C271-275 Lấy một trả mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 271: Lấy một trả mười [1]

Lấy đạo của người trả lại cho người!

Người chung quanh thật không ngờ Cảnh Hảo Hảo ngoại trừ lúc diễn còn những lúc khác rất ít nói chuyện, lại có thể sẽ đột nhiên đánh trả lại càng chấn động hơn như vậy!

“Mày lại dám đánh tao?” Chu Nam nâng tay lên che kín mặt mình, không thể tin nhìn Cảnh Hảo Hảo.

So với Chu Nam kinh ngạc, Cảnh Hảo Hảo có vẻ có chút trầm tĩnh, ánh mắt cô nhìn Chu Nam, âm điệu khinh trầm nói: “Vừa rồi cô nhân cơ hội đánh tôi như thế nào, hiện tại tôi liền nhân cơ hội trả lại cho cô như thế đó!” Nói xong, Cảnh Hảo Hảo hơi ngẩng cằm: “Một cái vừa rồi, là trả lại cho cô toàn bộ sỉ nhục cô đã cho tôi!”

Ngực Chu Nam, trong nháy mắt phập phồng lên xuống, cô ta chưa từng có bị đánh ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta theo bản năng liền hét lên một câu: “Mày đánh tao! Mày đánh tao!”

Sau đó cả người liền nhào về phía Cảnh Hảo Hảo.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, hai người cách rất gần, Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị Chu Nam lập tức đẩy vào trong vũng bùn phía sau.

Cũng may vũng bùn cũng không cao, Cảnh Hảo Hảo chỉ dẫm hai chân ở bên trong, nhưng cô vẫn nghe thấy thấy mùi tanh tưởi của nước bùn, mùi đó chui vào trong mũi cô, khiến cô muốn ói.

Cảnh Hảo Hảo chịu đựng ghê tởm, không rên một tiếng nâng tay lên, hung hăng kéo cánh tay Chu Nam, dùng hết toàn lực cùng kéo cô ta vào trong nước bùn.

Chu Nam chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, sau đó liền ngửi thấy mùi tanh tưởi, cô ta theo bản năng nâng tay lên, che kín cái mũi của mình: “Cảnh Hảo Hảo, rốt cuộc mày muốn như thế nào?”“Chu Nam, tôi nghĩ, những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng?” Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Chu Nam, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó cũng không muốn để ý tới Chu Nam nữa, xoay người muốn leo ra khỏi hồ nước.

“Không cho mày đi!” Chu Nam nghĩ cũng không nghĩ liền kéo Cảnh Hảo Hảo lên, đây là thời khắc dọa người nhất cả đời cô ta, cô ta tiến vào giới diễn xuất, đã làm không ít chuyện đạp người leo lên này, trong vòng luẩn quẩn này có không ít ngôi sao, có lúc có thể sẽ nối lên, đều bị cô ta chèn ép xuống, cho tới bây giờ cô ta đều chưa từng chịu thua thiệt, Cảnh Hảo Hảo là người đầu tiên, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!

Vào lúc Chu Nam kéo cánh tay của mình, Cảnh Hảo Hảo nâng tay kia lên, hung hăng đánh tay cô ta ra.

Nước bùn vốn trắng mịn, Chu Nam dùng toàn bộ khí lực đi kéo Cảnh Hảo Hảo, hiện tại kéo vô ích, thân thể liền trợt về phía trước, cả người có chút đứng không vững, lập tức liền té lăn quay trong vũng bùn.

Cùng với một tiếng “Thét chói tai” của Chu Nam, người có lẽ xem kịch vui, có lẽ bị chấn động ở một bên, nháy mắt đều hoàn hồn, mọi người nhanh chóng vọt tới bên cạnh hồ, kéo Cảnh Hảo Hảo và Chu Nam ra từ bên trong.

Cảnh Hảo Hảo chỉ ướt hai chân, cũng không đáng ngại, mà Chu Nam tương đối có chút thảm, trên tóc trên mặt đều là nước bùn, mọi người luống cuống tay chân lấy nước đến, rửa sạch giúp Chu Nam.

Toàn bộ hiện trường quay chụp, nhất thời loạn thành một đoàn.

Chu Nam cởi một tầng quần áo bẩn bên ngoài, quấn một cái mền, tùy ý trợ lý rửa sạch tóc của mình, nhìn đạo diễn, nói: “Đạo diễn, buổi tối diễn hôm nay, không phải là tôi cho Cảnh Hảo Hảo một cái tát ư? Tôi diễn không đúng chỗ nào? Cảnh Hảo Hảo lại động thủ đánh lại tôi, còn kéo tôi vào trong hồ, ông cho tôi một lời giải thích đi!”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, nghe lời nói như thế, suýt nữa cười ra tiếng, Chu Nam thật sự là trình bày chân chân thật thật nhất cái gì gọi là trợn tròn mắt nói dối!

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phía sau thân thể của cô lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Cảnh Hảo Hảo thế nào?

Chương 272: Lấy một trả mười [2]

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phía sau thân thể của cô lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Cảnh Hảo Hảo thế nào?”

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng xoay lại, nhìn thấy Lương Thần mặc một kiện áo gió màu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mày thanh tú, sao anh lại đến đây?

Chu Nam hoàn toàn không có ngẩng đầu, chỉ là lúc nghe được câu này, liền thốt ra nói tiếp: “Cảnh Hảo Hảo không diễn dựa theo kịch bản, ra tay đánh người. Bộ phim này, tôi khẳng định là không quay nữa, hôm nay tôi muốn nhận được mời lời giải thích khiến tôi vừa lòng!”

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Lương Thần tiếp tục nói, giọng nói của anh cũng không quá vang, nhưng lại khiến cho mọi người lại đều quay đầu, nhìn về phía anh.

Ngọn đèn tổ phim, kéo dài thân ảnh của anh, trên mặt tuấn mỹ bức người không có nhiều cảm xúc lắm, ở dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, anh lại không có chút không được tự nhiên nào, giống như những người đó đều không tồn tại, trong tay nắm chìa khóa xe, ung dung tiêu sái đi tới.

Cho dù trong vòng giải trí, cả ngày xoay quanh tuấn nam mỹ nhân, nhưng sự xuất hiện của Lương Thần vẫn khiến mọi người kinh diễm một trận.

Người ở đây, đều biết được Lương Thần, nhưng lại chưa từng gặp trong hiện thực, cho nên trong một lúc, mọi người cũng không có nhận ra được.

Nhưng thật ra đạo diễn, từng tiếp xúc với Lương Thần trong hiện thực hai lần, cả người sợ run trong nháy mắt nhanh chóng hồi thần, bước chân cũng có chút không vững đi về phía Lương Thần nghênh đón: “Lương tổng, sao ngài lại tới đây?”

Lương tổng?

Mọi người trong tổ phim, trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu, mới chậm rãi liên lạc người đàn ông khuynh thành trước mặt mọi người với CEO tập đoàn Giang Sơn trên tạp chí, thỉnh thoảng còn bộc lộ quan điểm trên ti vi lại cùng một chỗ.
Hóa ra...... Đây là “Thiếu niên thiên tử” của thành phố Giang Sơn trong truyền thuyết!

Nếu so với hình ảnh đơn điện bọn họ thường nghe thấy nhìn thấy kia, người thật càng làm cho người ta thần hồn điên đảo, kinh tâm động phách không biết bao nhiêu lần!

Nhất thời, tất cả mọi người ổn định hô hấp, nhìn Lương Thần, suy nghĩ vấn đề đạo diễn vừa nói ra miệng kia: Đường đường là thiên tử thành phố Giang Sơn, đêm khuya đến tổ phim của bọn họ làm cái gì?

Lương Thần như là không có nghe thấy lời nói của đạo diễn, chỉ mở bước chân nhàn nhã, chậm rãi tiêu sái đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Toàn bộ studio cực kỳ im lặng, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Lương Thần, sau đó theo bước chân của anh, di động đến trước người Cảnh Hảo Hảo.

Bởi vì do nhu cầu quay phim, Cảnh Hảo Hảo mặc một đôi giày rộng rãi đế bằng, lập tức thấp hơn Lương Thần rất nhiều, cho nên lúc Lương Thần đứng ở trước mặt cô, cả người hơi hơi cúi xuống một chút.

Anh còn chưa có mở miệng nói chuyện, khi ánh mắt nhìn chằm chằm hai chân phủ kín nước bùn của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt mi tâm liền gắt gao nhíu lại, dùng cằm chỉ chỉ hai chân Cảnh Hảo Hảo, âm điệu lơ đãng trong lúc đó liền nặng nề lên: “Sao lại thế này?”

Đám người vây xem, trong khoảnh khắc liền hóa thạch tại chỗ.

Lương Thần...... Vừa đến studio, người đầu tiên nói chuyện, lại có thể là Cảnh Hảo Hảo?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, núi dựa sau lưng Cảnh Hảo Hảo, là Lương Thần?

Đáy lòng mọi người, không tự chủ được hiện lên suy nghĩ giống nhau, sau đó tập thể nhịn không được lặng yên không một tiếng động hai mặt nhìn nhau, sau đó, tầm mắt liền đi dừng ở trên người Chu Nam một chút, ngay sau đó soạt soạt lại trở về trên người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.

Đồng dạng khiếp sợ, còn có đạo diễn.

Chương 273: Lấy một trả mười [3]

Chỉ là, rốt cuộc đạo diễn là người từng gặp qua sóng to gió lớn, tuy rằng đáy lòng chấn động bởi vì Lương Thần lại có thể nhận thức Cảnh Hảo Hảo, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục trấn định và lý trí trước kia, nghe được lời nói của Lương Thần, cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp giành trước một bước nói: “Là như vậy, Cảnh Hảo Hảo và Chu Nam diễn với nhau, cần xuống nước bùn một chuyến, cho nên liền dơ giầy, đang chuẩn bị phân phó người đổi giày cho Cảnh Hảo Hảo.”

Lương Thần nghe nói như thế, bất động thanh sắc nhìn Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó liền quay đầu, nhìn lướt qua Chu Nam trên ghế ngồi một bên, được vô số người vây quanh hầu hạ, nhịn không được liền cười khẽ ra tiếng.

Đạo diễn có chút đoán không ra rốt cuộc cười khẽ của Lương Thần đại biểu cho hàm nghĩa gì, ông thật cẩn thận đứng ở bên người Lương Thần, tinh tế đánh giá Lương Thần hai lần, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh không có chút dấu hiệu tức giận, trên mặt liền vội vàng lộ ra tươi cười chuyển đề tài, khách sáo mà lại ân cần nói: “Lương tổng, ngài muốn uống cái gì? Hiện tại tôi bảo người ta chuẩn bị cho ngài.”

Lương Thần vẫn không có ý tứ để ý đạo diễn như trước.

Đạo diễn mơ hồ cảm giác được có cảm giác áp bách dày đặc tràn ngập tới từ trên người Lương Thần, ép ông ta tới mức không dám thở mạnh.

Thậm chí, đạo diễn đang ở trong studio mùa đông, nhưng trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi tinh tế, ông ta nâng tay lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi, tiếp tục mở miệng: “Lương tổng, ngài tới đây cũng không nói trước một tiếng, chúng tôi sẽ chuẩn bị một chút, nghênh đón ngài.”

Lương Thần nghe xong những lời này, ngược lại cúi đầu, nhẹ nhàng cười hai tiếng, ngũ quan cả người bởi vì tươi cười thoạt nhìn giãn ra, cũng rất tinh mỹ, nhưng giây tiếp theo, giọng nói anh liền truyền tới: “Để cho các người chuẩn bị trước cho tôi, vậy sao tôi có thể nhìn thấy một màn trò hay phấn khích như vậy?”Lời nói trong miệng anh, tràn ngập ý tứ trào phúng, thậm chí đến cuối cùng lúc hỏi lại, âm điệu không có nâng lên, ngược lại trầm xuống, làm cho người ta rõ ràng cảm giác được cảm giác áp bách nguy hiểm.

Tám giờ hai mươi anh đi đến tổ phim, đợi ở bên ngoài nửa tiếng vẫn không có đợi được Cảnh Hảo Hảo đi ra, liền tâm huyết dâng trào muốn lại đây nhìn xem rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo quay phim sẽ là một bộ dáng như thế nào, kết quả người vừa mới tới gần, chợt nghe được nơi này loạn thành một đoàn, sau đó nghe được có một giọng nữ miệng hổn hển nói một ít gì đó, anh không phải đặc biệt lắng nghe, chỉ là tìm kiếm giọng nói Cảnh Hảo Hảo từ trong đám người kia, ai ngờ, giây tiếp theo liền từ trong giọng nữ kia, nghe thấy được tên Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ cũng không nghĩ liền tiếp nói, người cũng liền đi tới theo.

Đạo diễn bị lời nói của Lương Thần, làm cho lập tức im bặt.

Toàn bộ studio trong nháy mắt cực kỳ im lặng.

Từ đầu đến cuối Cảnh Hảo Hảo đều không có mở miệng nói chuyện, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, đứng ở trước mặt Lương Thần, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, cánh môi mím chặt, giữa mặt mày hơi toát ra cảm xúc nhàn nhạt như là ủy khuất, nhìn thấy Lương Thần thì đáy lòng không thoải mái từng trận từng trận.

Trong đầu Lương Thần nhớ lại cẩn thận một lần cảnh tượng mình thấy được lúc tới, cho dù anh không biết rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng mơ hồ đoán được, Cảnh Hảo Hảo chắc chắn là bị người phụ nữ tên là Chu Nam kia náo loạn ra một chút không thoải mái.

Lúc Lương Thần điều tra Cảnh Hảo Hảo, cũng thu thập được một ít chuyện trong tổ phim của cô, tuy rằng cô thông minh sẽ tự bảo vệ mình, nhưng đụng tới thân phận địa vị cao hơn cô, cô cũng bị người khi dễ không ít.

Chương 274: Lấy một trả mười [4]

Nhưng đây đều là lúc trước, lúc trước cô đi theo Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên xử lý chuyện này như thế nào, đó là cách làm của Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô ở bên người anh, sao anh có thể cho phép người bên ngoài khiến cô chịu bất kỳ ủy khuất nào?!

Ghê tởm hơn là, mùa đông lạnh như vậy, Cảnh Hảo Hảo nhảy vào hồ nước, trên giày dính đầy nước bùn đều đã muốn kết băng.

Lúc đáy lòng Lương Thần càng tức giận, trên mặt càng bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một lát, sau đó quay đầu, hỏi đạo diễn đứng ở bên cạnh: “Người sản xuất, đạo diễn, chỉ đạo quay phim bộ phim này là ai?”

Đạo diễn nghe được Lương Thần hỏi, lập tức lên tiếng nói: “Tôi là đạo diễn kiêm người sản xuất nơi này, phó đạo diễn ở bên đó, cũng là người sản xuất, chỉ đạo quay phim là anh ta.”

Lương Thần phân biệt người theo tay đạo diễn chỉ, sắc mặt lãnh đạm quét một vòng, sau đó âm điệu không nhẹ không nặng nói với đạo diễn: “Ông đi múc chậu nước ấm.”

Sau đó chỉ vào người sản xuất còn lại nói: “Ông đi lấy đôi giày mới, số 36.”

Sau đó nữa, ngón tay dừng ở trên người chỉ đạo quay phim: “Anh đi mang ghế lại đây.”

Ba người Lương Thần chỉ, đều là người quyền lực lớn nhất trong tổ phim.

Cho dù là đầu tư Chu Nam kéo đến, cũng phải nhường bọn họ ba phần.

Mọi người nhìn thấy bọn họ, tự nhiên là nghĩ hết biện pháp a dua nịnh hót, ảo tưởng lấy lòng bọn họ, có thể nhiều thêm đất diễn, hoặc là ở trong bộ phim tương lai của bọn họ, lăn lộn ra được một nhân vật có nhiều đất diễn hơn.

Nhưng hiện tại, Lương Thần cứ như vậy thần thái nhẹ nhàng chỉ huy bọn họ làm việc, bình thường đều là bọn họ mới có thể chỉ huy nhân viên thực tập đi làm việc nhỏ.Thần thái ba người trong nháy mắt có chút cứng ngắc, nhưng lại không dám trêu chọc người nối nghiệp tương lai của công ty giải trí TS này, liền cúi đầu khom lưng đồng ý, đều xoay người, làm theo phân phó của Lương Thần.

Ba người rối rít lấy đồ Lương Thần muốn tới, đặt ở một bên, lúc này Lương Thần mới vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo tới trước ghế, hai tay ấn cô ngồi ở phía trên.

Từ khi Cảnh Hảo Hảo tiến vào tổ phim quay phim, liền chưa từng hưởng thụ sự phục vụ của những người đạo diễn phó đạo diễn chỉ đạo quay phim này, cho nên khi cô tiếp xúc đến cái ghế ngồi, cả người theo bản năng liền muốn đứng lên.

“Ngồi xong!” Lương Thần dùng âm điệu thản nhiên nói một câu, sau đó liền nâng tay lên, cởi áo gió của mình, đưa cho đạo diễn bên cạnh, liền tự cuốn ống tay áo sơ mi lên, liền ngồi xổm trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo bị hành động đột ngột của Lương Thần làm ngẩn ra, giây tiếp theo, cô liền cảm giác được, chân phải của mình bị Lương Thần nâng lên.

Thân thể của anh hung hăng cứng đờ, cúi đầu, nhìn thấy Lương Thần không ngại chân đầy nước bùn, dùng ngón tay sạch sẽ mà lại thon dài, cởi giày thay cô.

Thần thái Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt cứng ngắc ở nơi đó.

Những người chung quanh, trong khoảnh khắc đó liền trợn mắt há hốc mồm thành một mảnh, toàn bộ studio, đều im lặng đến có chút quỷ dị.

Mà Lương Thần, lại như là hoàn toàn không có nhận thấy được hoàn cảnh chung quanh không thích hợp, cứ không coi ai ra gì như vậy, sau khi cởi giày của Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục dịu dàng cởi vớ bẩn và thối hoắc của cô xuống.

Lương Thần bỏ chân phải Cảnh Hảo Hảo vào trong nước ấm đạo diễn múc tới, sau đó nâng tay lên, giúp Cảnh Hảo Hảo mở vớ chân trái ra, cũng để vào trong nước ấm.

Sau đó, Lương Thần, đã tự nhiên đặt tay ở trong bồn nước, cầm chân bị nước bùn làm dơ của Cảnh Hảo Hảo lên.

Chương 275: Lấy một trả mười [5]

Cảnh Hảo Hảo đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng liền rút chân của mình ra khỏi tay Lương Thần.

Chân dính đầy nước bùn của cô vào chậu nước, khiến cho nước vẩn đục thành một mảnh, hiện tại đột nhiên rút đi, bọt nước văng khắp nơi, rơi vào trên mặt và trên quần áo của Lương Thần.

Áo sơ mi tuyết trắng, rất nhanh liền bị nước nhiễm bẩn.

Cảnh Hảo Hảo có chút ngượng ngùng giật giật môi, cô bất giác nghĩ đến Lương Thần sẽ sinh khí, nhưng khiến cô không nghĩ được là, Lương Thần lại như người không có việc gì, không chút nào để ý tiếp tục vươn tay, bắt lấy chân của cô, ấn trở về trong chậu nước một lần nữa, động tác anh thoạt nhìn rất thô lỗ, nhưng chỉ có Cảnh Hảo Hảo có thể rõ ràng cảm giác được, lực đạo anh rất ôn nhu.

Lương Thần cúi đầu xuống, ngồi xổm trước chậu nước, hai tay đặt ở trong nước bẩn, nhẹ nhàng xoa xoa chân thay Cảnh Hảo Hảo.

Ban đầu chân Cảnh Hảo Hảo rơi vào nước bùn, cũng không cảm giác được khó chịu, đợi khi người vừa lên bờ, gió thổi qua, hơi nước trong nước bùn nhanh chóng kết băng, cô lạnh đến hai chân đã sớm không có tri giác.

Hiện tại nước ấm áp và bàn tay to của Lương Thần bao vây lấy chân cô, trong nháy mắt liền làm ấm khiến chân cô có giác, còn cùng với một dòng nước ấm, từ lòng bàn tay của anh, theo gan bàn chân của cô, một đường chui vào bộ phận mềm mại nhất trong lồng ngực trái của cô.

Cảnh Hảo Hảo hơi hơi cắn môi dưới, cúi đầu, nhìn chằm chằm Lương Thần.

Động tác người đàn ông rất chuyên chú rất nghiêm túc, ngọn đèn tổ phim sáng ngời chiếu vào trên mặt anh, có thể khiến cho cô tinh tường nhìn thấy, chút bùn khi chân mình lui về đã vẩy đến trên mặt anh đang chảy xuống dưới, nhưng mà, không chút nào không ảnh hưởng đến tuấn mỹ của anh.

Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ giống như bây giờ, đánh giá cẩn thận Lương Thần như thế, lúc này tinh tế xem xét, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, ngũ quan người đàn ông này, mặc kệ là tách ra hay là tổ hợp một chỗ, đều là tuyệt thế như vậy.Bắt đầu từ khi cuộc sống của mình có thể độc lập, Cảnh Hảo Hảo liền chưa từng được người rửa chân qua như vậy, hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ được người rửa chân.

Nhưng hiện tại, người đàn ông cao ngạo giống như thiên tử trong lòng mọi người này, lại ở trước mặt nhiều người như thế, không chút để ý hình tượng và địa vị của mình, cứ như vậy nửa quỳ nửa ngồi xổm trước mặt của cô, rửa chân cho cô.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt liền dâng lên một loại cảm xúc không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để miêu tả, kỳ diệu mà lại xa lạ, là xúc động mà cuộc đời này của cô chưa bao giờ có.

Giữa đường Lương Thần lại gọi người thay đổi một chậu nước trong, thay Cảnh Hảo Hảo rửa sạch một lần nữa, sau khi sạch sẽ, mượn một cái khăn mặt lau khô chân cho cô, sau đó tự mình mang giày vào cho cô.

Đợi sau khi Lương Thần làm xong một loạt hành động này, Cảnh Hảo Hảo vẫn giống như kẻ ngốc, còn ngơ ngác ngồi ở trên ghế.

Lương Thần chậm rãi đứng dậy, sửa sang quẩn áo bởi vì mình ngồi nên có nếp nhăn lại một chút, sau đó nhìn lướt qua đủ loại gương mặt bị chấn động chung quanh, lúc này đáy lòng mới hơi hơi cảm giác được một tia vừa lòng.

Anh cũng không tin, từ giờ trở đi, những người này còn dám lỗ mãng với người phụ nữ có thể làm cho anh hạ mình rửa chân!

Lương Thần vừa định xoay người, tiếp nhận áo khoác của mình từ trong tay đạo diễn, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên ghế, đột nhiên như là điện giật, chợt đứng lên, sau đó vươn tay, liền kéo tay anh lại.

Lương Thần cảm thấy vui vẻ, chợt quay đầu, đáy mắt lóe lên một tầng ánh sáng ngời, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, dùng ôn nhu anh chưa từng nhận ra được, hỏi: “Thế nào......”

Lương Thần chỉ nói hai chữ, tay anh lại đột nhiên đưa qua, nắm cằm Cảnh Hảo Hảo, xoay mặt của cô qua, cẩn thận xem trong chốc lát, giọng nói trầm thấp mở miệng hỏi: “Ai đánh em?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro