vị ấm áp thanh thuần.

"Chìa khóa đâu?" Bạch Mạc Ly trầm thấp lạnh bang lên tiếng hỏi.

Đôi mày Mộc Như Lam khẽ động, mỉm cười ôn nhu nói, " Thái độ này của Bạch tiên sinh sẽ làm tôi cất giấu chiếc chìa khóa này cả đời đấy."

"Cô nghĩ rằng tôi đang thỉnh cầu cô sao?" Bạch Mạc Ly phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười nói, mâu ưng ánh lên sự châm chọc.

"Phải không? Như vậy tôi liền nói cho anh biết, nếu không thành tâm thành ý cầu xin tôi, tôi sẽ không giao chìa khóa cho các anh đâu." Mộc Như Lam thu lại nụ cười, thần sắc toát lên vẻ nghiêm túc.

Không thể không nói, thái độ kiêu ngạo cùng vô lễ của Bạch Mạc Ly thật sự thiếu đòn. Vốn dĩ Mộc Như Lam còn tính vật quy nguyên chủ, bất quá nhìn thái độ này của Bạch Mạc Ly liền quyết định dây dưa thêm vài ngày đi.

Trong thư phòng nhiệt độ giảm mạnh, áp suất không khí lớn dần, làm Tuyết Khả cau chặt mày, hô hấp khó khăn.

Đôi mắt đầy tính xâm lược nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam thu liễm tươi cười, nghiêm nghiêm túc túc, tựa hồ khẳng định cho hắn biết, không cho chính là không cho.

"Boss." Tuyết Khả gọi một tiếng.

Bạch Mạc Ly lúc này mới chuyển mắt về phía Tuyết Khả.

"Tôi nghĩ Mộc tiểu thư chắc cũng mệt rồi, tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước, chính sự này để tối lại bàn." Bạch Mạc Ly không lên tiếng, cô cho rằng hắn ngầm đồng ý, liền mang Mộc Như Lam đi ra ngoài.

Cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ngăn trở cái nhíu mày của Tuyết Khả, Boss có chút không thích hợp, thái độ đối với Mộc Như Lam quá mức ác liệt, còn mất bình tĩnh, chuyện này thật không phù hợp. Tuy thái độ hằng ngày của hắn có chút sấm rền gió cuốn nhưng tác phong trước nay đều là tích thủy bất lậu (*) ..... Tuyết Khả sắc bén liếc qua Mộc Như Lam một cái.

(*): một giọt nước cũng không lọt, thận trọng.

Tuyết Khả đưa Mộc Như Lam đi đến khách phòng ở lầu hai. Chủ trạch có rất nhiều phòng dành cho khách, tuy ban đầu bọn họ tính rằng Mộc Như Lam giao ra chìa khóa lập tức đưa cô về học viện Bạch Đế, nhưng hiện tại nếu muốn ở lại thì phòng vẫn có sẵn.

Mộc Như Lam vào phòng, Tuyết Khả đứng ở cửa, suy nghĩ dạo quanh một vòng, "Mộc tiểu thư."

"Sao?" Mộc Như Lam thu hồi ánh mắt đánh giá phòng ngủ, quay đầu nhìn về Tuyết Khả, bộ dáng nghiêm túc được thay bằng nụ cười ấm áp, làm cho người khác thoải mái hơn.

"Cô thích Boss của chúng tôi sao?"

Mộc Như Lam có chút kinh ngạc, nhìn Tuyết Khả, lại thấy cô ấy cao ngạo ưu tú như cũ vẫn là một bộ dáng lãnh diễm cao quý.

Cô ấy đã hỏi nghiêm túc hỏi, vậy cô cũng liền nghiêm túc trả lời, "Không chán ghét, bất quá cũng không thích đâu"

Cô vốn dĩ không dễ chán ghét một người, đại khái bởi vì trọng sinh một lần nên cũng khoan dung một ít, tuy rằng từng kẻ bị cô chán ghét đều sống không lâu cũng như không có kết cục tốt. Đối với Bạch Mạc Ly, ngay từ đầu cô rất chán ghét, vốn đang tính đưa hắn chút 'lễ vật', bất quá sau đó từ miệng Tần Lãnh Nguyệt biết được nguyên nhân hắn hận cô, lại cảm thấy so với chán ghét thì càng thương hại hắn hơn, cô cảm thấy Bạch Mạc Ly thật bi ai, không phải vì cha mẹ, thân nhân hắn đều chết cùng cô hoặc là cùng nhà cô có quan hệ , mà là vì người này bị quá khứ đau khổ dây dưa, không có lại nụ cười với nhìn đến thế giới tốt đẹp này.

Một người bi ai như thế, nên cô liền tặng hắn một chút khoan dung, đương nhiên, nếu hắn muốn giết cô thì nhất định cô sẽ đâm hắn một nhát trước khi hắn kịp ra tay.

Tuyết Khả nhìn Mộc Như Lam, "Nếu không thích, vậy cần gì phải dây dưa? Đem vòng cổ trả lại, tôi liền lập tức an bài máy bay đưa cô về học viện Bạch Đế."

Mộc Như Lam buông nụ cười, nghiêm túc nói, "Việc này cùng tôi thích hay không thích một người không quan hệ, thái độ Bạch tiên sinh rất tệ, tôi cũng không có trộm hay đoạt đồ của các người. Vòng cổ trên tay tôi hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, tôi không cần có trách nhiệm với việc này, anh ta cũng không có tư cách mặt lạnh tiếp đón tôi. Hơn nữa, tôi đột nhiên nghĩ tới, chuyện tôi không đưa vòng cổ cho Morse, Bạch Đế quốc các người cũng nên nói lời cảm tạ. Cho nên thỉnh Bạch tiên sinh mang theo thành ý nói lời cảm tạ với tôi thuận tiện còn phải xin lỗi vì thái độ vô lễ vừa rồi của anh ta, như thế tôi mới có thể đem chìa khóa trả lại, hy vọng không cần quá nhiều thời gian, tôi còn muốn đi học, chắc là lại bỏ lỡ thêm một kì thi nữa rồi."

"Như vậy đi, làm ơn giúp tôi đóng cửa lại, có thể chứ? Tuyết Khả tiểu thư?" Mộc Như Lam mỉm cười.

Tuyết Khả trầm mặc nhìn Mộc Như Lam trong chốc lát, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng trước cửa một hồi lâu mới rời đi..... Từ một góc độ khác, Mộc Như Lam còn muốn kiêu ngạo hơn cả Boss, khó trách cùng Mặc Khiêm Nhân ở bên nhau.

Muốn Bạch Mạc Ly cảm tạ với xin lỗi cô? Haha, chờ đến ngày tháng năm nào đi thôi.

Bên kia, Tuyết Khả lại trở về thư phòng của Bạch Mạc Ly, nhìn thấy Bạch Mạc Ly đang chuẩn bị uống thuốc. Nhìn đến chiếc ly pha lê trước mặt hắn không chứa nước, cô liền cầm ly đi rót đầy cho hắn.

Thuốc viên màu trắng nằm gọn trong lòng bàn tay, ném toàn bộ vào miệng lại uống một ngụm nước nuốt xuống, Bạch Mạc Ly mày nhíu lại, tuy rằng đã quen với vị thuốc này, nhưng chẳng ai uống thuốc uống đến nghiện.

"Boss, hôm nay tâm tình không tốt sao?" Tuyết Khả hỏi, cô ít khi hỏi hắn việc tư, trừ khi việc đó ảnh hưởng đến chính sự.

"Không có việc gì" Bạch Mạc Ly xoa xoa huyệt Thái Dương, đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, mâu ưng luôn luôn lãnh khốc sắc bén rất khó phát giác nhu hòa một chút.

Tuyết Khả nhìn bóng dáng Bạch Mạc Ly, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Chờ Boss điều chỉnh tốt tâm tình rồi hãy gặp Mộc tiểu thư, hiện giờ Bạch Đế quốc không nên chống đối với Amon."

Bạch Đế quốc là hắc bạch đan xen, mà Mặc Khiêm Nhân là bạch đạo, hơn nữa năng lực vượt trội, chính phủ trọng dụng người như vậy, các quốc gia khác đều nhăm nhe muốn cướp hắn đi. Cho nên dù Bạch Đế quốc hằng năm cấp cho họ không ít lợi ích, mà bọn họ ở bên ngoài cũng có chút hợp tác, nhưng lúc Bạch Mạc Ly chống lại Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn như lẻ loi một mình, nhưng mà Bạch Đế quốc lại như người khổng lồ, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn, trên thực tế ai thua ai thắng cũng không khó minh bạch.

Lấy cá tính Mặc Khiêm Nhân, đắc tội không ít người, sao có thể sống tốt? Bởi vì người muốn hắn sống nhiều hơn so với kẻ muốn hắn chết.

Bạch Mạc Ly không nói chuyện, Tuyết Khả biết hắn đang nghe, lại nói tiếp, "Party tối nay của nghị viên, ngài có muốn mời một cô gái đi cùng ngài không?"

"Không cần"

"Bạn gái đâu?" Dĩ vãng bạn gái của Bạch Mạc Ly vẫn luôn là Tần Lãnh Nguyệt, bởi vì hắn lười phải tìm người khác, hơn nữa Tần Lãnh Nguyệt giúp hắn chắn đi không ít nữ nhân phiền toái. Bất quá thực hiển nhiên, hiện tại Bạch Mạc Ly đại khái không muốn liếc mắt nhìn đến cô ta một cái, huống chi là cho cô ta cùng hắn tham gia party nghị viên?

"Không cần." Mày Bạch Mạc Ly khẽ nhíu lại, cảm thấy phiền phức muốn chết, mấy chuyện có liên quan đến nữ nhân đều phiền phức!

Tuyết Khả trầm mặc hai giây, đáp một tiếng xoay người ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại. Nghĩ thầm không có bạn gái, buổi tối tâm tình Boss đại khái sẽ càng tệ hơn, mấy nữ nhân kia đều chờ Tần Lãnh Nguyệt hạ vị để đi lên.

Bạch Mạc Ly nhìn ngôi mộ phía xa, ngày xưa nó hầu như có thể làm tâm tình hắn bình tĩnh lại, phảng phất vinh hoa vô hạn đều tan thành mây khói, nhưng mà hôm nay lại không có biện pháp, trong đầu có cái gì đó không ngừng đảo loạn, làm hắn bực bội, làm hắn mất khống chế.

Là vì Mặc Khiêm Nhân hay Mộc Như Lam, hắn không biết.

.....

Đãi ngộ ở tổng bộ Bạch Đế quốc hay là nhà Morse tựa hồ không có gì khác nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là nơi này lớn hơn nhiều. Hơn nữa Mộc Như Lam lại có cảm giác tương đối tự tại, nguyên nhân có lẽ là vì thích theo chân bọn họ đi, hoặc cũng có lẽ là vì trực giác. So với giáo hội, Bạch Đế quốc càng quang minh lỗi lạc hơn. Huống hồ cô vẫn là sinh viên học viện Bạch Đế, an toàn ở chỗ này được bảo đảm hơn nhiều.

Thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, đúng lúc có người hầu đi lên mời cô đi ăn tối.

Lúc này trên bàn cơm đã ngồi đầy người, có vài người Mộc Như Lam nhận ra, cũng có người cô chưa từng gặp. Mấy người Tần Phá Phong không ở đây, chắc là đang học ở học viện Bạch Đế nha, bất quá xem tư thái cùng thần sắc, hẳn là cùng cấp bậc với bọn Tả Nhất Đoạn và Hắc Báo.

Từng đôi mắt dừng trên người Mộc Như Lam, đánh giá, chán ghét, tò mò, xa cách, lãnh đạm, bài xích.....

Cô là ngoại nhân duy nhất.

Đối với bất luận kẻ nào mà nói, trừ phi da mặt so với tường thành còn dày hơn, thần kinh so với ống khói còn muốn to hơn, nếu không đều sẽ cảm thấy không thoải mái cùng tự tại, tựa như đột nhiên đến thăm nhà bạn học không hề quen biết, cùng thân thích bạn học ngồi ăn trên một bàn cơm vậy.

Càng làm cho người ta xấu hổ là, bọn họ đã bắt đầu ăn, đối với việc cô đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ trở tay không kịp, khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc kỳ quái, bọn hắn cũng không đợi cô, hoặc là nói, căn bản không tính ngồi ăn cơm với chung với cô.

Một màn làm người ta cảm thấy cỡ nào xấu hổ cùng nan giải.

Mộc Như Lam dừng lại cước bộ.

Tất cả mọi người nhìn cô.

Tuyết Khả ngồi ở bên trái Bạch Mạc Ly mày nhíu lại, nhìn về phía quản gia đang đứng trong góc, sao lại thế này? Cô rõ ràng phân phó đem đồ ăn đến phòng Mộc Như Lam mà!

Quản gia liếc mắt nhìn Mộc Như Lam một cái, nhanh chóng cúi đầu, giống như đang nói hắn sẽ điều tra rõ chuyện này.

Mộc Như Lam khóe môi khẽ mỉm cười, bình thản ung dung, "Các vị, buổi chiều tốt lành." Cô nhìn hướng Bạch Mạc Ly, "Tôi có thể đi ra ngoài một chuyến không?"

Không khí xấu hổ trong nháy mắt dịu đi không ít.

Bạch Mạc Ly nhìn cô, tiếng nói lãnh khốc trầm thấp vang lên, "Đi ra ngoài làm gì?"

Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, "Cần thiết phải báo cáo với anh sao?"

Trừ bỏ vài người đã thấy qua Mộc Như Lam không hề cho Bạch Mạc Ly chút mặt mũi cũng không sợ ai cả, thì mọi người trên bàn đều nhìn Mộc Như Lam, sợ ngây người. Cô dám cùng Boss nói chuyện?! Từ trước đến giờ, nữ nhân nào xuất hiện trước mặt Boss đều không phải chơi tận tậm cơ dùng hết thủ đoạn..... Chẳng lẽ nữ nhân này muốn dùng phương pháp này khiến Boss chú ý? Xem đi, còn thành công! Áp suất không khí tăng dần càng ngày càng đè ép hô hấp bọn họ!

Tuyết Khả nhìn Bạch Mạc Ly, lại liếc Mộc Như Lam, suy nghĩ đảo một vòng, "Mộc tiểu thư không bằng lại đây cùng nhau ăn bữa tối rồi nói sau?"

"Cảm ơn ý tốt của cô, Tuyết Khả tiểu thư, bất quá tôi không có tâm tình cùng dùng cơm với các người đâu"

Đây là bị ghét bỏ sao? Tuyệt đối là bị ghét bỏ?!

Hắc Báo xuy một tiếng, dao nhỏ trên tay hung hăng cắt miếng bít tết. Những người khác mỗi người một vẻ.

Tuyết Khả nhìn về phía Bạch Mạc Ly.

Bạch Mạc Ly lạnh lùng nhìn Mộc Như Lam một hồi lâu mới nói, "Cho người đi theo."

Tả Nhất Đoạn lập tức giơ cao tay, cười đến vô cùng thành khẩn khả ái, "Tôi tôi tôi!" Nhìn về phía Mộc Như Lam, "Tôi cùng đi ra ngoài với cô được không? Tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch mang cô đi chơi, thế nào?!"

Mộc Như Lam gật đầu, vui vẻ tiếp nhận.

Không có người phản đối, Tả Nhất Đoạn kích động đi lấy xe, Mộc Như Lam chờ hắn ở cửa.

Gió lạnh hỗn loạn mang theo hương cỏ cây, ánh trăng sáng ngời, cô đứng ở cửa, khe khẽ liếc mắt, lông mi thật dài che khuất một tia quỷ dị ánh lên trong mắt. A, bị tính kế rồi, chắc hẳn vị kia cố tình sai người hầu kêu cô xuống dùng cơm, hết sức vô lễ, là cố ý muốn thấy cô khó xử sao? Chậc, thật là thấp kém không đành lòng nhìn thẳng mà. Bất quá nếu trúng chiêu uy lực cũng không nhỏ nha, đám người kia rõ ràng rất bài xích người ngoài, cô chỉ cần ngồi xuống cùng họ, lập tức sẽ bị chán ghét.

Là ai? Không phải quá rõ ràng sao? Cô vừa tới tổng bộ, cũng không gây thù với ai.....

Như cảm nhận được cái gì, Mộc Như Lam hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lên ban công tầng hai của biệt thự bên cạnh liền thấy một thân ảnh đứng ở đó. Dưới ngọn đèn đường sáng ngời chiếu xuống, Mộc Như Lam liền thấy rõ bóng dáng nữ nhân cùng cặp mắt tràn đầy ác ý.

Tần Lãnh Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đứng ở lầu hai nắm chặt tay nhìn xuống Mộc Như Lam, cô ta cho rằng với khoảng cách từ đó đến đây thì Mộc Như Lam nhất định không thể thấy rõ ánh mắt của mình, không thể ngờ rằng toàn bộ thần thái xấu xí đều bị Mộc Như Lam thu hết vào đáy mắt.

Không phải ai cũng biết trò hề mà cô ta đã làm vài ngày trước, bởi vì không có ai lại đi rêu rao việc này khắp nơi. Biểu hiện mà cô ta bộc lộ ra bên ngoài chính là để mọi người đều cho rằng cô ta một mình một người ở nơi đó để dưỡng thai, cho nên cô ta vẫn có thể sử dụng rất nhiều người. Vì Tần Lãnh Nguyệt theo Bạch Mạc Ly tận mười năm, bọn họ đều muốn ôm đùi chủ mẫu tương lai, những người đó đa số là người ở tầng dưới chót.

Tần Lãnh Nguyệt biết rõ tính nết những người đó, đối với người ngoài luôn luôn không dễ tiếp đón, càng vội vàng muốn lấy lòng càng dễ dàng phản tác dụng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cô ta không muốn Mộc Như Lam nhận được sự thưởng thức, tán thành từ bọn họ!

Cô ta cứ tưởng Mộc Như Lam nhất định là đang xấu hổ cùng họ ăn bữa tối, trên bàn cơm không khí lạnh băng quái dị, ánh mắt chán ghét nhìn Mộc Như Lam, không thèm nói chuyện! Nhưng Mộc Như Lam lại ra ngoài....... Nói cách khác, âm mưu thất bại!

Cô ta nhìn thấy Mộc Như Lam tựa hồ hướng cô ta gợi lên khóe môi, làm Tần Lãnh Nguyệt siết chặt rào chắn, cơ hồ lộ cả xương trắng, đây là cười nhạo sao? Châm chọc sao? Đắc ý sao?

Con tiện nhân chết tiệt!

Tần Lãnh Nguyệt là một người vô cùng kiêu ngạo, tuy là cô nhi nhưng hoàn toàn tự tin vào bản thân, những lời châm chọc mỉa mai của mấy nữ nhân si tâm vọng tưởng muốn cướp Bạch Mạc Ly thì tính là cái gì, cô ta chẳng buồn để ý? Cô ta sẽ luôn thắng lợi, sẽ luôn được người Bạch Đế quốc giúp đỡ, bởi vì trong tim Bạch Mạc Ly không hề có mấy nữ nhân kia, Tần Lãnh Nguyệt luôn có phân lượng hơn so với bọn họ, cho nên cô ta cứ ưu nhã, thong dong mà đối phó bọn họ, chẳng hề sợ sệt cho dù dùng bất cứ loại thủ đoạn đê tiện nào.

Nhưng sự xuất hiện của Mộc Như Lam khiến cô ta hiểu rõ, nguyên lai không phải cô ta đã luyện được tâm thái bình tĩnh thong dong xử lý mọi chuyện, mà căn bản là lúc trước chưa từng có đối thủ! Chỉ cần Bạch Mạc Ly không đem mấy nữ nhân đó để vào mắt, như vậy liền không tính là đối thủ của Tần Lãnh Nguyệt, những thứ cô ta làm trước đây là điều hết sức thừa thãi, chính là đem mấy cô ấy trục xuất khỏi địa bàn Bạch Đế quốc, mà chuyện rời đi của mấy người kia là chuyện sớm muộn mà thôi. Tất cả mọi người đều biết điểm này, có mỗi cô ta là không phát hiện thôi.

Cho nên khi Mộc Như Lam xuất hiện, thái độ Bạch Mạc Ly đối với cô cùng mấy nữ nhân khác hoàn toàn bất đồng, vì thế cô ta luống cuống tay chân, không còn bình tĩnh như trước.

Xe thể thao sang chảnh từ garage phía sau chủ trạch dừng ở trước mặt Mộc Như Lam, đầu Tả Nhất Đoạn hưng phấn ngẩng cao cửa xe giúp Mộc Như Lam, sau đó tiến ra khỏi cửa tổng bộ Bạch Đế quốc.

Mộc Như Lam ngồi phía sau, nghiêng đầu xuyên qua kính xe nhìn Tần Lãnh Nguyệt, trong tíc tắc mắt cô ánh lên tia quỷ dị như có như không.

Tả Nhất Đoạn lái xe phía trước tự nhiên duỗi tay sờ sờ gáy, không biết sao lại cảm thấy lành lạnh.........

Tần Lãnh Nguyệt nhìn chiếc xe, cửa kính đã che khuất thân ảnh Mộc Như Lam, đột nhiên cô ta cảm thấy sống lưng tê dại, tựa như ẩn hiện độc xà đang trườn từ dưới trườn lên..... Tần Lãnh Nguyệt run lên, xoay người đi vào phòng, cứ cho rằng do thời tiết lạnh.

Tả Nhất Đoạn mang Mộc Như Lam đến studio tạo hình, thoạt nhìn rất khí phái, chỉ có thẻ VIP mới vào được đây. Dưới ánh đèn sáng ngời chỉ có hai cô gái tóc xoăn đang xem tạp chí, nhìn thấy Tả Nhất Đoạn tiến vào đều là kinh hỉ vạn phần. Tả Nhất Đoạn không có tâm tình nói chuyện với các cô, trực tiếp mang Mộc Như Lam lên lầu hai, trên đây có vài nam nhân trào lưu, phong cách, hơn nữa bộ dạng còn hảo soái aaaa, vừa nhìn còn tưởng rằng thấy được đoàn Ngưu Lang (*).

(*): chắc là dàn mỹ nam

"Hắc! Tiểu thiên sứ xinh đẹp nhà ai đi lạc đây?!" Tầm mắt các nam nhân đang ăn cơm đều bị hấp dẫn tới, lập tức có một soái ca người Mỹ gợi cảm phản ứng nhanh chóng chạy vội tới.

Tả Nhất Đoạn cười đắc ý đến càn rỡ, "Đại bảo bối của tôi nha."

"Đại bảo bối của cậu..... Chẳng lẽ không phải cái kia sao?" Nói rồi tầm mắt nam nhân liền quét qua bộ vị phía đũng quần Tả Nhất Đoạn, xấu xa cười.

"Cút ngay! Cái tên đầu óc dâm đãng này!" Tả Nhất Đoạn mặc kệ bọn họ, hai tay tạo thành hình chữ thập tội nghiệp nhìn Mộc Như Lam, "Làm ơn cho tôi tạo mẫu tóc của cô đi, làm ơn đi, tay tôi ngứa đến lột da rồi nè....."

Nghệ thuật gia có lúc vô cùng điên cuồng.

Mộc Như Lam đồng ý, dù sao cô cũng không có kế hoạch gì, bất quá cô yêu cầu ăn một chút. Tả Nhất Đoạn lập tức đạp một cước về phía nam nhân đang quấn lấy Mộc Như Lam muốn cô mặc quần áo thiết kế ra cửa đi mua đồ ăn. Sau đó gấp không chịu được kéo cô đến trước gương ngồi xuống, trên bàn là từng hàng từng hàng công cụ sạch sẽ sắp xếp tỉ mỉ.

"Vậy tôi bắt đầu đây." Tả Nhất Đoạn nói xong Mộc Như Lam rõ ràng cảm giác được khí tức trên người anh ta xảy ra biến hóa. Cứ như lúc trước bộ dáng của anh ta vẫn luôn bất cần đời, nhưng giờ phút này lại đột nhiên căng chặt lên, khiến cho người xung quanh cũng áp lực hơn vạn phần.

Mái tóc suông dài được chải chuốt, chỉnh sửa từng chút. Cơ bắp Tả Nhất Đoạn hơi căng thẳng, thoạt nhìn nghiêm túc như chuẩn bị tham gia thi cử, lại giống như đang tỉ mỉ điêu khắc một khối mỹ ngọc thượng đẳng.

"Đã lâu không gặp cậu ta nghiêm túc như vậy....."

"Thực chờ mong thành quả cuối cùng nha....."

"Nhất định phải kết hợp với quần áo do tôi thiết kế....."

"....."

Nhóm tạo hình gia ở phía sau vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói. Nơi này vốn là chỗ bọn họ ăn cơm, nghỉ ngơi, bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ có người đem ai đó tới. Tựa như lúc này, Tả Nhất Đoạn hoàn toàn đắm chìm vào thế giới thiết kế tạo hình của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rối.

Mộc Như Lam ăn xong thì xem chuyện xưa trên tạp chí, tùy ý để Tả Nhất Đoạn nhích tới nhích lui trên tóc cô. Cô không giống Lưu Bùi Dương có thể soi gương thưởng thức khuôn mặt bản thân cả ngày.

Trong lúc đó, di dộng Tả Nhất Đoạn trên bàn bên kia vang lên rất nhiều lần, lại thêm nhóm soái ca kêu hắn hai lần, thế mà hắn vẫn hoàn toàn chìm trong thế giới của bản thân, không hề để ý đến bọn họ nên bọn họ cũng lười kêu, khó có dịp hắn mê mẩn đến thế.

Thời gian không biết qua bao lâu, Mộc Như Lam xem chuyện xưa xem đến mê mẩn, nghe được hô hấp trên đỉnh đầu trở nên thực nhẹ, âm thanh Tả Nhất Đoạn truyền đến cũng thực nhẹ, dường như sợ sẽ dọa thứ gì chạy mất, "Xong rồi."

Không biết qua bao lâu, Mộc Như Lam xem tạp chí đến mê mẩn, hô hấp trên đỉnh đầu trở nên rất nhẹ. Thanh âm Tả Nhất Đoạn truyền đến, đồng dạng rất khẽ, giống như sợ dọa mất tiểu thiên sứ, "Tốt lắm."

Mộc Như Lam buông tạp chí nhìn vào gương, thiếu nữ trong gương cũng đang nhìn cô, các cô cùng nhau chớp chớp mắt, sau đó khóe môi gợi lên một nụ cười nhu hòa ấm áp, "Thật xinh đẹp."

Nói thế nào đây, kiểu tóc này vô cùng thích hợp với Mộc Như Lam. Tựa như kiểu tóc này sinh ra để dành riêng cho cô, tựa như hình tượng thiên sứ mà mọi người hay hình dung về cô.

Tả Nhất Đoạn cảm thấy chính mình quả thực muốn chìm đắm trong đó, trong lòng rõ ràng kích động muốn hét lớn, thế nhưng cơ thể lại vì quá mức kích động mà cứng đờ. Hậu quả là giây tiếp theo hắn bị đẩy ngã, nhưng không ai thèm để ý tới hắn, bởi vì các soái ca đều quấn lấy Mộc Như Lam, đòi cô cho trang điểm, đòi cô mặc quần áo của họ.

"Các ngươi! Các ngươi! Ta nói các ngươi!" Tả Nhất Đoạn từ trên mặt đất bò dậy, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, hắn còn chưa thưởng thức đủ mà, đây là đại bảo bối của hắn mà bọn họ lại không nể mặt!

Không một ai để ý hắn, bên kia điện thoại lại reo lên, mọi người một bên nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, một bên nói, "Cậu có bốn cuộc gọi nhỡ kìa."

Tả Nhất Đoạn liếc qua, tất cả đều là người Bạch Đế quốc gọi, vì thế vào toilet gọi lại Tuyết Khả, bên kia lập tức nhấc máy, "Cậu ở đâu?"

"Studio tạo hình, làm gì?"

"Lập tức đến đây, mấy người có biết party của nghị viên đã khai tiệc chưa?"

"Biết, bất quá tôi qua làm gì?" Tả Nhất Đoạn có điểm kì quái, hắn ở Bạch Đế quốc cứ như người qua đường, rất ít ai biết hắn là người của Bạch Đế quốc, cũng vì lí do này hắn mới có thể dưới mí mắt của giáo hội mà đem mộ tiến sĩ Desno đào lên lấy chìa khóa.

"Đến đây rồi nói, nhanh lên."

"Được." Tả Nhất Đoạn cúp điện thoại, nhưng không lập tức đi ngay, nghe ngữ khí của Tuyết Khả không phải là tình huống đặc biệt khẩn cấp, cho nên hắn chờ Mộc Như Lam trang điểm, thay quần áo xong rồi mới mang cô đi cùng. Người đẹp thế này, đương nhiên là muốn mang đi cho người khác kinh ngạc cảm thán một chút. Hơn nữa, hành vi vứt bỏ một cô gái cũng không phải tác phong của hắn.

Chỉ cần điểm nhẹ trên mặt nên rất nhanh đã hoàn thành. Mặt mộc của cô vốn rất tinh xảo, chuyên viên trang điểm dù không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn lại vô dụng vơi mặt cô, cho nên mới trang điểm nhẹ nhàng cho cô.

Sự thật chứng minh đôi khi nam nhân làm nũng kết hợp khả năng dính người còn khó đỡ hơn cả nữ nhân, đặc biệt là người này còn là mỹ nam nha. Vừa mới trang điểm xong đã bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ, cô còn chưa kịp đi ra, soái ca thiết kế trời trang đã nhăn mặt kích động vô cùng, khiến người ta lo lắng hắn kích động đến xỉu.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng thay đồ chậm rãi mở ra, mọi người không khỏi hô hấp dồn dập, hoàn toàn quên mất còn có hai vị nữ khách đang đợi tạo hình. Thời khắc nhìn thấy thân ảnh bên trong, nháy mắt có loại cảm giác thời gian ngưng đọng, khí chất độc đáo cỡ nào, nữ tử thần kì cỡ nào, dường như ánh sáng đều cùng nàng quyến luyến thân mật, bằng không sao họ lại nhìn thấy vầng sáng mỏng như lụa bao quanh cô? Cô cứ như là một thiên sứ.

Lễ phục màu đen mang theo kim sắc lấp lánh, vẻ ma mị thoắt ẩn thoắt hiện, thiết kế sư sau khi tạo hình xong liền xem nó như bảo bối mà cất giấu, người khác muốn thử một chút cũng không được. Bởi vì hắn cho rằng không có bất kỳ nữ nhân nào có thể mang linh hồn tinh túy của bộ trang phục bày ra tới nơi tới chốn. Nhưng hôm nay, rốt cuộc hắn cũng thấy được toàn bộ những điều hằng ao ước.

Tựa như sự thiên sứ và ác ma hợp thể.

Thiên sứ thánh khiết, ác ma quyến rũ, khó phân thiện ác, tựa như Mạn Đà La nở rộ màu trắng, mềm mại thánh khiết, xua đuổi tà ác nhưng bản thân đều là độc.

"Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ!" Nhà thiết kế không có ngất, chỉ biết lớn tiếng khen ngợi, căn bản không hề biết bản thân chảy hết cả máu mũi, "Quá hoàn mỹ! Cô quả là nữ thần của tôi! Hoàn mỹ! Hoàn mỹ! Cực kỳ hoàn mỹ....."

Toàn bộ đều vỗ tay tán thưởng.

Mộc Như Lam đứng ở trước gương, nhìn từ đầu đến chân, chính cô khônng thể không thừa nhận quả thật rất đẹp, lễ phục lộ một bên bả vai, đầu vai còn lại dùng vật liệu tương đồng điểm xuyến một đóa hoa hoa lệ lộng lẫy, hai mảnh hắc kim mỏng dài theo từng bước chân cô nhẹ nhàng phiêu đãng. Đây là nơi phức tạp nhất của lễ phục, còn lại từ đầu đến đuôi đều không hề điểm thêm bất kỳ vật trang trí gì, đường cong ẩn hiện tựa như mỹ nhân ngư đẹp đến cực điểm.

.....

Hương rượu tràn ngập, âm nhạc du dương, ăn uống linh đình.

Party không nhanh không chậm tiến hành, hôm nay là sinh nhật con gái của nghị viên, nói là party chi bằng nói đây là yến hội của các nhân vật nổi tiếng. Đại sảnh khách sạn xa hoa tráng lệ, xung quanh đều là các nhận vật quan trọng, cả nam lẫn nữ.

Bạch Mạc Ly ngồi trong một góc, khí tức lãnh khốc khiến người cách xa vạn dặm. Y như suy đoán của Tuyết Khả, không thấy bạn gái Bạch Mạc Ly nên bị không ít nữ nhân đến quấy rầy hắn, cuối cùng không chịu nổi liền trốn ở góc uống rượu.

Nữ nhân là loài sinh vật phiền toái nhất thế giới!

Bạch Mạc Ly lại cạn thêm một ly rượu.

Cửa mở ra làm cho không ít âm thanh hút khí xuất hiện, hắn liếc mắt nhìn, bỗng đám người đó tách thành hai bên, tựa như nhân vật chính trên sân khấu được toàn bộ ánh đèn chiếu đến, Mộc Như Lam nhẹ kéo tay Tả Nhất Đoạn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hào quang trong nháy mắt khiến đôi mắt Bạch Mạc Ly khẽ nhướng.

Tuyết Khả không nghĩ đến Tả Nhất Đoạn lại mang Mộc Như Lam đến, còn đoạt hết nổi bật, làm cô không khỏi đau đầu.

"Sao cậu lại mang Mộc Như Lam đến?" Tuyết Khả tiến đến hỏi Tả Nhất Đoạn đã vô tình bị đẩy qua một bên, Mộc Như Lam bất tri bất giác bị các nam nhân vây quanh. Tuyết Khả gắp điểm tâm, đưa lưng về phía mọi người, không biết còn tưởng rằng bọn họ vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Tả Nhất Đoạn hãnh diện nói, "Xinh đẹp phải không? Tôi phải cầu cô ấy rất lâu mới chịu đáp ứng cùng tôi tới đây đó, quá hoàn mỹ!"

Cậu ta lại không hề nắm bắt được trọng điểm!

Tuyết Khả nhịn xuống xúc động muốn tạt cho hắn một ly rượu, cố gắng duy trì hình tượng cao quý lãnh diễm, "Ngu ngốc, có cô ấy ở đây chúng ta căn bản không có cách nào để hành động!" Quá lóa mắt, không ai có thể dời tầm mắt khỏi Mộc Như Lam, bọn họ lại không thể mặc kệ cô được, nơi này lại toàn sài lang hổ báo, không cẩn thận thì Mộc Như Lam liền bị bắt đi!

"Chúng ta muốn làm gì?" Không biết có việc gì mà cần đến người qua đường như hắn.....

Tuyết Khả hướng tầm mắt về phía nam nhân trung niên đang đứng từ lầu hai đi xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí lạnh băng. Tên kia ngoài mặt cứ như là bạn bè tốt của Bạch Đế quốc, trên thực tế hắn ta lại khởi xướng ý đồ phá hủy họ. Nguyên nhân là vì Bạch Đế quốc từ chối yêu cầu tăng gấp đôi lợi nhuận của hắn, cho nên hôm nay, bọn họ muốn cho hắn biết hậu quả của việc chơi trò ngoài sáng trong tối với họ.

Đương nhiên, không phải muốn giết hắn, mà là muốn khiến hắn sống không bằng chết.

"Bởi vì không phải đại sự cho nên tính toán định giao cho cậu." Sau khi Tuyết Khả nói xong, nháy mắt khiến gương mặt Tả Nhất Đoạn nguyên bản ngưng trọng biến thành vẻ mặt cứ như bị táo bón, bởi vì không phải đại sự nên mới kêu người qua đường như hắn xử lý? Việc này thật quá chà đạp tự tôn của hắn nha!

"Bất quá cậu lại dẫn Mộc Như Lam đến đây, nếu đem bạn gái xinh đẹp như vậy bỏ lại quá lâu sẽ làm người khác nghi ngờ, cậu tốt nhất là giành giật từng giây cho tôi." Tuyết Khả nhìn mặt hắn, hảo tâm không nói cho hắn biết đây vốn là việc của Hắc Báo, nhưng mà sau khi nghe xong hắn liền ghét bỏ chạy mất, những người khác cũng đồng dạng không thèm làm, cho nên cô mới không thể không tìm Tả Nhất Đoạn.

"Còn cô?"

"Tôi còn việc khác phải làm, chúng ta phân công nhau hành động, tự chiếu cố bản thân là được" Tham gia bữa tiệc cũng chỉ có ba người bọn họ, cho nên đừng mơ tưởng đến việc sẽ có người yểm trợ, hơn nữa, chuyện này rất đơn giản, nếu làm không xong thì còn mặt mũi nào tiếp tục làm lãnh đạo ở Bạch Đế quốc?

Trên thực tế, chỗ này nơi nơi đều có camera cùng người giám sát, nghị viên vẫn luôn đề phòng Bạch Đế quốc, lúc này Bạch Mạc Ly lại đến thăm, sao có thể không lo lắng được? Tầm mắt nghị viên vẫn luôn lặng lẽ chú ý Bạch Mạc Ly, ngay cả Mộc Như Lam cũng không thể khiến hắn dời mắt, hắn đem tính mạng mình để lên trên đầu.

Lúc này, điệu Walt vang lên, nam nữ cầm tay nhau tiến vào sàn khiêu vũ. Mộc Như Lam vẫn đứng bên cạnh, không thể cự tuyệt hết các nam nhân mời nàng khiêu vũ. Tầm mắt chuyển động, Mộc Như Lam đang tìm kiếm thân ảnh Tả Nhất Đoạn, dáng người tinh tế tìm kiếm sự giúp đỡ, thoạt nhìn như tiểu miêu, yếu ớt lại xinh đẹp động lòng người, cần nam nhân bảo hộ mới có thể sinh tồn.

Ở trong góc bên kia, tầm mắt nữ nhân mặc lễ phục đỏ vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Như Lam mang theo sắc thái quỷ dị vặn vẹo khiến người khác không thoải mái, tựa như sinh vật ăn thịt tìm ra con mồi, cô ta chậm rãi đứng lên, đi về phía Mộc Như Lam.

Bạch Mạc Ly chú ý đến điểm này, mày nhíu lại, còn chưa kịp tự hỏi đã đứng lên, hướng về phía Mộc Như Lam mà đi.

Con gái nghị viên..... hành vi cho tới nay đều quái dị, dựa theo cách nói của nhà tâm lý học duy nhất của Bạch Đế quốc – Nghiêm Nặc, thì tinh thần cô ta không được bình thường.

------------------------------------------------------

edit: Ngọc Vy 

beta: Thụy Linh 

------------------------------------------------------

*** Các chương từ 175 - 179 này mình đã tự edit lại, do từng reup bản edit khác nên mình sẽ dẫn link convert để các bạn dễ so sánh, tránh dẫn đến hiểu nhầm là mình lại reup.***

https://wikidich.com/truyen/trong-sinh-gia-qua-cuong-vong/v126-ban-gai-WEA~~gWLMk3qQmTj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro